Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Huỳnh Dị
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 759
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9345 / 190
Cập nhật: 2022-05-11 07:50:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mâu Thuẫn Tính Cách
hấu Trọng trở về Ngự thư phòng. Lý Uyên khoát tay ra hiệu cho Vi công công dẫn đám người phục dịch lui ra hết mới trầm giọng hỏi: “Triệu Đức Ngôn nói với Thiếu soái những gì?”
Lý Uyên gọi thẳng tên Triệu Đức Ngôn chứng tỏ lòng lão đang rất không yên, chỉ là mượn cớ Triệu Đức Ngôn để tìm cớ trút tâm sự.
Bắt gặp ánh mắt Lý Uyên, lòng Khấu Trọng trào dâng một cảm giác khó tả. Gã và Lý Uyên mỗi người đại biểu cho một đội quân hùng cường ở hai miền Nam Bắc, hai người xem ra như đang nói chuyện phiếm nhưng thực sự mỗi lời nói ra lại quyết định vận mệnh của cả Trung thổ. Mà trong suốt dọc chiều dài lịch sử của Trung Hoa, hoàn cảnh và mối quan hệ vi diệu giống như của gã với Lý Uyên lúc này, chắc chắn chưa từng có bao giờ.
Lời Tống Khuyết thật không sai, lịch sử là do con người ta làm nên. Khấu Trọng đang làm nên lịch sử!
Lý Uyên chau mày: “Thiếu soái hẳn có điều khó nói ra? Nếu thế thì không cần trả lời ta cũng được!”
Khấu Trọng cười gượng: “Phiệt chủ chớ hiểu lầm, tại hạ chỉ vì Triệu Đức Ngôn nhắc lại thâm tình giữa ta với Đột Lợi mà day dứt. Lão già Triệu Đức Ngôn rắp tâm chia rẽ tình huynh đệ của chúng ta, xem ra lão đã thành công. Tất cả mọi việc chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực, buộc ta và các huynh đệ tại Tái ngoại trở mặt thành thù.”
Lý Uyên hơi giật mình: “Có phải Triệu Đức Ngôn lấy chuyện liên quân Tái ngoại thâm nhập để đe dọa Thiếu soái?
Khấu Trọng thở dài: “Về chuyện này, khẩu khí của Triệu Đức Ngôn càng chắc chắn càng cho thấy liên quân vẫn chưa có hành động xâm phạm, nếu không lão sẽ không nhắc đến dù là một chữ, hòng làm giảm sự cảnh giác của chúng ta. Từ đó suy ra, lão còn có kế hoạch khác để đối phó với tại hạ. Hôm trước trên đường đến Ngọc Hạc am, Tử Lăng đã bị người hành thích ở Đông Thị, hẳn là cũng do Triệu Đức Ngôn một tay vạch kế, thậm chí đích thân tham gia.”
Lý Uyên giận dữ đến đỏ cả hai mắt: “Hắn ta dám lộng hành trên đất của Lý Uyên ta?”
Khấu Trọng lắc đầu: “Phiệt chủ không cần quan tâm đến những việc cỏn con này, Triệu lão nhi cứ để ta giải quyết, ngài cứ bình tâm chờ xem kết quả. Triệu Đức Ngôn mạng vong là Hiệt Lợi hết chỗ bấu víu, nhất định sẽ thảm bại!”
Lý Uyên lặng yên một lát mới hằn học: “Thiếu soái hiểu tình hình rõ hơn ta nhiều! Theo Thiếu soái, nếu chúng ta thành lập liên minh thì Hiệt Lợi có thấy khó mà từ bỏ ý đồ nam chinh không?”
Khấu Trọng nghĩ thầm, Lý Uyên bị tiểu nhân bưng bít, đã không biết gì bên ngoài Trường An nữa rồi, đổi là Lý Thế Dân thì sẽ không bao giờ hỏi những câu này. Gã thành thực đáp: “Hiệt Lợi trước hết sẽ tìm mọi biện pháp phá hoại liên minh của Phiệt chủ và tại hạ, nếu không thành công ắt sẽ dốc toàn lực tấn công. Tình thế này đã định, bất kỳ ai cũng không thể thay đổi được, ngay cả Hiệt Lợi, ngài và cả Khấu Trọng ta nữa.”
