An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Dật
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1502 / 11
Cập nhật: 2020-03-05 14:09:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 109: Tân Dược Cứu Người (1)
– Cái đó thì trước kia ta cũng nghĩ vậy, nếu không đã chẳng nhắc tới chuyện này với hai người, đúng không? Nếu khi đó hai người đồng ý, 100 lượng bạc trắng phau phau đã đưa tới, kiệu hoa lộng lẫy đàng hoàng rước về nhà. Hiện giờ, chuyện này xảy ra, ài, lời hai người lừa người ngoài thôi, chân tướng thế nào lão phu chưa ngu dại tới mức không hiểu. Chu mỗ này không sợ nữ tử cương liệt, chỉ sợ loại phóng đãng lẳng lơ, lão phu già rồi, không thỏa mãn nổi nữa, chẳng biết một lúc sơ xảy bị chụp cho nón xanh lên đầu, lúc đó không riêng gì thể diện lão phu mất hết, chuyện làm ăn của tửu lâu cũng gặp khó khăn. Tửu lâu mà, rượu là gan anh hùng, đám người đó rượu vào, dám làm nhiều chuyện lắm, Tam nha đầu lại đa tình lãng mạn như vậy …
Chu chưởng quầy giơ tay ngăn cản phu thê Tang gia định giải thích:
– Khỏi nói, thừa lời vô nghĩa, đừng tưởng thiên hạ mù mắt hết, họ không nói ra trước mặt thôi, theo lão phu thấy, thanh danh Tam nha dầu giờ thối hoắc rồi, ra đường cứ mười người sẽ có tám ở sau nói này nói nọ, lão phu nạp nữ nhân như thế vào phòng, không phải người ta cười cho rụng răng à?
Phu thê Tang gia mặt cứng đờ, chuyện không người ta còn có thể nói có nữa là chuyện có, thiên hạ không thiếu kẻ độc mồm, bây giờ phải làm sao?
Chu chưởng quầy liếc mắt nhìn hai người họ, nhạt giọng cười mỉa:
– Giờ đừng nói sính lễ nữa, Tam nha đầu như vậy, cho dù bỏ tiền ra để gả đi, chưa chắc có ai dám rước về.
Tang mẫu kéo áo Tang phụ:
– Thôi thì đổi chỗ khác, gả xa xa một chút cũng không sao, còn không ít người tới làm mai mà.
Kỳ thực Chu chưởng quầy mê mệt Tiểu Muội mấy năm nay rồi, tiểu nha đầu năm nào đòi còi cọc tóc lưa thưa vậy mà chẳng biết từ lúc nào trổ mã phổng phao, càng lớn càng khiến người ta nhìn chảy nước rãi. Nếu không ông ta có cái tửu lâu lớn nhất nhìn huyện, việc gì phải tới quán trà rách này uống trà, ông ta đâu có biến thái như Chúc Dược Quỹ, năm xưa khổ đủ rồi, ông ta phải hưởng thụ bù lại.
Chỉ có điều phu thê Tang gia quá tham lam, định giá Tiểu Muội quá cao, cho nên Chu chưởng quầy tới giờ vẫn chỉ có thể nhìn Tiểu Muội mà nuốt nước bọt. Hiện đã có cơ hội ép giá, ông ta tuy nóng ruột lắm, nhưng không thể hiện ra ngoài, xảy ra chuyện như vậy, Tang gia thế nào cũng vội vàng tìm cách gả nữ nhi đi, quả nhiên là thế.
Mấy lời trước đó ông ta nói chẳng phải hoàn toàn là giả, ông ta chú ý Tiểu Muội từ lâu, tất nhiên biết nàng và tên tiểu lang trung kia có điều bất thường, vì thế Tả Thiếu Dương tới, ông ta mới hay nói lời khó nghe như vậy. Ông ta còn không rõ tính cách Tang Tiểu Muội sao, lãng mạn đa tình song nàng tuyệt đối không phải nữ nhân phóng túng, cưới về yên tâm mười phần, hơn nữa chinh phục nữ nhân có nam nhân khác trong lòng càng là kích thích, tưởng tượng bộ dạng yêu kiều động lòng người của Tang Tiểu Muội khi nằm trên giường, nước mắt ngắn dài tưởng nhớ tình lang vẫn phải để ông ta mặc sức tung hoành tàn phá, nghĩ đã thấy máu huyết sục sôi.
Ông ta tuy gấp, nhưng tin rằng phu thê Tang gia còn gấp hơn, gả đi xa? Được mấy đồng? Phu thê hám của này sao cam tâm gả rẻ nữ nhi như hoa ngọc như thế, mấy năm qua còn giữ trong nhà không phải đợi giá cao sao? Nói tên tiểu lang trung kia càng không lo, cái nhà đó, lo miệng ăn là giỏi rồi, tiền đâu ra trả sính lễ, có đánh chết phu thê này này cũng không chịu.
Chỉ cần đủ kiên nhẫn, Tiểu Muội sẽ là của ông ta, mà nói về kiên nhẫn, ông ta có thừa.
– Được rồi, ai bảo ta và Tang lão hán là huynh đệ nhiều năm, Tam nha đầu không khác gì con cháu lão phu, sao nỡ nhìn nó đi xa chịu khổ, cái Hợp Châu này trừ huyện Thạch Kính còn khá một chút, chỗ khác không phải nơi người sống nữa rồi. Lão phu mạo hiểm một phen, lời người đời mà, coi như rắm là được, gió thổi một cái là tan, sau này Tam nha đầu ra vào để ngồi kiệu là xong. Lão phu sảng khoái một chút, không tính chuyện này nữa, 50 lượng, không được thì thôi.
Chu chưởng quầy phủi áo đứng dậy:
– 50 lượng không phải con số nhỏ đâu, mang ra đường mua được cả đống nha đầu xinh tươi đấy. Ha ha, các người thấy rồi, trên phố cô nhi quả mẫu tha hương cầu thực vô vàn, nha đầu tuổi hoa hơ hớ thấy khắp nơi, đều đói điên cả rồi, đừng nói bạc trắng, cho cái bánh bao là theo ngay, hai cái bánh là được cả mẹ lẫn con!Muốn hưởng thụ thế nào tùy ý … Nói thế thôi, được thì nói một tiếng, không coi như lão chu chưa hề nói.
Dứt lời bỏ đi luôn.
Nhìn Chu chưởng quầy vào hậu viện rồi, Tang mẫu mặt tím tái như gan lợn:
– Đắc ý gì chứ, chỉ là tên chèo thuyền dựa vào lừa gạt dụ dỗ người ta mà phất lên thôi, hạ thấp Tiểu Muội nhà này, định ép gia à? Hừ, đừng tưởng lão nương không biết ngươi sáng sáng mò tới đây làm cái gì, chẳng phải nhìn trộm Tam nha đầu nhà ta sao, còn lấy thân phận chưởng bối thi thoảng mua quà cho Tiểu Muội, muốn đi đường vòng chinh phục nha đầu nhà này trước hòng bớt tiền sính lễ, phì, không nhìn lại cái mặt lợn bản thân đi, ít ra tiểu lang trung kia còn tuấn tú lỗi lạc. Tiểu Muội nhà này không thèm nhìn lão già ngươi một cái nào nên ngứa ngáy lắm phải không? 50 lượng? Mua nha đầu, mua đi, đi mua đi, khuê nữ cắm cỏ bán thân khắp đường đấy, sao không mang bánh bao ra dụ về nhà làm tiểu thiếp hết đi. Phì …
Tang phụ ưu tư, ông ta khôn khéo nhưng không phải người quyết đoán, lo trước lo sau:
– Có điều gần đây làm ăn khó khăn, Kim Ngọc tửu lâu cũng không được như xưa, chỉ sợ …
Tang mẫu lại khác, trí khôn không đủ, dứt khoát có thừa:
– Sợ gì, Kim Ngọc tửu to như thế, 100 lượng như cái lông trâu thôi, ông ta trả được, không thể nhường nhịn. Lão nương nói trước ở đây, 100 lượng, tối đa bớt năm lượng, nhiều hơn lão nương không chịu.
Tang phụ gật gù, ông ta cũng không phải không hiểu Chu chưởng quầy, nghĩ tới một chuyện, thở dài:
– Lần trước gặp Khúc chưởng quầy, nghe ngóng chuyện ông ta vay tiền, ông ta hỏi ta có bao nhiêu, ta không dám nói nhiều, chỉ nói có 50 lượng, ông ta cười không nhắc tới nữa. Đúng là người ta chỉ nhận vay 100 lượng, chuyện này cũng cần gấp, nếu không trơ mắt nhìn tiền biến thành bọt nước thôi.
– Đúng vậy, nhưng mà nóng ruột chỉ thiệt thòi thôi, kệ lão họ Chu đó, mặc cho ông ta đến uống trà hóng gió thêm vài ngày đi. Thuận tiện thời gian này nhờ người làm mai xem kiếm ai thích hợp hơn không, có người tới dạm hỏi giá mới đẩy lên được.
Tang mẫu dương dương đắc ý nói:
– Lão Chu chỉ mạnh miệng thôi, cái tai mềm lắm, lão nương mài thành bún luôn.
Tiền sảnh quán trà.
Lão phụ trước đó muốn nhờ Tả Quý khám bệnh họ Đổng, Đổng thị nhìn cha con Tả Quý không vui vẻ rời đi, cũng ngại đuổi theo bảo người ta khám bệnh miễn phí. Bà ta là khách quen của quán trà Thanh Hương, gần như ngày nào cũng tới, nhi tử bà ta làm việc ở phủ quan, bận tối mặt, nhi tức phụ cực kỳ hiếu thuận, mỗi ngày cho bà ta 3 đồng đi uống trà, sáng đi trưa về. Uống trà 2 đồng, còn lại một đồng đủ tiêu vặt vãnh, nhưng không đủ tiền khám bệnh, cho nên không đi nữa.
Đổng thị thong thả uống trà, cùng mấy lão phụ bàn tán chuyện nhà này nhà kia, hôm nay xung quanh đều bàn tán chuyện hôm qua Tang nha đầu đem tiền cấp cứu cho Tả gia, nhiều người ngi ngờ lắm, Tang phụ còn tạm đi, ít nhiều còn nói tiếng người, trước mặt người khác luôn khéo léo, còn Tang mẫu thực sự là xuẩn phụ lại luôn cho mình là tinh minh tài giỏi, sáng giờ thấp thoáng nghe bà ta chửi Tang gia nha đầu đủ biết chuyện kia chỉ đáng tin ba phần.
Có điều Tang Tiểu Muội là cô nương ngoan ngoãn, đáng yêu, rất được lòng người, bọn họ cũng không muốn lan truyền chuyện xấu đi làm hỏng danh tiết của nàng, tiểu lang trung tuấn tú thật thà, cũng xứng đôi lắm, hình như còn có ý với nhau, đây là chuyện nhiều người biết, đương nhiên là bà mai họ Vương kia nói.
Đại Đường Tiểu Lang Trung Đại Đường Tiểu Lang Trung - Mộc Dật Đại Đường Tiểu Lang Trung