Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Huỳnh Dị
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 759
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9345 / 190
Cập nhật: 2022-05-11 07:50:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Huyền Vũ Môn Chi Biến
hấu Trọng cùng Lý Thế Dân sánh vai bước ra khỏi Bắc môn Dịch Đình cung, nhắm hướng Huyền Vũ môn bước tới, đi theo có Vương Huyền Thứ, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Uất Trì Kính Đức, cộng thêm ba mươi Phi Vân vệ và ba mươi Huyền Giáp tinh binh.
Huyền Vũ môn mở lớn, quân cấm vệ đứng canh như thường lệ, không có chút gì khác lạ.
Khấu Trọng vẫn vấn vương về mấy lời tâm phế của Dương Hư Ngạn trước khi chết. Thực ra trong tâm mỗi người đều có yêu ma dục vọng, nếu lỡ bị nó khống chế làm nô lệ thì sẽ như Dương Hư Ngạn, đến chết mới thôi. Gã cũng từng có dã tâm xưng bá thiên hạ, may thay cuối cùng đã thoát ra khỏi vũng bùn dục vọng ấy, không đến nỗi khiến Trung thổ rơi vào vòng khói lửa triền miên.
Mỗi khi nghĩ đến cảnh mặc tình rong ruổi trên thảo nguyên ngắm chân trời bao la vô tận, Khấu Trọng càng cảm thấy điều đó gần với bản thân mình, với mục đích của cuộc đời mình hơn. Từ sau khi quyết định giúp Lý Thế Dân thống nhất thiên hạ, chân trời trong tâm linh của gã như mở rộng vô hạn, và thời khắc quyết định đang nằm trước mắt.
Huyền Vũ môn thủ vệ nghiêm ngặt, đường vào sâu hun hút, như tượng trưng cho ngõ hẹp dẫn đến tương lai.
Tướng lĩnh giữ cổng là trợ thủ của Thường Hà, tên Kính Quân Hoằng, bước đến hạ giọng nói: “Bẩm cáo Tần vương, Thiếu soái, các tấm khiên đã đặt bên trong cửa, thần xin tử thủ cửa vào.”
Từ góc độ chỗ Khấu Trọng và Lý Thế Dân đang đứng nhìn vào trong, ba tầng cửa vắng lặng không một bóng người, trên đầu tường thành vẫn có cấm quân đứng canh như thường ngày, hai tòa bảo phía đông và tây, cùng sáu tòa lầu vẫn đứng sừng sững hai bên, không khí trang nghiêm.
Lý Thế Dân gật đầu nói: “Kính khanh cẩn thận, không cần sát địch, chỉ cần giữ mình.”
Kính Quân Hoằng cung kính đáp: “Mạt tướng hiểu, nguyện xả thân vì Tần vương cùng Thiếu soái.”
Khấu Trọng cảm nhận rõ ảnh hưởng của mấy chữ “Tần vương, Thiếu soái”. Sự liên minh giữa gã và Lý Uyên sở dĩ được quân dân toàn thành hoan nghênh là vì gã đã trở thành kẻ địch đáng sợ nhất của Đại Đường, uy lực trên cả liên quân Tái ngoại. Bây giờ gã từ bỏ tất cả, đem đế vị nhường lại cho Lý Thế Dân, mà Lý Thế Dân vẫn được hoàng tộc trên dưới xem như một minh chủ, nay lại thêm Lý Uyên tận lực phò trợ, dĩ nhiên trên dưới đều một lòng đón nhận gã và Lý Thế Dân. Dù không có long phù, Kính Quân Hoằng vẫn hân hoan theo Thường Hà gia nhập phe của họ.
Các vệ quân đều đứng nghiêm cung kính.
Kính Quân Hoằng ra lệnh, gần trăm cấm quân phía sau đang đứng dàn hai hàng bên trong cửa đồng loạt tiến lên phía trước, để lộ ra mấy chục tấm khiên lớn bằng đồng dựng sát tường.
Lý Thế Dân đưa tay ra hiệu, cùng Khấu Trọng sánh vai bước vào. Các Phi Vân vệ, Huyền Giáp tinh binh từ hai bên ùa vào như nước chảy, cầm lấy khiên đồng xông lên phía trước.
Vương Huyền Thứ hô to: “Bày trận!”
Quân lính xông qua tầng cửa sâu năm trượng, tiến ra thông đạo rộng gần mười hai trượng ở giữa hai tầng cửa, chia làm ba lớp, lớp trước ngồi xuống đất, lớp thứ nhì quỳ dưới đất, lớp thứ ba đứng sau cùng, mỗi người đều cầm khiên, hình thành một khiên trận, có thể chống đỡ tên bắn vào, nhất là lớp sau cùng giơ khiên lên cao, nhìn như đống thùng sắt xếp sát chồng lên nhau, gió thổi cũng không lọt.
Cùng lúc ấy, Trường Lâm quân từ tầng cửa thứ nhì xuất hiện, tên bắn ra như mưa, song đều trúng phải khiên bạt đi.
Tiếng vó ngựa rầm rập long trời từ phía Bắc môn của Đông cung vọng lại, chứng tỏ đúng như lời Thường Hà mật báo, Lý Kiến Thành dẫn Trường Lâm quân từ Đông cung đánh tới hòng cắt đứt đường rút lui của họ.
Phía Dịch Đình cung vang dội tiếng chân người. Có Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn, Hầu Hi Bạch trợ chiến, Ma Thường, Tống Pháp Lượng, Tống Sảng, Tống Bang chỉ huy hai ngàn binh tinh nhuệ, từ Dịch Đình cung xông ra nghênh đón quân Lý Kiến Thành.
Khấu Trọng và Lý Thế Dân cũng biết rõ Lý Hiếu Cung lúc này sẽ dẫn năm ngàn cấm vệ quân của Trình Mạc từ Hoành Quán quảng trường tiến vào Đông cung, cắt đứt đường rút lui của Kiến Thành, khiến hắn một khi thất trận không thể quay về cố thủ trong Đông cung. Lại còn có Lý Tịnh làm chính, Tần Thúc Bảo và Trình Giảo Kim làm phó, dẫn hai ngàn Huyền Giáp tinh binh từ Diên Gia cung tiến ra, khiến cho năm trăm Trường Lâm quân của Khả Đạt Chí tại Huyền Vũ môn trước sau đều thụ địch, không đường tiến thoái. Không đợi Lý Thế Dân dặn dò, toàn thể binh lính của Kính Quân Hoằng đều lui vào bên trong đại môn, dàn trận phòng thủ, để Khấu Trọng và Lý Thế Dân không phải lo ngại gì cả.
Khấu Trọng nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ và Uất Trì Kính Đức: “Phiền hai vị lưu lại đại môn trợ giúp Kính phó thống lĩnh.”
Uất Trì Kính Đức cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn nhau, bởi nhiệm vụ của cả hai là không rời Lý Thế Dân nửa bước, liều chết hộ vệ.
Lý Thế Dân mỉm cười nói: “Có Thiếu soái tại đây, các khanh còn lo ngại sự an toàn của bổn vương sao? Hà huống bổn vương có thể tự bảo vệ, còn không mau tuân lệnh Thiếu soái, nếu lỡ đại môn bị mất, chúng ta chớ hòng có người nào sống sót.”
Nói chưa dứt lời, âm thanh giao chiến bên ngoài Huyền Vũ môn đã vang lên kịch liệt, Trường Lâm quân bắt đầu dùng khoái kỵ trường mâu và cung tên tấn công tầng cửa thứ nhất. Bọn họ có thể tưởng tượng lúc này Lý Kiến Thành đang lồng lộn lên như thế nào, nếu không có Thường Hà theo về bên họ, người của Kính Quân Hoằng chỉ cần phối hợp, để cho Trường Lâm quân tiến thẳng vào, cùng người của Khả Đạt Chí trước sau giáp công, thì bọn họ chắc không còn manh giáp.
Uất Trì Kính Đức và Trưởng Tôn Vô Kỵ vội vã tuân lệnh thi hành.
Lý Thế Dân nhìn Khấu Trọng cười nói: “Khả Đạt Chí nên thức thời chứ?”
Khấu Trọng ung dung nhìn qua, thấy khiên trận do Vương Huyền Thứ chỉ huy chưa bắn lại một mũi tên nào, còn tên của kẻ địch không sao gây tổn thương cho một ai. Lúc này thế tên đã yếu đi, không còn ào ạt đáng sợ như ban đầu. Khả Đạt Chí chỉ có cách tấn công kiểu cận chiến. Cấm quân từ trên đầu tường, các tiểu lâu, và hai tòa bảo đông tây tràn ra, người người tay cầm cung tên nhưng án cung bất động, ý Lý Thế Dân nói “Khả Đạt Chí nên thức thời” tức là chỉ điều này, bởi từ trên cao bắn xuống, bọn họ có thể dễ dàng hạ sát bất cứ đối thủ nào.
Khấu Trọng không quan tâm cuộc chiến kịch liệt phía sau, lớn tiếng nói vọng ra: “Đạt Chí còn chưa dừng tay sao?”
Có tiếng Khả Đạt Chí vang lên: “Dừng tay!”
Tiếng tên chạm vào khiên sắt đang như mưa rào đột nhiên ngưng bặt, sự yên lặng này càng làm nổi bật âm thanh huyên náo bên ngoài Huyền Vũ môn.
Khấu Trọng vỗ nhẹ vai Lý Thế Dân, rồi lộn nhào ra phía trước một vòng, vượt qua khiên trận, đối diện với kẻ địch đang lộ vẻ hoảng hốt.
Khả Đạt Chí rẽ đám binh lính bước ra, đao vẫn còn trong vỏ, gượng cười nói: “Khả Đạt Chí này chưa từng bị thúc thủ bốn bề thụ địch như vầy, Thiếu soái quả có mưu lược xuất thần nhập hóa, Đạt Chí này khâm phục lắm!”
Lý Thế Dân tung người vọt lên tường thành, Thường Hà xuất hiện bên cạnh, cao giọng hô: “Tần vương vạn tuế!”
Chúng quân trong bảo và tiểu lâu cùng cất tiếng reo hò, lập lại câu trên lần nữa. Tiếp theo đó là tiếng reo của Huyền Giáp tinh binh cắt đứt hậu lộ của Khả Đạt Chí, thanh âm dậy trời. Tuy vẫn xưng Lý Thế Dân là Tần vương, song lúc này xem như cũng chẳng khác gì thiên tử của Đại Đường, nếu không tại sao lại hô “Vạn tuế.”
“Tần vương vạn tuế!”
Tiếng reo hò lần thứ ba là từ phía ngoài tường truyền vào, chứng tỏ Lý Thế Dân và Khấu Trọng đã khống chế toàn bộ cục diện.
Khấu Trọng mỉm cười nhìn Khả Đạt Chí, nói: “Chẳng phải Đạt Chí ngươi không đủ sức chiến đấu, chỉ vì Kiến Thành vô năng, lại không được lòng người. Hà hà! Ta và ngươi từng một lần là huynh đệ thì mãi mãi vẫn là huynh đệ. Hôm nay không cần ngươi đầu hàng, chỉ cần một câu nói của ngươi, chúng ta có thể khoác tay đến Phúc Tụ lâu uống rượu luận thế sự. Người của ngươi đương nhiên tự do rời đi, còn người của Thái tử chỉ cần nguyện ý hứa lời tận trung với Tần vương, Tần vương sẽ không xét chuyện cũ đâu.”
Khả Đạt Chí chỉ biết cười gượng, quay lại đảo mắt nhìn tướng sĩ của mình, thấy ai nấy sắc mặt đều tái ngắt, liền nói lớn: “Các ngươi nghe chưa!”
Trong các tướng lĩnh bên phía Lý Kiến Thành, Phùng Lập Bản quân chức cao nhất vội lên tiếng: “Chúng tướng nguyện đầu hàng Tần vương, xin nghe Tần vương phát lạc.” Sau đó hắn hô to: “Giải giới đầu hàng!” Các tướng đều buông binh khí quỳ xuống. Chẳng bao lâu binh tướng của Kiến Thành toàn bộ giải giới quỳ xuống đất, chỉ còn lại ba trăm chiến sĩ Đột Quyết chờ lệnh của Khả Đạt Chí.
Khả Đạt Chí ôn tồn nói bằng tiếng Đột Quyết: “Chúng ta có thể giữ binh khí cung tên, song phải rút khỏi cuộc chiến này.”
Họ Khả quay sang Khấu Trọng nói: “Chúng ta nên đi đâu nghỉ ngơi, xin Thiếu soái cho biết?”
Khấu Trọng hân hoan nói: “Lý Tịnh tướng quân sẽ an bài cho Đạt Chí các người. Ta và Tần vương lo xử lý cho xong chuyện Kiến Thành, rồi về kiếm ngươi đi uống rượu. Hà! Trời cao quả đãi huynh đệ chúng ta không bạc.”
Khấu Trọng, Lý Thế Dân, Thường Hà cùng đứng trên đỉnh tường, toàn bộ tình thế nằm gọn trong tầm mắt.
Ba ngàn tinh binh của Ma Thường, đội hình chỉnh tề di chuyển đến phía ngoài Huyền Vũ môn bố trí trận thế, dồn ba ngàn Trường Lâm quân của Lý Kiến Thành không thể không dời sang cánh phải Huyền Vũ môn bày trận ứng chiến. Bên ngoài Huyền Vũ môn tử thi trúng mai phục nằm la liệt. Trong cuộc tấn công Huyền Vũ môn, rõ ràng Kiến Thành tổn thất nặng mà không được gì.
