When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Huỳnh Dị
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 759
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9345 / 190
Cập nhật: 2022-05-11 07:50:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Lạo Đảo Nhai Đầu
ào lúc hoàng hôn, Từ Tử Lăng đeo mặt nạ của Cung Thần Xuân đi vào thành Tương Dương.
Việc phòng thủ thành Tương Dương rất nghiêm ngặt, mỗi buổi sáng chiều chỉ mở cửa thành trong nửa canh giờ, ai không có giấy thông hành đều không được vào, may mà Từ Tử Lăng vẫn còn giữ những giấy tờ giả đội lốt cao thủ mã cầu Khuông Văn Thông nên vào thành suông sẻ.
Bên trong, bên ngoài thành, khắp nơi đều trĩu nặng bầu không khí căng thẳng của chiến tranh, hơn mười doanh trại quân Đường đóng ở bên ngoài, còn dân chúng thì ở bên trong thành. Ở những nơi dễ nhìn thấy đều dán đầy các cáo thị thông báo giới nghiêm, các trạm kiểm soát được thiết lập trên các đường phố chính để kiểm tra người qua kẻ lại. Quân Đường thấy Từ Tử Lăng không mang theo vũ khí, ăn vận lịch sự giống như thế gia đệ tử, nên không làm khó dễ hắn.
Từ Tử Lăng đến đây không phải để gây sự làm loạn, gã cố ý mạo hiểm đến nơi trọng điểm chiến lược quân sự này, chính là để nghe ngóng tin tức về Khấu Trọng, bởi vì không có nơi nào tin tức linh thông hơn chốn thành thị rộng lớn liên thông bốn phương tám hướng này.
Đầu tiên, hắn tìm một khách sạn nghỉ chân, sau khi tắm rửa qua loa, đi ra đường mua cho mình hai bộ áo bằng vải gai cũ, luôn cả chiếc áo bông chống rét không tay, rồi mới chọn quán rượu lớn nhất dùng cơm tối.
Hơn hai mươi chiếc bàn bày ra chỉ có bảy, tám bàn là có khách ngồi, thực phòng vắng vẻ đìu hiu. May mà thực khách của năm bàn trong số đó đều lấy những việc liên quan đến chiến tranh làm đề tài bàn thảo, t6ât cả không ngoài việc Đậu Kiến Đức thua trận bị chết, Lạc Dương thất thủ và các cuộc đụng độ giữa quân Đường và Thiếu Soái quân, đáng tiếc là tin tức của mọi người đều là tin đồn, phóng đại không thật. Đến khi Từ Tử Lăng ăn đã no sắp sửa rời quán, vẫn chưa nghe được tin tức nào có căn cứ.
Lúc ấy chợt vọng vào tiếng quát nạt từ ngoài cửa lớn, Từ Tử Lăng nhìn ra ngoài thì thấy hai tên hầu bàn đang co kéo một nam nhân cao lêu nghêu, đầu tóc bù xù dơ bẩn, áo khoác tả tơi như hành khất, đẩy hắn ta ra cửa một cách thô bạo, một tên oang oang tuông những lời thô tục, nói lớn: “Mười tám đời đại tổ tông ngươi, tiền rượu kỳ trước chưa trả, giờ lại đến quấy rầy, đánh ngươi như vậy chưa đủ à?“
Một người khách ngồi ở bàn khác cười, nói: “Người điên thực không đơn giản, không cần biết đánh hắn tàn nhẫn ra sao, sau hai ngày lại tựa như không có gì.“
Từ Tử Lăng toàn thân chấn động, liền đứng dậy, quát to: “Để hắn vào, hắn là bằng hữu của ta.“
Ai nấy nghe vậy đều ngạc nhiên.
Hai tên hầu bàn cùng lúc quay đầu lại, xăm xăm nhìn Từ Tử Lăng từ đầu đến chân, hiển nhiên ấm ức trong lòng, muốn xem xem gã là loại người gì.
“Cạch!“
Từ Tử Lăng thuận tay lấy ra một lạng vàng đặt xuống mặt bàn, trầm giọng: “‘Thái Hành Song Kiệt‘ Khuông Văn Thông ta không phải là kẻ dễ trêu vào đâu. Chớ có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, nếu ngươi không biết ta, có thể đến Trường An mở mang kiến thức. Hừ, đĩnh vàng này trả nợ cho bằng hữu của ta và bữa cơm hôm nay.“
Hai tên hầu bàn lập tức hòa hoãn, tránh ra hai bên, người cao gầy đi không vững ngả vào cánh cửa, tựa như chẳng hề biết Từ Tử Lăng vừa giải vây cho hắn, ngồi xuống chiếc bàn gần cửa nhất, vổ lên bàn kêu to: “Mang rượu lại!“
Từ Tử Lăng nhìn mà xót xa, không thèm để ý hai tên hầu bàn đang giành lấy đĩnh vàng, quát lớn: “Mang ra cho ta bình rượu hảo hạng nhất.“ Rồi đi đến bên người cao gầy ngồi xuống, nói nhỏ: “Âm huynh! Là ta, Từ Tử Lăng!“
Kẻ như người ăn mày khốn khổ không nơi cư ngụ không ngờ chính là Âm Hiển Hạc đã mất biệt tung tích sau khi chia tay ở Long Tuyền, chẳng còn chút phong độ nào của Điệp công tử ngày trước, không những đã mất đi bội kiếm, mà mặt mũi còn tím bầm sưng vù, chứng tỏ đã bị người ta đánh đập rất nhiều.
Âm Hiển Hạc nghe xong giật mình, hồi phục được thần trí ngày xưa một chút, nhưng ánh mắt vẫn lạc lõng, mông lung.
Từ Tử Lăng khẽ đưa tay, nắm lấy cánh tay dơ bẩn đầy bùn sình của hắn, đẩy chân khí vào, gã phát giác tạp khí lưu hành hỗn loạn trong kinh mạch hắn, rõ ràng là triệu chứng tẩu hỏa nhập ma.
Từ Tử Lăng biết ngay Âm Hiển Nhạc vì muội tử Âm Tiểu Kỷ rất có thể lưu lạc làm ca kỹ, không cách nào chấp nhận sự thật tàn khốc này, lại thêm vào uống rượu quá độ, cuối cùng đã hóa điên.
Hai tên hầu bàn cung cung kính kính mang ra vò rượu Phần Tử lớn rồi rót rượu ra bát cho hai người, luôn mồm nịnh nọt đại gia thế này, đại gia thế khác, sau đó mới chịu lui ra.
Âm Hiển Hạc đưa tay muốn cầm vò rượu, Từ Tử Lăng nói nhỏ: “Tiểu Kỷ đã thoát được ma chưởng!“
Âm Hiển Hạc giật mình, hai mắt có hồn một chút, chằm chặp nhìn sang Từ Tử Lăng.
Từ Tử Lăng nắm lấy thời cơ tăng cường vận công, giúp chân khí đang hỗn loạn trong kinh mạch hắn đi vào quỹ đạo.
Giọng run run Âm Hiển Hạc nói: “Tiểu Kỷ?“
Từ Tử Lăng thầm kêu may mắn, tâm bệnh cần phải chữa bằng tâm dược. Nếu không phải gã từ vợ chồng Hàn Trạch Nam nghe những tin tức chính xác có liên quan đến Âm Tiểu Kỷ, thì lúc này đã không thể giúp thần trí Âm Hiển Hạc hồi phục trở lại.
Gã tiếp: “Âm huynh! Tiểu đệ là Từ Tử Lăng, bộ mặt huynh đang thấy là giả.“
Âm Hiển Hạc chớp mắt không ngừng, nhíu mày lẩm bẩm: “Từ Tử Lăng? Từ Tử Lăng?“ Bỗng nhiên trừng mắt nhìn bốn phía, hoảng sợ nói: “Đây là đâu?“
Từ Tử Lăng buông tay hắn ra, thở phào nhẹ nhõm: “Âm huynh đã hồi phục rồi! Mọi sự có thể yên tâm được rồi.“
o O o
Bọn người Khấu Trọng nghỉ ngơi dưỡng sức trong sơn trại.
Gã đã cùng Bạt Dã Cương, Hình Nguyên Chân, Ma Thường, Vương Huyền Thứ nghiên cứu kỹ lưỡng, tất cả đều đồng ý và quyết định sẽ xuất quân đánh một trận lớn, để giảm bớt nhuệ khí của Lý Thế Dân.
Khấu Trọng đang được thủ hạ khoác lên người bộ chiến giáp do Tuyên Vĩnh sai thợ khéo đặc chế, chợt nghe Tiểu Hạc Nhi bên cạnh thốt: “Đại ca đúng là thiên tướng giáng trần.“
Khấu Trọng lúc ấy mới nhớ đến nàng ta, mà phải nhờ nàng nhắc nhở, thầm tự trách mình quá vô tâm, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện phóng hỏa giết người, lại nghĩ lỡ sơn trại bị phá, Tiểu Hạc Nhi khó mà toàn mạng, cười nói: “Tiểu muội tử đến trước mặt ta để ta nhìn cái.“
Các thủ hạ có mặt đều vô cùng ngạc nhiên, bây giờ mới biết Tiểu Hạc Nhi là nữ mặc nam trang.
Tiểu Hạc Nhi mặt ửng hồng đến trước mặt gã, vừa mừng vừa giận nói: “Đại ca vạch trần bí mật của người ta.“
Khấu Trọng áy náy nói: “Là đại ca sơ ý, nhưng mà con dâu xấu cuối cùng cũng gặp cha chồng, huống chi muội tử trông đẹp thế này? Tiểu muội tử có hứng thú lưu lại vui đùa trong Thiếu Soái quân của ta hay không?“
Tiểu Hạc Nhi quên vẻ thẹn thùng, mừng rỡ nhảy lên: “Muội có thể giúp huynh làm chuyện gì?“
Khấu Trọng vẫy tay kêu kẻ giữ Vô Danh đi lại, nói: “Đây là con mắt trên trời của Thiếu Soái quân chúng ta, an nguy của nó đều có liên hệ đến tồn vong của toàn quân, bây giờ giao cho muội chăm sóc nó.“
Tiểu Hạc Nhi chẳng sợ hãi chút nào trước hình dáng hung mãnh của Vô Danh, thấy Khấu Trọng đang âu yếm vuốt ve bộ lông xám lấp lánh trên lưng của nó, nàng bèn hạ giọng hỏi nhỏ: “Muội có thể sờ nó không?“
Khấu Trọng vươn người đứng dậy đến bên cạnh chỉ nàng cách ra lệnh và cách cho chim ưng ăn. Tiểu Hạc Nhi vốn dĩ thông minh nên học hỏi rất nhanh, nàng yêu thích con chim ưng đến nỗi không nỡ rời tay.
Khấu Trọng thấy Vô Danh cũng không phản đối Tiểu Hạc Nhi bèn cầm Vô Danh giao cho nàng, rồi quay về hội họp với bọn Bạt Phong Hàn, chuẩn bị xuất phát.
Vương Huyền Thứ dẫn hai thớt ngựa đến cạnh hai người, nói nhỏ: “Huyền Thứ sẽ giữ sơn trại an toàn, chúc Thiếu soái xuất quân toàn thắng.“
Khấu Trọng dặn dò: “Nhớ chăm sóc chu đáo tiểu muội tử của ta.“
Khuôn mặt tuấn tú của Vương Huyền Thứ tự dưng ửng hồng, hắn gật đầu đáp ứng.
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn phóng mình lên ngựa, phi thẳng ra cổng trại.
Ba hàng, mỗi hàng hai ngàn binh sĩ, lần lượt do Hình Nguyên Chân, Ma Thường và Bạt Dã Cương thống lĩnh, tập trung ở khoảng đất trước cổng trại sẵn sàng chiến đấu.
Trời nhá nhem tối, trong sơn trại dùng lửa soi sáng, lửa hồng bập bùng lung lay trong gió lạnh, càng làm tăng thêm bầu không khí chiến tranh sát phạt.
Trong đó, hai đạo quân do lính bắn tên, lính cầm mâu thuẩn và kỵ binh hợp thành, phía trước có một ngàn người, phía sau chia làm hai nhóm, mỗi nhóm năm trăm người, lấy phòng thủ là chính.
Khấu Trọng truyền lệnh một tiếng, trống trận vang rền, cổng trại được mở ra. Khấu Trọng hô lớn: “Hỡi các binh sĩ! Tối nay chúng ta sẽ biểu diễn cho bọn chúng biết sự lợi hại của Thiếu Soái quân chúng ta.“
Ba quân và lính giữ trại cùng hét vang, sĩ khí ngùn ngụt.
Khấu Trọng cười ha hả một tiếng, cùng Bạt Phong Hàn dẫn đầu xuất trại.
Bên phía địch tiếng tù và vang dội, tiếng vó ngựa ầm ầm, cho thấy Lý Thế Dân đã có phản ứng, điều động quân đội, gấp rút bố trí.
o O o
Trong gian phòng khách sạn, Âm Hiển Hạc đã phục hồi thần trí, lập cập nói: “Chuyện cuối cùng ta nhớ đã làm là ngồi thuyền đi Trường An, ôi, sao lại hồ đồ đi tới nơi này chứ.“
Từ Tử Lăng an ủi: “Mọi chuyện đã thuộc về quá khứ, Âm huynh không nên lo lắng quá. Trước hết Âm huynh tắm rửa, thay y phục. Rồi chúng ta thảnh thơi nói chuyện.“
Âm Hiển Hạc ngẩn người trong chốt lát, rồi lắc đầu nói: “Không cần! Chúng ta lập tức đi đến Ba Đông, ta muốn chính mình tìm hỏi cho rõ chuyện của Tiểu Kỷ, xem có đúng là xác thực hay không.“
Từ Tử Lăng hiểu tâm tình của hắn, nói: “Cửa thành hiện giờ đã đóng rồi, sáng mai khi thành mở chúng ta sẽ đi Ba Đông ngay.“
Âm Hiển Hạc nói: “Cửa thành đóng thì chúng ta leo tường mà thoát, ai dám cản trở ta sẽ giết người đó.“
Từ Tử Lăng không còn cách nào khuyên hắn, thầm than phen này không đi gặp được Khấu Trọng rồi, đành cười khổ: “Âm huynh tắm rửa thay y phục, sau đó chúng ta đi ngay, không lẽ cứ để hình dáng thế này mà đi ư?“
o O o
Trận chiến sau cơn mưa.
Trung quân của Ma Thường, quân cánh trái của Hình Nguyên Chân và quân cánh phải của Bạt Dã Cương vượt những cây cầu tạm bợ lập thành trận thế ở bên ngoài chiến hào.
Mười hai cây cầu này là do Trần Lão Mưu gấp rút hoàn thành trong vòng nửa ngày, lấy ván gỗ đóng thành những sàn cầu dài, rộng, hạ bánh xe xuống hào, dùng bánh xe lớn bên dưới làm điểm tựa, chịu lực đè lên, để quân lính có thể nhanh chóng vượt qua chiến hào. Một ngàn quân vận lương đến cứu viện đã trở thành quân chủ lực cho công sự binh của Trần Lão Mưu. Nhân thủ đầy đủ, Trần Lão Mưu muốn gió có gió, muốn mưa được mưa.
Sau khi bày trận xong, hai cánh quân trái, phải tiến lên trước, đến cách xa trận của địch nhân một ngàn bước thì dừng lại, kết thành Yển Nguyệt trận, binh lính cầm mâu thuẫn đứng ngoài cùng tách ra hai bên tạo thành hình vòng cung, một ngàn người chia thành ba hàng, tạo thành đội phòng ngự đủ sức đối chọi với các đợt công kích của kỵ binh địch, năm trăm lính bắn tên xếp ở phía sau, được mâu thuẫn bảo hộ nhằm tấn công địch từ xa, đám kỵ binh ở hậu phương phụ trách đối phó các cuộc tấn công bên hông, trận thế lấy thủ làm chính. Ma Thường lãnh đạo ba ngàn người, toàn là kỵ binh nhẹ cả.
Bạt Phong Hàn và Khấu Trọng xuống ngựa. Một tổ Phi Vân vệ tinh nhuệ khác gồm năm mươi người phụ trách tiếp tế hỏa đạn và dây mồi lửa.
Phía Lý Thế Dân cũng không dám coi thường, ba đội bộ binh tiễn thủ mỗi đội năm ngàn người được bố trí trước xa trận, do La Sĩ Tín, Sử Vạn Bảo và Lưu Đức Uy ba người lãnh quân, chỉ cần tiến lên trước thêm hai trăm bước thì hai bên có thể dùng cung tên sát hại đối phương. Quân Đường đương nhiên kiêng dè Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn vô cùng, bị tầm bắn khá xa của Thích Nhật, Xạ Nguyệt uy hiếp đến phát khiếp, hai hàng đầu tiên đều dùng tấm mộc khổng lồ cắm chặn.
Lý Thế Dân và chư tướng bố trí năm tổ kỵ binh nhẹ phía sau xa trận, mỗi tổ ba ngàn người, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra chiến đấu qua lối ra khỏi xa trận.
Bên Khấu Trong phen này đụng độ với quân Đường có ưu thế tuyệt đối về quân lực, đối phương lại có lực lượng tiếp viện hùng hậu không ngừng nghỉ, nếu bọn họ không có thủ đoạn phi thường gì thì chắc chắn sẽ phải bại vong.
Vương Huyền Thứ trông coi việc phòng thủ sơn trại truyền lệnh xuống, một đội tiễn thủ gồm năm trăm người rời khỏi trại, đến phòng thủ ba con đường bên ngoài chiến hào.
Lúc này tiếng tù và cất lên, ba đạo quân sử dụng mâu thuẫn và tiễn thủ của quân Đường ở bên ngoài xa trận, mỗi đạo năm ngàn người, trong tiếng trống trận, đồng loạt tiến về phía Thiếu Soái quân, bước chậm nhưng ổn định, uy thế khiếp người đến cực điểm.
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn chờ địch nhân đến gần vị trí lý tưởng, cùng nhau lấy hai cây thần cung Thích Nhật Xạ Nguyệt, thủ hạ gánh hỏa đạn đã châm lửa đến bên hai người, móc câu dĩ nhiên do Trần Lão Mưu đặc chế.
„Vù, vù!“
Hai mũi tên rời khỏi cung bắn vọt lên trời cao, tàn lửa từ hỏa đạn tung tóe khắp nơi, hỏa đạn vạch một đường giữa không trung trông rất đẹp mắt, không phải nhắm đến những địch nhân đang từ từ tiến đến gần, mà là bắn vào giữa xa trận.
„Bụp, bụp!“
Hai tiếng nổ lớn vang lên, hỏa đạn của Bạt Phong Hàn nổ tung ở phía trên xa trận, từng đám từng đám lửa lớn tạt xuống xa trận và đám lính giữ trận, che phủ một vùng rộng đến hai, ba trượng.
Hỏa cầu của Khấu Trọng rơi xuống một máy bắn đá rồi mới phát nổ, lập tức cỗ máy bắn đá này và hai cỗ xe khác gần đó lập tức bị lửa nóng hổi bao trùm.
Đường binh bị lửa lan ra đốt cháy lăn lộn trên đấp kêu la ầm ỉ, lại thêm hai hỏa cầu khác từ thần cung của Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn bắn ra, nhằm vào những mục tiêu khác trong xa trận.
Địch nhân trong và ngoài xa trận không ngờ lại có thứ hỏa khí lợi hại có thể tấn công từ ngoài ngàn bộ, lập tức tay chân rối rối loạn, ba nhánh quân Đường đang tiến lên thì lại càng lâm vào cảnh tiến thối lưỡng nan.
Hỏa đạn của Khấu Trọng đổi hướng nhắm tới những địch nhân đang tiến lại gần, Bạt Phong Hàn chuyên phụ trách đối phó xa trận, trong chốc lát lửa lan khắp nơi, bốn phía lửa cháy rừng rực.
Hình Nguyên Chân và Bạt Dã Cương thấy cơ hội ngàn năm có một đã đến, liền vội vàng xua quân tấn công, đội quân của Ma Thường cũng tiến lên trước, bày trận ở phía sau Khấu Trọng chờ đợi.
Hỏa đạn không ngừng bắn lên phá tan màn đêm đen tối, liên tiếp bất tận bắn thẳng vào mục tiêu.
Đa phần xa trận đã bốc lửa, chưa nói đến thế lửa mạnh mẽ đủ sức lan ra toàn trận. Lý Thế Dân quyết đoán ra lệnh cho các xa đội chưa bị lửa lan tới lui về sau, lại ra lệnh ba nhánh bộ binh lui vào trong trận, thay vào đó là hai đội kỵ binh ba ngàn người ở hai bên trái phải có tính lưu động cao xuất kích, còn tự mình ở lại phía sau giữ vững trận địa.
Hình Nguyên Chân và Bạt Dã Cương không dám truy kích, rút về hai bên của Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn, lập trận nghênh địch.
