Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Một Năm Sau.
ằng Thanh Sơn sau khi vừa về tới Hình Ý môn - Đại Duyên Sơn liền bay thẳng vào Đông Hoa Uyển. Hồng Vũ, Hồng Lâm, Lôi Tiểu Như cùng với cha mẹ Đằng Thanh Sơn, cũng từ trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng nhảy xuống.
"Hồng Vũ, ngươi cứ nhìn mà xem." Hồng Sương đối với Hồng Vũ chắc nịch nói "Ngươi đừng có nâng chí khí người khác mà diệt uy phong của mình. Đừng thấy Bùi Tam hiện tại không ai bì nổi như vậy, nhưng là ba năm sau cùng cha ta giao thủ, cha ta nhất định sẽ làm cho hắn răng rơi đầy đất! Cha, người nói có đúng không?" Hồng Sương nhìn về phía Đằng Thanh Sơn vui cười nói.
Đằng Thanh Sơn nhịn không được nở nụ cười.
"Thanh Sơn, đi theo ta một chút." Đằng Vĩnh Phàm đột nhiên nói.
"Cha, mẹ ?" Đằng Thanh Sơn trong lòng có chút nghi vấn, nhưng vẫn đi theo cha mẹ, thẳng đến chỗ ở của cha mẹ.
Vừa tiến vào nhà chính, Đằng Vĩnh Phàm liền quỷ dị nói: "A Lan, đóng cửa lại."
"Két!" Cánh cửa căn phòng đóng lại.
Cả gian nhà chính giờ chỉ có ánh sáng cửa sổ chiếu vào, Đằng Vĩnh Phàm cùng Viên Lan một người ngồi xuống một người đứng, nhưng đều nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
"Cha, tìm con đến, là?" Đằng Thanh Sơn trong lòng mơ hồ thêm vài phần.
"Thanh Sơn, cha nhìn ngươi lớn lên từng ngày." Đằng Vĩnh Phàm hít sâu một hơi, chậm rãi nói, "Chẳng qua hài tử ngươi từ nhỏ, trí tuệ đã như một người trưởng thành. Cho tới bây giờ, ngươi cũng là đại nhân vật trên toàn Cửu Châu đại địa này. Nói một lời đều có thể làm Cửu Châu chấn động vài lần. Chẳng qua cung chủ Thiên Thần Cung kia?" Hôm nay ta và mẹ ngươi cũng thấy được hắn cường đại không giống con người, mà giống như thần linh, ma đầu."
"Cha, người yên tâm đi." Đằng Thanh Sơn mới vừa mở miệng.
"Hãy nghe ta nói." Đằng Vĩnh Phàm lại cắt ngang lời Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn lập tức ngoan ngoãn lắng nghe.
"Ta chỉ muốn hỏi một chút, lấy thân phận của cha ngươi hỏi ngươi, ngươi cũng đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta! Thực lực của ngươi so sánh với Bùi Tam thì thế nào?" Đằng Vĩnh Phàm nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn "Mẹ ngươi cũng ở đây. Hai kẻ già chúng ta cũng chỉ hỏi ngươi như vậy, ngươi cũng đừng lừa gạt hai kẻ già chúng ta."
Đằng Thanh Sơn rùng mình, nhìn về phía mẫu thân bên cạnh, Viên Lan cũng đang nhìn Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn trong lòng rất khó xử.
Vốn nghĩ muốn nói dối cha mẹ, nhưng là cha cùng mẹ lại chăm chú như vậy, hơn nữa thái độ như thế, Đằng Thanh Sơn cũng không thể tùy ý nói dối.
"Cha." Đằng Thanh Sơn trịnh trọng gật đầu nói "Thực lực của con đích thực không bằng Bùi Tam! Cùng hắn chính diện đơn đấu con không có nắm chắc một chút nào."
Đằng Vĩnh Phàm cả kinh, Viên Lan ở bên cạnh nhịn không được thân thể run rẩy.
"Mẹ, . . . Cẩn thận." Đằng Thanh Sơn lập tức đỡ mẹ.
"Ta không sao." Viên Lan nắm tay y, ngồi xuống.
