He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Huỳnh Dị
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 759
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9345 / 190
Cập nhật: 2022-05-11 07:50:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Dược Mã Chi Chiến
oảng Công Thác vọt qua cửa sổ, nhanh như sao sa từ lầu ba của Phúc Tụ Lâu phá không lao xuống, vượt qua khoảng cách gần hai mươi trượng, hạ xuống đầu cầu phía tây của Dược Mã Kiều mà thân mình không mảy may lay động.
Khả Đạt Chí xách ghế lại gần cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống, song mục lấp lánh thần quang như mắt ưng, không chớp mắt chiếu thẳng vào “Nhạc Sơn”.
Khấu Trọng vội bắt chước Khả Đạt Chí mang ghế lại gần phía cửa sổ, ngồi giữa Thường Hà và Khả Đạt Chí trước khi những người khác kịp rời bàn ùa đến bên cửa sổ để xem, thành ra gã chiếm được vị trí thuận lợi.
Thủ vệ trên đầu cầu thấy trong hai kẻ động thủ thì một bên là Hoảng Công Thác nhất đại tông sư danh tiếng của thành Trường An, mà các cao quan đại thần trên lầu lại không ai lên tiếng cản trở nên cũng không dám can dự vào.
Đang lúc chiến loạn, thiên hạ võ phong đại thịnh, tuy Trường An có cấm chỉ không được tư đấu, thế nhưng dĩ võ tương hội thì cũng có phát sinh. Trường Lâm quân lại càng hoành hành không cố kỵ điều gì, vì vậy trong tình huống đó thành vệ mới không dám can thiệp vào việc của Hoảng Công Thác, vốn là nhân vật hàng đầu trong Thái tử đảng
Khả Đạt Chí ung dung tự tại, trầm giọng nói:
- Khả năng thắng của Nhạc Sơn rất cao.
Khấu Trọng trong lòng kinh sợ, biết rằng nhãn lực của y cao minh, từ khí thế Từ Tử Lăng mà nhìn ra sự lợi hại của gã.
Nên biết Khấu Trọng và Từ Tử Lăng hai người suốt mấy năm kinh qua tôi luyện đánh khắp thiên hạ, rốt cuộc đã vượt được vũ môn hóa rồng, trở thành cao thủ thuộc đẳng cấp tối cao. Cho dù là nhân vật hàng đầu Ma Môn như Chúc Ngọc Nghiên hay Loan Loan hiện tại muốn giết hai gã cũng không được. Cho đến trận chiến ở Chí Thiện Tự, hai gã lực chiến với Phật môn Tứ Đại Thánh Tăng, tuy nói không phải là quyết đấu sinh tử, Tứ tăng vẫn chừa lại dư lực song thực lực hai gã đích thực sánh ngang với bất kỳ người nào trong Tứ tăng là sự thật không thể chối cãi. Khi hai gã bước ra cửa ngoại viện của Chí Thiện Tự thì cả hai đã được liệt vào đẳng cấp cao thủ đứng đầu thiên hạ, sau này không cần phải sợ bất cứ ai nữa. Trong quá trình dĩ chiến dưỡng chiến, hai gã thanh niên cao thủ, tài năng thiên phú võ công rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới đại thành.
Thanh âm của Lý Mật vang lên từ phía sau lưng Khấu Trọng:
- Hoảng Công Thác không phải là hạng tầm thường, theo ta thấy còn chưa rõ thắng bại thế nào.
Một giọng nói không biết của ai vang lên:
- Hoảng Công Thác so với Thiên Quân Tịch Ứng thế nào?!
Đương nhiên là vấn đề đó không một ai có thể trả lời được.
o O o
Lúc đó “Nhạc Sơn” cất lên một tràng cười dài, chúng nhân đều ngừng bình luận, toàn thần quan chiến.
Lũ vệ binh lo ngăn cản người và xe ngựa không cho lên cầu. Hoảng Công Thác đến phía đầu cầu bên này, đối diện với đầu cầu bên kia là Nhạc Sơn. Dược Mã Kiều trở thành chiến trường cho hai người tỷ đấu.