Lý Hiếu Cung đi tiếp thu quân của Đông cung vẫn chưa thấy bóng dáng, tuy nhiên có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Khấu Trọng bước qua nói lớn: “Phụng mệnh Tần vương, kẻ nào chịu đầu hàng thì miễn tội chết.”
Lý Kiến Thành thúc ngựa bước ra, hai mắt tóe lửa phẫn nộ, gầm lớn: “Thường Hà, ngươi dám bán rẻ ta, uổng công ta một tay đề bạt ngươi, ngươi có còn là người nữa không?
Thường Hà kiêu hãnh trả lời: “Thái tử âm mưu làm loạn, sao lại trách tôi không phải. Thường Hà này chỉ biết đại nghĩa, còn mọi chuyện khác đều không quan tâm. Thái tử nếu chịu đầu hàng, Tần vương có thể niệm tình huynh đệ mà miễn tội chết.”
Thiên quân vạn mã đối diện nhau bên ngoài Huyền Vũ môn im phăng phắc không một tiếng động, chỉ có tiếng hai người đối đáp vang vọng khắp cửa thành.
Lý Kiến Thành gằn giọng nói: “Muốn ta đầu hàng ư? Các ngươi chỉ như những kẻ trúng độc, ngoài mạnh trong yếu. Hỡi các tướng sĩ! Tiến lên! Thắng lợi ắt thuộc về chúng ta.”
Khấu Trọng và Lý Thế Dân nghe xong đưa mắt nhìn nhau. Lý Kiến Thành gào thét như một kẻ điên xông về phía Ma Thường, ra lệnh tấn công.
Đám Trường Lâm quân nào có ai chịu theo hắn đi tìm chết, người người gò ngựa đứng tại chỗ, chỉ còn một mình Lý Kiến Thành phóng ngựa đến tấn công binh trận của Thiếu soái và liên quân Tống gia. Tội nghiệp cho Lý Kiến Thành, không hay biết chẳng có ai theo mình, vẫn cao giọng hô “Tiến lên! Tiến lên!”
Khấu Trọng và Lý Thế Dân thầm kêu không xong, Ma Thường hô lớn: “Bắn tên!”
o O o
Khấu Trọng và Lý Thế Dân vừa đến bên ngoài Ngự thư phòng thì Lý Thần Thông cùng Phong Đức Di bước ra nghênh tiếp. Họ Lý nói: “Hoàng thượng sau khi tỉnh lại, kiên quyết đòi đến Ngự thư phòng, bọn thuộc hạ không dám ngăn cản.”
Khấu Trọng nhíu mày hỏi: “Hoàng thượng có hiểu đã xảy ra chuyện gì không?”
Phong Đức Di đáp: “Tú Ninh Công chúa đã giải thích cho hoàng thượng rõ, ngài chỉ nghe mà không nói gì.”
Lý Thế Dân hỏi: “Thế Tú Ninh đâu?”
Lý Thần Thông đáp: “Vẫn còn trong Ngự thư phòng, bầu bạn cùng hoàng thượng.”
Khấu Trọng ngăn Lý Thế Dân đang định bước vào thư phòng, kiên quyết nói: “Tốt nhất để ta một mình vào gặp hoàng thượng.”
Lý Thế Dân ngẩn người ra một chút, rồi gật đầu đồng ý.
Lý Thần Thông nói với Khấu Trọng: “Thiếu soái theo tôi.”
Hai người tiến vào Ngự thư phòng đang được bảo vệ nghiêm ngặt. Đến ngoài cửa, Lý Thần Thông nói vọng vào: “Bẩm cáo hoàng thượng, Thiếu soái cầu kiến.”
Một lát sau, cửa phòng từ từ mở, gương mặt mệt mỏi của Lý Tú Ninh hiện ra. Bắt gặp cái nhìn của Khấu Trọng, mắt nàng để lộ thần sắc phức tạp khiến Khấu Trọng phải động lòng. Nàng khẽ nói: “Mời Thiếu soái vào.”
Khấu Trọng đi sát qua bên vai Tú Ninh bước vào. Tú Ninh ở lại bên ngoài, khép nhẹ cánh cửa lại, trong phòng chỉ còn mình Khấu Trọng và Đại Đường Hoàng đế Lý Uyên đang ngồi sau bàn.
Tinh thần của Lý Uyên vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, sắc mặt nhợt nhạt. Trong thư phòng rộng rãi sáng sủa, trông nhà vua chẳng những cô độc thê lương, mà còn như bỗng nhiên già đi nhiều.
Nhà vua lẳng lặng nhìn Khấu Trọng đến gần, trầm giọng hỏi: “Kiến Thành ra sao?”
Khấu Trọng chán nản nói: “Chúng thần vốn muốn lưu lại tính mạng cho Thái tử, nhưng Thái tử cố chấp không nghe, nên đã bị loạn tiễn bắn chết ngoài Huyền Vũ môn.”
Thân hình Lý Uyên run lên, ngẩng đầu nhìn lên rường nhà, hai mắt rưng rưng lệ. Bỗng nhà vua đứng dậy bước đến bên cửa sổ, quay lưng lại Khấu Trọng mà nói: “Lý Uyên ta chưa tạ ân Thiếu soái cứu mạng.”
Khấu Trọng bước đến trước bàn thì dừng lại, thở dài nói: “hoàng thượng không cần bận tâm điều ấy.”
Lý Uyên trầm mặc giây lát, chậm rãi nói: “Các ngươi tính chỉnh đốn tàn cục như thế nào?”
Khấu Trọng cung kính nói: “Hiện nay văn võ bá quan cùng tề tựu ngoài Thái Cực điện, đang chờ cử hành đại lễ kết minh. Nếu hoàng thượng đồng ý mượn cơ hội này cùng quần thần công bố chọn người kế thừa, Khấu Trọng này có thể đại diện cho Thiếu Soái quân, Tống gia quân và Giang Hoài quân mà tuyên thệ tận trung cùng Đại Đường. Như vậy đại nghiệp thống nhất thiên hạ của Đại Đường mười phần đã được tám, chín. Thỉnh hoàng thượng định đoạt.”
Lý Uyên quay phắt lại, hai mắt tinh quang ngời ngời, lạnh lùng nói: “Thiếu soái tạo được nghiệp lớn không phải dễ, tại sao dễ dàng chịu buông tay?”
