Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyenquoctaints
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 130 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1143 / 29
Cập nhật: 2017-09-25 04:54:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đã Nhớ…Một Cuộc Đời – Chương 36
ừ bé giờ nó chưa bao giờ bị thế này.. Có chăng ốm suốt cũng chỉ liệt giừơng chưa đến nỗi ngất.. Vậy mà giờ nằm một đống.. Mắt không tài nào mở ra được.. Người thì không cử động được.. Ít ra, cơ thể còn chút cảm giác.. Nó nghe thấy chị hét to, rồi hai bàn tay nhỏ nhắn lay lay nó..
_Huhu..nhóc ơi! Nhóc tỉnh lại đi.. Nhóc sao thế này..hức..- Chị khóc vì nó sao, khổ quá.. Giờ chỉ muốn ngồi dậy nói “em không sao..” mà không còn chút sức lực nào.. Chán thật.. Chị vẫn gọi nó..
Bỗng một bàn tay khác cũng lay người nó.. Giọng hoảng hốt..
_ Anh ơi.. Anh dậy đi.. Hức.. Hức.. Đừng làm em sợ mà..hức.- Nhỏ Ly thì phải.. Việc gì nhỏ phải khóc chứ.. Chính nhỏ “giúp “nó thành như này mà.. Nhỏ phải vui mới đúng chứ nhỉ? Hay trò vui của nhỏ kết thúc rồi nên nhỏ buồn.. Chắc vậy rồi. Một bàn tay khác chạm vào trán nó..
_ Sốt cao quá.. Mấy người tránh ra chút cho có thêm không khí nào.. Hai bàn tay kia buông nó ra.. Nhưng tiếng khóc nho nhỏ ở đâu nó vẫn thấy.. Nó cảm giác mình được nhấc bổng lên xe.. Rồi cơ thể không còn chút nhận thức nào nữa..
.
.
.
.. Lâu lắm.. Cảm giác khi người nó nhận thức được thì xung quanh không còn gì cả.. Tối om vì mắt nó vẫn không tài nào mở được.. Mùi thuốc sát trùng.. Của bệnh viện sộc vào mũi nó.. Ai cho nó vào đây nhỉ, giờ thật sự chỉ muốn về phòng vì người nó cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.. Bỗng một tiếng động, tiếng guốc bước trên sàn nhà, tiến đến gần nó.. Mùi thơm của nước hoa nó từng thấy, ai mà nó không tài nào nhận ra nổi.. Mông lung lắm.. Mái tóc ai đó rủ xuống mặt nó.. Mùi con gái, một bàn tay vuốt lên má nó nhẹ nhàng.. Tiếng nức phát ra.. Ai vậy? Mà dù có là ai thì xin đừng khóc.. Nó không muốn ai khóc vì nó đâu.. Lúc sau, bàn tay mềm mại đó rời khuôn mặt nó ra.. Tiếng guốc xa dần.. Nó cũng thiếp đi ngủ. Đầu óc muốn nghĩ mà không tài nào nghĩ được, những truyện gì vừa xảy ra.. Nó đang nằm mơ chăng?
Kết thúc đêm đầu tiên tại bệnh viện @@.
.
.
.
Sáng sau dậy, mở được mắt ra.. Chỉ ti hí rồi mở dần dần..vì mắt nó chưa kịp quen với ánh sáng..sau một thời gian nhắm để ngủ.. Chói thật.. Tay nó hơi buốt.. Hóa ra nó được tiếp nước @@. Nó thấy một cánh tay vắt ngang qua bụng nó, quay sang thì thấy chị, ngồi trên ghế cạnh giường nó ngủ gục.. Thương chị quá, sao chị lại tốt với nó vậy nhỉ, nó đâu là cái gì đâu.. Thật áy náy. Khuôn mặt chị trắng bóc.. Ánh sáng chiếu vào trông như một thiên thần vào buổi sớm.. Đẹp lắm, có lẽ nó đã rung động trước chị, trước người con gái đẹp như thế này.. Nhưng nó lại tự dặn lòng mình không được vậy, vì nó chỉ là thằng sinh viên quèn, là nhân viên của chị.. Đừng có mơ cao.. Và cái sự rung động đó chỉ là giữa con trai với gái đẹp thôi.. Định lý muôn thủa của nó. Tính để chị ngủ nhưng với tư thế này chị dậy sẽ mỏi lên nó gọi chị luôn..
_ Chị ơi..chị.. Dậy đi.. Sáng rồi..
_ Không được.. Nhóc để chị ngủ đi.. Mà..- Lần môi hồng của chị cong lên, mặt xụ ra, mắt vẫn nhắm nghiền.. Đáng yêu lắm, nó chỉ muốn ngắm khuôn mặt này mãi thôi..
_ Chị ơi.. Em thấy khó thở quá..- Đành chơi hạ sách này thì bà cô này mới dậy được @@.
_ Ủa ủa sao…? Để chị đi gọi bác sĩ!!..- Chị hốt hoảng mở to mắt vùng dậy..
_ Hề.. Em đùa đấy..
_ Á..á.. Nhóc khùng này.. Làm chị giật mình. Không thèm chơi với nhóc nữa..hứ.- Chị quay mặt đi dỗi.
_ Ai bảo gọi không dậy.. Thăm bệnh mà ngủ luôn thế à?
_ Ừ ha chị quên..hihi, nhóc cảm thấy sao rồi?
_ Em đỡ rồi, giờ về được chưa hả chị?
_Không được.. Nhóc phải ở đây, còn kiểm tra nữa mà.
_Nhưng..
_ Thôi, nhóc kiểm tra rồi chị với nhóc về..hihi giờ nhóc muốn ăn gì hôn?
_ Dạ không..- Đói thì đói nhưng chả lẽ sai chị mua đồ, thấy ngại ngại sao á.
_ Vậy hở.. Sao mà bụng réo to thế kia..?hihi..- Nhục không để đâu hết @@. Đành trống lảng..
_ Ủa ai cho em vô đây vậy?
_ Anh Vinh á nhóc, hôm qua nhìn nhóc như cây bị đốn á.. Đổ tự do hihi..- Chị so sánh hay thật.
_ Mệt quá mà chị, mà chị ở đây với em từ qua đến giờ à..
_ Không, chị còn phải ra quán.. Rảnh đâu mà ngồi trông nhóc tồ..hihi- Vậy người tối qua là ai nhỉ? Hay nó mơ thiệt.
_ Hôm qua lúc nhóc chưa tỉnh.. Bé Ly với bé Phương Anh vô trông nhóc á, hai đứa đổi ca nhau..lúc chị đến bảo bé Ly mãi mới chịu về á..hihi nhóc sướng đó nha.. Nhiều người quan tâm..ghê.- Lạ thật, sao lại vậy nhỉ..? nó đâu thân thiết gì với hai nhỏ đâu.. Việc gì hai nhỏ phải vậy, nhỏ Ly thì có thể nói là chắc áy náy.. Còn nhỏ Phương anh, thì tại sao
Ngồi nghĩ tẹo thì.. Chán chả buồn nghĩ nữa, ra sao thì ra.. Chị thì vẫn ngồi đó nhìn nó..
_ Sao hai người đó lại thăm em nhỉ, nhỏ Ly ghét em lắm mà chị..?
_ Xì nhóc thì biết gì.. Mấy đứa đâu ghét bỏ gì nhóc đâu mà.
_ Không ghét mà hôm qua làm em chạy tới chạy lui.. Thành ra thế này đây.
_ Hihi.. Bé Ly tính trêu nhóc ấy mà, ai ngờ nhóc yếu quá.. Lúc nhóc gục xuống bé Ly khóc mãi đó, chị dỗ đến lúc gần tối mới chịu nín á..- Thật sao? Nhỏ gây ra cho nó rồi lại khóc vì nó.. Chả hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
_ Vậy à?
_ Ừ, nhóc tồ.. Hiểu sao được..hihi-có lẽ nó không hiểu được thật, bọn con gái quá rắc rối.
_ À mà quần áo em đâu rồi, đồng hồ đeo tay, với điện thoại em đâu chị..?- Nó hơi hoảng hồn vì không thấy chiếc đồng hồ kỷ niệm của em tặng đâu cả..
_ Kia kìa nhóc..- Chị chỉ mấy thứ trên cái bàn cạnh nó, ví, điện thoại, đồng hồ. Nó cầm lên đeo vô tay luôn..
_ Cái đồng hồ cũ này mà nhóc thích thế.. Hôm nào đi mua cái mới không, chị biết chỗ đấy hihi..
_ Không, chiếc đồng hồ này là.. Báu vật của em.. Không thể bỏ được.
_ Vậy à, chắc nhóc có kỷ niệm gì với nó à hihi..
_Uhm..
_ Thế kể chị nghe đi..-Mặt chị tỏ ra háo hức.
_ Không.. Để khi khác.
_ Thôi mà nhóc kể chị nghe đi mà..- Chị bắt đầu mè nheo @@.
_ Em mệt lắm khi nào rảnh em kể cho.. Chị mua đồ ăn giùm em đi.
- Đành phải nói vậy cho bà cô này thôi chứ biết sao giờ, nó không muốn nhớ lại kỷ niệm buồn này tý nào.. Nó đã chịu phải hai vết thương trong quá khứ một là vì em, hai là về chị Thủy.. Giờ chắc chắn nó sẽ rất đau nếu nhắc lại.
_ Vậy nhóc nhớ đấy.. Thôi chị đi mua cháo cho nhóc nha..
_ Vâng.. Em cảm ơn.- Nó thuộc loại dễ nuôi, cái gì người ta ăn được nó cũng ăn được.. Chỉ sợ không có cái mà ăn thôi @@.
Chị vừa bước ra thì cánh cửa phòng nó mở.. Nhỏ Ly và nhỏ Chi bước vào..
_ A hai bé vô thăm nhóc này..hihi- Chị quay sang nó, trông nhỏ Chi có vẻ ngạc nhiên hơi hốt hoảng chút.. Còn nhỏ Ly thì trông mặt có vẻ buồn buồn.. Nhỏ mà diễn kịch thì nó đảm bảo thuộc dạng xuất sắc, vì trông mặt nhỏ thật sự buồn.. Nhưng nhỏ buồn gì.. Buồn vì nó chăng? Nực cười.. Nó không phải thù dai nhưng cũng không có tình cảm gì với nhỏ cả nên không bận tâm lắm..
_ M.. Ơi cậu sao vậy? Xin lỗi nha.. Hôm qua mình bận không vào thăm cậu được, cậu khoẻ chưa?
_Uhm..không sao mà.-Nó nhìn lướt qua nhỏ Ly, tay nhỏ có cầm bọc gì đó và nhỏ cũng đang ái ngại nhìn nó, mà không nói gì.
_ Hai con mắm này.. Thấy người ta lo quá quên chào chị hử..hihi- Hai nhỏ vội quay sang chào chị.. Đến giờ nó không biết mấy nhỏ này với chị có quan hệ gì nữa.. Chắc là quen nhau bạn bè gì đó. Xong ba người ngồi nói chuyện bỏ mặc nó với cái bụng đói meo.. Có ăn thôi sao khó vậy trời @@.
Ngồi tám chán chê. Chị mới hỏi..
_ Ủa mà bé Ly có gì kia..hihi
_ Dạ cháo cho anh M đó chị.. Từ hôm qua anh chưa ăn gì đúng không?- Sao mà dịu dàng vậy trời, có đúng nhỏ Ly không ta. Còn tốt bụng mang đồ cho nó nữa..@@.
_ À …um..- Nó lúng túng.
_ Trộ ôi, sướng nhất nhóc nhá.. Chi ra đây với chị..hihi- Nhỏ Chi cười híp đôi mắt nâu rồi đi luôn ra ngoài với chị.. Gì vậy trời.. Nó chỉ kịp..
_ Ơ kìa….. Này..này!!- Sao lại bỏ nó lại với nhỏ Ly chứ.. Nó giận thì giận nhưng không ghét gì nhỏ, Nó chỉ thấy sợ nhỏ Thôi @@.
Còn mỗi hai đứa trong căn phòng viện. Nó nhìn nhỏ, đỏ mặt lúng túng, nhỏ thì nhìn nó như chả có việc gì cả.. Nó vội quay đi chỗ khác nghĩ ngợi..nhưng không thành hình gì cả.. Mỗi khi lúng túng nó thường vậy..
_ Anh..- Nhỏ Ly gọi nó.
_ Sao?
_ Anh ăn cháo nha..?
_Ừ, cảm ơn..- Chả nhẽ mang đến rồi lại bắt nhỏ mang về, thôi thì ăn vậy hehe. Nhỏ tiến đến giường nó, đặt cái bọc đó xuống, mở ra một chiếc cạp lồng.. Rồi cậy nắp ra..
_ Để em xúc cho nha..?
_ Thôi không cần đâu, a..nh tự làm được mà..- Xưng hô thế này không quen nên nó ngại càng ngại hơn khi nhỏ muốn xúc cho nó nữa chứ.. Cầm cái cặp lồng lên với lấy cái thìa thì nhận ra nó vẫn dính kim.. Nước thì hết rồi, bọn bệnh viện làm ăn chán quá, nó rút kim ra luôn, hơn nhói.. Nhưng kệ..
_ Anh làm gì vậy..!?- Nhỏ Ly hốt hoảng.
_ Rút kim.
_ Sao anh lại rút ra..!?
_ Hết nước thì rút, với lại nó vướng..
_ Thì để em xúc cho lại còn lắm chuyện, nhỡ bị gì thì sao..?
_ Không cần đâu mà..
_ Nằm Im..!!- Nhỏ quát, nó giật mình.
_ Đây..đây.- Nó sợ nhỏ theo đúng nghĩa đen, nên nằm im luôn..hix
Đã nhớ một cuộc đời Đã nhớ một cuộc đời - Nguyenquoctaints