Từ Tử Lăng cười lớn một trận trời rung đất chuyển, rồi nhạt giọng nói:
- Hoảng Thất Sát ở Quan ngoại không phải muốn tiễn Nhạc mỗ quy tiên sao? Bổn nhân vốn không có ý nhập quan, một khi ngươi đã dám cản trở ta tất phải có gì bí ẩn không thể để người ta biết. Bổn nhân nhập quan chuyến này cũng muốn xem hiện nay Hoảng Thất Sát đã tiến xa được bao nhiêu rồi.
Thần sắc Hoảng Công Thác vẫn như thường, kỳ thật trong lòng nộ hoả sục sôi, lão hoàn toàn không biết làm sao Nhạc Sơn có thể tránh được tai mắt của Dương Văn Can, đột nhiên xuất hiện tại thành Trường An, chỉ là trước mắt đương nhiên không phải lúc nghĩ đến chi tiết này. Sự thật là lão đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Lão đương nhiên minh bạch Nhạc Sơn và Lý Uyên có mối quan hệ không tầm thường, đó chính là mục đích chủ yếu của lão khi ngăn cản Nhạc Sơn nhập quan. Giả như lão giết được đối phương thì phản ứng của Lý Uyên thật khó đoán trước được. Đương nhiên nếu lão bị đối phương đả thương hoặc giết chết thì cũng vạn lần bất xứng.
Lão bèn cất tiếng cười lạnh:
- Nhạc Bá Đao ngươi nhập quan thì có liên quan gì đến lão phu? Bất quá ngươi dám tìm đến tận cửa, ân oán giữa Hoảng Công Thác ta và ngươi bao năm nay đã đến lúc cộng sổ rồi. Chớ nói lời dư thừa, động thủ đi!
Từ Tử Lăng hoàn toàn hiểu được mâu thuẫn trong nội tâm của Hoảng Công Thác, điềm nhiên đáp:
- Bình sinh bản nhân đã gặp vô số người, thế nhưng ti tiện vô sỉ như Hoảng Công Thác ngươi ta lần đầu mới gặp. Thật không thể tin được ngươi lại là nhân vật đứng đầu một phái. Hôm nay ngươi không muốn động thủ cũng không được. Nhạc Sơn ta tái xuất giang hồ cũng chính là lúc tận số của ngươi đó.
Hoảng Công Thác không đáp lại nữa, tiến lên một bước, mục quang soi thẳng đối phương, thần thái lão luyện thâm trầm, thực không hổ danh một bậc tôn sư nhất đẳng, thành danh trong sáu mươi năm trở lại đây.
Từ khi y bước lên, không khí trở nên lạnh lẽo thấu xương, dường như có một luồng kình khí băng hàn cương mãnh tập kích đối thủ.
Từ Tử Lăng ngầm vận Bất Động Căn Bổn Ấn, thế vững như núi, cười dài nói:
- Trong lần giao thủ thứ ba này, hy vọng Hoảng Thất Sát ngươi không làm cho bổn nhân phải thất vọng!
Dù khẩu khí có lớn, nhưng uy danh Nhạc Sơn đã giết chết Thiên Quân Tịch Ứng đã khiến chúng nhân đều biết rằng đó không phải là cuồng ngôn.
Hoảng Công Thác hừ lạnh một tiếng, lại tiến lên một bước nữa, khí thế thậm chí còn gia tăng hơn trước, y phục lão không gió mà tự lay động, y phục Từ Tử Lăng cũng theo vậy mà bay phần phật.
Cao thủ tương tranh, khí thế quả thật bất phàm, vô luận những nhân vật võ lâm đứng xem trên lầu hoặc tại cầu, ngoại trừ một số rất ít người, còn lại đều cảm thấy nếu mình ở vào vị thế của “Nhạc Sơn”, nói không chừng đã đầu hàng chịu thua rồi.
Từ Tử Lăng thu nhiếp tâm thần, chẳng dám rời mắt khỏi nhãn thần của Hoảng Công Thác, y cố ý dùng lời nói để kích động đối phương nhằm bức bách lão chủ động tiến công. Tâm thần y tiến vào cảnh giới bình tĩnh lòng không gợn sóng, việc sinh tử thắng bại đều để sang một bên.
Trong sát na Hoảng Công Thác tiến bước thứ hai, gã cũng nhanh như chớp bước dài lên một bước khiến cự ly giữa hai người chỉ còn chưa đầy tám xích (3 mét).
