If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Huỳnh Dị
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 759
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9345 / 190
Cập nhật: 2022-05-11 07:50:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tuyệt Xứ Phùng Sinh
gay trong khoảnh khắc Phó Dịch Lâm xuất kiếm, chiếc bàn đá với lư hương và làn khói trầm nghi ngút, thậm chí cả toà tiểu đình như đã biến mất khỏi tâm thức Khấu Trọng. Không phải vì một phép màu nào đó của Phó Dịch Lâm mà bởi tinh thần của gã đã tập trung hoàn toàn trên Dịch kiếm.
Tai không nghe, mắt không nhìn, gã thuần túy chỉ lấy thần cảm kiếm. Vi diệu hơn nữa, thần thức Khấu Trọng bám sát theo từng chuyển động của Phó Dịch Lâm, khắc họa lại đường đi của Dịch kiếm trong khoảng không gian giữa hai người.
Cuối cùng Khấu Trọng cũng bước vào cảnh giới tinh diệu nhập thần.
Đó không phải may mắn hay trời phú. Thiên hạ ngày nay, Khấu Trọng là người duy nhất có cơ hội giao đấu với cả Tam đại tông sư, cảnh giới gã vừa ngộ ra chính là tiến bộ đúc rút từ những hung hiểm tột cùng đó.
Tỉnh Trung Nguyệt nhích ra ngoài bao một thốn, phát ra những âm thanh kỳ dị lạ lùng, vừa như tiếng ma chú dội lên từ mười tám tầng địa ngục, lại phảng phất tiếng thiên địch vọng xuống tự chín tầng trời, thân đao rực lên ánh sáng vàng, chẳng khác nào vầng trăng bất chợt nhô lên giữa bầu trời đêm đen kịt.
Dịch kiếm vẫn không ngừng rít lên như sấm động, vẽ trong không trung những đường nét tuyệt mỹ, vòng qua lư hương¬ nhằm Khấu Trọng đánh tới. Khói trầm trong lư hóa thành¬ một dòng khí đặc, như sắt gặp nam châm cuộn chặt theo Dịch kiếm, nháy mắt xoáy thành một quả cầu khí ôm lấy mũi kiếm sáng xanh chói lòa, bổ thẳng vào giữa hai mắt Khấu Trọng.
Điểm tinh quang ấy có ma lực thu nhiếp hồn phách dị thường, chỉ cần đạo tâm Khấu Trọng có chút xao động, tất không tránh khỏi chao đảo mà sa vào thế thua. Cảnh tượng vừa đẹp mắt song cũng lại vô cùng đáng sợ.
Cuối cùng Khấu Trọng cũng đã chính thức đối diện với Dịch Kiếm chi thuật thiên hạ vô song!
Kiếm pháp đến mức độ này, quả đã đạt đến hoá cảnh cực điểm.
Điểm tinh diệu của Dịch Kiếm thuật là Phó Dịch Lâm có thể hoàn toàn kết hợp tâm linh của mình với kiếm, mọi cảm giác ngoại tại đều là hư vô, cảm giác của tâm linh mới là thực chất. Nếu không hiểu về cảnh giới ấy, Khấu Trọng căn bản không đủ tư cách đứng đây đối mặt với lão!
“Cheng!” rốt cuộc Tỉnh Trung Nguyệt cũng rời bao.
Mũi đao vạch nên một đường tròn nhỏ, vừa hoàn mỹ vừa gợi cảm giác huyền bí khó lường, luồng Loa Hoàn kình như khai thiên phá địa bung ra từ giữa vòng tròn, chặn đứng mũi thanh Dịch kiếm.
Đốm sáng xanh tiêu biến, quả cầu khói vẫn như hậm hực toan lao tới, song lại bị luồng Loa Hoàn kình phá tan. Toàn thân Khấu Trọng rung mạnh, thân trên lảo đảo không vững.
Bất thình lình, giữa khoảng không gian trên thạch bàn xuất hiện vô vàn điểm sáng, mỗi một điểm sáng vừa như mũi kiếm nhằm gã công tới, lại vừa bất động như những vì sao lung linh trên bầu trời. Lại một lần nữa, chiếc bàn đá cùng lư hương và làn khói chợt biến mất, chỉ còn mịt mù quang điểm như hư như thực ép đến Khấu Trọng.
Khấu Trọng lập tức biết mình đã rơi vào thế hạ phong.
Chiêu rút đao một nửa của gã lúc nãy, công thủ kết hợp, thiên nhân hợp nhất, dù với bản lĩnh của Phó Dịch Lâm cũng không tìm được mảy may sơ hở, càng khó có thể phát huy công pháp Dĩ nhân dịch kiếm cũng như Dĩ kiếm chế địch sở trường của lão, vì thế Phó Dịch Lâm mới dùng quả cầu khói để thăm dò thực lực của Khấu Trọng.
Khấu Trọng tuy hoá giải tài tình một chiêu của lão, song cũng đã từ “vô tích” trở thành “hữu tích”, bị Phó Dịch Lâm thừa cơ bám riết.
Giờ đây gã đã không còn nắm bắt được đường lối của Dịch kiếm nữa, chỉ vội thu nhiếp tâm thần, đi vào chí cảnh của „tỉnh trung nguyệt”, coi những đốm sáng kỳ dị đang ép tới như không, đưa vỏ đao quét ngang một đường.
Vỏ đao đến đâu, quang điểm biến mất đến đó, lư hương lại hiện ra trước mắt, khói trầm vẫn nghi ngút bốc lên¬.
Bằng một cảm nhận tột cùng tinh diệu, Khấu Trọng thu vỏ đao, Tỉnh Trung Nguyệt nhanh như cắt nhằm đáy lư hương bổ tới. Một chiêu này mà đắc thủ, cả chiếc lư cùng lửa khói bên trong sẽ bắn cả về Phó Dịch Lâm. Với bản lĩnh của Khấu Trọng, không chừng lão sẽ lâm vào cảnh tối tăm mặt mũi!
Khoé miệng Phó Dịch Lâm khẽ nở nụ cười, Dịch kiếm chỉ vung nhẹ ra một thế thức nhưng Khấu Trọng lại cảm thấy rõ ràng, nếu gã cứ tiếp tục đánh vào lư hương, kiếm của Phó Dịch Lâm ắt sẽ hậu phát tiên đáo đánh trúng cổ tay gã. Cảm giác ấy quả thật không thể dùng lý lẽ thông thường mà giải thích nổi.
Khấu Trọng thầm thốt lên không ổn!
Đến giờ gã mới biết, một màn quang điểm của Phó Dịch Lâm khi trước chính là chiêu Bất Công trong Dịch Kiếm thuật, mục đích chỉ nhằm dụ gã hoang mang mà ra tay công lại. Một khi ra tay, tức khắc gã sẽ sa vào thiên la địa võng Phó đại sư giăng ra từ trước.
Tưởng là chủ động, Khấu Trọng hóa ra biến thành bị động, ngay cả cảm giác cũng bị đối phương khống chế. Nếu không thể nhanh chóng lật lại thế trận, ắt gã khó tránh khỏi thảm cảnh mất mạng.
o O o
Hầu Hi Bạch ủ rũ: “Sao lại có thể như thế được!”
Cả bốn mật đạo, kể cả mật đạo nối với ngoài thành đều bị những phiến đá khổng lồ hạ xuống bịt kín. Không một lối ra, thậm chí không có đến một khe hở.
Cơ quan của chiếc bàn đã mất tác dụng, ngay cả địa huyệt cất giữ Tà đế Xá lợi cũng không đóng lại được.
Bạt Phong Hàn vận công thử nâng chiếc bàn lên lần nữa rồi lại ấn xuống, nhưng tất cả đều không có kỳ tích xuất hiện.
Từ Tử Lăng đang ngồi im bất chợt mỉm cười: “Ta và Khấu Trọng đã từng rơi vào tình cảnh thế này. Khấu Trọng có nói Lỗ đại sư viết trong bí kíp thiết kế cơ quan của Người, để không làm tổn hại đến thiên đức nhất định phải cho người ta một tia sinh cơ trong tuyệt cảnh, vì thế ta chắc có cách hóa giải, chỉ là chúng ta vẫn chưa tìm ra mà thôi!”
Mắt Ma Thường loé lên tia hy vọng, song tức khắc lại nhăn mặt khổ não: “Nếu cách hóa giải không ở chiếc bàn này, vậy thì sẽ ở đâu đây?”
Bạt Phong Hàn gật đầu: “Trừ phi Dương Tố muốn biến bảo khố thành nhà mồ của chính hắn, bằng không thì đúng là bất hợp lý. Dương Tố mời Lỗ lão sư thiết kế bảo khố là âm mưu đoạt thiên hạ của Dương Kiên chứ không phải tự đào huyệt chôn mình.”
Ma Thường chau mày: “Để ta thử làm một giả thuyết, nếu âm mưu của Dương Tố bị phát hiện, Dương Tố lúc đó sẽ lâm cảnh trước sau đều thọ địch, không thể không tự phong tỏa bảo khố, vậy tiếp sau sẽ là thế nào?”
Hầu Hi Bạch than thở: “Tất nhiên cũng giống chúng ta lúc này, chỉ cần có thể ra được ngoài là giá nào cũng trả!”
Bạt Phong Hàn vỗ đùi: “Đây chính là dụng ý khi phong tỏa kho báu! Giả sử Dương Kiên thành công ép giam được Dương Tố trong bảo khố, Dương Tố khi ấy sẽ có hai chọn lựa, một là lặng lẽ thoát ra khỏi Trường An sau đó mai danh ẩn tích; hai là thoát ra rồi dấy binh phản biến. Chà, có vẻ không thỏa đáng cho lắm, bại binh tàn tướng có thể giữ mạng đã là vạn phước rồi…”
Từ Tử Lăng tiếp lời: “Mật đạo dưới đáy giếng Tây Kỳ viên là cửa vào duy nhất trước khi thâm nhập được bảo khố, sau khi vào bảo khố rồi mới có thể mở ba mật đạo còn lại. Ý nghĩa của thiết kế đó chính là để người của Dương Tố có thể theo ba mật đạo kia tập trung dưới kho báu, sau đó đóng kín các cửa, đợi tướng sĩ chỉnh đốn xong xuôi mới mở mật đạo cuối cùng đánh ra. Đây gọi là sách lược ‘đá vỡ dìm thuyền’, buộc tất thảy thủ hạ phải liều mạng vì họ Dương nếu không muốn bị giam chết bên dưới!”
Bạt Phong Hàn phấn chấn hẳn lên: “Thế thì mật đạo thứ năm nhất định nối thẳng đến trung tâm Thái Cực cung, cái gọi là phá giặc tiên bắt tướng!”
Hầu Hi Bạch lại nở nụ cười khổ: “Cơ quan mở ở đâu mới được chứ?”
Ánh mắt Từ Tử Lăng bất chợt dừng lại nơi tiểu huyệt cất giữ Tà đế Xá lợi, ba gã kia bất giác cùng nhìn theo.
Hầu Hi Bạch bật dậy lao đến bên tiểu huyệt, khoát tay: “Tử Lăng, mau đến chủ trì đại cục!” Từ Tử Lăng bưới tới, quỳ gối, thò tay thăm dò đáy huyệt, chợt mừng rỡ reo lên: “Quả đúng như dự liệu!” Đoạn vận công ấn mạnh.
Những âm thanh ken két bắt đầu vang lên, lại văng vẳng tiếng nước chảy.
Sinh tử thành bại đều trông cả vào một lúc này. Ba người còn lại không ai không căng thẳng đến nín thở.
Từ Tử Lăng vừa đứng dậy, tiếng ầm ầm từ kho cung tên truyền tới. Bốn gã đồng loạt lao vào trong kho, phiến đá giữa vách tường phía đông đang từ từ thụt lại, để lộ một địa đạo tối om.
Hầu Hi Bạch mừng rỡ reo lên: “Chúng ta được cứu rồi!”
o O o
Hai đại cao thủ đối đầu, hung hiểm đến mấy cũng không được sinh lòng thắng bại, bằng không sẽ lập tức rơi vào hạ thừa.
Khấu Trọng không phải không thấu đáo nguyên lý đó, chỉ vì nôn nóng ép Phó Dịch Lâm rời chỗ nên đã sinh lòng thắng bại, thành ra bị lão nhìn thấu chiêu tiếp theo, từ đó mà hậu phát chế nhân, từng bước lấn lên ép gã vào tử địa.
Điều khiến Khấu Trọng kinh hãi hơn là kiếm khí của Phó Dịch Lâm dường như đã khoá chặt Tỉnh Trung Nguyệt của gã, nếu cứ kiên trì ý định đánh tới lư hương thì khi lưỡi đao tới đích cũng là lúc Dịch kiếm đâm trúng cổ tay Khấu Trọng. Cách duy nhất có thể ứng phó bây giờ chỉ có thể là nắm bắt chính xác những điểm Phó Dịch Lâm định công tới mà tương kế tựu kế, ép lão phải dùng chiêu đối chiêu để cứu vãn thế trận. Nhược bằng nếu gã thu đao trở về thế thủ, Phó Dịch Lâm sẽ lập tức thừa cơ tấn công. Trừ phi Khấu Trọng chịu rời xa thạch bàn, còn thì gã tuyệt đối không thể cầm cự được.
Điều làm Khấu Trọng đau đầu là, trong khi Phó Dịch Lâm biết rõ biến chiêu của gã thì gã lại hoàn toàn không nắm bắt được ý đồ của lão. Mà Khấu Trọng lại không được phép sai sót, bởi đối thủ của gã là một trong Tam đại cao thủ tài trùm thiên hạ!
Trong đầu Khấu Trọng suy nghĩ liên tục chuyển vận, miệng vẫn ha ha cười lớn, Tỉnh Trung Nguyệt không đổi hướng nhằm thẳng lư hương đâm tới.
Gã vẫn còn một trợ lực là vỏ đao bên tay trái, trong khi Dịch kiếm bắt buộc phải đối chọi với Tỉnh Trung Nguyệt. Nếu để một chút tro bám vào người, với thân phận và địa vị của mình, Phó Dịch Lâm sẽ khó còn mặt mũi mà tiếp tục giao chiến.
Thiếu chút nữa Khấu Trọng lại nảy sinh lòng thắng bại khi cảm giác mình đã bắt thóp được Phó Dịch Lâm. May mà gã kịp thời tỉnh ra, tâm thần lập tức trở nên trong suốt như gương, thiên địa nhân hòa thành một thể.
Vỏ đao nhanh chóng điểm ra, tay phải lập tức thu về trước ngực.
o O o
Ngọn đuốc trong tay Bạt Phong Hàn chiếu sáng gian địa thất rộng đến chục trượng vuông, Từ Tử Lăng, Hầu Hi Bạch cùng Ma Thường theo sau. Trước mặt bốn gã, một chuỗi dài bậc đá hun hút kéo mãi lên trên, phía bên phải là cửa vào của một đường mật đạo khác.
Ma Thường gật gù: “Nhìn độ nghiêng của bậc đá, cửa ra phía trên nhất định nằm trong phạm vi Hoàng cung.”
Hầu Hi Bạch chau mày: “Nếu cửa ra thực sự nằm trong Thái Cực cung, khi mở cửa không làm kinh động cấm vệ trong cung mới là lạ!”
Bạt Phong Hàn tán đồng: “Tử Lăng hẳn cũng nghĩ như vậy, nhưng mật đạo bên trái liệu dẫn đến đâu chứ?”
Hầu Hi Bạch vẩy đuốc cho sáng hơn, đoạn cười nói: “Ta cũng hiếu kỳ lắm rồi, đi thăm dò xem sao vậy!”
Ma Thường nói ngay: “Ta đi cùng công tử được không?”
Bạt Phong Hàn nhắc: “Đừng đụng vào bất kỳ cơ quan nào. Sau khi chúng ta điều tra rõ cửa ra chính dẫn tới đâu sẽ đến gặp các ngươi ngay!”
Hầu Hi Bạch cùng Ma Thường vui vẻ rời đi, Bạt Phong Hàn gật đầu ra hiệu với Từ Tử Lăng rồi cùng trèo lên đến hết mật đạo, gõ nhẹ vào phiến đá chắn của ra, tặc lưỡi: “Ít nhất cũng dày đến một thước, Dương Công Bảo Khố quả nhiên danh bất hư truyền, không những kỳ công chế tác mà chỗ nào cũng ẩn chứa huyền cơ!”
Từ Tử Lăng đặt tay lên vòng đồng trên cơ quan mở cửa, hít sâu một hơi rồi than thở: “Thực ra chúng ta đang vô cùng mạo hiểm! Thiết kế của Lỗ đại sư dựa trên tình hình hơn ba chục năm về trước, từ đó đến nay Thái Cực cung đã được cải tạo nhiều lần, lo lắng của Hi Bạch không phải hoàn toàn vô căn cứ...”
Bạt Phong Hàn cũng thở dài: “Sự việc phát triển quá nhanh, từ tối nay đến ngày mai tình hình thế nào không ai có thể lường hết được. Rất nhiều chỗ chúng ta không có thời gian suy nghĩ, chẳng hạn như nếu Khấu Trọng không phát hiện ra Lâm Sĩ Hồng thì chúng ta không thể biết Doãn phủ lại là một cạm bẫy. Vì thế nên không thể không mạo hiểm, chỉ có dựa vào những yếu tố địch nhân không ngờ đến này chúng ta mới có cơ hội thắng trận.”
Từ Tử Lăng bỗng rùng mình: “Đúng là sơ suất, ta bất chợt nghĩ đến một sơ hở có thể dẫn đến thất bại. Chà, phải làm sao đây?”
Bạt Phong Hàn ớn lạnh sống lưng, hít mạnh một hơi, hạ giọng: “Ta đang nghe đây!”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Chính là quan hệ giữa chúng ta với Hoàng Hà Bang!”
Bạt Phong Hàn chau mày: “Ta vẫn chưa hiểu!”
Từ Tử Lăng chậm rãi: “Lúc thông tin lọt ra ngoài hôm trước, ta lo lắng mới đến Lạc Dương gặp Lý Thế Dân, đúng lúc đó bang chủ của Hoàng Hà Bang là Đào Quang Tổ đánh cuộc một trận với Hảo Hào của Hương Quý. Không có ta, bất đắc dĩ Khấu Trọng phải mời Lôi đại ca ứng chiến giành lại được Thượng Lâm uyển, nhưng cũng vì thế mà quan hệ giữa Lôi đại ca và chúng ta bị Hương Quý biết được. Hương Ngọc Sơn túc trí đa mưu, mấy ngày nay Hoàng Bà Bang hoạt động tấp nập, hắn không nghi ngờ mới là lạ. Chỉ cần bọn chúng bắt cóc một đầu mục của Hoàng Hà Bang, dùng Thất Trâm Chế Thần của Doãn Tổ Văn là có thể tra ra ra chuyện ba nghìn tinh nhuệ của chúng ta đã thâm nhập Trường An.”
Bạt Phong Hàn biến sắc mặt: “Chẳng trách Lý Uyên đột nhiên giở quẻ, từ chủ trương hợp tác chuyển sang quyết trừ bỏ chúng ta!”
Từ Tử Lăng gật đầu: “May mà chuyện thâm nhập Trường An mới diễn ra hai ngày trước, đối phương có biết cũng chưa thể chuẩn bị kịp, vả lại còn e đánh rắn động cỏ để chúng ta rút mất nên vẫn chưa ra tay. Nếu chúng ta không thể xoay chuyển cục diện ngay bây giờ, trận chiến ngày mai sẽ tuyệt đối không có hy vọng!”
Ánh mắt Bạt Phong Hàn dừng lại trên bàn tay Từ Tử Lăng, trầm giọng: “Vì thế nhất định phải mạo hiểm, phát động cơ quan đi!”
Từ Từ Lăng ngầm vận một khẩu chân khí, tụ lực, từ từ lôi tay nắm.
“Chạt! Chạt!” Tiếng cơ quan chuyển động tức thì phát ra, phiến đá dịch sang một bên để lộ bầu trời đầy sao sáng. Giữa khung cảnh tĩnh mịch ban đêm, tiếng đá xát vào nhau ken két càng vang vọng lạ thường.
Hai gã đồng thời giật bắn mình. Cửa ra không ngờ lại ở nơi trống trải như vậy, tiếng động ầm ĩ này không làm kinh động cấm vệ trong cung mới là lạ.
Còn chưa kịp quyết định sẽ làm gì, tiếng quát tháo cùng tiếng binh đao từ tứ phương bát hướng đã truyền đến.
Ý nghĩ duy nhất nảy ra trong đầu Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn chỉ là mấy chữ: “Đại sự hỏng rồi!”
o O o
Phó Dịch Lâm khẽ nhếch miệng cười.
Đúng vào khoảnh khắc Tỉnh Trung Nguyệt rời tay Khấu Trọng phóng đến lư hương, Dịch kiếm trên tay lão cũng lóe lên điểm trúng chiếc lư.
Tỉnh Trung Nguyệt đập vào lư hương, song tuyệt nhiên không hề phát ra một âm thanh nhỏ, cả chiếc lư cũng không hề động đậy.
Khấu Trọng không ngờ Phó Dịch Lâm lại có tuyệt chiêu này, dựa vào công lực tuyệt thế cách sơn đả ngưu hóa giải được luồng Loa Hoàn kình của Tỉnh Trung Nguyệt. Chưa kịp thốt lên không ổn, Tỉnh Trung Nguyệt đã đột nhiên bay ngược trở lại phía gã, nhanh mạnh chẳng kém lúc rời tay phóng đi.
Dịch kiếm sau khi phá tan một chiêu Tỉnh Trung Nguyệt lại tiếp tục vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, vòng sang mạn trái Khấu Trọng rồi quay trở lại, dường như tấn công vào khoảng không bên tay trái gã.
Theo lẽ thông thường, điều đó không thể tạo nên bất kỳ uy hiếp nào cho Khấu Trọng. Song chỉ người trong cuộc như gã mới hay, sự hung hiểm quả là không bút nào tả xiết.
Gã đang ngồi trên ghế đá, muốn tránh Tỉnh Trung Nguyệt đang lao ngược trở lại chỉ còn có cách nghiêng người. Nhưng sức hút kinh người mà Dịch kiếm sinh ra cộng với áp lực không ngừng gia tăng từ thế kiếm, khiến cho một chiêu vỏ đao của Khấu Trọng không những mất đi độ chuẩn xác mà còn chẳng khác nào sắt gặp nam châm, bị Dịch kiếm giật mạnh về bên trái. Chỉ cần phân tâm một sát na để ứng phó với thanh Dịch Kiếm, Khấu Trọng sẽ không còn sức lực tránh né Tỉnh Trung Nguyệt nữa. Kiếm pháp ấy, đúng là đã tinh diệu như thần!
Ở vào thời khắc quyết định sinh tử đó, Khấu Trọng đã tỏ ra chân bản lĩnh.
Nhanh hơn ý nghĩ, tay trái gã từ sinh thành tử, tay phải tử biến sinh, vỏ đao vận đầy chân khí bỗng nhẹ tênh như chim sổ lồng, không chịu sức hút của Dịch kiếm nữa. Khấu Trọng đoán không sai, Phó Dịch Lâm đã dùng lực dụ lực, lấy kiếm khí giữ chặt vỏ đao.
“Bộp!” một tiếng, Tỉnh Trung Nguyệt được gã nắm trở lại trong tay, đoạn vặn người quét thẳng xuống toan thu đao vào vỏ. Phó Dịch Lâm lộ rõ thần sắc kinh ngạc, Dịch kiếm vung lên vẽ ra vô số những đường nét mỹ miều khiến Khấu Trọng hoa cả mắt, muốn phản kích mà không biết nên bổ xuống đâu.
Chỉ trong nháy mắt, Phó Dịch Lâm đã lại giành lại quyền chủ động.
Tỉnh Trung Nguyệt không kịp ứng chiến, Khấu Trọng đổi ngay ý định, vỏ đao bên tay trái vung ra, chân khí hộ thể hóa thành bức tường ép về bên kia bàn. Chỉ cần lật đổ lư hương xem như hắn đã đạt chút ít mục đích, tất nhiên lý tưởng nhất vẫn là đẩy chiếc lư lao cả vào Phó Dịch Lâm!
Cho đến tận lúc này, Tỉnh Trung Nguyệt và Dịch kiếm vẫn chưa một lần va chạm, song những biến hóa hung hiểm trong đó thì không bút mực nào có thể hình dung nổi.
Phó Dịch Lâm cười lên ha hả, Dịch Kiếm vẽ ra một vòng vòng phía trên lư hương, vừa khéo bao lấy điểm mà Khấu Trọng nhằm đến. Bức tường chân khí của gã đột nhiên chẳng khác nào nước gặp bông khô, bị hút cạn không còn một giọt, không những không tạo ra bất kỳ uy hiếp nào mà cả chiêu tiếp sau cũng không thể thi triển được.
Dĩ nhân dịch kiếm, dĩ kiếm chế địch, Phó Dịch Lâm chiêu nào cũng chiếm thế thượng phong, ép Khấu Trọng phải vùng vẫy trong chiếc võng lão rắp tâm giăng sẵn. Tình trạng này còn tiếp diễn, lúc Khấu Trọng sức cùng lực kiệt sẽ là lúc gã mất mạng.
Khấu Trọng nhìn ra điều đó nhưng lại không hề sợ hãi, chỉ ha ha cười lớn rồi vung tay quăng vỏ đao ra sau lưng, Tỉnh Trung Nguyệt thi triển Phương Viên tuyệt chiêu, trước bổ sau đâm, nhắm thẳng vòng kiếm như vô hình song lại là thực chất của Phó Dịch Lâm phóng tới.
- o O o -
HỒI 780
Hoàn Khán Bảo Khố
Một chiếc đầu người xuất hiện phía trên địa đạo.
Hai ánh mắt tuyệt vọng của Từ, Bạt nhìn lên, bắt gặp đôi con ngươi tròn xoe ngó xuống. Người kia trợn mắt ngạc nhiên, khó khăn lắm mới thốt lên: “Trời đất! Hai người biến đâu cái lỗ chui ra thế này?”
Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn đưa mắt nhìn nhau rồi ôm bụng cười phá lên, cười đến ngồi bệt xuống bậc đá, nước mắt trào ra vì mừng rỡ.
Người bên trên đó chính là Trình Giảo Kim, hắn nhanh trí hạ ngay mệnh lệnh: “Các huynh đệ hãy lùi về vị trí, đây không có việc của các người!” Đoạn cúi đầu nói xuống dưới: “Có phải lôi cổ lên hai người mới chịu nói sao, có gì buồn cười chứ?” Rối cũng bắt chước hai gã ngồi bệt xuống miệng cửa địa đạo.
Bạt Phong Hàn gắng nhịn cười, nói không ra hơi: “Ta hiểu rồi! Hóa ra năm xưa Dương Tố và Dương Quảng đồng mưu làm phản. Dịch Đình cung vốn là nơi Dương Quảng ở, làm một cửa ra ở địa bàn của mình tất nhiên chẳng có gì khó!”
Từ Tử Lăng lại phá lên cười rồi ngẩng đầu nói với Trình Giảo Kim: “Đợi Tần vương đến tiểu đệ sẽ giải thích, bảo đảm lão ca huynh sẽ hài lòng. Chúng ta còn phải đi dò một cửa ra khác nữa, nhớ không được để bất cứ ai nhìn thấy chỗ này!”
Bạt Phong Hàn hỏi: “Đây là góc nào của Dịch Đình cung?”
Trình Giảo Kim không hiểu gì, trợn mắt: “Góc nào là thế nào? Đây là quảng trường phía trước chính điện!”
o O o
Không quá khứ, không tương lai, không bắt đầu cũng không có kết thúc!
Tinh thần Khấu Trọng hoàn toàn tập trung vào giây khắc trước mắt, thậm chí quên cả bản thân vì sao lại ở đây. Người, đao, thiên, địa kết thành một thể, vừa nhỏ bé vô hạn song cũng vừa to lớn vô hạn, lòng thắng bại không còn trong ý nghĩ.
Đao không còn là đao, mà là một phần không thể tách rời của thiên, địa, nhân. Bằng một cảm giác siêu thoát huyền bí¬, Khấu Trọng ngộ ra từng ly biến hoá trong Dịch Kiếm của Phó Dịch Lâm, những vòng kiếm đang dần khuếch tán với một tốc độ khó thể nắm bắt bằng mắt thường, kiếm khí không ngừng tăng lên. Gã cảm nhận thấy rõ ràng, vào khoảnh khắc Tỉnh Trung Nguyệt đâm trúng giữa vòng kiếm, vòng kiếm sẽ lập tức từ lớn hoá nhỏ, khiến Tỉnh Trung Nguyệt không thể nào chạm được vào Dịch kiếm mà chỉ đánh trúng kiếm khí kinh người, còn chính thanh Dịch kiếm sẽ thoát ra rồi thừa cơ công kích.
Kể từ lúc động thủ cho đến giờ, đây mới là lần đầu tiên Khấu Trọng nắm bắt được chiêu thức của Phó Dịch Lâm!
Gã bật cười lớn, sinh biến thành tử, đao thế một đi không trở lại đột nhiên biến hóa, thu về phía sau.
Kiếm quang bất chợt rộ lên, những tia sáng xanh rực rỡ vượt qua lư hương phóng đến Khấu Trọng. Từng vòng kiếm khí từ nhỏ đến lớn lồng vào thân kiếm, cùng kiếm tiến về phía trước, rồi lại tách khỏi kiếm lao về phía gã. Chỉ cần bất cứ một vòng nào trúng đích, chắc chắn Khấu Trọng sẽ danh bại thân vong, Bất Tử ấn pháp cũng vô ích, thậm chí dù là Thạch Chi Hiên ngồi tại vị trí gã lúc này cũng không thể làm gì hơn được!
Một chiêu lăng lệ mà tột cùng hung hiểm này vượt ra ngoài dự liệu của Khấu Trọng, khiến gã biết được mình vẫn chưa thể hoàn toàn nhìn thấu Dịch Kiếm thuật kinh thiên động địa của Phó Dịch Lâm. Tuy vậy gã đã từ bị động chuyển thành chủ động, bởi Phó Dịch Lâm thực sự đã vì một chiêu thu vỏ đao lúc trước của gã mà buộc phải chuyển thủ thành công, hơn nữa lại không thể không tấn công.
Tử chuyển thành sinh. Nhanh hơn chớp xẹt Tỉnh Trung Nguyệt lại tích đầy chân khí, chẳng khác nào một linh vật sống bật lên không trung rồi toàn lực bổ xuống.
Lưỡi đao đi đến đâu, những vòng kiếm tan tành đến đó, tạo thành những vạt khí ùa sang hai bên. Tỉnh Trung Nguyệt vẫn còn dư sức, nhanh như chớp nhằm thẳng mũi Dịch kiếm công ra một chiêu.
Mắt nhìn đao thế sắp sửa trúng đích, bất ngờ Dịch kiếm biến mất sau lư hương, chiếc lư chợt biến thành khổng lồ đâm sầm đến Tỉnh Trung Nguyệt. Thì ra Phó Dịch Lâm đã kịp thời thu chiêu, hất bổng lư hương nặng đến hơn năm chục cân ép tới Khấu Trọng, bắt gã rời chỗ.
Tỉnh Trung Nguyệt vẫn duy trì thế đánh xuống, song góc độ đã thay đổi từ thẳng thành chếch, nhằm tới khoảng không bên trái mặt bàn, đến khi chỉ còn cách mép bàn chừng một thốn mới quét ngang, tạo ra luồng đao khí dưới đáy lư hương phản kích lại Phó Dịch Lâm.
Nếu Phó Dịch Lâm bất chấp không bận tâm, lão vẫn có thể đưa lư hương đập trúng Khấu Trọng, song chắc chắn sẽ bị đao khí quét một đường trên ngực. Điều đó chẳng khác gì bị đích thân Tỉnh Trung Nguyệt quét trúng, dù có chân khí hộ thể Phó Dịch lâm cũng khó lòng cản đỡ được.
Khấu Trọng tuy không nhìn hết được biến hóa trong kiếm chiêu của Phó Dịch Lâm, nhưng lão cũng đã bắt đầu không thể nắm bắt nổi đao pháp của gã. Bởi Khấu Trọng đã tiến vào cảnh giới “Vong đao”, cảnh giới cao nhất mà Tống Khuyết từng nhắc đến.
Phó Dịch Lâm lắc tay, lư hương chuyển hướng bay vút lên trên. Giữa hai người lập tức trở nên trống trải, không còn chướng ngại nào để có thể tá vật xuất chiêu. Dịch kiếm rộ lên muôn nghìn đốm sáng phủ kín mặt bàn, dìm đao khí của Tỉnh Trung Nguyệt đến mức biến mất tăm. Thế nhưng Khấu Trọng đã không còn cảm giác tuyệt vọng nữa, bởi lần thứ hai gã đã ép được Phó Dịch Lâm phải biến chiêu.
Khấu Trọng nhắm hờ hai mắt, suy tính chính xác vị trí đỉnh điểm của lư hương, thời gian trước khi lư chạm vào nóc đình rồi rơi trở lại mặt bàn. Đao nhập ý, ý theo đao, tâm ý giao hoà, vô đao vô ý, Tỉnh Trung Nguyệt vẽ ra một vòng tròn hoàn mỹ giữa khoảng không trên mặt thạch bàn, luồng Loa Hoàn kình tích lũy đến cực hạn phóng ra, trúng giữa vòng kiếm khí mạnh nhất của Phó Dịch Lâm.
“Bùng!”
Khấu Trọng toàn thân rung mạnh, loạng choạng lùi sau, thiếu chút nữa ngã cả xuống nước. Nhưng trong lòng gã lại không chút kinh hãi, trái lại còn mừng rỡ như chết đi sống lại.
Phó Dịch Lâm đã không thể không đối chiêu với gã. Tuy đao kiếm vẫn chưa trực tiếp giao kích nhưng điều đó cũng chẳng có gì khác biệt! Gã đã thành công khoá được Dịch Kiếm khí.
Phó Dịch Lâm khẽ rùng mình hét lên: “Hảo đao pháp!”
Vầng quang điểm đầy trời bỗng vụt tắt, Dịch kiếm như từ hư vô đột ngột xuất hiện, vòng qua mạn phải thạch bàn đánh đến, kiếm khí lại một lần nữa vây chặt lấy Khấu Trọng.
Lư hương lúc này mới bay đến đỉnh điểm, bắt đầu từ trên cao rơi xuống.
Một chiêu này của Phó Dịch Lâm hoàn toàn không thể chặn đỡ, cách hoá giải duy nhất không phải là vung đao phòng thủ, mà Tỉnh Trung Nguyệt phải phóng thẳng ra trong thế ta chết người vong, ép Phó Dịch Lâm phải hồi kiếm tự vệ.
Khấu Trọng không hiểu vì sao đột nhiên lại trở thành cục diện như thế, chỉ biết Dịch Kiếm thuật đúng là danh bất hư truyền, trong thực ẩn hư, trong hư có thực, đã vượt ra ngoài nhận thức của phàm thế. Nếu liều mạng chống đỡ có lẽ gã sẽ duy trì được chốc lát, nhưng quyền chủ động sẽ rơi trở lại tay đối phương, và lần này Phó Dịch Lâm chắc chắn không để tuột khỏi tay lần nữa. Không ngoài ba chiêu, chắc chắn mạng gã sẽ hưu hỉ!
Nghĩ đến đây, Khấu Trọng rời chỗ ngồi lăn ra phía sau, qua bậc tam cấp đến tận bãi cỏ bên ngoài mới bật dậy.
Chiếc lư hương rơi xuống đúng giữa bàn, tuyệt nhiên không phát ra một tiếng động, khói trầm vẫn nghi ngút bốc lên.
Dịch kiếm trở lại vị trí nắm ngang trên mặt bàn. Phó Dịch Lâm không nói một lời, chăm chú nhìn Khấu Trọng.
Khấu Trọng quăng bỏ Tỉnh Trung Nguyệt, đứng nghiêm cung kính: “Chỉ cần một câu của Sư công, Khấu Trọng con lập tức tự kết liễu!”
Phó Dịch Lâm bình thản: “Sao ngươi lại bỏ đi cơ hội duy nhất? Dựa vào Trường Sinh khí của ngươi, cộng thêm tuổi trẻ lực tráng, có lẽ chỉ bị thương chứ không đến nỗi chết!”
Khấu Trọng lắc đầu ủ dột: “Làm sao con có thể làm tổn hại đến người mà mẹ tôn kính và ái mộ nhất? Sư công đừng hỏi tại sao! Xin Sư công định đoạt!”
Phó Dịch Lâm vươn người đứng dậy, tay chắp sau lưng bước về phía Khấu Trọng, đi sát qua cạnh gã rồi ngửa mặt nhìn lên bầu trời sao, than thở: “Quân Sước quả nhiên không nhìn lầm người, Khấu Trọng ngươi càng không làm Phó mỗ thất vọng. Chỉ có bậc đại nhân đại dũng mới có được dũng khí bất chấp an nguy bản thân như ngươi. Hy vọng Trung thổ có thể thực sự đúng như lời ngươi, trở thành lân bang hữu hảo chung sống hoà bình với Cao Lệ. Ngươi có thể đi rồi!”
Khấu Trọng quay phắt lại, mừng rỡ: “Đa tạ Sư công!”
Khuôn mặt Phó Dịch Lâm đầy ngấn lệ, song hai mắt vẫn lấp lánh hào quang, dịu giọng: “Cả đời ta theo đuổi tìm kiếm cái tận mỹ, nhưng chỉ là dùng tâm trạng của người quan sát để thưởng thức mà thôi. Đó cũng là ý nghĩa sâu xa của Dịch Kiếm thuật, ta thay Quân Sước truyền cả cho con. Đi đi! Hãy làm tốt việc của mình, sinh mệnh tốt đẹp hay xấu xa, tất cả đều do bản tâm quyết định!”
