The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Tác giả: Huỳnh Dị
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 759
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9345 / 190
Cập nhật: 2022-05-11 07:50:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
hấu Trọng nằm trong chính lâu trong sơn trại ngủ một giấc đến khi mặt trời lặn xuống non tây mới được Vương Huyền Thứ gọi dậy, thần sắc cổ quái nói: “Có một tên trộm vặt cùng tuổi với Huyền Thứ cầu kiến Thiếu soái.”
Khấu Trọng lơ mơ ngồi dậy mặc lại quần áo, trầm ngâm nói: “Trộm vặt? Trộm già thì ta đã gặp rất nhiều, Tử Lăng là một trong những tên đó, trộm vặt thì nửa tên cũng chẳng biết. Hắn từ đâu đến? Tìm ta có việc gì?”
Vương Huyền Thứ giúp gã mặc bộ y phục Sở Sở may cho, khoác thêm tấm ngoại bào da dê đã trải qua bao kiếp nạn, đáp: “Hắn tự xưng là từ Tương Dương ngày đêm không nghỉ chạy đến đây, có việc quan trọng liên quan đến sự tồn vong của Thiếu soái cần bẩm báo, hắn bảo chỉ cần nói với Thiếu soái là trộm vặt ở Tương Dương, Thiếu soái nhất định sẽ nhớ ra hắn là ai.”
Khấu Trọng lẩm bẩm hai lần “Trộm vặt ở Tương Dương”, lắc đầu: “Không có ấn tượng nào hết, hắn hiện giờ ở đâu?”
Vương Huyền Thứ đáp: “Hiện đang ở tầng trên của sơn trại, tên trộm vặt này rất cổ quái, nhất định không cho bọn tiểu đệ lục soát thân thể, Bạt đại tướng quân thấy hắn my thanh mục tú, không có vẻ là người xấu nên cũng nới tay, nhưng xin Thiếu soái cẩn thận.”
Khấu Trọng bật cười: “Nếu lão trộm như ta còn bị mắc mưu trộm vặt thì thật chẳng khác nào lão miêu bị chuột nhắt cắn đuôi, lật thuyền trong cống rãnh.”
Vương Huyền Thứ trầm giọng: “Hắn từ cửa ra vào của bí hiệp ở Nam lộ đến.”
Khấu Trọng giật mình: “Cái gì?”
Vương Huyền Thứ nhắc lại lần nữa.
Khấu Trọng sắc mặt thay đổi mấy lần, lắc đầu cười khổ tiến ra khỏi soái phòng, thấy thủ hạ mệt mỏi đều đang say ngủ, tiếng ngáy như tiếng sấm vang trời.
Gã và Vương Huyền Thứ theo cầu thang lên lầu trên. Theo chỉ thị của Trần Lão Mưu, mấy chục công binh đã dùng dây thừng chuyển gỗ lớn từ dưới đất lên xây dựng một vọng lâu cao ba trượng, trở thành điểm cao nhất của sơn trại.
Bốn cao thủ Phi Vân vệ đang bồi tiếp một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, cung kính ngồi trong góc đợi gã, sơn trại đã bắt đầu đốt lửa, sáng hơn cả ánh tịch dương bên ngoài.
Thiếu niên thoáng thấy Khấu Trọng, cao hứng đứng bật dậy, vẫy vẫy tay nói: “Thiếu soái, là tôi!” lập tức hắn bị hai Phi Vân vệ nắm lấy vai dằn xuống, không để hắn quá hưng phấn chạy ào lên.
Khấu Trọng định thần một lát, hồi ức tưởng như đã quên từ lâu, dần dần trở lại, cười dài nói: “Thế mà ta cứ tưởng là ai, thì ra đúng là một lão bằng hữu, thả hắn ra.”
Phi Vân vệ theo lệnh thu tay lại, thiếu niên nọ chạy thẳng đến trước mặt Khấu Trọng nói lớn: “Đã nói Thiếu soái nhất định sẽ nhớ ra tiểu nhân là ai mà, hôm đó ở Tương Dương tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, định trộm hầu bao của Thiếu soái, bị Thiếu soái bắt được, không ngờ Thiếu soái không những không trừng phạt mà lại cho một đĩnh hoàng kim, Thiếu soái không chỉ là anh hùng vô địch thiên hạ, mà còn là hảo hán đại nhân đại nghĩa, tiểu nhân chưa ngày nào dám quên đại ân đại đức.”
Nói đến đoạn hưng phấn, khuôn mặt thanh tú trắng như tuyết ửng lên hai đóa mây hồng, vừa nói vừa thở, khiến người ta sinh ra cảm giác khác lạ.
Khấu Trọng quay sang nới với Vương Huyền Thứ: “Mọi sự vị huynh đệ này nói đều là sự thật. Năm đó ta cùng Thương Tú Tuần đến Cảnh Lăng, lúc đi qua Tương Dương có gặp vị tiểu huynh đệ này, sau đó mới gặp lão Bạt và đồ đệ của Khúc Ngạo.”
Vương Huyền Thứ thần sắc ngưng trọng, hỏi: “Lập Trại? Vị tiểu huynh đệ này cao tính đại danh thế nào, làm sao lại biết được bọn ta ở đây?”
Thiếu niên đáp: “Mọi người đều gọi tôi là Tiểu Hạc Nhi..úy… tôi”
Thấy mục quang của Khấu Trọng quan sát mình từ đầu tới chân, như có phát hiện gì đó, gò má lại ửng hồng lên đến tận mang tai.
Khấu Trọng đưa bàn tay to bè ra, cười: “Đi, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Tiểu Hạc Nhi không hề do dự đưa cánh tay trắng muốt thon dài ra, để gã nắm lấy.
Khấu Trọng đưa mắt nhìn Vương Huyền Thứ làm hiệu, rồi kéo Hạc Nhi dọc theo bức tường dẫn đến vách đá đối diện, cười nhẹ hỏi: “Có phải tiểu đệ đến để cảnh giới bọn ta, Lý Thế Dân đã phát hiện ra bí mật của Thiên Thành Hiệp không?”
Tiểu Hạc Nhi chân thành tán thưởng: “Thiếu soái quả là anh minh thần vũ, thông minh hơn người, toàn bộ quân binh trấn thủ Tương Dương sắp đổ đến rồi, cộng với quân đội của các thành trì lân cận tổng số lên đến hơn một vạn năm ngàn người, do Khuất Đột Thông làm chủ soái, tiến về lối ra vào phía nam Thiên Thành Hiệp.
Khấu Trọng thầm trách mình đã quá sơ ý, nếu bí hiệp đã có người cải danh đề tự, tất nhiên những người ở phụ cận phải biết về danh thắng này. Lý Thế Dân thấy gã chạy đến đây, tự nhiên khám phá ra mục đích là Thiên Thành Hiệp, liền lập tức ra lệnh cho Khuất Đột Thông theo đường thủy đến Tương Dương, triệu tập quân đội ở đó cắt đi đường lùi của gã. Nếu như lối ra phía Nam cũng bị phong bế, gã sẽ không có cách nào hội quân với viện binh của Bạt Phong Hàn, toàn quân ở nơi đây chỉ có đường chết. Tin tức của Tiên Hạc Nhi mang đến khiến gã từ trên mây rớt xuống mặt đất, trán ướt đầm mồ hôi lạnh.
Tiểu Hạc Nhi lại nói: “Người Tương Dương ngày nào cũng mang chuyện Thiếu soái trấn thủ Lạc Dương kháng cự quân Đường ra bàn luận, tiểu nhân vì lo sợ cho an uy của Thiếu soái, không ngừng nghe ngóng tin tức, cuối cùng nghe được tin Thiếu soái đột vây thành công, mới nhẹ lòng. Bốn ngày trước Khuất Đột Thông đến Tương Dương, điều động quân đội, tiểu nhân biết là có chuyện không ổn, đến khi biết được mục đích của Khuất Đột Thông chính là Thiên Thành Hiệp, mới đoán là Thiếu soái đang ở đây. Thật khiến người ta khó mà tin được, tiểu nhân đã bao nhiêu lần từ xa đến Tương Dương qua Thiên Thành Hiệp, nhưng chưa từng nghĩ qua chỉ một thời gian ngắn đã biến thành hình dạng như thế này.”
Khấu Trọng nhíu mày: “Khuất Đột Thông tịnh không phải kẻ mới dụng binh, tại sao lại có thể tiết lộ địa điểm hành quân?”
Tiểu Hạc Nhi kể công: “Nói đến trinh thám, chỉ sợ Tương Dương không có mấy người có bản sự, ở đó một tùy tướng Đường quân rất đáng ghét, đã không dám tiêu tiền lại hay ba hoa, các cô nương ở Yêu Nguyệt Lâu rất ghét hắn, đợi sau khi hắn say rượu moi hết tin tức, nói Thiếu soái hôm nay nhất định gặp đại kiếp nạn khó tránh, tiểu nhân quyết không tin lời nói khoác của hắn, Thiếu soái không thể nào chết, vì ngài là người tốt nhất trên thế gian.”
Khấu Trọng thả tay gã ra, cười lớn: “Thì là trong thanh lâu lại có tai mắt của tiểu huynh đệ, trước khi đệ đến đây, Đường quân đã xuất phát chưa?”
Tiểu Hạc Nhi nói: “Tiểu nhân đi trước bọn chúng một đêm, đi một mạch theo đường tắt trên núi, mệt muốn chết, nhưng khi nhìn thấy Thiếu soái thì mệt mỏi bay hết, tinh thần phấn chấn đến mức có thể đánh chết cả mãnh hổ.”
Khấu Trọng trầm ngâm: “Theo như huynh đệ đoán, đại quân của Khuất Đột Thông đi suốt ngày đêm, lúc nào sẽ đến lối ra phía Nam?”
Tiểu Hạc Nhi thấy Khấu Trọng cởi mở hỏi mình như vậy, thoáng lộ vẻ lo lắng, dụng tâm suy nghĩ một hồi lâu rồi đáp: “Có lẽ hoàng hôn ngày mai sẽ đến nơi.”
Khấu Trọng cười ha hả: “Tiểu Hạc Nhi nên biết bằng câu này của huynh đệ, có thể là yếu tố quan trọng quyết định sự thành bại cuộc tranh giành thiên hạ giữa ta và Lý Thế Dân. Huynh đệ nói không mệt, nhưng ta thấy huynh đệ đã mệt rũ ra rồi, hay là đến soái phòng của ta ngủ một giấc cho say, huynh đệ chắc chắn là không muốn xuống ngủ cùng với đám huynh đệ của ta ở đại trướng rồi.”
Khuôn mặt anh tuấn của Tiểu Hạc Nhi đỏ bừng, cúi đầu lý nhí: “Thiếu soái đã nhìn thấu Tiểu Hạc Nhi rồi.”
Khấu Trọng đưa tay xoa đầu đầu “hắn” nói: “Cùng là người trong nghề mà, yếu quyết móc túi đầu tiên là xem người, nếu đến cả nam hay nữ cũng không nhìn ra nổi, thì còn dùng được làm gì nữa?”
Tiểu Hạc Nhi lộ vẻ e thẹn của nữ nhân, dịu dàng nói: “Muội có thể gọi huynh là Khấu đại ca được không? Muội từ trước tới nay vẫn hy vọng sẽ có được một vị đại ca, hôm đó huynh ở Tương Dương đánh vụn thuẫn bài của Trường Thúc Mưu, uy dũng bao nhiêu, Tiểu Hạc Nhi mới biết người trượng nghĩa cho mình một đĩnh hoàng kim, chính là Khấu Trọng danh chấn thiên hạ.”
Khấu Trọng vẫn còn đang miên man suy nghĩ làm sao để ứng phó với nguy cơ đang đến, tùy miệng đáp: “Được, từ hôm nay trở đi, ta sẽ đại ca, muội sẽ là tiểu muội, tiểu muội còn có người thân không?”
Tiểu Hạc Nhi thần sắc ảm đạm, hai mắt đỏ hoe, lý nhí: “Đều mất hết cả rồi!”
Khấu Trọng sing lòng thương xót, xoa đầu nàng an ủi, đoạn triệu thủ hạ đến, sắp xếp cho Tiểu Hạc Nhi đến soái phòng của gã nghỉ ngơi.
Vương Huyền Thứ thần sắc ngưng trọng đến bên, Khấu Trọng trầm giọng: “Nguyên Chân, Bạt Dã Cương cùng bọn ta phải khẩn cấp mở một hội nghị. “Lập tức mời Mưu công đến.”
o O o
Từ Tử Lăng ngồi ở đuôi thuyền, hai chân thả xuống mặt nước, ánh mắt chăm chú nhìn những gợn sóng lăn tăn do thuyền buồm căng gió tạo ra, trong lòng lại nghĩ tới nơi ở kín đáo trong núi của Thạch Thanh Tuyền, nếu mọi việc thuận lợi, sáng ngày mai gã sẽ được gặp nàng.
Gã đang bị chi phối bởi nhớ nhung cùng khát vọng ái tình chưa từng thấy, trong thời loạn ly lãnh khốc vô tình, thắng làm vua, thua làm giặc, đầy rẫy dối trá, lừa lọc và cừu hận này, chỉ có hương cư của nàng mới là đào nguyên mà gã có thể lánh đời. Chỉ là thành bại của Khấu Trọng vẫn là rễ cây ăn sâu trong tim gã, khiến gã hiểu rằng ước mơ về một hạnh phúc bình phàm vẫn còn một khoảng cách chưa thể với tới. Gã làm sao có thể bỏ mặc huynh đệ đã từng đồng sinh cộng tử từ thuở nhỏ? Hà huống cuộc đấu tranh giữa Khấu Trọng và Lý Thế Dân, trên sự thật đã biến thành cuộc đấu tranh của bọn gã với Ma môn và người Đột Quyết.
Tiếng cười của Hầu Hi Bạch đang cầm lái con thuyền buồm dài hai trượng cất lên: “Thật sảng khoái, con thuyền nhỏ này phải trả mất bốn đĩnh hoàng kim, tuy đắt hơn bình thường gấp bốn lần, nhưng cũng đáng đồng tiền bát gạo.”
Từ Tử Lăng vẫn không rời ánh mắt khỏi mặt sông, chậm rãi nói: “Chiến tranh cũng phải trả giá, nó khiến cho mọi thứ trở nên trân quý, khiến cho gánh nặng của mọi người tăng lên gấp bội, khổ mà không nói ra được. Chiến tranh chỉ tạo ra cơ hội kiếm chác cho một bộ phận nhỏ, nhưng trước khi thiên hạ thống nhất, sẽ không có ai biết được ai là người thụ lợi và ai là người thụ hại.”
Hầu Hi Bạch than: “Tiểu đệ biết Tử Lăng vẫn còn lo lắng cho Khấu Trọng, nhưng vấn đề khẩn cấp bây giờ là phải tạm thời quên đi mọi thứ, chuyên tâm liệu thương. Sau khi bình phục rồi Tử Lăng hoàn toàn có thể phá đất chui lên, tung hoành ngang dọc như xưa.”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Phá đất chui lên? Tình huống dù sao cũng chưa đến mức nghiêm trọng vậy, ít nhất Khấu Trọng cũng chưa bước theo vết chân của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, đệ không chỉ lo cho mình gã, mà còn lo cho mỗi người trong Thiếu Soái quân, khiến đệ cảm rất khỏ dứt mình ra khỏi vòng xoáy tranh giành thiên hạ này. Nhưng Hi Bạch cũng không cần phải lo lắng quá, vì đệ vẫn luôn cảm thấy lạc quan về Khấu Trọng.”
Hàu Hi Bạch kỳ quái hỏi: “Tử Lăng không phải là người thiên sinh lạc quan, tại sao với việc này lại có ngoại lệ như vậy?”
Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn những vì sao trên trời, nói: “Tống Khuyết sẽ không để Khấu Trọng bị Lý Thế Dân giết chết. Hiện tại Hi Bạch đào đâu ra một người có thể đánh bại cả Tống Khuyết và Khấu Trọng? Đó là điều không thể. Nhưng cách nghĩ này khiến đệ thật thống khổ, vì Lý Thế Dân đúng là một người đáng yêu đáng kính.”
Hầu Hi Bạch yên lặng hồi lâu, trầm giọng: “Đệ nghĩ Phi Huyên liệu có xuất sơn, giúp Lý Thế Dân đối phó với bọn ta không?”
Từ Tử Lăng buồn bã nói: “Đó là việc đệ không muốn gặp nhất.”
Hầu Hi Bạch nói: “Nhưng Phi Huyên chắn chắn sẽ không ngồi đó mà nhìn Lý Thế Dân bị giết đâu, vấn đề là nàng ta vốn không thể tại chiến trường đả thương người khác, chỉ huy quân đội cũng không phải sở trường của nàng.”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Tiên tâm khó đoán, phàm nhân như đệ tốt hơn hết là không nên lãng phí tâm tư.”
Hầu Hi Bạch nói: “Đương nhiên là khó đoán nhưng không phải là không thể, tiểu đệ đoán nếu nàng đặt chân xuống trần một lần nữa, thì người đầu tiên nàng tìm sẽ là Tử Lăng.”
Từ Tử Lăng lộ vẻ vô vọng: “Tống Khuyết xua quân lên phía Bắc, tình thế không do Khấu Trọng thao túng, kể cả gã có chịu lui quân, cũng khó có thể giúp đỡ Tống Khuyết hoàn thành nguyện vọng chấn hưng Hán thống, cũng giống như trọng trách chấn hưng Thánh môn của Thạch sư phụ huynh, trong thiên hạ không có ai có thể nghịch chuyển được tình thế này. Hơn nữa ở bất kỳ cấp bậc nào, cuộc đấu tranh giữa Lý phiệt và Khấu Trọng, càng đẩy lùi ngày Lý Thế Dân bị phụ huynh hãm hại, đây thực ra là việc tốt chứ không phải việc xấu.”
Hầu Hi Bạch than: “Nghe Tử Lăng nói khiến tiểu đệ thấy thật hồ đồ, tốt hơn là huynh ngủ một giấc thật say, lúc tỉnh lại thuyền cũng cập bến.”
Tâm thần Từ Tử Lăng lại nghĩ về Thạch Thanh Tuyền, một cảm giác ôn nhu vô hạn bỗng trào lên, gã nằm thẳng người nhắm hai mắt lại.
o O o
Khấu Trọng, Hình Nguyên Chân, Ma Thường, Vương Huyền Thứ, Bạt Dã Cương, Trần Lão Mưu sáu người, lấy mấy súc gỗ làm ghế ngồi tụ tập quanh một chiếc bàn tre ở tầng dưới đại lâu, tiến hành hội nghị quân sự đầu tiên sau khi sơn trại được xây dựng. Lương thảo cùng gỗ đá chất đống bốn phía làm không khí càng thêm phần khẩn cấp như trước cơn mưa lớn.
Khấu Trọng đem tin tức Tiểu Hạc Nhi mang đến nói lại một lượt, tất cả mọi người thảy đều biến sắc, ưu thế quan trọng nhất đã không còn nữa, thay vào đó là cảm giác tự hãm thân vào tuyệt địa.
Khấu Trọng thần thái vẫn thong dong nói: “Lý Thế Dân phái Khuất Đột Thông đến Tương Dương từ bốn, năm ngày trước, lúc đó hắn vẫn còn bị cầm chân ở ngoài Ẩn Đàm Sơn, không thể biết được mục đích của chúng ta là Thiên Thành Hiệp, nhưng hắn lại như có khả năng tiên tri phái Khuất Đột Thông đến Tương Dương triệu tập quân đội đón đầu chúng ta, việc này nói cho chúng ta điều gì?”
Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều chưa minh bạch “điều gì” của Khấu Trọng có ý tứ gì.
Khấu Trọng than: “Biết người biết ta, bách chiến bách thắng. Sơ xuất của ta chính là đã đánh giá thấp Lý Thế Dân, cơ trí cũng có lúc sơ sót, may mà có Tiểu Hạc Nhi từ Tương Dạng đến cảnh báo, khiến ta tỉnh ngộ. Ôi! Quả không hổ danh là Lý Thế Dân, hiểu sâu yếu quyết ‘địa thế’ của binh gia, ta dám khẳng định trong tay hắn nhất định có bản đồ của những vùng phụ cận Lạc Dương, có lẽ đấy là thành quả mà hắn đã chuẩn bị rất công phu vài năm trước khi tấn công Lạc Dương. Bởi vậy đêm đó khi bọn ta theo lối ra bí mật ở Y Lạc Sơn đột phá vòng vây, gặp ngay đại quân của hắn đón đầu, tử thương hơn nửa quân binh! Không phải là do vận khí của hắn tốt, mà hắn đã sớm đoán được bọn ta sẽ đột phá từ lối đó mà giăng lưới. Hôm nay sự việc đã như vậy, hắn không những hiểu bọn ta không muốn tấn công Tương Dương, càng không phải muốn trở về Trần Lưu, mà muốn lợi dụng địa hình hiểm trở của Thiên Thành Hiệp để tử thủ.”
Chúng nhân lập tức hiểu ra, đồng thời cũng khâm phục Khấu Trọng lâm nguy không loạn, vào thời điểm lưỡng đầu thọ địch thế này, vẫn có thể bình tĩnh phân tích tình hình của Lý Thế Dân một cách chính xác, hiểu rõ đạo lý “biết mình biết ta”.
Hình Nguyên Chân nói: “Nếu chúng ta lập tức rút quân theo phía Nam hiệp đạo, có thể đến Hoài Thủy trước khi địch nhân kịp phong tỏa đường lui, như vậy sẽ có đường sống.”
Khấu Trọng lại thở dài: “Nếu chúng ta làm vậy, Lý Thế Dân mong còn không được nữa là. Thông hiểu binh pháp như hắn sẽ không để ý đến thiệt hơn trong một trận đánh, mà nhìn vào thắng phụ toàn cục. Hắn sẽ bỏ qua cơ hội truy kích chúng ta theo hiệp khẩu, đổi hướng tấn công vào Trần Lưu, rồi như trẻ tre chiếm luôn Bành Lương, phối hợp cùng Lý Tử Thông tiền hậu giáp kích Chung Ly và Cao Bưu, khiến viện binh của Tống gia tiến thoái lưỡng nan. Không những thế đám loạn quân của chúng ta sẽ bị năm vạn đại quân tinh nhuệ của Khuất Đột Thông truy sát, kể cả có về đến được Chung Ly cũng sẽ chịu cảnh chờ bị tiêu diệt. Bởi vậy bọn ta nhất định phải tử thủ Thiên Thành Hiệp, buộc đại quân của Lý Thế Dân phải ở lại.”
Bạt Dã Cương nói: “Binh lực của Lý Thế Dân hiện tại hơn bọn ta gấp mười lần, hơn nữa đường lui đã bị phong tỏa, hắn chỉ cần lưu lại đây hai ba vạn quân, cho các đại tướng dưới quyền chỉ huy, thì vẫn có thể thong dong đi tấn công Trần Lưu, tình huống sẽ không có gì thay đổi.”
Khấu Trọng cười nhẹ: “Lý Thế Dân làm sao có thể an tâm để thủ hạ ở lại đối phó với Khấu Trọng ta, trời xanh vẫn còn chưa muốn ta chết, nên mới cho Tiểu Hạc Nhi đến báo tin. Khuất Đột Thông hôm nay đến không phải là để chặn đường mà là đi tìm chết. Nói không chừng ta còn có thể tương kế tựu kế mà đoạt luôn Tương Dương, lúc đó sẽ tạo thành tình thế khác.”
Ma Thường vừa nghe vừa đưa mắt nhìn mọi người, không hiểu sao Khấu Trọng đang ở tình thế hiểm nghèo thế này mà vẫn có thể tự tin như vậy.
Bất quá việc Tiểu Hạc Nhi đến cảnh báo, bên trong đích xác là có liên quan đến nhân quả huyền diệu, tựa hồ như cao xanh đã có an bài.
Trần Lão Mưu lấy cương vị là người cao tuổi nhất nhíu mày: “Binh lực của chúng ta chưa đến năm ngàn người, không thể sánh với đối phương, nếu đối đầu với đại quân Lý Thế Dân, sẽ không tài nào chia quân ra ứng phó Khuất Đột Thông, chúng ta có xuất toàn quân, chỉ sợ cũng không đối phó được với đại quân của họ Khuất nhiều gấp ba lần, Thiếu soái vì đâu lại tự tin như vậy?”
Khấu Trọng trầm giọng: “Các vị nắm chắc cố thủ tại đây được bao lâu?”
Ma Thường chắc nịch đáp: “Trừ phi lương thảo của chúng ta cạn kiệt, còn không Lý Thế Dân đừng hòng công hãm sơn trại.”
Vương Huyền Thứ cười khổ: “Như vậy là chỉ cần chúng ta chỉ có thể cố thủ ở đây hai mươi đến ba mươi ngày, ắt phải giết ngựa làm lương.”
Khấu Trọng cười ha hả: “Vậy là được rồi! Bọn ta sẽ không cần dùng một binh một tốt của sơn trại này, trách nhiệm của Khuất Đột Thông chỉ là phong bế Nam lộ, ta sẽ nhân lúc tối trời ngầm theo bí đạo ở phía Nam nhanh chóng đi gặp viện quân của lão Bạt, sau đó dùng hỏa khí tập kích Khuất Đột Thông từ phía sau. Bởi ta hiểu rõ lộ tuyến của lão Bạt, lại có thêm Vô Danh quan sát từ trên cao, mọi việc rất thuận lợi.”
Ai nấy nghe xong tinh thần đều chấn động, bọn họ không phải là không nghĩ được như thế, mà không ai hiểu rõ về số lượng và uy lực của hỏa khí như Khấu Trọng.
Trần Lão Mưu vui mừng: “Nếu có thể làm hao tổn nặng nề đại quân của Khuất Đột Thông, không chừng thật sự có cơ hội thừa thế công hãm Tương Dương thật.”
Khấu Trọng vui vẻ: “Vậy mới nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Ta đã từng nếm mùi đại bại đau đớn và thảm thương nhất, tuyệt đối sẽ không để lịch sử tái diễn.”
Chuyển hướng sang Trần Lão Mưu nói: “Trần công lập tức cho thêm người củng cố phòng ngự ở lối ra phía Nam, bảo họ phải quan sát tình huống nơi đó thật mật thiết, nếu phát giác ra Khuất Đột Thông bị tập kích, phải chớp lấy thời cơ, lập tức cho quân ra tấn công, cố hết sức truy sát đám tàn quân của địch nhân. Ta có thể nói lần này không phải là chiến tranh, mà là đồ sát tàn nhẫn. Thắng làm vua, những việc này không có gì đáng nói hết, chiến tranh chỉ là một cuộc chơi vô tình xem ai bị thương nặng hơn mà thôi.”
Trần Lão Mưu phấn chấn: ‘Thiếu soái cứ yên tâm, mọi việc để thuộc hạ lo.”
Khấu Trọng hạ giọng: “Tiểu Hạc Nhi thân thế rất đáng thương, vốn là gái giả trai, các vị không cần phải lột tẩy thân phận của cô ta làm gì, cần phải đặc biệt che giấu.”
Vương Huyền Thứ tỉnh ngộ: “Thảo nào cô ta không chịu cho bọn tiểu đệ khám xét, thì ra là vậy.”
Trần Lão Mưu tinh quái cười: “Nếu không phải là nữ hài tử, thì làm sao có được thân hình thon thả như vậy.”
Ma Thường trêu trọc: “Huyền Thứ công tử cùng tuổi với cô ta, để công tử chiếu cố cho cô ta là thích hợp nhất.”
Vương Huyền Thứ mặt đỏ bừng, không biết ứng phó thế nào.
Khấu Trọng cười ha hả: “Đây đúng là trời không nỡ đẩy ta vào đường cùng, từ tuyệt địa mà tìm được sự sống, thắng bại chỉ cách nhau một đường tơ. Việc ở đây xin giao lại cho các vị đại ca, khẩn yếu nhất là phải hư trương thanh thế, để Lý Thế Dân nghĩ rằng ta vẫn còn ở trong sơn trại.”
Trần Lão Mưu cười: “Trong vài ngàn người chẳng lẽ không tìm được người giả thành Thiếu soái sao. Chỉ cần Thiếu soái giả, đứng trên lầu hoa chân múa tay, nhất định sẽ lừa được Lý Thế Dân, mọi việc cứ để thuộc hạ.”
Khấu Trọng vươn mình đứng dậy nói: “Kể cả ngày mai Lý Thế Dân đến đây, không mất vài ngày chuẩn bị sao dám phát động tấn công, lúc đó đại quân của Khuất Đột Thông đã không còn là quân nữa rồi. Hắc!”
Chúng nhân đồng thành reo lên hưởng ứng.
- o O o -
HỒI 674
Thiện Môn Thánh Giả
Hình Nguyên Chân cùng Bạt Dã Cương đưa Khấu Trọng cùng Vô Danh đến lối ra phía Nam của Thiên Thành Hiệp. Bạt Dã Cương than: “Thiếu soái cùng Vương Thế Sung quả là hai người khác nhau hoàn toàn, trên chiến trường Thiếu soái một mình xung phong hãm trận.”
Hình Nguyên Chân xen vào: “Thiếu soái so với ai cũng khác biệt, kể cả từ khi Mật Công quật khởi mời gọi hiền sĩ, cũng không thể sánh với cách Thiếu soái không nề sống chết, đem gan ruột ra đối đãi với chúng ta.”
Khấu Trọng giang hai tay khoác lên hai vai hai người, cười nói: “Một ngày là huynh đệ, cả đời là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Chúng ta đều vì huynh đệ mà bán mạng, đấy mới là huynh đệ chân chính thật lòng giúp nhau.”
Hình Nguyên Chân cùng Bạt Dã Cương đều lộ vẻ cảm động, Khấu Trọng không phải là người chỉ mở miệng nói suông, nhiệm vụ nào nguy hiểm nhất gã cũng tự nhận lấy, để thủ hạ hưởng thụ thành quả.
Bạt Dã Cương chân thành nói: “Ngày ấy ở vùng núi tây bắc Y Khuyết bị quân Đường phục kích, Thiếu soái không quản sinh tử quay lại đánh đuổi truy binh cứu Dã Cương, từ lúc đó Dã Cương đã hạ quyết tâm, dù có gan óc lầy đất, cũng quyết theo Thiếu soái đến cùng. Có thể gặp được minh chủ đại nhân đại nghĩa như Thiếu soái là phúc khí của Dã Cương.”
Hình Nguyên Chân cũng quả quyết: “Thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về bọn ta.”
Lúc này ba người đã đến hàng rào gỗ ở phía nam hiệp đạo, mười quân binh Thiếu Soái quân trấn thủ, không ai bảo ai đều đồng thanh hô lớn: “Thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về bọn ta.”
Khấu Trọng ngửa mặt lên trời cười dài, thu tay hỏi vai Hình, Bạt: “Tình huống càng gian nan khổ cực càng làm vẻ vang uy phong của Thiếu Soái quân chúng ta, mùi vị của thắng lợi rất ngọt ngào, hương sắc của sinh mệnh phải phát huy, ta nguyện cùng mọi người chia sẻ.”
Chúng tướng sĩ đồng thanh reo hò hưởng ứng, thanh âm chấn động hiệp đạo.
Khấu Trọng lại tiếp tục hỏi thăm ấm lạnh từng người, mỗi câu đều xuất phát từ đáy lòng, khiến bọn họ cảm động vô cùng. Hỏi đến tình hình lối ra vào, tiểu đội trưởng cung kính đáp: ‘”Thuộc hạ theo chỉ thị của Mưu công, cho thám tử ra ngoài đến chỗ địa hình cao quan sát, nhưnng chưa thấy động tĩnh gì.”
Khấu Trọng nói: “Tình thế đã thay đổi, Mưu công sẽ tăng cường phòng thủ ở đây, ngươi lập tức gọi các huynh đệ ở bên ngoài quay trở về, chỉ cần phòng thủ tốt chỗ này là được.”
Tiểu đội trưởng nghe vậy liền ra lệnh một thủ hạ thổi kèn làm hiệu, triệu hồi các trinh sát ở bên ngoài quay về hiệp đạo.
Khấu Trọng thả Vô Danh ra, từ trên không trung quan sát xa gần, gật đầu nói: “Khuất Đột Thông không phái người đi trước do thám tình hình là vì không muốn đả thảo kinh xà sợ bị chúng ta phát giác, nhưng có thể khẳng định ở chỗ cách xa nơi đây mà ta bọn ta không nhìn thấy được, người của hắn nghiêm mật giám sát tình hình, nếu bọn ta có động tĩnh nào từ phía từ này chắn chắn sẽ gặp phải đạo quân phục kích của hắn.”
Hình Nguyên Chân cùng Bạt Dã Cương gật đầu đồng ý, Khuất Đột Thông là danh tướng từ Tùy triều, sau khi đầu nhập Đường thất đã lập nhiều đại công, lần này thân mang trọng trách, chắn chắn không dám bất cẩn sơ ý.
Khấu Trọng chăm chú nhìn Vô Danh đã biến thành một điểm đen nhỏ xíu trên bầu trời: “Cách đây năm mươi dặm về phía Tây có địch nhân, nhân số không ít, có lẽ là đạo quân tiên phong của Khuất Đột Thông, chiếu theo lộ trình của chúng có lẽ trưa ngày mai sẽ đến đây, các huynh đệ chớ khinh địch.”
Hình Nguyên Chân nghiêm nghị nói: “Thiếu soái yên tâm.”
Khấu Trọng đi vòng quanh xem xét tình hình hiệp đạo, lối ra này nơi rộng nhất chỉ khoảng ba trượng, nơi hẹp nhất chưa đến hai trượng, trầm giọng: “Hiệp đạo này tuy không có lợi cho việc tấn công, nhưng địch nhân nếu muốn công kích từ bên ngoài vào cũng không quá khó. Thời gian không cho phép bọn ta xây dựng lũy trại tạo thành công sự phòng ngự, phải tính kế khác phòng thủ ở trong hiệp đạo.”
Hình Nguyên Chân nói: “Chúng ta có rất nhiều gỗ, có thể tạo thành chướng ngại ở đây, vấn đề là chướng ngại vật đó cũng sẽ khiến bọn ta cũng khó lòng phối hợp cùng với Thiếu soái tiền hậu giáp kích địch nhân.”
Bạt Dã Cương nói: "Phương pháp này không thể dùng được, địch nhân có thể dễ dàng tiếp cận hai bên lối ra, sau đó chỉ cần dùng hỏa công thiêu đốt đám chướng ngại vật đó, sẽ gây cho bọn ta rất nhiều khó khăn, nếu lúc đó có gió nam, toàn bộ hiệp đạo sẽ chìm trong đám khói dày đặc. May mắn là bây giờ gió đang thổi theo hướng đông bắc chứ không phía tây bắc, nếu không, khói dày đặc có thể buộc chúng ta rời khỏi hiệp đạo."
Khấu Trọng rúng động: "Thật may mắn có Dã Cương đề tỉnh, nếu địch nhân dùng hỏa công thì thật hiểm độc phi thường, lại khó đối phó. Mấy ngày nay ta vẫn không thể nghĩ ra tại sao Khuất Đột Thông đến Tương Dương còn dùng dằng ba ngày mới bắt đầu khởi hành, lúc đó ta vốn cho rằng hắn cần thời gian điều động quân binh, nhưng rõ ràng như vậy không có đạo lý, quân binh ở Tương Dương vẫn luôn sẵn sàng đề phòng bọn ta tấn công xuống phía nam, đúng ra phải sớm chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể hành quân tác chiến. Bây giờ mới hiểu, thì ra hắn muốn đợi gió nam thổi khói mù vào hiệp đạo, đây chính là cách công phá hiệp đạo hiệu quả nhất."
