Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: Huỳnh Dị
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 759
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9345 / 190
Cập nhật: 2022-05-11 07:50:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đại Nghĩa Vi Tiên
ừ Tử Lăng ở lại Trường An bốn ngày chờ Lý Thế Dân cầm quân chinh phạt Lưu Hắc Thát, rồi gã mới từ bí đạo âm thầm ra đi, đến Tịnh Niệm thiền viện.
Gã sợ khi gặp lại Phi Huyên sẽ không kìm chế được tình cảm, nhưng lại mong muốn gặp nàng, nói cho nàng biết nỗi ân hận của mình, nói cho nàng biết rằng mình sẽ cố gắng hết sức vì thiên hạ, để nhìn thấy niềm vui của nàng khi mình thay đổi.
Lý Thế Dân tuy không nói thẳng với gã, nhưng từ việc y dùng lại Lý Tịnh, phong Lý Tịnh làm Hành Quân Tổng Quản trong trận đánh lần này chính là dùng hành động để nói với Từ Tử Lăng rằng y chấp nhận đề nghị của gã.
Khi gã đến Tịnh Niệm thiền viện thì chiến tranh ở hai chiến tuyến nam bắc đã bắt đầu kịch liệt.
Lưu Hắc Thát đại phá Lý Nguyên Cát và Lý Thần Thông, cùng Cao Khai Đạo và Trương Kim Thụ kết minh để tránh mối họa sau lưng, sau đó cầm quân tiến đến Tông Thành ở Hà Bắc.
Tướng thủ thành Lý Thế Tích thấy tình thế không ổn, bỏ thành mà chạy với ý đồ giữ lại Lạc Châu. Lưu Hắc Thát đuổi theo chém được năm ngàn người, Lý Thế Tích cũng mất mạng.
Trận này chấn động cả Trường An.
Tiếp theo Lưu Hắc Thát đánh hạ Tương Châu, Vệ Châu với thế chẻ tre, đoạt hết những nơi Đậu Kính Đức đã mất về tay Lý Đường. Các tướng Đường như Tần Võ Thông, Trần Quân Bình, Trình Danh Chấn buộc phải chạy đến Quan Trung.
Lưu Hắc Thát xưng là Hán Đông Vương, đổi niên hiệu là Nguyên Thiên Tạo, đặt kinh đô ở Lạc Châu, khôi phục lại quan chế, văn võ thời Kiến Đức.
Lúc này Lý Thế Dân và Lý Nguyên Cát hợp nhau thành tám vạn quân, phản kích toàn diện.
Lưu Hắc Thát không giữ nổi Tương Châu, phải lui về kinh đô Lạc Châu.
Lý Thế Dân lấy xong Tương Châu liền chia binh thành nhiều đường đánh Lạc Châu, khiến Lưu Hắc Thát gặp nhiều khó khăn. Ai có kiến thức cũng hiểu rằng Lý Thế Dân định trước khi Khấu Trọng tiến lên phía bắc đánh Lạc Dương, bình định miền Bắc trước.
Trong khoảng thời gian Lưu Hắc Thát phá Lý Thế Tích, Khấu Trọng ở miền nam tiếp thu Giang Đô từ tay Lý Thần Thông, rồi giữ lời hứa để Lý Thần Thông bỏ chạy.
Cha con Trầm Pháp Hưng vẫn không hề biết Giang Đô đã lọt vào tay Khấu Trọng.
Nhờ có Trần Trường Lâm, Khấu Trọng hoàn toàn nắm được nội bộ của Trầm Pháp Hưng và nhờ sự giúp đỡ ngầm của các tướng lĩnh có ý muốn phản Giang Nam, nên gã đánh thẳng đến Côn Lăng nhanh như sấm sét.
Cho đến khi Thiếu Soái quân vào thành cha con Trầm Pháp Hưng mới hiểu ra đại thế đã mất, lật đật bỏ chạy. Trên đường đào thoát bị Trần Trường Lâm phục kích, Trần Trường Lâm chính tay giết chết cha con Trầm Pháp Hưng để báo mối huyết hải thâm thù.
Trong vòng nửa tháng, Thiếu Soái quân đã buộc Lý Tử Thông đầu hàng, giết chết Trầm Pháp Hưng, chấn động thiên hạ, thế dâng như nước lũ vượt cả Lý Thế Dân.
Các tướng lãnh dưới cờ Lâm Sĩ Hồng, Tiêu Tiễn, Phụ Công Hựu lần lượt dâng thành đầu hàng khiến ba người Lâm, Tiêu, Phụ càng cô thế hơn.
Từ Tử Lăng đến Tịnh Niệm thiền viện nhưng không gặp được Sư Phi Huyên. Nàng đã ra đi trước đó hai ngày, trước khi đi có nói với Liễu Không rằng sẽ gặp Lý Thế Dân. Từ Tử Lăng thất vọng chỉ đành đến Lương Đô.
Nào ngờ chuyện thất ý không đi riêng lẻ, đến Lương Đô không những chẳng thể gặp lại Âm Hiển Hạc và Kỷ Thiến mà cũng chẳng nghe được tin tức của hai người. Gã tuy lo lắng suýt nữa quay về Tương Dương, nhưng sau đó cân nhắc nặng nhẹ nên cuối cùng bỏ ý nghĩ này, nhờ Tống Lỗ sai người đến Tương Dương dọ hỏi, còn mình thì ngồi thuyền thủy sư của Thiếu Soái quân để xuống miền nam gặp Khấu Trọng.
Khi gã ngồi thuyền từ Vận Hà xuống miền nam, Khấu Trọng cũng đang chạy đua cùng với thời gian, hội sư với Đỗ Phục Uy ở Lịch Dương, cấp quân tấn công Phụ Công Hựu.
Trong cơn hấp hối cuối cùng, Phụ Công Hựu sai tướng là Mã Huệ Lượng, Trần Đương cầm ba vạn quân đóng ở núi Bác Vọng, ngoài ra dùng Trần Chính Thông, Từ Thiệu Ninh cầm ba vạn quân đóng ở núi Thanh Lâm, cách núi Bát Vọng một con sông, khóa chặt đường sông, chống cự Khấu Trọng. Đây là một chiến lược cả công lẫn thủ, dựa vào sự hiểm trở của địa thế để chống cự.
Liên quân của Khấu Trọng và Đỗ Phục Uy trước tiên chặt đường lương thảo của bọn chúng, cô lập phong tỏa Đơn Dương rồi sai người dụ bọn Mã Huệ Lượng rời khỏi nơi hiểm yếu, sau đó dùng quân chủ lực đại pháp công phá.
Không còn trở ngại nữa, Khấu Trọng và Đỗ Phục Uy thừa thắng tấn công Đơn Dương. Phụ Công Hựu còn tưởng chạy đến Cối Kê hội họp với Tả Du Tiên với ý đồ phản công, nhưng bị Khấu Trọng và Đỗ Phục Uy dùng khinh kỵ truy đuổi. Cuối cùng Đỗ Phục Uy cũng tận tay giết chết Phụ Công Hựu.
Từ Tử Lăng đến Đơn Dương thì Thiếu Soái quân đang thu thập tàn cuộc, sửa sang lại tường thành, thu nhận hàng quân, mau chóng lập lại trật tự cho dân thành Đơn Dương sinh hoạt lại như thường. Người phụ trách chuyện này là Nhậm Mi Mi, biết Từ Tử Lăng đến, liền cho người phi báo Khấu Trọng.
o O o
Khấu Trọng lập tức ra đón, đi cùng còn có Lôi Cửu Chỉ và Hầu Hi Bạch. Huynh đệ lâu ngày gặp nhau nên vô cùng hoan hỷ.
Khấu Trọng thấy Từ Tử Lăng tâm sự trùng trùng, còn tưởng rằng gã thấy cảnh sinh tình, nhớ lại năm xưa cùng Phó Quân Sước vào thành.
Thấy vậy gã đề nghị: “Hay là chúng ta xuống ngựa đi bộ, ôn lại chuyện năm xưa cùng mẫu thân vào thành cầm cố đồ đạc lấy ngân lượng chữa bệnh rỗng dạ dày.”
Lôi Cửu Chỉ cười nói: “Vài ngày nữa tiệm buôn mới mở cửa lại, Lôi Cửu Chỉ này phá lệ một phen, đích thân xuống bếp nấu vài món ăn để mọi người cùng thưởng thức, chúc mừng ngày gặp lại.”
Hầu Hi Bạch thích thú: “Ta và Lôi đại ca đi tìm nguyên liệu, các người vào tiệm rượu ngồi trò chuyện, đảm bảo tối nay sẽ có tiệc.”
Nói rồi ha hả cười Hầu Hi Bạch và Lôi Cửu Chỉ cùng vào thành.
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng xuống ngựa, giao ngựa cho thân binh dắt đi.
Băng qua cửa thành, quân giữ thành cất tiếng chào vang dội, sĩ khí hiên ngang đến cực điểm, ai nấy đều vui niềm vui đại thắng, khiến Từ Tử Lăng muốn thuyết phuc lại càng khó mở lời.
Thành Đơn Dương vẫn như xưa, sông ngòi chằng chịt, cầu đá khắp nơi, mang đậm đặc sắc của miền quê sông nước Giang Nam. Chỉ có điều là dân cư không dám ra đường nên ngoài đường người đi lại vô cùng thưa thớt. Còn lại thì chỉ có Thiếu Soái quân đang thu dọn đường xá. Trên đường đầy những binh khí, cung tiễn, giáp trụ hư hỏng, gãy đổ tạo một quang cảnh vô cùng kỳ dị.
Khấu Trọng nhìn quán rượu cao hai tầng, cười nói: “Hình như là quán này đây. Người đâu, mau mở cửa cho huynh đệ bọn ta khai trương nào.”
Thân vệ tả hữu lập tức làm theo răm rắp.
Khấu Trọng lắc đầu, chép miệng: “Năm xưa khi chúng ta vào thành, nào có nghĩ đến cảnh vẻ vang hôm nay. À này, Âm tiểu tử không đi cùng với ngươi sao? Tại sao không thấy hắn?”
Từ Tử Lăng đáp: “Lên lầu rồi nói.”
Hai người lên lầu, quán rượu trống trơn, chẳng có một bóng người nào. Cả hai người ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ như năm xưa, nhìn chiếc ghế trống, nơi mà Phó Quân Sước năm xưa đã ngồi, bất giác cảm xúc tràn về.
Từ Tử Lăng kể lại việc không tìm thấy Âm Hiển Hạc. Khấu Trọng nghe vậy nhíu mày, thắc mắc: “Không lý gì hắn vẫn chưa quay về? Thật khiến cho người ta lo lắng! Chả trách gì ngươi ưu tư như thế, rốt cuộc hắn đi đâu tìm muội muội của hắn đây?”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Đây chỉ là một trong những tâm sự của ta thôi!”
Vừa lúc này thân binh cũng vâng lệnh Nhậm Mi Mi đem rượu đến mừng, khiến hai người tạm ngừng tâm sự.
Đợi khi tên thân binh lui ra, Khấu Trọng đưa mắt nhìn xuống đường, nhìn các thủ hạ đang siêng năng làm việc, nói: “Rốt cuộc ngươi có tâm sự gì, tại sao có vẻ muốn nói nhưng lại thôi? Ta và ngươi có gì mà không nói được? Cho dù ngươi có mắng ta, thì kẻ làm huynh đệ này cũng chỉ đành lắng nghe.”
Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn xa xăm, nhìn ánh tà dương phản chiếu lấp lánh trên mặt nước, cất tiếng hỏi: “Lão gia đâu?”
Khấu Trọng quay đầu nhìn theo gã, đáp: “Sau khi Lão gia trừ xong Phụ Công Hựu, lập tức trở về Lịch Dương chủ trì đại cuộc. Thời gian của chúng ta không nhiều, cần phải tấn công Tương Dương trước khi mùa xuân đến. Chuyện này ta đã suy nghĩ lâu lắm rồi, vì Trương Trấn Châu đã đáp ứng đứng về phía chúng ta.”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Chúng ta? Ôi!”
Khấu Trọng giật mình nói: “Rốt cuộc là chuyện gì, tại sao ngươi không chịu nói với ta?”
Từ Tử Lăng từ tốn trả lời: “Ta đã biết cuộc chiến giữa Tống Khuyết với Ninh Đạo Kỳ! Ta không những đã đến Tịnh Niệm thiền viện mà còn gặp Phạm Thanh Huệ.”
Khấu Trọng kêu thất thanh: “Cái gì?”
Tiếng bước chân vang lên phía cầu thang.
Giọng nói của Bạt Phong Hàn vọng lên: “Vì sao Thiếu soái ngươi bỏ Hán Trung mà lấy Tương Dương? Ta sợ mất cơ hội đánh Lạc Dương nên đi cả ngày đêm để đến đây.”
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vội vàng đứng dậy, nhưng cả hai lại có tâm trạng khác nhau.
Bạt Phong Hàn xuất hiện trước mắt, hai mắt ánh những tia thần quang rực rỡ, vẻ mặt vui mừng hớn hở.
Khấu Trọng cười ha hả: “Lão Bạt biết tâm ý của ta, đúng là chúng ta sắp sửa đánh Tương Dương. Còn vụ tại sao bỏ Hán Trung mà lấy Tương Dương thì một lời khó mà nói hết. Mong lão ca ngồi xuống uống chén rượu trước, sau đó tiểu đệ sẽ bẩm cáo kỹ càng, lát nữa Lôi Cửu Chỉ sẽ đích thân làm món ngon, vừa vặn bày tiệc tẩy trần cho lão ca và Tử Lăng.”
Bạt Phong Hàn ngồi xuống đối diện hai người, nhìn Khấu Trọng rót rượu cho mình, ngạc nhiên hỏi: “Tử Lăng cũng vừa đến phải không?”
Từ Tử Lăng thấy hai người đang vui sướng vì sắp đánh nhau với Lý Thế Dân, còn mình lại sắp tạt một gáo nước lạnh vào mặt, trong lòng cảm thấy áy náy, cười khổ rằng: “Đệ cũng vừa đến trước huynh một bước thôi.”
Bạt Phong Hàn ngạc nhiên: “Tử Lăng đang có tâm sự gì à?”
Khấu Trọng chen vào nói: “Đây chính là chuyện ta cũng đang muốn hỏi hắn.”
Từ Tử Lăng buồn bã trả lời: “Ta vừa đến Trường An gặp Lý Thế Dân, thuyết phục y phản gia tộc, dốc hết sức mình giành lấy ngôi vua.”
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đều sững người ra, ngừng hết mọi động tác, cứ hệt như thời gian đang dừng lại. Cả ba nhìn nhau, tòa lầu rộng thênh thang bỗng yên lặng như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng ồn từ dưới đường vọng lên.
Một lúc sau, Khấu Trọng buông bình rượu xuống, ngồi ngẩn ra.
Bạt Phong Hàn lên tiếng phá vỡ không khí im lặng: “Lý Thế Dân có sợ không?”
Từ Tử Lăng đáp: “Y đúng là sợ, nhưng không phải là sợ chúng ta mà là phụ vương và huynh đệ của y, sợ nửa mảnh giang sơn mất trong tay họ. Lý Uyên nhân lúc Lý Thế Dân không có ở Trường An đã dùng tội danh mơ hồ xử tử Lưu Văn Tĩnh, vì ông ta có quan hệ mật thiết với Lý Thế Dân.”
Khấu Trọng gật đầu: “Đó gọi là giết một dọa một trăm. Lý Uyên muốn tỏ ý bảo quần thần rằng y ủng hộ Kiến Thành, nếu tên tiểu tử họ Lý không chịu tỉnh ra, chắc chắn là một kẻ ngốc nghếch.”
Bạt Phong Hàn không nói gì nữa, ngồi thừ ra nhìn ly rượu.
Khấu Trọng nhìn Từ Tử Lăng, vừa khéo Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn sang gã, ánh mắt hai người chạm nhau.
Từ Tử Lăng chép miệng than: “Những chuyện khác có cần ta nói ra nữa không?”
Khấu Trọng cười khổ nói: “Nếu ta vẫn còn là một tên tiểu lưu manh lăn lộn giang hồ cùng ngươi như lúc trước, Từ đại ca ngươi muốn thế nào thì thế ấy, ta chỉ cần tuân theo là xong. Nhưng đã trải qua trăm cay ngàn đắng, lại xây dựng được Thiếu Soái quân, biết bao binh sĩ đã đổ máu, ai cũng vì Khấu Trọng này vào sinh ra tử, bây giờ ta đột nhiên nói với họ, ta không làm nữa, bởi vì Lý Thế Dân chịu hứa làm hoàng đế. Nếu ngươi là ta, có nói ra được những lời đó không? Họ chịu đi theo ta là vì tin Khấu Trọng này, tin ta không những chẳng bán đứng họ mà sẽ thống lãnh họ thống nhất thiên hạ, dựng nghiệp ngàn thu, để lại oai danh cho hậu thế.”
Từ Tử Lăng trầm mặt, đưa tay bưng ly rượu, trong mắt hiện lên thần sắc đau khổ vô cùng.
Khấu Trọng vỗ vai gã, nghiêm mặt nói: “Nhất là Tống Khuyết bị thương vì Ninh Đạo Kỳ, ta lại càng không thể phụ lòng mong mỏi của y.”
Bạt Phong Hàn lập tức chấn động hỏi nhanh: “Hai người Tống, Ninh quyết chiến thắng thua thế nào?”
Khấu Trọng đáp rằng: “Tình hình lúc đó cực kỳ vi diệu, cũng có thể nói là không phân thắng thua, nhưng Tống Khuyết đã giữ lời hứa rời khỏi cuộc đại chiến tranh bá thiên hạ.”
Từ Tử Lăng bình thản nói: “Phạm Thanh Huệ sẽ đích thân thuyết phục Tống Khuyết.”
Bạt Phong Hàn cảm thấy không rõ, ngơ ngác: “Tại sao lại có Phạm Thanh Huệ ở đây?”
Khấu Trọng nâng ly nhìn chén rượu trong tay Từ Tử Lăng, cười nói: “Cạn chén rượu rồi nói tiếp đi.”
Ba gã ngửa cổ uống cạn chén rượu, không khí vẫn còn nặng nề.
Khấu Trọng lấy tay quệt rượu trên mép, buồn bã cười rằng: “Thực ra Tử Lăng cũng nghĩ cho ta thôi, biết ta không muốn làm hoàng đế, nhưng có ai chịu chấp nhận phương pháp giải quyết này không? Chả lẽ Thiếu Soái quân đang lúc sĩ khí lên cao, uy phong chấn bốn phương tám hướng mà lại đầu hàng Lý Thế Dân sao?”
Từ Tử Lăng cười chua chát, trầm giọng nói: “Đây có lẽ là biện pháp duy nhất khiến Tống Ngọc Trí hồi tâm chuyển ý đối với ngươi, chính là vì Khấu Trọng ngươi không phải kẻ tham công danh lợi lộc, là kẻ vì làm hoàng đế mà bất chấp mọi thủ đoạn. Thậm chí có thể làm cho nàng nhận thức rõ rằng ngươi sẽ không vì sự vinh nhục cá nhân mà đi tranh đoạt thiên hạ, ngươi chỉ nghĩ cho trăm họ nơi Trung thổ mà thôi. Ta không phải muốn ngươi đầu hàng mà chỉ muốn ngươi tích cực giúp Lý Thế Dân, giúp y ngồi lên ngai vàng, chống lại âm mưu của Lý Uyên, Ma môn và Hiệt Lợi đang dồn y vào chỗ chết.”
