Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 295
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 895 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:26:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 226 - Lâm Cửu Thực Giả, Hai Vị Thánh Giả
hoảng cách đến ngày yến hội của Hiền Môn còn chưa đầy một tháng nữa, nếu không phải Diệt Thiên đưa Lâm Cửu đến Trung Thiên Quốc trước thời hạn, thì lúc này bọn họ hẳn vẫn con đang trên đường tới đây.
Trận náo loạn ở Quốc Sắc Lâu ngày đó, tin đồn Tiếu Thiên Thánh Giả cùng Lâm Cửu tới gặp Mẫu Đơn cô nương đã rò rỉ ra bên ngoài, rồi sau lại nghe nói Tiếu Thiên Thánh Giả trong Quốc Sắc Lâu là do người khác đóng giả, vị Lâm Cửu đó cũng là giả luôn, không thì sao mà đến ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra ngoài, Thánh Giả và Lâm Cửu thực sự vẫn còn đang trên đường tới đây.
Tin đồn mỗi người một kiểu, chẳng biết tin tức nào mới là thật.
Tin tức thật thật giả giả lẫn lỗn, khiến người nghe choáng đầu hoa mắt mơ mơ hồ hồ, Lâm Cửu nghĩ mặc kệ là tin tức gì chắc chắn đều là do đại ma đầu đó thả ra.
Theo đúng lẽ thường mà nói thì lúc này bọn họ hẳn là phải đang trên đường đến Trung Thiên Quốc, nhưng cũng không thể buồn chán tới mức chạy tới Trung Thiên Quốc rồi lại chạy về, sau đó lại ngồi xe ngựa xóc lên xóc xuống trở lại Trung Thiên Quốc, đó mới thực sự là ăn no rửng mỡ a!
Lâm Cửu nói, ngươi rất quen thuộc với Thiên Đế Thành đúng không? Dẫn ta di dạo chút nha.
Diệt Thiên nói, có thể.
Tuy rằng đã tới Xích Thổ Đại Địa nhiều năm như vậy, nhưng ngoại trừ mấy thành trấn Lâm Cửu đi qua ở Hoàng Phủ Đế Quốc ra, nhưng nơi khác quả thực mới chỉ đi lướt qua, đã từng đi tới Trung Thiên Quốc, cũng đi qua Tây Sa Thương Ưng Quốc, nhưng khi đó trong lòng mang tâm sự, trong đầu lúc nào cũng nghĩ muốn cứu Diệt Thiên tỉnh lại, phong cảnh ven đường chưa bao giờ chú tâm xem kĩ.
Lúc nào mới thực sự là rảnh rỗi, thoải mái đây?
Lâm Cửu không biết còn phải đợi ngày đó bao lâu, có thể sẽ rất nhanh, cũng có thể rất sớm rất sớm, tựa như hiện tại vậy, rõ ràng có đến cả gần một tháng để du sơn ngoạn thuỷ trên Thiên Đế Thành, nhưng y còn phải suy nghĩ xem nên cứu Hoa Tư và Hoàng Phủ Thiên Niên ra thế nào, không thể vui chơi sảng khoái nữa.
Nhưng mà phải làm thế nào đây? Lâm Cửu nghĩ có lẽ trước tiên phải biết được nơi giam giữ Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư từ chỗ Diệt Thiên.
“Đây là cái gì?” Diệt Thiên có chút hiếu kì nhìn Lâm Cửu đã thay đổi thành hình dáng một người khác đang đứng trước mặt mình, vừa rồi Lâm Cửu ăn một viên đan dược ngay trước mặt hắn, sau khi ăn đan dược vào chỉ qua một thời gian ngắn sau Lâm Cửu đã biến thành bộ dáng của một nam tử bình bình thường thường, mặt rộng hơn một chút, môi dày một chút, chỉ có đôi mắt là vẫn trong veo như nước.
“Đan dược luyện lúc trước, ta gọi nó là biến hình đan.” Sau khi quan hệ hoà hoãn, Diệt Thiên cũng đổi lại một ít vật phẩm mà trước đây Lâm Cửu vẫn mang bên người cho y, trừ công lực ra.
Cũng không phải là Diệt Thiên giấu không muốn trả, mà là mấy loại võ công kiểu này phá huỷ thì dễ mà xây lại thì khó, nếu muốn cho Lâm Cửu khôi phục lại được công thể ngày trước, thì phải từng bước mà tiến, trước tiên là phải điều dưỡng thân thể cho tốt cái đã.
“Ta còn nhớ, lần đầu tiên gặp ngươi cũng hay dùng viên đan dược thú vị này.” Đó là lần Lâm Cửu đỏng giả thành một người mập mạp bình thường, trên đỉnh núi của tứ phái luận võ, cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên giữa ban đêm của Diệt Thiên và Lâm Cửu.
Khi đó mình còn chưa khôi phục kí ức của U Minh, không nhận ra Lâm Cửu, nhưng chẳng biết tại sao khi nhìn thấy tên “mập mạp” Lâm Cửu này hắn lại bị thu hút, lần gặp gỡ đó kì thực không coi là ngẫu nhiên.
“Đó là cảm nhận được ngươi ở bên ngoài, ta liền tìm theo khí tức của ngươi đến đó, cũng thấy hình dáng dưới lớp mặt nạ của ngươi.” Diệt Thiên nhớ lại chuyện khi đó, cảm thấy rất thú vị.
“Đúng vậy, sau đó ngươi liền mang theo ta bỏ trốn.” Lâm Cửu vừa cười vừa nói, hồi đó lá gan của mình cũng thật lớn, dĩ nhiên giữa đêm giữa hôm lại bỏ đi theo tên đại ma đầu tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, bây giờ nhớ lại, có lẽ bản thân lúc ấy đã sớm bất tri bất giác bị Diệt Thiên hấp dẫn rồi.
Vận mệnh đã an bài, có trốn cũng không thoát.
“Muốn một viên không?” Lâm Cửu lắc lắc cái lọ trong tay, mấy viên đan dược trong đó va vào nhau lộc cộc, “Chung quy ngươi cũng không thể cứ mang cái mặt đó đi ra ngoài được, dù sao ở đây cũng là đại bản doanh của Hiền Môn, để người ta thấy được, thì tin đồn ngươi đến gặp Mẫu Đơn đã có thể chứng thực rồi.”
“Không cần thiết.” Biến hình đan Lâm Cửu luyện ra kì thực chính là một loại huyễn thuật không cần dùng đến pháp thuật để thi chú, chỗ tốt là dù người không có võ công cũng có thể dùng, nhưng đối với Diệt Thiên mà nói thì không cần thiết.
Diệt Thiên đơn giản làm huyễn thuật, cũng biến đổi dáng dấp như Lâm Cửu.
Lâm Cửu ngắm Diệt Thiên một hồi, sách sách sách, cái tên đại ma đầu này thật đúng là đổi tới đổi lui thì cũng vẫn là một đại soái ca chứ đâu có làm hết phận sự như y.
Thay trang phục, đổi dáng dấp, Lâm Cửu với Diệt Thiên cùng đi dạo trên đường lớn của Thiên Đế Thành, trên đường người đến kẻ đi, rộn ràng náo nhiệt, ngựa xe như nước, tiểu điếm đủ các chủng loại trải dài dọc hai bên đường, tiếng rao hàng huyên náo, người người ăn mặc đủ loại phục sức qua lại như con thoi nói cười không ngớt.
Diệt Thiên không thích ánh mặt trời nêm cầm theo cây dù, xiêm y màu mực khẽ đong đưa trong gió, Lâm Cửu vận một bộ bạch thường kéo tay nam nhân không chút kiêng kị ánh mắt suy đoán của người khác, hai người vừa đi, vừa ngắm nghía, vừa mua đồ, cuộc sống như vậy ngược lại cũng có cái thú, Lâm Cửu càng mua một đống những thứ Diệt Thiên cho là “rác rưởi”.
Gần như cứ nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ thú vị là lại móc tiền ra mua, thời điểm này, Lâm Cửu đã hiểu vì sao nữ nhân luôn thích mua sắm như vậy, tư vị được xài rất nhiều rất nhiều tiền thật sướng tay.
Thời tiết của Thiên Đế Thành càng lúc càng nóng, khí trời cũng dần dần trở nên oi bức hơn, mọi người giống như chiếc bánh bao trong lồng hấp bị hơi nóng hun đến sắp bốc hơi, còn may thiên tính Diệt Thiên hàn lãnh, Lâm Cửu đi dạo một hồi cũng không cảm thấy nóng, nhưng bá tánh trong Thiên Đế Thành đều đang tìm đủ mọi biện pháp để giải nhiệt.
Lâm Cửu kinh ngạc phát hiện, cửa tiệm nước giải khát ướp lạnh của y cư nhiên đã chạy tới Thiên Đế Thành rồi!
“Liên Sinh Khách Điếm…” Ngẩng đầu nhìn khách điếm trước mặt, Lâm Cửu ngoảnh mặt về hướng Diệt Thiên cười xán lạn, người nọ liếc nhìn Lâm Cửu, trong lòng biết Lâm Cửu muốn vào xem một chút, sau khi cấp cho Lâm Cửu một ánh mắt đồng ý, Lâm Cửu lập tức kéo Diệt Thiên vào trong.
Từ sau khi rời khỏi Hoàng Phủ Đế Quốc, y không còn quản đến Liên Sinh Khách Điếm nữa, hôm nay cư nhiên ở trên đất Thiên Đế Thành lại thấy một toà Liên Sinh Điếm gần như y xì đúc ở Hoàng Phủ Đế Quốc, chuyện này khiến cho Lâm Cửu có chút kinh hỉ, là ai đưa điếm của y mở ở nơi này a?
Đi vào bên trong Liên Sinh Điếm ngồi xuống, Lâm Cửu kinh ngạc phát hiện, trong điếm này không chỉ có bề ngoài giống tổng điếm ở Hoàng Thành, đến nội thất bên trong, thực đơn và cả đồng phục của điếm viên cũng giống nhau!
“Y phục bọn họ mặc là cái gì vậy?” Quân hàm, giày bó màu đen bằng da, dây lưng màu đen bằng da, loại y phục hình dạng kiểu này trước đây Diệt Thiên chưa từng thấy qua, còn có vài nữ tử mặc chiếc váy phồng phồng, đeo thêm đôi hài cao gót.
“Đồng phục…” Kì thực nam mặc quân trang, nữ mặc trang phục người hầu, thỉnh thoảng Lâm Cửu có vài cái hứng thú xấu xa mà thôi, thấy những “kiệt tác” này của mình, Lâm Cửu càng khẳng định chắc chắn điếm này chính là chi nhánh của tổng điếm ở Hoàng Thành.
Gọi một phần kem đậu xanh cùng với bánh kem dâu, Lâm Cửu đưa bánh kem dâu cho Diệt Thiên: “Tới nếm thử.”
Lâm Cửu nhìn Diệt Thiên ăn một miếng, cuống quít hỏi: “Mùi vị thế nào?”
“Rất đặc biệt.”
“Bát kem này coi như là ta mời.” Lâm Cửu chớp chớp mắt, cười hỏi: “Để báo đáp, ngươi hãy nói cho ta biết ngươi nhốt Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư ở đâu, được chứ?”
Cứ thẳng thắn như thế, Lâm Cửu trực tiếp hỏi ra, không mang theo chút xíu uyển chuyển và do dự, trực tiếp đến mức khiến Diệt Thiên đang ăn bánh kem dâu thiếu chút nữa là bị sặc.
Nếu đây cũng xem như là một loại phương thức thẳng thắn thành khẩn, Diệt Thiên có thể tiếp thu.
Ánh mắt Diệt Thiên mang theo một tia hài hước, Diệt Thiên nói: “Việc buôn bán này làm cũng không quá đáng tiền, nói cho ngươi cũng không sao, Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư đều còn sống.”
Nằm sấp xuống bàn, Lâm Cửu cố sức gật đầu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…”
Lâm Cửu dựng thẳng lỗ tai chuẩn bị nghe xem có thực là Diệt Thiên sẽ nói cho y hay không, ngay lúc quan trọng nhất bên cạnh lại nhốn nháo lên, vừa vặn cắt đứt lời Diệt Thiên nói, Lâm Cửu có chút tức giận nhìn nơi phát ra tiếng ồn, thanh âm của ai mà lớn vậy a? Lâm Cửu nhìn thấy một bạch y nam tử đầu đầy tóc bạc, bên cạnh bạch y nam tử đó còn đứng một người khoác áo choàng không thấy rõ diện mạo.
Sao nhìn hai người kia lại thấy có điểm quen mắt nhỉ? Lâm Cửu nhất thời không nhớ ra hai người kia giống ai.
“Trả tiền?” Người khoác áo choàng đứng bên cạnh bạch y nam tử tóc bạc lạnh lùng cười ha ha hai tiếng, như là nghe thấy chuyện gì cực kì buồn cười vậy, sau khi cười to vài tiếng, lạnh lùng nói: “Các ngươi có biết ta là ai, lại có biết Liên Sinh Điếm này là của ai, cư nhiên dám đòi tiền ta?!”
“Liên Sinh Điếm đương nhiên là của ta, nhưng điếm của ta thì liên quan quái gì đến ngươi chứ?” Lâm Cửu chống má lẩm bẩm, liếc mắt nhìn Diệt Thiên đang cùng y xem kịch, hỏi: “Ta vẫn cảm thấy người này có chút quen mắt, ngươi có biết hắn là ai không?”
Ở bên kia, vẻ mặt điếm tiểu nhị đầy bất đắc dĩ, cười khổ mà nói rằng: “Khách quan, ngài không nói cho tiểu nhân, thì sao tiểu nhân biết ngài là ai chứ…”
Người này còn khoác cái áo choàng rõ lớn, tiểu nhị căn bản không thấy rõ diện mạo người này, làm sao biết hắn là ai a?
“Vậy ngươi nói xem, Liên Sinh Điếm này là của ai?” Nam tử khoác áo choàng hừ nhẹ một tiếng, có chút cao ngạo nói.
Điếm tiểu nhị cười cười, đáp: “Đương nhiên là của sư đệ Hiền Môn Thánh Giả, có danh xưng là “thiên hạ đệ nhất mỹ nhân”, Lâm Cửu lâm thiếu gia không người không biết không người không hiểu rồi!”
“Ta đây lại hỏi ngươi, nếu Lâm Cửu lâm thiếu gia tự mình đến Liên Sinh Điếm dùng cơm, các ngươi có thu tiền y không?” Người nọ lại hỏi.
Điếm tiểu nhị đáp: “Đương nhiên là không!”
“Vậy ngươi còn thu tiền của ta?!”
“Bốp ——” Một tiếng vỗ lên bàn, nam tử khoác áo choàng ném ra một câu kinh thiên địa khấp quỷ thần.
“Nghĩ ra hắn giống ai chưa?” Diệt Thiên rất là hợp thời nhắc nhở Lâm Cửu.
“Ha ha ha…nghĩ ra rồi.” Lâm Cửu nhịn không được bật cười, thảo nào lại thấy quen mắt như vậy, người nọ không phải là “Y” sao, không quen mắt mới là lạ đấy! Thế nhưng chính quy Lâm Cửu đang ngổi ở đây, vậy đạo bản bên kia là ai a?
Lần đầu gặp phải chuyện đạo bản chính mình thế này, Lâm Cửu cảm thấy vô cùng mới lạ, nếu nói người khoác áo choàng kia là “Lâm Cửu”, như vậy thì vị nam nhân tóc bạc nhìn như thần côn quấy rầy khắp nơi kia chẳng phải chính là “Diệt Thiên” rồi sao?! Cái tên đạo bản Diệt Thiên này cũng không khỏi quá xấu đi, so sánh với chính bản, thực sự là kém xa cả vạn dặm.
“Thú vị, ngươi xem, người mà bên kia phẫn chính là ngươi, tóc bạc áo trắng thì chuẩn rồi, đến cả cái dáng thối thối kia học cũng rất giống a!” Lâm Cửu khe khẽ nói với Diệt Thiên, vẻ mặt hưng phấn lại hiếu kì.
“Xem xem.” Diệt Thiên chỉ cười cười, Lâm Cửu thật giả, hai vị Thánh Giả, tề tụ một đường, một khúc nhạc đệm nho nhỏ, nhưng cũng lí thú.
Cửu Thiên Liên Sinh Cửu Thiên Liên Sinh - Vạn Diệt Chi Thương