Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34 - Lấy Thế Áp Người
ất hảo." Đằng Thanh Sơn lập tức hiểu được, Man hoang thần miếu đã coi hắn như kẻ thù.
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy tại đây toàn là man hoang núi rừng, ở trung ương có một lão giả thân thể gầy yếu tràn đầy nếp nhăn. Ngoài ra, còn có một gã phảng phất như một ma thần cao chừng trượng tám(bốn mét rưỡi) như một người khổng lồ có cái đầu bóng lưỡng. Ở phía dưới hai người này có một con rết dài khoảng hai mươi trượng toàn thân bao phủ một màu đen sáng bóng, có những cái chân sắc như đao. Trên lưng con rết còn có một ngân phát lão giả đầu rối tung đang khoanh chân ngồi.
Ngoại trừ ba người này còn có một Hư Cảnh Yêu Thú.
Bên trái bọn họ là Hư Cảnh Yêu Thú đã cùng Đằng Thanh Sơn giao thủ, "Hắc Ô". Hắc Ô hai tròng mắt đỏ như máu gắt gao nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn. Ở phía sau bọn họ, một con Yêu Long đen tuyền có hai tròng mắt màu vàng lợt, long tu màu trắng đang buông thõng xuống.
"Mấy Yêu Thú này..." Khí thế của Đằng Thanh Sơn hoàn toàn bị ngăn chặn lại.
"Đông!" Mặt đất núi rừng phía dưới đột ngột run lên.
Một con quái vật phảng phất như một toà núi nhỏ, khiêng một gốc cây đại thụ đi đến bên người Giao Long. Đây là một Yêu Thú có hình dáng giống vượn và khỉ, thân cao mười trượng(hai mươi lăm mét) toàn thân bao phủ một lớp lông tơ vàng óng, trong lớp lông xù lại cất dấu những móng tay sắc bén. Chỉ thấy những móng vuốt nó nhẹ nhàng vung lên, tất cả nhánh cây của đại thụ đều bị đứt lìa.
"Giống như Tử Tích lão ca nói, thực lực tiếp cận Yêu Long, chính là Thần vượn kia sao." Đằng Thanh Sơn ánh mắt đảo qua bốn Hư Cảnh Yêu Thú: "Kia là Yêu Thú rết, cùng Hắc Ô là hai Yêu Thú có thực lực thấp nhất. Mà Yêu Long thực lực cũng gần ngang bằng với Tử Tích lão ca, chính là Yêu Thú mạnh nhất trong bốn Hư Cảnh Yêu Thú này."
"Các vị, tại hạ Đằng Thanh Sơn, tới đây cũng không có địch ý." Đằng Thanh Sơn cao giọng nói.
"Hừ hừ."
Một tiếng hừ lạnh từ trong yết hầu của người khổng lồ có cái đầu bóng lưỡng truyền ra, thanh âm trong lồng ngực cũng sinh ra hồi âm: "Man tộc thần miếu ta tuy rằng không động chạm tới ai, nhưng nếu là kẻ thù của Man tộc chúng ta, chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua. Ngươi muốn thúc thủ chịu trói, hay là muốn ta động thủ?"
"Thúc thủ chịu trói đi." Đang khoanh chân ngồi ở trên con rết to lớn, ngân phát lão giả đứng lên, thân cao khoảng trượng hai(ba mét).
Ở Man tộc, được xưng tụng là tộc của người khổng lồ.
Cho dù tộc nhân bình thường thì cũng đều cao khoảng một trượng. Trong đó... những tinh anh thân lại cao đến kinh người. Cao một trượng hai, ở man tộc cũng không quá đặc biệt. Chỉ có người khổng lồ với cái đầu bóng lưỡng cao một trượng tám kia mới được xem là người khổng lồ.
"Thúc thủ chịu trói? Nếu ta muốn giết Yêu Thú kêu là Hắc Ô kia, nó đã sớm chết a."
"Cũng là Tử Tích lão ca bảo ta dừng tay, ta mới không giết nó." Đằng Thanh Sơn quát lớn.
"Tử Tích?"
Ba gã trưởng lão Thần miếu hơi kinh hãi.