Khấu Trọng bình thản đáp: “Nếu có nửa lời nói dối, xin cho Khấu Trọng này không bao giờ được siêu sinh. Hoàng thượng hẳn biết rõ hơn ai hết những nỗi khổ và vui của ngôi vị Hoàng đế. Khấu Trọng này bỏ ngai vua mà không tiếc, là muốn bỏ cái khổ để được cái vui. Ngôi vị kia hãy để Thế Dân huynh đảm nhiệm. Khấu Trọng này rất vui vẻ tán thành. Lúc này Đại Đường vẫn còn nằm trong tình thế thành bại chưa định, cần lập tức ổn định lòng quân, phấn chấn sĩ khí, để mọi người một lòng kháng cự Tái ngoại liên quân. Xin hoàng thượng minh xét.”
Nét mặt Lý Uyên hòa hoãn lại, than rằng: “Thiếu soái đúng là thuyết khách giỏi.”
Khấu Trọng cười gượng nói: “Quá khứ đã thành quá khứ, chúng ta cần hướng tới tương lai. Trường An toàn bộ đã nằm trong vòng khống chế của Thế Dân huynh, chỉ chờ hoàng thượng tuyên thị thánh ý cùng quần thần.”
Lý Uyên chán chường nói: “Bỏ hết đi thôi! Lần này Đại Đường ta suýt bị gian tà lật đổ, thân trẫm cũng khó bảo toàn, mọi sự đều do Lý Uyên này chịu trách nhiệm lớn nhất. Trẫm không còn mặt mũi nào ngồi trên ngôi này. Thiếu soái bảo Thế Dân vào gặp trẫm, trẫm sẽ lập tức nhường hoàng vị. Sau khi tuyên thị ngoài Thái Cực điện, trẫm sẽ lui về An Nghĩa cung. Về phần Kiến Thành và Nguyên Cát, hãy truyền cho văn võ bá quan hay, hai kẻ ấy cấu kết ngoại nhân với ý đồ phá hoại kết minh, hành thích Thiếu soái, đáng tội tử hình tại Huyền Vũ môn.”
Khấu Trọng không muốn nhà vua mất mặt, vội quỳ xuống nói: “Đa tạ long ân của hoàng thượng, vi thần Khấu Trọng còn có một thỉnh cầu, dám mong hoàng thượng cho phép nói ra.”
Lý Uyên bước vòng qua chiếc bàn, đỡ Khấu Trọng dậy, gượng cười nói: “Nói thẳng ra, từ lúc trẫm biết được Thiếu soái chính là thần y Mạc Nhất Tâm, trẫm chẳng những rất bội phục, mà còn thực lòng thích ngươi. Thiếu soái thắng mà không kiêu. Kiến Thành và Nguyên Cát thật không sao bì được. Có điều gì ngươi cứ nói.”
Khấu Trọng khó khăn nói: “Đổng phi muốn một mình định cư tại Lạc Dương.”
Lý Uyên hơi ngạc nhiên, nhưng hiểu ngay hàm ý của Khấu Trọng, khóe miệng lộ một nét cười thê lương, gật đầu nói: “Y lời Thiếu soái. Tính tình Thục Ni quả không thích hợp ở lâu trong cung. Lệnh cho Doãn phi và cha nàng cùng rời thành, từ nay ta không muốn gặp lại họ nữa.”
Khấu Trọng bước ra khỏi Ngự thư phòng, Lý Thế Dân, Phong Đức Di, Lý Thần Thông, Lý Tú Ninh vội bước đến vây quanh.
Chẳng ngờ Khấu Trọng lại nói: “Bọn Tất Huyền đột nhiên bỏ đi, khiến ta có dự cảm bất tường.”
Bốn người chẳng hiểu đầu đuôi, không hiểu tại sao Khấu Trọng lại nói đến chuyện chẳng liên quan gì đến cuộc gặp Lý Uyên.
Lý Thế Dân gật đầu nói: “Đúng là khiến người sinh nghi.”
Khấu Trọng nói: “Chúng ta không thể không tính tới nước cờ tệ nhất. Giả sử Tái ngoại liên quân đã âm thầm xâm nhập Quan Trung, bởi thế khi nhận được tin báo, Tất Huyền bèn vội vã bỏ đi, vì thành hay bại là do ngoài thành chứ không phải trong thành. Trên phương diện của kẻ địch, chúng ta càng loạn chúng càng có lợi. Vả lại địa vị của Tất Huyền, cũng không thích hợp trực tiếp xen vào cuộc tranh đấu chính trị, chưa kể Tất Huyền vẫn cho rằng chúng ta chắc chắn đại bại, không cần hắn phải đích thân xuất thủ.”
Lý Thần Thông gật đầu nói: “Thiếu soái nói đúng, người Đột Quyết vốn đến đi mau như gió, tấn công người lúc không phòng bị, thì làm sao chịu bỏ qua cơ hội tốt hiếm hoi, không nhân lúc loạn mà công phá Trường An.”
Phong Đức Di vui mừng nói: “May mà chúng ta bây giờ đã mưa tạnh trời trong, Trường An không còn lung lay. Vậy hoàng thượng có chỉ thị gì?” Câu hỏi sau cùng của hắn cũng là câu hỏi của mọi người.
Lý Tú Ninh kêu nhỏ: “Khấu Trọng!”
Một nụ cười từ từ nở trên miệng Khấu Trọng, gã bất chợt chộp lấy hai tay Lý Thế Dân giơ lên, cười ha hả nói: “Nhân tay Thế Dân huynh lúc này chưa biến thành long thủ, phải nắm trước một cái.”
Lý Thần Thông và Phong Đức Di cả mừng. Phải biết rằng nếu Lý Uyên vẫn còn tại đế vị, tuy nói quyền hành chuyển sang tay Lý Thế Dân, nhưng trên danh nghĩa thì lão vẫn là Đại Đường thiên tử, như vậy thì những kẻ từng bội phản sao có ngày nào được yên tâm. Lý Thế Dân lên ngôi Hoàng đế thì mọi việc chuyển sang một cục diện khác.
Lý Thế Dân sững sờ nói: “Chớ có phóng đại!”
Khấu Trọng cười nói: “Thế Dân huynh hiểu rõ tính ta mà, nhưng lần này đoán sai rồi. Ta không nói ngoa nửa chữ, phụ hoàng của huynh muốn gặp huynh lập tức. Lễ kết minh sẽ biến thành lễ truyền ngôi, cũng là lễ tuyên thệ tận trung của ta đối với Lý Thế Dân huynh, hà hà!”
Lý Thế Dân bình tĩnh lại, lên tiếng: “Chúng ta nên đối phó thế nào với đại quân Hiệt Lợi.”
Chỉ một phản ứng này đủ thấy ưu điểm của Lý Thế Dân, chẳng những không bị tin mừng làm cho hồ đồ, mà còn hiểu ngay thâm ý của Khấu Trọng khi nói đến liên quân Tái ngoại. Vì quyền quyết định đã rơi vào tay Lý Thế Dân, cần nắm bắt thời cơ mà quyết định.
