What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 102
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 472 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:28:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
hương 37: Không Có Cách Nào Lĩnh Ngộ Kiếm Chiêu
"Thú ca." Tiểu Tiểu vẫn kéo Lệ Thú như trước, nhẹ giọng gọi, tuy rằng sợ hãi, nhưng Tiểu Tiểu càng sợ hãi Lệ Thú tẩu hỏa nhập ma như vậy.
Như một kỳ tích, ôn nhu nổi lên trong mắt Lệ Thú, biểu cảm lạnh lùng cũng dần dần mất đi:"Tiểu Tiểu."
Thấy Lệ Thú có chuyển biến, Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm: "Thú ca, chàng vừa rồi thật đáng sợ nha!"
"Xin lỗi. Dọa nàng rồi?" Lệ Thú kéo Tiểu Tiểu qua, ôm nàng ngồi xuống đất tùy ý: "Yêu Tuyệt kiếm chỉ cần luyện thành thức thứ hai từ dưới lên, sẽ xuất hiện loại tình huống này."
" thức thứ hai từ dưới lên?" Tiểu Tiểu chuyển cái đầu nhỏ từ trên hõm vai Lệ Thú ra, muốn nhìn mặt hắn, làm gì có chiêu thức kỳ quái như vậy?
Lệ Thú kéo đầu Tiểu Tiểu trở về, một lần nữa tựa trên vai hắn, kể với Tiểu Tiểu thức thứ hai từ dưới lên mà hắn từng lặp lại vô số lần:"Ma mị vô huyết, tuyệt tình diệt dục."
"Ồ?" Tiểu Tiểu kinh ngạc lên tiếng: "Điều này không phải cùng một thức cuối cùng mâu thuẫn sao?"
Thức thứ hai từ dưới lên của Yêu Tuyệt kiếm là yêu cầu người luyện nó phải vô dục vô cầu, trở nên giống như ma quỷ, bởi vậy Lệ Thú mới xuất hiện loại tình huống không hề có cảm tình này. Mà một thức cuối cùng "thiên hạ có tình, Yêu Tuyệt không thức" lại nói là có tình.
Đó là một người bình thường còn có thể nhìn ra được, người sáng tạo ra Yêu Tuyệt kiếm hơn nữa còn mấy đời đời Lệ gia tiếp tục sử dụng sao lại không biết chứ?
"Đúng vậy." Lệ Thú gật đầu: "Ta không có cách nào lĩnh ngộ một thức cuối cùng này. Hơn nữa..." Tay của Lệ Thú không có ý thức vuốt tóc Tiểu Tiểu: "đặc điểm lớn nhất của Yêu Tuyệt kiếm là ở hai chữ "Yêu" cùng "Tuyệt" này, yêu mị mà ngoan tuyệt." Lệ Thú chôn đầu chôn trên cổ Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, nếu ta không có cách nào lĩnh ngộ chiêu thức cuối cùng, vậy có thể phụ lòng mong đợi của phụ thân với ta, ta không muốn để ông ấy thất vọng. Ta nên làm sao bây giờ?"
Ngữ khí hỏi, lời nói lại bất đắc dĩ, lại được người luôn luôn nghiêm túc Lệ Thú nói ra, cũng không biết hắn còn có những lúc bất lực như vậy, nhất thời tình cảm mẫu tính trong lòng Tiểu Tiểu bắt đầu tràn lan, tiểu tử béo không ở đây, trước hết chiếu cố cha của tiểu tử béo một chút vậy!
Tiểu Tiểu xoay người ôn nhu ôm lấy Lệ Thú: "Thú ca, tuy rằng võ công của thiếp không ra gì cả, nhưng thiếp biết võ công thượng thừa nhất nhất định không dễ dàng luyện thành, nếu dễ dàng luyện thành thì đó là võ công hạ lưu, giống như thiếp, luyện võ công không đến năm năm, đến võ công trong nhà còn không học, kết quả võ công cũng tạm được! Còn công công để kiếm phổ ở lại đây, chính là tin tưởng chàng nhất định có thể tìm được nơi này, hơn nữa nhất định có thể luyện thành một chiêu cuối cùng. Thiếp nghĩ lúc trước kia Thú ca luyện Yêu Tuyệt kiếm cũng sẽ có bình cảnh chứ?"
Nghe thấy một tiếng "ừ" của Lệ Thú, Tiểu Tiểu tiếp tục nói: "Đã vậy trước kia cũng có bình cảnh, bây giờ không có đạo lý một chiêu cuối cùng cho chàng cuồn cuộn thông suốt? Yêu Tuyệt kiếm được xưng thiên hạ vô địch kia quá rởm đi? Hơn nữa nhé!" Tiểu Tiểu đột nhiên buông hai tay đang ôm Lệ Thú ra, nhìn chung quanh một vòng như tên trộm, thấp giọng: "Công công nhất định là thấy chàng luyện Yêu Tuyệt kiếm tiến bộ quá nhanh, cảm thấy lão tử mà bị con đánh bại chẳng phải là rất mất mặt? Nên cho đến khi dẫn chàng tới nơi này mới đem thức cuối cùng của Yêu Tuyệt kiếm truyền cho chàng."
Lệ Thú hơi lui về phía sau, nhìn vẻ mặt "ta nói nhất định là chân lý" của Tiểu Tiểu, Lệ Thú đột nhiên nở nụ cười, không phải nụ cười ôn nhu như trước đây, mà là cất tiếng cười to phóng khoáng: "Tiểu Tiểu, cám ơn nàng, thật sự cám ơn nàng!"
Hắn dám khẳng định cưới Tiểu Tiểu tuyệt đối là điều ngoài ý muốn tốt đẹp nhất của cuộc đời hắn!
Nàng có nói chuyện gì buồn cười sao?
Tiểu Tiểu nhìn Lệ Thú đang cất tiếng cười to, lúc này Lệ Thú tràn ngập nam tính phóng khoáng cùng tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, không muốn như một ông thầy nghiêm túc không sức sống, Tiểu Tiểu nhăn nhăn cái mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng: "thiếp là kẻ cắp giỏi hay là có năm chân? Có cái gì mà cười?" Dừng một chút, Tiểu Tiểu chu miệng lên: "Hi vọng không phải là chàng cười nhạo thiếp."
Lệ Thú vẫn không dừng lại, Tiểu Tiểu liền đẩy cơm vừa mới đưa tới ra trước mặt Lệ Thú: "Thiếp nói này phu quân, phiền chàng cơm nước xong rồi lại cười tiếp được không? Nếu mà vẫn không nghe lời thiếp nói thì thiếp sẽ giúp chàng."
Lệ Thú dần dần thu lại tiếng cười: "giúp thế nào?"
"Chẳng hạn như..." Tiểu Tiểu gợi lên một tia cười xấu xa: "Như vậy!"
Dứt lời, Tiểu Tiểu liền thi triển võ công mạnh nhất của nàng— "Thập chỉ thần công" — a Lệ Thú ngứa!
Nhưng là...
Sự thật chứng minh, đại hiệp là không thể phỏng đoán theo lẽ thường...
Cho nên...
"Xin hỏi nàng đang làm cái gì vậy?" một chút phản ứng Lệ Thú cũng đều keo kiệt cho nàng.
Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm Lệ Thú một lúc lâu, trấn định trả lại cho hắn hai chữ: "Điểm huyệt!"
Ô ô ô, võ công mạnh nhất của nàng bị đả bại!
"Tiểu Tiểu." sau khi "thập chỉ thần công" của Tiểu Tiểu mất đi hiệu lực, hai người liền dựa sát vào nhau, yên lặng cùng nhau hưởng thụ thời gian bên nhau.
"Thú ca?"
"Ta đưa nàng đến một chỗ." Lệ Thú đứng lên, đến trước mặt Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống.
Tiểu Tiểu tò mò nằm sấp trên lưng Lệ Thú, mà Lệ Thú thế nhưng lập tức đột ngột từ mặt đất nhảy lên, sợ tới mức Tiểu Tiểu không khỏi thất thanh thét chói tai.
"Đừng sợ." hai chữ trầm ổn lại khiến cho Tiểu Tiểu an ổn lại, hắn luôn có biện pháp trấn an nàng.
Tiểu Tiểu an tâm lại, đánh bạo vươn đầu nhìn cảnh sắc dần dần nhỏ đi, hưng phấn mở to mắt. Ngắn ngủn vài giây, Lệ Thú liền mang theo nàng bay vút lên không trung, tựa như một loài bay lượn trên bầu trời, khinh công của nàng không tốt như vậy, chưa từng bay cao như thế.
"Đến rồi." âm thanh Lệ Thú vang lên bên tai Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu nhảy lên trên mặt đất, ngoài ý muốn phát hiện mình đứng trên vách đá trên mặt được chạm rỗng chữ.
Mà nhìn từ xa xa toàn bộ cảnh sắc Bích Lạc đàn thu hết vào mắt, mặt vách đá thẳng đứng này là cửa ra của Bích Lạc đàn, mặt hướng về phía tây, đến cả cảnh sắc từ phương xa đều có thể thấy không sót một cái gì, lúc này đúng là thời gian mặt trời lặn, vài ánh nắng rơi vãi dưới mặt trời chiều, ấm áp và ấm cúng.
"Lúc lần đầu tiên ta lên đây đã muốn dẫn nàng lên." Lệ Thú lặng lẽ nhìn phản ứng của Tiểu Tiểu, khi thấy nàng mê muội nhìn về phương xa mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Tiểu ngược lại kinh ngạc nhìn về phía Lệ Thú, vừa định cảm khái một câu: Thú ca, chàng thông suốt rồi!
Kết quả, câu nói tiếp theo của Lệ Thú lại đánh nàng xuống đáy cốc.
"Tiểu Dịch cùng Tam ca đều nói phụ nữ các nàng đều thích loại chuyện này, lên cao nhìn xa, nếu có thể nhìn ngắm chút trời chiều, mặt trời mọc gì đó thì càng tốt." Trên khuân mặt nghiêm túc của Lệ Thú xuất hiện một tia nghi hoặc: “Phụ nữ các nàng thích những thứ thật kỳ quái."
Được rồi, đại đầu gỗ vẫn là đại đầu gỗ.
May mắn câu nói kia nàng còn chưa nói ra!
Đại Hiệp Rất Nghèo Đại Hiệp Rất Nghèo - Bách Lý Tiếu Tiếu