"Ngươi làm bị thương Hắc Ô thần thú, nhất định phải bị trừng phạt." Ngân phát lão giả thân gầy liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn: "Cho dù là bằng hữu của Yêu Long Tử Tích, cũng phải bị trừng phạt."
Tử mao Thần vượn đột ngột trừng mắt, Đằng Thanh Sơn cảm thấy một cỗ tinh thần lực cường đại áp bách đến. Tử mao Thần vượn tùy ý múa may vài cái, hướng Đằng Thanh Sơn đột ngột nhe răng, lộ ra răng nanh sắc bén.
"U ~~" Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh đột ngột kêu to một tiếng, toàn thân hỏa diễm bùng lên.
Đằng Thanh Sơn tay nắm chặt Luân Hồi Thương.
Không quản là Đằng Thanh Sơn hay Bất Tử Phượng Hoàng thì cũng đều cảm thấy áp lực cường đại. Dù sao, đối phương thật sự quá mạnh mẽ. Một hắc sắc Yêu Long có thể so với Yêu Long Tử Tích, cùng với một con có thực lực tiếp cận với hắc sắc Yêu Long là tử mao Thần vượn, chỉ cần hai Yêu Thú này cũng đủ để khiến Đằng Thanh Sơn rơi vào thế hạ phong.
"Man tộc thần miếu ba vị trưởng lão, như thế nào? Chẳng lẽ Thần miếu các ngươi có thể phái Hắc Ô đi giết chóc khắp nơi thì coi là chuyện bình thường? Đằng Thanh Sơn ta cùng các ngươi không thù không oán. Ta hôm nay đến chính là muốn hỏi, Man tộc thần miếu các ngươi vì cái gì mà công kích môn phái của ta?" Đằng Thanh Sơn quát.
"Công kích môn phái của ngươi, không có khả năng." Ma thần cao một trượng tám quát.
"A."
Ngân phát lão giả hướng về phía Hắc Ô, phát ra những tiếng kêu to.
"Ô ô u ~!" Hư Cảnh Yêu Thú Hắc Ô cũng phát ra liên tiếp những tiếng kêu to.
"A!"
Cả ba vị thần miếu trưởng lão trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Xin hỏi ba trưởng lão, có việc đó hay không?" Đằng Thanh Sơn đứng trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng ở giữa không trung, quát.
"Đúng là có việc này." Ngân phát lão giả gật đầu thừa nhận.
"Đằng Thanh Sơn ta cùng các ngươi không thù không oán, không biết đây là vì sao?" Đằng Thanh Sơn quát.
"Hừ."
Người khổng lồ cao một trượng tám quát mắng: "Dựa theo lời của Hắc Ô Thần thú, ngươi cùng Kim trưởng lão của Thần miếu chúng ta có đại cừu, còn giết chết thân nhân bằng hữu của Kim trưởng lão. Hắc Ô Thần thú cùng Kim trưởng lão là bằng hữu, cho nên vì hắn mà giúp sức, còn Thần miếu luôn luôn không nhúng tay việc bên ngoài. Một khi sự việc có nguyên nhân, việc này coi như bỏ qua, ngươi hãy quay trở về đi!"
Thần thú của mình đi tông phái người ta giết người.
Thần miếu cũng tự biết là mình đuối lý.
"Kim trưởng lão?" Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói: "Các ngươi nói là vị Kim trưởng lão nào? Hắn không phải là người Man tộc sao?"
"Đích xác không phải." Ngân phát lão giả gật đầu nói: "Chẳng qua, Kim trưởng lão đối với Man tộc ta có đại cống hiến và cũng có tài ăn nói nên được trở thành ngoại tộc trưởng lão... Kim trưởng lão là ngoại tộc trưởng lão, hắn có thù hận bên ngoài. Nhưng dựa theo di mệnh tiền bối của Thần miếu, chúng ta sẽ không nhúng tay."
Đằng Thanh Sơn lập tức hỏi: "Kim trưởng lão đó là mươi chín năm trước tiến vào nơi này?"
Các trưởng lão, ba người nhìn nhau.
"Đúng, là mươi chín năm trước." Người khổng lồ cao một trượng tám lớn tiếng nói: "Kim trưởng lão đối với Man tộc ta có đại cống hiến nên chúng ta rất cảm kích, mới ngoại lệ mời hắn trở thành Thần miếu ngoại tộc trưởng lão. Gần tám ngàn năm lịch sử, ngoại tộc trưởng lão của thần miếu ta cũng bất quá mới vẻn vẹn có sáu vị thôi."
Quả nhiên là mươi chín năm trước!
Đằng Thanh Sơn trong lòng càng thêm xác định, thân phận của người này chính là Cổ Ung!
"Không biết vị Kim trưởng lão này ở đâu?" Đằng Thanh Sơn liền nói.
"Tốc tốc thối lui đi." Người khổng lồ đầu bóng lưỡng quát.
Ngân phát lão giả cũng nhíu mày nói: "Kim trưởng lão không ở Thần miếu, cho dù có, chúng ta cũng sẽ không cho ngươi động thủ làm thương tổn hắn."
"Tốc tốc thối lui, nếu không thì chớ trách bọn ta động thủ." Một trưởng lão khác cũng lạnh lùng nói.
Man tộc thần miếu rất hiếu khách, nhưng hiện tại bọn họ xem ra, Hư Cảnh cường giả trước mắt này cùng Thần miếu ngoại tộc trưởng lão bọn họ có đại cừu, tự nhiên sẽ không là bằng hữu. Vì thế, bọn họ cũng sẽ không hoà nhã.
"Rống ~~ "
Yêu long dùng hai tròng mắt màu vàng lợt thật lớn nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn, cũng có ý cảnh cáo. Ở bên cạnh, tử mao Thần vượn cầm một cây đại thụ, cũng nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn. Nhất thời, Hư Cảnh nhân loại cùng Hư Cảnh Yêu Thú bên phía Man hoang thần miếu đều nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn.
"Một khi đã như vậy, cáo từ." Đằng Thanh Sơn phẩy tay áo một cái.
"Đi."
Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh nhìn về phía mọi người trong Man tộc thần miếu, hai tròng mắt cũng có một tia phẫn nộ. Nàng lập tức cất một tiếng cao vút, hai cánh chấn động, hóa thành một đạo hỏa hồng sắc lưu quang, nhanh chóng bay đi.
Mà Man tộc thần miếu một phương, cũng quay về chỗ ở.
Đối với Đằng Thanh Sơn, Man tộc thần miếu căn bản không cần quan tâm, chỉ là kinh ngạc kia khi thấy Bất Tử Phượng Hoàng mà thôi.
Trời tối.
Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh đang ở khoảng không Man hoang bay đi. Ngồi ở trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng, Đằng Thanh Sơn sắc mặt tái xanh, cảm thấy rất nhục nhã. Tại Man hoang thần miếu bị đối phương cường thế bức lui, hắn một chút biện pháp cũng đều không có. So sánh với Man hoang thần miếu, chút thực lực của hắn đích xác không tính là cái gì. Thực lực không bằng người ta, Man tộc thần miếu cho dù đuối lý cũng xem thường ngươi.
Nếu là Động hư cường giả Bùi Tam, Man tộc thần miếu cũng không dám kiêu ngạo như vậy. Ít nhất, có thể được đối đãi ngang hàng." Đằng Thanh Sơn lắc đầu thầm nhủ.
"U ~~" Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh đột nhiên phát ra một tiếng kêu to.
"Ân? Tiểu thanh, đến ổ của ngươi rồi à?"
Đằng Thanh Sơn quan sát xuống phía dưới. Man hoang toàn là núi rừng, phía dưới là dãy núi non trùng điệp. Mà nơi này, chính là ổ của Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh.
"Từ lúc ngươi phải bảo hộ Sương Sương thì chưa được quay về ổ lần nào. Thôi, hôm nay sẵn dịp hãy ghé thăm ổ của ngươi luôn đi." Đằng Thanh Sơn biết, Tiểu Thanh cũng rất lo lắng cho tộc đàn của mình, lập tức phát ra tiếng kêu to. Bất Tử Phượng Hoàng "Tiểu Thanh" lập tức cao hứng đáp xuống, tiến nhập vào ổ của nàng.
Đây là một thế ngoại đào nguyên có núi non quanh co, nơi này có chứa nhiều tộc đàn các loài chim. Ở giữa những loài chim, Bất Tử Phượng Hoàng hiển nhiên là tồn tại mạnh nhất.
"Oanh long long ~~ "
Bên cạnh thác nước, trong một cái động, ở giữa hồ sâu, Đằng Thanh Sơn ngồi nhìn về phía đỉnh núi cách đó không xa có rất nhiều phi cầm Yêu Thú tụ tập tới bái kiến Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh. Trong đám phi cầm Yêu Thú này, phần lớn đều là Yêu Thú bình thường, nhưng cũng có không ít Thiên cấp Yêu Thú, thậm chí còn có cả Tiên Thiên Kim Đan phi cầm Yêu Thú.
Thân thể khổng lồ hoặc nhỏ bé, lông chim nhiều màu sắc hoặc các loại sắc thái đều có, tiếng kêu chói tai và thanh thúy, còn có tiếng kêu to rất linh hoạt và kỳ ảo.
Bách điểu hướng phượng?"
Đằng Thanh Sơn nói thầm, không nhìn Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh đang rất vui vẻ mà là nằm xuống, ánh mắt lại nhìn xuống hồ nước sâu thẳm, cùng với thác nước rất lớn.
Lúc này, đã là ban đêm.
Đằng Thanh Sơn ánh mắt dừng ở giữa hồ sâu. Bởi vì thác nước chảy mạnh mà hồ sâu lại có không ít đá ngầm, ở bên cạnh hồ sâu không ngờ lại hình thành những cơn lốc xoáy. Có lốc xoáy lớn, cũng có lốc xoáy nhỏ. Lốc xoáy khi thì sinh ra, khi thì tiêu tán, tùy ý có thể thấy được. Còn có bọt biển do thác nước đổ mạnh xuống làm bắn tung tóe, sau đó dần không ngừng tan biến. Nhưng thác nước lại lần nữa đổ mạnh xuống làm bắn tung tóe bọt biển. Cứ như vậy, tạo thành một vòng tuần hoàn, một quy luật của trởi đất.
Nhìn lốc xoáy, nhìn bọt biển.
"Có thể như vậy?"
"Buông bỏ?"
Đằng Thanh Sơn đứng lên, lại bắt đầu luyện "Thổ Hành Chi Quyền", "Hỏa Hành Chi Quyền" năm loại quyền pháp do hắn sáng tạo. Từ một năm nay, Đằng Thanh Sơn mỗi lần cũng đang tìm kiếm dấu hiệu đột phá, tìm kiếm dấu hiệu bước vào Động Hư chi cảnh. Hắn rõ ràng cảm giác được chỉ còn thiếu một bước, nhưng là, luôn không thể đột phá. Lần lượt bế quan mặc dù có điều lĩnh ngộ, nhưng vẫn không thể thành công.
Đêm qua, ngày lại đến.
Đằng Thanh Sơn vẫn đang luyện quyền.
Ngày qua ngày, đêm tối và ban ngày luân phiên nhau.
Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh cũng dừng ở bên cạnh hồ sâu, nhìn Đằng Thanh Sơn đang luyện quyền có chút mê hoặc.
Qua suốt năm ngày, sáng sớm ngày thứ sáu.
Vào lúc mặt trời mọc.
"Oanh long long ~~~" Bên cạnh vốn ầm ầm tiếng vang của thác nước ào xuống hồ sâu, không ngờ bị cuồn cuộn nổi lên, đại lượng dòng nước hướng Đằng Thanh Sơn vọt tới. Hoa cỏ cây cối, cự thạch xung quanh cũng đều di động, luân chuyển trong khoảng không, tất cả đều vờn quanh Đằng Thanh Sơn. Trong phút chốc, lấy Đằng Thanh Sơn làm trung tâm, thổi quét dòng nước, núi đá, hoa cỏ, hình thành một cái lốc xoáy cực lớn.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký