Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Huỳnh Dị
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 759
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9345 / 190
Cập nhật: 2022-05-11 07:50:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ma Quyết Chi Tranh
ai người từ từ xuống núi, lần về hướng ngôi làng hoang.
Tối nay, mây đen dày đặc, trăng sao ảm đạm, gió núi hun hút, thật khó mà tả hết vẻ thê lương hoang lạnh.
Từ Tử Lăng hỏi: “Hi Bạch huynh vì sao lại cho rằng thôn này có điều bất ổn?”
Hầu Hi Bạch đáp: “Hoang thôn này từ hình dạng đến kết cấu nhà cửa đều có gì đó rất khác với các thôn ấp bình thường, rõ ràng là chốn ẩn cư của những người gia thế không tầm thường, nên ta có cảm giác nó có chút gì đó tà ám.”
Từ Tử Lăng gật đầu nói: “Đúng vậy! Thế nhưng ta và Khấu Trọng trước kia không hề để ý, còn phóng hỏa đốt hết mấy căn nhà ở đó nữa.”
Hầu Hi Bạch mỉm cười nói: “Ta vẫn còn một thắc mắc, Tử Lăng vừa nói sau khi bị thương, lại có thể nhớ ra những vấn đề mà lúc bình thường đã lơ là bỏ qua, không rõ là những vấn đề gì vậy? Ta thật hiếu kỳ quá.”
Từ Tử Lăng nhẹ nhàng giải thích: “Ta đang nghĩ đến vũ trụ thần bí to lớn không gì sánh nổi, không có khởi đầu, cũng không có kết thúc, luôn hiển hiện trước mắt chúng ta, như một câu đố vô cùng vô tận, rõ ràng là biệt lập bên ngoài chúng ta, nhưng vẫn cùng ta có mối tương quan, thậm chí chúng ta lại cũng là một phần trong đó. Cảm giác đó vô cùng cuốn hút, chỉ cần đối diện với nó, trầm tư mặc tưởng, bản thân dường như được giải phóng, như siêu việt hẳn lên. Cảm giác đó khiến cho ta từ lúc chịu thương tích hành hạ lại thấy mình như được tịnh hóa và thăng hoa, lại ẩn ước hiểu ra tự mình có thể nắm bắt hoặc cải biến hiện trạng, thậm chí điều trị nội thương chỉ thuần bằng năng lực tư duy.”
Hầu Hi Bạch càng tỏ ra hứng thú: “Suy nghĩ này của Tử Lăng thật mới lạ. Nhưng điều mà huynh nói đó thật sự là cảnh giới tinh thần mà những người cầu đạo hay tu luyện huyền môn thường tìm kiếm. Mức tu luyện tối cao của võ đạo cũng chính là cảnh giới và trình độ của tinh thần.”
Từ Tử Lăng hân hoan nói: “Cách nhìn nhận mới này giúp cho ta có một hiểu biết hết sức mới mẻ đối với toàn bộ bản thân mình, cũng như nhận thức được phải nắm bắt từng thời khắc trước mắt, đó thật là một trạng thái an tịnh và hoan lạc mà không lời nào mô tả được.”
Hầu Hi Bạch nói: “‘Thượng Thư’ có ghi ‘Nhân tâm duy nguy, đạo tâm duy vi, duy tinh duy nhất, duẫn chấp quyết trung’, câu nói hàm ý sâu xa ấy, so với cảnh giới mà Tử Lăng vừa đề cập đến, cũng không mấy khác.”
Từ Tử Lăng lẩm bẩm: “Đạo tâm duy vi, ôi! Đạo tâm duy vi.”
Hầu Hi Bạch ngạc nhiên hỏi: “Tử Lăng nghĩ ra việc gì thế? Sao lại thở dài?”
Hai người vừa đi vừa chuyện trò, đã đến được cổng thôn.
Hai bên đường là hai dãy nhà, phía trước cửa nẻo toang hoác, đường lớn cỏ dại mọc dày, đầy vẻ hoang vu.
Từ Tử Lăng bất chợt dừng lại, hạ thấp giọng, nói: “Trong thôn có người.”
Hầu Hi Bạch mỉm cười nói: “Có người là có chuyện, Tử Lăng cũng đã có dự cảm trong thôn có thể phát sinh biến cố, giờ trong thôn quả có người. Giờ chúng ta cứ thế bỏ đi, hay là lục soát từng nhà để tìm người đó?”
Từ Tử Lăng vui vẻ cất bước, thản nhiên nói: “ Là phúc thì không phải họa, là họa không thể tránh khỏi. Trong thời buổi binh lửa loạn lạc này, dám ở lại khu vực này chắc chẳng phải hạng tầm thường, chúng ta cứ vào thôn tìm hiểu xem sao.”