Nhớ đến Phó Quân Sước, xúc cảm trong lòng Khấu Trọng trào dâng. Gã lẳng lặng quỳ xuống dập đầu ba lượt, tìm lại Tỉnh Trung Nguyệt và vỏ đao, đoạn lặng lẽ rời đi.
o O o
Lý Thế Dân mừng rỡ: “Lối đi kia chắc chắn nối với hai mật đạo trong Doãn phủ và Hoàng cung, chỉ cách nhau bởi một lớp cửa trượt, thật không thể ngờ!”
Cả bốn người đang ngồi trên bậc đá, Trình Giảo Kim phụ trách phòng vệ vòng ngoài.
Ma Thường tiếp lời: “Chẳng trách sấm truyền nói có Bảo khố cũng như giành được thiên hạ. Đối với Dương Tố và Dương Quảng khi đó, Dương Công Bảo Khố quả thật tăng thêm cơ hội binh biến thành công. Chỉ vì Dương Quảng về sau tìm ra cách khác để hại chết Dương Dũng và Dương Kiên nên mới không dùng đến mấy mật đạo này.”
Giọng nói mấy gã vang vọng khắp gian địa thất, không khỏi gợi lại những âm mưu tranh giành kịch liệt từng xảy ra trong nội cung nhà Tùy năm xưa.
Hầu Hi Bạch chau mày: “Nói như vậy, Dương Quảng hẳn phải biết bí mật của Dương Công Bảo Khố. Vậy tại sao sau đó hắn không lấy vàng bạc ra dùng?”
Lý Thế Dân dựa lưng vào bậc đá trên cùng, mỉm cười sảng khoái: “Dương Tố là người suy tính sâu xa, làm sao lại không đề phòng Dương Quảng? Cái mà Dạng Đế biết được chắc chỉ là địa đạo từ Dịch Đình cung đến Hoàng cung thôi, hắn hoàn toàn không ngờ còn có đường nối với kho báu!”
Bạt Phong Hàn gật đầu: “Như thế gọi là trời không bao giờ tuyệt đường người, cũng có thể xem như trời đã giúp ta. Chúng ta nên tận dụng phát hiện này thế nào?”
Từ Tử Lăng nhìn Lý Thế Dân: “Về mặt này Tần vương thông thạo hơn chúng ta!”
Lý Thế Dân vui vẻ: “Thú thực với các vị, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy mọi sự đều nằm trong vòng kiểm soát. Hãy đợi Khấu Trọng về chúng ta cùng bàn bạc!”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Thế Dân huynh am hiểu về Trường An, ý của huynh chắc chắn là tốt nhất. Thời gian không còn nhiều, hãy lập tức theo kế hoạch của huynh mà điều binh khiển tướng đi!”
Lý Thế Dân nghiêm trang: “Thực lực của đối phương vượt xa chúng ta nên cách duy nhất để thành công là phải dùng tập trung đối phó phân tán, tấn công vào những điểm đối phương không phòng bị. Kế hoạch ban đầu là đánh chiếm Doãn phủ trước, khống chế mật đạo vào cung, dùng mật đạo đột nhập Ngự thư phòng giành lấy Thánh chỉ Binh phù, kiểm soát Hoàng cung, sau đó quyết thắng bại với Trường Lâm quân tại Huyền Vũ Môn. Kế hoạch này bây giờ đã thành rườm rà, chúng ta khỏi cần phải mạo hiểm như thế!”
Dừng một lát gã tiếp: “Trước hết chúng ta phải làm rõ tình hình địa đạo vào Hoàng cung đã.”
Từ Tử Lăng trầm ngâm: “Mật đạo là đường vào cung nhanh nhất, cũng là chứng cứ tố cáo liên minh Ma môn rắp tâm đoạt quyền, vì thế chưa đến lúc cần thiết không ai được phép vào mật đạo để tránh đánh rắn động cỏ. Bởi lẽ ngay cả Doãn Tổ Văn cũng không biết lệnh tôn có cho người giám sát hay tuần tra địa đạo hay không!”
Bạt Phong Hàn xen vào: “Kiến Thành, Nguyên Cát có biết mật đạo này không?”
Lý Thế Dân lắc đầu: “Ta tin họ cũng không biết như ta vậy, Doãn Tổ Văn chắc chắn không nói cho họ biết.”
Từ Tử Lăng trầm ngâm: “Cửa ra phía Doãn phủ chỉ có thể được mở từ phía trong nên lệnh tôn hẳn rất yên tâm không nghi ngờ gì. Phía Ma môn ngoài Thạch Chi Hiên, e rằng chỉ có Loan Loan mở được cơ quan...”
Ma Thường mừng rỡ: “Nếu chúng ta làm cách nào đó cho cơ quan không hoạt động, địch nhân sẽ hết cách vào địa đạo, lại còn tưởng đó là biện pháp Hoàng cung áp dụng trong hoàn cảnh đặc biệt. Khi công đánh Doãn phủ, chúng ta chỉ cần làm cho cơ quan hoạt động lại là được.”
Lý Thế Dân quan sát Ma Thường một lát mới gật đầu: “Kế hay lắm!” Đoạn nghiêm trang: “Kế hoạch của chúng ta chia làm ba phần, bước thứ nhất khống chế Hoàng cung, bước thứ hai đột kích Doãn phủ, bước thứ ba mới là quyết chiến Huyền Vũ Môn. Mỗi hành động chúng ta đều phải tập trung toàn lực, ta và Khấu Trọng sẽ đích thân tham dự, dùng tinh nhuệ phá vỡ dần lực lượng đối phương.”
Ma Thường chau mày: “Thủ hạ của mạt tướng thì sao? Chắc chắn sáng mai địch nhân sẽ phát động tấn công, nên có sắp xếp cho họ!”
Lý Thế Dân tự tin: “Người của Lâm Sĩ Hồng vẫn ở ngoài thành, chúng ta bớt được một nỗi lo. Nguyên Cát sẽ tuyệt đối không để phụ hoàng biết hắn và Lâm Sĩ Hồng bí mật câu kết, vì thế thủ hạ của họ Lâm không thể vào thành trước khi cửa thành mở!”
Hầu Hi Bạch lên tiếng: “Đội quân ba nghìn người có thể giao Lưu Hồng Cơ phụ trách không?”
Lý Thế Dân lắc đầu ngay: “Hoàng Hà Bang là bang hội lâu đời, có rất nhiều quan hệ với quân bản bộ Trường An, vì thế khi muốn đối phó Hoàng Hà Bang thì Phụ hoàng chắc chắn không điều động quân bản bộ mà sẽ dùng cấm vệ quân trong cung, do đó chúng ta càng dễ đối phó. Chỉ cần phân tán lực lượng ra khắp nơi trong thành, đợi chỉ lệnh rồi công khai tiến đánh Doãn phủ, trong ngoài phối hợp tấn công dư nghiệt của Ma môn trước, tiếp đến tập trung cho chiến sự Huyền Vũ Môn!”
Ma Thường mau mắn gật đầu: “Tuân lệnh!”
Hai mắt Lý Thế Dân lấp lánh hào quang, trầm giọng: “Nếu bước thứ nhất thành công, đoạt được Long phù và Hổ phù, ta tin có thể hiệu lệnh cấm vệ quân, triệu hồi lực lượng phái ra ngoài thành đối phó với chúng ta. Sau khi Lưu Hồng Cơ nắm Binh phù, Ân Khai Sơn chỉ còn nước cúi đầu nghe lệnh, khi ấy chúng ta có thể phát động đại quân đột kích phục binh của Lâm Sĩ Hồng.”
Bạt Phong Hàn tán thưởng: “Chẳng trách chúng ta lại phải chịu thua thiệt lớn như vậy ở Lạc Dương, Tần vương đúng là suy tính thấu đáo!”
Lý Thế Dân ái ngại: “Trước đây đã đắc tội nhiều, Phong Hàn huynh đại nhân đại lượng xin đừng trách tội.”
Bạt Phong Hàn cười sảng khoái: “Ta đâu có thời gian trách cứ ai, còn hận một nỗi ngày mai không đến sớm hơn để đánh một trận cho đã!”
Lý Thế Dân mỉm cười, đoạn trở lại ngay vẻ nghiêm trang: “Không cần đợi đến ngày mai! Sau khi Khấu Trọng trở về, chúng ta lập tức vào Hoàng cung ẩn nấp trước, nhân thủ vì thế cần tinh chứ không cần đa. Thiên Sách Phủ ngoài Thế Dân ta, thêm Kính Đức và Vô Kỵ là đủ, phía các vị sẽ là Thiếu soái, Tử Lăng, Phong Hàn và Hi Bạch, những người khác vẫn nấp trong địa đạo chờ lệnh, chỉ sau khi có lệnh mới xuất hiện trấn áp cục diện!”
Bạt Phong Hàn dằn giọng: “Chỉ cần Khấu Trọng sống trở về, thắng lợi ngày mai sẽ là của chúng ta!”
o O o
Hạnh Mục kiều như trang nhã thêm mấy phần bởi bóng dáng tha thướt của ba nữ nhân. Hai tiểu tỳ xách đèn lồng đứng bên đầu cầu, Thượng Tú Phương trong trang phục Cao Lệ trắng muốt dựa vào lan can, chẳng khác nào một đóa hoa tươi rộ nở dưới bầu trời sao lấp lánh.
Tâm thần Khấu Trọng chợt nhẹ bỗng, khẽ gật đầu đáp lễ hai nữ tì rồi rảo bước đến bên mỹ nhân, khẽ gọi: “Tú Phương!”
Thượng Tú Phương quay lại, nhoẻn miệng cười: “Tú Phương sớm đã đoán được Thiếu soái và Phó đại sư sẽ có kết cục hoàn hảo mà, không việc gì Thiếu soái không làm được cả!”
Khấu Trọng lắc đầu cười khổ: “Ngược lại mới đúng, chỉ nhờ Sư công¬ cảm thương tiểu đệ mới may mắn qua được!”
Thượng Tú Phương giọng thánh thót: “Dù sao có thể qua được là tốt rồi. Phó đại sư trí tuệ vô thượng, hẳn biết rõ huynh là người tốt mà!”
Khấu Trọng đang định nói, Thượng Tú Phương đã ghé sát bên tai gã, dịu dàng: “Giờ Tý ngày mai người ta đợi huynh ở đây, hy vọng sao trời cũng vẫn đẹp như đêm nay!” Đoạn khúc khích cười, lướt nhẹ qua bên cạnh gã.
Khấu Trọng quay đầu nhìn theo bóng dáng kiều diễm. Dưới ánh đèn lồng huyền ảo, bóng dáng Thượng Tú Phương khuất dầu sau lối rẽ, bất giác trong lòng gã dâng lên cảm giác hụt hẫng.
Tối mai gã sẽ như thế nào đây? Chiến thắng hay thất bại? Liệu có còn toàn mạng để phụng mệnh mỹ nhân?
Mãi một lúc sau Khấu Trọng mới định được thần, lại tiếp tục hành trình. Chưa bước khỏi đại môn Lăng Yên các, một võ tướng chợt xuất hiện, cung kính: “Cấm vệ Phó thống lãnh Tiêu Nhượng tham kiến Thiếu soái.” Vừa nói hắn vừa mượn động tác gập người, lôi từ trong lòng ra một bức hàm phong kín dúi nhanh vào tay Khấu Trọng.
Khấu Trọng nhanh như cắt giấu mật hàm vào người. Tiêu Nhượng nói nhỏ: “Của Thường Hà thống lãnh!” Đoạn cao giọng: “Mạt tướng phụng Thánh chỉ của Hoàng thượng, cung tiễn Thiếu soái về Dịch Đình cung!”
Khấu Trọng nhẹ hẳn người, biết Thường Hà đã quyết định đứng về phía các gã, càng khâm phục sự thần thông quảng đại của Thường Hà trong nội cung, bèn cười thoải mái: “Hoàng thượng thật chu đáo. Phó thống lãnh, mời!”
Tiêu Nhượng khom mình: “Mời Thiếu soái di giá!”
Khấu Trọng hiên ngang rảo bước ra khỏi đại môn, bốn tinh binh Huyền Giáp vẫn đứng chờ từ nãy, lập tức tạo thành đội hình hộ tống trước sau. Gã đảo mắt một vòng, không thấy Lý Hiếu Cung đâu nữa.
Đám cấm vệ giữ cửa đồng thanh cung tiễn. Trong lòng Khấu Trọng dâng lên cảm giác hưng phấn khi vừa làm xong một việc lớn, thầm hạ quyết tâm, nhất định phải sống để không lỡ cuộc hẹn với giai nhân tối mai.
Gã tuyệt đối không thể để nàng thất vọng!
Đại Đường Song Long Truyện Đại Đường Song Long Truyện - Huỳnh Dị Đại Đường Song Long Truyện