Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - Nâng Cốc Dạ Đàm
ha!".
Đúng lúc Bùi Tam kích động vui vẻ sảng khoái cười to, Bùi Tuyết Liên cười khanh khách đi lên lầu: "Có việc gì làm cha cao hứng như vậy, nói cho nữ nhi nghe một chút.".
Thú Vương "Ô Hầu" ở bên cạnh cười nói: "Sư muội. Ở Sở Quận của Dương Châu trên núi Dã Lang có một người thần bí với khí vụ vờn quanh thân thể, được dân bản xứ truyền là "Thần linh". Bởi vì người này ngồi cạnh một gốc cây quế, mà cây này cành lá không ngừng dài ra, thậm chí ra hoa rồi sau đó cây quế này lại nhanh chóng héo rũ.".
Nghe xong Bùi Tuyết Liên chấn động.
Ô Hầu tiếp theo cười nói: "Người của Hình Ý Môn đã đem ngọn núi phong tỏa, dựa theo chúng ta đoán người thần bí kia chính là Đằng Thanh Sơn.".
"Đúng, chắc chắn là Đằng Thanh Sơn."
Bên cạnh Bùi Tam ha ha cười nói: "Lúc này có thể đạt tới Sinh tử chuyển hoán trong trong nháy mắt cũng chỉ có ta cùng với Đằng Thanh Sơn! Thật không nghĩ tới, trước khi mười tám tháng chạp đến, Đằng Thanh Sơn không ngờ thật sự có thể đột phá. Không làm ta thất vọng, không làm ta thất vọng a!"
"Chúc mừng cha." Bùi Tuyết Liên ở bên cạnh lập tức cười nói.
Bùi Tam mỉm cười.
"Đúng rồi, cha, Đằng Thanh Sơn so với Tần Thập Thất, ai lợi hại hơn?" Bùi Tuyết Liên lập tức hỏi.
"Đương nhiên là Đằng Thanh Sơn.".
Bùi Tam cười nói: "Tần Thập Thất đột phá ở lúc quyết đấu sinh tử, nhưng trình độ dung hợp âm dương lực của Tần Thập Thất cũng không tính là cao, vả lại lúc ấy đang sinh tử chi chiến, hắn cũng không có nhiều thời gian tìm hiểu củng cố. Mà Đằng Thanh Sơn thì khác, trong lúc hắn khổ tu mà hiểu ra, hơn nữa vẫn đang còn tiếp tục tìm hiểu, tiếp tục đề cao trình độ dung hợp, sau khi hoàn toàn quen thuộc loại thế giới lực này, trình độ dung hợp sinh tử chi đạo của Đằng Thanh Sơn sẽ vượt qua Tần Thập Thất! Đây mới là đối thủ chân chính của ta!".
Bùi Tuyết Liên chấn động: "Cha, Đằng Thanh Sơn lợi hại như vậy, cha có nắm chắc không?".
Lần trước đánh một trận, Tần Thập Thất cũng đã làm Bùi Tam trọng thương, khiến Bùi Tam phải tu dưỡng mấy tháng. Nhưng dù như vậy, Bùi Tam kỳ thật vẫn có nắm chắc.
Nhưng Đằng Thanh Sơn so với Tần Thập Thất còn lợi hại hơn Bùi Tam còn có nắm chắc sao? "Không có nắm chắc, có lẽ hiện tại ta so với hắn còn mạnh hơn một chút, nhưng tới mười tám tháng chạp còn ba tháng nữa, ba tháng này đủ để làm hắn đạt tới cảnh giới giống ta.... tiếp cận cực gần với chí cường giả cảnh giới!".
Bùi Tam lắc đầu đi đến lan can, nhìn trời đất bao la, trong hai mắt có một đạo ánh sáng lóa mắt "Đối thủ! Đây mới là đối thủ chân chính! Không có nắm chắc mới tốt, không có một chút nắm chắc, sinh tử không biết. Chỉ có như thế mới có thể chân chính tiến vào cực hạn, tinh thần tăng lên tới cực hạn, mới có thể bước vào chí cường giả!" Nhìn lan can, nhìn phía xa thiên địa cao lớn bóng dáng.
Bùi Tuyết Liên không khỏi cắn môi.
Trong lòng nàng, từ lúc bắt đầu hiểu biết, cha nàng Bùi Tam thật giống như một ngọn núi cao hùng vĩ, có thể ngăn trở tất cả nguy hiểm. Không có việc gì cha nàng không làm được. Ở trong lòng, nàng cũng cực độ sùng bái cha nàng. Cho dù là cha nàng muốn tiêu diệt Ma Ni Tự thiên hạ đệ nhất tông phái, nàng cũng vẫn đối với cha mình tin tưởng mười phần. Quả nhiên Ma Ni Tự bị cha nàng tiêu diệt.
Cha nàng đưa ra ước chiến cùng tam đại cường giả trong thiên hạ, Bùi Tuyết Liên thấy cái gọi là tam đại cường giả, khẳng định là bị cha nàng đánh bại. Hơn nữa Bùi Tam - cha nàng vẫn mười phần tin tưởng,. Quả thật Hoàng Thiên Cần, Tần Thập Thất đều trước sau ngã xuống. Mà cha nàng trở thành người thắng cuối cùng.
Nhưng...... không ngờ lúc này cha nàng nói "Không có nắm chắc". Luôn tin tưởng mười phần, đối mặt với tất cả nguy hiểm đều chuyện trò vui vẻ, phụ thân Bùi Tam luôn tính được trước, không ngờ giờ phút này cùng Đằng Thanh Sơn đánh một trận không có nắm chắc!
Bùi Tuyết Liên trong đầu không khỏi nhớ tới bộ dáng của Đằng Thanh Sơn. Đối với người cướp đi ái đồ của nàng từ bên người nàng, kẻ tràn ngập truyền kỳ này Bùi Tuyết Liên tuy rằng không thích, nhưng cũng phải thừa nhận, nam tử truyền kỳ Đằng Thanh Sơn kia quả thật là nhân vật phong hoa tuyệt đại chỉ đếm được trên đầu ngón tay trong lịch sử của Cửu Châu.
Nhưng mà!!!
Cha nàng, lại là tối cường của Cửu Châu! "Cha không có việc gì, nhất định sẽ thắng! Nhất định sẽ thắng!" Bùi Tuyết Liên trong lòng không ngừng nói.
"Cha!" Bùi Tuyết Liên bỗng nhiên gọi.
Dựa vào lan can, Bùi Tam quay đầu cười nhìn về phía nữ nhi.
Bùi Tuyết Liên hít sâu một hơi chằm chằm nhìn cha nàng, trịnh trọng nói: "Cha, mười tám tháng chạp đánh một trận, người nhất định phải thắng, nhất định nhất định phải thắng!!!".
Bùi Tam nhìn nữ nhi trong đôi mắt lóe ra lệ quang, trong lòng không khỏi run lên.
"Tuyết Liên, lại đây." Giọng nói của Bùi Tam trở nên nhu hòa.
Bùi Tuyết Liên đi tới.
Bùi Tam duỗi tay nhẹ nhàng đem nữ nhi của mình ôm vào trong ngực, Bùi Tuyết Liên ôm phụ thân, vùi đầu vào trong ngực của phụ thân, nước mắt có chút không cầm được. Bùi Tam ôm nữ nhi, nhẹ giọng nói: "Tuyết Liên, cha đáp ứng ngươi, mười tám tháng chạp đánh một trận, cha nhất định sẽ thắng!".
"Vâng." Bùi Tuyết Liên nhẹ nhàng gật đầu ôm chặt cha nàng.
Phụ tử hai người giống như bức tượng, cùng một chỗ hồi lâu...
Trong Quy Nguyên Tông ở Vĩnh Yên quận của Dương Châu, Gia Cát Nguyên Hồng ngẩng đầu nhìn bầu trời. Đám mây phiêu đãng trên bầu trời như dải lụa. Ngồi bên cây quế, một khô một sum suê tươi tốt trong trong nháy mắt Thanh Sơn lại đột phá. Gia Cát Nguyên Hồng lẩm bẩm "Xem ra Thanh Sơn đối với trận chiến mười tám tháng chạp này cũng không nghĩ từ bỏ. Nếu hắn đột phá, như vậy đến lúc đó chỉ sợ thật sự sẽ cùng với Bùi Tam đánh một trận! Cùng với Bùi Tam đánh một trận, sinh tử không biết thế nào đây.".
Bởi vì Quy Nguyên Tông diệt Xạ Nhật Thần Sơn, dưới tình huống không có chứng cớ, Gia Cát Nguyên Hồng đã lợi dụng Đằng Thanh Sơn một lần.
Tuy rằng... Gia Cát Nguyên Hồng vì Quy Nguyên Tông. Nhưng ở trong lòng, Gia Cát Nguyên Hồng vẫn cảm thấy đối với Đằng Thanh Sơn có một tia xin lỗi. Dù sao hắn nhìn Đằng Thanh Sơn từng bước trưởng thành, đặc biệt thời điểm Đằng Thanh Sơn còn ở Quy Nguyên Tông, Gia Cát Nguyên Hồng đã có ý đem Đằng Thanh Sơn bồi dưỡng thành tông chủ của Quy Nguyên Tông, thậm chí còn để nữ nhi Gia Cát Thanh gả cho Đằng Thanh Sơn.
Con rể cũng như một nửa đứa con.
Gia Cát Nguyên Hồng làm sao không có tâm tư đem Đằng Thanh Sơn trở thành đứa con? Nhưng thế sự trêu người. "Sinh tử không biết a."Gia Cát Nguyên Hồng trong lòng vô cùng lo lắng.
Ở Cửu Châu, Bùi Tam vẫn là người mạnh nhất, đồng thời thần bí không lường được, Gia Cát Nguyên Hồng trong lòng có thật sâu kiêng kị. Hoàng Thiên Cần, Tần Thập Thất trước sau chết trận, càng làm cho Gia Cát Nguyên Hồng khiếp sợ vì sự cường đại của Bùi Tam. "Xem ra Đằng Thanh Sơn cũng muốn cùng với Bùi Tam tiến hành quyết chiến. Chờ sau khi Thanh Sơn kết thúc tìm hiểu bên cây quế quay về Đại Duyên Sơn, ta đi gặp hắn vậy." Gia Cát Nguyên Hồng trong lòng thầm nghĩ.
Dã Lang Sơn trong Dương Châu Sở Quận.
