Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Chi Chi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Hieu Ngoc Tran
Số chương: 275 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1259 / 6
Cập nhật: 2017-12-18 08:35:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 242: Nhìn Thấu
úc này họ hàng bên Đậu gia đều đến, bên ngoài ầm ĩ xôn xao, tân nương tử trong phòng ngược lại lại rất bình thản. Đậu Chiêu nhàn nhã dùng bữa sáng, Kỷ Vịnh đến.
Hắn hỏi Đậu Chiêu: “Muội thực sự sẽ gả cho Tống Mặc?”
Lần này Đậu Chiêu gật đầu rất nghiêm túc, nói: “Muội cảm thấy hắn cũng không tệ lắm!”
Kỷ Vịnh nhất thời cáu không có chỗ phát tiết, trừng mắt nói một câu “Mặc kệ muội” rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Đậu Chiêu mỉm cười.
Kỷ Vịnh, ít nhất cũng không phân tốt xấu mà làm gì Tống Mặc.
Đương nhiên nàng cũng chẳng tin Tống Mặc có thể chịu thiệt thòi gì được nhưng Kỷ Vịnh có thể tôn trọng quyết định của nàng vẫn khiến nàng cảm thấy vui vẻ.
Triệu Chương Như chạy vào vào: “Thọ Cô, sau này ta có thể đi thăm muội chứ?” Nàng có vẻ có chút xúc động.
Đậu Chiêu nhớ lại lúc hai người còn nhỏ, cùng ngồi dưới tang cây xem kiến.
“Đương nhiên!” Nàng ôm vai biểu tỷ, mắt ươn ướt nói: “Chẳng phải tỷ nói muốn đi dạo chơi trong phủ Anh Quốc công sao? Muội nghe người ta nói, hậu hoa viên phủ Anh Quốc công xây dựng theo kiểu nhà vườn Giang Nam, có hồ có suối, mùa hè có thể chèo thuyền, mùa đông có thể trượt băng, mùa xuân mùa thu có thể câu cá. Nếu tỷ không chính mắt nhìn thì đáng tiếc lắm đó!”
Triệu Chương Như cười nói: “Muội lại gạt ta! Mùa xuân cá mới lớn bằng hạt đỗ, sao mà câu được chứ?” Lại không nhịn được mà rơi nước mắt.
Nhất thời lòng Đậu Chiêu xót xa, cũng khóc theo.
Trong chút chốc, cả phòng chìm trong tiếng khóc của hai tỷ muội, có không khí của ngày xuất giá một chút.
Vất vả lắm hai người mới ngừng nước mắt, Đậu Chiêu đưa hai bộ trang sức bằng vàng ròng mà mình không dùng cho Triệu Chương Như.
Triệu Chương Như không lấy, nói: “Muội xuất giá, ta phải uội quà cưới mới phải, sao có thể lấy đồ của muội?”
“Chẳng phải tỷ đã tự tay thêu váy cho muội sao?” Đậu Chiêu cố ý muốn tặng cho nàng. “Muội cũng muốn tặng cho tỷ cái gì đó để còn nhớ.”
Về sau Đậu Chiêu chính là con dâu nhà người khác, ăn bát cơm nhà người khác, để nhà người ta quản, sao có thể như ở nhà mình. Muốn làm gì thì làm?
Triệu Chương Như nghĩ nghĩ rồi ôm chiếc hộp sơn son thiếp vàng, lại khóc òa lên.
“Tiểu tổ tông của ta ơi!” Cữu mẫu tiến vào chào tạm biệt Đậu Chiêu nhìn thấy thế chẳng biết phải khóc hay cười. “Tân nương tử không khóc mà con khóc cái gì chứ! Người hiểu thì biết là con không nỡ xa muội muội nhưng người không hiểu còn tưởng con muốn xuất giá đó! Mau nín đi. Để Tố Quyên đưa con đi rửa mặt, phải vui vẻ giúp muội muội con chiêu đãi khách khứa chứ!”
Dùng bữa trưa xong, chải đầu rửa mặt, người toàn phúc đều đã đến đủ rồi thì bà cũng chẳng còn cơ hội nói chuyện gì với Đậu Chiêu nữa.
Triệu Chương Như nín khóc mỉm cười, nhỏ giọng nói thầm: “Nếu concó thể xuất giá thì tốt rồi.”
Cữu mẫu không nghe rõ, sẵng giọng: “Con lại lẩm bẩm cái gì thế?”
“Không có gì, không có gì.” Triệu Chương Như đỏ mặt.
Đậu Chiêu lại nghe rất rõ.
Nàng thoáng động lòng.
Không ngờ biểu tỷ lại muốn lập gia đình như vậy, mình có thể làm bà mai giúp tỷ chăng?
Cũng mặc kệ kiếp trước kiếp này, từ sau khi mình sống lại cũng đã có rất nhiều chuyện thay đổi rồi, thêm chuyện này cũng chẳng thấm vào đâu.
Triệu Chương Như được Tố Quyên hầu hạ vừa rửa mặt chải đầu lại vừa nghe mẫu thân dặn dò Đậu Chiêu thành thân rồi thì phải chú ý những gì – lần trước lúc Đậu Chiêu chuẩn bị giả đến Ngụy gia, cữu mẫu tuy đã nói chuyện đêm tân hôn với Đậu Chiêu nhưng không có thời gian nói cho nàng những bí quyết xã giao trong tầng lớp thượng lưu, đang hối hận mình sơ xẩy. Không ngờ Đậu Chiêu lại thành thân một lần nữa, cũng coi như bù lại sự nuối tiếc này của bà.
Phủ Anh Quốc công đầy những mưu mô, Tống Nghi Xuân không phải là một người cha chồng đơn giản, Tống Mặc cũng không phải là phu quân bình thường, có lẽ những gì cữu mẫu nói nàng đều không dùng được nhưng Đậu Chiêu vẫn mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng lakij gật gật đầu. Bộ dáng vô cùng nhu thuận.
Cữu mẫu vô cùng hài lòng, nói gần một canh giờ, lại thêm bốn năm chung trà nữa thì mới ngừng lại dù vẫn còn muốn nói thêm.
Tố Tâm đã ra ra vào vào phòng ba bốn lần.
Đậu Chiêu lẳng lặng đứng dậy đi pha trà cho cữu mẫu.
Tố Tâm vội đi theo qua.
“Xảy ra chuyện gì?” Đậu Chiêu hỏi nhỏ.
Tố Tâm nóng vội nói: “Lão gia và phu nhân đang cãi cọ!”
Đậu Chiêu sửng sốt.
Chiều hôm qua, Vương Ánh Tuyết chẳng hiểu sao đột nhiên ói ra một búng máu, ngất đi. Hô ma ma vội đi bẩm báo cho Đậu Thế Anh nhưng lại gặp đúng lúc Đậu Thế Xu đang giáo huấn Đậu Thế Anh, Cao Thăng đương nhiên không thể để bà ta xông vào, sợ làm hỏng việc vui của Đậu Chiêu, tự chủ trương, lặng lẽ mời đại phu từ cửa sau đi vào.
Đại phu nói là lửa giận công tâm, kê mấy thang thuốc, day day đầu, nói tâm bệnh phải có tâm dược, nếu Vương Ánh Tuyết cứ giận dữ mãi như vậy, chỉ sợ bệnh tình khó mà khỏi hẳn. Hơn nữa để lâu thành tật, phải nằm triền miên trên giường bệnh mất.
Cao Thăng nghe vậy thì hoảng hốt.
Chuyện lớn như vậy hắn nào dám tự quyết định?
Hắn đến báo cho Đậu Thế Anh, kết quả lại gặp đúng lúc Đậu Thế Anh đang vui vẻ chơi cờ với Đậu Chiêu.
Cao Thăng sợ khiến Đậu Thế Anh mất hứng nên vẫn nhẫn nhịn, mãi đến khi hai người chơi cờ xong, cùng ăn đêm rồi cùng đi dạo trong hoa viên cho tiêu, Đậu Chiêu quay về phòng thì mới bẩm lại cho Đậu Thế Anh biết.
Đậu Thế Anh vội đi thăm Vương Ánh Tuyết.
Cũng chẳng biết là nha hoàn hay ma ma nào khiến Vương Ánh Tuyết tức giận hoặc là Vương Ánh Tuyết bị bệnh mà chẳng thấy bóng dáng Đậu Thế Anh đâu, Vương Ánh Tuyết đang xỉ vả đám nha hoàn hầu hạ, đến cả Hồ ma ma cũng không thoát khỏi.
Đậu Thế Anh là người nặng tình, nha hoàn gia đinh đi theo ông lâu, xuất giá hay ra ngoài làm việc ông đều trọng thưởng, tính tình rất tốt nên các ma ma luôn cảm động và nhớ ơn, chỉ cần là chuyện của Đậu Thế Anh mọi người đều ra sức mà làm, cũng thực lòng kính yêu. Lại thêm những người này đều là do Cao Thăng cẩn thận chọn lựa, ở trong lòng Đậu Thế Anh, những nha hoàn ma ma này đều đáng tin cậy, đều là tri kỉ.
Thấy Vương Ánh Tuyết dạy dỗ hạ nhân chẳng ra làm sao, lòng ông đã thấy không vui nhưng nghĩ mail là ngày Đậu Chiêu xuất giá, ông cố nén cơn giận, đi vào hỏi thăm bệnh tình mấy câu.
Vương Ánh Tuyết được Đậu Thế Anh khuyên nhủ mấy câu, tâm tình dần bình tĩnh lại, lúc này Đậu Thế Anh mới về phòng nghỉ ngơi.
Sáng hôm nay Đậu Chiêu nghe nhắc đến việc này, thoáng nghĩ tới hai hòm ngân phiếu kia.
Nếu Vương Ánh Tuyết nghe nói hai hòm ngân phiếu đó vốn là chuẩn bị cho Đậu Minh, kết quả bà ta lại tự tay dâng ình mà không giận đến hộc máu thì mới là lạ đó!
Đậu Chiêu bèn hỏi: “Vậy sao hai người lại cãi cọ?”
Tố Tâm thấp giọng nói: “Nghe nha hoàn hầu hạ bên người phu nhân nói, sáng hôm nay lão gia đi thăm phu nhân, phu nhân nói mấy lời oán hận với lão gia, nói ngũ tiểu thư gả đến phủ Tế Ninh hầu chưa được một tháng mà cô nãi nãi phủ Tế Ninh hầu đã giật dây với thái phu nhân bên đó muốn ngũ tiểu thư lo liệu việc nội trợ nhưng lại không có bạc. Nói nay ngũ tiểu thư sống rất khó khăn, muốn lão gia nghĩ cách, không thể để ngũ tiểu thư cầm của hồi môn của mình đi lo cho Ngụy gia được. Lão gia lúc ấy không nói gì thêm, đi ra ngoài tiếp khác. Vừa rồi thất phu nhân luôn miệng kêu đau tim, lại đòi mời đại phu, lại đòi gọi lão gia đến dặn dò di ngôn, Hồ ma ma không dám chậm trễ, tìm lão gia đến. Phu nhân lại nhắc đến chuyện đó, lão gia giận dữ. Nói hôm nay là ngày vui của tiểu thư, phu nhân không thể im lặng chút sao. Còn nói con gái lấy chồng như bát nước lã đổ đi, sao phu nhân có thể xúi giục ngũ tiểu thư bất hiếu với mẹ chồng… Phu nhân nghe xong lại càng làm loạn đến mức không thể cứu vãn, đám người ngũ phu nhân thấy thế nên cũng chạy qua.”
Đậu Chiêu cười lạnh.
Phụ thân là người đọc sách thánh hiền, Đậu gia có nữ nhi gả ra ngoài, có con dâu gả vào cửa. Đối xử với khuê nữ nhà người ta thế nào, đối xử với nữ nhi gả ra ngoài ra sao, sao có thể để cho nữ nhi gả đi làm chuyện bất hiếu như vậy?
Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này. Vương Ánh Tuyết vẫn rất mạnh mẽ, trăm phương ngàn kế để được gả cho phụ thân, còn chưa từng thăm rõ ràng tính cách của phụ thân nên cuộc sống sau này cũng chẳng được như ý.
Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng hết.
Chuyện của Vương Ánh Tuyết đã có con gái đẻ của bà ta là Đậu Minh lo rồi.
Nàng bảo Tố Tâm: “Nói với mọi người một tiếng, không cần đến hậu viện thăm dò cái gì cả. Cẩn thận bị phụ thân phát hiện, lại bảo ta đi lo việc này.” Câu cuối cùng, trong giọng nói của nàng có mấy phần trêu chọc.
Tố Tâm lại cảm thấy chuyện này không phải là không thể xảy ra.
Vội vàng đáp “Vâng” rồi lui xuống.
Chỉ là các nàng thì thào trò chuyện như vậy, sao cữu mẫu có thể không để ý?
Chờ Tố Tâm đi rồi thì cữu mẫu vội hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.
Đậu Chiêu cũng chẳng giấu cữu mẫu, nói tin kia ra cho cữu mẫu.
Cữu mẫu châm chọc: “Mình còn chẳng lo nổi mình thì sao dạy dỗ được con gái?” Cũng chẳng để ý đến chuyện này, nhắc đến lục bá mẫu: “Có phải bà ấy cũng qua bên đó khuyên can rồi không? Sao giờ còn chưa đến đây?”
Đậu Chiêu nghĩ đến đoạn trò chuyện đêm qua tình cờ nghe được, đoán nhà lục bá phụ chắc vì tị hiềm nên quyết định không tham gia hôn lễ của nàng?
Nàng vừa nghĩ vậy liền thấy Tố Lan chạy vào: “Tứ tiểu thư, tứ tiểu thư, lục phu nhân đến đây, Thập nhị gia bị trẹo chân không thể cõng người lên kiệu!” Nàng vô cùng chán nản.
Cữu mẫu và Triệu Chương Như cũng chấn động, trăm miệng một lời nói: “Trẹo chân? Trẹo thế nào? Có nghiêm trọng không?”
“Không biết!” Tố Lan thẹn thùng, nàng vừa nghe nói đến Đậu Đức Xương không thể cõng Đậu Chiêu lên kiệu thì nóng nảy, không hỏi rõ ràng đã chạy về báo, “Thập nhị gia đang chống gậy đó!”
Đậu Chiêu vội đứng lên: “Để ta đi xem xem!”
Cữu mẫu và Triệu Chương Như cùng nói: “Chúng ta cùng qua xem!”
Đoàn người ra đại sảnh.
Thân bằng cố hữu Đậu gia đang vây lấy lục phu nhân và Đậu Đức Xương hỏi thăm vết thương.
Thấy Đậu Chiêu, ánh mắt lục phu nhân hơi trầm lại, áy náy kéo tay Đậu Chiêu, thở dài.
Đậu Đức Xương thì có chút mất tự nhiên mà quay mặt qua chỗ khác.
Đậu Chiêu thấy Đậu Đức Xương cũng không quá nghiêm trọng, khẽ thở phào.
Cữu mẫu hỏi thăm thương thế của Đậu Đức Xương.
Lục phu nhân hàm hồ nói lúc tắm rửa bất cẩn bị ngã.
Đậu Chiêu thì chẳng nói gì, đá một cước vào chân bị thương của Đậu Đức Xương.
“Muội định làm gì vậy?” Đậu Đức Xương nhảy dựng lên, liên tục rút về phía sau mấy bước, đi lại nhanh nhẹn.
Đậu Chiêu cười cười nhìn Đậu Đức Xương, lại liếc nhìn cái chân bị thương kia của hắn một cái.
Lúc này Đậu Đức Xương mới hoảng hốt nhận ra vừa rồi mình không chống gậy đã nhảy lùi về sau mấy bước.
Nhất thời mặt đỏ như ráng mây.
“Đứa trẻ này!” Thấy cảnh này, lục phu nhân nhìn Đậu Chiêu, tâm tình phức tạp thở dài, không biết nói cái gì cho phải.
Đậu Chiêu ôm tay lục phu nhân, cười khanh khách nói: “Con cũng mặc kệ mấy chuyện linh tinh này, người như mẫu thân của con vậy, Thập nhất, Thập nhị ca đối xử với con như muội muội ruột thịt, mặc kệ ăn mặc đều nhường cho con trước, giờ con thành thân, thập nhất ca phải chăm lo cho tẩu tử, con cũng chẳng miễn cưỡng nhưng thập nhị ca phải tự mình cõng con xuất môn mới được!” Lời nói khiến đám người lục phu nhân, cữu mẫu nước mắt rưng rưng.
Đậu Đức Xương cũng vứt gậy chống, hào hùng nói: “Ta đã nói không cần chơi đùa kiểu này, vô duyên vô cớ để tứ muội muội chê cười con thế này.” Sau đó vỗ vỗ bả vai, nói với Đậu Chiêu: “Yên tâm, ca ca sẽ cõng muội lên kiệu hoa!”
Lời này khiến khóe mắt Đậu Chiêu cay cay.
Cửu Trọng Tử Cửu Trọng Tử - Chi Chi Cửu Trọng Tử