Đằng Thanh Sơn lại liền nói!:
"Cha, mẹ, con hiện tại là không nắm chắc, nhưng con còn có ba năm! Hai người cũng biết, tốc độ tiến bộ của con. Con không có sư phó chuyên môn dạy, nhưng là hai mốt tuổi đã đạt tới Hư Cảnh. So với Tứ Đại Chí Cường đều nhanh hơn! Ba năm của con so với một trăm năm của người bình thường còn có ích hơn, hiện tại con cũng vẻn vẹn là so với Bùi Tam kém một chút mà thôi, con không tin rằng trong ba năm con lại không có một chút tiến bộ nào. Chỉ cần có chút tiến bộ, con cùng hắn đánh một trận thì sẽ nắm chắc. Cho nên, cha mẹ, hai người không cần lo lắng."
Vì lừa cha mẹ, Đằng Thanh Sơn cũng phải thổi phồng bản thân, nói quá không ít.
Trên thực tế Đằng Thanh Sơn rất rõ rang, càng về sau này lại càng khó, nếu không trong lịch sử chí cường giả cũng sẽ không ít như vậy. Tần Thập Thất kia cũng là tại cực hạn của sinh tử mới đột phá. Mà Bùi Tam đã cực gần so với chí cường, đã có một tia như vậy, lại như có vách trời ngăn hắn lại. Vì thế để đột phá chút ít ấy khó khăn cực kỳ lớn.
Chẳng qua cha mẹ đối mấy cái này cũng đều không hiểu, vì thế hắn mới có thể lừa được.
"Thanh Sơn. . ., Đằng Vĩnh Phàm nhìn Đằng Thanh Sơn, ngưng trọng nói "Ngươi là con của Đằng Vĩnh Phàm ta! Là nhân vật giỏi nhất từ trước tới nay của Đằng gia trang. Ta đây làm cha, đều là muốn cho con được mọi việc như ý. Nhưng là ta chỉ muốn nói có ba từ rồi sẽ không nói gì nữa: Đừng lỗ mãng. Cho nên dù ngươi có quyết định gì, cha cũng không ngăn cản ngươi."
"Ngươi, lão sao lại nói những lời như vậy?"
Bên cạnh Viên Lan tức giận, lập tức đứng lên, nắm lấy tay Đằng Thanh Sơn, nhìn thẳng vào Đằng Thanh Sơn "Thanh Sơn à, nghe mẹ nói một câu, con không nắm chắc thì ngàn lần, vạn lần đừng tìm cái tên Bùi Tam kia quyết chiến. Nếu con có chuyện gì không hay xảy ra, mẹ cũng không thể sống nổi ." Nói xong ánh mắt Viên Lan cũng đã đỏ lên.
"Đừng khóc ." Bên cạnh Đằng Vĩnh Phàm nhíu mày khiển trách một tiếng.
Viên Lan cũng trong mắt tràn đầy ngấn nước, không để ý tới Đằng Vĩnh Phàm.
Đằng Thanh Sơn rất rõ rang, Phụ thân cùng mẫu thân cũng là những người trải qua ít sóng gió. Phụ thân chính là một người làm nghề thợ rèn, cũng chỉ là trải qua chút suy sụp. Mà mẫu thân lại một nữ nhân nông thôn mộc mạc, điều tối kiêu ngạo nhất cả đời này của đôi vợ chồng cũng chính là có một người con trai như vậy.
Năm đó Đằng Thanh Sơn mất tích, vợ chồng họ cũng đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt.
Nếu Đằng Thanh Sơn chết thật, chắc chắn cha mẹ sẽ không chịu được cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh mà suy xụp hoàn toàn.
Trong lòng Đằng Thanh Sơn đúng là cực kỳ cảm kích cha me, mở miệng nói "Cha, mẹ."
Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan cũng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
"Con hướng hai người đảm bảo, ba năm sau nếu con không nắm chắc thì con tuyệt đối không đi chịu chết." Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói.
Đằng Vĩnh Phàm cùng Viên Lan lúc này mới thoáng thở ra một hơi.
Đứa con dám nói lời này, bọn họ cũng an tâm.
Bọn họ lo lắng nhất chính là đứa con sẽ vì cái gọi là "Võ Đạo" gì gì đó đuổi theo cực hạn mà không để ý tánh mạng.
"Cha, mẹ, hai người trước hết nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa. Con xin cáo lui trước." Đằng Thanh Sơn nói.
"Ừ, hãy đi đi, Con cứ làm việc của mình đi." Viên Lan liền nói .
