You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Huỳnh Dị
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 759
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9345 / 190
Cập nhật: 2022-05-11 07:50:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phân Hoá Ly Gián
hong Đức Di nghe xong, trầm tư một chốc rồi nói: “Việc các người cải trang thành đám người Tư Đồ Phúc Vinh, ngoài vấn đề liên quan đến Thạch Chi Hiên, những chuyện khác chắc không sao. Bởi vì cho đến lúc này vẫn không ai nghi ngờ. Nhưng phải sắp đặt kế hoạch ứng biến, nếu bị phát hiện thì mau chóng trốn thoát.”
Phong Đức Di tiếp: “Mấy ngày nay Kiến Thành và Nguyên Cát lần lượt trở về, Lý Uyên đã bực mình đối với chuyện Tần vương kéo dài thời gian, nhưng cũng không thể làm gì được. Tướng ở bên ngoài, có thể không nghe theo lời vua, huống chi Đỗ Phục Uy đang muốn ra tay, Tần vương phải sắp xếp cho ổn thỏa mới trở về, Lý Uyên cũng khó trách cứ, nhưng chắc chắn quan hệ cha con của họ sẽ ngày càng xấu hơn, bởi vì chuyện tương tự như thế cũng xảy ra rồi.”
Từ Tử Lăng biết Phong Đức Di muốn nói đến chuyện sau trận chiến Lạc Dương, Lý Uyên đã nhiều lần ra lệnh gọi Lý Thế Dân trở về, lúc đó nếu không phải Lý Nguyên Cát thua Lưu Hắc Thát, đành phải trọng dụng Lý Thế Dân, y có thể đã bị hại từ lâu.
Phong Đức Di nói: “Trong nội đình, chỉ có Lý Thần Thông ủng hộ Tần vương, ngoại địch thì có Tiêu Vũ và Trần Thúc Đạt, nhưng vì Lưu Văn Tĩnh bị giết chết cho nên họ đành co cụm lại, may mà ba người này toàn là hạng trung nghĩa, nếu biết được tình thế thay đổi, ta có thể thuyết phục họ cho Tần vương.”
Từ Tử Lăng lắc đầu nói: “Phong lão chớ nên xen vào, thứ nhất là Lý Thần Thông sẽ tưởng rằng ông thăm dò họ cho Lý Uyên, chỉ cần chúng ta biết có thể tranh thủ họ là đủ rồi.”
Phong Đức Di gật đầu nói: “Tử Lăng nói đúng lắm, bởi vì xưa nay ta bị xem là người ủng hộ phe Thái tử.”
Từ Tử Lăng hỏi: “Bùi Tịch là người như thế nào?”
Phong Đức Di nói: “Trong số các cận thần của Lý Uyên, y là người thấy gió bẻ măng, bợ đỡ Lý Uyên nhiều nhất, là người đứng đầu trong phe ủng hộ Thái Tử. Sau khi Lưu Văn Tĩnh bị xử tử, thế lực của y càng lớn mạnh hơn, lại còn cấu kết với Doãn Tổ Văn, có lúc ta cũng không hiểu Lý Uyên chẳng phải là kẻ ngu xuẩn, tại sao phải dựa vào chúng.”
Từ Tử Lăng nhớ Doãn Tổ Văn sắp xếp việc giải trí cho Lý Uyên, trong lòng tự nhiên hiểu ra, gã tạm thời không kể mà chỉ hỏi: “Tại sao Lý Kiến Thành không nhận thấy rằng cấu kết với người Đột Quyết là dẫn sói vào nhà, cuối cùng rồi cũng bất lợi đối với y?”
Phong Đức Di mỉm cười nói: “Dù có hỏi Lý Thế Dân, hắn cũng không trả lời được, chuyện này thật ra là kế một viên đá ném trúng hai con chim của Lý Kiến Thành. Nếu Hiệt Lợi xâm lăng, Lý Kiến Thành sẽ nhân thanh thế đại phá Lưu Hắc Thát, xin Lý Uyên cho phép y đích thân cầm quân chống cự. Vì thực lực của quân Đột Quyết quá mạnh, nhà Đường đương nhiên sẽ tung hết quân tinh nhuệ ra, Huyền Giáp tinh binh và các tướng ở Thiên Sách Phủ của Lý Thế Dân đều bị trưng dụng, đó chẳng khác gì đoạt binh quyền của Lý Thế Dân, khiến y trở thành kẻ trắng tay, mặc cho Lý Kiến Thành giết mổ.”
Từ Tử Lăng nhíu mày nói: “Lý Kiến Thành có lòng này, tại sao vẫn trọng dụng Khả Đạt Chí, còn mời Tất Huyền đến Trường An?”
Phong Đức Di nói: “Theo lời giải thích của Lý Kiến Thành trước Lý Uyên, đó là vì hắn cho rằng người Đột Quyết đến Trung nguyên chẳng qua là để cướp đoạt người và của, cho nên chỉ cần giữ mối quan hệ tốt đẹp với Hiệt Lợi, khi Hiệt Lợi có xâm lăng thì dùng của cải và phụ nữ để đuổi hắn đi. Mời Tất Huyền đến Trường An cũng là bởi hắn suy nghĩ như thế này, Kiến Thành tin rằng Triệu Đức Ngôn có thể chi phối Hiệt Lợi, khiến hắn sau khi nhận lễ sẽ quay trở lại Tái ngoại.”