Khấu Trọng nói: “Đội ơn tân hoàng tín nhiệm và ân chuẩn, vi thần lập tức lo việc này, sẽ dùng phi cáp truyền thư đưa tin, bảo đảm trong vòng chín ngày, các binh đoàn cần vương tinh nhuệ từ khắp nơi trong Đại Đường quốc sẽ tập hợp tại bình nguyên Quan Trung, phía bắc Trường An, phía nam Trường Giang, để tỏ cho ngoại tộc muốn xâm phạm biết dũng khí và tinh thần đoàn kết của quân dân Trung thổ chúng ta.” Nói xong Khấu Trọng buông tay Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân cười nói: “Ta vẫn nói chỉ một câu, lời của Khấu Trọng cũng là lời của Lý Thế Dân này.”
Dứt lời bèn đi vào gặp Lý Uyên.
- o O o -
HỒI 790
Phúc Tụ Ngọ Yến
Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn, Hầu Hi Bạch, Lưu Hồng Cơ bốn người cưỡi ngựa sóng vai nhìn đoàn xe dài chừng nửa dặm đi ra từ Doãn phủ, có quân giữ thành canh chừng, chạy theo con đường được chỉ định về cửa Tây.
Chuyến lưu đày trước mắt kia là thất bại nghiêm trọng cho Ma môn, sau này khó hòng khôi phục thế lực tranh đoạt thiên hạ như trước. Dù Lâm Sĩ Hồng tại phương Nam có thừa cơ gây sự cũng chỉ như sức tên đuối tầm, không đủ gây họa. Trừ phi đại quân của tân Đại Đường quốc thảm bại trước liên quân Tái ngoại, bằng không chỉ với hai thế lực phản động Lâm Sĩ Hồng và Tiêu Tiễn, thì chẳng đủ gây sóng gió gì.
Cỗ xe ngựa sau cùng rời xa Doãn phủ, tấm màn buông kín bỗng được vén lên, gương mặt như hoa của Loan Loan hiện ra, đôi môi anh đào khẽ gọi: “Tử Lăng!”
Từ Tử Lăng thúc ngựa đến bên xe ngựa, Bạt Phong Hàn, Hầu Hi Bạch, Lưu Hồng Cơ cùng một toán quân thủ thành thúc ngựa đi theo đoàn xe, lại có một đội binh mã kéo vào Doãn phủ, tiến hành lục soát và tiếp thu.
Từ Tử Lăng cúi mình lạnh nhạt nói: “Loan đại thư có gì dặn bảo?”
Hai mắt Loan Loan đầy vẻ buồn rầu khẽ hỏi: “Tử Lăng vẫn còn giận nô gia sao?”
Từ Tử Lăng không vui nói: “Không lẽ ngươi cho rằng ta nên cảm kích ngươi ư?”
Loan Loan khẽ than: “Ta xin lỗi, được không? Bây giờ mọi việc đã thành quá khứ, ta thành tâm hy vọng các ngươi phất cờ thắng lợi, đánh bại đại quân của Hiệt Lợi.”
Từ Tử Lăng mỉm cười nói: “Nói thật lòng, ta chưa bao giờ giận ngươi. Hai chúng ta chỉ vì khác lập trường mà trở thành kẻ địch. Ta không chấp nhặt quá khứ, chỉ hy vọng ngươi từ nay thoái ẩn và khuyên Lâm Sĩ Hồng, Tiêu Tiễn hãy bỏ ý đồ đối kháng vô ích kia đi.”
Loan Loan nhỏ nhẹ: “Có nhiều việc không phải do ta xử lý. Nếu các ngươi có thể đẩy lui Hiệt Lợi, tất cả mọi việc tự nhiên sẽ dễ dàng giải quyết. Ta tin Lý Thế Dân là một Hoàng đế tốt. Dương Văn Can và Trì Sanh Xuân không ở trong đoàn xe này đâu, ta hoàn toàn không màng đến chuyện các ngươi tìm Hương gia tính sổ. Sự thực là Hương gia đang rối loạn bởi các ngươi đã nắm hết tài sản của họ, bây giờ ngay cả cứ điểm sau cùng tại Trường An cũng phải hai tay dâng ra, khó mà làm gì khác.”
Từ Tử Lăng cả quyết: “Nếu họ vẫn còn ở trong Trường An, người của chúng ta rồi cũng sẽ tìm ra, việc truy lùng đã bắt đầu ngay sau khi cuộc chiến Huyền Vũ môn kết thúc! Thế Dân huynh đích thân hạ lệnh, Gia Cát Đức Uy và Vương Bá Đương là hai trong số các mục tiêu.”
Loan Loan nói: “Mỗi triều vua một triều thần. Việc đổi thay triều đại vốn là thế.”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Hình dung Thế Dân huynh như thế không thích hợp. Tác phong của Thế Dân huynh là không xét chuyện cũ, chuộng tài mà dùng, là hòa giải chứ không phải úy kỵ và tiêu trừ đối phương. Tuy nhiên, vì hai kẻ này có can dự đến những việc khác nên mới trở thành mục tiêu truy lùng.”
Tây môn hiện ra trong tầm mắt.
Loan Loan thở dài: “Từ biệt nơi đây, chúng ta e rằng không còn gặp lại nhau nữa.”
Từ Tử Lăng điềm đạm nói: “Huynh đệ bọn ta có hẹn mười năm sau sẽ trùng phùng tại Trường An, xem thử Thế Dân huynh có thể làm một Hoàng đế giỏi, trị quốc thương dân đúng như dự đoán của bọn ta chăng. Nếu ngươi rảnh rỗi, có thể đến họp mặt.”
Loan Loan vui vẻ hẳn lên: “Thì ra trong tâm Tử Lăng quả thực không oán ghét nô gia.”
Từ Tử Lăng cười nói: “Cừu hận chỉ là gánh nặng và đau khổ, Loan đại thư xin bảo trọng.”
Xe ngựa của Loan Loan từ từ lăn bánh khỏi Tây môn, cả đoàn xe rồng rắn làm bụi tung lên đầy trời dưới ánh nắng giữa trưa, khiến người nảy sinh cảm giác kỳ dị như trong ảo mộng.
o O o
“Đùng! Tạch tạch! Đùng!”
Tiếng pháo nổ vang khắp mọi ngõ ngách Trường An trước tin vui Lý Thế Dân lên ngôi Hoàng đế, và Khấu Trọng tuyên thệ tận trung với Đại Đường. Dân sĩ toàn thành vui mừng như phát cuồng, tranh nhau báo tin, nhà nhà treo đèn giăng phướn đón tiếp một triều đại mới quang lâm.
Hầu Hi Bạch từ lầu ba của Phúc Tụ lâu nhìn qua cửa sổ thấy cảnh hoan lạc như ngày lễ dưới đường, cảm thán: “Nhìn cảnh này mới cảm thấy tất cả những nỗ lực, máu cùng mồ hôi trong quá khứ đều đáng giá cả.”
Lầu ba đã chật khách, không khí náo nhiệt, đề tài bàn luận đương nhiên không ngoài Khấu Trọng và Lý Thế Dân. Nếu không được dặn trước, e rằng tất cả mọi người sẽ ùa đến vây quanh bàn của họ. Nãy giờ chỉ có những lời cung kính thăm hỏi thực lòng mà đã khiến Bạt Phong Hàn, Từ Tử Lăng và Hầu Hi Bạch phải liên tục thay nhau trả lời, mãi đến lúc này mới được ngồi xuống nghỉ.
Ông chủ Phúc Tụ lâu vô cùng vinh hạnh, thân hành chỉ huy bọn hầu bàn phục vụ ba người, rót rượu mời mọc, khiến ba người ăn không nổi, so với cách đối đãi lúc xưa đúng là một trời một vực.
Bạt Phong Hàn khoan khoái tựa vào lưng ghế, nói: “Bên Tống nhị ca không biết tình hình ra sao?”
Từ Tử Lăng nói: “Khấu Trọng bố trí một đội binh mã đón khoái thuyền. Chậm lắm là đến hoàng hôn chắc có hồi báo.”
Hầu Hi Bạch nói: “Tại sao chưa thấy Lôi đại ca đến?”
Từ Tử Lăng nói: “Khấu Trọng đã phái người thỉnh giá từ sớm, chắc cũng sắp đến rồi.”
Bạt Phong Hàn nói: “Đêm nay nếu Hoàng cung cử hành quốc yến, xin cho ta vắng mặt, đối với những trường hợp kiểu như vậy ta không cách nào quen được.”
Hầu Hi Bạch cười nói: “Hay là huynh sợ gặp Phó Quân Du? Đừng lo, Phó đại sư sáng nay đã rời thành trở về Cao Lệ, do hoàng thượng cùng Khấu Trọng thân hành tống tiễn.”
Bạt Phong Hàn cười gượng không nói gì.
Từ Tử Lăng nhíu mày nói: “Ba Đại Nhi có phải quả thật đã rời Trường An?”
Hầu Hi Bạch cười nói: “Chắc chắn là chưa đi, bằng không lão Bạt của chúng ta vì cớ gì đến trước Doãn phủ thì biến mất cả giờ chứ. Con bà nó, một giờ làm được nhiều việc lắm đó! Kể cả chuyện kết hôn sinh con.”
Bạt Phong Hàn bật cười: “Dẹp ngươi đi! Tiểu Bạch ngươi học được kiểu nói phóng đại như Khấu Trọng từ lúc nào, miệng đầy lời thô tiếng tục vậy?”
Từ Tử Lăng phụ họa: “Chớ có tìm cách né tránh nữa, Tiểu Hầu nói có đúng không?”
Bạt Phong Hàn khẳng khái nói: “Đúng một nửa. Ta đi gặp Quân Du, từ biệt cô ấy. Sau đó đi gặp Ba Đại Nhi, cho nàng biết ta vẫn còn khỏe mạnh, vì không có cơ hội động thủ với Tất Huyền, còn hứa với nàng một việc, giải tỏa gút mắc giữa chúng ta.”
Từ Tử Lăng và Hầu Hi Bạch hết sức hiếu kỳ, vội hỏi tiếp.
Bạt Phong Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, thở một hơi dài và nói: “Ta hứa là chỉ cần Tất Huyền không đến tìm ta, thì ta cũng không đi tìm hắn.
Hầu Hi Bạch thất thanh kêu: “Cái gì?”
Từ Tử Lăng mừng rỡ nói: “Cung hỷ Bạt huynh cuối cùng không còn lạc lối, không còn tham tranh hùng tranh thắng nữa.
Bạt Phong Hàn mỉm cười: “Ngược lại thì đúng hơn. Phải nói là nhãn giới của ta nhờ Khấu Trọng mà mở rộng thêm, đem mục tiêu đặt cao hơn, vào chỗ chống lại cả liên quân Tái ngoại.”
Hầu Hi Bạch không hiểu: “Đây chẳng phải lại là một gút mắc khác giữa huynh và Ba Đại Nhi sao? Nàng ấy khi nào chịu để huynh gây thương vong nặng cho bộ tộc mình?
Bạt Phong Hàn giải thích: “Ta chống đối là Kim Lang quân của Hiệt Lợi, thuộc bộ tộc đứng đầu Đột Quyết, không cùng tộc hệ với Ba Đại Nhi. Tộc hệ của nàng nhiều năm nay còn bị Hiệt Lợi áp bức liên miên, nếu không các bộ tộc Đột Quyết không cần phải khai chiến lần nữa với phe Hiệt Lợi. Còn nàng không muốn ta khiêu chiến cùng Tất Huyền là vì sợ ta mất mạng. Ngay lúc ta hứa như vậy, nàng trở nên vui vẻ như một chú chim con, vì nàng biết cuối cùng ta đã đưa nàng vào vị trí quan trọng nhất trong lòng mình, hiểu chưa?”
Hầu Hi Bạch vẫn chưa hài lòng, lại hỏi tiếp: “Huynh và Phó Quân Du nói chuyện gì?”
Bạt Phong Hàn cười gượng nói: “Đây là lần cuối ta trả lời ngươi về chuyện nữ nhân. Ta cùng nàng ấy muốn trở lại như thuở hội ngộ ban sơ, lúc đoạn tình này chưa có cơ hội bắt đầu. Tuy nhiên ta sẽ luôn trân trọng khoảng thời gian ở bên cô ấy trong quá khứ.”
Lúc này Lôi Cửu Chỉ đã hồi phục chân diện mục, nghênh ngang bước vào, theo sau là Đại long đầu của Hoàng Hà bang Đào Quang Tổ, người đi trước mặt mày tươi rói, kẻ theo sau càng cười không khép miệng được.
Cả ba người vội đứng lên vui vẻ chào đón, khiến các khách khác lầm tưởng Khấu Trọng giá lâm, tranh nhau ngóng cổ xem.
Lôi Cửu Chỉ cùng Đào Quang Tổ ôm quyền chào bốn phía, lập tức tiếng hoan hô và vỗ tay vang lên như sấm, không khí hoan lạc tràn khắp.
Đào Quang Tổ đắc ý ngồi xuống, nhìn Từ Tử Lăng rót rượu cho mình, cả cười nói: “Đào mỗ không biết đã bao lâu rồi chưa được tiếp đón như thế này. Lúc đầu quân theo Tần vương, những tưởng phải hy sinh ít nhất phân nửa huynh đệ, vậy mà ngày nay không ai tổn thất đến một sợi lông. Ngay cả Tam Tư, cứ tưởng là khiếp sợ chinh chiến mà trốn mất, nhưng sự thật là bị kẻ gian bắt đi, nay cũng an toàn quay về, tất cả đều nhờ một tay Lôi lão huynh.”
Tam Tư, chính là ‘Sinh Gia Cát’ Ngô Tam Tư, phó bang chủ của Hoàng Hà bang.
Lôi Cửu Chỉ cười nói: “Lôi Cửu Chỉ ta có khi nào đụng vào hắc lộ của lão đệ, chờ khi nào ngươi đoạt hết toàn bộ sinh kế của Đại Đạo Xã, ngươi mới biết hiểu thế nào là thể diện.”
Đào Quang Tổ nâng chén rượu nói: “Chúng ta uống mừng Tần vương đăng quang đế vị, thống nhất thiên hạ.”
Lôi Cửu Chỉ tiếp lời: “Mừng cả Thiếu soái cũng được vinh dự.”
Giữa tiếng cười lớn, mọi người uống cạn rượu ngon.
Lôi Cửu Chỉ lại cầm chén nói: “Chén này là mừng cho Hoàng Hà bang chấn chỉnh lại thanh uy, trên dưới thông suốt.”
Đào Quang Tổ nghiêm mặt nói: “Mọi người đều hiểu hoàng thượng là người thế nào. Từ nay ta làm ăn chính đáng, trông coi Trinh Quan tiền trang của Lôi lão ca thôi. Ha ha...” Nói xong uống cạn chén.
Hầu Hi Bạch ngạc nhiên nói: “Tiền trang không phải dùng để làm hình thức thôi sao?
Đào Quang Tổ cười nói: “Lão Lôi ghiền rồi, hà huống tại Trường An rất nhiều người đem ngân lượng đến đầu tư, làm sao nói không làm là không làm, chẳng sợ để kẻ khác lấy mất mối sao?”
Từ Tử Lăng cười nói: “Lôi đại ca có thể hợp tác với Tiểu Tuấn, Tống nhị ca chắc chắn không hồ đồ theo đâu.”
Lôi Cửu Chỉ bực tức nói: “Tiểu Tuấn miệng còn hôi sữa, cứ say mê Đồng Đồng, chẳng biết chuyện gì khác cả, làm sao có hùng tâm tráng chí tạo sinh kế khắp thiên hạ như ta. Tổ bà nó, cả ngày cứ luôn miệng là phải trở về giúp đại tiểu thư buôn bán, không hiểu nam nhi cần phải tự sáng lập sự nghiệp.”
Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn, và Hầu Hi Bạch bật cười ha hả.
Đào Quang Tổ nháy mắt với Lôi Cửu Chỉ, nói: “May mà Lôi huynh có Thanh Thanh phu nhân ra công ủng hộ, không chừng Tiểu Kiệt cũng vì Hỷ Nhi cô nương mà nhập bọn, như vậy huynh không đến nỗi một thân đơn chiếc già cả mà đi lo tạo sự nghiệp.”
Lôi Cửu Chỉ trừng mắt nói: “Ta già lắm sao?”
Lần này Từ Tử Lăng cùng Bạt, Hầu hai người cười đến chảy nước mắt.
Bỗng thấy cả phòng ồ lên, lục tục đứng dậy, thì ra là Khấu Trọng cùng Khả Đạt Chí cùng bước lên lầu.
Ông chủ Phúc Tụ lâu đã chuẩn bị trước, liền dẫn toàn thể tiểu nhị xếp hàng chào đón.
Tiếng gọi Thiếu soái vang khắp lầu.
Khấu Trọng tươi cười, không ngừng chắp tay chào toàn thể mọi người, cho đến khi cùng Khả Đạt Chí tới bàn ngồi xuống ghế mà bọn tiểu nhị đã kéo sẵn ra.
Ông chủ Phúc Tụ lâu hân hoan nói: “Bữa cơm này xin để Phúc Tụ lâu thết đãi, Thiếu soái cùng các vị chớ từ chối, đây là vinh hạnh của chúng ta.”
Khấu Trọng sảng khoái đồng ý, tửu lâu chợt lắng xuống, mọi người chú ý nghe thử nhóm Khấu Trọng nói gì.
Khấu Trọng đứng dậy cười nói: “Các vị hương thân phụ lão, quan nhân quý nhân, xin cứ tiếp tục ăn uống, chơi bài, để che giấu cho chúng ta bàn việc quân cơ mật, hòng tránh thám tử của kẻ địch thừa cơ thu thập tin tức.”
Một trận cười lớn vang lên, sau đó không khí tửu lâu trở lại bình thường.
Khấu Trọng ngồi xuống.
Lôi Cửu Chỉ nói: “Ta đến trễ là vì đi kiếm lão Đào đến chung vui, còn đệ đến trễ thiếu lý do, phạt đệ một chén.”
Khấu Trọng nhăn nhở cười nói: “Lý do của đệ nhiều hơn huynh gấp ngàn lần, huynh có biết ngoài đường muốn bước một bước cũng khó, đều là nhờ trước sau mỗi đầu có năm trăm đao phủ thủ, mỗi bên tả, hữu một ngàn quân cấm vệ, ta mới đến được đây gặp các ngươi.”
Mọi người cả cười, Bạt Phong Hàn không nhịn được lắc đầu cười nói: “Tiểu tử này phóng đại quá.”
Hầu Hi Bạch nói lớn: “Thì phạt hắn tội khoa trương.”
Mọi người cùng đối ẩm ồn ào, tâm trạng thỏa mãn vì đại sự đã định.
Khả Đạt Chí than: “Thật không nghĩ đến còn có thể cùng các vị uống say một bữa.”
Từ Tử Lăng nói: “Khả huynh có dự định gì?”
Khả Đạt Chí cười gượng nói: “Có dự định gì đâu? Tiểu đệ chỉ có một thỉnh cầu, hy vọng Thiếu soái có thể truyền đạt giùm.”
Khấu Trọng vỗ ngực nói: “Chỉ cần Khả Đạt Chí nói ra, là ta thế nào cũng giúp cho thỏa đáng, có phải muốn ta nói chuyện với Lý Thế Dân?”
Khả Đạt Chí nói: “Ta biết Khấu Trọng ngươi là người như vậy, nếu không làm sao dám mở miệng. Ba trăm chiến sĩ thủ hạ của ta đều là người trong bộ tộc của ta, năm năm trước phụng mệnh Đại hãn đến Trung thổ, giúp Lý Uyên công phá Trường An. Trải qua bao nhiêu chiến dịch, từ năm trăm người còn lại hơn ba trăm. Đa số đã lấy vợ sinh con ở đây, nếu đuổi bọn chúng đi nơi khác thì thật là một thảm cảnh trần gian. Chúng đã quen với tập quán sinh hoạt tại Trường An, chỉ có một số ít muốn đi theo ta. Hy vọng Thiếu soái xin Lý Thế Dân đặc biệt khai ân cho những kẻ muốn ở lại. Chỉ cần không phải đối mặt với người Đột Quyết, ngoài ra chúng sẽ hết lòng hết sức vì Đại Đường.”