Hình Nguyên Chân và Bạt Dã Cương đồng thời biến sắc.
Khấu Trọng phục hồi vẻ bình tĩnh lạnh lùng cố hữu, thong dong cười: "Nếu đã biết được sách lược của địch nhân, ắt sẽ có cách phá. Chúng ta sẽ nhờ Mưu công xây thêm mấy lớp đất đá thật dày, cao được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Trên đó lại bố trí cung thủ, máy bắn đá đối phó với địch nhân, thêm quạt gió đối phó với đám khói mù, tạm thời bỏ qua một đoạn đường ngoài lối ra có gì mà không được chứ?"
Hình Nguyên Chân vui mừng: "Trong thiên hạ chỉ sợ không có vấn đề nào Thiếu soái không giải quyết được, bọn thuộc hạ sẽ tạo một bức tường khói lửa đầu tiên cách hiệp khẩu sáu trăm bộ, như vậy địch nhân tiến vào sẽ nằm trong tầm xạ tiễn của chúng ta."
Bạt Dã Cương hết sức tin tưởng vào kế hoạch: "Đến lúc thuận thế lại còn có thể dùng hỏa công đối hỏa công, thiêu sống bọn chúng."
Khấu Trọng cười ha hả: "Khẩn yếu nhất là biết ứng biến linh hoạt, ở đây cũng cần phải có thêm một hồ nước giống như trong sơn trại, lúc nguy cấp có thể lấy vải nhúng vào nước che lên miệng, sẽ không bị khói làm ngộp thở, địch nhân không có phương tiện này, hà!”
Lúc này cửa tuyến phòng ngự mở ra, quân binh tuần phòng lục tục trở về.
Khấu Trọng nói: “Ở đây giao lại cho các vị, tiểu đệ đi trước.”
Gã cười dài một tràng, rồi lao vào hoang nguyên tối tăm.
o O o
“Tử Lăng! Tử Lăng!”
Từ Tử Lăng đang chìm sâu trong trạng thái tĩnh tu từ từ tỉnh lại. Sự thật gã đang cảm nhận trạng thái thần diệu dị thường, tinh thần giống như thiên địa cùng trôi đi, hòa tan vào thành một thể. Dũng Tuyền huyệt dưới bàn chân tuy vẫn chưa thể hấp thụ thiên địa tinh khí, nhưng gan bàn chân trái bắt đầu phát sinh nhiệt khí, gan bàn chân phải phát sinh lãnh khí, đây là sự việc chưa từng xảy ra kể từ sau khi gã thụ thương, nhưng gã không hề sợ mà ngược lại còn vui mừng, vì cuối cùng cùng thương thế cũng đã khởi sắc. Gã giống như từ một nơi sâu thẳm vô hạn trong tâm linh bị tiếng hô hoán của Hầu Hi Bạch gọi về, lúc đó mới cảm giác thấy thân thể đã thụ trọng thương, trở về nhân thế. Lúc gã mở mắt ra, thấy con thuyền đã tiến vào một nhánh sông nhỏ sát với ven một bìa rừng rậm rạp, kín đáo, dòng Hoài Thủy vẫn chầm chậm trôi sau lưng, bèn hỏi: “Việc gì vậy?”
Hầu Hi Bạch hạ giọng: “Vùng thượng du phía trước có một đội thuyền năm chiếc, treo cờ của Hải Sa Bang, đang vận chuyển hàng hóa lên hai bên bờ, lại có thêm một đám người đang nhận hàng. Tiểu đệ không muốn gặp phải rắc rối không cần thiết, nên mới rẽ vào đây đợi bọn chúng đi hết rồi sẽ tiếp tục hành trình.”
Từ Tử Lăng nói: “Chúng ta lên bờ ngầm xem thử.”
Hầu Hi Bạch nhíu mày: “Dưới tình huống thế này, bớt đi một việc không phải là tốt hơn thêm một việc sao? Ôi, tiểu đệ nói câu này, Tử Lăng có trách đệ nhiều chuyện không?”
Từ Tử Lăng cười nhẹ: “Đệ biết Hi Bạch huynh nghĩ muốn nghĩ tốt cho đệ. Nhưng đệ có dự cảm bất tường, chỉ sợ đây là hành động để đối phó với Đỗ Phục Uy, hiện tại Hải Sa bang chủ Thu Nhạn có quan hệ mật thiết với Ma môn, Phụ Công Hựu lại là người xuất thân từ Ma môn, bọn ta đã tình cờ gặp được, thì cũng nên xem thực hư thế nào, nói không chừng đám hàng hóa đó là một loại hỏa khí hiểm độc với sát thương lực cực lớn.”
Hầu Hi Bạch nghe gã phân tích rõ ràng, vui vẻ đáp ứng: “Nếu lý do chính đáng như vậy, bọn ta cũng nên đi xem thử.”
o O o
“Bong!”
Khấu Trọng nghe thấy tiếng chuông, rợn tóc gáy đứng sững lại giữa hoang nguyên, không dám tin vào tai mình, tiếng chuông này đối với người khác mà nói phảng phất như mộ cổ thần chung được gõ lên đầy ắp thiện khí hiền hòa. Nhưng đối với gã lại như một loại phù chú câu hồn nhiếp phách.
Đây không phải là lần đầu tiên gã nghe thấy tiếng chuông này, tại Thiên Tân Kiều ở Lạc Dương, gã đã từng nghe thấy một lần, nhưng ở nơi cách Thiên Thành Hiệp hai mươi dặm, có thể biểu hiện cho thất bại hoàn toàn của gã, diệu kế cũng thành không.
Quả nhiên có tiếng của Liễu Không từ phía sau cất lên: “Liễu Không tham kiến Thiếu soái.”
Khấu Trọng ra lệnh cho Vô Danh rời khỏi vai, bay lên cao trinh sát, đoạn chầm chậm quay lại, đối diện với vị thánh tăng chủ trì của Tịnh Niệm Thiền Viện.
Dưới ánh sao lấp lánh, Liễu Không đại sư pháp tướng trang nghiêm, tay phải nâng một chiếc chuông nhỏ kim quang sáng rực, song mục ánh lên vẻ thần thánh, đang chăm chú nhìn gã.
Khấu Trọng than: “Đại sư tại sao lại muốn chen vào cuộc đấu tranh giữa tiểu tử và Lý Thế Dân?”
Liễu Không thoáng lộ nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Người xuất gia cũng phải lo chuyện trần thế, Tần vương cho người đến báo cho lão nạp biết Thiếu soái đã đến cảnh sơn cùng thủy tận, hy vọng lão nạp có thể thân chinh làm thuyết khách, nếu Thiếu soái chịu giải tán Thiếu Soái quân, Tần vương sẽ để Thiếu soái bình yên trở về Trần Lưu.”
Khấu Trọng cười khổ: “Lý Thế Dân quả là biết tìm người, nhưng sao đại sư lại biết được tiểu tử sẽ từ lối phía Nam đi ra?”
Liễu Không nói: “Tất cả đều do Tần vương chỉ điểm, ngài nói khi Thiếu soái phát giác ra quân đội Tương Dạng đến gần, sẽ thân chinh đến Chung Ly, dẫn quân giải nguy cho nam lộ của Thiên Thành Hiệp, bởi vậy lão nạp mới cung hầu ở đây, lúc này đã chứng thực lời Tần vương không phải nói bừa, mới biết mọi động tĩnh của Thiếu soái đều nằm trong tiên liệu của Tần vương.”
Khấu Trọng thở phào một hơi, Lý Thế Dân thủy chung vẫn là phàm nhân không phải tiên nhân, hắn không nghĩ ra rằng gã không hề có ý định đến Chung Ly cầu viện, lại càng không ngờ đến lượng hỏa khí đang nằm trong tay gã.
Liễu Không tiếp tục: “Tần vương còn nhắn lão nạp nói với Thiếu soái, quân Chung Ly đang nằm dưới sự giám thị nghiêm mật từ một đạo thủy sư thuyền đội của Đường quân, muốn động cũng không được, Thiếu soái có đi cũng chỉ mất công thôi.”
Khấu Trọng nghe xong trong lòng bội phục, Lý Thế Dân quả là một nhà quân sự xuất sắc thông hiểu binh pháp, trong mọi tính huống, lúc nào cũng nghĩ trước một bước, luôn chiếm thế thượng phong, nếu không phải là có số hỏa khí bí mật, lúc này gã chỉ có cách cúi đầu nhận thua.
Gã vội thu nhiếp tâm thần, hồi phục lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng trong ánh mắt, hít sâu một hơi nói: “Cho dù lần này đại sư có thiện ý khuyến cáo hay không, tiểu tử vẫn chấp mê bất ngộ, xin đại sư niệm một câu ‘A di đà phật’ rồi không quay đầu lại mà trở về thiền viện tiếp thục tham thiền, còn tiểu tử sẽ tiếp tục lên đường.”
Đơn chưởng của Liễu Không chậm rãi đưa lên ngực làm phật hiệu, ánh mắt bình tĩnh nói: “Tội quá tội quá, người xuất gia đáng lý ra không nên tham gia vào chuyện trần thế, nhưng việc này liên quan đến thiên hạ thương sinh, lão nạp lại chịu sự ủy thác của Tần vương, đến khuyên bảo Thiếu soái rút lui khỏi cuộc đấu tranh dai dẳng này, nên đã quyết định từ thời khắc này sẽ không rời khỏi Thiếu soái nửa bước, hy vọng Thiếu soái có thể vì cư dân Bành Lương, mà xem xét lại lời đề nghị của lão nạp.”
Khấu Trọng không ngờ ông ta lại có chiêu này, nghe xong mà trợn mắt há mồm. Nếu để Liễu Không đại sư bám sát theo mình, thì toàn bộ kế hoạch phản công sẽ biến thành trò cười.
Ngẩng mặt lên nhìn trời, cách phi hành của Vô Danh nói cho gã biết xung quanh không còn địch nhân nào khác, gã cảm thấy yên tâm hơn chút ít, cười khổ: “Đại sư có phải tưởng tiểu tử không muốn cùng đại sư động võ?”
Liễu Không cười nhẹ: “Thiếu soái quá lời rồi. Lão nạp chỉ muốn dùng hành động nói cho rõ, Tần vương luôn dành cho Thiếu soái một đường lui. Giả như đợi Thiếu soái ở đây không phải là lão nạp mà là Tần vương cùng các tướng lĩnh và cả ngàn Huyền Giáp chiến sĩ thì sẽ biến thành cục diện thế nào?”
Khấu Trọng bật cười: “Nếu vậy tiểu tử sẽ vô cùng cao hứng, vì linh cầm sẽ phát hiện ra hành tung của bọn họ trước một bước, lúc đó tiểu tử sẽ tùy cơ ứng biến, nói không chừng còn có thể khiến cho Tần vương hao binh tổn tướng.”
Liễu Không than: “Nói như vậy, có nghĩa là Thiếu soái vẫn không chịu bãi binh?”
Khấu Trọng nhíu mày nói: “Tiểu tử có một việc nghĩ mãi không ra, muốn thỉnh giáo đại sư.”
Liễu Không trang nghiêm nói: “Xin Thiếu soái chỉ điểm.”
Khấu Trọng từng từ từng từ chậm rãi nói: “Phật, Đạo lưỡng môn, không phải là đại địch của Ma môn lưỡng phái lục đạo sao? Đại sư có biết nội bộ của Lý phiệt đã sớm bị Ma môn xâm nhập hủ hóa, bên trong còn liên kết với bọn người Đột Quyết luôn có dã tâm lang sói với Trung thổ bọn ta. Ở nhiều cấp bậc, cuộc đấu tranh sinh tử tồn vong giữa tiểu tử và Lý Thế Dân còn có liên hệ với nhau. Ngày mà Lý Thế Dân chiến thắng trở về, cũng là ngày thỏ chết chó săn bị thịt. Nếu như tiểu tử theo lời đại sư giải tán Thiếu Soái quân, có khác nào giúp cho Ma môn một việc lớn, người thụ lợi cuối cùng không phải bất kỳ ai trong Trung thổ, mà là liên kết các chư tộc ngoài đại thảo nguyên vùng Tái ngoại của Hiệt Lợi.”
Liễu Không niệm một tiếng phật hiệu: “Hòa bình và thống nhất của thiên hạ, nào phải là một việc dễ dàng đạt được, Tần vương đã sớm có chuẩn bị. Những lời của Thiếu soái không phải không có đạo lý, chỉ là chưa tính đến hậu quả, nếu Thiếu soái lập quốc thành công, thiên hạ biến thành thế cục đối lập nam bắc, chiến hỏa liên miên, sinh linh đồ thán, ngoại tộc thừa thế xâm lược, Trung thổ tự nhiên sẽ biến thành cảnh chi năm xẻ bảy. Thiếu soái đã có lòng cứu thế, tại sao không toàn lực trợ giúp Tần vương dẹp loạn, để vạn dân có ngày hạnh phúc bình yên?”
Khấu Trọng hỏi lại: “Những lời của đại sư càng khiến tiểu tử thêm khó hiểu, tại sao lại muốn Khấu Trọng ta đầu hàng Lý Thế Dân, tại sao không phải là Lý Thế Dân xưng thần với tiểu tử? Nói đến việc đại sư muốn nghĩ cho thiên hạ bá tánh thì lại càng bất công. Đại sư có biết tiểu tử có bao nhiêu chiến hữu đã thảm tử dưới đao kiếm của quân Đường, tiểu tử và Lý Thế Dân đã rơi vào thế, không phải là hắn chết thì ta vong.”
Liễu Không chậm rãi đáp: “Không phải là ngươi chết thì ta vong, chính là lời miêu tả chính xác nhất cho chiến tranh, Thiếu soái đã chọn con đường tranh bá, tất nhiên đã sớm liệu được đây là tình huống ắt sẽ phát sinh, huyết cừu càng tích sẽ càng sâu. Lão nạp vì Tần vương mà đến nói với Thiếu soái một câu, nhưng tịnh không có ý thiên vị cho Tần vương, mà chỉ nhìn vào tình hình đang trước mắt. Đến nói với Thiếu soái lời đề nghị thích hợp nhất, hy vọng hai bên có thể buông đao, tránh họa cho bách tính. A di đà phật!”
Khấu Trọng ngửa mặt nhìn trời đêm, trầm giọng: “Một ngày Khấu Trọng ta vẫn còn, ai là người chiến thắng cuối cùng vẫn chưa biết được, tiểu tử có một đề nghị khác còn tốt hơn, đại sư có chịu nghe không?”
Liễu Không cúi đầu, bảo tướng trang nghiêm như Phật Tổ nói: “Lão nạp xin cung kính nghe lời đề nghị của Thiếu soái.”
Khấu Trọng cười dài: “Hảo! Đại sư đã đoán được tâm ý của tiểu tử. Chính như Tất Huyền đã từng nói, chiến tranh không phải được giải quyết trên bàn đàm phán mà luôn bằng võ công. Tiểu tử cùng đại sư hãy đánh cuộc một phen, nếu đại sư thắng, tiểu tử lập tức sẽ giải tán Thiếu Soái quân, cúi đầu nhận thua. Đại sư đương nhiên cũng có thể giết ta, lúc đó thì Thiếu Soái quân cũng tự động giải tán. Nhưng nếu đại sư không làm gì được tiểu tử, thì xin lập tức quay về Thiền Viện, từ rày không được quản đến chuyện giữa tiểu tử và Lý Thế Dân nữa.”
Liễu Không dường như không nghe thấy gã nói gì, một chút phản ứng cũng không có, bỗng nhiên “Bong!” một tiếng, thiền chung vang lên, Liễu Không niệm Phật hiệu, bao dung bình tĩnh nói: “Lão nạp gần ba mươi năm nay đã không cùng ai động thủ, thật không muốn động đến can qua, lão nạp xin được ra hạn mười chiêu, chỉ cần ai bị bức vào thế hạ phong, coi như thua cuộc.”
Khấu Trọng cười nhẹ: “Còn nếu hòa thì sao?”
Liễu Không mở to mắt nhìn gã, nhãn thần biến thành thâm thúy mạc trắc, thánh quang sáng rực, mỉm cười đáp: “Đương nhiên tính là lão nạp thua, lão nạp sẽ theo lời ước mà trở về thiền viện diện bích sám hối, không dám có vọng niệm gì nữa.”
“Choang!”
Khấu Trọng tuốt Tỉnh Trung Nguyệt ra khỏi vỏ, chỉ về phía Liễu Không.
Ngay trong lúc đó, cả người Liễu Không giống như tan vào bầu trời đêm rộng lớn vô biên, huyền diệu vô cùng, không có sơ hở nào lộ ra.
Nhãn thần chứa đựng trí năng siêu việt vô hạn, như nhìn thấu hết nhân tình thế thái của ông ta, dường như có thể hiểu mọi ý đồ trong nội tâm Khấu Trọng, không bỏ sót bất cứ chút gì.
Từ sâu thẳm trong thâm tâm của Khấu Trọng bỗng trào lên nỗi sợ hãi xen lẫn sùng kính không thể giải thích, đây là tình huống chưa hề xảy ra trước khi gã giao thủ cùng địch nhân, giống như người leo núi đột nhiên phải đối mặt với muôn ngàn vách đá hiểm trở nhọn hoắt, như người lái thuyền giữa đêm đen phải đương đầu với nộ hải ngoài xa lục địa, phát sinh ra một cảm giác vô lực không thể khắc phục.
Đồng chung bên tay phải Liễu Không dường như vừa nặng tựa vạn cân lại vừa nhẹ tựa lông hồng, vừa lớn như núi lại vừa mờ ảo như không có gì.
Khấu Trọng trong ngực tắc nghẹn, suýt chút nữa đã thổ huyết.
Liễu Không trầm giọng: “Tam giới duy tâm, vạn pháp duy thức, bất khán tha cầu, toàn do tâm tạo; tâm ngoại vô pháp, mãn mục huyền hoàng, nhất thiết cụ túc.” (Ba giới chỉ cần có tâm, vạn pháp phải có kiến thức, không mong ước gì, tất cả là do tâm, tâm mà vô pháp, trước mắt là đất trời, tất cả đều đầy đủ)
Khấu Trọng lùi một bước, tinh thần tiến vào cảnh giới „tỉnh trung nguyệt”. Chân gã đặt lên mặt đất, tức thì tâm trí vươn ra bốn phía, trực tiếp lan đến chân trời góc bể, tâm thần hòa làm một với đất trời, như thể bản thân đã biến thành trung tâm của vũ trụ.
Thiên, địa, nhân không còn phân cách.
Liễu Không trong tâm não gã lập tức trở lại thành “vật thực”, mặc dù không thể tìm được khe hở nào, nhưng không phải là không thể nắm bắt.
Tinh thần của gã tập trung cao độ, chân khí trong nội thể luân lưu cực tĩnh, âm tĩnh cực động, biến hóa theo tự nhiên, không nhớ không quên, không thu không thả, không tăng không giảm, tự tự nhiên nhiên thần thông biến hóa, chân khí ngưng tụ lại ở mũi đao, hình thành một luồng kình khí trong tròn có vuông, trong vuông có tròn, tấn công về phía Liễu Không.
Gã vừa xuất thủ đã dùng chiêu huyền diệu nhất trong Tỉnh Trung Bát Pháp là Phương Viên, có thể thấy sự lợi hại của Liễu Không. Ông ta có thể lấy tĩnh công động, thể hiện kỳ chiêu “Bất Công” của Phật Môn, vừa khiến gã lâm vào thế bị động, vừa chiếm lấy thượng phong.
Với tu vi của ông ta, cũng không khỏi lộ vẻ nghi ngại, đồng chung đưa lên trước ngực. Nhìn như chậm rãi mà thực ra lại thật nhanh, cảm giác huyền diệu thần thông linh ứng, như vác trên vai cả đất trời, miệng ngâm xướng: “Đơn đao của Thiếu soái chém vào, lấy ngay tính mệnh, nếu như có thể lập tức đốn ngộ, chúng sinh đều là Phật.”
Trước mắt Khấu Trọng có còn vật gì, duy chỉ thấy đồng chung trước mắt dần lớn lên vô hạn. Càng hiểu bản thân không còn sự lựa chọn nào khác. Một đao này bắt buộc phải xuất, không thể không đánh, chẳng qua nếu gã hành động như vậy, chưa đến ba chiêu ắt gã sẽ phải buông đao nhận thua, vì tinh thần của gã đã hai lần bị thiền lực của Liễu Không khống chế.
Gà hừ một tiếng đùng đục, Tỉnh Trung Nguyệt hóa thành một đạo ánh sáng vàng, kích thẳng vào thiền chung phật pháp vô biên của Liễu Không.
Võ công thiền pháp của Liễu Không, tuyệt đối cao cường hơn bất kỳ ai trong Tứ đại thánh tăng, khi động thủ Khấu Trọng không ngờ đến việc này, đây là phán đoán vô cùng sai lầm của gã, chỉ hận là gã đã không còn đường lui nữa.
- o O o -
Đại Đường Song Long Truyện Đại Đường Song Long Truyện - Huỳnh Dị Đại Đường Song Long Truyện