Hầu Hi Bạch và gã sóng vai bước lên con lộ chính của hoang thôn, đồng thời đề tụ công lực, chuẩn bị ứng phó đột biến.
Bất ngờ, trong một ngôi nhà mé trái, ánh đèn lửa chợt bừng lên.
Hai người ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy ánh đèn chuyển đến gần cửa sổ bên mé lộ, rồi một giọng nữ nhân ngọt ngào quen thuộc cất lên: “Không biết ngọn gió nào, đưa được Tử Lăng và Hầu công tử đến đây vậy?”
o O o
Ước chừng hai vạn kỵ binh và bộ binh chủ lực của Lý Thế Dân từ từ tiến về bình nguyên hoang vu nằm ở mé trái trận địa trên đỉnh đồi chỗ Khấu Trọng, bày thành trận thế, giương cao đuốc lửa soi sáng ba đội kỵ binh, như ba con rồng lửa uốn lượn tiến lên, khiến cả vùng trời đỏ rực, quân uy đại thịnh, khiến người ta không rét mà run.
Lý Thế Dân rời khỏi trung quân, cùng khoảng mười mấy danh tướng với hai nghìn Huyền Giáp chiến sĩ yểm trợ xông thẳng ra tuyến trước, khiến người ta có cảm tưởng y có thể tự mình lao vào trường đấu, trực diện giao phong với Khấu Trọng.
Khấu Trọng đứng trước cổng trại, từ trên cao nhìn xuống, chú mục quan sát Lý Thế Dân đang tiến đến gần, bên cạnh gã là hai viên đại tướng Ma Thường và Bạt Dã Cương.
Trong lòng Khấu Trọng chợt dâng lên một cảm giác khúc mắc rất khó lý giải, từ lúc sơ giao cho đến hiện tại, ân ân oán oán tích tụ bao năm, đã dẫn đến cục diện ngày nay, hắn và Lý Thế Dân đã ở vào tình thế bất lưỡng lập, ai thắng làm vua, ai thua làm giặc, chẳng còn chỗ để thỏa hiệp, và chẳng còn ai có thể thay đổi tình thế.
Lý Thế Dân nay đã chiếm trọn thượng phong, còn gã, Khấu Trọng, phải trốn chui trốn nhủi, nhưng gã nhất định phải cải biến cục diện mới chịu thôi.
Chưa có lúc nào Khấu Trọng lại khát khao và cần có một chiến thắng như lúc này, để từ trong vô vọng tạo nên một cơ may.
Cũng chưa có lúc nào Khấu Trọng lại thấy kính trọng Lý Thế Dân như lúc này, vì nhận rõ y quả là đối thủ chân chính của gã.
Từ lúc khơi màn cuộc chiến Từ Giản đến lúc đột phá vòng vây, Lý Thế Dân hệt như một pháp sư trên chiến trường vô cùng thần thông quảng đại, toàn thể địch nhân, tính luôn cả Khấu Trọng, cũng chỉ như món đồ chơi trong tay y.
Chính vào lúc gã chứng kiến Đậu Kiến Đức bị Lý Nguyên Cát xử tử tàn nhẫn lạnh lùng trước công chúng, Khấu Trọng đã bất giác chứng ngộ điểm cốt tủy của cả đao pháp và binh pháp ngay tại chiến trường lãnh khốc.
Lý Thế Dân cuối cùng cũng đã đến tuyến đầu, ghé tai dặn nhỏ Vương Quân Khuếch, rồi rời chúng tướng, phi thẳng tới chỗ Khấu Trọng, bọn Trưởng Tôn Vô Kỵ, Uất Trì Kính Đức, Bàng Ngọc, La Sĩ Tín cùng các tướng và hơn trăm Huyền Giáp chiến sĩ vội vã chạy theo phù trợ.
Khấu Trọng sắp sửa lôi cung tên ra định nhắm bắn, bất chợt nghĩ đến đôi bên dù gì cũng đã từng là bằng hữu, mà đối phương cũng đang có lời muốn nói, đành cố nén xung động đầy cám dỗ đó trong lòng, giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ đừng đi theo mình, rồi tiến lên mấy bước, xuống triền núi đón Lý Thế Dân, cười ha hả nói: “Làm Thế Dân huynh phải nhọc lòng mất ngủ đến chặn ở đây, tiểu đệ thật đắc tội.”
Lý Thế Dân ghìm cương dừng ngựa, nở nụ cười khổ: “Chúng ta vì sao lại đến nông nỗi này? Xin Thiếu soái rộng lòng nghe Thế Dân lại nói mấy lời thừa thãi. Trở lại chính đề, Thiếu soái lại bỏ miền nam mà cố thủ miền đông, rõ ràng là ngoài dự liệu của Thế Dân này, vì thế không do dự quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải lưu Thiếu soái ở lại nơi đây.”
Khấu Trọng kinh ngạc: “Đã nói như thế, sao Thế Dân huynh còn nói mãi những lời thừa thãi làm gì? Sao không lập tức hạ lệnh toàn diện tấn công?”
Lý Thế Dân mỉm cười, nói: “Chỉ nghe hai câu này thì xem ra Thiếu soái đã có kế hoạch cẩn mật, nếu không cũng không mạo hiểm công thành Tương Dương, càng không xông đến Bành Lương để tự đưa mình vào tuyệt lộ. Nói trắng ra, chẳng có ai giống Thiếu soái có đủ năng lực làm Thế Dân đau đầu nhức óc như vậy.”
Khấu Trọng cười ha hả, nói: “Thế Dân huynh chớ quá lời khen tiểu đệ, nếu tiểu đệ có pháp bảo gì đó, thì chỉ e mọi người còn phải giương mắt chờ xem! Nếu như Thế Dân huynh không còn lời nào đáng nghe hơn, tiểu đệ xin nhân lúc trời đang tối mà đi vậy.”
Lý Thế Dân nhíu mày nói: “Lúc này là lúc gió đông bắc thổi mạnh, giả dụ Thế Dân phóng hỏa đốt rừng ở phía sau trại của Thiếu soái, lửa khói nương gió quét qua trận địa trên núi của Thiếu soái, cắt đứt đường lui về hướng đông. Lúc ấy Thế Dân lại đem binh chia làm ba lộ, đánh vào chính diện và hai cánh tả hữu của trận địa, dùng tên lửa thiêu cháy hệ thống phòng ngự thô sơ của Thiếu soái, Thiếu soái sẽ ứng phó như thế nào? Nói như vậy có ý nghĩa hơn rồi chứ?”
Khấu Trọng nghe qua, lòng như chùng lại, Lý Thế Dân có thể thẳng tay đến thế ư? Khiến cho kế hoạch đào tẩu ban đầu của gã không thể thực hiện được.
Gã cười khổ, nói: “Thế Dân huynh tốt nhất không nên sính cái dũng của bọn thất phu mà tự mình suất lĩnh đại quân tấn công, nếu không tiểu đệ buộc phải giết huynh trước nhất!” Nói xong, lập tức thối lui về bản trận.
Lý Thế Dân buồn bã thở dài, rồi ra lệnh cho lính truyền tin dùng đèn phát tín hiệu, lập tức phía sau trận địa sơn đầu khoảng nửa dặm, lửa rùng rùng bốc cháy, khắp một dải sơn dã kéo dài chừng hai dặm đều bị lửa khống chế, theo gió lan về hướng trận địa trên núi.
o O o
Loan Loan như một bóng u linh đang cầm đèn đứng bên cửa sổ, toàn thân trắng toát nổi bật trong ánh lửa. Đôi mắt đẹp ánh lên vẻ thần bí khôn dò, vừa trong sáng vô ngần, lại vừa ẩn hiện nét quỷ dị khó nói thành lời.
Tử Lăng và Hi Bạch hai người không thể tưởng nỗi là gặp lại Loan Loan nơi thôn vắng này, đều ngây người ra, không thốt nên lời.
Loan Loan nở nụ cười rạng rỡ có thể làm người ta xiêu hồn động phách, dịu dàng lên tiếng: “Tử Lăng đã thọ thương ư? Thật khiến người ta phải đau lòng mà! Kẻ đáng ghét nào lại đủ bản lĩnh đả thương chàng như thế? Để Loan nhi thay chàng đòi lại công đạo, được chăng? Ngoài trời gió lắm, sao không vào trong này?”
Cửa sổ chợt tối lại, Loan Loan đã cầm đèn rời khỏi, hai người đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu nổi tại sao nàng ta lại có thể xuất hiện tại đây lúc này. Cửa chính kêu lên kèn kẹt rồi mở rộng, Loan Loan tươi cười đứng đó, ngọt ngào bảo: “Vào đi thôi!”
Từ Tử Lăng không một chút hoài nghi thành ý của nàng, liền bước vào nhà trước, Hầu Hi Bạch cũng đành theo chân.
Nàng nép sang một bên cho hai người vào nhà rồi quay ra đóng cửa.
Trong phòng rõ ràng đã được quét dọn, chẳng chút bụi bặm, đồ đạc trong nhà cũng còn rất tốt.
Loan Loan đợi hai người đã bước qua xong, đặt cây nến xuống chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, xoay lưng lại bọn họ, khẽ nói: “Đây chẳng phải là ‘hữu duyên thiên lý năng tương ngộ’ sao? Tử Lăng à? Vì sao mà chàng lại tái xuất hiện trước mặt ta chứ? Ồ! Ngồi xuống hãy nói tiếp nhé?”
Hai người như ngây như ngốc ngồi xuống mấy cái ghế gần đấy, mắt không rời khỏi tấm lưng thon thả xinh đẹp của Loan Loan.