Tuy song phương xuất bộ cách nhau một sát na nhưng thời điểm dừng bước lại là cùng một lúc, giống như đã phối hợp trước với nhau vậy.
Ở trên lầu cao Khấu Trọng xem mà mừng rỡ trong lòng. Từ Tử Lăng đã có thể bức Hoảng Công Thác từ thế chủ động rơi vào bị động, không thể không ra tay trước để cân bằng cục thế.
Khả Đạt Chí thở dài tán thưởng.
Lý Mật và Vương Bá Đương cùng đồng thanh khen:
- Hảo!
Chỉ là không biết khen bên nào.
Hốt nhiên Hoảng Công Thác quát to một tiếng, xuất ra một quyền, quyền phong cực kỳ lăng lệ, tựa như núi băng đổ xuống nghiền nát hòn đá nhỏ khiến người khó mà dám ngạnh tiếp.
Khóe miệng Từ Tử Lăng xuất hiện một tia tiếu ý, thể hiện trên gương mặt giả của Nhạc Sơn lại có ý vị lãnh khốc vô bì, quả là liền mạch như áo trời không thấy đường may.
Chiêu Thất Sát Quyền này của Hoảng Công Thác sự thật chỉ dùng sáu bảy thành công lực. Đây chính là kết quả lý tưởng mà Từ Tử Lăng sử dụng mọi thủ đoạn mới thu về được.
Từ lúc gã lớn tiếng khiêu chiến đến giờ đều chiếm thế thượng phong.
Hoảng Công Thác vì bị công khai âm mưu cản trở Nhạc Sơn gã nhập quan, lại thêm tâm tình mâu thuẫn nên đối với với việc toàn lực xuất thủ còn nhiều do dự đắn đo. Với nhiều tình huống bất lợi như vậy, công lực của lão đương nhiên đại giảm. Huống hồ lão còn có một nhược điểm trí mệnh là Từ Tử Lăng từ trong di quyển của Nhạc Sơn hiểu rõ Thất Sát Quyền của lão như lòng bàn tay còn lão thì đối với “Nhạc Sơn” trước mắt không hề biết rõ nông sâu. Cứ như vậy lão tự nhiên sẽ thiệt thòi to.
- Bùng!
Từ Tử Lăng vận chưởng đón đỡ, không hoa dạng gì ngạnh tiếp một quyền của Hoảng Công Thác. Cả hai cùng lùi về phía sau, đều cảm thấy rằng công lực đối phương thật chẳng kém gì mình.
Khấu Trọng trong lòng thầm kêu “hảo tiểu tử”. Gã biết rõ nếu như luận công lực hỏa hầu thì Từ Tử Lăng không bằng Hoảng Công Thác. Nếu để bị lão một quyền đánh cho phải lảo đảo thối lui thì người khác không nghi ngờ gã là giả Nhạc Sơn mới là lạ. Thế nhưng Từ Tử Lăng đã tạo ra tình thế xảo diệu thế này khiến cho có thể ngạnh tiếp một quyền của Hoảng Công Thác không tốn chút sức nào, sau đó dùng thân pháp tránh nặng tìm nhẹ khiến cho không ai cảm ra được công lực của gã không bằng đối phương, phương pháp này quả thật là tinh minh. Điểm vi diệu bên trong tuy người xem đông đến cả ngàn nhưng chỉ mình Khấu Trọng là nhìn ra được.
Quả nhiên Từ Tử Lăng lách người sang trái, tránh được quyền thứ hai của Hoảng Công Thác. Hai tay như xoè ra như hoa nở, quyền, chưởng, chỉ biến hoá không ngừng, như trường giang đại hải nhằm vào Hoảng Công Thác.
Hoảng Công Thác làm sao biết được Nhạc Sơn vốn nổi tiếng bá đạo lại có thể triển khai công phu quyền chưởng cởi mở phóng khoáng lại ẩn tàng sự huyền diệu tinh tế thế này. Lão tính sai một nước chỉ đành thấy chiêu nào tiếp chiêu ấy, bị hãm vào thế bị động. Bất quá lão phòng thủ nghiêm mật, một giọt nước cũng không vào được, khiến đối thủ không thể công kích, cũng không thể nói là hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Kình khí song phương tầng tầng lớp lớp như cuồng phong bạo vũ, cực kỳ hung hiểm, chỉ cần có một sơ suất nhỏ cũng đủ lâm vào cảnh thảm tử, bỏ xác trên cầu.
- Bịch!
Một chỉ của Từ Tử Lăng xuất ra trúng vào đầu quyền của Hoảng Công Thác, mượn lực nhẹ nhàng nhảy sang một bên
Khả Đạt Chí đứng cạnh Khấu Trọng cao hứng nói:
- Hảo Nhạc Sơn!
Chúng nhân trừ Khấu Trọng và một số ít người khác, đều không biết xảy ra chuyện gì. Vì sao Nhạc Sơn đang giao tranh kịch liệt lại khơi khơi điểm một chỉ rồi lùi về phía sau, như vậy chỉ làm cho đối thủ tăng thêm khí thế mà thôi. Thế nhưng vì sao Khả Đạt Chí lại khen ngợi Nhạc Sơn?!
Quả nhiên Hoảng Công Thác toàn thân kịch chấn, không tiến lên được mà lùi lại một bước. Chúng nhân lúc này mới biết một chỉ này của “Nhạc Sơn” vừa lăng lệ vừa tập trung, đã phá được kình khí của Thất Sát quyền, xâm nhập thẳng vào kinh mạch buộc Hoảng Công Thác phải lập tức hóa giải, bỏ mất lương cơ.
Chỉ mình Khấu Trọng hiểu được Từ Tử Lăng đã chọn đúng thời cơ, khi bay về sau đã dùng tá kình đả kình, đả phá cục diện đang cân bằng, triển khai đợt tấn công thứ hai.
Chúng nhân bao gồm Khả Đạt Chí đều không thể tưởng tượng được Từ Tử Lăng bay lùi chưa hết đà thì đã lập tức đổi hướng, nhanh như lưu tinh thiểm điện bay ngược trở về phía Hoảng Công Thác.
Hoảng Công Thác đã có gần bảy mươi năm tu dưỡng võ học, cũng phải giật mình kinh hãi, mất hết lòng tin, lão chỉ có thể lùi xéo qua chạm vào thành cầu, song quyền cùng xuất thủ, phòng thủ nghiêm mật, không cầu có thể công mà chỉ cần không phạm phải sai lầm, một lần nữa lại bị hãm vào thế phải cực lực phòng thủ.
Từ Tử Lăng biết rằng thành bại chỉ quyết định vào lúc này. Có thể nói gã đã thi triển hết pháp bảo toàn thân, từ tâm lý, lòng tin, khí thế của đối phương phán đoán ra chổ sơ hở của Hoảng Công Thác. Đến lúc này gã đã chân chính chiếm được thượng phong. Bất quá công lực hơn sáu mươi năm của Hoảng Công Thác không phải tầm thường, khí mạch du trường, nội lực đầy đủ. Nếu để cho vị tiền bối cao thủ này có thể phóng tay phản công, e rằng kẻ bại trận sau cùng là gã chứ không phải đối phương.
Từ Tử Lăng lăng không xoay mình, chân không chạm đất bay ngang qua bề mặt cầu rộng hơn hai trượng, hai bàn tay chập lại, mười ngón tay cong vào phía trong chưởng tâm, ngón cái của bàn tay phải áp vào phía trên ngón cái của bàn tay trái, thi triển chiêu Nội Phược Ấn, nghênh tiếp song quyền như sét đánh của Hoảng Công Thác. Cùng lúc đó gã cũng gầm lên:
- Hoán Nhật Đại Pháp!
Bốn chữ này ám tàng chân ngôn ấn chú tâm pháp, hướng về mục tiêu là Hoảng Công Thác mà phát ra. Giả như Hoảng Công Thác không vì bị kích động khiến tâm tình mâu thuẫn dẫn đến khí hư thế nhược thì “Tứ tự chân ngôn” này tối đa chỉ có thể tạo ra chút ít nhiễu loạn đối với lão ta mà thôi. Thế nhưng lúc này Hoảng Công Thác không nhìn rõ thế công của đối phương trong lòng hoảng loạn, ảnh hưởng của “Tứ tự chân ngôn” này đối với lão thật không phải nhỏ, lập tức quyền thế giảm hẳn.