Khấu Trọng nghe mà trố mắt há hốc mồm, một lát sau mới có phản ứng, quay sang Bạt Phong Hàn nhờ giúp đỡ: “Lão ca là bằng hữu tốt nhất của hai huynh đệ chúng ta, có thể nói cho ta một lời công bằng không?”
Bạt Phong Hàn buồn bã: “Ta có thể bênh ai, bỏ ai đây? Trái tim ta chia làm đôi, vừa mong muốn cùng Thiếu soái ngươi sánh vai tác chiến, đánh thẳng vào Lạc Dương, đạp bằng Quan Trung; mặt khác lại hiểu tấm lòng cao thượng của Tử Lăng, hiểu hắn đã thấy cái đại họa khi Hiệt Lợi đánh vào Trung nguyên! Mà Tử Lăng cũng là huynh đệ bằng hữu mà Bạt Phong Hàn này kính mến.”
Ngừng một lát, gã tiếp: “Vì một nữ nhân mà buông bỏ thiên hạ, nghe có vẻ hoang đường quái dị, nhưng lời của Tử Lăng không phải là không có lý, chỉ có như thế mới cho thấy nàng trong lòng ngươi quan trọng đến chừng nào.”
Khấu Trọng ngạc nhiên: “Huynh đang giúp Tử Lăng đó sao?”
Bạt Phong Hàn xua tay: “Ta không nói nữa đâu!”
Khấu Trọng sững người nhìn Bạt Phong Hàn một lát, rồi đưa mắt nhìn xuống chén rượu của mình, đột nhiên bật cười, từ cười nhỏ trở thành cười lớn tiếng.
Đến lượt Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn cũng nhìn nhau, không biết tại sao gã lại cười như vậy.
Khấu Trọng cười đến mức thở hổn hển: “Châm rượu!”
Bạt Phong Hàn vội châm rượu cho gã.
Khấu Trọng đợi rượu đầy, nâng ly đổ ực vào miệng, rồi vui vẻ nói: “Rượu ngon!”
Gã đưa tay kéo vai Từ Tử Lăng, chép miệng than: “Nếu có thể bỏ mọi ân oán với Lý Thế Dân, chiêu này của Tử Lăng đúng là tuyệt diệu, nếu thành công thì đúng là có thể tránh được cục diện nam bắc phân liệt. Ta cũng không cần khổ sai làm hoàng đế, mà vẫn có thể lấy được tấm lòng của Ngọc Trí. Chao ôi, con bà nó, Tử Lăng đang nghĩ tốt cho ta, đúng không?”
Từ Tử Lăng bình tĩnh nói: “Lý Thế Dân và ngươi có thù oán gì không thể gỡ chứ?”
Khấu Trọng hơi ngạc nhiên rồi lộ vẻ suy tư.
Từ Tử Lăng cười khổ: “Giả sử tình huống cứ phát triển như thế này, thì chẳng biết ngày nào thiên hạ mới thái bình? Hoặc là Trung thổ sẽ vĩnh viễn phân liệt, lặp lại cục diện ngũ hồ phân tranh! Nhưng ta biết chỉ cần chúng ta liên kết với Lý Thế Dân, phá vỡ liên minh giữa Kiến Thành với Ma môn, Hiệt Lợi, khiến Lý Thế Dân hiểu được lòng quân và biết cách trị dân sẽ trở thành một vị hoàng đế tốt yêu thương dân lành, thiên hạ lại trở về một mối, đánh lui kẻ ngoại địch, trăm họ sẽ sống trong yên lành. Cân nhắc nặng nhẹ, ta biết rõ dù đã làm khó ngươi, nhưng cũng phải bày tỏ tấc lòng này.”
Khấu Trọng buồn bã gật đầu: “Những lời của Tử Lăng làm ta phải suy nghĩ, nhưng ngươi làm sao đảm bảo Phạm Thanh Huệ có thể thuyết phục được Tống Khuyết? Đã mười năm qua bà không làm được điều này, tại sao hôm nay lại có thể chắc chắn?”
“Bình!”
Khấu Trọng đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, khiến ly tách trên bàn vỡ nát, rượu đổ ra tung tóe, kêu lớn: “Thật không công bằng! Bắt đầu từ cuộc chiến Từ Giảng, chúng ta cố gắng sinh tồn trong tuyệt cảnh, lấy máu để đổi lấy cơ hội, khó khăn lắm mới lấy được thành quả hôm nay, tại sao không phải Lý Thế Dân đầu hàng ta mà ta phải đi theo Lý Thế Dân?”
Từ Tử Lăng bình tĩnh nói: “Ngươi thật muốn làm hoàng đế ư? Lại có thể làm một hoàng đế tốt ư? Phải biết võ công của ngươi và tài thao lược dù có thể thắng được Lý Thế Dân nhưng ngươi có tài kinh bang tế thế như y không?”
Khấu Trọng ngẩn ra nhìn những mảnh vỡ trên bàn, tay phải vẫn án trên bàn, tay còn lại gãi đầu nói: “Câu này của ngươi còn lợi hại hơn cả Thiên Đao của Tống Khuyết. Chao ôi! Tại sao ta cứ nói không lại ngươi? Con bà nó, lão Bạt, huynh nói thế nào đây?”
Bạt Phong Hàn từ tốn nói từng từ một: “Nói thẳng ra, nếu ta là Khấu Trọng, không ai có thể lay động lòng tin của ta, chỉ có một người là ngoại lệ, đó chính là Từ Tử Lăng, bởi vì ta hiểu hắn tuyệt đối không hại Khấu Trọng ngươi. Thực ra làm hoàng đế có gì hay đâu? Đâu bằng ba huynh đệ chúng ta lang thang nơi chân trời góc biển, uống rượu ăn thịt sống vui qua kiếp này. Nói đến cùng, tài trí của Lý Thế Dân dù là đối thủ hay bạn bè cũng đều phải tôn kính!”
Khấu Trọng im lặng không nói, chỉ thấy ánh thần quang trong mắt đại thịnh, gã chạm phải ánh mắt của Từ Tử Lăng, rồi lại cười khổ: “Ngươi đã làm ta động lòng. Có lẽ đây là cách duy nhất để tránh khỏi mối đại họa làm hoàng đế, lại có thể lấy được lòng mỹ nhân, nhất cử lưỡng đắc. Ai! Con bà nó! Ta vẫn không thể gật đầu chấp thuận ngươi được, vì trước hết phải hỏi ý Tống Khuyết lão nhân gia cái đã, nếu không ta làm sao ăn nói với y. Thứ đến ta phải bàn bạc điều kiện với tên Lý tiểu tử đó, nếu đàm phán bất thành tất phải khai chiến. Tử Lăng chớ trách ta không lập tức đáp ứng ngươi, bởi vì ta cần phải gánh vác trách nhiệm dẫn dắt Thiếu Soái quân.”
Từ Tử Lăng nhìn gã trong khoảnh khắc, gật đầu đồng ý: “Hai chuyện này rất hợp lý, ta chẳng những không trách ngươi mà còn rất cảm động, bởi vì ngươi đã không làm ta thất vọng.”
Bạt Phong Hàn xen vào: “Cứ quyết định như thế. Đêm nay đừng nói chuyện mất hứng nữa, chúng ta chỉ uống rượu thôi. Bây giờ Thiếu soái ngươi hãy kể lại cuộc chiến giữa Tống Khuyết và Ninh Đạo Kỳ, đừng bỏ sót một chi tiết nào cho ta.”
Tiếng bước chân vang lên, Hầu Hi Bạch hớn hở bưng thức nhắm lên bàn. Y không biết vận mệnh thiên hạ đã thay đổi sau cuộc trò chuyện của ba gã.
- o O o -
HỒI 710
Đạp Phá Thiết Hài
“Cạch”
Năm cái ly chạm vào nhau, mọi người đều ngửa cổ uống cạn, không khí trở nên sôi nổi.
Mặt bàn được dọn dẹp sạch sẽ y như thành Đơn Dương sau cuộc chiến, bây giờ bày trên bàn là chín món nhắm của Lôi Cửu Chỉ, hương sắc vị đều có đủ, khiến bất cứ ai ăn cũng phải tấm tắc khen ngon.
Khấu Trọng kể lại hiệp nghị giữa gã với Từ Tử Lăng cho Hầu Hi Bạch và Lôi Cửu Chỉ. Cả hai đều thấy bất ngờ, không nghĩ rằng một biến hóa trời long đất lở lại vừa xảy ra.
Hầu Hi Bạch là người đầu tiên khen hay, nói: “Biết chuyện này Phi Huyên sẽ rất an ủi, Tú Ninh công chúa cũng thế, nhưng bất quá tâm trạng của nàng sẽ rất phức tạp, chắc là mừng mừng tủi tủi!”
Mọi người đều hiểu ý của y, nếu Khấu Trọng giúp Lý Thế Dân đoạt ngôi vua, chắc chắn phe họ Lý sẽ xảy ra tình trạng chia cách không thể tránh khỏi. Mặt bàn tay là thịt, lưng bàn tay cũng là thịt, Lý Tú Ninh sẽ cảm thấy khó xử vô cùng.
Lôi Cửu Chỉ trầm ngâm: “Chuyện này cần phải xử lý cẩn thận, nếu không lòng quân bất ổn, sẽ dẫn đến nội loạn. Cho nên trước tiên phải giữ bí mật, chỉ cho một số người biết mà thôi.”
Khấu Trọng vô cùng ngạc nhiên: “Trước tiên là lão Bạt, sau đó là các người, đều đứng về phía Tử Lăng, điều này thật khiến ta khó hiểu! Thật đau đầu!”
Bạt Phong Hàn hai mắt lộ sát cơ, nhưng lời lẽ vẫn vô cùng bình tĩnh: “Ta chỉ nói cho bản thân mình thôi, bởi vì kẻ địch chân chính của ta không phải là Lý Thế Dân mà là Tất Huyền, Hiệt Lợi, Triệu Đức Ngôn, là những kẻ cầm đầu Kim Lang tộc. Nói như vậy Thiếu soái có hiểu chưa?”
Lôi Cửu Chỉ cười quái dị nói thêm: “Tiểu Trọng có lẽ là thống soái vô địch thiên hạ nhưng không phải là người có thể làm hoàng đế. Ý ta không phải nói ngươi thiếu tài hoặc không có lòng yêu dân mà là thiếu tính nhẫn nại. Ngươi chẳng khác gì một kẻ lãng tử, giam ngươi ở chốn thâm cung như vậy thì thật tàn nhẫn, giống như là tước đoạt hết tự do, cũng như bản năng thiên tính của ngươi!”
Khấu Trọng cười khổ thừa nhận: “Ở trong chăn mới biết chăn có rận, mỗi lần ta ngồi đối diện với đống công văn to như núi trên bàn mà ta phải phê duyệt đông tây là ta đã thấy đầu mình nhức nhối, muốn hoá thành khí mà bay đi. Hà! Cách hình dung này thật sát thực.”
Hầu Hi Bạch cả cười: “Bọn ta lấy làm vui mừng vì ngươi có thể thoát khỏi biển khổ, thử hỏi nhờ ngôi hoàng đế ngươi có thể khiến tiểu thư họ Tống hồi tâm chuyển ý. Quyết định của ngươi có thể làm cho tiểu thư họ Tống quên đi những hành động sai trái lúc trước, ta nghĩ đây là một phương pháp vĩ đại nhất.”
Bạt Phong Hàn vui vẻ cười: “Đa Tình Công Tử mãi không thoát khỏi bản sắc đa tình, cả lý do cũng đều có liên quan đến mỹ nhân.”
Lôi Cửu Chỉ quay sang Từ Tử Lăng: “Chưa có cơ hội hỏi ngươi, chẳng phải Hiển Hạc cùng ngươi đến Trường An sao? Tại sao bây giờ chỉ có mình ngươi quay về?”
Hầu Hi Bạch nhíu mày: “Chắc chắn Hiển Hạc vẫn chưa tìm được muội muội. Cách treo thưởng này không có tí hiệu quả nào, thật là khó hiểu.”
Từ Tử Lăng chép miệng than: “Việc này nói ra thì dài, cũng may mà Kỷ Thiến đúng là một trong ba thiếu nữ may mắn thoát khỏi ma trảo của Hương gia năm xưa, trong đó có một người tên là Âm Tiểu Kỷ. Họ lưu lạc đến Tương Dương, được một danh kỹ thanh lâu tốt bụng thu nhận. Tiểu Kỷ cải dạng nam trang kiếm ăn đầu đường xó chợ, Kỷ Thiến và một người khác tên là Tiểu Ưu được dạy dỗ trở thành tài nữ bán nghệ không bán thân.”
Khấu Trọng chấn động: “Tương Dương!”
Mọi người vẫn không để ý.
Lôi Cửu Chỉ cả mừng nói: “Chính vì nơi bên ngoài thế lực của chúng ta nên không thể treo giải thưởng để tìm kiếm. Hiển Hạc mà có thể gặp lại muội tử thì bọn ta thật sự vui mừng.”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Kỷ Thiến đích thân đưa Hiển Hạc đến Tương Dương tìm muội tử, nhưng mấy ngày trước vẫn chưa quay về Lương Đô. Ta thật là lo lắng cho họ, Lỗ thúc đã sai người đến Tương Dương dò thám tin tức của họ.”
Bạt Phong Hàn thấy vẻ khác lạ của Khấu Trọng trước nhất, trầm giọng hỏi: “Thiếu soái nghĩ gì vậy?”
Khấu Trọng nhìn xa xăm phía trước, từng chữ từng chữ nói: “Tương Dương…... tiểu hỗn nhi... chân dài... Tiểu Hạc Nhi....”
“Bình!”
Bạt Phong Hàn vỗ chưởng xuống bàn, may mà đã kìm lực lại chứ nếu không tất cả chén đĩa trên bàn lại vỡ thêm lần nữa, rồi y lướt ra cửa sổ nhanh như chớp, quát xuống bên dưới: “Thiếu soái có lệnh, lập tức đưa Tiểu Hạc Nhi hỏa tốc đến gặp.”
Khấu Trọng vỗ trán thở hào hển kêu: “Ta thật ngốc! Rõ ràng tên là Tiểu Hạc Nhi, lại có đôi chân thon dài, cớ gì ta chẳng hỏi một câu?”
Từ Tử Lăng, Lôi Cửu Chỉ và Hầu Hi Bạch đưa mắt nhìn nhau, lờ mờ nghĩ đến mối quan hệ của Âm Tiểu Kỷ.
Bạt Phong Hàn lui lại chỗ ngồi, cười lớn: “Đây gọi là đi mòn gót sắt tìm chẳng ra, đến nay kiếm được chẳng tốn sức người. Tiểu Hạc Nhi chính là Âm Tiểu Kỷ, cô ta vẫn ở bên cạnh chúng ta, cho nên Âm huynh đến Tương Dương khổ công tìm kiếm mà lại tìm không ra.”
Khấu Trọng vỗ trán nói: “Ta đã sớm có cảm giác đối với Tiểu Hạc Nhi, chỉ là việc quân bận rộn, không có thời gian suy nghĩ kỹ. Con bà nó, hy vọng Âm tiểu tử người tốt gặp may, có thể quay về gặp lại Tiểu Kỷ thì ta cũng cảm ơn trời đất.”
Từ Tử Lăng vội đứng dậy: “Hỏi cho rõ rồi mới nói, sợ nhất là hiểu lầm một trận.”
Bạt Phong Hàn lắc đầu: “Làm gì có chuyện trùng hợp như thế?”
Hầu Hi Bạch mơ hồ đáp: “Đây chính là điều đáng sợ của thời loạn, thật ít ai may mắn hơn huynh muội họ.”
Khấu Trọng gật gù đồng ý: “Đêm nay cho đến thời khắc này, ta vẫn chân thành hy vọng Lý Thế Dân có thể chấp nhận điều kiện giảng hòa của ta, còn nhạc phụ tương lai của ta thì hy vọng Phàn Thanh Huệ thuyết phục được. Trăm họ đã khổ lắm rồi!”
Lôi Cửu Chỉ châm rượu cho mọi người, cười dài: “Hôm nay đúng là có chuyện vui. Các huynh đệ! Chúng ta cạn thêm một chén nào!”
Mọi người nâng ly mời nhau.
Giọng nói trong trẻo của Tiểu Hạc Nhi vang lên ở cầu thang lên lầu: “Ta không chịu đâu! Đại ca ở đây uống rượu mà lại không có phần của người ta với Huyền Thứ công tử!”
Khấu Trọng đứng dậy kêu lớn: “Tiểu Kỷ đến đây mau! Sao lại không có phần của muội!”
Tiểu Hạc Nhi vẫn mặc đồ nam nhi, cùng Vương Huyền Thứ xuất hiện nơi cầu thang, nghe thế thì ngừng bước, sắc mặt trắng bệt, nhìn Khấu Trọng ngơ ngác, môi mấp máy, thốt không nên lời.
Vương Huyền Thứ đứng ở phía sau, sững ra hỏi: “Hạc Nhi muội làm sao vậy? Sao không đến bái kiến Từ đại ca?”
Tiểu Hạc Nhi đứng nhìn Khấu Trọng chằm chặp, run giọng hỏi: “Đại ca gọi muội là gì?”
Từ Tử Lăng như bỏ được tảng đá trong lòng, sự thật đã hiện ra rành rành trước mắt. Gã nhìn Âm Tiểu Kỷ chăm chăm, ngẩn người ra chứ cũng chẳng biết nói gì.
Bạt Phong Hàn chép miệng than dài: “Tiểu Kỷ! Muội có biết lệnh huynh Âm Hiển Hạc tìm muội khổ biết chừng nào không!”
Tiểu Hạc Nhi giật mình, nước mắt tuôn trào, lắc đầu không ngừng: “Không thể! Không thể được!”
Khấu Trọng bước đến bên nàng, ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Thân huynh của muội không hề bị kẻ ác đánh chết, hắn đã kết huynh đệ với chúng ta, bây giờ đang cùng một người tỷ muội khác của muội đến Tương Dương tìm muội.”
Tiểu Hạc Nhi không kìm được nữa, khóc òa lên.
Khấu Trọng để mặc cho nàng phát tiết những đau buồn, bước đến bên Từ Tử Lăng nói: “Xem ra chúng ta phải đi Tương Dương một chuyến, tìm không ra Tiểu Kỷ, Hiển Hạc chắc chắn sẽ không chịu trở về Lương Đô.”
Từ Tử Lăng nói: “Để ta dắt Tiểu Kỷ đi với Huyền Thứ, còn ngươi thì đến Lương Đô gặp Lỗ thúc. Chúng ta chia nhau hành sự.”
Khấu Trọng hiểu ra, biết rằng Từ Tử Lăng giải quyết xong công việc ở Tương Dương sẽ đi gặp Lý Thế Dân.
Khấu Trọng nắm tay Từ Tử Lăng, nhìn gã thật sâu rồi nói như chém đinh chặt sắt: “Chỉ cần là chuyện có lợi cho bá tánh thiên hạ, dù có trăm vạn người theo ta, những chuyện khác cũng là phụ thôi. Huynh đệ, Khấu Trọng sẽ không làm ngươi thất vọng!”
Bạt Phong Hàn reo lên: “Hảo hán tử!”
Khấu Trọng trao Tiểu Hạc Nhi cho Vương Huyền Thứ, rồi quay đầu cười khổ nói: “Anh hùng hảo hán chân chính mới là Lăng thiếu gia, ta chỉ là kẻ ăn theo thôi. A! Tiểu Hạc Nhi đừng khóc nữa, phải cười mới đúng chứ. Muội làm ta cũng muốn khóc một trận đây.”
Tiểu Hạc Nhi dựa vào lòng Vương Huyền Thứ, nghẹn ngào nói: “Muội phải đi gặp đại ca!”
Lôi Cửu Chỉ hai mắt đỏ ửng, đứng dậy nói lớn: “Ta đi với muội!”
Hầu Hi Bạch cũng đứng phắt dậy: “Ta cũng muốn đi!”
Khấu Trọng cười ha hả: “Chúng ta lập tức hành động! Từ khi làm con mẹ nó Thiếu soái cái gì đó, ta chưa bao giờ được nhẹ lòng như hôm nay. Tử Lăng chẳng những là hảo huynh đệ của ta mà còn là phụ mẫu tái sinh của ta! Hà! Phụ mẫu tái sinh! Con bà nó!”
Từ Tử Lăng xúc động trong lòng, gã chưa bao giờ thích lối ăn nói khoa trương của Khấu Trọng, nhưng lúc này lại cảm thấy vô cùng thân thuộc. Gã tưởng rằng thuyết phục Khấu Trọng khó như lên trời, nhưng thực sự dễ đến bất ngờ.
Tình huynh đệ của bọn gã có thể vượt qua bất cứ sự khảo nghiệm nào.
Cơ hội hòa bình thống nhất cuối cùng đã xuất hiện vào thời điểm trước khi trận chiến ác liệt nổ ra.
o O o
Trong thư phòng của Thiếu Soái phủ tại Lương Đô, Tống Lỗ im lặng nghe Khấu Trọng thuật lại tường tận những biến đổi trời long đất lở đó.
Khấu Trọng kết luận: “Nếu như thành công, thì đây là phương pháp duy nhất giúp Trung thổ đánh lui ngoại địch, tránh được họa lớn, đạt đến hòa bình thống nhất.”
Tống Lỗ lắc đầu: “Ta hiểu tính cách của đại ca, không ai có thể lay động lòng tin của y. Trước đây Phàn Thanh Huệ đã không làm được, thì hôm nay cũng thế. Dù cho ngươi với Tử Lăng đứng về phía Lý Thế Dân, chúng ta vẫn có đủ thực lực để chiếm cả miền nam. Kiếp nạn chia cắt của miền nam là khó có thể tránh khỏi.”
Khấu Trọng biến sắc hỏi: “Vậy phải làm sao đây?”
Tống Lỗ than rằng: “Ngươi đã quên một nhân vật quan trọng, đó chính là Tống Trí. Y có địa vị chỉ kém đại ca, lại cũng có lòng thống nhất thiên hạ như đại ca, điều khác là đại ca có ý tưởng cao xa, còn nhị ca thì muốn Tống gia trở thành Trung nguyên đệ nhất thế phiệt, cho nên chuyện thuyết phục y cũng đã rất khó khăn.”
Khấu Trọng cảm thấy nhức đầu, hỏi tiếp: “Vậy ý kiến riêng của Lỗ thúc như thế nào?”
Tống Lỗ im lặng trong chốc lát, rồi cười khổ: “Nói thẳng ra, ta cũng đồng tình cách làm của ngươi, ngươi đặt hạnh phúc của trăm họ trong thiên hạ cao hơn sự vinh nhục của cá nhân. Ngọc Trí đã nghĩ đến cục diện hôm nay cho nên vẫn phản đối Tống gia xen vào các cuộc phân tranh.”
Khấu Trọng cảm động vì sự cổ vũ của y, vui mừng: “Lỗ thúc không xem ta là người lâm trận rút lui, đó là một khích lệ rất lớn đối với ta.”
Tống Lỗ gượng cười: “Không ai dám xem ngươi là kẻ hèn nhát đâu. Dẫu cho không đồng ý với quyết định này cũng phải thừa nhận Khấu Trọng ngươi là hảo hán đại nhân đại dũng. Nếu là người khác ở vị trí của ngươi thì đã không dễ dàng bỏ bá nghiệp hoàng đế như ngươi.”
Khấu Trọng nhăn mặt đáp: “Kẻ đại nhân đại dũng mới là Tử Lăng. Ta chỉ cho rằng lời hắn nói có lý thôi. Ồ! Xin thỉnh giáo Lỗ thúc, đặc biệt là trong tình huống hiện nay, ta tuyệt không thể chọc giận phiệt chủ.”
Tống Lỗ trầm giọng: “Về mặt này thì ngươi cứ yên tâm, đại ca có chấp nhận hay không thì cũng không nổi nóng mà ảnh hưởng đến việc trị thương đâu. Trước tiên phải tìm cách thuyết phục đại ca, về mặt nhị ca ta sẽ cố gắng, lâu nay bọn ta cũng rất thân thiết nhau.”
Khấu Trọng cả mừng: “Không ngờ Lỗ thúc chịu đứng về phía của ta, giúp ta càng thêm tin tưởng.”
Tống Lỗ cười khổ: “Điều quan trọng vẫn là ở đại ca, chúng ta phải cẩn thận sắp xếp mới được. Trước tiên tạm hoãn tấn công Tương Dương, quay sang dốc hết toàn lực quét sạch bọn Lâm Sĩ Hồng. Điều quân của Tống gia về miền nam tác chiến, còn ở miền Bắc thì chỉ còn lại Thiếu Soái quân của ngươi. Chỉ cần đại ca chấp nhận, tất cả đều y kế hành sự, rồi sẽ giúp Lý Thế Dân bước lên ngôi hoàng đế.”
Khấu Trọng đau đầu hỏi: “Nếu bây giờ nói thẳng với phiệt chủ ý nghĩ này, Lỗ thúc đoán phiệt chủ sẽ có phản ứng gì?”
Tống Lỗ đáp: “Khả năng lớn nhất là y sẽ đuổi ngươi ra khỏi Lĩnh Nam, sau đó ra lệnh cho nhị ca toàn lực củng cố miền nam, chiếm lĩnh toàn bộ các thành trì quan trọng ở hai bờ Đại Giang.”
Khấu Trọng lắc đầu: “Tình huống này sẽ không xảy ra, ta là người có trách nhiệm lại trọng nghĩa khí, nếu phiệt chủ không đồng ý, ta vẫn theo lời y cầm quân đánh lên phía bắc, cố hết sức hoàn thành đại nghiệp thống nhất thiên hạ, đó là một trong những điều kiện tiên quyết mà ta nói với Tử Lăng.”
Tống Lỗ nhíu mày suy nghĩ, đề nghị rằng: “Sao ngươi không tìm Ngọc Trí thương lượng, có lẽ nó sẽ có biện pháp.”
Khấu Trọng liền phần chấn tinh thần: “Ta lập tức đi Lĩnh Nam.”
Tống Lỗ cười vang: “Đừng nóng vội chứ. Ngươi phải ở đây chủ trì đại cuộc, hãy để Ngọc Trí đến gặp ngươi. Ta sẽ lập tức viết một bức thư, bảo nó đến Lương Đô. Ngươi nghĩ sao?”
Khấu Trọng thấy lòng lâng lâng, vội tán thành: “Tất cả cứ làm theo lời Lỗ thúc, ta còn muốn gởi lời thăm lão gia, để người biết tình hình hiện nay công hãm Tương Dương đã diễn tiến rất tốt.”
Tống Lỗ hạ giọng: “Chuyện này rất quan trọng, tạm thời không nên để lộ bất cứ tiếng tăm gì, nhưng giấu hết mọi người cũng không ổn. Cho nên ngươi có thể chọn vài đại tướng tâm phúc, dò hỏi ý kiến của họ để cho họ không có cảm giác bị bán đứng.”
Khấu Trọng gật đầu thụ giáo: “Ta hiểu rồi!”
Tống Lỗ nở nụ cười hiền từ: “Từ ngày gặp hai tên tiểu tử nhà ngươi, ta và Tiểu Thanh đều thấy có duyên, các ngươi thật không làm bọn ta thất vọng. Cho đến hôm nay vẫn mang một trái tim nóng bỏng. Yên tâm đi! Lỗ thúc sẽ toàn lực giúp đỡ các ngươi!”
Lúc này thân binh vào báo, Sư Phi Huyên cầu kiến.
Khấu Trọng và Tống Lỗ đưa mắt nhìn nhau, rồi Khấu Trọng mới đứng bật dậy, chạy nhanh ra gặp Sư Phi Huyên.
o O o
Từ Tử Lăng, Lôi Cửu Chỉ, Hầu Hi Bạch, Tiểu Hạc Nhi, Vương Huyền Thứ cải trang thành khách thương, dùng văn kiện chính thức nạp thuế vào thành Tương Dương.
Tiểu Hạc Nhi cứ lặng lặng lẽ lẽ chẳng còn vẻ hoạt bát tràn đầy sức sống như bình thường. Mọi người nhìn vào đôi mắt của nàng đều hiểu rằng chỉ khi gặp được Âm Hiển Hạc, nàng mới bình thường trở lại.
Tiểu Hạc Nhi đi trước dẫn đường, Vương Huyền Thứ đi bên cạnh, bọn ba người Từ Tử Lăng đi phía sau.
Đột nhiên tiếng vó ngựa vang lên như sấm, một toán quân Đường rẽ ngoặt vào con phố lớn, kẻ đi đầu là Tần Thúc Bảo. Từ Tử Lăng muốn tránh cũng không kịp, đã bị y nhìn thấy.
Từ Tử Lăng lộ vẻ ngạc nhiên không hiểu. Lôi Cửu Chỉ kéo tay gã ở phía sau Tiểu Hạc Nhi hỏi: “Y là ai vậy?”
Từ Tử Lăng đáp rằng: “Tần Thúc Bảo!”
Hầu Hi Bạch ở bên cạnh mỉm cười: “Y vạch mặt ngươi, rõ ràng y rất trọng nghĩa khí!”
Từ Tử Lăng lắc đầu nói: “Y là người công tư phân minh. Ta nghĩ rằng có lẽ Lý Thế Dân đã cho y biết hiệp định của chúng ta.”
Lôi Cửu Chỉ gật đầu đồng ý: “Có lý lắm. Lý Thế Dân sai y trấn giữ Tương Dương là kế hoạch sáng suốt, để mọi người khỏi hiểu lầm và tránh xung đột.”
Từ Tử Lăng thấy rất an ủi, bởi vì mối quan hệ giữa đôi bên đã thay đổi. Những tướng lãnh vốn có quan hệ mật thiết với bọn gã đều đã được Lý Thế Dân trọng dụng lại.
Lôi Cửu Chỉ kéo gã ngừng lại: “Vào đây đi!”
Từ Tử Lăng nhìn sang con phố đối diện, chỉ thấy có một mình Vương Huyền Thứ đứng ngoài cửa một tòa thanh lâu có treo bảng “Thanh Lệ Uyển.”
Lúc này, thanh lâu vẫn chưa mở cửa, chỉ có người quen như Tiểu Hạc Nhi mới có thể tùy tiện ra vào.
Tình hình Tương Dương không còn như lúc trước, trên đường người xe thưa thớt, có thể thấy được dưới bóng đen của chiến tranh, đa số dân cư đều di tản sang nơi khác để tránh họa.
Một lúc sau Tiểu Hạc Nhi đi ra một mình, rồi cùng Vương Huyền Thứ đến bên cạnh họ, nghẹn ngào nói: “Đã hơn mười ngày Tiểu Ưu không về thanh lâu, chắc chắn là đại ca có chuyện rồi!”
Nói rồi nàng bật khóc òa lên khiến người đi đường cũng phải quay sang nhìn.
Cả bốn gã nam nhân chỉ biết đứng đó lúng ta lúng túng.
Lôi Cửu Chỉ vội an ủi: “Đừng khóc! Bình tĩnh đã nào! Nhà của Tiểu Ưu ở đâu?”
Tiểu Hạc Nhi mắt ngấn lệ chỉ tay về hướng thành nam.
Mọi người đều thở phào, vì nếu nhà của Tiểu Ưu ở trong thanh lâu thì rất không ổn. Bây giờ nàng không trở về, có lẽ có thể là đang ở nhà.
Đương nhiên không ai trách Tiểu Hạc Nhi, bởi vì họ hiểu tâm trạng của nàng.
Tiểu Hạc Nhi không đợi ai lên tiếng đã đi trước dẫn đường. Băng qua những đường lớn ngõ nhỏ, rồi đến một căn nhà ở thành nam. Căn nhà tuy không lớn nhưng có thể nhận thấy Tiểu Ưu sống khá tốt.
“Cốc! Cốc!”
Vương Huyền Thứ gõ cửa.
Tiếng bước chân vang lên, một ả nha hoàn đi ra mở cửa.
Ả tiểu nha hoàn vừa mở cửa liền thấy trước mặt có một đám đông người, đang hơi ngạc nhiên, chợt ánh mắt ả dừng lại ở Tiểu Hạc Nhi, vẻ ngạc nhiên liền biến thành vui mừng, vội kêu lớn: “Tiểu thư! Cám ơn trời đất! Hạc Nhi tiểu thư đã về rồi! Tiểu thư đừng khóc nữa!”
- o O o -
Đại Đường Song Long Truyện Đại Đường Song Long Truyện - Huỳnh Dị Đại Đường Song Long Truyện