Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Huỳnh Dị
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 759
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9345 / 190
Cập nhật: 2022-05-11 07:50:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Thủ Chu Đãi Thỏ
hạt, chạt!”
Cánh cửa hàng trăm cân nát vụn, Từ Tử Lăng, Khấu Trọng, Vũ Văn Thương, Vu Sở Hồng, Bạt Phong Hàn và Hầu Hi Bạch tức tốc lao vào. Lực lượng hùng mạnh như vậy, cho dù kẻ khống chế Lý Uyên có là Thạch Chi Hiên và Loan Loan liên thủ, e rằng cũng trở tay không kịp.
Tất cả đều được tiến hành hết sức bí mật.
Trước tiên họ sai thân vệ triệu Lý Phàm ra điều tra rõ tình hình. Biết Vi công công sau khi giao Long phù cho Vũ Văn Sĩ Cập đã vội vã rời đi, Khấu Trọng khẳng định trong tẩm cung chỉ còn Lý Uyên và Bạch Thanh Nhi. Thương nghị một lúc, họ nhất trí dùng kế lôi đình ngàn cân xông vào tẩm cung cứu giá.
Không hề thấy bóng dáng Bạch Thanh Nhi, tẩm thất yên ắng một cách lạ thường, chỉ một mình Lý Uyên đắp chăn nằm trên long sàng.
Sáu người lao đến cạnh giường, chỉ thấy Lý Uyên mặt vàng ệch, thiêm thiếp trong trạng thái mê man, gần như đã bước một chân vào Quỷ môn quan.
Lý Thế Dân, Lý Hiếu Cung, Lý Phàm chạy vào sau, vừa nhìn thấy liền hồn siêu phách tán, quỳ sụp xuống khóc lên thống thiết.
Khấu Trọng quát: “Cấm khóc!” Đoạn ấn tay phải lên ngực Lý Uyên, gọi: “Tử Lăng giúp ta!”
Từ Tử Lăng vén chăn, nắm cả hai chân Lý Uyên, áp sát hai lòng bàn tay vào hai bên huyệt Dũng Tuyền rồi gật đầu với Khấu Trọng: “Thử truyền Trường Sinh khí vào Thiên Linh huyệt xem, ta sẽ hợp khí với ngươi ở Đan điền!”
Uất Trì Kính Đức, Đoàn Chí Huyền và Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng chặn trước cửa cảnh giới. Chúng nhân ai nấy đều nín thở chờ đợi, dồn hết hy vọng vào Trường Sinh chân khí danh chấn thiên hạ của Khấu, Từ hai người.
Sau gần nửa tuần hương, sắc mặt Lý Uyên bắt đầu hiện sắc hồng, lồng ngực nhè nhẹ động đậy, hơi thở dần trở nên đều đặn.
Khấu Trọng thu tay trước, vui mừng nói: “Xá Nữ Đại Pháp của Bạch yêu nữ thật lợi hại, may mà Hoàng thượng sức khỏe thâm hậu, vượt được hiểm quan!”
Chúng nhân không ai bảo ai, cùng hoan hô vang dậy. Từ Tử Lăng cũng buông lỏng hai tay, nhìn sang Lý Phàm: “Tuyệt đối không được dịch chuyển Hoàng thượng! Chỉ cần để Người ngủ mấy canh giờ, tự nhiên tỉnh lại sẽ mạnh khoẻ như thường.”
Lý Thế Dân và Lý Hiếu Cung bấy giờ mới đứng dậy, Lý Phàm vẫn phủ phục dưới đất, sắc mặt tái mét, run rẩy: “Lý Phàm hộ giá bất lực, tội đáng muôn chết, xin Tần vương trách phạt!”
Lý Thế Dân đưa tay bắt mạch cho Lý Uyên. Chứng thực Từ Tử Lăng không nói quá, gã khoát tay: “Tội không phải ở ngươi, mau đứng dậy!”
Lý Phàm được hoàng ân đại xá, cung kính đứng dậy song đầu vẫn không dám ngẩng lên. Lý Hiếu Cung chau mày: “Không lẽ Bạch yêu nữ có thể chuồn đi mà không làm kinh động đến ai?”
Khấu Trọng hỏi Lý Phàm: “Vi công công có ra ngoài cùng ai không?” Lý Phàm đáp ngay: “Cùng tiểu công công thị đồng của ông ta!” Đoạn quay sang nói với Vũ Văn Thương mấy người: “Thời gian cấp bách, phụ hoàng ở đây hãy xem như không có gì xảy ra. Các vị cao thủ và thân vệ vẫn phụ trách hộ giá, bên ngoài để chúng ta ứng phó. Tất cả thị thần tỳ nữ trong Diên Gia cung đều không được phép rời khỏi cung nửa bước, kẻ nào trái lệnh giết chết không tha!” Nói rồi rảo bước ra khỏi tẩm cung.
Khấu Trọng cùng các chiến hữu cũng ra khỏi cung với các tâm trạng phấn chấn khác nhau. Tình thế xoay chuyển thật bất ngờ, Lý Thế Dân đã không còn là Tần vương chịu đủ mọi áp bức nghi kỵ nữa mà hiển nhiên đã là người kế thừa Đại Đường vương quốc, trở thành chủ nhân của thiên hạ chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi.
Còn mấy gã cũng đã đến thời điểm chính diện giáp mặt, với Ma môn cũng như tất cả các thế lực đối địch khác ở Trường An!
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Lý Thế Dân, Bạt Phong Hàn, Hầu Hi Bạch, Lý Hiếu Cung, Đoàn Chí Huyền, Uất Trì Kính Đức, Hầu Quân Tập, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Vương Huyền Thứ, Tiêu Nhượng cùng ngồi lại thương lượng đại kế tại Ngự hoa viên bên ngoài tẩm cung. Lý Thế Dân mào đầu: “Thời gian đến khi trời sáng còn không đầy một tuần hương. Nếu chúng ta không thể nhanh chóng đoạt lại Hổ phù, một khi quân Đường Kiệm và quân vệ thành rơi vào tay Vi công công, chúng ta sẽ chỉ còn nước tử thủ Diên Gia Cung!”
Hầu Hi Bạch chau mày vẻ không hiểu: “Một tấm lệnh phù mà có thể có tác dụng lớn như vậy hay sao?”
Lý Hiếu Cung giải thích: “Long, Hổ lưỡng phù là tín vật tối cao của Hoàng thượng, kết hợp với sắc thư và điểm chỉ triện quốc ấn, có thể sai khiến tất cả vương công đại thần, điều động cấm quân thủ binh ứng phó tình trạng khẩn cấp trong và ngoài thành. Bản thân Vi công công không có tư cách thống lĩnh quân binh nhưng lại là người truyền lệnh ai ai cũng biết, vì thế khi y dùng Hổ phù ra lệnh thì sẽ không ai nghi ngờ. Nếu Vi công công dùng Hổ phù lệnh cho Thái tử hoặc Tề vương thì lực lượng trong tay y sẽ còn mạnh hơn nữa, trừ phi Hoàng thượng đích thân thu lại binh quyền, bằng không tất cả chỉ có thể tuân mệnh hành sự.”
Bạt Phong Hàn cũng hỏi: “Nhưng Vi công công không thể lệnh thủ binh công đánh Hoàng thành chứ?”
Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài: “Tình thế hiện giờ hết sức phức tạp, nếu mượn cớ Hà Gian vương và chúng ta vào hùa khởi binh mưu phản khống chế Hoàng thượng, thì bọn chúng sẽ có cả mớ lý do để công đánh Hoàng thành. Đau đầu nhất là Vi công công đã điều động đại quân của Đường Kiệm vào cung đổi gác trước một bước, lại khống chế quân quyền thủ binh, thế chẳng khác nào Thái Cực cung đã rơi vào tay lão trong khi chúng ta chỉ còn lại mỗi một khoảnh Diên Gia điện, ngoài tử thủ ra liệu còn cách nào khác chứ?”
Khấu Trọng hít sâu một hơi, gằn giọng: “Nhất định là dã tâm của Lý Nguyên Cát, cam nguyện để Ma môn lợi dụng diệt phụ giết huynh hòng đăng ngôi đế!”
Bạt Phong Hàn trầm ngâm: “May mà Long phù không rơi vào tay hắn, bằng không chúng ta đến cả khoảnh đất cuối cùng cũng không còn. Phải chăng đó là sơ suất của Vi công công?”
Lý Hiếu Cung lắc đầu: “Không phải sơ suất mà là vì lão không còn cách nào khác, bởi chỉ dùng Long phù mới đoạt được quyền khống chế ngự vệ trong tay ta, sau đó lệnh cho các đại cao thủ hộ giá phối hợp với thân vệ sát hại các vị, có điều lão lại không ngờ sự việc lại có thay đổi bất ngờ như thế!”
Hai mắt Khấu Trọng tức thì sáng rực lên: “Chỉ cần Vi công công và Loan mỹ nhân không biết tình hình xảy ra trong Diên Gia điện, chúng ta có thể dùng kỳ chiêu trong số các ngốc chiêu, ôm cây đợi thỏ đấu lại chúng!”
Mấy người hiểu ý gã, cùng phấn chấn gật đầu nhìn nhau. Bởi Vi công công gieo hạt rồi rời đi, tất nhiên sau đó phải trở lại lượm quả. Chắc chắn sau khi khống chế được đại quân của Đường Kiệm lão sẽ lập tức trở về, đòi lại Long phù rồi giả truyền Thánh chỉ, như vậy binh quyền tại Trường An về lý thuyết sẽ rơi vào tay Lý Nguyên Cát.
Đúng lúc ấy, Lý Phàm đến báo tin đã tìm thấy thi thể tiểu công công thị đồng trong một mật thất nối liền với tẩm cung, những nghi ngờ đối với Vi công công và Bạch Thanh Nhi cuối cùng đã hoàn toàn được chứng thực.
Lý Thế Dân hỏi Lý Phàm: “Phụ hoàng lệnh đánh thức Người dậy khi nào?”
Lý Phàm cung kính: “Trước khi Vi công công rời đi đã dặn, trước khi trời sáng không được kinh động đến Hoàng thượng!”
Bạt Phong Hàn hớn hở: “Thế là rõ rồi, trong sáng mai lão sẽ về đây chịu chết!” Lý Thế Dân tức thì hạ lệnh: “Lập tức hành động, các vị hãy hết sức thận trọng!”
Lý Hiếu Cung, Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đoàn Chí Huyền, Lý Phàm, Tiêu Nhượng nhận lệnh rời đi. Lý Thế Dân quay sang Hầu Quân Tập: “Hãy làm rõ mọi chuyện liên quan đến Phụ hoàng tối qua, xong việc lập tức hồi báo!”
Hầu Quân Tập mau mắn thụ mệnh. Chúng nhân còn đang thầm tán thưởng Lý Thế Dân hành sự cẩn trọng, gã đã nghiêm trang nói tiếp: “Hiện giờ còn bốn việc, sau khi làm rõ cả bốn ta mới dám nói có thể giành phần thắng được!”
Trong lòng mấy gã bất giác dâng lên chút cảm giác kỳ lạ. Sau khi đưa được Lý Uyên từ Quỷ Môn Quan trở về, dường như Lý Thế Dân đã lấy lại được vẻ anh hùng như lúc ở trận chiến Lạc Dương, tâm thần tự tin, hành động dứt khoát, từng lời nói đều được tính toán kỹ lưỡng, không mảy may sơ suất. Cởi bỏ được mối ưu tư chống lại phụ thân, gã lập tức phục nguyên trạng thái đĩnh đạc, tự tin như lúc trên chiến trường.
Lời tiên đoán của Khấu Trọng rốt cuộc đã thành hiện thực. Lý Thế Dân không những đã không còn là kẻ phản bội mà là người cứu rỗi gia tộc!
Từ Tử Lăng ngửa mặt nhìn lên trời, điềm nhiên: “Xin được nghe kỹ hơn!”
Lý Thế Dân trầm giọng: “Nếu phụ hoàng không may băng hà dưới tay Bạch yêu nữ, chẳng phải mọi nghi ngờ sẽ trút hết lên vai Vi công công hay sao? Bạch yêu nữ kia ít người biết đến, còn Vi công công thì ai cũng biết là người rời tẩm cung sau cùng, làm sao thoái thác được trách nhiệm? Cho dù Nguyên Cát có nắm đại quyền trong tay, vẫn khó lòng bao che cho lão ta.”
Bạt Phong Hàn mỉm cười: “Ta nghĩ thông rồi!”
Hầu Hi Bạch ngạc nhiên nhìn gã vẻ dò hỏi. Bạt Phong Hàn đắc ý: “Điều ta nghĩ thông là chuyện Ma môn vì sao có Long, Hổ lưỡng phù lại vẫn bố trí Lâm Sĩ Hồng dùng mật đạo thâm nhập Hoàng cung. Mục đích của chúng không phải đánh chiếm Hoàng cung mà chắc chắn là giết người phóng hoả, gây rối loạn trong thành. Khi phát hiện Lý phiệt chủ băng hà trên giường, Nguyên Cát sẽ đổ vấy tất cả tội trạng cho các bên đối địch rồi dùng Lưỡng phù lệnh quan binh tấn công tiêu diệt cả Trường Lâm quân lẫn Thiên Sách Phủ. Tiếp đó Vi công công sẽ tuyên đọc di chiếu giả, để Nguyên Cát danh chính ngôn thuận ngồi vào ngôi báu. Khi ấy chắc chắn Tần vương và Thái tử đều đã không còn, những người khác tuy có nghi ngờ thì Nguyên Cát đã nắm đại quyền trong tay, lại được Ma môn và Đột Quyết ủng hộ, ai dám phản kháng đây?”
Khấu Trọng hít sâu một hơi, gật gù: “Có lý lắm! Việc đổi gác của Đường Kiệm vừa khéo là thời cơ để người của Lâm Sĩ Hồng thâm nhập Hoàng cung, may mà chúng ta đã đi trước một bước đóng kín cửa địa đạo. Đúng là trời vẫn còn có mắt!”
Hầu Hi Bạch phản bác: “Kỳ binh của Lâm Sĩ Hồng vẫn bị ngăn ở ngoài thành, cho dù cửa địa đạo mở cũng chỉ là lực bất tòng tâm!”
Bạt Phong Hàn lắc đầu: “Không có kỳ binh của Lâm Sĩ Hồng vẫn còn có cao thủ Ma môn, phối hợp với Loan Loan nằm vùng vẫn có thể đạt được mục đích.”
Khấu Trọng than thở: “Chiêu này thật tuyệt, còn những việc khác là gì?”
Lý Thế Dân nhìn hai gã: “Việc thứ hai là tình hình hiện thời của mật đạo, cửa ra phía Doãn phủ là đóng hay mở!”
Từ Tử Lăng đáp ngay: “Hẳn là vẫn đóng! Vi công công thấy người của Lâm Sĩ Hồng không đến trong khi đổi gác đã xong xuôi, chắc chắn sẽ không dám mở cửa địa đạo nữa.”
Lý Thế Dân tiếp: “Nghi vấn thứ ba là Loan Loan liệu có còn trong Diên Gia điện không?”
Cần phải biết rằng, một vạn năm nghìn quân của Đường Kiệm bố phòng khắp Thái Cực cung, binh lực còn gấp hơn mười lần so với số Cấm vệ ban đầu, có thể cách ly triệt đệ Diên Gia điện với bên ngoài. Bất kỳ ai muốn rời Diên Gia điện đều không thể trốn tránh mà chỉ có thể dùng bản lĩnh chân chính xông ra. Nếu Loan Loan vẫn chưa theo Vi công công chuồn mất thì khẳng định ả vẫn trà trộn trong cung.
Bạt Phong Hàn mỉm cười: “Thật thú vị, ai có hứng thú đánh với ta một ván? Ta cược ả vẫn còn ở trong cung!”
Lý Thế Dân ung dung mỉm cười: “E là không ai biết rõ là thua mà vẫn đánh cược với lão ca đâu! Chuyện cuối cùng là Nguyên Cát đã khống chế được Huyền Vũ Môn chưa?”
Khấu Trọng quan sát địa thế xung quanh, nói với Vương Huyền Thứ: “Phía Phi Vân vệ tốt nhất đừng có bất cứ điều động gì, tránh gây sinh nghi cho lão già họ Vi. Huyền Thứ hãy dẫn các huynh đệ tìm nơi hiểm yếu trong cung mai phục, binh khí nên dùng cung tiễn làm chính. Lần này chúng ta phải diệt sạch không chừa lại một tên, khỏi cần bận tâm đến quy tắc giang hồ quái quỷ gì đó!”
Vương Huyền Thứ đi rồi, Khấu Trọng mới trả lời câu hỏi của Lý Thế Dân: “Ta dám bảo đảm Huyền Vũ Môn vẫn yên ổn trong tay Thường Hà, huống hồ Long phù vẫn nằm trong tay chúng ta!”
Lý Thế Dân tâm đắc gật đầu: “Đã có nhận thức đại khái về toàn bộ tình hình, chỉ cần chúng ta có thể thiết lập được liên lạc với Dịch Đình cung và quân vệ thành của Lưu Hồng Cơ cùng cấm vệ quân của Thường Hà, nội hô ngoại ứng, thì đại quân của Đường Kiệm sẽ không đáng ngại, thậm chí có thể không cần đổ máu cũng hóa giải được nguy cơ.”
Hầu Hi Bạch góp lời: “Chỉ cần có thể trở lại mật đạo, mọi việc hẳn sẽ được giải quyết nhanh chóng!”
Khấu Trọng vỗ mạnh vào vai Từ Tử Lăng, cười ha ha: “Thiên hạ này chỉ có một người có được bản lĩnh đó!”
Ánh mắt chúng nhân tập trung cả vào Từ Tử Lăng. Gã cởi phăng bộ quân phục trên người lộ ra bộ dạ hành y bên trong, mỉm cười: “Như thế gọi là thấy lợi không từ. Ta sẽ hết sức, hy vọng trong cung không gặp phải đao quang kiếm ảnh!”
Lý Thế Dân sảng khoái cười lớn: “Tử Lăng đích thân xuất mã, nhất định mã đáo thành công!”
HỒI 786
Thành Giả Vi Vương
Từ Tử Lăng mình mặc dạ hành y, mặt bịt kín, nấp bên trong bức tường bao cạnh cửa nam Diên Gia điện, im lặng chờ đợi ngự vệ quân tạo thời cơ rời điện cho mình. Do Diên Gia điện là nơi Lý Uyên qua đêm nên mọi chú ý của quân vệ thành đều tập trung vào xung quanh điện, Diên Gia điện vì vậy giống như bị phong tỏa triệt để. Không có Lý Hiếu Cung sắp xếp, bản lĩnh như Từ Tử Lăng cũng khó mà vô tăm vô tích rời đi.
Tiếng bước chân vang lên đều đặn, một đội hai trăm cấm vệ do Miêu Nam dẫn đầu tiến gần lại, tức thì gây ra phản ứng như dự tính, viên tướng trấn thủ Nam môn lập tức quát dừng.
Từ Tử Lăng biết, trừ phi là Lý Uyên thân lâm, nếu không cho dù là Lý Hiếu Cung muốn ra cũng sẽ bị đuổi vào, huống chi là Miêu Nam thân phận địa vị kém hơn đến mấy cấp.
Gã không nghe hai bên lý sự mà tập trung vận công, tâm linh chẳng mấy chốc nâng lên cảnh giới tương tự lúc đến Ngọc Hạc am cầu hôn Thạch Thanh Tuyền, dùng Ảo Ma thân pháp nháy mắt vụt lên đầu tường. Thoáng thấy quân hộ thành ai nấy đều hướng mắt về phía Miêu Nam, lập tức từ bờ tường lướt chếch lên chìm khuất vào một lùm cây rậm rạp.
Tiếng bước chân từ đội quân cấm vệ của Miêu Nam chính là yếu tố xóa đi âm thanh lướt gió của Từ Tử Lăng.
Thiên địa viên mãn, thiên vật tụ tâm, cảm giác của Từ Tử lăng bây giờ vượt trên cả khả năng cảm ứng của thính giác, xúc giác và thị giác cộng lại, giúp gã nắm bắt không sót một mảy may toàn bộ tình hình. Chỉ một hồi sau Từ Tử Lăng đã rời xa Diên Gia điện, chẳng khác nào một con dạ điểu lướt qua chập trùng lâu các đền đài, lặng lẽ không một tiếng động.
o O o
“Quyết định di giá đến Diên Gia điện được đưa ra một cách rất gấp rút. Lúc chiều, sau khi Doãn Tổ Văn và Phi Tịch đến gặp, Hoàng thượng mới hạ ý chỉ rồi lệnh cho Hà Gian Vương chuẩn bị hộ giá, khi ấy Vi công công cũng có mặt. Giờ Mậu một khắc, các phi tần khởi hành đi trước, Hoàng thượng đến giờ Hợi mới di giá. Thái tử và Tề vương đến Diên Gia điện khấu kiến lúc giờ Hợi, đầu giờ Sửu mới cùng Doãn Tổ Văn và Phi Tịch đồng thời rời đi. Sau đó Hoàng thượng đích thân hạ lệnh đổi gác, Thánh chỉ do Vi công công truyền đến Đường Kiệm. Đường Kiệm vì phải chuẩn bị nên giờ Dần mới qua Huyền Vũ Môn vào đóng trong Thái Cực cung, triển khai đổi gác, trước đó Vi công công đã từ tẩm cung mang Thánh chỉ dặn Lý Phàm triệu Thanh Quý phi đến tẩm cung hầu hạ Hoàng thượng. Truyền xong Thánh chỉ, Vi công công trở về tẩm cung bẩm báo tình hình. Sau khoảng nửa tuần hương, thân vệ trưởng đến báo Hà Gian vương đích thân dẫn Thiếu soái và Từ tiên sinh cầu kiến, Lý Phàm biết chuyện nghiêm trọng, vội cách cửa trình lên. Một lát sau Vi công công cầm Long phù ra, triệu cao thủ hộ giá đến, giao Long phù cho Vũ Văn tướng quân hạ lệnh tước binh quyền của Hà Gian vương. Cùng lúc đó Vi công công dặn không cho phép bất cứ ai kinh động đến Hoàng thượng rồi cùng tiểu công công vội vã rời đi, toàn bộ quá trình diễn ra đúng như vậy.”
Nghe xong hồi báo của Hầu Quân Tập, Lý Thế Dân đảo ánh mắt qua Khấu Trọng, Hầu Hi Bạch và Bạt Phong Hàn rồi trầm giọng: “Dùng Lệnh phù tiếp quản quân đội cần có trình tự và quy tắc nhất định, người tiếp quản phải có quân cấp bằng hoặc trên người bị thay thế. Giả sử người này là Nguyên Cát, sau khi nhận Hổ phù sẽ phải cùng người truyền lệnh là Vi công công đi gặp người bị thay thế là Đường Kiệm, sau đó triệu tập các tướng cấp doanh chủ trở lên, công khai tuyên đọc chiếu lệnh đồng thời trình thị Lệnh phù. Kết thúc trình tự này Nguyên Cát sẽ trở thành thống soái, có thể bổ nhiệm Đường Kiệm làm phó thống soái, cũng có thể đổi bằng một tướng lĩnh đồng cấp khác. Sau khi những việc này thực hiện xong, các doanh chủ sẽ trở về bản doanh truyền tin xuống dưới. Vì thế nếu Nguyên Cát nhận được Hổ phù giờ Dần thì phải vài khắc trước mới tiếp quản xong đại quân của Đường Kiệm. Do Vi công công buộc phải trở về đây trước khi trời sáng để lấy lại Long phù mà ta dám khẳng định, Nguyên Cát vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc với quân vệ thành!”
Khấu Trọng mừng rỡ: “Hay nhất là Nguyên Cát và Vi công công cùng nhau tới đây, khi ấy chúng ta có thể một chiêu đánh úp, khống chế lại quân của Đường Kiệm!”
Lý Thế Dân lắc đầu: “Theo tình hình này ta thấy Vi công công chắc sẽ về một mình, làm rõ tình hình rồi lấy lại Long phù. Trong khi đó Nguyên Cát sẽ tiếp tục thực hiện thủ tục thay thế Đường Kiệm, rất có khả năng là Tiết Vạn Triệt. Cho dù có khống chế được Nguyên Cát, Tiết Vạn Triệt vẫn có thể thống lĩnh đại quân đánh vào Diên Gia điện. Sự việc vì vậy không hề đơn giản như các vị nghĩ đâu!”
Bạt Phong Hàn thản nhiên buông thõng: “Xách đầu Lý Nguyên Cát đưa cho Tiết Vạn Triệt xem thì thế nào?”
Hầu Hi Bạch thở dài: “Ta bắt đầu hiểu ra đạo lý vô độc bất trượng phu rồi!”
Lý Thế Dân cười khổ: “Đối với huynh đệ đồng bào, từ trước đến giờ ta vẫn có chút mềm lòng.” Khấu Trọng cắt ngang: “Cứ quyết định đến đây đã, ta không muốn sau khi Hoàng thượng tỉnh dậy vẫn còn một lựa chọn khác ngoài Tần vương!”
Đúng lúc ấy, Lý Hiếu Cung, Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đoàn Chí Huyền bốn người từ phía tiền điện hỏa tốc chạy đến.
Khấu Trọng vỗ nhẹ lên Xạ Nguyệt cung, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng: “Quý khách đến rồi!”
o O o
Từ Tử Lăng quả thực phải cảm tạ Thạch Chi Hiên. Nếu không phải được lão truyền thụ cho tâm pháp, lấy biến hóa của nội khí “sinh vi tử, tử vi sinh” kết hợp với chân khí nghịch chuyển, ít nhất ba lần gã có thể đã bại lộ hành tung.
Thật may, cuối cùng Từ Tử Lăng đã qua được mọi lớp bố phòng, lẻn vào cửa mật đạo chỗ mấy ngọn giả sơn bên trong Ngự hoa viên.
Một đội tuần binh lục tục đi qua.
Ngự hoa viên không phải là trọng địa trong cung nên không được tăng cường hộ binh, chỉ cửa ra vào mới có vài lính canh. Điều duy nhất khiến gã phải lưu ý là hai chòi canh hai góc có thể quan sát toàn bộ khu vườn, tuy nhiên Từ Tử Lăng đã không mắc phải sai lầm nào.
Từ Tử Lăng nhẹ mở nắp rồi lạng người vào địa đạo, đoạn đóng nắp lại, nhằm hướng Thái Cực cung lướt đi.
Trên người gã có lệnh thư và cả Ngự ấn, Long phù, chỉ cần giao được vào tay Lý Tịnh là có thể điều động toàn bộ cấm quân Hoàng thành, đặc biệt là đội bộ binh của Trình Mạc. Gã không lo Trình Mạc nghi ngờ, bởi lẽ họ Trình có thể dùng đèn hiệu kiểm chứng lệnh thư với Lý Hiếu Cung, sau đó tất nhiên chỉ còn nước y lệnh hành sự.
Từ Tử Lăng từ long kỷ chui ra, dịch chuyển chiếc ghế về vị trí cũ rồi phóng vút về cửa vào chính giữa Thái Cực Điện thênh thang không một bóng người, mở nhanh cửa rồi luồn vào trong điện.
Gã bất chợt nghĩ đến cửa ra địa đạo phía Doãn phủ, đối phương nếu¬ phát động lại được cơ quan thì tình hình sẽ ra sao? Nghĩ rồi gã lại thầm trách mình tưởng tượng quá mức, bởi theo phân tích lúc còn ở Diên Gia điện thì bọn chúng chưa thể dám mở cửa được.
Đúng lúc ấy, tiếng động lạ từ phía sau truyền đến.
Bản lĩnh như Từ Tử Lăng mà vẫn không khỏi giật mình, nhanh như cắt bật người nhảy về phía chiếc long kỷ, sống lưng lạnh toát.
Nếu có một tốp cao thủ Ma môn từ địa đạo đánh ra, chắc chắn gã khó giữ nổi tiểu mạng, càng không thể hoàn thành trọng trách đang mang bên mình.
o O o
Lý Thế Dân, Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn, Hầu Hi Bạch chia ra mai phục tại các cứ điểm hiểm yếu nơi quảng trường trước tẩm cung, chờ đợi đối phương đại giá.
Có lẽ vì trời sắp sáng nên Lý Nguyên Cát phải đích thân tiễn Vi công công hồi cung. Dưới sự bảo vệ của Tần Vũ Thông, Khâu Thiên Giác và gần năm chục thân binh giơ cao kỳ hiệu của Lý Uyên, cả bè lũ khí thế ngất ngưởng, hiên ngang tiến vào tẩm cung mà tuyệt nhiên không hề hay biết đang từng bước dấn thân vào chỗ chết.
Ánh mắt Khấu Trọng hướng về Lý Thế Dân, trong lòng chợt dâng lên cảm giác thương hại.
Kể từ ngày đầu tiên biết Lý Thế Dân cho đến lúc kề vai tác chiến trong cung cấm Trường An, phấn đấu vì mục tiêu thống nhất thiên hạ này, giữa Khấu Trọng và Lý Thế Dân đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió thay đổi. Nếu không phải có Từ Tử Lăng đứng giữa điều đình, hai bên chắc chắn đã là tử địch không đội trời chung. Gã sẽ mất đi tương lai hạnh phúc, trong đầu vẫn mãi chỉ là thù hận và đấu tranh không biết chừng nào mới thôi. Nghĩ tới đây, Khấu Trọng không khỏi thoáng rùng mình.
Bàn tay gã từ từ nắm chặt Thích Nhật cung. Ngoài thành Lạc Dương gã đã bắn lạc một tên, đêm nay tuyệt đối không thể lạc thêm lần nữa. Huyết thù của Đậu Kiến Đức sẽ được thanh toán sòng phẳng, Lý Uyên đứng sau gật đầu cũng sẽ nhận được sự trừng phạt đích đáng. Vào giây khắc Thích nguyện cường tiễn xuyên thấu lồng ngực Lý Nguyên Cát, Lý Kiến Thành chắc chắn cũng không tránh khỏi bỏ mạng dưới chân Huyền Vũ Môn!
Bạt Phong Hàn trầm giọng: “Có phải quà tặng cho Lý Nguyên Cát không?”
Khấu Trọng khẽ gật đầu, lòng chợt dấy lên cảm giác chán ngán cuộc sống đầu đao mũi kiếm, chỉ hy vọng mọi thứ có thể qua đi thật nhanh, sau đó gã sẽ để cho Tỉnh Trung Nguyệt phủ kín bụi.
Bạt Phong Hàn nhắc: “Nếu Vi công công có thể đột vây tháo chạy thì hãy để ta đích thân truy theo hầu hạ lão!”
Khấu Trọng bình thản: “Tiểu đệ sẽ áp trận cho huynh, thế nào?”
Tiếng hô “Tề vương giá đáo!” từ đại môn truyền đến, tiếng bước rầm rập chân từ xa dần gần lại.
Ánh mắt Lý Thế Dân nhìn vào Khấu Trọng, lóe lên thần sắc phấn chấn, song cũng giống như khẩn cầu gã tha cho Lý Nguyên Cát một lần.
Khấu Trọng thở một hơi dài thật mạnh, kiên quyết lắc đầu.
Trên chiến trường sống mái giao tranh, không có chỗ cho sự mềm lòng và tội nghiệp, giống như cao thủ đối đầu, tuyệt đối không cho phép một mảy may sơ hở.
Thắng làm vua, thua làm giặc. Ngoài đao kiếm ra, không còn bất cứ một thứ gì khác!
Từ khi đặt chân vào Trường An, gã đã bước lên con đường không thể quay lại. Không phải ta chết thì ngươi vong, phải đến khi nào một phía thu được toàn thắng, thành Trường An mới có thể hưởng thái bình.
o O o
Thạch Chi Hiên lắc đầu cười khổ, dịu giọng: “Không cần lo lắng, địa đạo vẫn đóng kín. Chà, sao các người có thể làm được vậy? Chiêu này còn hơn cả thiên quân vạn mã, phá tan một khâu quan trọng trong kế hoạch của chúng ta!”
Từ Tử Lăng hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, trầm giọng: “Tà vương nếu đã biết địa đạo bị phong tỏa thì sao lại không phá tan nó đi?”
Thạch Chi Hiên than thở: “Quá muộn rồi! Khi ta phát hiện ra có biến thì Thái Cực cung đã thay xong lính gác, thế gọi là tự mua dây buộc mình. Khi thấy ngươi muốn rời đi từ mật đạo thì ta cũng đã hiểu cơ hội đã qua, chẳng muốn làm bất cứ chuyện gì nữa!”
Rồi lão lại mỉm cười: “Tử Lăng mạo hiểm rời cung, có phải vì có việc quan trọng cần thực hiện khẩn cấp?”
Từ Tử Lăng thầm nhủ “Bắt đầu rồi đây!’ đoạn ngầm tập trung công lực, gật đầu: “Đúng vậy! Nếu Tà vương không có gì chỉ dạy nữa, Tử Lăng phải lập tức rời đi bây giờ!”
Thạch Chi Hiên chau mày, vỗ trán: “Ta hiểu rồi! Thì ra ngoài ba cửa ra trong bảo khố còn có một cửa ra thứ tư nữa, có thể nói cho ta biết nó dẫn đến đâu không?”
Từ Tử Lăng không chút giấu giếm, đáp ngay: “Là địa đạo thông với Tần vương phủ, được làm cùng thời với Dương Công Bảo Khố!”
Hai mắt Thạch Chi Hiên rực lên thần quang, chằm chặp nhìn vào gã.
Từ Tử Lăng thầm than lên một tiếng trong lòng.
Trận quyết chiến sinh tử giữa gã và Thạch Chi Hiên trước sau gì cũng không thể tránh khỏi, trong khi lão lại là phụ thân của vị hôn thê. Tạo hóa trêu ngươi, có ai hiểu được nỗi khổ của hắn!
- o O o -
Đại Đường Song Long Truyện Đại Đường Song Long Truyện - Huỳnh Dị Đại Đường Song Long Truyện