Đợi đến khi Đằng Thanh Sơn rời đi, Viên Lan không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía Đằng Vĩnh Phàm: "Ngươi, lão nhân đáng ghét này, lúc trước còn cùng ta nói dù chết cũng phải ngăn hài tử lại. Như thế nào vừa nãy ngươi lại... ...
"bà, một nữ nhân thì biết cái gì. Suy nghĩ của Thanh Sơn so với chúng ta cao hơn nhiều! Nhiều sự tình hắn còn rõ ràng hơn chúng ta, không cần nói nhiều, chỉ cần đề cập một chút Thanh Sơn hắn cũng sẽ hiểu rõ." Đằng Vĩnh Phàm liền nói.
Sau khi an ủi cha mẹ, Đằng Thanh Sơn liền về phòng của mình.
"An ủi tốt cha mẹ rồi chứ ?" Lý Quân bưng khay trà đi tới nói.
"Nàng đã đoán ra." Đằng Thanh Sơn không khỏi cười.
"Nhiều năm như vậy rồi sao có thể không đoán được." Lý Quân ngồi xuống bên cạnh Đằng Thanh Sơn "Chỉ sợ không đơn giản là chỉ mỗi cha mẹ, xem trận chiến vừa rồi thì ngay cả Hồng Sương, Hồng Vũ, đáy lòng hai hài tử này chỉ sợ cũng rất lo lắng."
Đằng Thanh Sơn nhìn thê tử Lý Quân, không khỏi đưa tay nắm lấy tay Lý Quân.
Lý Quân không khỏi nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Vợ chồng hai người hiểu được ý nghĩ trong lòng của nhau.
"Ba năm này chỉ sợ ít được ở cùng chỗ với nàng rồi." Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
"Thiếp không sao." Lý Quân lắc đầu mỉm cười.
Cùng Lý Quân ở một chỗ, Đằng Thanh Sơn cũng hiểu được tâm mình có được sự bình yên trước nay chưa từng có.
Từ khi Thiên Thần Cung Bùi Tam cùng Doanh thị gia tộc Tần Thập Thất chiến đấu một trận tại Tần Lĩnh sơn mạch Thanh Long Sơn xong, Cả Cửu Châu đại địa đều cuồng nhiệt nghị luận về trận chiến. Còn có không ít người dựa vào trí tưởng tượng của mình, nhớ lại chút hình ảnh mình may mắn nhìn thấy để cố đưa ra bình luận.
Chẳng qua trên toàn Cửu Châu đại địa đều có một nhận thức chung!
Có thể cùng với Bùi Tam với cấp bậc giống như ma thần đánh một trận, cũng chỉ còn lại có một người "Đằng Thanh Sơn" !
Mà trận chiến ba năm sau giữa Đằng Thanh Sơn cùng Bùi Tam ai sẽ thắng, Lại khiến cho người trong thiên hạ tranh luận.
Bùi Tam đại biểu cho vô địch, bá đạo, Đằng Thanh Sơn đại biểu cho bất khả tư nghị, kỳ tích!
Trong thời điểm này, hơn mười vạn đệ tử của Hình Ý môn cũng không thể tránh khỏi thường xuyên nghị luận việc này, một khi đã là đệ tử Hình Ý môn, bọn họ đều vì Đằng Thanh Sơn mà nói chuyện, họ thường xuyên cũng vì môn chủ mà lo lắng, lo lắng bởi vì Bùi Tam thật sự quá mạnh mẻ.
Ba lượt đỉnh phong chi chiến, tiến hành hai lần, chết hai người. Đều là đối thủ chết, Bùi Tam sống.
Lần thứ ba thì sao?
Không ai có mười phần nắm chắc, nhưng đa số lại nhận định Đằng Thanh Sơn nhất định thắng.
Mà bản thân Đằng Thanh Sơn cũng không nắm chắc, cho nên từ sau lần đỉnh phong chi chiến thứ hai kết thúc, Đằng Thanh Sơn đều tại Đông Hoa Uyển nhất tâm một lòng tiềm tu. Cố gắng hết sức nghiên cứu con đường để đạt tới chí cường.
Không ai biết, Đằng Thanh Sơn có đột phá hay không, bởi vì Đằng Thanh Sơn thường xuyên bế quan.
Đảo mắt, Lần đỉnh phong chi chiến thứ hai trôi qua đã một năm.
Trong Đông Hoa Uyển.