Đôi mắt Lý Uyên lộ rõ vẻ ưu tư. Khấu Trọng tăng thêm sức ép: “Vì thế chúng ta cần phải nhanh chóng thương lượng chi tiết của việc kết minh, chính thức công cáo với thiên hạ thỏa ước kề vai tác chiến của chúng ta, sau đó cùng chờ đợi Hiệt Lợi đại giá. Đó cũng là nhiệm vụ cấp bách lúc này.”
Lý Uyên hỏi: “Tống Khuyết có đích thân đến tham dự không?”
Khấu Trọng lắc đầu: “Tống Khuyết đã nói tất cả mọi chuyện sẽ do tại hạ toàn quyền chủ trì, Đỗ Phục Uy cũng đồng tình như vậy. Chỉ huy của ba nhà Tống gia, Giang Hoài và Thiếu Soái quân chỉ có một người là Khấu Trọng này!”
Lý Uyên chau mày: “Nếu chúng ta lập tức công bố thành lập liên minh ngay thì hậu quả sẽ như thế nào?”
Khấu Trọng biết Lý Uyên sẽ hỏi câu này, đáp ngay: “Phản ứng trước nhất là đoàn sứ tiết Tất Huyền và Triệu Đức Ngôn sẽ giũ áo bỏ đi, bởi hiển nhiên liên minh của chúng ta là nhằm đối phó với Hiệt Lợi. Tiếp đó liên quân Tái ngoại sẽ ồ ạt nam tiến, nhân lúc liên minh của chúng ta chưa ổn định mà ra tay!”
Nhãn thần Lý Uyên tối đi, thần sắc trên mặt thay đổi kịch liệt.
Đúng như Lý Thế Dân đã nói, cuộc sống sa đọa nơi lầu son gác tía đã làm nhụt chí khí của con người này. Hiệt Lợi trở giáo chỉ thẳng vào Trường An, càng khiến ông ta do dự mâu thuẫn. Một mặt muốn mượn lực lượng của Khấu Trọng để cho Hiệt Lợi thấy khó mà lui, mặt khác lại không muốn chọc giận Hiệt Lợi một cách thái quá, càng hy vọng và cầu an một cách vô căn cứ vào đoàn sứ tiết của Tất Huyền, do đó con người Lý Uyên lúc nào cũng ở trong trạng thái dao động bất định.
Khấu Trọng trầm giọng: “Nhiệm vụ trước mắt của chúng ta là cần phải nhanh chóng thống nhất hợp tác, chuẩn bị mọi mặt, sẵn sàng nghênh đón địch quân ồ ạt nam chinh.”
Lý Uyên suy nghĩ một lát mới nói: “Thiếu soái hãy cho ta một ít thời gian, để ta suy nghĩ thật kỹ càng!”
Khấu Trọng hiểu ngay, Lý Uyên sẽ đi tham khảo ý kiến của Kiến Thành, Nguyên Cát và mấy đại thần thân tín. May mà gã không hề ảo tưởng đặt niềm tin vào Lý Uyên, chỉ mong ông ta nhẫn nại đến khi giải quyết xong họa Tái ngoại mới ra tay đối phó gã và Lý Thế Dân, khi đó bọn gã mới có đủ thời gian để ứng phó.
Khấu Trọng có phần bị kích động, định nói toạc ra Tất Huyền sở dĩ đến Trường An là nhằm giúp bọn Kiến Thành và Nguyên Cát tiêu diệt Lý Thế Dân, thế nhưng hậu quả của sự tố giác ấy lại không thể đoán định, nói không chừng sẽ phản tác dụng, càng làm Lý Uyên nghi ngờ gã và Lý Thế Dân ngầm bắt tay hòng lật đổ Đại Đường.
