Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyenquoctaints
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 130 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1143 / 29
Cập nhật: 2017-09-25 04:54:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đã Nhớ…Một Cuộc Đời 2 – Chương 4
iếng mưa ảm đạm bên ngoài để làm cho cái không gian bên trong thư viện đỡ yên tĩnh hơn, mùa hè của Hà Nội là mùa của mưa và nắng. Thật là thất thường quá đi…Mấy ngày rồi, nó không đả động hay có hành động gì đến việc tán tỉnh con nhỏ đang ngồi phía đối diện vì chẳng biết bắt đầu từ đâu, dù sao hai đứa chỉ mới quen xã giao thôi mà. Bóp đầu khẽ nhăn mặt như đau lắm, trời ạ, ngốc quá đi, có một đứa con gái mà đến nói chuyện cũng không xong. Để mặc nhỏ ngước lên nhìn lên bằng ánh mắt khó hiểu. À mà lạ ở chỗ, không phải nó thì nhỏ, bất kể hôm nào vô thư viện cũng ngồi vào bàn của nhau. Nói lại chút, nó không tình cờ cho lắm.
_Đau đầu à em?
Nhỏ Nhi vẫn coi nó là em dưới khoa, quên, đúng là thế mà, chỉ có nó là coi nhỏ thành đối tượng thôi.
_Không, sao… Cho tôi hỏi chút?
_Hỏi gì?
_Sao hôm nào cũng vào chỗ tôi ngồi cùng thế?
Nhỏ tủm tỉm cười, cặp kính cận gọng trắng rung rinh, đôi mắt to tròn vẻ tinh nghịch.
_Hihi, tưởng tôi thích em à mà hỏi thế?
_À không… Chỉ…
_Chỉ gì, chẳng qua chỗ này ít người vì ở phía dưới nó yên tĩnh và cũng là chỗ quen thuộc của tôi trước khi có cái mặt dễ ghét của em đến phá đám người khác đọc sách thôi.
_Ơ vậy à? Xin lỗi.
Nó bối rối.
_Tôi cũng muốn hỏi em, sao em cũng hay ngồi vô chỗ này khi có tôi?
Ánh mắt vẫn tinh nghịch hấp háy. Nó cảm thấy mặt mình nóng ran. Không ngờ có tình huống hỏi ngược này.
_Thì tại…tại…
_Tại gì? Mà thôi đây chả quan tâm, vô lớp đây. Ngồi đấy mà suy nghĩ đi!… Chậc! Thời tiết chán quá…
Nhỏ nói thờ ơ như mọi lần, gấp quyển sách lại và rảo bước ra khỏi thư viện, làm nó cứ tẩn ngẩn ngoái nhìn theo cái đuôi sam đung đưa. Biết vậy mạnh mồm ” Vì tôi thích Nhi!” cho rồi. Chán quá, nhưng dù sao từ “đáng ghét” thành “dễ ghét” cũng an ủi nó phần nào. Tuy chẳng được bao nhiêu, cảm giác chinh phục thật khó khăn.
Cuối tuần, buổi đi chơi mà anh Tân rủ được khởi hành nó thì cứ đơ đơ thế nào mà không chuẩn bị gì cả, thậm chí còn quên. Sáng thứ 7, đang ngủ thì có đứa nào gọi điện thoại mà sáu giờ sáng mới điên. Mắt nhắm mắt mở bỏ ra xem, số lạ.
_”Anh có biết mấy giờ rồi không hả tên kia?!!”
Có tiếng hét ầm trong điện thoại. Nó lẩm nhẩm vài câu chửi vì quá bực. Quái lạ, sáng sớm ngày ra, có con điên nào gọi hỏi giờ. Bộ nhà nó không có đồng hồ chắc. Với giọng khó chịu.
_”6 giờ rồi, là ai thì cũng làm ơn tha cho tôi ngủ chút, cuối tuần mà không biết thương người lao động gì cả.”
Cái câu hay nghe của bố mẹ khi gà gáy thế mà được việc. Nó tính cúp máy thì tiếng hét trong điện thoại càng to hơn.
_”Lao cái con khỉ, trời ơi là trời, em chắc sang giết anh rồi phóng hỏa luôn quá. Em Hoài đây, nửa tiếng nữa đi rồi, nửa tiếng, nửa tiếng đấy, nghe rõ không mà giờ này chưa qua đón người ta??”
Đến lúc đấy mới giật mình, quên hôm nay đi Hải Phòng tắm biển. Nhỏ Hoài gọi mà tưởng con điên nào.
_”Ối chết, đây…đây anh sang đây, đợi xíu!”
_”Cho anh mười phút, không thì mua giùm bình xăng mai trả tiền!”
Qua điện thoại nó vẫn nghe thấy được tiếng nghiến răng ken két. Cụp máy, vơ cái vì, đồng hồ, ít quần áo trong tủ vào balo. VSCN bằng vận tốc thần sầu rồi vội vàng phi sang nhà nhỏ Hoài hôm nọ mới chỉ cho nó. Đường Hà Nội vắng hoe mà sáng tỏ to, vượt qua bên cầu, nó thấy được bóng bình minh trên nước, mùi hoa sữa tỏa khắp phố phường, sương sớm phủ vào mắt cay xè, đó là những gì nó kịp cảm nhận ở đường Hà Nội. Đến nơi, thấy nhỏ Hoài đang ngó xung quanh tìm nó. Tiến lại gần, mặt nhỏ cau có.
_Qua quán luôn kẻo muộn, tưởng lùn cho em leo cây?
_Hehe, xin lỗi…Xin lỗi…
_Hứ đồ mê ngủ!
_Thế mấy giờ đi Thanh Hoài?
_7 giờ anh.
Xuýt té ngửa với nhỏ này. 7 giờ mà 6 giờ hơn đã gọi rồi.
_Thế sao gọi sớm vậy!
_Hì, gọi phá anh chơi!
_Thôi đùa tý, người gì dỗi như con gái thế? Sớm chút đi ăn sáng rồi lên, tính nhịn đói à?
Vậy còn nghe được. Rẽ vào quán phở ven đường, sớm nên khá vắng. Dạo này bớt được ít học phí vì giấy chứng nhận hộ nghèo bố gửi, nên ăn sang. Nó và nhỏ xì xụp. Nhìn nhỏ ăn ngon lành chẳng chút yểu điệu, làm nó ăn ngon lây.
_Nhìn gì em vậy lùn?
_Ờ chả biết.
_Xạo, chắc nghĩ em vô duyên hở?
_Chắc thế!
_Em có duyên đầy mình, vô duyên mỗi cái lúc ăn thôi hihi. Xong rồi, đi..!
Đến quán gửi được cái xe thì vài phút sau mọi người mới đến, ít ra hai đứa nó cũng đến sớm. Anh Tân lái được chiếc 7 chỗ tới, anh bảo mẹ anh với đứa bạn bận nên không đi được khỏi thuê xe, đi xe nhà cho an toàn.
Nó ngồi ở thềm đá ngoài quán đợi anh Tân lùa tất cả yên vị trên xe rồi nó mới lên. Hôm nay có ba đứa con trai và ba đứa con gái, nó, anh Tân và một thằng đực ở quán. Còn đâu thì nhỏ Hoài, con nhỏ lười em anh Tân và thêm chị người yêu của anh nữa. Không quá đông nhưng cũng không quá vắng. Xe thì rộng thừa chỗ nên khá là thoải mái. Vẫn cái góc cuối xe quen thuộc mỗi lần đi ôto, nó tách người đi xuống ngồi, cách biệt hẳn với mọi người.
_Kìa anh lùn, ngồi thỏm dưới đấy chi? Lên đây với em!
Nhỏ Hoài gọi nó, nó lắc đầu.
_Thôi, anh bị say xe sợ lên ảnh hưởng mọi người.
_Bị say xe thì lên ngồi chỗ chị cho đỡ chứ ở đấy càng say em ạ!
Người yêu anh Tân nói vọng xuống, hai anh chị ngồi đầu xe vì muốn gần nhau và anh Tân phải lái xe. Anh cười.
_Thôi kệ, thích ngồi đâu ngồi, tính thằng này nó thế em ạ.
Chị cũng không nói gì nữa, nó thì đúng nguyện vọng chẳng làm phiền ai nên bổ nhào ra ghế cuối nằm. Ruột gan theo cái bánh xe bon trên đường lộ cứ lăn đều đều. Khổ.
_Đã vậy thì em xuống với lùn!
Nhỏ Hoài đi từ từ xuống để giữ thăng bằng. Giờ mới để ý, nhỏ này thiệt tình…Chân dài trắng phau mà mặc cái quần ngắn cũn, thảo nào vô quán ăn, làm thằng bồi lúng túng ra mặt. Nó bị chằm chằm vào đôi chân đó, nhỏ đánh tiếng mới giật mình.
_Dẹp vào cho em ngồi với!
_À, ơ… Lên kia mà ngồi, chỗ này chật trội rúc vô chi?
_Thích! Ở trên kia chả có ai nói chuyện vui cả.
Nó tự hỏi không biết cái thằng tính cách thô thiển như nó thì vui ở cái nỗi gì nữa. Nhỏ Hoài cứ huyên thuyên kể, nó thì mặt phê vì bị say xe hành chẳng chú ý gì hết. Nghe đâu bảo 2 tiếng hơn mới đến nơi, thế thì còn khổ dài. Lâu lâu nhỏ kể xong cười một mình, nó không cười vì chẳng để ý, nhỏ lại nhéo hai má nó kéo dãn ra hai bên.
_ Cười đi! Có cười không thì bảo? Cười…! Cười mau…! Hihi, nhìn cái mẹt anh mắc cười quá!
_Dzạ…zỏ…za, zói…zào zay zây zờ…!
Âm tanh bị bóp méo vì hai bên má nó nhỏ cứ day day. Nghe vậy lại hoảng rồi thụt tay lại.
_Trời ơi, để em kiếm cái túi đừng ói vô em.
_Hành người ta quá trời còn kêu… Cho nằm im cái đi…hừ…hừ.
Nó ngủ quên vì xe đi ít xóc, thành ra lúc đến nơi xe dừng mới bất ngờ tỉnh. Tiếc quá, đâu phải dễ gì được đi chơi thế này, tính tranh thủ ngắm đất Cảng từ trên xe mà lại ngủ quên. Thôi đằng nào chả có một ngày để thăm quan. Nghĩ ngợi chán chê, nó mới để ý đến người mình. Nhỏ Hoài đang nằm phía trên nó ngủ ngon lành. Toát mồ hôi hột, biết đánh thức nhỏ ra sao bây giờ, người gì mà mùi nước hoa nồng nặc làm nó suýt ói (vì say xe). Bỗng nhiên.
_Dậy hai đứa kia, đến nơi rồi. Chim chuột cả trên xe của anh hả?!
Anh Tân gọi to nó thì ngượng, nhỏ Hoài thì giật mình ngã bổ nhào xuống.
_Huhu… Sao anh không đỡ em?
_Đè lên tay người ta đỡ bằng mắt à?
_Nhõng nhẽo… Nó giả vờ đấy Minh ạ, kệ nó.
Nhỏ Hoài chẳng nói chẳng rằng bật dậy rượt anh Tân, cả xe cười vang. Nó cũng bò dậy lấy balo. Đi ra nó thấy được một khoảng sân và thảm cỏ, xung quanh rất nhiều cây cối, phía trước thì có một ngôi nhà to lớn mang nét đẹp cổ. Ngồi trên xe nhiều làm nó vừa mệt vừa bủn rủn hết cả chân. Tự dưng bị khụy xuống.
_Trời ơi, anh sao thế này?
Nhỏ Hoài bỗng dưng hét ầm lên làm mọi người chú ý.
_Minh sao thế em?
_Không sao đâu chị, em mất thăng bằng chút thôi.
_Làm người ta lo muốn chết, anh lùn hâm tự nhiên đang đi lại ngã ra.
_Anh muốn thế đâu.
Đứng dậy phủi quần áo, không khí ở đây thật nóng nực, cũng phải, trưa rồi còn gì nhỉ. Ít ra thoát khỏi chiếc xe làm nó đỡ nôn nao hơn hẳn.
_Chỗ nào đây anh Tân?
_Biệt thự đồi 3.
_Người quen à anh?
_Quen đâu, đối tác làm ăn của má anh nên hôm qua bà gọi hẹn trước ột căn.
_Xùy… tưởng anh Tân chơi sang?
Nhỏ Hoài trề môi rồi khệ lệ cái balo đi vào.
_Sang sao được với cô? À tý quên, đợi chút để anh vào kêu chủ đã.
Nó ngồi bệt xuống thảm cỏ, căn nhà nhuộm vàng màu nắng, phía trên đỉnh có cái lá cờ nhìn lạ mắt. Cửa ra vào gỗ mái vòm, trông khá đẹp. Tại đây cây cối xanh tốt, mà nó chẳng biết cây gì nữa. Thở dài một tiếng, tự nhiên nó lặng người đi vì suy nghĩ chợt đến về người con gái nào đó vô định.
… Tiếng ai bên cạnh lay lay nó.
_Vào thôi anh lùn. Mệt quá lại hỏng hóc à, cần em lên dây cót không?
_Thôi… À đợi chút!
Dạo gần đây nó thấy mình không được bình thường cho lắm, cứ như có ai đang điều khiển và nó không còn là nó vậy. Thật rối bời về tâm trí…Căn nhà rất sang trọng và đầy đủ tiện nghi, mọi thứ đều bóng loáng, ba đứa con gái kia chạy luôn đi thăm quan rồi suýt xoa gì ở dưới bếp chẳng rõ. Ở ngoài nóng bao nhiêu ở trong mát bấy nhiêu thật dễ chịu.
_Mọi người ăn uống rồi nghỉ ngơi chiều ra Đồ Sơn tắm! Linh với hai em làm món gì cho cả nhà ăn đi, trưa rồi còn gì? Đồ trong tủ lạnh hết đó!
_Dạ! anh mang đồ lên phòng giùm em nhé?
_Ừ Hoài với Cún để đồ đây phụ chị Linh luôn đi, anh đêm lên cho. Hai thằng kia mang đồ lên với anh nào!
Nó vác túi đồ của nó với nhỏ Hoài đi theo anh Tân và thằng đực kia. Ở tầng trên rộng và nhiều phòng nhỏ. Anh Tân bảo mỗi người phòng cho thoải mái. Nam nữ xen nhau. Phòng nó nằm giữa phòng nhỏ Hoài và con nhỏ em gái anh Tân. Đặt lưng xuống cái giường nệm êm ái mùi thơm. Nó vắt tay lên trán ngẫm. Được đi chơi thế này thật là xa xỉ đối với một thằng sinh viên. Nhưng đi có mất tiền đâu. Đúng là may mắn. Quá may mắn cho nó. Lục chiếc balo để tìm bộ đồ mặc át hơn thì mới giật mình. Lúc sáng vội đi vơ nhầm quần áo mùa đông, ngoài hai chiếc áo cộc của anh trai thửa lại thì toàn áo len với áo khoác. Khổ đến thế là cùng. Lại còn cái quần kaki này nữa, chỉ có chết nóng.
_Cạch…!
Anh Tân mở của phòng. Nhìn anh phong cách quá, quần áo sành điệu dữ, đúng là nhà giàu.
_Thằng hâm này, điều hoà đâu không sài?
_Em đâu biết bật đâu, với lại cao như này em với tới sao nổi?
_Mày trên trời rơi xuống à, điều khiển đây nè. Đó bấm cái nút đỏ này.
_Dạ rồi.
_Thiệt là cù lần hết mức, anh không vô chắc mày bị thui ở trong quá.
_Hehe.
_Thôi xuống ăn còn nghỉ ngơi. Anh đang mệt hết cả người đây. Mẹ cha nó ngồi tý mà đau lưng…
Anh Tân tự đấm vô lưng cài cái rồi đóng cửa chạy xuống trước. Nó nằm cảm nhận cái hơi lạnh chút nữa rồi mới xuống.
Mùi thức ăn thơm, hơi bay nghi ngút khắp nhà bếp. Đúng là ba đứa con gái ra tay có khác. Nữ công gia chánh là cái nghề rồi.
_Có ăn cũng để em kêu khản cổ là sao?
_Tại anh đợi hai thằng này.
Ông Tân này lại đổ tội linh tinh, thôi đang mệt không chấp.
_Xì… Thôi cả nhà ăn ngon miệng.
_Mời mọi người nha!
Tiếng bát đũa leng keng cộng thêm tiếng cười nói khen ngợi từ hai người kia cho nhóm nữ. nó thì mặc kệ để tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình. Suy cho cùng những món này đâu đến độ “như đầu bếp” mà anh Tân tấm tắc nãy giờ. Có khi còn chẳng bằng những món em từng nấu cho nó ăn nữa. Nghĩ đến đây, nó nở một nụ cười buồn.
_Gì mà hai người tâng bốc ghê vậy?
_Phụ nữ rất thích được khen, nịnh họ cho họ vui một chút có sao đâu em?
_Cậu kém quá à.
Hai người lắc đầu cười xòa rồi đi lên, nó thấy hơi áy láy vì ăn mà không làm, định phụ nhỏ Hoài xử lí chỗ bát đĩa thì anh Tân kéo nó lại.
_Kệ đi, lên mà nghỉ chiều còn đi chơi.
Lại lọ mọ vô phòng đóng cửa. Ngồi trên giường, kế bên là chiếc cửa kính không bung mành, ánh nắng mặt trời phản chiếu lóa mắt, nó lại buồn da diết, nó cứ gục mặt vào đầu gối. Mọi thứ yên tĩnh, đâu đó chỉ là tiếng nói khe khẽ “Ánh Dương!” Trong vô thức của nó. “Em à! Anh đang khổ lắm em biết không?”.
…Tiếng gõ cửa làm nó tỉnh giấc, mọi thứ như cơn mơ nó vừa trải. Rất nhạt nhòa nhưng cũng đủ để đè nặng trong tâm trí nó.
_Anh lùn ơi, em Hoài đây! Đi biển đi, muộn rồi!
_Ừ xuống đi đợi anh chút!
Trời chưa tắt nắng và cũng khá nóng, điều kiện này đi bơi thì tốt đây. Háo hức là cảm giác hiện giờ của nó.
_Cạch! Ủa bộ chưa thay đồ à em?
_Em quên mang quần đùi.
_Thiệt tình! Để anh sang lấy à mượn!
Anh Tân chạy sang rồi quay lại đưa nó cái quần rồng rắn gì đó của anh. Khá ngầu, nó thì ngượng ngùng thay đồ vì làm phiền anh nhiều quá.
_Chốt cửa lại rồi đi.
_Vâng!
Đường phố Hải Phòng ngập tràn trong ánh nắng mùa hè nhưng cho dù vậy nơi đây vẫn không vắng đi chút nào, thậm chí còn rất đông đúc. Thật giống với Hà Nội, nhưng màu của những cánh hoa Phượng thì có phần đẹp hơn là Hoa sữa. Trên xe, nó mỉm cười vì cái thú vui so sánh của mình. Mỗi nơi mỗi cảnh, có khi ở đây một vài tháng nó lại thích cái đất cảng này mất.
_Cười gì thế lùn?
_Ở đây đẹp quá nhỉ?
_Ừ hihi. Đây không đẹp thì ở đâu đẹp nữa?
Nó im lặng để mặc nhỏ Hoài hướng ánh mắt thèm thuồng ra phía bên ngoài kia, ở đây những hàng ăn vặt rất nhiều, chắc toàn đồ biển họ đánh bắt được hết. Dù sao cũng phải khám phá dần dần.
Chiều đến không khí nắng nóng. Sau khi gởi được xe anh Tân kéo tụi nó vào khu bãi tắm, hình như ngay đầu quận. Nó có thể thấy khá nhiều người đang bơi và nghịch nước. Nước ở đây đục nhưng không phải do bẩn mà do phù sa. Nên chẳng có điều gì ngăn cản nó đắm mình vào dòng nước biển mát lạnh này. Chợt nhỏ Hoài hét to.
_Biển…!!! Hihi mình đi đi anh!
Lúc nãy thay đồ, nhìn nhỏ Hoài thiếu điều xịt máu mũi. Trong bộ hai mảnh màu vàng, nhỏ Hoài tươi cười rồi kéo nó theo ra biển tay giữ chiếc nón phớt bằng rơm. Thật là đẹp, người nhỏ trắng không tì vết nào. Nó cứ đơ đơ đi theo.
_Hai đứa đừng bơi ra xa quá nhé. Khoảng tiếng nữa là lại gốc cây này để đi về biết chưa?
_Dạ…!
…Ở đây đông người, có cả những du khách nước ngoài nữa. Lần đâu tiên nó thấy và cũng là lần đầu tiên đi biển.
_Tủm…! Hú… Anh lùn xuống đây nào…hihi!
Nhỏ Hoài phi xuống rồi ngoi lên, vuốt mái tóc gạt nước gọi nó.
_Đừng bảo với em là anh không biết bơi đấy nhé!
_Dìm nhau đê…! Ùm!!!
Giòng nước mặn và đục mang cho con người ta sự sảng khoái vì sự mát mẻ của nó. Nhỏ Hoài bơi xung quanh chốc chốc lại dừng lại bên cạnh để tỉ tê một kỷ niệm hay là phát hiện nào của nhỏ.
_Ý trời, vỏ sò này anh!
_Ờ ờ… Biển thiếu gì?
_Nói chuyện với anh thì thà nói chuyện một mình còn hơn!
Nhỏ bĩu môi, rồi ngoi lên bờ cát để nhặt những cái vỏ sò với vô số màu sắc khác nhau.
_Nhạt làm gì?
_Mang về xâu vòng!
_Rảnh quá ha!
_Chứ sao, ai như anh. Đi biển mà ngâm nước!
Nó lắc đầu mặc kệ nhỏ. Bãi biển ồn ào với số người đông đúc, hè thì đâu thể tránh khỏi. Thành ra cứ ngồi im ngắm cảnh thích hơn là bơi xong bị đụng chạm. Đôi lúc nó cũng tăm tia được cô gái nào đó xinh đẹp mặc hai mảnh, điều mà nó đã lâu không làm, giờ không em, cái bản năng con người cứ trỗi dậy mạnh mẽ, hoặc cũng có thể đó là lời bào chữa đểu nhất nó từng nói ra. Thật sự rất khó khăn ở vỏ bọc mới này…Thở dài, bãi biển này rất đẹp. Những ngọn đồi với những mỏm núi nhô ra, hay những rặng phi lao, dừa khiến nó cảm thấy nơi đây như đủ cảnh “non nước hữu tình”. Đang mơ màng thì có tiếng hét ầm lên.
_Cứu…! Cứ…u với!
Không thấy nhỏ Hoài trên bờ nữa, chỉ thấy hai cái tay đang cố vươn lên ở phía xa. Nó giật mình bơi vội ra đó. Đến gần tính kéo nhỏ vào thì nhỏ, kéo dìm nó xuống.
_Hihi… Lừa được anh lùn rồi!
_Em bị điên à!!
Không giữ nổi bình tĩnh nó quát nhỏ rồi chạy lên bờ. Người gì đâu mà nhắng nhít phát sợ. Mặt nhỏ cũng trắng bệch chắc chưa thấy nó như này bao giờ. Liền sau đó nhỏ khóc lóc đi vội theo. Làm ai cũng nhìn.
_Huhu… Em xin lỗi, đợi em với!
_Trời ơi, nín giùm cái, chưa đủ xấu hổ sao?
_Hức… Tại anh quát em.
_Thế tự nhiên mà anh quát à? Nghịch nó vừa vừa thôi!
Nhỏ xuôi xị, bám tay nó.
_Em xin lỗi mà…
_Ừ thế chán bơi chưa?
_Rồi.
_Vậy vào gốc cây kia đợi mọi người rồi về nhé?
_Vâng. À anh ơi, có hai thằng kia nãy giờ cứ nhìn em.
Nhỏ chỉ vô hai thằng cu đầu tóc vàng như bôi… Đang lom khom nhỏ không chớp mắt.
_Ai bảo lung linh thích khoe thân, mặc quần đùi hay gì thôi thì không chịu.
_Thì đẹp mới khoe chớ. Khó chịu quá đi.
Lắc đầu vì điệu bộ này của nhỏ. Nó cởi cái sơ mi mặc lúc trên xe cho nhỏ.
_Quấn vô hông rồi đứng dịch vào đây!
_Dạ! Hì, người trắng thế!
_Ờ!
_Nhưng toàn xương thấy ghê!
_Ờ!
_Hứ…Minh điên!
_Hoài hâm!
_Tưởng “ờ” tiếp?
_Ờ.
Nhỏ chắc cũng bực vì không nói lại liền ngồi thụp xuống khoảng cát vàng óng dưới gốc cây dừa này. Chẳng biết anh Tân và mọi người là ai trong số những người kia nữa vì nhìn ai cũng như ai hết. Mà không hiểu tụi con gái làm gì trong cái ô đủ màu nhỉ. Che nắng cũng không mà phơi cũng không, lạ thiệt. Nó hỏi thì nhỏ Hoài cười.
_Người ta tắm nắng đấy anh!
_Ủa tắm là sao?
_Thì cứ nằm đó thôi.
Lẩm nhẩm, cái lũ dở hơi, nằm phơi nắng lại bôi kem chống nắng làm chi không biết.
Về sau một buổi chiều đi biển. Hoà mình vào giòng nước ấm để xua tan vị mặn trên da. Buổi tối anh Tân dẫn cả nhóm đi nhậu một bữa linh đình. Mọi người chẳng ai nước ngọt, con trai thì rượu, con gái thì bia, trong người ai cũng có men ngoại trừ nó. Món lẩu bò ở đây thiệt là ngon. Nước dùng thì không thể chê được. Nó mặc sức diệt mồi nên no rất nhanh. Mấy người kia, lúc lại zô cái, đến khổ cái lỗ tai. Nhỏ Hoài có vẻ uống nhiều. Thành ra cứ lèm bèm.
_Hức… Tiếp! Tiếp nào…!!
_Trời ơi! con nhỏ này nó say rồi, em đưa nó về trước đi Minh. À quên, ăn xong chưa?
_Dạ rồi mà!
_Để anh gọi taxi!
_Hức…! Anh mà gọi taxi là…là em ném… Chai bia này vô đầu… Anh Minh đó!
Nhỏ Hoài cầm chai bia đung đưa, mặt thì đỏ nựng.
_Alo…! Cho một xe…
_Choang…!
Nhỏ tương phát nó tránh được, hú hồn. Cả quán ai cũng giật mình nhìn. Không ngờ con nhỏ này làm thật, mà say biết gì đâu.
_Hềhề… Uống đi!
_Thiệt tình! Thôi cầm tiền anh thuê cái xe máy đèo nó về. Từ nãy em cũng không uống chứ?
_Vâng!
Bế con nhỏ Hoài lên xe, người mềm nhũn mà nhẹ ều. Nhỏ bỗng quàng tay qua người nó.
_Đừng về nhà, anh…
_Thế đi đâu, say về rồi ngủ chứ thích gì nữa?
_Giả vờ đấy say gì?
Điên người với nhỏ khùng này. Nó thả nhỏ xuống đường, không bế nữa.
_Thôi, em xin lỗi? Anh cho em ra biển đi. Em chỉ đường cho. Hihi.
_Ra làm gì?
_Ngắm!
Tự nhủ tối thì có cái gì mà ngắm. Nhưng cũng chiều theo ý nhỏ. Có vẻ như nhỏ Hoài khá thông thạo đường ở đây. Lý do tại sao thì nó không biết. Chọn ình một quán ốc ở ven bãi. Nó gọi bừa hai đĩa vì nhỏ Hoài kêu đói. Đói là ăn vặt, nhỏ giống em ở khoản này. Tuyệt nhiên hai đứa không nói với nhau câu gì. Cho đến khi nhỏ kéo nó ra đi men bãi biển. Gió thổi lồng lộng. Nhỏ với nó đi song song nhau.
_Tự nhiên men vào, lại muốn kể chuyện quá trời…hihi.
_Chuyện gì?
_Chuyện đời em! Trước giờ, tìm một người để gửi gắm mà khó tìm quá.
_Nếu em có thể tin anh thì cứ nói bất kể điều gì làm em thấy nhẹ lòng.
Hình như nhỏ Hoài có tâm sự, cần được chia sẻ.
_Ừm, anh nghĩ sao khi biết em là một vũ công?
Nó không ngạc nhiên khi nhỏ nói vậy, vì nhỏ hơn tuổi nó. Đâu có gì to tát đâu?
_Khiêu vũ à?
_Gái múa cột trong Bar!
Một cơn gió lạnh lẽo theo tiếng nói của nhỏ Hoài, ập đến. Có cái gì đó chua chát.
_Anh xin lỗi.
_Hì, không sao! Đã từng thôi, giờ anh thấy đấy. Em đang làm chung với anh mà.
_Ừ.
_Anh yêu ai chưa?
_Rồi!
_Tình yêu đó có đẹp không anh?
_Rất đẹp…
Nó mỉm cười. Giấu đi sự chết lặng trong câu nói.
_Em cũng đã yêu một người, yêu rất nhiều. Nhưng em bị phản bội. Anh ạ, em không thể nào tin nổi điều đó, khi chính mắt em thấy anh ta ngủ với một đứa con gái. Trong lúc em đang làm gái múa cột nuôi anh ta… Từ lúc đó em thấy tởm lợm mọi thằng đàn ông trăng hoa. Em biết rằng con gái bọn em có yêu chân thành thì con trai các anh chỉ có yêu chân dài thôi, vì là bản tính rồi. Nhưng mong anh đừng như vậy nhé anh. Những người lăng nhăng không bao giờ có kết cục tốt đâu!
Câu nói của nhỏ Hoài đốt cháy tâm can nó. Nhưng vẫn phải dối lòng để rặn ra một câu. “Ừ” khô khốc.
_ Hai đứa em đã có thời gian sống thử, em bỏ nhà theo anh ta… Em trao mọi thứ mình có cho anh ta… Vậy mà…vậy mà… Hức…
Nhỏ Hoài xúc động. Điều hiếm thấy ở một cô gái mạnh mẽ như nhỏ. Nó thấy thương nhỏ Hoài.
_Nhưng may mắn là em còn có gia đình anh ạ… Không thì lúc đó em không còn biết đi về đâu nữa!
Nó im lặng để nhỏ gục vào vai sụt sùi.
_Em xin lỗi để anh nghe điều không vui… Anh quên hết đi nhé. Là do men bia nói đấy, không phải là em đâu…hihi.
Gạt giọt nước mắt lăn trên má, nhỏ tìm được nụ cười hàng ngày. Nó trêu nhỏ.
_Em say rồi, mình đi về thôi!
_Hihi Minh điên!
_Hoài Hâm!
Đọc tiếp Đã nhớ…một cuộc đời 2 – Chương 5
Đã nhớ một cuộc đời Đã nhớ một cuộc đời - Nguyenquoctaints