Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 12: Cửu Đỉnh Luân Hồi - Chương 1 - Ước Định
ầng thái dương đa ngả về phía Tây, tiếng thác nước vẫn ầm vang không dứt.
Nhưng trong lòng Đằng Thanh Sơn vẫn không tự chủ được nhắc đi nhắc lại: "Tiến thêm một bước, phía trước rốt cuộc là cái gì? Phía trước là cái gì?" Đã đạt tới tầng thứ này, Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ đạt tới cảnh giới Chí Cường Giả là có thể hoàn toàn chống cự sự áp chế của Cửu Châu đại địa, lấy thế giới lực của chính bản thân phá vỡ thế giới của Cửu Châu.
Đó cũng chính là Phá Toái Hư Không!
Thế nhưng, sau khi Phá Toái Hư Không sẽ là cái gì?
Đằng Thanh Sơn cũng có thể đặt nghi vấn này trong lòng. Hắn vốn tưởng rằng, sau khi đạt tới Chí Cường Giả thì sẽ biết được sau khi Phá Toái Hư Không thì sẽ phải làm gì tiếp theo. Thế nhưng, sau khi tìm thấy tấm bia đá do Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch lưu lại này, hắn mới biết Chí Cường Giả cũng không biết sau khi Phá Toái Hư Không sẽ thành ra cái dạng gì.
"Ha ha ha." Bỗng nhiên, một tiếng cười sang sảng vang lên bên cạnh.
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn về phía Bùi Tam đang túy ý cười lớn, không khỏi hỏi: "Bùi cung chủ, ngươi cười cái gì vậy?"
"Cao hứng!"
Bùi Tam nhìn về phía Đằng Thanh Sơn: "Vì ta cao hứng nên ta cười, có gì sai nào?"
"Chuyện gì mà lại cao hứng?" Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói.
Bùi Tam mỉm cười nhìn tấm bia đá: "Tấm bia đá này là di vật của Chí Cường Giả Lý Thái Bạch, mà phía trên có viết "Từng bước từng bước tiến tới, phía trước là cái gì, không ai biết." Ha ha, quá khứ ta cũng có nghi vấn, đạt tới cảnh giới Chí Cường Giả, Phá Toái Hư Không thì tiếp theo sẽ là cái gì?"
"Ta cứ cho rằng, đạt tới Chí Cường Giả thì sẽ biết được. Nhưng xem ra, Lý Thái Bạch này cũng chỉ ôm một bụng nghi hoặc mà thôi." Bùi Tam mỉm cười: "Thế nhưng, như vậy ta lại rất vui vẻ. Không biết, chưa hẳn đã là không tốt." Đằng Thanh Sơn ngẩn ra.
Bùi Tam nhìn vầng thái dương đang dần chìm về phương Tây, mỉm cười nói: "Nhân sinh sở dĩ có thể sống một cuộc sống thồng khoái và tuyệt vời, chính bởi vì không thể biết trước tương lai. Không biết được sau khi Phá Toái Hư Không là cái gì, điều này lại khiến ta càng thêm chờ mong a."
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu,lộ ra vẻ tươi cười.
Hắn cũng đồng dạng như vậy, hắn cũng khát vọng chờ mong đối với cảnh tượng sau khi Phá Toái Hư Không. Là một cái thế giới hỗn độn? Hay là một cái tân thế giới kì lạ? Hay là lại đầu thai làm một con người mới? Không ai biết! Các Chí Cường Giả hiểu rõ điều này, thế nên bọn họ liền từng người từng người ly khai Cửu Châu.
"Oanh ~~ long" Thác nước chảy xiết không ngừng đổ xuống thủy đàm.
Mà lúc này, Bất Tử Phượng Hoàng cùng Lôi Điện Thần Ưng cũng từ đằng xa bay tới. Hai ngày trước Đằng Thanh Sơn cùng Bùi Tam không ngừng tìm kiếm tấm bia đá, thế nên bọn chúng cũng lười, không muốn chạy loạn theo. Bất quá khi Bùi Tam cùng Đằng Thanh Sơn tụ lại một chỗ, chúng biết tấm bia đá do Chí Cường Giả lưu lại hẳn là tìm được rồi.
"Đáng tiếc, đáng tiếc a." Bùi Tam nhịn không được lắc đầu nói: "Năm đó, lúc Lý Thái Bạch viết tấm bia đá này phỏng chừng cũng không đem tất cả các điều ngộ được của bản thân quán thâu vào trong đó."
Đằng Thanh Sơn cũng nhìn tấm bia đá.
Trên tấm bia đá cũng chỉ nói qua loa mấy câu, kiếm ý mặc dù cực kì cường đại nhưng chỉ cần thoáng nghiên cứu là có thể cảm ứng được huyền ảo trong đó. Một Chí Cường Giả tinh thông thư pháp, hiển nhiên không có khả năng cứ mỗi câu do hắn viết ra là ẩn chứa sở ngộ trong tất cả các đạo. Quán thấu một chút sở ngộ về kiếm đạo vào trong mấy chữ thôi đã là cực kì khó khăn.
Đối với "Thần" cũng tiêu hao rất lớn.
Chí Cường Giả cũng không phải là cái kẻ bị bệnh thích tự ngược đãi bản thân, tự dưng không đâu lại hao phí Thần, đem tất cả sở ngộ của bản thân quán thâu vào trong đó.
"Lý Thái Bạch tiền bối." Đằng Thanh Sơn cười: "Năm đó, chắc cũng là tùy ý mà viết mấy hàng chữ này. Bất quá cho dù là như vậy, nhìn vào kiếm ý là có thể thấy được kiếm đạo của Lý Thái Bạch tiền bối cao thâm như thế nào."
"Cao thâm thì sao chứ, nhìn không ra thì có cái tác dụng gì?"
Bùi Tam lắc đầu, cười: "Xem như chuyến này thành ra công cốc rồi. Bất quá, tấm bia này mà đem về cho nữ nhi của ta, nó nhất định là rất cao hứng."
Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ tươi cười.
Hắn phát hiện giữa mình và Bùi Tam ít ra cũng có một điểm giống nhau là đều sủng nịnh nữ nhi, điều này khiến cho Đằng Thanh Sơn gia tăng hảo cảm với Bùi Tam không ít.
"Đáng tiếc, không thể quan sát kiếm đạo của Lý Thái Bạch tiền bối. Nếu có thể được, đối với ta có lẽ cũng sẽ có chút ít sở ngộ." Bùi Tam lắc đầu cười một tiếng. Kì thật, đạt tới cảnh giới của hắn, khoảng cách đến Chí Cường Cảnh Giới chỉ còn một điểm nữa mà thôi. Có thể quan sát "Đạo" của một trong tứ đại Chí Cường Giả trong lịch sử, điều này là vô cùng hữu ích.
Bình thường, cái gọi là Thần điển cùng bí tịch thì cũng chỉ là văn tự miêu tả mà thành thôi.
Cái Bùi Tam cần, chính là cái có thể giúp hắn tự mình cảm nhận ý cảnh.
"Ân?" Nghe Bùi Tam nói thế, Đằng Thanh Sơn chợt nhớ lại lúc trước khi đặt chân tới Minh Nguyệt Đảo hắn đã phát hiện được Thần Tiên Ngọc Bích.
"Khối Thần Tiên Ngọc Bích kia, ắt hẳn là do Lý Thái Bạch tiền bối đạt tới cảnh giới Chí Cường Giả mà kích động viết nên. Phần ta quan sát hiểu được lúc trước, sợ cũng không được một phần mười trong đó. Khối Thần Tiên Ngọc Bích đó không chừng ẩn chứa tất cả "Đạo" của Lý Thái Bạch tiền bối!" Nghĩ tới đây, Đằng Thanh Sơn không khỏi trong lòng nóng lên.
Năm đó, Đằng Thanh Sơn vẫn chưa bước vào Hư Cảnh, không dám nghiên cứu kiếm đạo quá sâu, sợ về sau có ảnh hưởng đối với "Đạo" của bản thân.
Bất quá, hiện giờ hắn đã đặt một chân vào cảnh giới Động Hư đại thành, "Đạo" cũng đã tương đối hoàn thiện. Quan khán "Đạo" của Chí Cường Giả chỉ có tác dụng khiến cho bản thân xúc động, mà không ảnh hưởng đến sự củng cố "Đạo" của bản thân mình.
"Đợi đến khi ta củng cố lần lĩnh ngộ này xong, phải tìm lúc nào rảnh đi tơi Minh Nguyệt Đảo một chuyến xem sao." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó, Đằng Thanh Sơn cùng Bùi Tam cưỡi Bất Tử Phượng Hoàng và Lôi Điện Thần Ưng, một đạo ly khai Man hoang.
Trên đường trở về, Bất Tử Phượng Hoàng cùng Lôi Điện Thần Ưng đều thi triển tốc độ cực kì kinh người. Kì thật, luận về tốc độ cực hạn, Lôi Điện Thần Ưng cũng chỉ thoáng hơn Bất Tử Phượng Hoàng một chút mà thôi.
"Đằng Thanh Sơn." Bùi Tam mở miệng nói: "Chắc ngươi cũng biết Thiên Thần Cung ta chuẩn bị khai chiến với Ma Ni Tự."
Đằng Thanh Sơn đứng trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng nhìn Bùi Tam cách đó không xa, truyền âm nói: "Ân, ta đương nhiên biết. Bùi cung chủ huy động hơn trăm vạn đại quân tinh anh, động tĩnh lớn như vậy, sợ trong thiên hạ không có mấy người là không biết."
"Lần này ta nhất định phải tiêu diệt Ma Ni Tự." Ánh mắt Bùi Tam sắc bén như đao, trầm thấp nói: "Bất quá, dù sao Ma Ni Tự cũng có nội lực(sức mạnh bên trong,chứ không phải như là "nội công"- DG) thâm hậu, có không ít Hư Cảnh cường giả. Muốn một lần diệt sạch bọn họ, thật sự là rất khó. Thế nên, thỉnh Đằng môn chủ cho ta mượn Bất Tử Phượng Hoàng một thời gian."
Bất Tử Phượng Hoàng không quản là phi hành hay di chuyển trong lòng đất thì đều cực kì am hiểu. Hơn nữa, về chạy trốn hay truy sát, nàng cũng đều nắm giữ ưu thế.
"Đằng Thanh Sơn, nếu ngươi nguyện ý hỗ trợ, có Bất Tử Phượng Hoàng này phụ trợ, diệt Ma Ni Tự ta có mười thành nắm chắc." Bùi Tam nhìn Đằng Thanh Sơn: "Không biết Thanh Sơn ngươi có nguyện ý hay không?"
Đằng Thanh Sơn cười.
Năm đó, vì Quy Nguyên Tông, mình cùng Bùi Tam liền trở mặt. Lần đó, mình thì muốn Quy Nguyên Tông tiếp tục nắm giữ Giang Ninh Quận, mà Bùi Tam lại không đáp ứng. Bùi Tam nói hắn thiếu Đằng Thanh Sơn một cái nhân tình, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể để Quy Nguyên Tông chuyển tới Nam Man Quận hoặc là Sở Quận.
"Bùi Tam không ngờ cũng có ý với Bất Tử Phượng Hoàng." Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm tính toán: "Huống chi, một khi Ma Ni Tự cùng Thiên Thần Cung đại chiến. Một bên là Ma Ni Tự thâm sâu khó dò cường giả vô số, một bên lại là khí thế đang ở mức cao nhất là Thiên Thần Cung, ta nhúng tay vào làm cái gì? Nếu Tiểu Thanh vì vậy mà bị thương thì..."
Mặt ngoài, Đằng Thanh Sơn lại mỉm cười nói: "Bùi cung chủ, việc này liên lụy quá lớn. Thiên Thần Cung của ngươi cùng Ma Ni Tự đều là những tông phái mạnh nhất trên Cửu Châu. Hai đại tông phái các ngươi đánh nhau, ta quả thật không tiện nhúng tay vào."
"Ngươi không muốn cho ta mượn?" Bùi Tam nhướng mày.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười: "Bùi cung chủ, việc này ta không cách nào giúp được. Hơn nữa, lúc trước mẫu thân của Tiểu Thanh là Phượng Hoàng chi mẫu cũng đã nói qua là cho phép Tiểu Thanh đi theo ta nhưng ta phải đảm bảo an toàn cho nàng. Phượng Hoàng chi mẫu cũng tuyệt đối không cho phép Tiểu Thanh tham dự vào mấy cái chuyện như vậy."
Bùi Tam nhìn Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nhìn Bùi Tam.
Thông qua ánh mắt, Bùi Tam hiểu được Đằng Thanh Sơn hiện giờ không còn là Đằng Thanh Sơn còn yếu kém năm đó mà hắn có thể áp bức được. Dù sao thì Đằng Thanh Sơn cũng đã đạt tới Động Hư chi cảnh, một khi phối hợp cùng Bất Tử Phượng Hoàng đã quá đủ để uy hiếp bất kì tông phái nào.
"Thôi được." Bùi Tam lộ ra vẻ tươi cười: "Nếu Phượng Hoàng chi mẫu đã có nhắc nhở, như vậy thì ngươi nên làm theo."
Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
"Bất quá, Đằng Thanh Sơn, nếu ngươi đã không cho Thiên Thần Cung ta mượn Bất Tử Phượng Hoàng thì ta cũng không mong muốn ngươi cho Ma Ni Tự mượn." Bùi Tam cười nói: "Ta cũng không muốn nhìn thấy cảnh mấy tên đầu trọc Ma Ni Tự cưỡi Bất Tử Phượng Hoàng cùng ta chém giết."
Sau khi theo mẫu thân học được một số tuyệt kĩ, một khi liều mạng, tốc độ bộc phát của Tiểu Thanh gần như có thể coi là đệ nhất Cửu Châu.
"Không cho Ma Ni Tự mượn?" Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
Bùi Tam nhíu mày nói: "Đằng Thanh Sơn, theo ta nhớ được thì khi ngươi truyền bá Nội Gia Quyền trên Cửu Châu, nơi bài xích kịch liệt nhất hình như là Ma Ni Tự thì phải! Hai quận Nhung Châu, Lương Châu dưới trướng Ma Ni Tự hẳn là nơi có ít người luyện Nội Gia Quyền nhất trên toàn bộ Cửu Châu đại địa. Bọn họ cũng không cho ngươi một chút mặt mũi nào a."
Đằng Thanh Sơn ngẩn ra,không khỏi cười khổ trong lòng. Không ngờ vì muốn ngăn mình cho Ma Ni Tự mượn Bất Tử Phượng Hoàng, Bùi Tam lại lôi chuyện này ra nói.
Bất quá, đây lại là sự thật.
Ma Ni Tự nắm giữ Nhung Châu, Lương Châu, sự thống trị này là tuyệt đối, hơn nữa lại phi thường bài xích bên ngoài. Ma Ni Tự sử dụng tôn giáo để thống trị, cơ hồ mọi nhà đều tín ngưỡng Phật Giáo, mỗi người đều tin Phật. Cho nên tại Nhung Châu,Lương Châu có rất ít người tu luyện Đạo gia nhất mạch. Nội Gia Quyền cũng vậy.
Chỉ cần theo học một trong hai mạch trên đều trở thành kẻ phản bội Phật Giáo! Về điểm này, Ma Ni Tự không ngừng tiến hành truyền giáo, quán thâu tin tức đối với hai châu dưới trướng. Theo học Đạo Gia hay là Nội Gia Quyền nhất mạch đều bị gọi là dị giáo đồ!(sao mà giống Quang Minh Thần thế!- DG BD: giáo phái này trong mấy bộ truyện về ma pháp đều có, hẳn mọi người đều biết)
Dị giáo đồ tại Nhung Châu, Lương Châu đều bị khinh thường, thậm chí bị khi dễ cũng là chuyện bình thường. Cho nên, Đằng Thanh Sơn cũng không cách nào truyền bá Nội Gia Quyền tại Nhung Châu, Lương Châu. Người học tập mặc dù có, nhưng cũng chỉ là rất nhỏ.
Đằng Thanh Sơn đối với việc Ma Ni Tự coi Nội Gia Quyền tu luyện giả là dị giáo đồ thì rất là bất mãn, bất quá hắn cũng không có biện pháp. Ma Ni Tự đích thực là một khối xương cứng, từ xưa đến nay vẫn chưa có ai dám đi gặm nó.
Thế nhưng sau nhiều năm như vậy, kể từ khi Thích Ca tổ sư khai tông lập phái tới nay, kiếp nạn lớn nhất từ trước đến nay của Ma Ni Tự, rốt cuộc buông xuống.
"Bùi cung chủ, việc đó là đương nhiên, ta đã nói không nhúng tay thì tự nhiên sẽ không nhúng tay. Ta đương nhiên cũng sẽ không cho Ma Ni Tự mượn Bất Tử Phượng Hoàng." Đằng Thanh Sơn mỉm cười nói.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký