Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 295
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 895 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:26:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36 - Giang Hồ
rong số đó có cả Lâm Cửu, không, phải nói là trừ bỏ đại ma đầu ra, tất cả mọi người đều tăng thêm vài phần kính trọng đối với tiểu thối miêu, cho dù thân thể chỉ là một con mèo con nho nhỏ xinh xinh, nhanh nhẹn hơn trâu một sừng một chút, nhưng mà mèo con bình thường sao có thể là đối thủ của trâu một sừng chứ.
Song sự thật là, mèo con thoáng cái đã nhảy lên đầu trâu một sừng, miêu trảo nho nhỏ giống như chụp muỗi nhẹ nhàng vỗ xuống, trâu một sừng to lớn vô cùng lập tức như ngọn núi đổ sụp xuống, cùng với một tiếng hô đau đớn, trâu một sừng ngã rầm xuống đất, làm tro bụi trên mặt đất bay múa tứ tung, đúng là bại rồi.
Trong tràng nhất thời yên tĩnh không tiếng động, không biết có bao nhiêu người dùng sức dụi hai mắt của mình, muốn coi thử có phải mình nhìn lầm rồi hay không, sao mà cái vuốt mèo nho nhỏ mềm mại kia chỉ cần nhẹ nhàng vỗ, liền đánh ngã con trâu một sừng to lớn đáng sợ như vậy?
Tiểu thối miêu vững vàng từ trên người trâu một sừng nhảy xuống, nhe răng nhìn về phương hướng một cái bao sương nào đó, xoay người bước đi, từng bước từng bước cao ngạo mà tao nhã tiêu sái trở về, biến mất trước mặt mọi người.
“Mèo… con mèo này thật lợi hại.” Cung Tiêu Tiêu hơi hơi híp mắt, không biết trong lòng đang tính toán cái gì.
“Con mèo này là người nào mang đến?” Hoàng Phủ Thiên Hách dùng tên giả Tứ công tử rốt cuộc có chút hứng thú, ẩn ẩn bên trong vẫn còn mang dư vị của trận đấu tới mau mà đi cũng mau này.
Hoả Vũ Thiên đã thông qua gia đinh biết được là người nào mang mèo đến, nghe thấy Tĩnh Vương điện hạ hỏi, liền đáp: “Hồi công tử, là Ma Tăng mang đến.”
Mọi người vừa nghe liền giật mình.
Tiếng tăm của Ma Tăng trong Hoàng Phủ Đế Quốc không nhỏ, một đứa bé đầu trọc đáng yêu nhìn như mới năm, sáu tuổi, luôn mặc một bộ tăng bào rộng thùng thình màu đen, kì thực đã nhập ma tâm, nếu ngươi bởi vì bề ngoài đáng yêu của hắn mà xem thường hắn, vậy chắc chắn ngươi sẽ phải chịu thiệt, vài năm đầu không biết có bao nhiêu người không để Ma Tăng vào mắt, nhưng qua nhiều năm giáo huấn bằng máu đã khiến mọi người biết Ma Tăng nho nhỏ này tuyệt đối không đáng yêu như bề ngoài.
Tuy rằng Ma Tăng đã tồn tại trong giang hồ mười năm, nhưng bề ngoài thuỷ chung vẫn là bộ dáng đứa nhỏ năm sáu tuổi, chỉ cần một điểm này thôi cũng đã đủ yêu tà rồi.
Mà chỗ Ma Tăng nổi danh nhất đáng sợ nhất còn ở sư phụ của hắn, ai chẳng biết tên đại ma đầu rất hiếm khi xuất hiện trong giang hồ kia là một tên cực kỳ bao che khuyết điểm, mười năm trước ma tăng lọt vào cuộc vây quét của các phái nguy hiểm cận kề, đại ma đầu đột nhiên xuất hiện giết hết những người tham gia trận vây quét này một mảnh cũng không chừa.
Vì thế từ đó về sau tất cả mọi người đều biết, đại ma đầu từ trước đến nay đều không chủ động phạm nhân, chỉ khi bị người khác chạm vào điểm mấu chốt của hắn, vậy tuyệt đối là chết không có chỗ chôn, thân thể chìm ngập trong tai ương.
Nói cho cùng, người dám chọc giận đại ma đầu, là sẽ chết sạch sẽ, triệt để hoàn toàn.
“Ma Tăng?” Hoàng Phủ Thiên Hách hơi sửng sốt, có lẽ không nghĩ tới Ma Tăng cư nhiên lại chạy tới Ân Đô, còn mang theo một con mèo đến tham gia đấu thú trận, không biết có phải lại nhớ tới Tứ phái luận võ đại hội cách đây không lâu hay không, Hoàng Phủ Thiên Hách cau mày, ngày ấy luận võ đại hội mới bắt đầu ngày đầu tiên, ngày hôm sau đại ma đầu cùng vị Cửu tiên hiệp kia đồng thời mất tích.
“Hẳn là đại ma đầu phái Ma Tăng tới.” Nghe ra ý ngờ vực trong giọng Hoàng Phủ Thiên Hách, Cung Tiêu Tiêu thông minh đem chuyện mấy ngày trước Kim Thiếu chứng kiến ở khách điếm, sự tình đều nhất nhất nói cho Tĩnh Vương Hoàng Phủ Thiên Hách nghe, tuy Tĩnh Vương là một vương gia nhàn hạ, nhưng cũng là ca ca của đương kim thánh thượng, là hoàng tộc cao quý nhất trên đời này, có thể lôi kéo quan hệ, Cung Tiêu Tiêu đương nhiên phải cố gắng mà lôi kéo.
Hoàng Phủ Thiên Hách từ trước đến giờ luôn đối với giang hồ cảm thấy vô cùng hứng thú, Cung Tiêu Tiêu đoán Hoàng Phủ Thiên Hách cũng nhất định thấy hứng thú đối với tồn tại khác thường Ma Tăng cùng đại ma đầu, không dám giấu diếm gì mà đem chuyện đại ma đầu trụ tại Cửu Thiên Khách Điếm nói cho Hoàng Phủ Thiên Hách biết.
Tại sao Hoàng Phủ Thiên Hách lại đột nhiên thích chốn giang hồ này, tính thời gian, có lẽ là bắt đầu từ hai năm trước, về phần nguyên nhân, thế nhân không ai biết, đối với dân thường mà nói, các quý nhân trong hoàng tộc luôn không ngừng thay đổi sở thích, đối giang hồ cảm thấy hứng thú, chắc là do cảm thấy mới mẻ đi.
Chẳng qua là chúng dân thường sẽ không muốn đi nghiên cứu quá sâu tại sao Tĩnh Vương điện hạ cao quý lại thích chốn giang hồ tràn ngập phân tranh này, bọn họ chỉ quan tâm đến thu hoạch có đủ ăn no hay không, cành cây nhà bên cạnh lại vươn sang sân nhà bọn họ, nghe nói vài ngày nữa xì dầu lại tăng giá.
Về phần mấy chuyện mới xuất hiện trong hoàng tộc, chỉ là đề tài câu chuyện lúc bọn họ rỗi rãi mà thôi.
Lâm Cửu dồn sức nắn nắn cái mặt thối của tiểu thối miêu trong lòng, mở miệng ra xem lớn bao nhiêu, trước kia sao y không biết tiểu thối miêu này lại dễ coi như vậy a? Lâm Cửu nhìn chằm chằm tiểu thối miêu, ánh mắt càng lúc càng sáng, càng lúc càng tinh, càng lúc càng khiến tiểu thối miêu cảm thấy mao cốt tủng thiên*(nổi da gà)…
Sao phàm nhân ngu xuẩn này lại lấy ánh mắt như nhìn bảo vật này mà nhìn bổn vương? Ánh mắt tham lam thế, phàm nhân quả nhiên đều là lòng tham không đáy.
Tiểu thối miêu âm thầm nói thầm một câu trong lòng, nhưng cũng không nhảy ra khỏi lồng ngực Lâm Cửu, chỉ hé cái mặt thối ra tuỳ ý Lâm Cửu nhìn a, sờ a, day a.
“Hiếm thấy.” Một bộ trường bào rộng rãi màu đen, đại ma đầu đã bỏ đi áo choàng đang nhìn Lâm Cửu cùng tiểu thối miêu, trong đôi mắt đen như mực nhuộm một mạt ý cười nhàn nhạt.
Lâm Cửu có chút không rõ hai từ này của đại ma đầu là có ý tứ gì, không chút che giấu quay đầu lại phía đó ném đi một tia nghi hoặc.
Con ngươi bình tĩnh như nước của Diệt Thiên có thể dễ dàng nhìn thấu hết thảy tâm tư che giấu của y, từ bản chất mà nói, sinh tử của y kì thật nằm trong tay Diệt Thiên, Lâm Cửu không cho rằng mình có thể thoát khỏi, nhưng bởi vì có vài nguyên nhân không muốn người biết, Lâm Cửu biết rõ Diệt Thiên sẽ không hại y.
Tác dụng phụ mà hợp tu mang đến Lâm Cửu đã hiểu rõ, kiếp trước y là một người thông minh, sở trường thông qua những tình tiết nhỏ mà tìm ra chân tướng, về sự ỷ lại của mình đối với Diệt Thiên mấy ngày gần đây, một sự tín nhiệm khó hiểu cùng với những giấc mộng kì quái, Lâm Cửu đại khái đã biết tác dụng phụ của hợp tu là gì.
Mà điểm quan trọng nhất, Diệt Thiên hình như còn chưa phát hiện loại tác dụng phụ này.
Dựa vào loại quan hệ này, Lâm Cửu có thể đem phía sau lưng cùng với sự tín nhiệm của mình giao cho vị đại ma đầu tính cách khó dò bất định này.
Nhìn thấy thần sắc nghi hoặc không hề che giấu trên mặt Lâm Cửu, ý cười trong mắt Diệt Thiên lại đậm thêm vài phần, trong thanh âm lạnh như băng tăng thêm chút nhu hoà: “Hảo hảo đối đãi hắn.”
Diệt Thiên nhẹ nhàng liếc mắt nhìn tiểu thối miêu mà Lâm Cửu ôm trong ngực.
Lâm Cửu ngầm hiểu gật gật đầu, lời nói của đại ma đầu bao giờ cũng đúng, hơn nữa cho dù đại ma đầu không nói những lời này thì Lâm Cửu cũng sẽ hảo hảo đối đãi với con tiểu thối miêu xem như có duyên phận với y này, huống chi tiểu thối miêu tuy rằng mặt có chút thối, nhưng cũng coi như đáng yêu, còn có năng lực kỳ lạ.
“Tiểu thối miêu, ca ca mang ngươi đi tắm.” Cười hắc hắc, Lâm Cửu ôm tiểu thối miêu hướng về phía dục dũng chứa đầy nước ấm chạy tới, có điều một lát sau, sau mành truyền đến tiếng cười ha ha của Lâm Cửu.
“Ha ha ha, con tiểu thối miêu nhà ngươi, cư nhiên chảy máu mũi!”
“Yêu, hoá ra ngươi còn biết thẹn thùng a?”
“Đến, ca ca hôn một cái.”
Cửu Thiên Liên Sinh Cửu Thiên Liên Sinh - Vạn Diệt Chi Thương