With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Ngọc Bích Biến Mất
ió núi thổi qua bên tai, Đằng Thanh Sơn ngồi ở trên lưng Lục Túc Đao Trì, bay thẳng đến cấm địa ở trên núi cao. Nơi đó chính là huyệt động mà năm đó Thi Kiếm Tiên "Lý Thái Bạch" ngộ đạo, đạt tới Chí Cường Giả sau đó bay đi.
Sưu!
Luồng hắc sắc khí lưu bên ngoài thân của Đằng Thanh Sơn lan đến gần huyệt khẩu của huyệt động, tảng đá lớn do Kiếm Lâu lâu chúa đích thân an bài người đặt vào cửa động khẩu liền bị Đằng Thanh Sơn phá vỡ. Vô số những tảng đá vỡ vụn bay loạn, va chạm vào những vách núi ở phía trên chỗ sâu trong huyệt động. Ngay sau đó, Đằng Thanh Sơn cùng Lục Túc Đao Trì liền đi vào bên trong.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn ánh mắt đảo qua.
Huyệt động này là nơi năm đó hắn đã bế quan khổ tu hồi lâu, hắn tự nhiên sẽ không nhận sai.
Nhưng hiện giờ, huyệt động này lại chỉ còn là một mảnh trống không, Thần Tiên Ngọc Bích năm xưa giờ cũng không thấy đâu.
Thần Tiên Ngọc Bích, biến mất!
"Bên trong có âm thanh!"
"Tiếng vang thật lớn. Người nào dám can đảm phá hư cấm địa!?"
"Còn ở bên trong."
Đằng Thanh Sơn nghe được tiếng bước chân dày đặc nhanh chóng tới gần. Tuy rằng Thần Tiên Ngọc Bích biến mất, nhưng trong cấm địa này cũng có một thế hệ đại đệ tử tinh anh của Kiếm Lâu trong mấy ngàn năm qua lưu lại kiếm pháp, cho nên vẫn là phi thường trọng yếu. Mà lúc trước, khi Đằng Thanh Sơn phá vỡ loạn thạch ngăn chặn ở huyệt động, động tĩnh lớn như vậy tự nhiên sẽ khiến cho mọi người chú ý.
Một gã lưng đeo lợi kiếm cùng với những thanh niên nam nữ, những lão nhân cao thủ kiếm đạo liền nhanh chóng vọt tới.
"Cái gì vậy!"
Đám người kia liếc mắt một cái liền chứng kiến được, ở giữa huyệt động có một con quái thú hai con ngươi đỏ như máu, và mấy cánh tay tựa như những thanh đao. Lân giáp của nó chiết xạ ra hàn mang liền khiến những người này cảm thấy run sợ. Chỉ riêng bộ dáng của Yêu Thú này đã khiến đám cao thủ kiếm đạo biết... Đây tuyệt đối là một loại Yêu Thú cực kỳ đáng sợ. Mà hiện tại, Yêu Thú lợi hại này lại đứng ở phía sau một gã bạch y bào thanh niên.
"Ngươi là ai, không ngờ dám xông vào cấm địa của Kiếm Lâu ta!" Lập tức, có một gã trung niên nhân áo bào tro nổi giận quát.
"Chư vị sư huynh, chúng ta cùng tiến lên bắt giữ lấy người này."
Tuy rằng cảm giác được bạch y bào thanh niên rất mạnh, nhưng những cao thủ kiếm đạo này ở Minh Nguyệt đảo vốn luôn có thói quen coi mình là lớn nhất. Nên dù biết người này đáng sợ, họ cũng không có chút nào sợ hãi.
"Soạt!" "Soạt!"... Một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, không ngờ súc thế chuẩn bị đem bạch y bào thanh niên xa lạ bắt giữ.
"Dừng tay!" Bỗng nhiên, một bạch phát lão giả lưng còng đột ngột quát.
"Trưởng lão?" Nhất thời, những cao thủ Kiếm Lâu ở đây đều nghi hoặc nhìn lão giả lưng còng. Tự tiện xông vào cấm địa, cho dù là Kiếm Lâu đệ tử thì cũng đều là tử tội! Huống chi, ngoại nhân xâm nhập cấm địa, bọn họ động thủ bắt giữ chẳng lẽ là sai?
Đương khi những cao thủ Kiếm Lâu này nghi hoặc nhìn bạch phát lão giả, lão giả này lại từ bên bên cạnh tiến lên vài bước, nhìn kỹ khuôn mặt bạch y bào thanh niên.
"Ngươi là..."
Bạch phát lão giả ánh mắt trừng lớn: "Là ma đầu!"
"Ma đầu?"
Nguyên bản còn đang nghi hoặc, đám cao thủ Kiếm Lâu nhất thời sắc mặt đại biến. Trong lịch sử Minh Nguyệt đảo, chuyện tình mất mặt nhất và duy nhất chính là cách đây khoảng ba mươi năm trước, một thần bí nam tử cưỡi Thần Ưng, sử dụng một cây thần thương lấy sức một người chấn trụ toàn bộ Kiếm Lâu.
Độc chiếm cấm địa, mà Kiếm Lâu lại chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng.
Sau đó, mọi người ở Kiếm Lâu liền xưng vị nam tử sử dụng thần thương kia là "ma đầu"! Bất quá, trải qua ba mươi năm, chuyện tình về ma đầu đã sớm trở thành truyền thuyết. Hiện giờ, những người trẻ tuổi của Kiếm Lâu chỉ mới nghe về truyền thuyết này chứ chưa có ai từng được thấy mặt ma đầu.
Dù sao, lúc trước cũng chỉ có rất ít người gặp qua khuôn mặt thật của Đằng Thanh Sơn.
"Thần Tiên Ngọc Bích đã bị Hoàng Phủ Ngọc Giang giấu đi sao?" Một thanh âm lạnh lùng truyền đến. Sau đó, bạch y bào nam tử quay đầu, ánh mắt như con dao sắc bén đảo qua đám người ở đây.
Những kiếm đạo cao thủ ở đây không người nào là không có ý chí kiên định, bởi phải có quyết tâm, có sự chăm chỉ mới có thể tiến vào cấm địa nghiên cứu kiếm pháp. Nhưng khi bị ánh mắt của nhân vật trong truyền thuyết được Minh Nguyệt đảo xưng là ma đầu này đảo qua, mỗi người đều cảm thấy tâm thần kinh hãi. Họ cảm thấy mình dường như đang lâm vào bên bờ tử vong và tuyệt cảnh, bất cứ thời khắc nào cũng đều có thể chết đi. Cái loại cảm giác sợ hãi này, khiến những cao thủ kiếm đạo ở đây sắc mặt trắng bệch.
"Không nghe thấy lời của ta nói?" Đằng Thanh Sơn nhìn bạch phát lão giả, thu hồi áp chế về tinh thần.
Nhóm người này liền giật mình tỉnh lại.
Năm đó, thời điểm Đằng Thanh Sơn đào vong đến Bắc thảo nguyên, khi đối mặt Thiên Thần Sơn Thiên Thần "Tô Hào Đặc", chỉ ánh mắt của đối phương cũng đã khiến Đằng Thanh Sơn bị ảnh hưởng. Khi đó, Đằng Thanh Sơn chính là Tiên Thiên Kim Đan cường giả. Còn hiện giờ, Đằng Thanh Sơn là siêu cấp cường giả đã một chân bước vào Động Hư đại thành.
Những người trước mắt? Cơ hồ đều là Hậu Thiên, Tiên Thiên lại chỉ có một người.
Ánh mắt của Đằng Thanh Sơn, tự nhiên có thể ảnh hưởng đến "Thần" của bọn họ.
"Thần" bị tiêu tán, chắn chắn sẽ chết.
Giống như Đằng Thanh Sơn, trong Nê hoàn cung cũng đã hình thành thế giới của mình. "Thần" mạnh như thế, một ánh mắt đích xác có thể giết chết một cao thủ.
"Tiền bối." Bạch phát lão giả hít sâu một hơi, ngăn chặn sự sợ hãi dưới đáy lòng: "Thần Tiên Ngọc Bích, nói mất đi chỉ sợ tiền bối không tin. Bất quá, vãn bối thật sự không biết Thần Tiên Ngọc Bích rốt cuộc là ở đâu."
Ở trong mắt bạch phát lão giả, niên kỉ của siêu cấp cường giả thường không thể nhìn vào bề ngoài.
Huống chi, trong thế giới của võ giả, địa vị cao thấp là nhìn vào thực lực mà phán định. Vì thế, việc lão giả xưng Đằng Thanh Sơn là "tiền bối", còn mình là vãn bối là chuyện rất bình thường.
"Ngươi không biết, nhưng Hoàng Phủ Ngọc Giang kia biết." Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt cười, thầm nghĩ: "Không nghĩ tới, ba mươi năm không thấy Hoàng Phủ Ngọc Giang này đã đạt tới Hư Cảnh."
Đằng Thanh Sơn thế giới lực càn quét một lần, liền phát hiện được vị Kiếm Lâu lâu chúa Hoàng Phủ Ngọc Giang giống như một đạo lợi kiếm đang nhanh chóng tiến về nơi này.
"Hoàng Phủ Ngọc Giang?"
"Hoàng Phủ Ngọc Giang là ai?" Trong đám cao thủ kiếm đạo, một tên thanh niên có khuôn mặt thanh tú thấp giọng hỏi.
"Sư đệ, ngươi về cái này cũng không biết? Đó là Kiếm Lâu lâu chúa trước kia của chúng ta, còn hiện giờ chính là Kiếm Lâu Thái thượng trưởng lão!" Lập tức có người thấp giọng trách mắng. Thanh niên có khuôn mặt thanh tú khi nghe người này nói xong liền sợ tới mức nhảy dựng lên. Hoàng Phủ Ngọc Giang năm đó danh khí rất lớn, bất quá sau một trận chiến với Đằng Thanh Sơn hắn liền thoái vị tập trung vào việc tu luyện. Hơn nữa, sau khi hắn đạt tới Hư Cảnh liền trở thành Thái thượng trưởng lão của Kiếm Lâu ở Minh Nguyệt Đảo.
Địa vị như thế, tại Minh Nguyệt đảo đích xác rất ít khi lộ diện xuất thủ.
Nhóm đệ tử trẻ tuổi có lẽ biết không ít chuyện về tiền nhiệm lâu chúa, nhưng lại có rất nhiều người không biết tên thật của tiền nhiệm lâu chúa. Dù sao Hoàng Phủ Ngọc Giang địa vị cực cao, đệ tử Kiếm Lâu mỗi khi đàm luận thường không dám đề cập tới tên thật của hắn.
Huyệt động, cấm địa trên núi cao, một đạo kiếm quang hướng giữa sườn núi nhanh chóng bay tới với tốc độ kinh người.
Một thân tử bào, mặt trắng, lưng đeo một thanh Thần kiếm có vỏ kiếm màu xanh, Hoàng Phủ Ngọc Giang mang theo ánh mắt nghi ngờ tự nói: "Vị cường giả nào vậy, không ngờ đi vào Minh Nguyệt đảo ta?"
Sưu!
Trực tiếp xông vào trong cấm địa.
Đằng Thanh Sơn lưng đeo trường thương, đứng thẳng tắp ở đó giống như một cây thương sắc bén, ánh mắt mang theo sự vô tư, tựa hồ đám cao thủ Kiếm Lâu ở trước mắt đều là không khí.
Sưu!
Một đạo tử bào thân ảnh đột ngột ra hiện ra giữa huyệt động.
"Hoàng Phủ Ngọc Giang." Đằng Thanh Sơn trên mặt lộ ra nụ cười. So với ba mươi năm trước, Hoàng Phủ Ngọc Giang dung mạo cơ hồ không có gì biến hóa, chỉ là về khí chất thì thay đổi khá nhiều, khiến người ta cảm giác được một tia nguy hiểm.
"Thái thượng trưởng lão." Bạch phát lão giả cúi đầu hô.
"Bái kiến Thái thượng trưởng lão."
Những cao thủ Kiếm Lâu đều đồng thời quỳ xuống. Trong Kiếm Lâu, chỉ có Thái thượng trưởng lão mới có tư cách để đệ tử bình thường quỳ xuống bái kiến! Nam nhi không thể dễ dàng cúi đầu. Bất quá trên toàn bộ Minh Nguyệt đảo, một khi đạt tới Hư Cảnh thì chính là tồn tại siêu nhiên và mạnh nhất.
Có thể thấy được Thái thượng trưởng lão, có thể quỳ xuống bái kiến Thái thượng trưởng lão là giấc mộng của không biết bao nhiêu người.
Đám cao thủ Kiếm Lâu ánh mắt đều nóng cháy nhìn Hoàng Phủ Ngọc Giang.
"Là ngươi!?" Hoàng Phủ Ngọc Giang ánh mắt trở nên ngưng trọng: "Đằng Thanh Sơn!"
"Đã lâu không gặp."
Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt cười nói: "Không nghĩ tới, Hoàng Phủ lâu chúa, không, là Thái thượng trưởng lão đã đạt tới Hư Cảnh a. Hoàng Phủ Ngọc Giang, ta lúc trước không phải chỉ nhìn Thần Tiên Ngọc Bích thôi sao? Ngươi cũng không đến mức đem Thần Tiên Ngọc Bích giấu đi chứ."
"Hừ."
Hoàng Phủ Ngọc Giang nhướng mày, thanh âm mang theo sự lạnh lùng, nói: "Thần Tiên Ngọc Bích chính là trọng bảo của Kiếm Lâu ta, há có thể để người bên ngoài nói nhìn liền nhìn?"
Nói xong, Hoàng Phủ Ngọc Giang không khỏi liếc mắt nhìn Hư Cảnh Yêu Thú Lục Túc Đao Trì ở bên cạnh Đằng Thanh Sơn. Không biết vì sao, Hoàng Phủ Ngọc Giang luôn cảm giác được Hư Cảnh Yêu Thú này rất mạnh.
"Bộ dáng đặc thù như thế, hơi thở cũng mạnh, Hư Cảnh Yêu Thú này thực lực rất kinh người. Đằng Thanh Sơn này vận khí như thế nào lại tốt như vậy? Lần trước tới là mang theo một con Yêu Thú họ ưng. Mà lúc này, lại trực tiếp mang một con Hư Cảnh Yêu Thú tới." Hoàng Phủ Ngọc Giang trong lòng thầm than: "Một người một Yêu Thú này, ta không hề có chút nào nắm chắc có thể thắng được."
Đằng Thanh Sơn cười nhạt nói: "Hoàng Phủ Ngọc Giang, phiền toái ngươi dẫn đường, ta muốn quan khán Thần Tiên Ngọc Bích một đoạn thời gian."
Đằng Thanh Sơn nghĩ... mình là Động Hư cường giả, lại có Lục Túc Đao Trì ở một bên, Hoàng Phủ Ngọc Giang chỉ cần không phải đầu óc hỏng rồi thì sẽ biết nên làm như thế nào.
"Nếu muốn quan khán Thần Tiên Ngọc Bích, cũng không phải là không thể."
Hoàng Phủ Ngọc Giang nhìn Đằng Thanh Sơn, ánh mắt cực kỳ sắc bén: "Bất quá, ta có một điều kiện!"
"Điều kiện?" Đằng Thanh Sơn có chút nghi hoặc: "Ngươi nói."
"Rất đơn giản."
Hoàng Phủ Ngọc Giang hai tròng mắt trong có một tia chiến ý: "Ta và ngươi luận bàn tỷ thí, nếu ngươi thắng..."
"Đằng Thanh Sơn ngươi có thể tận tình đi quan khán Thần Tiên Ngọc Bích của Kiếm Lâu ta. Không chỉ vậy, ta còn có thể phái đầu bếp giỏi nhất giúp ngươi nấu ăn để ngươi có thể tận tình quan khán Thần Tiên Ngọc Bịch. Nếu ngươi thua, mời ngươi rời đi. Ngươi có dám đáp ứng?"
"Ân?" Đằng Thanh Sơn ngẩn ra.
Cùng mình luận bàn tỷ thí?
Một người rõ ràng vừa mới bước vào Hư Cảnh không lâu, ngay cả Hư Cảnh đại thành cũng chưa đạt tới, trước bay tới cấm địa đều là dựa vào thuấn di không ngờ cũng dám đưa ra lời mời luận bàn tỷ thí với Động Hư cường giả!?
"Hoàng Phủ Ngọc Giang, ngươi không nói đùa chứ? Ngươi muốn dựa vào tốc độ, cùng với ta chơi trò đuổi bắt?" Đằng Thanh Sơn nhướng mày nói.
"Hừ, Hoàng Phủ Ngọc Giang ta sao có thể người vô sỉ như vậy!?"
Hoàng Phủ Ngọc Giang nhìn Đằng Thanh Sơn, cười lạnh nói: "Như thế nào, Đằng Thanh Sơn, không dám? Bản thân ta muốn nhìn xem, trong khoảng ba mươi năm nay Đằng Thanh Sơn ngươi đã tiến đến mức nào."
...
"Thái thượng trưởng lão tất thắng!"
"Thái thượng trưởng lão nhất định có thể thắng ma đầu này."
Ở bên cạnh, những cao thủ Kiếm Lâu không dám lớn tiếng, chỉ có thể gào thét ở đáy lòng, trong hai tròng mắt đều tỏa ánh sáng. Kiếm Lâu từ cổ chí kim, trong lịch sử đạt tới cấp bậc Hư Cảnh thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay! Minh Nguyệt đảo đã rất lâu không có một vị Hư Cảnh cường giả nào. Cho nên đạt tới Hư Cảnh liền trở thành Thái thượng trưởng lão, cũng trở thành Thần trong lòng những đệ tử Kiếm Lâu.
Trong mắt bọn họ...
Thân phận Thái thượng trưởng lão, đại biểu cho Hư Cảnh, cũng chính là tồn tại vô địch của Minh Nguyệt Đảo.
Điều này thật sự rất đáng buồn. Vì Kiếm Lâu chưa bao giờ xuất hiện Động Hư cường giả, cho nên những cao thủ Kiếm Lâu căn bản không biết khí tức của "Động hư" cường giả có bộ dáng gì. Hoàng Phủ Ngọc Giang phát hiện khí tức Đằng Thanh Sơn tựa như một cái Hắc động, còn tưởng rằng Đằng Thanh Sơn đang tu luyện một loại "Đạo" đặc biệt nào đó.
"Ha ha, hảo."
Đằng Thanh Sơn không khỏi nở nụ cười: "Nếu ngươi đã muốn thử luận bàn, đi, ta xem chúng ta lựa chọn một nơi nào không có người mà luận bàn tỷ thí."
"Cuộc chiến giữa ta và ngươi, cũng là cơ hội khó kiếm để đệ tử Kiếm Lâu quan sát. Hai đại Hư Cảnh cường giả tỷ thí, trong lịch sử Kiếm Lâu ta cũng chưa từng bao giờ có. Sự tình lớn như thế, sao lại có thể tỷ thí ở nơi không người." Hoàng Phủ Ngọc Giang quát: "Lý trưởng lão, truyền lệnh xuống, nói tất cả đệ tử Kiếm Lâu nửa canh giờ sau tới luyện võ trường ở dưới chân núi."
"Vâng, thưa Thái thượng trưởng lão." Bạch phát lão giả cũng kích động đến thần tình đỏ bừng, liền cao giọng đáp.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký