How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 295
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 895 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:26:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22 - Bí Mật Bỏ Đi
ậy sao?” Nghe được câu trả lời của Diệt Thiên, Lâm Cửu hoàn toàn không tin: “Ta không tin trên thế gian này có người không có phiền não, ngươi đang gạt ta.”
“Ha ha, ngươi rất thú vị.” Nam tử khẽ cười một tiếng, ngồi xếp bằng xuống bên cạnh Lâm Cửu, trong gió đêm, mái tóc đen nhè nhẹ đón gió tung bay.
“Không phải tiên hiệp, nhưng lại đến từ Tiên Hiệp Điện, chuyện kiểu này ta vẫn là lần đầu tiên nghe nói.” Diệt Thiên chậm rãi nói.
Lâm Cửu quay đầu nhìn về phương xa: “Ngươi cứ như đã nhìn thấu ta vậy, trừ bỏ cái này, ngươi còn biết chuyện gì khác về ta nữa?”
“Dịch dung, vì sao?” Diệt Thiên thản nhiên nói.
“Vậy ngươi vì sao lại dùng áo choàng che kín mình?” Lâm Cửu hỏi ngược lại, y có lẽ không biết rằng, trên đời này chỉ có mình y dám nói như vậy với Diệt Thiên.
Đại ma đầu giống như người không có tình cảm, không có hỉ nộ ái ố, đến ngay cả tiếng cười cũng lộ ra đạm mạc, nghe xong câu phản vấn của Lâm Cửu, Diệt Thiên vẫn dùng ngữ khí thản nhiên như cũ, chậm rãi nói: “Chán ghét ánh sáng mặt trời.”
Lâm Cửu cười nói: “Ta đáp ứng một người.”
“Quá nhiều ràng buộc, chỉ biết trói buộc lòng người, sẽ không chiếm được tự do, đánh mất chính mình.”
“Không phải tất cả mọi người đều có thể giống ngươi, vô câu vô thúc.” Lâm Cửu đột nhiên bắt đầu thấy hâm mộ đại ma đầu này, tuy rằng mọi người đều gọi Diệt Thiên là đại ma đầu, nhưng ít nhất đại ma đầu này sống được tiêu dao khoái hoạt, vì chính mình mà sống, không vì bất kì ai.
Vì chính mình mà sống sao? Lâm Cửu không khỏi sửng sốt. Đúng vậy y chẳng lẽ không nên vì chính mình mà sống?
Nhưng một người tại thế gian có rất nhiều ràng buộc, mà những ràng buộc đó đôi khi không phải một loại trói buộc, không phải một loại gánh nặng mà là động lực cuộc sống.
Mình kiếp trước cũng không có nhiều ràng buộc lắm, tuổi nhỏ đã mất song thân, không có huynh đệ người thân, vì thế sau khi học xong cũng không có ai đốc thúc y tìm việc làm, cũng không có người đòi hỏi y nhất định phải đỗ đại học.
Y thực tự do, lại khát vọng bị thân tình ràng buộc.
Không có thân tình, y khát vọng bị tình yêu trói buộc.
Sau đó, y không có ràng buộc cùng trói buộc, thế nhưng, y lại ngoạn xuyên qua.
Đột nhiên đủ các loại trói buộc cùng ràng buộc thi nhau chạy tới, y vốn có thể không để ý đến những thứ này, nhưng lại khác hẳn với người thường tự nhảy vào lưới.
Chỉ có y trải qua cuộc sống cô độc mới tham luyến ràng buộc nơi thế gian hồng trần.
“Xem ra ngươi đã hiểu được rồi.” Trong lúc nói chuyện Diệt Thiên hạ áo choàng trên người mình xuống.
Nhìn thấy trước mắt lộ ra diện mạo chân thật của đại ma đầu, Lâm Cửu hơi ngẩn người, Diệt Thiên hoàn toàn không giống với tưởng tượng của y chút nào, vốn tưởng rằng Diệt Thiên phải là một lão già cổ quái, nhưng hiện tại thoạt nhìn Diệt Thiên cũng là một nam nhân đủ để cho nữ nhân phải ái mộ, một nam nhân rất đẹp.
Đuôi lông mày hơi hơi hất lên, mang theo một tia cao ngạo cùng yêu dị, một đôi mắt đạm mạc như nhìn thấu cả thế gian, cặp môi mỏng khẽ nhếch, một người thoạt nhìn rất có khí chất, rất đẹp a, khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung nam nhân này.
Mà khiến cho Lâm Cửu đại kinh thất sắc chính là ấn kí hình hoa sen nhàn nhạt trên trán Diệt Thiên.
Trong lòng Lâm Cửu tràn ngập chấn động, ấn kí này hiện ra khiến y không cách nào bảo trì được sự bình tĩnh, thanh âm y có chút run rẩy: “Trên trán của ngươi… là cái gì?”
Diệt Thiên không trả lời câu hỏi của Lâm Cửu, chỉ thản nhiên nói: “Ta lấy chân diện mục để gặp ngươi, sao ngươi không thẳng thắn đáp lại?”
Không cần phải… nguỵ trang nữa, Lâm Cửu từ túi Càn Khôn lấy ra một bình dược mở ra uống, thân thể vốn hơi mập mạp lập tức giống quả bóng xì hơi xẹp xuống, y khôi phục bộ dáng ban đầu.
Diệt Thiên liếc nhìn Lâm Cửu một cái, lập tức quay đầu nhìn ra phương xa, khoé miệng giương lên một ý cười chứa đầy thâm ý: “Ta nghĩ, ta đã biết vì sao có người muốn ngươi dịch dung.”
“Đi theo ta, ta sẽ nói cho ngươi hết thảy.”
Ngươi đi theo ta.
Chỉ một câu như vậy y quả thật liền đi theo đại ma đầu, Lâm Cửu không phải là một người có lá gan lớn đến mức mới chỉ gặp mặt vài lần, nói được mấy câu với đại ma đầu là có thể có tâm tư chơi mấy trò bí mật bỏ đi nguy hiểm kia.
Nhìn bộ dáng tự cao tự đại của Diệt Thiên, Lâm Cửu lúc ấy rất muốn đứng lên chỉ vào đầu Diệt Thiên mà nói: Cho dù trên trán ngươi có liên hoa ấn ký, cũng không thể chứng minh ngươi biết hết thảy a? Ngươi chính là đại ma đầu a, vạn nhất ngươi không phải là muốn nói cho ta biết chân tướng mà là muốn giết ta thì sao? Ngươi dựa vào cái gì để ta tin tưởng ngươi a?
Đương nhiên, những lời này Lâm Cửu không dám nói, ít nhất không dám nói ở trước mặt Diệt Thiên.
Y không phải là một đại thiện nhân, sau khi mất đi một lần sinh mệnh y thậm chí càng hiểu được phải quý trọng sinh mệnh, nếu bảo y chết để cứu những người khác, có lẽ sẽ cẩn thận suy xét một phen, sở dĩ không chút do dự đáp ứng yêu cầu của đại ma đầu, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì Lâm Cửu cảm thấy đại ma đầu sẽ không giết y, vả lại xem ngữ khí của đại ma đầu lúc ấy, cho dù y không đáp ứng thì đối phương cũng nhất định sẽ bắt y đem đi.
Huống hồ, y đoán rằng đại ma đầu có lẽ biết lai lịch ấn ký hình hoa sen trên trán mình, nam nhân thần bí trước mặt này có thể là người duy nhất biết về nó, người duy nhất có thể nói cho y biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Cửu không muốn mất đi cơ hội duy nhất này, cho dù có chút mạo hiểm.
Nhìn bóng dáng thẳng thắn phía trước, trong đầu Lâm Cửu đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng kỳ quái, đại ma đầu liệu có phải là cũng người xuyên qua giống y không? Hay chính đại ma đầu khiến y xuyên qua tới nơi này?
Bất luận như thế nào, đại ma đầu khẳng định biết mọi chuyện —— Lâm Cửu tự an ủi mình.
Dưới bầu trời đêm, mọi vật đều chìm vào trong màn sương đen dày dặc, ngẩng đầu lên, ánh sao trên trời dường như chỉ cần nhấc tay là có thể dễ dàng hái xuống.
“Oa ——”
Hắc long đột nhiên vẫy đuôi bay lên, Lâm Cửu sợ tới mức ôm ghì lấy đại ma đầu ngồi phía trước, tuy rằng y cưỡi hạc nhiều năm đã không còn sợ cao nữa, nhưng mà còn hơn cả tiên hạc, tốc độ của thần long thật sự là rất nhanh, còn thỉnh thoảng xoay đến xoay đi, cho dù thế này thì thích vô cùng, nhưng mà cũng thực khủng bố a!
Từ độ cao này mà ngã xuống, không thể không tan xương nát thịt!
“Ngươi thật lạnh.” Lâm Cửu ôm chặt lấy đại ma đầu không chịu buông tay khẽ nhíu mày, trong tình huống bất đắc dĩ y chỉ có thể ôm lấy Diệt Thiên, dù sao chỉ cần ôm Diệt Thiên thì chắc chắn sẽ không ngã xuống, nhưng là khi vừa tiếp xúc với đối phương, Lâm Cửu liền cảm giác được một trận lạnh lẽo từ cánh tay truyền tới.
Cách quần áo mà vẫn lạnh như vậy, không khó tưởng tượng trên người đại ma đầu lạnh như thế nào, thế này vẫn còn là người sao?
Lâm Cửu vừa mới nói xong, nam nhân ngồi ở phía trước lạnh lùng nói: “Buông tay.”
Lâm Cửu vội vàng buông tay, ngã xuống không nhất định sẽ chết, nhưng đắc tội đại ma đầu thì trăm phần trăm là chết, tin đồn về đại ma đầu này y ít nhiều cũng nghe được một ít, một trong số đó chính là lạt thủ tồi hoa*.
(*Lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp)
Nghe đồn năm đó hoa khôi Thiên Hương Các tự xưng là mỹ mạo vô song, cố ý chọn – dụ dỗ đại ma đầu Diệt Thiên, kiểu như ngồi lên đùi đại ma đầu Diệt Thiên này, sau đó bị Diệt Thiên phế ngay tại chỗ.
Nữ tử tự xưng mỹ mạo sợ nhất là gì? Không sợ chết, sợ chính là dung nhan già cỗi.
Đại ma đầu Diệt Thiên đủ ngoan, hắn không giết người, lại đem mĩ mạo hoa khôi này nháy mắt biến già thêm mấy chục tuổi, hoa khôi không còn, chỉ còn lại một lão thái bà vừa già vừa xấu.
Từ đó về sau thiên hạ mỹ nhân nghe đến tên đại ma đầu Diệt Thiên đều biến sắc, ma đầu này không hổ là ma đầu, bất kính thiên, bất lễ địa, chỉ tôn chính mình, ngay đến cả mỹ nhân cũng không chút do dự mà xuống tay, ác! Thật sự quá ác!
Cũng khó trách ngày đó khi thành chủ Lưu Tinh Thành thiết yến, Diệt Thiên vừa xuất hiện, mấy mỹ nữ tức khắc không dám nói chuyện, thầm nghĩ mau chạy trốn.
Lâm Cửu cũng không dám đắc tội vị đại ma đầu tính cách nghe đồn khó đoán này, tuy rằng vừa rồi bọn họ nói chuyện phiếm coi như hoà hợp, nhưng ai mà biết ngay sau đó đại ma đầu có thể trở mặt hay không, theo y thấy đại ma đầu này muốn làm gì cũng đều có thể a.
Có điều sau khi Lâm Cửu thu hồi cánh tay ôm lấy Diệt Thiên, đại ma đầu đột nhiên vươn tay túm lấy Lâm Cửu, kéo người lên phía trước, Lâm Cửu lập tức từ phía sau chuyển lên phía trước ngồi, sau lưng là đại ma đầu có bờ ngực lạnh như băng, như là để phòng ngừa Lâm Cửu bị ngã xuống, một tay Diệt Thiên vòng qua ôm lấy eo Lâm Cửu.
Cửu Thiên Liên Sinh Cửu Thiên Liên Sinh - Vạn Diệt Chi Thương