Từng gã đệ tử Hình Ý Môn tinh tráng, giống như bức tượng sắp hàng thứ tự, nhưng hai mắt đảo khắp nơi quan sát mọi người đang tò mò nhìn. Bởi vì nghe nói có Thần linh, lại biết Bất Tử Phượng Hoàng của Hình Ý Môn cũng đã đến nên hấp dẫn mọi người khắp nơi tới, nhưng mọi người chỉ nói chuyện với nhau, cũng không dám động chạm đến người của Hình Ý Môn.
Có số lượng lớn đệ tử Hình Ý Môn xung quanh phong tỏa hình thành khu vực trung tâm tràn ngập hương hoa quế. Bất Tử Phượng Hoàng, Lý Quân cùng với Hồng Lâm, hai vợ chồng Hồng Vũ, bao gồm cả cha mẹ của Đằng Thanh Sơn là Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan đều ở bên cạnh chờ đợi .
"Cha, gia gia khi nào thì tỉnh lại thế?" Giọng nói non nớt từ trong miệng tiểu nữ đồng mặc áo bông màu đỏ bên cạnh Hồng Vũ truyền đến.
"Tú Tú, nếu mệt thì cha đưa ngươi trở về?" Hồng Vũ cười nói.
"Không." Tiểu nha đầu liên tục lắc đầu.
Lúc này trên núi trên tràn đầy tuyết đọng, đám ngươi Lý Quân đã đợi ở nơi này một tháng, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn chìm trong tham ngộ, bởi vậy bọn họ chỉ có thể yên lặng chờ đợi. Trụ hoa bên cạnh lần lượt sinh trưởng, lần lượt héo rũ. Mỗi một lần sinh trưởng, đều tán ra mùi hoa nồng đậm.
Hiện giờ, ngay cả trong phạm vi một hai dặm đều có thể ngửi được mùi hoa. Trong trời đông giá rét, có thể ngửi được hương hoa quế quả thật là một việc kì lạ.
"Sinh......".
"Tử"."".
Trong thế giới lực mờ ảo ẩn chứa chút ít hắc bạch chi sắc (hai màu đen trắng), nhưng lúc này khí vụ bắt đầu nhanh chóng tụ lại người Đằng Thanh Sơn. Trong nháy mắt, khí vụ dũng mãnh hoàn toàn tràn vào trong cơ thể của Đằng Thanh Sơn. Mà cây quế phía sau Đằng Thanh Sơn cũng dừng lại ở giai đoạn nẩy mầm.
"Thanh Sơn!".
"Cha!".
"Sư phụ!".
Đám người Lý Quân đều lập tức đứng lên, chờ đợi hơn một tháng, bọn họ cuối cùng cũng chính mắt thấy được Đằng Thanh Sơn. Lúc này trên người Đằng Thanh Sơn quần áo rách tung toé hơn nữa còn rất bẩn, trên mặt cũng đầy râu trông như một tên ăn xin lưu lạc.
Chỗ đặc thù duy nhất là làn da của Đằng Thanh Sơn giống như châu ngọc trong suốt.
"Sinh tử hỗ trợ lẫn nhau.".
"Không có sinh, như thế nào sẽ có tử?".
"Không có tử, như thế nào sẽ có sinh?".
Đằng Thanh Sơn chậm rãi mở hai mắt, trong hai mắt như có hào quang kỳ dị lưu chuyển ẩn chứa ma lực đặc thù hấp dẫn người. Đám người Lý Quân, Hồng Vũ vốn đang kích động nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, cũng không tự chủ bị hai tròng mắt của Đằng Thanh Sơn ảnh hưởng, thần trí có chút không tỉnh táo. Đằng Thanh Sơn lúc này mới bừng tỉnh, hai mắt khôi phục lại bình thường.
"Tiểu Quân." Đằng Thanh Sơn đứng lên.
"Thanh Sơn." vẻ mặt Lý Quân kích động. Ngay lập tức chạy tới ôm Đằng Thanh Sơn, nagy lúc đó Đằng Thanh Sơn đã nhanh chóng đem tất cả tro bụi bẩn trên quần áo đều chấn bay, vả lại đem tất cả tro bụi hóa thành một quả cầu bùn hất vào mặt đất. "Gia gia." Một âm thanh thanh thúy vang lên.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, một tiểu nữ đồng mặc áo bông màu đỏ chính trừng lớn đen lúng liếng mắt to tình nhìn Đằng Thanh Sơn, "Mắt gia gia thật đẹp, thật xinh đẹp!" Đằng Thanh Sơn ngẩn ra.
Đám đồ đệ Đằng Thú bên cạnh nhịn không được che miệng nở nụ cười. "Con mắt xinh đẹp?" Lần đầu tiên Đằng Thanh Sơn gặp người đánh giá mình như vậy. "Là Tú Tú sao, hai năm không gặp đã lớn như vậy rồi." Đằng Thanh Sơn cười đi qua ôm lấy tiểu nha đầu này, Tú Tú ở trong lòng Đằng Thanh Sơn còn kéo râu của Đằng Thanh Sơn, vui mừng nói: "Râu của gia gia thực dài, râu của phụ thân cũng không dài như vậy." Chung quanh mọi người đều buồn cười. "Cha, nương." Đằng Thanh Sơn nhìn về phía cha mẹ, "Hôm nay là ngày mấy?" "Hôm nay là mười sáu tháng mười, cách mười tám tháng chạp có hai tháng." Đằng Vĩnh Phàm nói. "Hai tháng......" Mình còn có hai tháng nữa sẽ cùng với Thiên Thần Cung Bùi Tam đánh một trận!