Hầu Hi Bạch hắng giọng, nói: “Cô nương dường như đã lưu lại đây được ít lâu rồi thì phải? Chà! Vì sao cô nương lại chọn nơi ẩn thân ở hoang thôn gần nơi binh lửa này chứ?”
Loan Loan dịu dàng đáp: “Hầu công tử biết không, Loan nhi đã trải qua thời thơ ấu ở cái thôn nhỏ xinh đẹp này đấy, cho đến năm mười lăm tuổi, ta mới theo sư phụ dời đi nơi khác.”
Hai người lúc này mới hiểu ra cái trang viên nằm trong tiểu thôn không tầm thường này đã từng là sào huyệt bí mật của Âm Quý Phái.
Loan Loan xoay người, đối diện với hai người, đôi mắt đẹp chớp ngời, chăm chú nhìn Từ Tử Lăng, nói: “Tử Lăng còn chưa trả lời câu hỏi của ta đó.”
Hầu Hi Bạch đáp thay: “Chính là tiểu tử Dương Hư Ngạn đó, gã đã luyện được Bất Tử ấn pháp và dung hợp với tà môn công phu trong Ngự Tận Vạn Pháp Căn Nguyên Trí Kinh, nhân lúc Tử Lăng bị các cao thủ bao vây trên chiến trường, đã đả thương Tử Lăng.”
Loan Loan nhíu tít đôi mày, hỏi: “Có việc ấy ư?”
Hầu Hi Bạch liếc nhìn Từ Tử Lăng, nở nụ cười khổ, nói: “Nói trắng ra, cho đến giờ phút này, ta cũng không dám tin Dương Hư Ngạn có thể luyện thành Bất Tử ấn pháp, chẳng qua Tử Lăng đã thấy qua môn công phu ấy, nên ta cũng theo nói theo huynh ấy thôi.”
Từ Tử Lăng chuyển sang đề tài khác, hỏi: “Loan đại tỷ không phải định ở lại đây ẩn cư tiềm tu đấy chứ?”
Loan Loan lãnh đạm nói: “Thấy cảnh cũ càng đau lòng, nên nơi đây chẳng thể là chỗ ẩn cư tốt của ta. Hai người gặp ta ở đây, đó chính là vì Loan nhi hẹn gặp người trong tệ phái ở đây đêm nay để giải quyết việc ‘Thiên Ma Quyết’ trong tay của Loan nhi sẽ thuộc về ai, Loan nhi cũng không có hứng thú cùng bọn họ dây dưa mãi.”
Từ Tử Lăng thắc mắc: “Nàng cứ tìm nơi u tĩnh mà lánh thân, thì còn ai tìm được chứ? Sao lại mạo hiểm làm gì?”
Loan Loan mỉm cười, nói: “Vì ta muốn bọn họ biết rằng ta mới chính thống là truyền nhân thực sự của Âm Quý Phái, sẽ làm cho Âm Quý Phái phát dương quang đại.”
Hầu Hi Bạch trầm giọng, nói: “‘Thiên Ma Quyết’ không chỉ có người của quý phái mong đoạt được, mà tất cả các phái hệ khác của Thánh môn đều nhòm ngó, nếu chẳng may Thạch sư phụ cũng đến, chỉ sợ cô nương khéo quá lại hóa vụng!”
Loan Loan cười chúm chím, gật đầu nói: “Không ai có thể lấy được ‘Thiên Ma Quyết’ từ người ta, kể cả lệnh sư. Loan nhi đã luyện thành Thiên Ma đại pháp, đến đường cùng có thể dùng chiêu ngọc đá cũng đều ra tro, ngay cả lệnh sư cũng không dám chắc mười phần có thể ứng phó. Lần này ta ấn định cuộc hẹn sinh tử này chính là để chứng minh đẳng cấp của ta trong Thánh môn, ta chẳng những có đủ tư cách, mà còn có đủ bản lĩnh để bảo tồn báu vật mà sư tôn đích thân giao lại.”
Từ Tử Lăng thấp giọng hô: “Có người vào thôn!”
Loan Loan lộ vẻ kinh ngạc nhìn chàng.
Từ ngoài đường vọng vào thanh âm của Biên Bất Phụ: “Loan nhi sao lại bày trò vô ích này, mà còn chưa ra đây bái kiến Biên sư thúc?”
Loan Loan đã khôi phục thần sắc lạnh lùng bình tĩnh, khẽ nói: “Đợi ta giết chết kẻ này, rồi sẽ cùng nghĩ cách trị thương cho Tử Lăng.” Nói rồi, thân hình nàng như bóng u linh lướt ra ngoài cửa.
- o O o -
Đại Đường Song Long Truyện Đại Đường Song Long Truyện - Huỳnh Dị Đại Đường Song Long Truyện