Quyền ấn chạm nhau, hoàn toàn không có tiếng động nào của kình khí giao tranh.
Lý Mật từ phía sau Khấu Trọng hô lớn:
- Hỏng rồi!
Nói chưa dứt lời, Hoảng Công Thác đã lảo đảo bước ngang qua một bước. Người không có võ công cũng thấy lão ta là thân bất do kỷ, bị đối thủ đánh tới không giữ được thăng bằng nữa.
Thường Hà đứng bên Khấu Trọng chắt lưỡi thốt:
- Lợi hại!
Từ Tử Lăng biết đã đắc thủ. Vừa rồi gã đã dùng Nội Phược Ấn kết hợp với phương pháp tá kình đem quyền kình của Hoảng Công Thác phân tán đi mất, kỳ chiêu này đã hại Hoảng Công Thác dùng sai lực đạo, thiếu chút nữa là thổ huyết.
Từ Tử Lăng biến Nội Phược Ấn thành Ngoại Phược Ấn, ngón cái hướng ra ngoài khí kình cũng tỏa ra phía ngoài, hai bàn tay vẫn xoắn chặt vào nhau không rời. Hoảng Công Thác làm sao biết được nội khí của gã lại dễ dàng tùy ý đổi hướng tấn công như thế, lão tiếp xong ấn chiêu đó cơ hồ đứng không vững nữa.
Hoảng Công Thác than thầm trong lòng, bèn hét lên một tiếng như sấm, đồng thời thuận thế phóng người vọt lên, vứt bỏ hết thể diện, vượt qua lan can cầu, bỏ chạy về hướng kênh Vĩnh An.
Trước mắt ai cũng thấy lão sắp phải rơi xuống sông, từ trong đám người quan chiến ở bờ bên kia đột nhiên có một vật đen đen bay ra, vượt qua mặt sông bảy tám trượng, ném ra sau mà tới trước bay đến đúng ngay dưới chân Hoảng Công Thác khiến lão có điểm mượn lực, nhờ đó có thể hoán khí an nhiên phản hồi bờ tây của kênh Vĩnh An. Nhìn kỹ lại thì ra cái vật đen đó chỉ là một chiếc hài.
Khấu Trọng cảm thấy Khả Đạt Chí đưa ánh mắt về phía đám đông chỗ chiếc hài được ném ra, rồi hốt nhiên thân hình khẽ run lên, hiển nhiên y đã nhìn ra ai là người đã giúp Hoảng Công Thác trong lúc hoang mang. Khả Đạt Chí khẳng định là quen biết người này, nếu không đã không thể từ đám đông mau chóng nhận ra người liệng. Khấu Trọng tự vấn nhận rằng phi hài nhanh như thế thì bản thân gã cũng không làm được.
Từ Tử Lăng nhìn chiếc hài chìm xuống nước, biết rõ tha được thì tha, nếu cứ ép Hoảng Công Thác xuất thủ, đối phương nổi cơn thịnh nộ, gạt sinh tử sang một bên không còn cố kỳ gì thì người chịu thiệt thòi không chừng là kẻ hiện tại uy chấn Trường An là Nhạc Sơn gã. Gã bèn ngửa mặt lên trời cười dài một trận nói:
- Hoảng Thất Sát! Bổn nhân không tiễn!
Dứt lời phi thân xeo xéo hướng về đầu bên kia của Dược Mã Kiều, nhấp nhô vài cái đã biến mất trong đám đông đang xem nhiệt náo.
o O o
Trên lầu mọi người đều trở về bàn, Lý Mật và Vương Bá Đương thuận thế cùng với Khả Đạt Chí ngồi vào bàn của Khấu Trọng và Thường Hà.
Khả Đạt Chí giới thiệu Thường Hà và Khấu Trọng cho hai người, Lý Mật có vẻ như tinh thần không được tập trung, hoàn toàn không chú ý gì đến Khấu Trọng. Tuy nói Khấu Trọng và Lý Mật thù sâu như biển nhưng hai người không hề quen biết nhiều, nếu đổi lại là Trầm Lạc Nhạn thì có khả năng lớn là sẽ phát hiện ra Khấu Trọng.
Tâm thần Khả Đạt Chí còn để trong trận long tranh hổ đấu vừa rồi, tỏ vẻ tiếc nuối nói:
- Thật không ngờ Bá Đao Nhạc Sơn sau khi bỏ đao lại có bá khí uy chấn thiên hạ như vậy. Hoán Nhật Đại Pháp không hổ danh là Thiên Trúc tuyệt học, kỳ dị huyền ảo, khiến cho người ta khâm phục.
Lúc đó Hoảng Công Thác thần sắc như thường bước lên lầu tiếp tục dùng bữa. Cả Khấu Trọng cũng phải bội phục sự thâm trầm của lão ta, thầm nghĩ nếu đổi lại là gã thì sẽ tìm một chỗ nào đó núp lại, không mặt mũi nào nhìn người ta nữa.
Vương Bá Đương cười đáp:
- Khả huynh phải chăng ngứa tay rồi!
Nhãn tình Khả Đạt Chí chợt sáng lên, lộ ra một chút tiếu ý đầy vẻ tự tin không đáp lời.
Lý Mật nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Dược Mã kiều đã khôi phục như cũ, người qua kẻ lại, hắn thở dài nói:
- Nhạc Bá Đao lần này đến Trường An ắt sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn, Khả huynh nếu có thể đánh bại Nhạc lão sẽ lập tức danh chấn thiên hạ.
Thường Hà nhỏ giọng nói:
- Nghe nói Hoàng thượng và Nhạc Bá Đao đã có giao tình nhiều năm, Khả huynh hãy nghĩ cho kỹ rồi mới hành động.
Y tuy không thích Khả Đạt Chí nhưng lúc đó nhìn thấy Lý Mật và Vương Bá Đương cứ thêm dầu vào lửa, bộ dạng như chỉ sợ thiên hạ không loạn nhịn không được bèn lên tiếng cảnh báo.
Khấu Trọng khẽ đá Thường Hà một cước dưới gầm bàn, ý bảo y sớm rời đi, đối mặt với Lý Mật và Vương Bá Đương hai người thực sự là vô cùng cực khổ. Nghĩ đến Vương Bá Đương đã từng làm nhục Tố Tố gã lại càng cảm thấy đau lòng khó mà chịu được.
Khả Đạt Chí cười đáp:
- Nếu tại hạ chỉ tìm Nhạc Bá để trao đổi về võ học, chắc Hoàng thượng sẽ không hạch tội chứ?
Lý Mật trừng mắt nhìn Khả Đạt Chí chầm chậm nói:
- Người vừa rồi ném hài giải nguy cho Hoảng Công Thác có phải người quen của Khả huynh không?
Khấu Trọng thầm kêu lợi hại, từ phản ứng hơi bất thường của Khả Đạt Chí mà Lý Mật đã có kết luận giống với gã.
Khả Đạt Chí thần thái như thường tự nhiên nói:
- Mật Công cũng nhìn không ra kẻ ném hài là ai, tại hạ làm sao nhìn ra chứ. Chỉ vì người này hành động cực kỳ cao minh khiến ta lấy làm kinh dị thôi!
Lý Mật đương nhiên không tin lời y, mục quang hướng về gương mặt xấu xí của Khấu Trọng như là muốn nhìn thấu gã, hắn mỉm cười nói:
- Mấy ngày nay có hai sự kiện khiến người phải để mắt đến chính là Nhạc Bá Đao nhập thành và Mạc tiên sinh hành y cứu người. Không biết Mạc tiên sinh có tính an cư lạc nghiệp lâu dài ở đây, trở thành người Trường An không?
Khấu Trọng không dám nói lại mấy lời hồ ngôn đã nói với Doãn Đức Phi vì nó tựa hồ không hợp tình lý chút nào bèn đáp:
- Đa tạ Mật Công quan tâm, hiện tại tiểu nhân vẫn chưa quyết định.
Thường Hà biết đã đến lúc, đứng dậy cáo từ:
- Mạc huynh cần trị bệnh cho ái nhi của Công Bộ đại nhân, thỉnh các vị thứ tội.
Khấu Trọng âm thầm tạ thiên vái địa, vội vàng cáo lỗi rồi theo Thường Hà chuồn thẳng.
Đại Đường Song Long Truyện Đại Đường Song Long Truyện - Huỳnh Dị Đại Đường Song Long Truyện