„Bụp Bụp“
Hai hỏa đạn từ mé phải bắn lên nổ tung phía trước trận địa kỵ binh của địch, tàn lửa từ hỏa cầu vung vãi rơi xuống, hơn chục kỵ binh ngoài cùng người ngựa cháy bùng lên, nghiêng ngả loạng choạng rồi ngã lăn xuống đất, kỵ binh phía sau không thắng lại kịp lỡ đà xông thẳng vào trong biển lửa, người hét ngựa hý, tình trạng tàn khốc không nỡ nhìn.
Bỉnh Nguyên Nhân và Bạt Dã Cương kẻ trước người sau hét to:“Bắn tên!“
Một loạt tên từ phía sau hàng lính sử mâu thuẫn bắn ra, nhắm vào đám kỵ binh địch một cách không thương tiếc. Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn ngưng bắn cung, phóng mình lên ngựa, dẫn đầu ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ của Ma Thường, lao tới chém giết.
o O o
Vừa mới hừng sáng, Từ Tử Lăng và Âm Hiển Hạc đã đến bên ngoài cổng thành Ba Đông, cả hai mệt mỏi vô cùng.
Cửa thành chưa mở, đám thương lữ và những người nông dân có hàng buôn bán đã tụ tập đầy. Ngay cả Âm Hiển Hạc nóng lòng vào thành, vẫn cảm thấy tốt hơn nên nhẫn nại chờ cổng thành mở, mà không nên vượt tường vào thành ngay tức khắc.
Từ Tử Lăng sợ có người nhận ra gã, dẫn tới những phiền toái không cần thiết, bèn mang mặt nạ Cung Thần Xuân lên, cùng Âm Hiển Hạc đứng chờ bên lề đường.
Bất chợt có tiếng vó ngựa, một đám võ sĩ vận kình trang theo sau một viên quan đang tới, tác phong đúng là hoành hành bá đạo, quát tháo những người đi đường nhường lối, có người chậm chạp một chút, tên kỵ sĩ đi đầu liền cầm roi ngựa vụt lướt qua đầu, tiếng gió vù vù đầy uy hiếp. Đám người chầu chực trước cửa thành để vào thành kinh sợ, vội vàng đứng sang một bên, tình trạng càng thêm hỗn loạn.
Từ Tử Lăng nhìn đám ngựa, liền nghĩ ngay đến Vạn Lý Ban yêu quý bị chết thảm trên chiến trường, lòng đầy đau xót, nét mặt chùng xuống. Gã đưa mắt nhìn lên, trong lòng chợt rúng động, vội vàng quay người đi, không để đối phương nhìn thấy khuôn mặt Cung Thần Xuân của hắn.
Mười mấy tên võ sĩ chưa đến cổng thành, viên tướng trên lầu thành đã ra lệnh mở cổng thành, hạ cầu xuống, cho đội kỵ binh phóng thẳng vào trong, sau đó cản không cho những người khác vào thành theo, rồi lại kéo cầu lên, tạo một cơn ầm ĩ oán than đầy bất mãn.
Âm Hiển Hạc thắc mắc:“Tử Lăng nhận ra đám người này à?“
Từ Tử Lăng đáp:“Ta nhận ra hai tên đi đầu, là Nhĩ Văn Hoán và Kiều Công Sơn, hai tên tay sai tâm phúc của Lý Kiến Thành. Chỉ không biết vì sao bọn chúng đến đây?“
Gã tuy hỏi thế, trong lòng thầm nghĩ chuyện này chắc có liên quan đến việc Lương Thuấn Minh nhận hỏa khí của từ Hải Sa Bang, nhưng vì biết Âm Hiển Hạc lúc này chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ tới tiểu muội cho nên không bộc lộ tâm sự với hắn.
Thành Ba Đông là địa bàn của Đỗ Phục Uy, lão gia này tuy đã xưng thần với nhà Đường, nhưng tuyệt sẽ không cấu kết với một kẻ như Lý Kiến Thành, bởi thế rất có thể là tên tướng giữ thành Ba Đông bí mật tới lui với Lý Kiến Thành, cung cấp thứ gì đó cho Nhĩ Văn Hoán và Kiều Công Sơn.
Chỉ cần điều tra ra tên tướng thủ thành Ba Đông, báo cho lão gia, để ông ta lưu tâm để ý.
Tiếng vó ngựa lại vang lên, một cỗ xe ngựa đang chậm chạp đi theo quan đạo tới.
Từ Tử Lăng thầm nghĩ thật là xảo hợp, người đánh xe không ngờ là Hầu Hi Bạch và Lôi Cửu Chỉ lâu ngày không gặp.
Từ Tử Lăng kéo Âm Hiển Hạc, ra đón đầu xe, Hầu Hi Bạch và Lôi Cửu Chỉ thấy Từ Tử Lăng đột ngột xuất hiện trước mắt, suýt chút dụi mắt mình không dám tin là thật.
Xe ngựa dừng lại bên đường, hai người nhảy xuống ngựa, mặt mày đầy hoài nghi.
Chờ sau khi Từ Tử Lăng giới thiệu hai người với Âm Hiển Hạc, Hầu Hi Bạch không chờ được, liền hỏi: “Tử Lăng đã hồi phục toàn vẹn! Thật nói ra khó ai mà tin, Thanh Tuyền cuối cùng đã tới rồi à?“
Từ Tử Lăng nói:“Công lực không chỉ hoàn toàn hồi phục, mà còn có đột phá lớn, còn như tình huống bên trong, một lời khó nói hết, cứ thong thả sẽ kể chi tiết, đại sự đầu tiên trước mắt là xác thực Âm tiểu muội mà Hàn phu nhân có nói đến, có phải là em gái ruột của Âm huynh không.“
Lại quay sang về Âm Hiển Hạc nói:“Vị này là Lôi đại ca là người hiểu rất rõ Hương gia mà tiểu đệ từng đề cập với Âm huynh, có huynh ấy ra tay giúp đỡ, việc không có thể cũng sẽ biến thành có thể.“
Lôi Cửu Chỉ nào nghĩ đến Từ Tử Lăng vốn trầm lặng kiệm lời vừa gặp mặt đã tâng bốc mình hết lời, vui mừng cười toét miệng, nói:“Âm huynh an tâm, không cần biết trong nam ngoài bắc, các nhân vật có mặt mũi các bang hội lớn nhỏ đều ít nhiều giao tình với ta, hành sự rất thuận tiện. Long đầu của Ba Đông bang đã từng cùng ta uống rượu đánh bạc. Tất cả là huynh đệ, chuyện của Âm huynh chính là chuyện của ta.“
Âm Hiển Hạc tựa hồ không có thích thú với ngôn ngữ giang hồ đầy hào khí này, mặt mày vẫn nặng trĩu, ảm đạm nói: “Cổng thành đã mở!“
„Lịch kịch“, cầu treo lại được thả xuống.
Không biết tại sao, trong lòng Từ Tử Lăng đột nhiên có dự cảm nguy cơ đang ập tới.
- o O o -
HỒI 680
Ý Ngoại Phát Hiện
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn là hai kẻ cuối cùng lui vào sơn trại, tất cả các cây cầu bắc qua chiến hào đều đã bị đốt cháy, Lý Thế Dân cũng khua chiêng thu quân. Khắp chiến trường vẫn còn lờ mờ sắc tím của khói độc đang theo gió tan dần, những người chết và bị thương được mang về trong trận của song phương.
Hai bên đều bị tổn thất. Đường quân chết và bị thương lên đến gần một ngàn, nhiều gấp mười số thương vong của Thiếu Soái quân, xem như Khấu Trọng thắng được một phen, lần đầu vượt lên.
Hai đội kỵ binh của quân Đường tấn công từ hai cánh, yểm trợ ba đội quân bộ binh đội hình đã rối loạn đang vùng vẫy. Bên Khấu Trọng, các binh sĩ của đội thuẫn đao cùng đội cung tiễn của Hình Nguyên Chân và Bạt Dã Cương đã sớm kết thành trận thế vững chắc, không cho địch nhân tấn công vào chiến hào, còn Khấu Trọng cùng Bạt Phong Hàn, Ma Thường chỉ huy ba ngàn tinh kỵ xông ra như sấm sét, đánh tan tác địch quân, chia cắt chúng ra, rồi quay lại không ngừng chém giết. Quân Đường bị tấn công bất ngờ không sao chống đỡ nổi. Lý Thế Dân thấy tình thế bất diệu, đích thân dẫn Huyền Giáp tinh binh cùng hai đội khinh kỵ và bộ binh khác, tổng cộng lên đến chín ngàn người, hợp với đội xa trận đã bị đốt cháy chỉ còn gần phân nửa xung chiến, khí thế như dời non lấp biển, đồng thời ra lệnh cho đoàn kỵ binh đang bị tàn sát la khóc vang trời trên chiến trường rút lui.
Khấu Trọng hiểu rõ thực lực của Huyền Giáp tinh binh. Nếu trực diện giao phong, chắc chắn sẽ là một cuộc khổ chiến, chờ đến khi hơn vạn quân bộ binh của La Sĩ Tín chỉnh đốn xong trận cước kéo đến, đưa người vào chiến trường thì không nghi ngờ gì nữa, quân của mình chắc chắn sẽ bại. May là gã đã sớm có kế hoạch, toàn quân lập tức di chuyển chướng ngại vật, rải độc lên địa pháo đầy rẫy khắp nơi, sau đó lui về phía sau địa pháo trận, hàng ngũ chỉnh tề chờ đợi.
Lý Thế Dân đã đoán trước rằng hẳn sẽ có tình huống này, cho nên kỵ binh lập tức chia thành ba đường xông vào địa phận pháo trận như những cơn lốc. Tức khắc hàng loạt tiếng nổ „đùng đùng đoàng đoàng“ vang rền như sấm, khói độc tứ phía bốc lên, đám kỵ sĩ đi tiên phong của quân Đường chìm trong làn khói độc màu tím. Lũ chiến mã đầu tiên không chịu nổi, phát cuồng nhảy loạn lên, hất kỵ sĩ khỏi yên, cả người lẫn ngựa cùng nếm đủ mùi vị đau đớn vì trúng độc.
Từ hai bên, Thiếu Soái quân dùng thứ tên cứng do Thiên Kế chế tạo, bắn ra hết loạt này đến loạt khác, tàn sát không thương tiếc địch nhân không còn sức trả đòn, tình cảnh thảm thương đến cùng cực.
Lý Thế Dân không còn cách nào hơn là khua chiêng thu binh. Vốn định tới giết người bằng khí thế như gió cuốn lốc giật, như cầu vồng rẽ mây, nào ngờ phải thu binh với kết quả ảm đạm như thế. Khấu Trọng thấy mục đích đã đạt nên cũng truyền lệnh cho quân của mình trật tự quay về sơn trại.
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn cưỡi ngựa tiến qua cửa trại trong tiếng reo hò la hét mừng chiến thắng tuyệt vời của các chiến sĩ từ chiến trường trở về cùng những người ở lại thủ trại. Họ hô vang như sấm “Thiếu soái vạn tuế”, sĩ khí bốc lên ngất trời.
Tiểu Hạc Nhi không biết không biết từ đâu nhảy ra, chúc mừng hai người, vui sướng đến nỗi mặt ửng đỏ, hét lớn: “Đại ca thật oai phong, đám người xấu ngoài đó đều không phải là đối thủ của đại ca.”
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn nhảy xuống ngựa, nhìn nhau mỉm cười.
Khấu Trọng nhìn Tiểu Hạc Nhi mỉm cười nói: “Bọn họ không phải người xấu, mà là tử địch của ta.”
Trần Lão Mưu, Vương Huyền Thứ, Bạch Văn Nguyên đều chạy tới chúc mừng.
Hình Nguyên Chân và Bạt Dã Cương lập được đại công, mặt mày rạng rỡ khác thường. Đây là một chiến thắng không dễ dàng, dù chưa thể gây tổn thất nặng nề cho quân Đường, nhưng lại đả kích nghiêm trọng sĩ khí của đối phương và quan trọng nhất là đã trì hoãn được thời gian quân Đường phát động tấn công vào trại.
Khấu Trọng vươn vai vặn lưng, nói: “Chúng ta cần nhất bây giờ là một giấc ngủ ngon. Trách nhiệm phòng thủ nơi này giao cho Bạch tướng quân. Huyền Thứ có thể dẫn Tiểu Hạc Nhi đi vui chơi thỏa thích.”
Khuôn mặt tuấn tú của Vương Huyền Thứ chợt ửng hồng, nhất thời ấp a ấp úng nói không thành lời.
Tiểu Hạc Nhi mừng rỡ hỏi: “Có chỗ nào chơi vui à?”
Giọng Vương Huyền Thứ nhỏ nhẹ như muỗi: “Thiếu soái có lệnh, ta sẽ dẫn nàng đi xem thác nước nhỏ trong hẻm núi.”
Mọi người có mặt đều nhận ra tình cảnh vi diệu giữa Vương Huyền Thứ và Tiểu Hạc Nhi, không khỏi nhìn nhau mỉm cười.
Khấu Trọng thoải mái cười nói: “Huyền Thứ cứ yên tâm dẫn tiểu muội tử của ta đi xem khắp nơi, hẻm núi này dài tới hai dặm, thiên hạ hiếm thấy, chắc chắn không thiếu kỳ cảnh. Thật không nghĩ được, trên chiến trường chẳng những có mái ngói che đầu, mà còn có nơi để dạo chơi, có cảnh để ngắm. Trời cao đối với chúng ta đích thực không bạc.”
Bạt Phong Hàn ngắm Tiểu Hạc Nhi, mỉm cười nói: “Tiểu Hạc Nhi có mái tóc đen dài óng ả, sao không ra suối trong gội đầu một phen, chắc chắn sẽ dễ chịu đến mê người, lại có thể cho Huyền Thứ chiêm ngưỡng dáng vóc nữ nhi xinh đẹp tóc dài xõa vai của muội.”