Hiện nay con gái của Đằng Thanh Sơn, Đằng Hồng Sương, nửa bộ Băng Quyền đã thành, đã trở thành Nội gia quyền cấp bậc tông sư, bước tiếp theo là phải luyện cương kình . Một khi đã là tông sư cấp bậc, Đằng Hồng Sương hiện nay tại Hình Ý môn tự nhiên cũng có một ít đệ tử.
"Cha lần này bế quan đã hơn hai tháng, không biết khi nào thì xuất quan." Vừa mới dạy đệ tử trở về, Đằng Hồng Sương một thân hắc y nhíu mày tự nhủ.
Đằng Hồng Sương với bộ dạng rất xinh đẹp, Nhưng là tại trước mặt đệ tử Hình Ý môn, thường xuyên một mặt lạnh băng, hơn nữa nàng là nữ nhi của Đằng Thanh Sơn, làm không ít người tự nhận không xứng, cho nên không dám theo đuổi. Mấy năm qua Đằng Hồng Sương cũng không có thích một nam nhân nào.
"Ân?" Lỗ tai Đằng Hồng Sương vừa động.
Bên cạnh cách đó không xa truyền đến thanh âm: "Sư huynh, ngươi nói bậy. Môn chủ hắn từ khi xuất đạo tới nay làm những chuyện bất khả tư nghị như vậy không phải kỳ tích sao? Trước khi người làm thì không ai tin tưởng ! Nhưng là môn chủ cuối cùng cũng làm được . Lần này cùng Bùi Tam đánh một trận, cho dù không thắng được, cũng có thể đánh ngang tay."
"Sư đệ, ngươi cũng luyện Nội gia quyền, chẳng lẽ không biết càng tiến lên trên càng khó? Môn chủ là lợi hại, nhưng là lúc trước tại Tần Lĩnh sơn mạch Bùi Tam đã công nhiên nói ra mà môn chủ căn bản không đáp lại. Ngươi có biết cái này chứng minh điều gì không?"
"Chứng minh cái gì?"
"Môn chủ không đáp lại, ta hỏi ngươi, nếu ta thực lực cùng ngươi tương đương, ta dám kiêu ngạo nói như vậy, ngươi chẳng lẽ lại nén giận không đáp sao? Bùi Tam dám nói lời này, chính là bởi vì Bùi Tam nhận định hắn tuyệt đối mạnh hơn môn chủ. Mà môn chủ không đáp lại, cũng là thật sự do thực lực kém một bậc. Ta là kính ngưỡng môn chủ, nhưng là việc này thực rất dễ dàng đoán ra."
Hai đạo âm thanh nghị luận, khiến thân thể Đằng Hồng Sương khẽ run rẩy.
Cho tới nay, đệ tử Hình Ý môn không ai dám tại trước mặt Đằng Hồng Sương đàm luận về môn chủ, hơn nữa bản thân Đằng Thanh Sơn lại tận lực tránh nói chuyện về mấy cái này, cho nên Đằng Hồng Sương cũng không nghĩ thấu.
Nhưng hiện tại vừa nghe, nàng cũng đã khẳng định Bùi Tam dám nói lời kia, khẳng định là mạnh hơn Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn không đáp lại, tự nhiên là thực lực không bằng người.
"Oanh ~~" cửa phòng đá luyện công ầm ầm mở ra.
Một thân áo bào trắng rộng thùng thình, Đằng Thanh Sơn bước ra khỏi phòng luyện công, hít sâu một hơi, thời điểm bắt đầu bế quan bên ngoài còn đang là mùa thu, đến nay cũng đã là mùa đông, nhiệt độ không khí rõ ràng hạ xuống rất nhiều.
"Ân?" Lỗ tai Đằng Thanh Sơn vừa động, hắn trực tiếp biến mất tại chỗ.
Sau đó hiện ra tại bên một đình đài khác, nữ nhi Hồng Sương đang ngồi xổm bên kia thấp giọng khóc .
"Đừng khóc ." Một âm thanh từ bên tai Hồng Sương vang lên.
Hồng Sương quay đầu lại, nhìn thấy Đằng Thanh Sơn đang mỉm cười nhìn nàng.
"Cha, người xuất quan rồi sao?" Ánh mắt Hồng Sương phiếm hồng lộ ra một tia sợ hãi lẫn vui mừng.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký