Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 295
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 895 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:26:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 134 - Sinh Sinh Tử Tử
oả diễm của phượng hoàng có vẻ đã sắp cạn kiệt, chúng ta phải nhanh chóng thừa dịp phượng hoàng trọng sinh đưa hắn vào địa ngục triệt để phong ấn lại!” Khẽ quát một tiếng, chân khí của Tây Sa Thương Hải bỗng nhiên tăng vọt, quanh thân dần dần bao trùm bởi một làn khói xanh nhàn nhạt, sau cùng hình thành một con thần long màu xanh ngay giữa không trung.
“Xuất ——” Hoàng Phủ Thiên Niên hô, cũng giống Tây Sa Thương Hải quanh thân dần dần quanh quẩn một làn khói màu vàng, làn khói tựa long, kim quang lóng lánh, sau đó hoá thành một con Kim Long uy vũ.
“Thanh Long… Kim Long… ha ha, Hoa Tư ngươi cũng nên gọi Tử Long ra luôn đi ha?”
Mu bàn tay xoá đi vết máu nhàn nhạt bên khoé miệng, quanh thân ma đầu hắc vụ đột nhiên mãnh liệt tuôn trào, Diệt Thiên nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên, cười lạnh: “Phụ thân ngươi năm đó vì ngươi cố ý chết dưới tay ta, Hoàng Phủ Thiên Niên, ngươi đây là tới tìm ta báo thù sao?”
“Giết ngươi, cần gì phải có lí do?” Cười khẩy, Kim Long phía sau Hoàng Phủ Thiên Niên ngửa mặt lên trời hú dài chấn động cả sơn động.
Thanh Long, Tử Long, Kim Long, Hắc Long…. tứ long bay lượn trên không, từng đợt long ngâm không dứt vang vọng bên tai, phảng phất như ngay một khắc sau sẽ làm cho tuyết sơn này sụp đổ vậy, nhất là phượng hoàng hoả diễm ở sâu trong lòng núi càng ngày càng cuồng loạn như là bất hoà với những con long này, dung nham cuồn cuộn chảy, hoả quang quanh quẩn trên đỉnh đầu càng ngày càng chói mắt, sáng ngời như thiêu đốt tiêu diệt hết bóng tối và ánh sáng.
Ba đấu một, lúc trước bọn Tây Sa Thương Hải ẩn giấu thực lực đánh lừa, hiện tại Diệt Thiên làm sao có thể chiếm được ưu thế?
Nhìn Diệt Thiên liến tiếp chịu những đòn giáp công của ba người Hoàng Phủ Thiên Niên mà bị rơi xuống hạ phong, Lâm Cửu lo lắng không ngớt, nhưng khổ nỗi năng lực bản thân có hạn, tâm tình cũng giống như phượng hoàng hoả diễm cuồn cuộn không thôi, dần dần cũng không biết do phượng hoàng hoả diễm ảnh hưởng đến y, hay là tâm tình của y ảnh hưởng đến nó, phượng hoàng hoả diễm chợt cháy bùng lên, ngọn lửa ở đầu và đuôi thần điểu đột nhiên kịch liệt phát ra một trận bạch quang nóng rực mà loá mắt.
Bạch quang rền vang nổ bùng trong sơn động, đâm vào mắt không tài nào mở ra nổi.
“Phượng hoàng niết bàn rồi, chúng ta cùng nhau hợp lực đưa tàn hồn của hắn triệt để đánh vào địa ngục!” Nhìn bạch quang lóng lánh xung quanh, Hoa Tư hét lớn.
Nghe xong lời nói của Hoa Tư, Tây Sa Thương Hải và Hoàng Phủ Thiên Niên ngầm hiểu, ba người tấn công ba phía, từng bước một bức lui Diệt Thiên về phía phượng hoàng hoả diễm, nhiệt độ cực nóng hầu như khiến cho mọi người hít thở không thông.
Phía sau chính là cửu thiên thần hoả có thể thiêu trụi mọi vật, Diệt Thiên cười lạnh, hắn có bao nhiêu thể diện mới có thể khiến cho ba người Hoàng Phủ Thiên Niên, Tây Sa Thương Hải và Hoa Tư liên thủ đối phó hắn, từng bước một bức tiến, từng bước một thiết bẫy rập, từ ẩn giấu thực lực đến cố ý tiết lộ cho hắn tin tức của phượng hoàng, cư nhiên là vì muốn hắn chết.
Hắn tới tột cùng là bị thiên địa bất dung cỡ nào?
Đến nỗi mà cả sự phụ người đã dưỡng dục hắn lớn lên muốn giết hắn, hôm nay những người này cũng muốn giết hắn, trên đời này liệu có người nào sẽ đối đãi thật tình với hắn hay không?
Có một… cũng chỉ có một…
“Muốn ta chết?” Diệt Thiên ngửa đầu cười to, mái tóc đen dưới tấm áo choàng điên cuồng bay múa, hai mắt như băng, đôi môi như lưỡi dao sắc bén, “Vậy các ngươi hãy theo ta cùng xuống địa ngục đi!”
Hắc vụ quanh thân chợt mãnh liệt dâng lên, như ma diễm cắn nuốt vây quanh cả bốn người bọn họ cùng nhau, chết, vậy hãy cùng chết, không lưu lại bất cứ một ai.
Chỉ là có một người… không biết sau đó nam nhân kia có thể giống như trước khóc mãi không ngừng hay không, vào thời khắc cuối cùng trong cuộc đời có thể liếc mắt nhìn ngươi một cái cũng là đủ rồi.
Bọn Hoàng Phủ Thiên Niên tựa hồ cũng không có ý định tránh thoát, cùng nhau xông về phía phượng hoàng hoả diễm, sinh tử có mệnh, luân hồi tái thế, cho dù bọn họ có cùng bị phong ấn tại địa ngục, ít nhất Chí Thiện Bạch Liên còn sống, chỉ cần có một ngày Chí Thiện Bạch Liên khôi phục lại kí ức kiếp trước, thế giới này vẫn còn có thể cứu chữa.
Mang theo những tâm tư bất đồng, bốn người cùng nhau lao xuống phượng hoàng hoả diễm, ngay trong một khắc trước khi hoả quang bao phủ bốn người bọn họ, Lâm Cửu rõ ràng thấy được ánh mắt cuối cùng ma đầu nhìn về phía y, ấm áp, nhưng lại như con dao nhỏ cứa vào thật sâu trong trái tim y, máu tươi chảy đầm đìa, đau đến thấu tận tâm can!
“Diệt Thiên ——”
Tiếng gọi thê lương chấn động cả sơn động, hoả quang mãnh liệt rung chuyển, nam nhân vốn bị phong bế công lực cư nhiên lại có thể từ mặt đất đứng lên, lảo đà lảo đảo chạy về phía trước.
Tuyết ưng kêu dài một tiếng, đột nhiên lao xuống kẹp lấy cổ áo Lâm Cửu, lôi kéo người này lui về phía sau, Lâm Cửu làm sao có thể đồng ý rời đi, cũng không biết khí lực từ đâu tới, dưới tình thế cấp bách đột nhiên thông minh bất ngờ cởi tấm áo khoác bị tuyết ưng kẹp ra, như con thiêu than lao đầu vào lửa, liều mạng nhảy vào dòng dung nham cuồng bạo phía dưới…
Ma đầu đó sao có thể để y lại một mình trong thế giới lạ lẫm này?
Đã không có Diệt Thiên, y sống một mình thì còn có ý nghĩa gì? Cho dù con đường phía trước có là dung nham địa ngục, y cũng sẽ không chút do dự, liều mình đuổi theo, thà rằng gặp mặt dưới cửu tuyền, cùng nhau đến chết!
Thân ảnh tuyết trắng rơi vào hoả diễm hừng hực, Xích Long Nữ thụ thương nằm trên mặt đất chứng kiến tất cả nói không thành lời, sao sự tình lại phát triển đến mức này, bọn họ đều chết rồi sao? Chỉ còn lại một mình nàng thôi sao?
Tuy rằng cái chết của Diệt Thiên khiến nàng có chút ngoài ý muốn, nhưng trong lòng cũng không có quá nhiều bi thương, chí ít Hoàng Phủ Thiên Niên, Tây Sa Thương Hải và Hoa Tư cũng chết cùng, vậy từ đây trở đi những người lợi hại nhất trong thiên hạ đều đã tiêu thất khỏi thế gian, vậy sau đó chẳng phải là chỉ còn một mình nàng thôi sao?
Hoả quang tràn ngập điên cuồng thiêu đốt bao phủ trên đỉnh đầu dần dần có xu thế lịm tắt, từng tia nắng mặt trời chói lọi xuyên thấu qua quang hoả mông lung rơi vãi trong sơn động, ấm áp mà bình yên, đến ngay cả phượng hoàng hoả diễm hừng hực bùng cháy, dòng dung nham cuồn cuộn sôi trào cũng dần dần lắng lại, tất cả phảng phất như đều đã trôi qua, chỉ còn lại ánh rạng đông chứa chan hi vọng.
Khoé miệng khẽ cong lên, đáng tiếc còn chưa chờ Xích Long Nữ kịp cười, giữa thiên địa đột nhiên xảy ra dị biến, trước cơn bão bầu trời luôn bình lặng, giữa một mảnh sáng ngời bình yên ấm áp, trong tuyết sơn lại đột nhiên bùng lên một đạo quang mang chói mắt.
Hoả quang vốn đã sắp tắt giống như nổ tung phát ra bạch quang kịch liệt chói mắt, bách quang bao phủ toàn bộ lòng tuyết sơn, Xích Long Nữ cảnh giác bịt kín hai mắt mình lại, khi cảm giác được bạch quang dần dần trở nên nhu hoà, Xích Long Nữ kì quái mở mắt ra nhưng chỉ thấy được ngọn lửa đỏ rực bị bạch quanh bao quanh.
Bên tai —— bỗng vang lên tiếng chim hót du dương nhưng lại khiến người ta thấy run sợ.
“Cheng cheng cheng ——”
Tiếng kêu của phượng hoàng vạng vọng chín tầng trời, hoả quang lượn lờ trên đỉnh đầu chợt biến mất, ánh mặt trời xán lạn chiếu rọi khắp mọi nơi, bên trong ngọn hoả diễm cực nóng, Cửu Thiên Phượng Hoàng dục hoả trùng sinh.
“Cheng cheng cheng ——”
Phượng hoàng kêu một tiếng lại một tiếng, đến tận khi tuyết sơn lung lay sắp đổ, Xích Long Nữ trừng lớn hai mắt nhìn mọi thứ dần dần rõ ràng phía trước, thần điểu toàn thân được bao bọc bởi hoả diễm nóng rực, đôi cánh to lớn vỗ phành phạch giống như vừa bay lên từ biển lửa của địa ngục, cùng lúc đó, những người vừa biến mất lại đột nhiên xuất hiện.
Những ánh sáng rực rỡ màu sắc cũng từ biển lửa bay vọt lên theo thần điểu phượng hoàng, tập trung nhìn vào, đó chính là Hoàng Phủ Thiên Niên, Tây Sa Thương Hải và Hoa Tư, mà Diệt Thiên và Lâm Cửu tiêu thất lúc trước cư nhiên lại ở trên thân Cửu Thiên Phượng Hoàng, một thân bạch y hoàn hảo không tổn hao gì, tình hình Lâm Cửu không có chút nào giống như bị hoả diễm nướng chín, nam nhân gần như là một tay điểu khiển phượng hoàng, tay kia gắt gao ôm chặt lấy ma đầu tựa hồ đã rơi vào hôn mê.
“Phốc ——”
Hoa Tư vừa đặt chân xuống đất đã phun ra một ngụm máu, vội vã hô: “Phong ấn đã được giải trừ, nhanh bắt lấy hồn phách của Diệt Thiên, không thể để hắn tỉnh lại!”
Hoàng Phủ Thiên Niên và Tây Sa Thương Hải tựa hồ cũng bị thương, chỉ là thương thế không nặng như Hoa Tư, nghe xong Hoa Tư nói, Tây Sa Thương Hải và Hoàng Phủ Thiên Niên đồng thời nhảy lên, giống như mũi tên phóng về phía biển lửa phượng hoàng vừa rời đi, nhìn kĩ, bên trong biển lửa dĩ nhiên còn có một bức đồ hình phức tạp kì quái, từng luồng hắc khí đang điên cuồng từ bên trong trào ra.
Tay bưng ngực, Hoa Tư khẽ cắn răng, mũi chân điểm nhẹ đột nhiên phi về phía Lâm Cửu, đúng lúc đó, trên bầu trời bất ngờ xuất hiện một điểm đen, một thân ảnh cường tráng bỗng nhiên từ sơn khẩu rơi xuống, nhanh như chớp chặn Hoa Tư lại, cái đuôi thú thật dài giống như chiếc roi quất về phía Hoa Tư, một công một cản, sau một chiêu giao thủ hai người nhanh chóng tách ra.
Nhìn kĩ, ngăn trở Hoa Tư chính là một nam tử mắt đỏ có lỗ tai của dã thú và chiếc đuôi của báo đen, hai móng vuốt như lưỡi dao, nam tử giống dã thú ngửa đầu hú dài một tiếng, chấn động cả tuyết sơn.
Tựa hồ không muốn dây dưa cùng đám người Hoa Tư, nam tử giống dã thú cuộn thân thể thoăn thoắt phi về phía Lâm Cửu, một tay ôm lấy Lâm Cửu liêu xiêu sắp đổ, nhẹ giọng nói: “Đi!”
“Là ngươi…” Tựa vào lòng nam tử, Lâm Cửu phát hiện người này cư nhiên lại là người mà y đã từng gặp qua trong mộng.
“Chờ một chút ta ——” Ra sức nhảy lên phía trên, Xích Long Nữ vội vội vàng vàng đuổi theo hai người, nam tử như dã thú chỉ khẽ liếc mắt nhìn nữ nhân vẫn chưa nói gì.
Phượng hoàng hót vang, hoả quang giống như một đạo ánh sáng lộng lẫy nhanh chóng rời khỏi tuyết sơn.
Cửu Thiên Liên Sinh Cửu Thiên Liên Sinh - Vạn Diệt Chi Thương