Từ Tử Lăng tức giận nói: “Bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa, Lý Kiến Thành là kẻ bán nước hại dân, lẽ nào Lý Uyên không có phán đoán và chủ kiến của mình?”
Phong Đức Di cười khổ: “Điều đó phải xem Lý Uyên chịu tin phe nào, ngày trước Lưu Vũ Châu cùng quân Đột Quyết đánh vào, Kiến Thành và các phi tần đều dèm pha công lao của Thế Dân, nói rằng người Đột Quyết chẳng đáng đồng xu, cho nên Lý Uyên không xem người Đột Quyết vào đâu cả, tưởng rằng có thể dùng kế sách mềm mỏng để đuổi bọn chúng đi.”
Từ Tử Lăng nhíu mày: “Lý Uyên không biết Lý Nguyên Cát bị Tống Kim Cương đánh bại hay sao?”
Phong Đức Di chép miệng: “Bây giờ Lý Uyên đang ở trong cung, xung quanh toàn là bọn tiểu nhân với đàn bà, tai mắt mất linh. Sau khi Lý Nguyên Cát thất bại, Kiến Thành lại bảo là bởi Thế Dân gây khó khăn, cuối cùng đổ hết trách nhiệm cho Thế Dân.”
Rồi lão chép miệng: “Thế Dân không thể hơn nổi Kiến Thành trong việc đấu đá ở cung đình. Một là hắn có Ma môn toàn lực giúp đỡ, hơn nữa Lý Thế Dân nắm binh ở bên ngoài lâu ngày. Bây giờ phe của phi tần và thái tử bọn chúng tung tin đồn nhảm là Đỗ Như Hối và Phòng Huyền Linh hai người này xúi giục Lý Thế Dân khiến y có lòng riêng, đang bí mật tạo phản, bây giờ tình thế rất xấu. Nếu chúng ta không kịp thời nghĩ cách đối phó, hai người bọn họ sẽ gặp tai họa.”
Từ Tử Lăng đã nắm được đại khái cuộc đấu đá trong cung đình, sau khi đặt ra cách liên lạc với Phong Đức Di, gã âm thầm dời khỏi.
o O o
Đèn đuốc tắt ngấm.
Trầm Lạc Nhạn câu cổ gã, hôn lên hai má gã rồi khẽ cười: “Ta đang khỏa thân đây!”
Khấu Trọng thấy nàng bò lên giường, rồi vươn vai, tỏ ra mệt mỏi.
Khấu Trọng thấy nàng đã mặc áo ngủ, biết nàng đùa với mình, cười khổ nói: “Chúng ta là bằng hữu cũ cả! Ta chẳng phải là quân tử, xin đừng trêu chọc ta!”
Trong lòng gã bất giác nhớ đến Loan Loan, chẳng biết nàng ta hiện giờ ở đâu.
Trầm Lạc Nhạn lườm gã, nói: “Tại sao không phải là Tử Lăng đến đây gặp ta?”
Khấu Trọng chép miệng: “Bởi vì hắn không có định lực như ta, sợ rơi vào lưới tình của nàng, mãi không siêu thoát! Khấu Trọng là người có nghĩa khí, vì huynh đệ, đương nhiên dù hai bên hông cắm dao cũng phải đến đây gặp nàng.”
Trầm Lạc Nhạn bĩu môi: “Vẫn là những lời nhảm nhí này!”
Khấu Trọng ho khan một tiếng, cố gắng trấn tĩnh, chống lại sự quyết rũ của nàng, nói: “Nàng có biết chuyện giữa chúng ta với Lý Thế Dân không?”
Trầm Lạc Nhạn nói: “Nếu không biết, còn có lòng dạ nào cùng ngủ với ngươi một giường, nằm xuống nói chuyện đi!”
Khấu Trọng thất kinh: “Chưa chịu buông tha cho ta sao? Nếu để Tử Lăng biết chúng ta ngủ với nhau, ta giải thích thế nào với hắn?”
Trầm Lạc Nhạn bật cười, rồi nhắm mắt lại, dịu dàng nói: “Nghe ngươi nói như vậy, hình như ta lấy Từ Tử Lăng chứ không phải Lý Thế Tích, ngươi thì cứ sợ bị hảo huynh đệ của ngươi bắt gian tại giường. Cảm giác này thật là đẹp đẽ.”
Khấu Trọng không dám đùa cợt với nàng nữa, nói lảng sang chuyện khác: “Đã khuya lắm rồi! Mỹ nhân đi đâu về vậy?”
Trầm Lạc Nhạn nói: “Đi gặp người tình đầu của ngươi!”
Khấu Trọng giật mình thốt: “Tú Ninh công chúa?”
Trầm Lạc Nhạn thản nhiên nói: “Ngươi có nhiều người tình đầu lắm đấy hả? Nàng biết ta đến, kéo ta vào cung, ta cố ý không nhắc đến ngươi, cuối cùng nàng cũng hỏi đến ngươi, thật là thú vị, xem ra nàng rất nhớ ngươi!”
Khấu Trọng nói: “Ta đầu hàng rồi! Xin mỹ nhân quân sư nhẹ tay, ra điều kiện cho ta đi.”
Trầm Lạc Nhạn mở mắt ra: “Ngươi phải giết một người và làm một chuyện cho ta, hoặc ngươi phải hôn vào môi ta.”
Khấu Trọng khổ sở nói: “Hôn môi thì xin miễn! Ta sợ nhất là gây họa, bây giờ đêm đã khuya, cô nam quả nữ cùng ở trong phòng tối, có chuyện gì không thể xảy ra? Có phải muốn giết tên tiểu tử Vương Bá Đương hay không? Đương nhiên là không có vấn đề, còn phải làm chuyện gì nữa?”
Trầm Lạc Nhạn nói: “Đem con tiểu kim xà này treo ở cửa lớn của nhà họ Độc Cô, xem thử Đôc Cô Phượng có còn dám làm càn hay không?”
Khấu Trọng vỗ đùi khen hay: “Kế hay! Lần này ta phong mỹ nhân là quân sư của bọn ta, mong nàng suy nghĩ xem có cách nào giúp Lý tiểu tử trở thành hoàng đế Đại Đường hay không?”
Trầm Lạc Nhạn trả lời: “Điểm mấu chốt của sự thành bại là ở chỗ Trường An có bao nhiêu người ủng hộ các người, điều quan trọng hơn là làm thế nào mua chuộc được các nhân vật quan trọng ở phe đối phương. Trong lòng ta đã có một nhân vật lý tưởng nhất, nếu có thể tranh thủ được y thì phần thắng mới tăng lên.”
Khấu Trọng ôm đầu hỏi: “Ai?”
Trầm Lạc Nhạn ngồi dậy, trầm giọng nói: “Ngụy Trưng!”
Khấu Trọng vỗ đùi nói: “Tại sao ta không nghĩ tới y? Y là đại công thần giúp Lý Kiến Thành đánh bại Lưu đại ca, đã cùng nàng làm việc cho Mật Công, rất bất mãn vì Lý Uyên giết chết Mật Công.”
Trầm Lạc Nhạn nói: “Y không hài lòng vì Lý Kiến Thành giết chết Lưu đại ca của ngươi. Từ điểm này y đã có thể thấy bản chất của Lý Kiến Thành rồi.”
Khấu Trọng đồng ý: “Giết Lưu đại ca là điều không sáng suốt, nên để Lưu đại ca ở Trường An làm một chức quan nhỏ là thượng sách, như vậy không đổ máu mà vẫn có thể làm cho kẻ địch cúi đầu.”
Trầm Lạc Nhạn nói: “Ta sẽ nghĩ cách lôi kéo Ngụy Trưng, có tin tức gì ta sẽ nói cho ngươi biết, bây giờ các ngươi đang ở đâu?”
Khấu Trọng nói: “Tạm thời bọn ta sẽ đến tìm nàng.”
Trầm Lạc Nhạn bực dọc nói: “Lần sau bảo Tử Lăng đến gặp ta, nếu không ta không nói nửa câu.”
Khấu Trọng cười: “Đương nhiên, tiểu đệ xin kiếu!”
o O o
Từ Tử Lăng triển khai thuật dạ hành, trở về Dương Công Bảo Khố.
Lúc này đã đến canh ba, trên đường vắng tanh người, đôi lúc có tiếng bước chân của bọn tuần binh vọng lại, bây giờ trời đang lạnh giá, lại ẩn ước chút không khí căng thẳng trước cơn bão
Từ Tử Lăng ẩn mình trong đám cây um tùm trên bờ kênh Vĩnh An, chỉ cần gã nhảy xuống nước, bảo đảm không ai đuổi theo gã được nữa.
Chợt tâm gã phát sinh cảm ứng, vội ẩn mình sau một gốc cây. Một bóng đen ở bờ đối diện, thoắt cái bóng đen đó mau chóng chạy về phía Tây.
Từ Tử Lăng bẻ một cành cây thẩy xuống dòng kênh, rồi phóng người đạp lên cành cây, phi thân qua bờ bên kia, đuổi theo mục tiêu.
Nếu gã đoán không sai, người này chính là Tứ Xuyên Bàn Cổ An Long, thân hình của hắn không lẫn vào đâu được.
HỒI 722
Thanh Lâu Tình Cảm
Nếu là người khác, chỉ một chút chậm trễ cũng đã mất dấu hạng cao thủ tài nghệ cao cường kinh nghiệm lão thành như An Long. An Long vì để bù đắp cho sự hạn chế hình thể của lão nên đã lợi dụng ngược đặc điểm về mặt này mà sáng tạo ra một loại thân pháp bay nhảy vô cùng đặc dị, phối hợp với Thiên Tâm Liên Hoàn của hắn, cho nên đã được xếp tên vào trong danh sách bát đại cao thủ tà đạo.
Từ Tử Lăng toàn lực triển khai thân pháp, sau mỗi lần chân khí trong người lưu chuyển hết một vòng, tốc độ của gã lại được tăng lên ít nhiều. Chỉ trong vòng vài hơi thở, tốc độ đã đề cao tới trạng thái đỉnh điểm khiến cho gã thầm thất kinh, điểm nhẹ mũi chân trên đầu tường phía tây, phóng vút lên mái nhà đang phủ đầy tuyết của một tòa nhà vòng ngoài, dưới chân sinh ra niêm kình bám chặt, đáp lên băng tuyết trơn lùi mà vẫn không.
Lúc này An Long đã xuất hiện trên một nóc nhà góc tây bắc, Từ Tử Lăng vội vàng thụp người xuống, ẩn mình sau mái ngói. Quả nhiên An Long quay đầu ngó ra sau, gã kịp thời tránh thoát, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.
Hạng cao thủ cấp bậc cỡ An Long lúc nào cũng giữ trạng thái cảnh giác cao độ, chỉ cần sơ xuất một chút là bị lão phát hiện ngay.
Từ Tử Lăng thò đầu ra nhìn, An Long lại lộn một vòng, lẩn vào một ngõ hẻm.
Từ Tử Lăng thầm sinh cảm giác vi diệu, cứ như dự đoán được tương lai, không thèm đuổi bắt. Quả nhiên chỉ một lát sau, An Long lại hiện thân trên mái ngói, mắt láo liên quan sát gần xa, sau đó nhắm một căn tiệm phía đông lao đi.
Từ Tử Lăng thầm kêu nguy hiểm, đúng là gừng càng già càng cay, thủ đoạn đề phòng bị truy tung này rất đơn giản mà hữu hiệu, nếu Từ Tử Lăng sợ mất dấu lão, lập tức đuổi theo, chắc chắn đã mắc lỡm.
Từ Tử Lăng không do dự nữa, phóng mình xuống con đường chợ tây vắng vẻ không một bóng người, tiếp tục đuổi theo.
o O o
Khấu Trọng định đem treo “Đại lễ” ở khuyên cửa lớn Tây Ký viên, bỗng nghe tiếng bước chân từ bên trong vọng ra.
Khấu Trọng lấy làm lạ, lẽ nào dạ tiệc cử hành trong Tây Ký viên tới giờ mới tàn? Gã vừa nghĩ vừa phóng mình lên, lao qua con phố đối diện, vọt một cái đã an nhiên nằm phục bên kia mái nhà, ló đầu ra thu hết tình huống bên trong cửa lớn Tây Ký viên.
Từ lúc gã và Từ Tử Lăng xuất đạo cho đến nay, quá nửa thời gian là bị phe Mã Cát truy sát phục kích, rèn luyện lâu ngày, công phu vượt tường ẩn thân, che giấu hành tung của bọn gã đã vượt xa hạng cao thủ có tầm cỡ.
“Kẹt” một tiếng, cửa lớn mở ra, một người dắt ngựa chầm chậm bước ra, không ngờ là Vương Bá Đương, kẻ mà Trầm Lạc Nhạn đã nhờ bọn gã hạ thủ.
Độc Cô Phượng sánh vai bộ dạng thân thiện nồng hậu, thì thầm to nhỏ.
Khấu Trọng vận công vào đôi tai, toàn thần lắng nghe, gã vốn không có hy vọng gì nhiều, tuy nói con đường trong phường chỉ rộng bằng cỡ một phần năm Chu Tước đại nhai, nhưng do gã cách xa chỗ hai người đang đứng tới gần hai mươi trượng, tự mình biết mình, gã nào có năng lực nghe lén được.
Nào ngờ tiếng nói của Vương Bá Đương lập tức thoang thoảng vang lên như nghe gần sát: “Con Hoa Toàn xà của ta di chuyển nhanh như gió, lại độc địa vô cùng, hay nhất là trước khi cắn người sẽ không phát ra tiếng động gì cả, bảo đảm Trầm Lạc Nhạn sẽ bị nó cắn, Phượng nhi có thể trả mối thù giết huynh rồi!”
Độc Cô Phượng gằn giọng nói: “Lý Mật đã rơi đầu, bây giờ đến lượt con tiện nhân Trầm Lạc Nhạn.”
Khấu Trọng chợt hiểu, Vương Bá Đương vì đã bán đứng Lý Mật, tự hiểu Trầm Lạc Nhạn quyết không bỏ qua cho y, nên muốn mượn cừu hận của Độc Cô gia đối với Trầm Lạc Nhạn, để Độc Cô Phượng hạ thủ ám hại Trầm Lạc Nhạn. Như vậy y vừa có thể giành được thiện cảm của Độc Cô gia, càng có thể trừ đi mối lo trong bụng, thật là nhất cử lưỡng đắc.
Vương Bá Đương vui vẻ nói: “Không biết Phượng muội có nghĩ đến lời đề nghị của ta chưa, ta thật lòng đối với muội, trời cao có thể chứng giám.”
Độc Cô Phượng khẽ lắc đầu: “Ta còn muốn suy nghĩ thêm, cho người ta một chút thời gian nữa được không? Trời sắp sáng rồi!”
Khấu Trọng giật mình, thì ra Vương Bá Đương đang theo đuổi Độc Cô Phượng, thật khiến người ta không thể ngờ. Nhưng nghĩ kỹ lại, Vương Bá Đương làm vậy rất thông minh, chẳng những thu được cả tài lẫn sắc mà còn có thể được Lý Uyên trọng dụng nhờ mối quan hệ của nhà Độc Cô với Lý Uyên.
Vương Bá Đương trầm ngâm trong một lúc, nhẹ nhàng thốt: “Phượng muội vẫn chưa quên được tên xấu xa vừa thô bỉ vừa thích nói bậy đó ư?”
Độc Cô Phượng cả giận: “Việc của ta, không cần ngươi quản. Đừng nghĩ bọn ta không thể không có ngươi, mau cút đi cho ta!”
Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Vương Bá Đương mặt xám ngoét, lên ngựa phóng đi chẳng nói lời nào.
Khấu Trọng trợn mắt há mồm “tên xấu xa vừa thô bỉ vừa thích nói bậy” không phải Xú thần y gã thì là ai nữa? Điều đó thật khiến cho người ta khó hiểu. Độc Cô Phượng năm xưa nói chỉ thích mỹ nam tử, sao khơi khơi lại có tình ý với Xú thần y, thật ra chuyện này là sao?
Tiếng vó ngựa vụt vang lên, Vương Bá Đương bụi tung mù mịt phi nhanh, tựa như muốn trút bỏ nỗi oán phẫn bị cự tuyệt trong lòng, chẳng hề quan tâm chính y đang nhiễu loạn giấc ngủ của người khác.
Hai tên bộc phó đóng cửa lớn lại.
Khấu Trọng chợt nhớ chuyện Tra Kiệt yêu thầm Hỷ Nhi, nghĩ bụng nhân lúc trời chưa sáng, có thể đến chào hỏi Thanh Thanh. Nghĩ đoạn liền nhảy xuống con phố đối diện, nhắm phía Tây Ký viên lướt tới.
o O o
Từ Tử Lăng núp sau một thân cây lớn, như hòa mình vào bóng tối, Cảm giác linh diệu của gã đã nói cho gã biết căn tiệm trông rất bình thường có tên Hợp Xương Long này rất có khả năng là sào huyệt trọng yếu của Ma môn, bởi bằng vào cảm giác đã khám phá sự phòng vệ ở đây nghiêm ngặt đến mức vượt ngoài ý liệu của gã.
Căn tiệm này năm gian hai mái nằm ở ngõ sau tiệm cầm đồ Phúc Tụ lâu, vừa hay ngay vị trí góc quanh, ba mặt giáp đường, chỉ có một mặt sát tiệm lân cận. Trạm gác ngầm đều thiết lập trong tiệm, bày trí xảo diệu giám sát động tĩnh ngoài tiệm, nếu không phải gã đặc biệt lưu ý, cứ lèm nhèm lén lút tiến vào, khẳng định không thoát khỏi tai mắt của địch nhân.
Trong tiệm tối om không đèn đuốc.
Từ Tử Lăng bất giác nhớ tới hình ảnh Dương Văn Can, vì cách bố trí canh phòng cao độ ở đây rất giống với tác phong của y.
Cho đến lúc này, gã vẫn không hề nghe thấy thanh âm người trong tiệm nói chuyện, chỉ có tiếng thở khe khẽ ở chỗ gác ngầm, nói không chừng trong tiệm còn có xây một địa thất, An Long nếu trốn xuống dịa thất bàn bạc với người, gã không thể nào nghe được gì cả.
Gã quyết định cứ đợi, xem An Long có bỏ đi trước khi trời sáng hay không.
o O o
Lúc Khấu Trọng đến Phong Nhã các, Hỷ Nhi vừa mới tiễn khách, cùng Thanh Thanh chuyện trò với gã ở nội đường, cửu biệt trùng phùng, đương nhiên cao hứng vô cùng. Tuy thời gian bọn họ quen biết không lâu gì, nhưng vì thuở mới quen Khấu Trọng đã từng giúp họ, cho nên quan hệ mật thiết, không nghi ngại chút nào. Cả hai biết được Âm Hiển Hạc tìm được muội tử, đều lấy làm vui cho hắn.
Thanh Thanh lấy làm lạ hỏi: “Ngươi không phải đang lãnh đạo Thiếu Soái quân đánh nhau ở phương Nam sao? Tại sao đột nhiên lại chạy đến Trường An?”
Hỷ Nhi dâng chén trà thơm, cười yêu kiều: “Khấu gia đến đây cốt để thăm Thanh tỷ đấy!”
Khấu Trọng tiếp chén trà, cười rằng: “Trước hết ta muốn hỏi hai người một chuyện, trong ba người con của Lý Uyên, các người nghĩ ai có tư cách làm hoàng đế nhất? Đầu tiên đừng để ý tới ai là Thái tử Lý Uyên đã chỉ định.”
Hỷ Nhi ngồi xuống bên kia ghế dài, hai tay nhiệt tình ôm cứng cánh tay trái của gã, “úi” một tiếng: “Khấu gia à! Bọn này chỉ là nữ tử thanh lâu, làm sao mà biết chuyện quốc gia đại sự được?”
Thanh Thanh cũng quấn quít cánh tay bên này y hệt, ngạc nhiên: “Tại sao lại hỏi một câu kỳ quái như vậy?”
Khấu Trọng cảm thấy diễm phúc vô biên, nhưng lòng không chút tà niệm, bởi gã luôn luôn coi hai cô gái này như tỷ tỷ và muội tử.
Gã cười thốt: “Thanh lâu là nơi tin tức lưu thông dữ nhất, nam nhân hai chén lọt vào bụng là ruột gan đều móc hết cho các người xem. Phong Nhã các danh tiếng gần sát Thượng Lâm uyển, kẻ vãng lai không thiếu giới quan quyền, Lý Nguyên Cát chính là một trong số, các người miệng nói tai nghe, dù sao chắc cũng biết ít nhiều chứ.”
Hỷ Nhi nói: “Đây là vấn đề không ai dám đàm luận, gây tội với bất cứ phe nào cũng ăn không tiêu mà!”
Thanh Thanh thốt: “Mọi người tuy không dám trực tiếp đàm luận, nhưng nói về thảo luận chính trị các nơi và tình hình chiến sự Quan nội Quan ngoại, luôn luôn tiết lộ ít nhiều tâm ý, theo tỷ tỷ nghe được, đa số nghĩ Tần vương là người có tài cán nhất.”
Khấu Trọng hân hoan: “Chính là đáp án ta muốn nghe. Trường An thành nội trong năm nay sẽ xảy ra đại biến, đây chính là nguyên nhân ta quay lại Trường An. Các người không cần sợ, ta sẽ bảo vệ các người.”
Hỷ Nhi nói: “Dẫn bọn này rời khỏi Quan trung có được không? Khấu gia có thể thu Hỷ Nhi làm thiếp, người ta chán ngán lối sống thanh lâu quá rồi.”
Khấu Trọng thất kinh: “Hỷ Nhi nàng còn chưa có ý trung nhân sao?”
Hỷ Nhi đôi mày khẽ nhướng: “Thanh lâu là nơi bán tình hư ý giả, thấy được tao ngộ của Thanh Thanh, Hỷ Nhi còn chưa sợ sao chứ? Thanh tỷ ngày đầu tiên thổ lộ tấm lòng khuyên tôi đừng để bất cứ một ai làm động chân tình, kẻ đến đây một hai lần đa số là phùng trường tác hứng, khách thường đến mình lại hoài nghi là thứ hư hỏng thích đêm đêm ăn chơi.”
Thanh Thanh mỉm cười: “Nếu Tiểu Trọng chịu nạp Hỷ Nhi làm thiếp, thì là phước khí của nó dó.”
Khấu Trọng thở dài: “Có thể có mỹ thiếp động hồn như Hỷ Nhi, là phước khí của bất kỳ một nam nhân nào. Bất quá ta nghĩ hảo muội tử của ta chắc có tương lai hạnh phúc hơn nữa, Hỷ Nhi có ấn tượng gì đối với tiểu tử trẻ Tra Kiệt không?”
Hỷ Nhi ra chiều suy nghĩ, lại chầm chậm lắc đầu, tỏ ý không nhớ tới người này.
Khấu Trọng ngạc nhiên: “Không thể nào! Hắn còn nói nàng để ý tới hắn mà.”
Thanh Thanh bực dọc: “Đó là kỹ xảo của thanh lâu, từ ngày Hỷ Nhi trở thành một tài nữ bán nghệ chứ không bán thân, ta đã dạy nó cách làm bất cứ người khách nào cũng thấy nó để ý đến họ. Nam nhân nào có chút thành tựu đều là như vậy, họ rất tự tin và tưởng rằng mọi nữ nhân đều không kềm lòng nổi mà quan tâm thương yêu họ. Thanh lâu chính là nơi tốt nhất dâng cho họ cảm giác thỏa mãn đó, nhưng tất nhiên phải bỏ ra nhiều tiền mới mua được!”
Cõi lòng Khấu Trọng chùn xuống, thầm nhủ nếu muốn hoàn thành tâm nguyện cho Tra Kiệt thì phải tốn công, phải xem tâm ý của ông trời như thế nào đã, không thể miễn cưỡng được.
Gã cười rằng: “Nghe Thanh tỷ nói ta hiểu ra rồi, việc hạnh phúc suốt đời của Hỷ Nhi cứ giao cho ta, nàng là hảo muội tử của ta! Ta đã thấy nàng từ một tiểu a đầu trở thành một mỹ nhân kia mà!”
Hỷ Nhi giận dỗi nói: “Khấu gia nói cứ như già lắm vậy, Khấu gia chỉ lớn hơn người ta mấy tuổi thôi!”
Khấu Trọng vội lảng sang chuyện khác, hỏi Thanh Thanh: “Hy vọng ý trung nhân của Thanh tỷ không phải là Lý Nguyên Cát.”
Thanh Thanh lộ vẻ bực bội: “Hắn xem ta như đồ chơi, còn ta xem hắn như chỗ dựa, tỷ tỷ đã quyết tâm không lấy ai nữa, mở thanh lâu cũng được mà! Ở đây không có người sầu khổ. Tiểu Trọng đừng đi, để tỷ tỷ hầu hạ.”
Khấu Trọng cười nói: “Thanh tỷ đừng dụ dỗ Tiểu Trọng. Tiểu đệ tự thấy không phải là người có ý chí kiên cường, nhưng Tiểu Trọng cần một tỷ tỷ hơn!”
Bất giác nhớ đến Tố Tố, lại nhớ đến Trinh tẩu, nhất thời tan nát cõi lòng.
Thanh Thanh kề môi qua hôn lên má gã, dịu giọng: “Hảo đệ đệ của ta bao giờ cũng là chính nhân quân tử, có rảnh nhớ đến thăm bọn ta!”
o O o
Từ Tử Lăng chờ đợi trong bóng tối khoảng nửa canh giờ, bên trong Hợp Xương Long vẫn không có chút động tĩnh, nửa canh giờ tới là trời sáng, gã sợ bọn Khấu Trọng lo lắng, lại nghĩ sau này thời gian còn dài, chỉ cần Hợp Xương Long chính là một trong những sào huyệt của Ma môn, gã sẽ có cách tìm ra bí mật.
Nghĩ đến đó gã vội vàng bỏ đi.
Đến gần Dược Mã kiều, nơi khu rừng bên bờ phía tây của kênh Vĩnh An, gã chợt nảy sinh cảm ứng.
Từ Tử Lăng không khỏi thầm than, ngừng bước đứng yên, từ từ xoay người lại, chuẩn bị trả giá đắt may rủi khó lường cho việc theo dõi nhân vật nguy hiểm như An Long. Chợt thấy Thạch Chi Hiên tựa ma thần từ trong Tu la địa ngục hắc ám đi vào nhân gian, hiện thân từ trong một góc tối, bước xăm xăm về phía gã.
Thạch Chi Hiên thần sắc rất bình thản, chắp tay sau lưng thốt: “Tử Lăng hãy theo ta!”
o O o
Khấu Trọng về đến bảo khố, Hầu Hi Bạch và Bạt Phong Hàn ngồi trong Binh khí khố, lấy rương hòm làm giường, say sưa tìm mộng, lại không thấy Từ Tử Lăng đâu.
Đang lúc lo lắng, Bạt Phong Hàn thức dậy, đến ngồi xuống bên cạnh gã, hỏi: “Tử Lăng vẫn chưa về sao?”
Khấu Trọng chép miệng: “Lẽ ra gã về sớm hơn ta, không lẽ đã đụng phải Thạch Chi Hiên rồi? Trong thành Trường An, chỉ có họ Thạch mới có tư cách khiến gã không thể trở về, những người khác cho dù là Phó Dịch Lâm cũng không thể làm được.”
Bạt Phong Hàn an ủi: “Lão Thạch có mối quan hệ đặc biệt với gã, chắc sẽ không hại Tử Lăng, giả sử hai người thật sự gặp nhau, bọn ta sẽ có cơ hội dò rõ tâm ý của Thạch Chi Hiên.”
Khấu Trọng lắc đầu: “Dựa vào võ công bây giờ của Tử Lăng, dù cho Thạch Chi Hiên có ý muốn giết gã cũng không phải chuyện dễ. Hơn nữa đôi bên đều phải giữ bí mật, nếu kinh động đến Đường quân thì cũng khó có cơ hội thoát thân, ta không mấy lo lắng cho sự an toàn của Tử Lăng. Điều đáng lo nhất là Thạch Chi Hiên nhìn thấy đại kế của bọn ta, như vậy mới là hỏng bét.”
Bạt Phong Hàn nở nụ cười tự tin, bình thản thốt: “Từ sau trận chiến Lạc Dương, Bạt Phong Hàn ta không sợ bất cứ ai nữa, kể cả Thạch Chi Hiên và Tất Huyền. Thực ra cả ngươi và ta đều học hỏi được nhiều điều trong trận chiến này, ta cũng không rõ tình hình của Tử Lăng lắm, chắc chắn đao pháp của Thiếu soái ngươi đã đến mức đăng phong tạo cực.”
Khấu Trọng cười khổ: “Ta tiếc không thể thay Lăng thiếu gia đối phó với lão Thạch, nhưng ta biết Lăng thiếu gia hợp hơn ta, bởi gã hiểu lão Thạch hơn bất cứ ai hết.”
Bạt Phong Hàn nói: “Ta cũng không lo lắng lắm cho Tử Lăng, bởi ta tin tưởng gã hết mình. Ta có một chuyện mãi cho đến giờ vẫn chưa hiểu, tại sao Tống Khuyết lại không chịu đánh đến đao thứ chín trong cuộc chiến với Ninh Đạo Kỳ? Nếu là ta, chuyện này sẽ không xảy ra.”
Khấu Trọng nói: “Chỗ then chốt là Tống Khuyết là người đại trí đại dũng! Ta không có ý nói Bạt huynh không phải là người như thế, mà là Tống Khuyết suy nghĩ cho con dân Trung thổ, không thể không đắn đo hậu quả nghiêm trọng lưỡng bại câu thương. Khi Ninh Đạo Kỳ chặn đến đao thứ tám, đã từng sử dụng một chiêu tuyệt luân, đó là cố ý đọc sót ba câu trong ngụ ngôn Trang Tử ‘chạy nhanh không ngừng, tưởng rằng mình chậm, kiệt sức mà chết’, vừa hay đỡ được một đao thần không biết quỷ không hay của Tống Khuyết, trong đó hàm chứa ý nghĩa huyền diệu lại thêm huyền diệu, khiến cho Tống Khuyết biết được Ninh Đạo Kỳ có đủ sức cùng đồng quy ư tận với ông. Mà ba câu nói bị sót này có ý nghĩa nhắc nhở Tống Khuyết, ngầm chỉ ra rằng nếu cùng dắt nhau xuống suối vàng cũng chẳng có ý nghĩa gì, như người ghét sợ bóng mình nên chạy cho đến chết.”
Bạt Phong Hàn gật đầu nói: “Nói cho cùng Tống Khuyết chịu ngừng tay là vì Hán thống, ông ta chịu ủng hộ Lý Thế Dân cũng là cùng một nguyên nhân, song cũng chỉ có người vượt qua khỏi sự thắng bại như Tống Khuyết mới biết kềm ngựa lại trước vực sâu, ta đã học được một bài học rất quý giá từ hành động này của ông ta.”
Khấu Trọng nói: “Dẫu sao nhạc phụ tương lai của ta vẫn là một đại gia binh pháp chiến lược, ông không màng đến sự quyết chiến được mất giữa hai người.”
Bạt Phong Hàn nói: “Ninh Đạo Kỳ rốt cuộc cũng là Ninh Đạo Kỳ, nếu ông ta trực tiếp nói ba câu đó ra cho Tống Khuyết nghe, chắc chắn sẽ không làm Tống Khuyết hiểu ra thiền cơ ẩn giấu. À này, sau khi Tử Lăng về, bọn ta làm gì nữa?”
Khấu Trọng ôm đầu nói: “Phải xem thử Tử Lăng có gặp Thạch Chi Hiên thật không?”
o O o
Từ Tử Lăng theo Thạch Chi Hiên vào một trạch viện nhỏ không có gì đáng để ý tới ở làng Tấn Xương thuộc thành nam.
Thạch Chi Hiên đích thân rót trà mời khách, chẳng hề có địch ý, ít nhất bề ngoài là như thế.
Từ Tử Lăng nhấp ngụm trà, nhìn Thạch Chi Hiên thản nhiên ngồi xuống bên cạnh, nhịn không được nghi vấn bao năm ứ nghẹn trong bụng, trầm giọng hỏi: “Có phải Tạ Hiển Đình và Tiểu Uyển đã táng mạng dưới tay Tà vương không?”
Thạch Chi Hiên nhíu mày: “Có phải ngươi muốn nói đến đôi nam nữ đánh xe đó không?”
Từ Tử Lăng gật đầu.
Thạch Chi Hiên mỉm cười đáp: “Hôm nay ta phá lệ trả lời câu hỏi của ngươi, nhưng lần sau thì không có nữa. Có thể ngươi chưa bao giờ ngờ tới, nhưng Thạch Chi Hiên ta không bao giờ vì nổi giận mà giết người.”
Từ Tử Lăng vẫn chưa hết ngờ vực, hỏi: “Nhưng lúc đó Tà vương ông... ài!”
Thạch Chi Hiên thản nhiên thốt: “Thật ra bọn chúng giúp cho ngươi và Khấu Trọng thoát được một kiếp nạn, khi ta chặn xe ngựa dừng lại, tên tiểu tử trẻ đó vì để bảo vệ tiểu tỳnh nhân mà nhảy xuống xe liều mạng với ta, khiến ta nhớ tới Tú Tâm, lập tức chán nản chẳng muốn giết chóc gì hết. Ta chịu nói với ngươi sự thực này là không muốn động thủ với ngươi, có lợi cho phản đồ Dương Hư Ngạn và Triệu Đức Ngôn.”
Từ Tử Lăng cuối cùng đã buông được tâm sự, thầm thở phào một hơi.
Thạch Chi Hiên lại nhíu mày hỏi: “Tại sao Tử Lăng mạo hiểm đến Trường An? Bây giờ người có cơ hội lớn nhất để thống nhất thiên hạ không còn là Lý Uyên nữa, mà là người huynh đệ Khấu Trọng của ngươi.”
Từ Tử Lăng thầm kêu khổ, nếu là người khác gã đã có thể nói dối cho qua, đối phương lại là Thạch Chi Hiên, muốn tìm một lý do cho y tin tưởng không nghi ngờ gì hết còn khó hơn cả lên trời, nhưng gã lại không thể không đáp.
Ý nghĩ xoay chuyển như điện chớp, gã đi thẳng vào đề: “Bọn ta định dùng lại thân phận Tư Đồ Phúc Vinh để đối phó với Hương Quý, Tà vương không vạch trần bọn ta đấy chứ?”
Thạch Chi Hiên ngạc nhiên: “Sao Khấu Trọng lại làm chuyện vặt vãnh này, Tống Khuyết chịu để cho gã nặng nhẹ bất phân vậy sao?”
Từ Tử Lăng thấy không ổn, tiu nghỉu thốt: “Tà vương có thể nể mặt Thanh Tuyền, đừng hỏi chuyện của bọn ta không?”
Thạch Chi Hiên bình tĩnh đáp: “Ngươi đưa Thanh Tuyền ra chèn ép ta, ngươi bảo người làm cha như ta phải làm sao? Có phải hành động của các ngươi nhắm vào ta không?”
Từ Tử Lăng chột dạ, thầm nhủ quả nhiên không giấu được lão.
Đột nhiên gã cảm thấy mọi việc không nằm trong tay mình nữa. Nếu không thể giết Thạch Chi Hiên, sau này bọn gã sẽ bị họ Thạch dắt mũi.
- o O o -
Đại Đường Song Long Truyện Đại Đường Song Long Truyện - Huỳnh Dị Đại Đường Song Long Truyện