Những suy tính này hiển nhiên không thể nói ra, Khấu Trọng chỉ lễ độ gật đầu: “Tất cả theo ý Phiệt chủ. Có điều thời gian không còn nhiều, ngài cần phải sớm định đoạt!”
Lý Uyên im lặng đưa mắt nhìn đi vẻ không hài lòng. Con người này đã tới mức chỉ quen nghe những lời nịnh hót, một chút hối thúc cũng thấy không thoải mái.
Khấu Trọng thầm thở dài, không oán giận Lý Uyên mà tự trách mình, tưởng đã lão luyện mà vẫn còn cư xử thiếu suy nghĩ như vậy.
Rốt cuộc Lý Uyên cũng lắc nhẹ đầu ra vẻ cho qua, quay lại mỉm cười với gã: “Đại tiệc đang đợi, chúng ta không nên ngồi lâu. Mời Thiếu soái!”
o O o
Lễ quan xướng to danh tính: “Tử Lăng huynh, Phong Hàn huynh, mời hai vị nhập tiệc!”
Đội nhạc tấu lên một khúc hoan nghênh, chúng nhân trong điện đứng bật cả dậy để nhìn cho rõ hai gã. Bởi hai người trong Thiếu Soái quân không có hàm cấp nên lễ quan phải gọi họ theo kiểu giang hồ.
Lý Kiến Thành thay mặt Lý Uyên tiếp đón hai người, nét mặt ai cũng khách khí lễ phép nhưng hai bên đều đã biết rõ bụng dạ nhau, xã giao chỉ là bắt buộc, thực tế lại là không đội trời chung, ta sống ngươi chết.
Chào hỏi xong, Lý Tịnh tách ra đến ngồi cạnh Lý Thế Dân.
Bàn tiệc chia thành hai bên đều nhau, mỗi bên hai hàng, mỗi hàng tám chiếu, so với tiệc tất niên vừa rồi thì chỉ khoảng một nửa, chừng bốn trăm người.
Bàn chủ tiệc tách riêng bố trí trên cao, tại đó đã có mấy chục người, cả Lý Nguyên Cát cũng có mặt.
Từ Tử Lăng bước qua cửa điện, trong đầu dấy lên một cảm giác cổ quái, tựa hồ như vào đúng khoảnh khắc ấy gã đã nhập vào một thế giới khác.
Một đôi mắt xinh đẹp lọt vào nhãn tuyến gã, chính là Hồ Tiểu Tiên. Cùng chiếu với ả còn có Hồ Phật, Trì Sanh Xuân, Phúc Vinh, Doãn Tổ Văn, Tống Sư Đạo và Lôi Cửu Chỉ. Cả Lôi Cửu Chỉ với thân phận quản gia cũng được mời tham dự, có thể thấy Doãn Tổ Văn nể mặt Tư Đồ Phúc Vinh đến mức nào.
Lý Kiến Thành ghé sát tai Từ Tử Lăng: “Ông bạn cũ của Tử Lăng huynh cũng có mặt, đang chờ hầu hạ đại giá!”
Từ Tử Lăng giật mình, lẽ nào Lý Kiến Thành đã nhận ra chân tướng Lôi Cửu Chỉ? Nhưng nghe ngữ khí Kiến Thành có thể còn ý tứ khác, gã không dám nhìn về phía đám Hồ Tiểu Tiên nữa, chỉ chau mày hỏi lại: “Thái tử nói bạn cũ?”
Bạt Phong Hàn làm như không để ý tới câu chuyện giữa hai người, hai mắt chợt sáng lên nhìn về phía bàn chủ tiệc trên cao.
Lý Kiến Thành vừa đi vừa nói vẻ diễu cợt: “Đại soái Cái Tô Văn chẳng phải là người quen cũ của Từ huynh ở Long Tuyền sao?”
Từ Tử Lăng biết Lý Kiến Thành đã không kìm nổi nên bắt đầu bỡn cợt gây sự với gã, bèn mỉm cười vẻ không hề bận tâm, cũng không hề nhìn về phía bàn chủ tiệc. Ánh mắt gã tiếp tục dò xét từ góc phải, nơi ngồi chật các trọng thần của Lý Uyên như Bùi Tịch, Phong Đức Di cho đến các bàn tiệc bên trái.
Bất chợt một người cao lớn đứng bật dậy nâng ly mời gã, hóa ra là Mã Cát đã lâu không gặp. Những thớ thịt trên mặt hắn khẽ rung lên vì cười nhưng hai mắt lại rực lên vẻ oán hận, tạo thành một sự đối lập rõ nét trên khuôn mặt béo múp đến khó coi.
Cao thủ trẻ tuổi của Đảng Hạng là Thác Bạt Diệt Phu ngồi bên Mã Cát không hề đứng theo, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chặp vào Từ Tử Lăng, ánh mắt sắc lạnh chẳng khác nào dao chém.
Từ Tử Lăng vòng tay đáp lễ, nghĩ bụng xem như tiên lễ hậu binh, ngoài miệng lại trả lời Lý Kiến Thành: “Cái Tô Văn ư? Hắn là của Khấu Trọng, không liên quan gì đến tại hạ!”
Lý Kiến Thành im bặt, không biết nên đáp lại thế nào. Ngữ điệu cũng như nội dung những lời Từ Tử Lăng vừa nói đúng là giọng của giang hồ, hoàn toàn không thích hợp với hoàn cảnh trước mắt.
Bạt Phong Hàn chợt mỉm cười: “Hy vọng Thiếu soái chịu nhường nhịn, Cái Tô Văn rất hợp khẩu vị ta!”
Lý Kiến Thành cuối cùng cũng biến sắc mặt, hai mắt lóe lên tia lửa.
Mấy câu đối đáp giữa hai gã đâu có giống với chuyện phiếm thông thường, rõ ràng là không xem Thái tử Đại Đường hắn ra gì. Vẻ giận dữ ấy không chỉ dừng lại ở nét mặt mà còn len lỏi vào sâu trong thâm khảm, làm hắn uất đến cứng người.
Khi ấy ba người đã đến dưới bậc đá.
Từ bàn chủ tiệc một bóng người cao to vươn thân đứng dậy, rời khỏi bàn đến bên bậc, nhìn xuống dưới đoạn cười lớn: “Hôm trước ở Long Tuyền đã có duyên gặp mặt, cũng may ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng để Cái Tô Văn ta thỏa tâm nguyện. Xin có lời chào Từ huynh và Bạt huynh!”
Khi còn ngồi trong bàn tiệc, Cái Tô Văn đã tạo cho người ta cảm giác bá khí hừng hực, vững chãi như sơn. Lúc này đứng thẳng người lên hắn càng hiên ngang rắn rõi, chẳng khác nào tùng bách đã dạn dày sương gió.
Ấn tượng sâu sắc nhất mà Cái Tô Văn gây ra chính là phong cách thanh thoát khó tả toát ra từ vẻ ngoài hung hãn. Chiều cao của hắn cũng tương đương như Từ, Bạt hai người, thân hình rắn chắc tráng kiện, đôi bàn tay thon dài, võ phục đỏ thẫm, bên ngoài là chiếc áo bào trắng điểm hoa lam, chân đi ủng da trắng, tóc kết anh hùng, mái tóc đen lấp lánh dưới ánh đèn hoa rực rỡ, nổi hẳn lên giữa đám đông mấy trăm người.
Khí chất văn tú của hắn chủ yếu đến từ tướng diện trắng mịn không râu. Khuôn mặt hẹp dài đặt trên đôi vai to rộng có vẻ không mấy thích hợp, nhưng cũng trên khuôn mặt ấy lại ngự trị một đôi mắt phụng thon dài, khi khép lại chẳng khác nào hai lưỡi dao sắc bén. Cái Tô Văn không mang binh khí, nhưng mỗi cử chỉ hành động đều khiến đối phương cảm thấy trong người hắn luôn thường trực một sức mạnh to lớn chực chờ bùng nổ, tiềm ẩn khả năng sát thương hơn bất kỳ một thứ binh khí nào. Tất cả những điều đó tạo thành một thứ mê lực kỳ dị độc đáo đến khiếp người, quả không hổ là nhân vật siêu trác của Cao Lệ chỉ sau Phó Dịch Lâm.
Cao thủ tri cao thủ, chẳng trách Bạt Phong Hàn từ sau khi vào điện chỉ chăm chăm chú ý tới hắn.
Bạt Phong Hàn bật cười ha hả: “Chẳng phải Cái huynh lúc nào cũng mang theo Ngũ đao bên mình như hình với bóng sao? Làm Bạt mỗ này cứ tưởng đã nhận lầm người, không hiểu từ đâu lại chui ra một nhân vật trông giống Cái huynh như thế?”
Cái Tô Văn cũng cười lên khà khà, vui vẻ đáp lại: “Không ngờ Bạt huynh lại là người thích nói đùa, hay lắm! Tối nay nếu không phải đi dự yến mà là vào chiến trường, Bạt huynh chắc chắn sẽ thấy quanh người ta treo đầy đồng nát sắt vụn, hẳn sẽ không có bất cứ hiểu lầm nào rồi.”
Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy con người hỷ nộ không lộ ra mặt như họ Cái này, quả không phải loại dễ đối phó.
Đúng lúc ấy, một luồng hàn khí vô hình hữu thực từ trên bậc đá ập xuống, xộc thẳng đến hai người khiến họ có cảm giác kỳ hàn xâm thể đáng sợ, nhưng ngay tức thì lại biến mất.
Bạt Phong Hàn biết đối phương đang thi triển Mã Uy thần công, bên ngoài không lộ mảy may dấu tích nhưng sức phá hoại lại khiếp người, đang toan ngầm phản kích thì Lý Kiến Thành chợt lên tiếng: “Chúng ta ngồi xuống rồi hãy nói!”
o O o
Khấu Trọng cùng Lý Uyên bước lên Ngự xa, dưới sự bảo hộ của thân kỵ dong về phía Thái Cực diện. Lý Thế Dân ra nghênh đón, thúc ngựa đi lên trước mở đường.
Khấu Trọng ghé mắt qua cửa ngắm nhìn mỹ cảnh hai bên đường, trong lòng bất giác dấy lên cảm giác mệt mỏi, gã biết nguyên nhân là tính cách đầy mâu thuẫn của Lý Uyên. Ở bên mỹ nữ, thậm chí trong trò chơi mã cầu, Lý Uyên đều thể hiện một tình cảm cuồng nhiệt, tràn đầy nhiệt huyết, nhưng mặt khác lại có thể tàn khốc xử tử Lưu Văn Tĩnh, lạnh lùng sát hại những k? thất thế như Lý Mật, Đậu Kiến Đức. Đối với Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát hay sủng thần tâm phúc Bùi Tịch thì tỏ rõ sự quan tâm săn sóc, sẵn sàng bỏ qua mọi lỗi lầm, nhưng với Lý Thế Dân, người con đã lập được vô số công lao hãn mã thì lại hiềm ghét đến ghê gớm, cho dù không có chứng cứ xác thực vẫn không lúc nào từ bỏ tâm ý giá tội, từng bước đẩy Lý Thế Dân dần vào tuyệt địa, phiến diện cố chấp đến mức không ai có thể tin nổi.
Lý Uyên vừa hoài tưởng than tiếc cuộc sống xông pha giang hồ ngày trước, song cũng lại lưu luyến sự xa hoa chốn thâm cung, để cho những lạc thú phong hoa tuyết nguyệt hoàn toàn mài mòn tráng chí. Cộng với sự đả kích nghiêm trọng sau lần vây công Thạch Chi Hiên bất thành, hiện giờ ông ta đã không còn dám mạo hiểm, đến mức ngày càng khiếp sợ sức mạnh của liên quân Tái ngoại. Tất cả điều đó khiến cho liên minh giữa Đại Đường và Khấu Trọng không thể thực hiện được.
Nhìn Lý Uyên có vẻ gân guốc kiên cường, thực chất tâm thần ông ta yếu đuối một cách khó hiểu. Những gì thể hiện ra, tưởng ngỡ là hào khí, thực ra lại là chần chừ không dứt khoát, chỉ muốn được cả mà không phải mất bất cứ thứ gì.
Thành bại của Trung thổ lúc này phụ thuộc vào một mình suy nghĩ của Lý Uyên, mà ông ta lúc nào cũng tỏ ra khó lường như thế, khiến Khấu Trọng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, không còn lòng tin vào ngày mai.
Giọng Lý Uyên chợt vang bên tai gã: “Đột Lợi, Hiệt Lợi chẳng phải vốn ở thế nước lửa sao? Vì sao đột nhiên lại vào hùa với nhau như vậy?”
Khấu Trọng chán ngán đến mức không thèm quay lại, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đều đều trả lời: “Mấu chốt là ở Tất Huyền. Tại Đột Quyết lão là kẻ có địa vị siêu nhiên chẳng khác thiên thần, có sức hiệu triệu tất cả dân chúng. Đột Quyết là dân tộc do các bộ lạc nhỏ hợp thành, Hiệt Lợi hay Đột Lợi đều chỉ là lãnh tụ các bộ lạc khác nhau. Trong hoàn cảnh liên quan đến lợi ích của toàn Đột Quyết, tư oán cá nhân sẽ không còn quan trọng, trong khi vai trò của Tất Huyền mới là quyết định. Vì thế khi Tất Huyền ra tay lôi kéo, Đột Lợi sẽ không thể từ chối, nếu không hắn sẽ khó giữ nổi địa vị Khả hãn.”
Lý Uyên lặng im không nói gì. Khấu Trọng quay đầu lại nhìn ông ta, chậm rãi buông từng chữ: “Muốn đả kích sĩ khí của liên minh Đột Quyết, cách lý tưởng nhất không có gì hơn là đánh bại Tất Huyền, phá vỡ thần thoại vô địch của lão!”
Lý Uyên giật bắn mình, hốt hoảng: “Chuyện này không phải tầm thường, cơ hội thành công là vô cùng nhỏ, Thiếu soái chớ có khinh suất manh động!”
Khấu Trọng thầm lắc đầu than thở.
Với thái độ này của Lý Uyên, gã chỉ còn một cách khiêu chiến với Khả Đạt Chí để ép Tất Huyền quyết chiến với Bạt Phong Hàn, mà như thế mạo hiểm càng lớn hơn. Dù Bạt Phong Hàn mấy tháng qua có tiến bộ vượt bậc, trước Võ Tôn Tất Huyền vô địch Tái ngoại, ai dám bạo gan nói đến chiến thắng đây? Nếu Bạt Phong Hàn thất bại thân vong, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng đã vào thành Trường An xem như đã cưỡi lên lưng cọp, không còn cơ hội nào để quay đầu.
o O o
Bàn tiệc chủ của Lý Uyên một mình độc tọa trên long thềm, lớn gấp rưỡi so với các bàn khác. Long vị đặt hướng chính bắc, Cái Tô Văn ngồi bên trái, Khấu Trọng bên phải.
Dưới Cái Tô Văn lần lượt là Lý Thế Dân, Hàn Triều An, Lý Nam Thiên, Kim Chính Tông và Lý Thần Thông. Bên Khấu Trọng là Lý Kiến Thành, Từ Tử Lăng, Lý Nguyên Cát, Bạt Phong Hàn và Độc Cô Phong.
Sự sắp đặt cân xứng đó chứng tỏ đã được suy tính kỹ càng, hết sức để cả Khấu Trọng và Cái Tô Văn hai người đều cảm thấy mình được xem trọng, không hề có phân biệt nặng nhẹ.
Độc Cô Phong là đại diện cho chủ nhân duy nhất không phải thành viên Lý tộc, có thể thấy mối thâm giao giữa hắn và Lý Uyên cũng như đại thần cựu Tùy lớn đến mức nào. Vũ Văn Thương không tham dự, hẳn là vì thù giận nên không chịu đến chứ không phải vì Lý Uyên bên trọng bên khinh.
Cái Tô Văn là người đầu tiên lên tiếng bằng giọng nói rắn rõi nhưng tràn đầy mê lực: “Tấn trò Từ huynh, Bạt huynh cùng Thiếu soái diễn ở Long Tuyền quả thực hết sức cao minh. Nói thật với các vị, từ lúc hiểu chuyện đến nay chưa bao giờ ta phải ấm ức như thế, chưa ra tay đã cụt hết hứng phải trở về. Có điều xong chuyện nghĩ lại, tự nhiên sinh ra cảm giác thú vị đầy mới lạ. Bội phục, bội phục!”
Ánh mắt Từ Tử Lăng bắt gặp Liệt Hà vừa ngồi vào bàn của Doãn Tổ Văn, thấy hắn ngang nhiên cười khểnh đáp lại bèn thu nhãn tuyến quay sang Cái Tô Văn, thản nhiên: “Bọn ta và Cái Đại soái tuy không cùng một đường, song mục tiêu thì cũng không khác biệt bao nhiêu, đều là vì suy nghĩ cho bách tính Long Tuyền cả. Bằng không nếu mất đi vùng đệm ấy, đối với quý quốc mà nói chỉ hại mà không lợi.”
Hàn Triều An lạnh lùng hừm một tiếng: “Lời này của Từ huynh sai rồi, đại kế lập quốc của Bái Tử Đình đã được trù bị nhiều năm, chuẩn bị đầy đủ, rất có hy vọng thành công. Nếu không phải bị các người xen ngang phá hoại, Bái Tử Đình đâu phải ngậm hận mà ra đi? Người trên kẻ dưới của tệ quốc sẽ mãi mãi không quên chuyện này đâu!”
Lời hắn sặc sụa mùi khiêu khích, Lý Kiến Thành mấy người chỉ biết nghe không thể xen vào được, bởi lẽ hai bên đều là khách quý, người làm chủ phải biết giữ trung lập theo đúng phép tắc. Lẽ tất nhhiên, trong thâm tâm Kiến Thành, Nguyên Cát và cả Lý Nam Thiên đều thầm thốt lên sung sướng.
Bạt Phong Hàn chen vào, cười khà khà: “Bái Tử Đình sở dĩ bạo gan ngang nhiên lập quốc, nguyên do là ngắm vào việc Đột Lợi và Hiệt Lợi bất hòa. Nào ngờ hành động ấy lại làm cho hai người này liên thủ đối phó hắn, thế mạnh yếu thắng bại khỏi cần nói cũng biết. Hàn huynh lẽ ra phải cảm kích bọn ta như những người ở Long Tuyền mới phải!”
Cái Tô Văn chỉ mỉm cười không nói gì, thần thái cao thâm khó lường.
Từ Tử Lăng ngầm cảm thấy hắn chính là nhằm vào Khấu Trọng nên không phân thần phụ họa cuộc đấu khẩu giữa Hàn Triều An và Bạt Phong Hàn. Con người này không những mưu dũng song toàn mà mức độ thâm trầm cũng hết sức cao siêu, quả có uy phong của một đại tướng.
Lý Thần Thông có ý giải hòa không khí đang mỗi lúc một căng thẳng, liền vui vẻ xen vào: “Ta tuy không có may mắn đích thân trải qua nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra tình cảnh hung hiểm lúc ấy, thật khiến người ta ngưỡng mộ. Chà, Hoàng thượng và Thiếu soái hẳn nói chuyện phải rất hợp mới đến sau như vậy!”
Vừa dứt lời, tiếng trống nhạc ầm ĩ rộ lên, chúng nhân trong điện đứng dậy hô vang vạn tuế.
Lý Uyên cùng Khấu Trọng kề vai bước vào, Lý Thế Dân theo sát phía sau.
- o O o -
Đại Đường Song Long Truyện Đại Đường Song Long Truyện - Huỳnh Dị Đại Đường Song Long Truyện