Nhưng qua lần tham ngộ này khiến trong đầu Đằng Thanh Sơn không có một chút ý niệm e ngại đối với Bùi Tam.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu nhìn chung quanh, cười nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà!" Đằng Thanh Sơn rời đi, nhân mã Hình Ý Môn vốn đang phong tỏa khu vực này cũng bắt đầu rời đi. Điều này làm mọi người tò mò ngay lập tức vọt tới bên cạnh quế cây kia, nhưng bọn họ đều thất vọng... vị Thần linh kia đã biến mất không thấy, cây quế kia cũng không tiếp tục nhanh chóng sinh trưởng, héo rũ .
Đám người Đằng Thanh Sơn nhàn nhã về tới Hình Ý Môn ở Đại Duyên Sơn.
Ban đêm trong Đông Hoa Uyển.
Đằng Thanh Sơn, Lý Quân hai người lẳng lặng tản bộ trong Đông Hoa Uyển. "Thanh Sơn, mười tám tháng chạp huynh cùng với Bùi Tam đánh một trận, thật sự phải đánh một trận sao?" Lý Quân nhịn không được hỏi. "Đúng" Đằng Thanh Sơn gật gật đầu. "Nắm chắc được bao nhiêu phần?" Lý Quân liền hỏi.
Đằng Thanh Sơn nhẹ nhàng cầm thê tử tay, cười nói: "Yên tâm đi Tiểu Quân. Ngoại trừ chí cường giả, không ai có thể giết chết huynh!" Lúc trước ở tàng cây quế vừa mới bắt đầu tìm hiểu, cảnh giới của Đằng Thanh Sơn cũng tương đương Tần Thập Thất lúc vừa đột phá. Mà trải qua hơn một tháng tìm hiểu củng cố, hiện tại Đằng Thanh Sơn đã tiếp cận với chí cường giả!
"Huynh thậm chí còn có thể cảm giác được, cái gì gọi là chí cường giả. Cường đại, tự do, thoát khỏi trói buộc của thiên địa." Trong đôi mắt của Đằng Thanh Sơn lóe ra một tia hy vọng.
Lý Quân nghe vậy cũng mơ hồ. "Nhưng mà...." Đằng Thanh Sơn lắc đầu "Thấy được nhưng không cảm giác được. Huynh quả thực đã có thể cảm giác được chí cường giả, nhưng chính mình không thể đạt tới. Đây là một cửa cuối cùng! Huynh nghĩ Bùi Tam cũng gặp phải một cửa cuối cùng này. Trong lịch sử Đông Bắc Vương Hồng Thiên, một vài cường giả Động Hư cảnh giới lợi hại sợ rằng có không ít người bị vây ở một cửa này." Lý Quân liền nói: "Thanh Sơn, cách ngày đại chiến còn có hai tháng. Hai tháng này huynh có thể đột phá sao?" "Ha ha...... Một cửa cuối cùng này, đừng nói hai tháng chính là hai trăm năm sợ rằng không thể đột phá. Chỉ có thể dựa vào kỳ ngộ." Đằng Thanh Sơn cười nói."Ta chuẩn bị bắt đầu từ ngày mai, đem Đạo ta hiểu được đều làm một bộ quyền pháp. Bộ quyền pháp này đối với Hình Ý Môn vô cùng hữu ích!" Căn nguyên của Hình Ý Quyền là Tam Thể Thức.
Cảnh giới hiện giờ của Đằng Thanh Sơn cũng vô hạn tới gần chí cường giả, sinh cùng với tử hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau xúc tiến cùng nhau khắc chế. Sau khi ý cảnh hoàn toàn lĩnh ngộ mới đem Tam Thể Thức hoàn toàn thông suốt! Tam Thể Thức thông suốt, Hình Ý Quyền ở trong mắt Đằng Thanh Sơn không còn có bí mật.
Sáng tạo quyền pháp rất dễ dàng thoải mái.
Thời gian trôi qua, mỗi ngày Đằng Thanh Sơn ngoài lúc ăn cơm nói chuyện phiếm cùng với vợ con, bồi cha mẹ thì những khác thời gian ở trong thư phòng. Khi thì diễn luyện quyền pháp, khi thì đem một bộ quyền pháp ghi lại. Luyện cũ biết mới, quá trình Đằng Thanh Sơn đem ngộ đạo chuyển thành quyền pháp chính là quá trình một lần nữa tinh luyện.
Đầu tháng một, ngày mười một.
Đông Hoa Uyển, trong thư phòng.
Đằng Thanh Sơn đang vẽ quyền pháp lên giấy, hơn nữa còn lưu lại một ít chú thích, bỗng nhiên Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu, trong hai mắt có một tia vui mừng: "Sư phụ đến đây?" Đã lâu chưa gặp sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng.
Đằng Thanh Sơn lập tức buông bút ra khỏi thư phòng. Mà lúc này Gia Cát Nguyên Hồng mang theo Gia Cát Vân cùng với Thanh Vũ vừa mới tiến vào Đông Hoa Uyển. "Ca!" Thanh Vũ từ xa thấy Đằng Thanh Sơn lập tức chạy tới "Tiểu Vũ." Đằng Thanh Sơn cười nhìn muội muội, xem hiện giờ muội muội cũng trở nên thành thục nhiều hơn, dù sao con của Thanh Vũ đều đã thành thân.
"Ca, hai năm này ngươi không ở Đại Duyên Sơn, lúc ta trở về thăm cha mẹ tìm ngươi vài lần nhưng cũng không gặp được ngươi......" Thanh Vũ nắm tay Đằng Thanh Sơn giọng nói bỗng nhiên thấp xuống "Ca, mười tám tháng chạp này ngươi thật sự cùng với Bùi Tam đánh một trận sao?" Thanh Vũ nhìn về phía Thanh Sơn trong ánh mắt có một tia lo lắng.
"Tiểu nha đầu......" Đằng Thanh Sơn cười sờ sờ đầu của muội muội "Yên tâm, phải tin tưởng ta......"
"Ân......" Thanh Vũ gật gật đầu. "Tiểu Quân, nàng mang Thanh Vũ đi nghỉ đi." Thấy Lý Quân đi tới, Đằng Thanh Sơn lập tức nói. Lúc này Lý Quân mang theo Gia Cát Vân, Thanh Vũ vào nhà, Đằng Thanh Sơn cùng với sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng cùng một chỗ.
Hai thầy trò, quan hệ có chút vi diệu.
Tuy là thầy trò nhưng kỳ thật Gia Cát Nguyên Hồng cũng không truyền Đằng Thanh Sơn tài nghệ gì. Xem cũng chẳng giống thầy trò bình thường là mấy. Nhưng Đằng Thanh Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng người như thế, đều là quý tại thổ lộ tình cảm. Gia Cát Nguyên Hồng đã sớm coi Đằng Thanh Sơn là đồ đệ, thậm chí là con rể.
Đằng Thanh Sơn tự nhiên cũng rất kính trọng Gia Cát Nguyên Hồng.
"Có nắm chắc không? Gia Cát Nguyên Hồng đột ngột mở miệng.
"Cùng với Bùi Tam đánh một trận, không ai dám nói có nắm chắc." Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt cười.
Gia Cát Nguyên Hồng quay đầu nhìn Đằng Thanh Sơn, lộ ra một tia mỉm cười: "Đằng Thanh Sơn, chúc ngươi thành công."
"Vâng, sư phụ đến lúc đó nhìn là được." Đằng Thanh Sơn cười nói.
Thật sự hai người chỉ nói mấy câu vô cùng đơn giản như thế.
Trong lúc đó bọn họ không cần nói nhiều, Gia Cát Nguyên Hồng nhìn người được cả Cửu Châu Đại Địa tin phục khiến hắn cũng cảm thấy mị lực xuất hiện từ Đằng Thanh Sơn. Xem hiện giờ Đằng Thanh Sơn chính là đỉnh cao tồn tại lại kèm theo đầy kỳ tích trên cả Cửu Châu đại địa. Chỉ có một người thần bí như ma đầu tồn tại là Bùi Tam mới có thể so với hắn.
Trong đầu Gia Cát Nguyên Hồng nhớ lại quá khứ của Đằng Thanh Sơn từng chút, từng chút một...... Hắn lần đầu tiên biết Đằng Thanh Sơn là lúc Đằng Thanh Sơn còn trẻ tuổi, khi đó mới mười sáu tuổi đã tiếu ngạo trên lôi đài Hắc Giáp Quân, không người địch nổi. Lúc ấy Gia Cát Nguyên Hồng liền nói ra một câu:" kẻ này tiền đồ vô lượng., rồi sau đó lại tự mình đem thu làm đệ tử.
Khi đó Đằng Thanh Sơn mới xuất hiện đã bộc lộ tài năng, rồi lại có thể danh liệt Địa Bảng.
Đúng là hiên tại toàn bộ Cửu Châu đại địa hắn cũng là cường giả đỉnh phong!" Thanh Thanh, con dưới đấy nếu có chút linh thiêng, nếu chứng kiến Thanh Sơn có thể có được thành tựu như hôm nay, cũng nên thỏa mãn đi.
Trong long Gia Cát Nguyên Hồng yên lặng nói.
"Sư phó., bên cạnh Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên mở miệng." Ân?, Gia Cát Nguyên Hồng nhìn qua.
"Trước khi xuất chiến, con chuẩn bị đi bái tế Thanh Thanh một chút, Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên nói.
Gia Cát Nguyên Hồng ngẩn ra, rồi sau đó gật gật đầu.
Đằng Thanh Sơn hai mắt sương đỏ, đối với thiếu nữ như tiên tử, không giống như người trần đó, từ sâu bên trong nội tâm Đằng Thanh Sơn vẫn vô cùng áy náy. Cho dù là qua ba mươi năm Đằng Thanh Sơn vẫn không có cách nào quên được người con gái đã chết trong long mình đó.
Thời gian cứ trôi đi, theo đó thời gian tới mưới tám tháng chạp càng thêm gần hơn, trên toàn Cửu Châu đại địa cơ hồ nơi nơi đều đang bàn luận về trận chiến cuối cùng của ba lượt đỉnh phong chi chiến, đặc biệt còn bàn sâu sắc về Đằng Thanh Sơn với sự truyền kỳ, cùng với Bùi Tam thần bí một cách đáng sợ, xem rốt cuộc ai có thể thắng, cũng như sau trận chiến ai ngã gục!
Mà bên trong Đông Hoa Uyển, Đằng Thanh Sơn cũng cảm giác được sự căng thẳng của mọi người trong nhà.
Ngày mười sáu tháng chạp, lúc ban đêm
Đằng Thanh Sơn tại giữa thư phòng viết quyền pháp bí tịch.
"Loại quá trình sáng tạo quyền pháp này khiến Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy chính mình càng nắm sâu sắc hơn với nội gia quyền." Sàn sạt, trong thư phòng ngoại trừ ngọn nến ngẫu nhiên lụp bụp vài tiếng thì cũng chỉ còn tiếng bút lông do Đằng Thanh Sơn viết.
"Đằng Thanh Sơn, có ra uống một chút với ta không?" một đạo thanh âm tại bên tai Đằng Thanh Sơn vang lên.
" Bùi Tam?" Đằng Thanh Sơn có chút kinh ngạc, đã trễ thế này Bùi Tam còn tới đây làm gì.
Bất quá hắn chỉ cười, buông bút lông rồi liền đẩy cửa thư phòng, đi ra ngoài.
Chỉ thấy cách đó không xa, Bùi Tam một thân trường bào vàng nhạt, đang nhàn nhã tự tại giống như tại nhà mình ngồi ở hậu viện phủ đệ Đằng Thanh Sơn mà uống rượu. Hắn cười, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn đang đi tới.
"Ngồi đi" Bùi Tam đem bầu rượu đưa lên cho Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn bưng bầu rượu, đổ ra một chén cho mình." Bùi Tam, chúng ta sắp đánh một trận, không biết hôm nay ngươi đến đây là ...?, Đằng Thanh Sơn cười hỏi.
Bùi Tam bưng chén rượu, ngửa đầu uống cạn, thư thái thở dài một hơi rồi nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi nói:"Đằng Thanh Sơn, ta khiêu chiến ba người. Ba người này thì Hoàng Thiên Cần thật sự ta chẳng coi trọng chút nào, chỉ có ngươi và Tần Thập Thất mới khiến ta có hi vọng. chính là Tần Thập Thất tại trận chiến gần đây lại khiến ta thấy tiếc nuối, hắn không bộc phát ra lực lượng khiến ta thực sự vui mừng. Tuy rằng có thể uy hiếp ta thế nhưng vẫn còn kém một chút.,
"Thế nhưng ngươi lại bất đồng."
"Tốc độ quật khởi của ngươi chính là kẻ khiến ta kinh người......, Bùi Tam cảm thán cười nói,"Cùng với Hoàng Thiên Cần và Tần Thập Thất đánh một trận ta đều rất tự tin, căn bản không tin chính mình có thể sẽ chết! Thế nhưng ngày kia cùng với ngươi đánh một trận, ta lại cảm giác được nguy hiểm từ đó...
"Thậm chí nếu ta không cẩn thận sẽ có thể chết đi"
Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên nhìn Bùi Tam.
Bùi Tam tiếp tục nói:" Cảnh giới của ngươi ta cũng biết. Có thể đạt tới sinh tử chuyển hoán trong trong nháy mắt, ngươi tại "Đạo" hiểu được cũng tương đương với ta, đều là tiếp cận với cảnh giới chí cường giả! Bất quá, ngươi cùng ta bất đồng, ngươi đi chính là con đường Nội gia quyền, đem đạo hoàn toàn hóa thành quyền pháp.
Chính vì thế ngươi đối với " Đạo " có lý giải đặc biệt tốt. "Tuy nhiên ta cũng có chỗ đặc thù của ta."
" Thế nhưng tốc độ tiến bộ của Đằng Thanh Sơn ngươi quả là rất kinh người, nói không chừng, đánh một trận sinh tử ngươi cũng có thể đột phá, đạt tới chí cường giả cảnh giới." Bùi Tam cười nhìn Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn cười: "Bùi Tam, ngươi khen quá rồi. Không biết ngươi hôm nay đến, là?"
" Ta hôm nay đến, là muốn nhờ ngươi vài chuyện......" Bùi Tam nói.
"Nhờ ta?, Đằng Thanh Sơn có chút kinh ngạc.
" Đúng" Bùi Tam gật gật đầu.
"Trận chiến này sinh tử còn không biết. Nếu là Bùi Tam ta bị chết đi, Ta hy vọng Đằng Thanh Sơn ngươi có thể bảo trụ Thiên Thần Cung nhất mạch của ta không bị tuyệt, cho dù chúng chỉ chiếm khu vực nhỏ cũng không sao. Nhưng là...... Ta không nghĩ ta sáng chế mấy mạch, biến mất tại trên toàn Cửu Châu đại địa.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Nếu là chính mình tự nhiên cũng không hy vọng Nội gia quyền nhất mạch đoạn tuyệt.
"Bùi Tam, nếu là ta chết, cũng hy vọng ngươi giúp ta bảo trụ Nội gia quyền nhất mạch" Đằng Thanh Sơn nói.
Kỳ thật hai người đều rõ ràng, để diệt được nhất mạch của mình cũng chỉ có đối phương!
Xem hiện giờ toàn bộ Cửu Châu đại địa, hai người bọn họ chính là mạnh nhất!
"Nhất định." Bùi Tam cười gật đầu.
"Tốt, uống thôi" Đằng Thanh Sơn cười nâng chén, hai người uống một hơi cạn sạch.
"Còn có nữ nhi của ta" Bùi Tam bỗng nhiên nói,
"Ta nếu chết đi, với tính cách của Tuyết Liên, có lẽ nó sẽ hận ngươi tới tận xương, sẽ làm ra một vài chuyện vô lý. Hy vọng ngươi đừng so đo với nó."
Đằng Thanh Sơn cười:" Nàng là sư phụ của Tiểu Quân, chỉ riêng điều này ta nhất định sẽ không hại nàng."
" Ừ."Bùi Tam gật gật đầu.
Sau khi bàn việc này xong, hai cường giả trên đỉnh cao của cả Cửu Châu đại địa liền cùng một chỗ tùy ý uống rượu nói chuyện phiếm, thật giống như bạn tri giao vậy. Mà đám người Lý Quân, Hồng Vũ cũng phát hiện ra ở giữa hậu viện nhà mình lại có Bùi Tam, hơn nữa lại cùng Đằng Thanh Sơn vui vẻ uống rượu.
"Nương, sao lại thế này?" Hồng Sương nghi hoặc nhìn trong đình viện phía xa xa.
Lý Quân nhìn nhìn:"Đi thôi. Chúng ta quay về phòng.".
Không ai quấy rầy Đằng Thanh Sơn cùng Bùi Tam.
Đợi đến sau nửa đêm, Đằng Thanh Sơn tùy ý nói một câu:"Bùi Tam, kỳ thật ta vẫn rất kỳ quái một vài chuyện. Ngươi là nghĩ muốn truyền mấy mạch do chính ngươi sáng tạo, khai sáng tông phái cũng không kỳ quái. Nhưng ngươi cũng không phải người muốn tranh bá thiên hạ. Nhưng lại rõ ràng muốn diệt Ma Ni Tự, rốt cuộc ngươi cùng với Ma Ni Tự này có thâm cừu đại hận gì mà khiến bản thân phỉa hao hết nhiều tâm huyết như vậy?".
"Hơn nữa ngươi còn tại Thiên Thần Cung tạo ra thiền tông nhất mạch, để cho công pháp phật tông của Ma Ni Tự Phật được truyền thừa, đây là vì sao?"
Ngửa đầu nhìn bầu trời đêm vô tận, trầm mặc hồi lâu, hơn nữa lại uống cạn ba chén rượu, lúc này Bùi Tam mới mở miệng nói: "Đằng Thanh Sơn, tâm sự này ta nghẹn ở trong lòng mình đã lâu lắm, lâu lắm rồi.".
"Ngươi đã muốn biết, ta liền nói cho ngươi vậy.".
Bùi Tam nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, mỉm cười, "Đằng Thanh Sơn, ngươi hẳn là biết, nghìn năm qua, khi đạt tới tiên thiên cảnh giới thì tốc độ của ngươi cũng chỉ là xếp thứ hai."
"Thứ nhất chính là yêu tăng Hạng Phàm Trần năm đó."
Bùi Tam chậm rãi nói:" Ta chính là Hạng Phàm Trần."
"Cái gì!" Cả người Đằng Thanh Sơn giật bắn, giống như lôi điện tại trong đầu nổ đùng một tiếng, người có sắc thái truyền kỳ năm đó - yêu tăng Hạng Phàm Trần không ngờ lại chính là Bùi Tam?
"Ngươi, Hạng Phàm Trần?" Đằng Thanh Sơn vẫn cảm thấy không thể tin.
" Rất kỳ quái sao?"Bùi Tam nhìn phương Tây.
" Tu luyện Phật tông, trọng Nê Hoàn Cung sẽ tu luyện ra xá lợi tử. Cùng với đạo gia nhất mạch, cùng với Nội gia quyền nhất mạch của ngươi cũng không giống. Bởi vì coi trọng Nê Hoàn Cung cho nên bên trong Ma Ni Tự đã sáng chế ra một phương pháp chuyển thế! Có thể giúp ngươi chuyển thế, lại còn giữ nguyên trí nhớ kiếp trước."
Đằng Thanh Sơn cả kinh.
Chính mình chính là chuyển thế, vả lại giữ lại trí nhớ . Bất quá, chính mình là từ địa cầu tới.
" Thành công, liền được xưng là chuyển thế Lạt Ma!" Bùi Tam cảm thán nói,
" Loại phương pháp chuyển thế này phi thường nguy hiểm. Hư Cảnh Phật tông đại sư tiến hành chuyển thế, chỉ sợ mười người mới có một người thành công! Còn Động Hư cảnh giới Phật tông đại sư tiến hành chuyển thế lại có một nửa thành công."
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu, nguyên lai chuyển thế đều không phải là trăm phần trăm thành công.
Nếu thật sự có thể dễ dàng thành công thì Ma Ni Tự thật sự là đáng sợ.
" Hơn nữa không quản là ai, nhiều nhất chỉ có thể chuyển thế một lần, Lần thứ hai, hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Bùi Tam thở dài một tiếng,
" Có thể đây là thiên địa hạn chế."
" Đằng Thanh Sơn, ngươi cũng biết, lúc trước ta diệt Ma Ni Tự, số Hư Cảnh duy nhất cùng thời ta còn sống chính là Phàm Không." Bùi Tam nhìn về phía Đằng Thanh Sơn,"Hắn cũng là chuyển thế Lạt Ma, năm đó ta tại Ma Ni Tự thì Phàm Không chính là tiểu sư đệ của ta, có quan hệ rất tốt với ta. Ngươi cũng thấy rõ rằng ta cũng không giết chết hắn.".
Đằng Thanh Sơn giật mình.
Sư đệ?
Phàm Không, Phàm Trần?
Thì ra là thế.
"Về phần ta giết chết, kẻ tên là Liễu Nguyên, hoàng bào tăng nhân chính là sư thúc của ta năm đó." Bùi Tam chậm rãi nói,"Kiếp trước, ta là Hạng Phàm Trần. Ngươi hẳn là biết, ta vì cái gì bị xưng là yêu tăng rồi chứ.".
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
Cái tên Phàm Trần so với tăng nhân bình thường không dính máu thì khác một trời một vực, hắn tạo ra một đợt huyết vũ tinh phong, lại giết không ít người của Ma Ni Tự.
"Ta hận người của Ma Ni Tự, ta hận nhất chính là tên Liễu Nguyên kia." Hai tròng mắt Bùi Tam lóe hàn quang.
"Áp chế tính tình bản than của con người, diệt sạch nhân tính, ta nghĩ phật tông có cũng thế mà không có cũng vậy. Năm đó Thích Ca tổ sư sáng tạo Ma Ni Tự, rất nhiều điều cấm căn bản không có, đều là người sau không ngừng tăng thêm. Vì thế Ma Ni Tự...... Nên diệt sạch!".
"Đáng tiếc nhất chính là, năm đó tu luyện Kim Thân Phật Đà."Bùi Tam lắc đầu thở dài,
" Tuy rằng đây là thần cấp bí điển, nhưng là đây lại chính là đạo mà Thích Ca tổ sư đạt tới chí cường giả, ta không phải Thích Ca tổ sư, thích hợp với chính bản thân mới là tốt nhất. Ta đi cường tu Kim Thân Phật Đà, cho dù là miễn cưỡng đột phá đạt tới Động Hư cảnh giới nhưng cũng vô pháp để tiếp tục đề cao."
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu, hắn đã đạt tới cảnh giới như thế nên cũng tự hiểu được .
Một quyển sách, ngươi đọc có kỹ thế nào nhưng để hiểu tường tận thì chẳng bao giờ bằng kẻ tự viết ra.
Cho nên, biện pháp tốt nhất, là chính mình đi viết một quyển sách! Đi con đường của mình! Đây cũng là nguyên nhân năm đó ta nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần đừng học thần cấp bí điển, chớ đi theo đường cũ của người khác. Đó là tai họa của chính bản than ta."Bùi Tam lắc đầu nói," Đáng tiếc, ta tu luyện Phật tông phương pháp tới rất sâu, căn bản không thể chuyển sang tu đạo gia..."Cho nên ta nghĩ phương pháp để đi con đường của chính mình.".
"Vì thế...... Có Mật Tông.".
Bùi Tam cười nhạt nói,"Mật Tông, chính là ta căn cứ phương pháp Phật tông, lấy chính chút lĩnh ngộ của mình sáng tạo ra. Ta đem Ma Ni Tự tu luyện, xưng là thiền tông, Của ta là Mật Tông, hai cái đều là Phật tông.".
Đằng Thanh Sơn âm thầm gật đầu.
"Đáng tiếc, học Kim Thân Phật Đà cho dù là ta sáng chế phương pháp Mật Tông, bởi vì chịu phương pháp Phật tông ảnh hưởng quá lớn, căn bản không thể đem con đường của mình đi đến thành công." Bùi Tam lắc đầu thở dài nói,"Khi đó ta cũng không có đối thủ, Cho nên, ta quyết định liều đánh cuộc một phen, chuyển thế.".
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Động Hư Phật tông đại sư, chuyển thế cũng chỉ có một nửa có thể thành công.
"Ông trời cũng không diệt ta, ta chuyển thế thành công, trở thành con thứ ba của Bùi gia." Bùi Tam cười nhẹ nói,"Lúc này Nê Hoàn Cung của ta, đan điền vân vân đều giống với trẻ con thường. Ta hoàn toàn có thể lựa chọn tu luyện Phật tông, hay là đạo gia.".
"Vì thế, ta chọn đạo gia nhất mạch.".
"Ta tham khảo đạo gia bí tịch bình thường, tiên thiên đạo gia bí tịch. Về phần bí tịch Hư Cảnh cùng với Động Hư ta cũng chưa để ý tới, đi khắp thiên nam địa bắc, quan sát cỏ cây chim muông, chim bay cá nhảy, ta toàn bộ dựa theo ta chính mình mà lĩnh ngộ, đi sáng tạo, đi chính con đường của mình." Bùi Tam đạm cười nói,"Tuy rằng ta sáng chế nhiều loại đường, nhưng là vài loại này hợp lại có thể gọi chung là vạn thú chi đạo!".
Cũng là đạo ta giết chết " Liễu Nguyên, tiêu diệt Ma Ni Tự " kia,.
Hai tròng mắt Bùi Tam sáng quắc nói.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký