Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyenquoctaints
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 130 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1143 / 29
Cập nhật: 2017-09-25 04:54:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đã Nhớ…Một Cuộc Đời – Chương 68
rên đường về.. Những cơn gió mùa đông lạnh buốt thốc vào người nó mặc dù thằng Tuấn che đi giúp ít nhiều.. Nhưng nó dường như chẳng còn cảm giác gì cả.. Hướng đôi mắt nhìn dòng người vụt qua.. Nó nghĩ đến em.. Không thể nào hiểu được, nó đã làm gì sai.. Nghèo cũng là một cái tội chăng, nó không tham vọng gì cả, không ước mơ cao sang gì cả.. Chỉ muốn sống như một sinh viên bình thường.. Học, làm.. Nhưng em lại đến với nó, tưởng chừng như cổ tích xảy đến với thằng kém may mắn là nó.. Vậy tại sao mọi thứ lại thành ra như thế này.. Một cuộc sống bình thường khó vậy sao?.. Sống mũi nó cay cay con mắt trực khóc.. Khi một người đàn ông khóc là khi anh ta bị tổn thương trầm trọng.. Riêng với một thằng yếu đuối như nó.. Khóc trong trường hợp này cũng chả có gì đáng ngạc nhiên cả.. Chiếc điện thoại trong túi nó rung liên tục, nó sợ lắm.. Chữ em hiện lên như đang hù dọa nó vậy.. Đối mặt thế nào đây, nói chuyện thế nào đây?.. Nó không biết nữa.. Im lặng là cách tốt nhất mà nó có thể làm.. Tắt nguồn di động.. Gõ vào vai thằng Tuấn..
_Ê.. Ông biết nơi nào qua đêm được không?
_Làm gì, ông không về phòng à?
_Ừ..
_À.. Rồi hiểu, hay đến nhà tôi đi.. Nay ông bà già vào Huế tuần nữa mới về..
_Ừ, cũng được..- Cái sự tiếc nuối cũng hiện hữu khi mà cái tình bạn là cái thiêng liêng nhất đến giờ nó mới biết được bạn bè là như thế nào ngoài thằng Long ra.. Thằng Tuấn là đứa bạn thứ hai đối xử tốt với nó như vậy.. Mặc dù trên địa vị xã hội thì hai thằng có hai cuộc sống khác nhau.. Nhưng chí ít thằng Tuấn không như những con người lắm tiền ngoài kia.. Cái lúc thế này không có thằng Tuấn thì nó cũng chẳng biết làm sao nữa.. Đầu óc của nó gần như tê liệt rồi còn đâu. Dừng xe trước một ngôi nhà cao tầng có vẻ lâu năm.. Thằng Tuấn mở khóa dẫn nó lên phòng ra ngoài lan can..
_Ông ngồi chờ tôi tý.. Nhậu bữa cho quên đi, buồn làm đéo gì au già.
_ Ừ.
_Ông uống được bia không?
_Không.
_Thế rượu nhé..
_Không.
_Bố khỉ, thế ông biết uống cái gì?
_Nước lọc cả.. Pét-si hay mét-si gì đó..
_Nước ngọt hả, thôi cũng được.. Nhà còn vài lon..- Thằng Tuấn chạy xuống nhà.. Để nó một mình.. Bất giác nó lại cười… Phải, cười.. Khi không thể khóc nổi, nó sẽ cười. Nó biết nó còn yêu em rất nhiều. Nhưng không tài nào muốn nghe một lời giải thích nào cả. Dù đó chỉ là sự hiểu lầm, thì những gì nó thấy cũng đủ để nó hiểu phần nào. Một vết sẹo nữa khó phai. Càng đau lòng hơn khi tiếng em gọi tên nó cứ loanh quanh trong đầu, Thở dài thườn thượt. Thôi vậy, thế giới của em thì để em tự do về với thế giới của em.. Người tốt sẽ gặp người tốt mà.. Có thể bên họ em sẽ hạnh phúc hơn bên món “hàng” này rất nhiều.. Chợt bật cười.. Phải, lại cười.. Giá như bây giờ nó bị điên đi thì tốt.. Bỗng thằng Tuấn đâu ra đập vào đầu nó, đau ứa nước mắt vì đụng vào vết thương chưa lành..
_Nè sốc quá điên rồi hả..- chìa nó một lon pétsi.. Tưởng nói nhậu mà không có mồi à thằng kia.. @@
_Được thế thì tốt quá..- Dứt lời..
Tiếng điện thoại của ai đó vang lên.. Hóa ra là của thằng Tuấn..
_Alo..
_Tôi không biết.. Cô mặt dày vừa thôi..
_Xin gì.. Đã nói tôi không biết mà lại, tránh xa cậu ấy ra tôi nói rồi đấy!
Cụp máy thằng Tuấn quay sang nó.. Lúc này đang ngậm ngụm nước ngọt và nhớ đến chị.. Nhớ đến những lời chị nói, chị đã nói sai rồi.. Chính em tự đẩy nó đi chứ không phải nó.. Chán thật.. Nhiều lúc nó không hiểu nổi con người nó nữa.. Luôn là như vậy, mọi cảm xúc như đi đâu hết.. Còn lại là một cái xác vô tri làm việc như người máy.. Nhưng con người máy này đang cười..
_Ly gọi ông ạ..
_Ừ..
_khóc dữ lắm, hỏi ông đấy..
_kệ..
_Tôi nghĩ việc này có khi là hiểu lầm thì sao.. Tôi có quá đáng không nhỉ?
_Không biết..
_Nói chuyện với ông chán bỏ mẹ.. Lúc nãy nghe nó khóc thì có vẻ thật lắm.. Ông nghĩ sao?
_ Tôi nghĩ mắt tôi vẫn bình thường..
_Nhìn thì có vẻ thế, nhưng mà sợ mình hiểu lầm nó..
_Nãy căng lắm cơ mà..
_ Lúc ý đang điên tiết thì để ý gì đâu.. Đến khi đi về mới thấy nó chạy theo gọi nên cũng thấy khổ.. Nó ngã ông ạ..
_Ừ. Thôi uống nốt đi.. Tính sau..
_Tôi cũng nể ông thật.. Ông không thấy tức à?
_Có chứ..
_Thế mà không vào đấm chết mẹ thằng kia đi..
_Ai biết được..
_Cái gì cũng không biết.. Tui chịu ông luôn, thấy cảnh đó mà vẫn đứng yên nhìn được..
_Ừ thôi, có gì đi ngủ trước đi, tý tôi ngủ sau.. Đừng nói với cái Ly tôi ở đây nhé..
_Yên tâm, nói thì nói từ nãy rồi.
Thằng Tuấn bước vào xong lại thò đầu ra gọi nó..
_À.. Tôi để đệm với chăn dưới đất đấy, buồn ngủ thì vào nhé.. Tôi đi ngủ đây, trưa không ngủ mệt quá..
_Ừ..
Thơ thẩn ngồi một mình ngoài lan can cũng là một cảm giác quen thuộc với nó.. Cô đơn quen rồi, tưởng đông năm nay hết lạnh.. Nhưng cô đơn vẫn hoàn cô đơn.. Không buồn, không tiếc,nó chỉ thấy đau nơi ngực trái.. Vị trí mà em đã cắn vào.. Lặng lẽ thở dài một tiếng uống một ngụm nước bằng cánh tay băng kín.. Nhìn thấy đã lấm bẩn vì cả ngày giờ chưa thay.. Một tối, chỉ vì một cuộc cãi vã.. Một cuộc nghe lén.. Nó biết nó thực sự là một thằng ngốc..
..” Vì sao khi yêu tim tôi vẫn cứ ngu ngơ, vẫn dại khờ con tim này luôn mơ về em..
Dẫu biết rằng em đang thầm yêu một người khác..
Dẫu biết rằng em không hề yêu trái tim này..
Yêu em đâu cần em biết đâu..
Bởi vì yêu chỉ một mình tôi buồn đau..
Hãy cho tôi được gặp em và nói.. Nói với em anh yêu mình em yêu bằng trái tim này..
Một tình yêu khát khao biết bao ngày..
Tình anh trao em tươi đẹp hơn nắng mai, dù cho phong ba nhưng tình ta sẽ mãi không hề.. Người yêu ơi chọn đời này em có biết…”
Có lẽ chẳng thể được nữa rồi..” Vì tôi là chàng ngốc “…
Vứt cái vỏ lon rỗng khi vừa uống ngụm cuối cùng, nó hường ánh mắt nhìn con đường HN từ trên cao.. Bóng tối phủ khắp mọi nơi, chỉ có ánh sáng từ những chiếc đèn đường, đèn xe là còn đủ cho nó thấy hết hưu quạnh.. Lần đầu nó thấy yêu HN bởi cái ồn ào của nó.. Ít nhất HN không bỏ nó như ai kia.. Vì giờ này HN cũng chưa ngủ.. Mặc dù đã rất muộn rồi, có lẽ đây là cách thủ đô chiếm được tình cảm của mọi người.. Nó cứ nhìn mãi như thế rất lâu..
Một tiếng trôi qua.. Về đêm thời tiết nổi gió rất lạnh.. Nhưng có một thằng điên gậm nhấm nỗi đau bằng cách làm ình thấy đau hơn vẫn chưa ngủ.. Kì lạ, gió lạnh như thế chiếc khóa vẫn vậy không được kéo cao lên.. Kì lạ, mắt cay xè vì gió mà vẫn không chớp.. Kì lạ, rất mệt mỏi mà đau đớn nhưng nó không chịu đi ngủ.. Tất cả bởi nó đang nhớ một người con gái đã làm nó đau rất nhiều.. Một lòng một dạ để yêu ai đó rất khó phải không..? Ngả người ra nền gạch lạnh như một tảng băng.. Nhìn lên bầu trời đen đặc.. Nó nhắm mắt ngủ nghĩ rồi ngủ quên luôn..
.
.
.
Ánh sáng chiếu vào mặt nhưng nó chẳng muốn mở mắt vì quá mệt mỏi..
_Ê ông dậy đi..- Thằng Tuấn vỗ vào mặt nó làm nó tỉnh..
_Ừ rồi..
_Làm đéo gì cả đêm qua nằm ngoài lan can thế?
_Ngủ quên thôi..
_Nói thật, ông còn yêu nó thì cho nó giải thích đi.. Còn không thì chia tay cho khỏe.. Lụy như thế không giống ông tý nào..
_Ừ..
_Nãy cái Ly lại gọi cho tôi ông ạ..-Thằng Tuấn hơi ngập ngừng chút..
_Rồi sao?
_Nó bảo chỉ là hiểu lầm thôi.. Nó muốn gặp ông nhưng không tìm được hỏi tôi thì tôi chối là không biết..
_Ừ, thế thôi chứ gì?.. Ông nghĩ sao..- Nó hỏi thằng Tuấn vì người ngoài cuộc thường có suy nghĩ chín chắn hơn mà.
_Nghe nó khóc lóc giọng khản đặc rồi cái việc trước nó nhờ tôi, thì tôi cũng hơi tin nhưng không thể giải thích nổi tại sao nó lại nói như thế nữa..- Thằng Tuấn lắc đầu miệng lẩm bẩm..
_Ừ thôi kệ đi.. Nay tôi ở nhà ông nhé.. Nghỉ bữa nữa.
_Cũng được, nhưng nốt nay thôi nhé bắt đầu từ mai trừ điểm là tôi không giúp được đâu..
_Ừ.. Tý tan thì qua phòng tôi lấy giùm cây đàn để chiều đi làm nhé..- Nó đưa thằng Tuấn chìa khóa phòng.. Nó thì tin tưởng thằng Tuấn hoàn toàn huống hồ nó còn đang ở nhà thằng Tuấn mà..
_Ok.. À lúc nãy chị gọi hỏi ông nữa đấy.
_Chị nào?
_Chị Huyền.
_Sao ông biết chị ý?
_Ai mà tôi chẳng biết hehe, ông quan tâm gì.
_Giỏi.. Thôi học đi.
_Ừ.. Cu trông nhà cho anh nhá hehe.. Có đồ trong tủ lạnh thích ăn gì cứ lấy thoải mái..hehe.
_Biến..!
_Láo.. Về anh xử mày sau..hehe..
Thằng Tuấn phóng xe ra của rồi đóng lại.. Lúc này nó muốn ở một mình chẳng muốn gặp ai cả.. Chắc em cũng sẽ đến tường tìm nó thôi, nên nó nghỉ.. Bóc miếng băng cũ vào sọt rác.. Nhìn vết thương lên da thấy ghê.. Nhưng nó không hối hận đã như thế, chỉ là một chai sữa mà nó để mình bị như vậy.. Chính tỏ là ngu vì em.. Liệu có đáng không nhỉ? Hơi rát chút nó quay lại phòng để ngủ, đói thì đói thật nhưng nó chẳng muốn ăn.. Cũng chẳng muốn đi xem cái nhà này dù bản tính nó thích khám phá mà.. Thật sự với tâm trạng hiện nay thì nó còn chẳng nhận ra nó nữa là tính cách.. Chỉ biết đặt mình xuống cái đệm, quấn chăn ngang bụng ngủ.. Ước gì mình được một ngày mặc kệ tất cả thì tốt biết mấy.
Đọc tiếp Đã nhớ…một cuộc đời – Chương 69
Đã nhớ một cuộc đời Đã nhớ một cuộc đời - Nguyenquoctaints