Cuối cùng, Tiểu Hạc Nhi cũng hiểu ra mọi người đang đùa bỡn nàng và Vương Huyền Thứ, tức giận lườm Bạt Phong Hàn một cái, lại nhịn không được kéo tay áo chiến bào của Vương Huyền Thứ nói nhỏ: “Chúng ta đi dạo chơi thôi, không thèm lý đến họ nữa.”
Trần Lão Mưu cười ý nhị: “Trong chủ lâu có khăn lông khô đấy, Huyền Thứ chớ quên mang theo.”
Vương Huyền Thứ cùng Tiểu Hạc Nhi vụt chạy đi như gió, chẳng khác nào hai kẻ đào mạng.
Khấu Trọng nhìn theo bóng bọn họ xa dần, lắc đầu cảm thán: “Trên chiến trường quả là có thể nảy sinh ra những việc không thể ngờ được! Chúng ta còn bao nhiêu hỏa khí?”
Như được hỏi về báu vật trong rương, Trần Lão Mưu đáp ngay: “Vừa rồi chưa dùng đến độc yên tiễn, coi như vẫn còn nguyên, hỏa du đạn trên dưới còn ba trăm hai chục viên, địa pháo hao tổn nhiều hơn, số lượng hiện không còn tới ba trăm.”
Bạt Phong Hàn nói: “Số lượng này cũng đủ cho chúng ta chống cự một cuộc tấn công toàn lực nữa của Lý Thế Dân.”
Trần Lão Mưu nói: “Cho dù Lý Thế Dân trước đây không nghĩ đến thuật dùng khói, lần này bị hỏa khí của chúng ta đề tỉnh, chắc chắn sẽ tức thời cho chế tạo một loại khí giới công thành không sợ độc yên hỏa đạn của chúng ta. Yên công đúng là phương pháp vô cùng lợi hại. Hay hơn nữa là chúng ta còn có phương pháp dự phòng, nếu áp dụng hợp lý, không chừng có thể đem về một đại thắng nữa.”
Bạt Dã Cương trầm giọng nói: “Chúng ta không thể bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội chiến thắng nào, bởi vì tài nguyên của ta có hạn, không có cách gì bổ sung tổn thất. Ngược lại, địch nhân có nguồn nhân lực bất tận, một khi sĩ khí quân ta sa sút, tình cảnh thật không dám nghĩ đến.”
Khấu Trọng ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Hy vọng tuyết to sẽ giáng xuống trong vòng vài ngày tới. Nếu trời đổ mưa chứ không đổ tuyết thì tình cảnh của chúng ta sẽ khốn đốn lắm đây. Lão Bạt ngươi coi thử có chắc không? Nếu trời đổ mưa thật sự, các loại hỏa du đạn của chúng ta khó mà phát huy công hiệu.”
Bạt Phong Hàn cười khổ nói: “Ta không là thần tiên, sao biết những điều đó?”
Khấu Trọng cười nói: “Đó là muốn xem ý chỉ của ông trời gia thôi, cho nên không cần nhọc công suy nghĩ, chỉ phải chuẩn bị mọi việc thật tốt. Ta sẽ cử hành tế lễ đơn giản mà long trọng cho các huynh đệ đã tử trận. Việc này do Văn Nguyên lo. Ta còn phải đích thân đi thăm hỏi các huynh đệ bị thương. Tối qua là một đêm dài dằng dặc, lại có cảm giác như đã trôi qua trong nháy mắt. Thật mâu thuẫn.”
o O o
Một toán quân thủ thành Ba Đông gồm ba mươi tên từ cửa thành đi ra, thô bạo xua đuổi những người có mặt xung quanh, sau đó chia ra đứng hai bên giống như muốn mở đường cho người xuất thành.
Nhĩ Văn Hoán, Kiều Công Sơn và nguyên một đoàn nhân mã phóng ra khỏi thành, ở giữa là một cỗ xe rèm phủ kín mít trông đầy vẻ thần bí.
Từ Tử Lăng tháo mặt nạ xuống, trầm giọng: “Phu phụ Hàn huynh rất có thể ở trong xe ngựa. Chúng ta sẽ chặn đường cướp xe cứu người.”
Bọn Nhĩ Văn Hoán thản nhiên tăng tốc vượt qua bốn người, làm bụi đất cuốn lên mù mịt.
Âm Hiển Hạc giục: “Chúng ta mau đuổi theo đi!”
Từ Tử Lăng biết lòng hắn rối bời đến nỗi mất cả tính nhẫn nại xưa nay bèn giữ hắn lại nói: “Chờ bọn chúng chạy xa một chút đã. Ta cùng Âm huynh và Hi Bạch đuổi theo đến nơi là lập tức động thủ. Lôi Cửu ca đánh xe theo sau.”
Lôi Cửu Chỉ nhận ra Nhĩ Văn Hoán và Kiều Công Sơn, lạnh lùng nói: “Hạ thủ không cần lưu tình, tốt nhất tiện tay cắt phứt đầu hai con chó của Lý Kiến Thành đi. Thật không ngờ họ Lý dám ngang nhiên giúp việc cho Hương gia.”
Từ Tử Lăng nói: “Lý Kiến Thành không những cấu kết với Hương gia, mà còn phối hợp cả với Triệu Đức Ngôn nữa. Chúng ta đi thôi!”
o O o
Khấu Trọng đi vào Soái phòng, từ từ khép cửa lại rồi đến bên cạnh giường ôm đầu nằm xuống. Gã đang nằm trên chiếc giường duy nhất trong sơn trại, do Trần Lão Mưu đặc biệt đóng cho.
Bạt Phong Hàn nằm phía bên kia giường uể oải ngồi dậy, hỏi: “Đang nghĩ chuyện gì vậy?”
Khấu Trọng quay đầu qua liếc gã, nhăn nhó cười: “Ngươi hình như không cởi giày.”
Bạt Phong Hàn không nhịn được cười: “Ngươi còn có tâm tình để ý đến chuyện cởi giày hay không cởi giày ư? Đây là biện pháp cần áp dụng lúc này. Để sau khi chúng ta trở về Lạc Dương hãy đem vấn đề cởi giày ra bàn nghen!”
Khấu Trọng thở dài: “Ngươi cho rằng chúng ta sẽ có một ngày như thế sao?”
Bạt Phong Hàn trầm ngâm: ”Nếu trời đổ mưa mà không đổ tuyết, Lý Thế Dân đội mưa tấn công, độc yên và hỏa đạn của chúng ta đều vô phương phát huy diệu dụng, việc trở lại Lạc Dương có thể sẽ không bao giờ xảy ra!”
Khấu Trọng than thở: “Rốt cuộc thì trên trời tích tụ, con bà nó, là thứ mây gì.”
Bạt Phong Hàn cười khổ nói: “Là thứ mây đen, con bà nó, có thể trút mưa mà cũng có thể đổ tuyết. Thời tiết nói lạnh thì không hẳn, xem ra dường như vẫn chưa đến lúc tuyết rơi, chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.”
Khấu Trọng nhạt nhẽo hỏi: “Phải chăng là phát cho mỗi huynh đệ một cái nón che mưa?”
Bạt Phong Hàn ôm bụng cười, nói: “Cái tên tiểu tử này! Ngươi thiệt tình!”
Khấu Trọng gác luôn cả hai chân mang ủng lên giường, ánh mắt sáng rực, chậm rãi nói: “Cho dù đổ tuyết thì sao? Hỏa khí chưa đến nửa ngày sẽ dùng hết, cuối cùng vẫn phải dựa vào đao thương thực lực để kháng cự lại kiếm thuẫn của Lý tiểu tử thôi. Hỏa khí chỉ có thể chiếm chút lợi thế khi hạ thủ trong địa hình đặc biệt, chúng ta rốt cuộc vẫn phải dựa vào thực lực. Con bà nó! Đành phải binh tới thì tướng ngăn, thủy tới thì thổ chặn, tiếp đó là thổ tới thì mộc khắc, mộc tới thì hỏa thiêu, con bà nó! Ôi! Chúng ta dường như còn sót một chiêu.”
Bạt Phong Hàn ngạc nhiên hỏi: “Không phải tất cả những việc cần làm chúng ta đều đã làm hết rồi hay sao?”
Khấu Trọng nói: “Chiêu này gọi là lôi mộc trận. Chúng ta có vô số cây gỗ đã đốn, chỉ việc quăng từ trên đầu thành xuống, cho lăn theo sườn dốc, ngươi nói coi, uy lực có đủ lợi hại không?”
Bạt Phong Hàn phấn chấn hẳn lên nói: “Đây đúng là kỳ chiêu, đơn giản như thế tại sao không một ai nghĩ ra nhỉ?”
Khấu Trọng nói: “Bởi vì chúng ta cứ nghĩ mình đang giữ Lạc Dương, mà ngoài thành Lạc Dương lại không có đồi dốc. Trong tình trạng bị bao vây bốn mặt, gỗ trân quý không thua gì hoàng kim, nhưng vào lúc này, ở nơi này, lôi mộc trận pháp không ngại mưa xối là phương tiện hữu hiệu. Chỉ cần đặt một trăm khúc thân cây trên sườn dốc trước trại, cho dù Lý tiểu tử có vượt được chiến hào phía dưới, cũng không thể qua được trận lôi mộc này. Cây gỗ sau này phơi khô còn có thể dùng làm củi! Con bà nó, thống khoái quá đi mất! Ha ha! Cái này gọi là trời không tuyệt đường ai, chỉ là ngươi có động não hay không!”
Có tiếng gõ cửa.
Một tên thủ hạ từ bên ngoài nói vọng vào: “Thân trình Thiếu soái! Bạch tướng quân phái tiểu nhân đến báo cáo, quân Đường bắt đầu chất cành cây, củi khô thành đống bên ngoài trại.”
Khấu Trọng cười ha hả, nói: “Thông tri cho Bạch tướng quân hay, khi quân Đường đốt lửa hãy tới đánh thức ta!”
Đoạn hướng sang Bạt Phong Hàn thở dài: “Dương Công từng nói rằng, kẻ không thể ngủ ngon trên chiến trường không xứng làm chủ soái. Ôi! Giá mà có Dương Công ở bên ta thì tốt biết mấy!”
o O o
Từ Tử Lăng, Âm Hiển Hạc và Hầu Hi Bạch không lý gì đến ánh mắt kinh hãi của người đi đường, truy đuổi theo mục tiêu. Từ Ba Đông đến bến sông chính của Quán Thủy chỉ chừng một dặm, giả sử bọn Nhĩ Văn Hoán lên thuyền trước một bước, hoặc hội hợp với một đội nhân mã khác, bọn họ sẽ phải phí nhiều công sức. Nếu có thể chặn toán xa mã giữa đường, nhất định có thể nuốt sống đối phương.
Phía trước đã thấy bụi bốc mù mịt cùng tiếng vó ngựa rầm rập.
Từ Tử Lăng trong đầu vừa nghĩ đến tăng tốc, người đã vọt lên trước, ý đến khí đến, tựa hành vân lưu thủy tức tốc rút ngắn khoảng cách với hai kỵ mã đoạn hậu. Tuyệt vời nhất là quần áo như bị dán chặt vào người, hầu như không phát ra tiếng lật phật.
Hầu Hi Bạch và Âm Hiển Hạc người trước kẻ sau tăng tốc đuổi theo. chỉ chậm chân hơn một trượng, khi mà Từ Tử Lăng phát động công kích thì Âm Hiển Hạc còn cách xa tới hai trượng.
Hai tên địch bị Từ Tử Lăng lăng không lần lượt đá trúng bối tâm. Nếu không phải hắn vốn người nhân hậu, chắc chắn có thể khiến bọn chúng chết tức khắc dưới cước. Cả hai tên phúc lớn chỉ bị bế kinh mạch, ngã nhào xuống ngựa.
Bọn địch hoảng sợ quay đầu nhìn lại. Từ Tử Lăng điểm chân vào lưng một trong số bảy con chiến mã, phóng người lên cao, nhắm nóc thùng xe lao tới.
Nhĩ Văn Hoán quát lớn: “Tiểu tặc phương nào? Dám cướp xe của lão tử, giết không tha!”
Kỵ sĩ bên địch nhốn nháo tuốt binh khí, lao vào phản kích. Hai tên đi hai bên hông cỗ xe đồng thời nhảy lên tấn công Từ Tử Lăng, hiển lộ thân thủ bất phàm.
Cả hai đều xứng đáng là hảo thủ nhất lưu khi hành tẩu giang hồ, nhưng so với Từ Tử Lăng danh chấn thiên hạ thì thật sự còn kém xa. Kẻ nhảy lên trước mặt liền bị ném xuống đất, chẳng những không có cơ hội đặt chân lên nóc xe, mà còn không biết đối phương dùng thủ pháp gì đánh bại mình. Sau khi rớt xuống đất rồi thậm chí đứng lên không nổi.
Nhĩ Văn Hoán và Kiều Công Sơn lúc bấy giờ mới phát giác ngoài kẻ địch trên nóc xe còn có hai người mặt đầy sát khí đang lao tới. Bọn chúng đều chưa từng thấy qua mặt thật của Từ Tử Lăng nên không nhận ra gã, nhưng Hầu Hi Bạch ở Trường An thì ai mà không biết, hai tên Nhĩ, Kiều từng gặp họ Hầu nhiều lần, thấy hắn trong số địch nhân, sắc mặt liền tái nhợt, biết có chuyện không hay.
Hầu Hi Bạch tiêu sái như đang tản bộ lướt thẳng tới, “soạt” một tiếng, xòe mỹ nhân phiến ra, động tác thật nhàn nhã, cười nói: “Nhĩ đại nhân, Kiều đại nhân, các người giỏi quá. Cũng chỉ có hai người không để ai trong mắt mới dám gọi Từ Tử Lăng là tiểu tặc. Bội phục, bội phục!”
„Chát!”
Mỹ nhân chiết phiến đỡ nhát kiếm của một tên kỵ sĩ chém ngược về, giảo kình theo quạt phát ra, trường kiếm địch nhân tức thì tuột khỏi tay, văng tuốt vào trong rừng rậm bên đường.
Có tiếng hét vang lên, một tên kỵ sĩ khác bị Âm Hiển Hạc dùng thủ pháp tinh xảo tuyệt luân đoạt lấy bội kiếm, rồi chém toạc áo giáp.
Cùng lúc đó, Từ Tử Lăng nhảy xuống chỗ ngồi để trống bên cạnh kẻ đánh xe. Tên này chưa kịp xuất chiêu đã bị gã dùng vai hất văng khỏi ghế ngồi, ngã lăn lông lốc dưới đất.
Từ Tử Lăng gò cương kìm ngựa, cỗ xe từ từ chạy chậm lại.
Nghe đến tên Từ Tử Lăng, Nhĩ Văn Hoán và Kiều Công Sơn mặt không còn chút máu. Nhĩ Văn Hoán hét lớn: “Tránh ra!” Rồi bỏ mặc đồng bọn, ra roi quất khoái mã nhắm hướng Hoài Thủy phóng chạy. Bảy, tám tên chưa bị đánh ngã thấy kẻ cầm đầu hèn nhát như thế, nào dám sính cường, liếc mắt nhìn nhau rồi bỏ chạy sạch.
Chiếc xe ngựa chạy thêm bảy, tám trượng nữa thì dừng hẳn.
Hầu Hi Bạch đến bên thùng xe, giật bung cửa ra, hai mắt lộ vẻ vô cùng bất ngờ, kinh ngạc thốt lên: “Không ngờ là Vân bang chủ!”
o O o
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đứng ở đầu tường thành. Trên khu vực bên ngoài chiến hào, ba núi củi khô cao ngất đang cháy bừng bừng, khói đặc bốc lên cuồn cuộn theo gió bay tới, cả sơn trại chìm ngập trong khói khiến người ta sặc sụa, nghẹt thở.
Tất cả Thiếu Soái quân đã lui vào hẻm núi hoặc chủ lâu.
Phía sau ba ngọn đồi lửa, quân Đường sắp thành thế trận, chờ thời cơ thích hợp nhất để tấn công.
Hai gã thần thái hết sức ung dung, hoàn toàn không để ý đến tàn lửa, khói dầy bay thốc vào mặt.
Bạt Phong Hàn mỉm cười, nói: “Đao pháp của Thiếu soái tiến bộ rất nhiều, đã đến cảnh giới đao ý hợp nhất.”
Khấu Trọng xoay người, nhìn hình dáng Bạt Phong Hàn đang lung linh trong màn khói đáp: “Ngươi mới thật lợi hại, giữa lúc sống chết trên chiến trường mà vẫn còn thời gian lưu tâm đến đao pháp của ta. Nhưng Tỉnh Trung Nguyệt của ta đã vượt qua đao ý hợp nhất, tiến vào cảnh giới đao tức ý, ý tức đao rồi. Mãi gần đây ta mới hiểu ra hàm ý trong câu „Xá đao chi ngoại, tái vô tha vật“ mà Tống Khuyết từng nói.
Thân hình tráng kiện của Bạt Phong Hàn khẽ rung lên, miệng lẩm bảm tám chữ vừa nghe rồi nhìn vào mắt Khấu Trọng hỏi: “Ý tứ thật ra có gì đặc biệt?”
Khấu Trọng thoáng lộ nét cười, nói: “Là đích thực ’Xá đao chi ngoại, tái vô tha vật!’ Ngay cả chính mình cũng không tồn tại, chỉ có đao, đao mới là nhất thiết. Khi ấy Tống Khuyết còn nói, ngươi hiểu chính là ngươi hiểu, không hiểu chính là không hiểu. Ha ha! Thật buồn cười, ta lúc bấy giờ còn nghĩ đã hiểu rõ. Đến ngày hôm nay mới biết, cái khi mình cho là hiểu ấy, con bà nó gấu chó, cơ bản là chẳng hiểu gì cả.”
Bạt Phong Hàn lộ vẻ suy tư, lắc đầu nói: “Ngươi có phóng đại không? Điều đó là không thể. Nếu ngươi ngẫm nghĩ kỹ, sẽ tự nhận thấy ’cái ta’ có tồn tại.”
Khấu Trọng nghiêm nghị nói: “Thật đó, không một chút phóng đại. Đao chính là ta, ta chính là đao, đao thay ta cảm ứng, thay ta suy nghĩ, tùy cơ mà hành, theo tình thế mà biến hóa. Chuyện đó quá vi diệu làm sao nói hết ra được.”
Bạt Phong Hàn gật đầu nói: “Ngươi đã trải qua cảnh giới này là thêm một gợi ý cho ta. Đao tức ý, ý tức đao.”
Một luồng gió ào tới, khói mịt mù, không nhìn thấy người đối diện. Chờ làn khói tan đi, Bạt Phong Hàn lại hiện ra trước mắt, Khấu Trọng hân hoan nói: “Thừa dịp có chút thời gian, ngươi có thể kể tiếp phần hai cố sự hay không?”
Bạt Phong Hàn không hiểu: “Phần hai cố sự gì?”
Khấu Trọng thản nhiên như không: “Dĩ nhiên là sự cố triền miên đau khổ xúc động lòng người của Ba Đại Nhi và lão ca ngươi.”
Bạt Phong Hàn lộ vẻ không vui: “Ngươi thật là quá lắm! Lão tử đã phá lệ kể cho ngươi nghe chuyện đau buồn tuổi trẻ, vậy còn chưa đủ sao? Cáo lỗi! Về phương diện này thì ngay cả huynh đệ cũng không thể châm chước.”
Khấu Trọng cười khành khạch nói: “Ta quan tâm ngươi thôi! Tốt bụng lại bị trời đánh.”
Bạt Phong Hàn không nhịn được cười nói: “Trong lòng mỗi người đều có bí mật không muốn nói ra. Vả lại ta kể tường tận đến thế cũng chỉ là một phần của sự thật mà ta chủ quan chọn ra. Cứ thử kể cho ta nghe chuyện của ngươi với Tống Ngọc Trí hoặc Thượng Tú Phương mà coi, trong đó nhất định có chuyện ngươi không muốn thổ lộ.”
Khấu Trọng chỉ đành im lặng. Chuyện của hai nàng quả thật gã chẳng muốn nhớ tới, chẳng muốn nhắc đến.
Bạt Phong Hàn cười buồn: “Đã hiểu chưa?”
Khấu Trọng nhếch miệng cười, chán nản nói: “Hiểu rồi!”
„Thùng! Thùng! Thùng!”
Trống trận nổi lên, tiếng người cùng tiếng bánh xe từ sau màn khói truyền tới. Quân Đường nhân lúc màn khói còn phủ kín sơn trại đã kịp lấp chiến hào.
Khấu Trọng lấy Thích Nhật cung ra, trầm giọng: “Hãy xem công phu thông linh ý, ý tức tiễn của ta nhé. Thỉnh lão Bạt lấy hỏa du đạn và châm lửa giúp ta được không?”
- o O o -
Đại Đường Song Long Truyện Đại Đường Song Long Truyện - Huỳnh Dị Đại Đường Song Long Truyện