Mọi người hiểu ra, chẳng trách Khả Đạt Chí khó lòng mở miệng. Giữa lúc liên quân Tái ngoại do người Đột Quyết thống lĩnh tràn xuống phía Nam, đứng trên góc độ quân sự chắc hẳn Lý Thế Dân sẽ đuổi hết cư dân Đột Quyết ra khỏi Trường An, hòng tránh tin tức bị tiết lộ ra ngoài.
Bạt Phong Hàn trầm giọng nói: “Huynh có nghĩ đến việc làm như thế là đồng nghĩa với bội phản Hiệt Lợi.”
Khả Đạt Chí cười nhạt: “Ngay từ đầu Triệu Đức Ngôn đã không ngừng lấn áp ta. Trong chiến dịch Long Tuyền, Triệu Đức Ngôn và Đôn Dục Cốc lợi dụng quan hệ giữa ta và các ngươi để ngụy tạo cáo văn đầy ác ý để hại Khả Đạt Chí này. Lần này Triệu Đức Ngôn cố ý bắt chúng ta lưu lại trợ giúp Lý Kiến Thành, bất luận việc thành hay bại, chúng ta cũng rơi vào tình cảnh vô cùng bất lợi. Khả Đạt Chí này từ trước đến nay ân oán phân minh, kẻ khác đối đãi với ta thế nào, tất sẽ được báo đáp thế ấy.”
Mọi người đã nắm được ý tứ của Khả Đạt Chí. Kiến Thành thất bại, Khả Đạt Chí và các chiến sĩ cùng bộ tộc đương nhiên khó tránh cái chết, còn như Kiến Thành thắng lợi, liên quân xuống đến phía Nam, thì Kiến Thành sẽ hạ sát Khả Đạt Chí cùng thủ hạ để tiết hận. Vậy là Triệu Đức Ngôn cố tình hãm hại Khả Đạt Chí. Trong tình thế này, Khả Đạt Chí chẳng những tiến thoái lưỡng nan, mà còn không đường chọn lựa.
Hầu Hi Bạch lo ngại nói: “Đạt Chí không sợ Hiệt Lợi trả thù đối với bộ tộc của huynh sao?”
Khả Đạt Chí đáp: “Ta sẽ phái người thông báo tộc trưởng, bảo họ dời lên phía Bắc tránh họa. Chỉ cần Hiệt Lợi và Đột Quyết vẫn còn mâu thuẫn, bộ tộc của ta sẽ không gặp nguy hiểm.”
Khấu Trọng nói: “Đạt Chí an tâm. Phía Lý Thế Dân sẽ không có trở ngại gì. Tộc nhân của Đạt Chí có thể an cư lạc nghiệp tại Trường An, hoặc nhập vào quân của Đại Đường. Đây chính là chính sách Hoa, Di một nhà của Lý Thế Dân. Di cư lên phía Bắc chi bằng dời xuống phía Nam. Chỉ cần trở thành phiên thuộc của Đại Đường, thì sẽ được Đại Đường bảo hộ.”
Từ Tử Lăng nói: “Đạt Chí có dự tính gì cho riêng mình chăng?”
Khả Đạt Chí lộ vẻ nhẹ nhõm vì đã giải quyết được mọi khó khăn, ngã người vào lưng ghế, hào hứng nói: “Đỗ đại ca nhiều lần thuyết phục ta đến Sơn Hải quan giúp huynh ấy phát triển buôn bán, kế thừa sự nghiệp của huynh ấy. Ta cũng muốn thay đổi hoàn cảnh. Đợi mọi sự ổn thỏa, ta sẽ lên đường.”
Khấu Trọng hân hoan nâng chén nói: “Cạn một chén mừng tương lai xán lạn của Đạt Chí.”
Mọi người nâng chén uống cạn, đồ ăn được đưa lên liên tục, bày đầy bàn.
Lôi Cửu Chỉ để chén rượu xuống, kéo Đào Quang Tổ đứng dậy nói: “Chúng ta có việc cần giải quyết. Hay là tối nay cùng đến chỗ Thanh Thanh uống cho thống khoái, không say không về?”
Khấu Trọng nghĩ đến lời ước cùng Thượng Tú Phương, liền nói: “Chờ đánh xong Hiệt Lợi, uống mới thật thống khoái.”
Lôi Cửu Chỉ cười ha hả, kéo Đào Quang Tổ cao hứng đi ra.
Khấu Trọng hỏi Từ Tử Lăng: “Đã báo tin bình an tới Thạch mỹ nhân của chúng ta chưa?”
Hầu Hi Bạch hớt trước: “Tử Lăng đến đi nhà xí cũng không có giờ, làm gì rảnh mà đến Đông Đại tự.”
Khấu Trọng mừng rỡ nói: “Tử Lăng ngươi hãy ngoan ngoãn đến Hưng Khánh cung đợi ta. Ta và Đạt Chí lo xong việc của hắn, sẽ đến gặp ngươi ngay, rồi chúng ta cùng đi gặp Thanh Tuyền.”
Lúc này một tên lính hỏa tốc đến trước bàn, đứng nghiêm thi lễ rồi báo cáo: “Bẩm báo Thiếu soái, nhị tiểu thư Tống gia nhập thành qua cửa nam, hiện chắc đã đến Hưng Khánh cung.”
Khấu Trọng bật dậy, thất thanh nói: “Ngọc Trí đến rồi ư!”
Từ Tử Lăng cười nói: “Chuyện của Đạt Chí để ta làm cho, còn không mau chạy đi nghinh tiếp, nhớ lời ta dặn đấy.”
Khấu Trọng nhìn sang Đạt Chí.
Khả Đạt Chí vui vẻ nói: “Ta với Tử Lăng xem ra còn thân hơn với Thiếu soái.”
Khấu Trọng vội cáo từ. Vừa bước ra một bước, cả lầu hơn trăm người đều đứng dậy ôm quyền tiễn đưa.
Hầu Hi Bạch nâng chén nói: “Hắn đi thì đi, chúng ta vội gì phụ tấm lòng thành của ông chủ lầu.”
Từ Tử Lăng cảm thấy trong lòng dâng lên từng đợt sóng ấm áp, ấy là tư vị của hòa bình thống nhất.
- o O o -
Đại Đường Song Long Truyện Đại Đường Song Long Truyện - Huỳnh Dị Đại Đường Song Long Truyện