People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33 - Cổ Ung!!!
hông đúng." Dương Đông ở bên cạnh cũng cau mày nói: "Hình Ý Môn chúng ta cùng với Man tộc thần miếu này căn bản không một chút dây dưa, bọn họ như thế nào lại đến công kích Hình Ý Môn ta?"
"Nhưng là, sự tình đã xảy ra."
Hồng Vũ ở một bên dáng vẻ trầm ổn, hai tròng mắt lóe ra một tia hào quang. Vô duyên vô cớ tới gây chuyện thì không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm, bởi vì không vô duyên vô cớ mà có cừu hận!
"Thần thú của Man tộc Thần miếu này tới công kích Hình Ý mMn ta nhất định là có nguyên nhân! Hơn nữa, trước còn có Hư Cảnh nhân loại kia cùng với Yêu Thú Hắc Ô một chỗ, tại thời điểm công kích Hình Ý Môn ta cũng không có hiện thân. Cha, nếu con liệu không sai, nguyên nhân hẳn là ở Hư Cảnh nhân loại đó!"
"Hết thảy mấu chốt, hẳn là đều ở trên người hắn." Hồng Vũ bình tĩnh nói.
Đằng Thanh Sơn tán thưởng liếc mắt nhìn đứa con một cái.
Xem ra, việc kinh thương đích xác có thể rèn luyện con người.
Đằng Thanh Sơn nhìn đứa con, lại nhìn lại nữ nhi. Hai chị em này, tâm tính với độ tuổi lại hoàn toàn tương phản.
"Đúng, nếu tìm được Hư Cảnh nhân loại đó, có lẽ có thể hiểu rõ." Đằng Thanh Sơn gật đầu.
"Nhưng, Thanh Sơn, hiện tại phiền toái lớn nhất của chúng ta là tìm không thấy gã Hư Cảnh nhân loại đó." Lý Quân lắc đầu bất đắc dĩ nói.
Đằng Thanh Sơn ánh mắt bỗng nhiên dừng ở cách đó không xa, bên cạnh Bất Tử Phượng Hoàng, hắc y nhân đang bị thiên địa chi lực cường đại áp bách quỳ rạp trên mặt đất.
"Đây là?" Đằng Thanh Sơn đi tới.
"Cha, đây là đại nhân vật sau lưng đám người bắt cóc nữ nhi." Hồng Sương suy nghĩ, nhìn chằm chằm hắc y nhân cách đó không xa, trong hai tròng mắt quang mang tàn nhẫn lóe ra: "Chính hắn còn lệnh An Nhiên tự tay phải phá hủy dung mạo nữ nhi, muốn rạch ước chừng mười chín đao! Nếu không phải Tiểu Bạch, cùng với Hỏa Phượng xuất hiện, nữ nhi sẽ..."
Đằng Thanh Sơn nhìn về hắc y nhân phía xa xa, ánh mắt không khỏi trở nên lạnh như băng.
"Ha ha, đúng, chính là ta hạ lệnh. Thế nào, ha ha..." Tựa hồ biết được Đằng Thanh Sơn đang nhìn chăm chú, hắc y nhân kia đã bị phá đi đan điền đột ngột điên cuồng quát: "Tất cả chỉ tại Cung An Nhiên kia thật sự rất vô dụng, thật sự là phế vật! Mang một nữ nhân đi ra cũng không ngờ lại khiến cho ngươi chú ý tới, phái Bất Tử Phượng Hoàng theo dõi!"
Đằng Thanh Sơn đi đến trước mặt hắc y nhân kia, lạnh lùng nhìn hắn.
"Ân?"
Đằng Thanh Sơn biểu tình khẽ biến.
"Đằng Thanh Sơn, có bản lĩnh thì giết ta đi. Lão tử dù chết thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Hắc y nhân nghiến răng, trừng mắt gào thét.
"Ngụy Hàn." Đằng Thanh Sơn đột ngột mở miệng.
Hắc y nhân biểu tình biến đổi.
"Một trong các Tiên Thiên cường giả của Thanh Hồ Đảo năm đó, Ngụy Hàn. Ta nhận không sai chứ?" Đằng Thanh Sơn tươi cười, lại khiến hắc y nhân đáy lòng phát lạnh. Từ sau một trận chiến tại Đại Duyên Sơn, toàn bộ Tiên Thiên cường giả của Thanh Hồ Đảo số lượng vốn đã ít đi. Mà Đằng Thanh Sơn đối với Thanh Hồ Đảo này cừu hận cực lớn, nên đối với một ít Tiên Thiên cường giả của Thanh Hồ Đảo còn lại, tư liệu về mỗi người hắn đều đã xem qua vài lần.
Ngụy Hàn trong lòng run rẩy.
"Ngụy Hàn." Đằng Thanh Sơn từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Ngụy Hàn: "Thật không nghĩ tới, Thanh Hồ Đảo các ngươi không ngờ còn dám có can đảm đến trả thù Hình Ý Môn ta, thật sự là chính mình muốn chết! Nói đi... vị Hư Cảnh cường giả khống chế được phi cầm Yêu Thú kia rốt cuộc là ai."
"Giết ta đi."
"Có giỏi, trực tiếp giết ta." Hắc y nhân Ngụy Hàn cắn răng, khóe miệng rỉ ra vết máu, gào thét: "Đừng mơ moi được chữ nào của lão tử."
"Giết ngươi?"
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng cười: "Giết ngươi thì có tác dụng gì? Ngụy Hàn, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi nói ra Hư Cảnh cường giả khống chế phi cầm Yêu Thú kia là ai, đối với dư nghiệt Thanh Hồ Đảo các ngươi ta còn sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Nhưng nếu ngươi thà chết cắn răng không mở miệng, ta sẽ tại toàn bộ Cửu Châu đại địa toàn lực đuổi giết dư nghiệt Thanh Hồ Đảo các ngươi!"
"Có một tên giết một tên, có một vạn tên, giết một vạn tên! Một kẻ cũng không tha!" Đằng Thanh Sơn vừa nghĩ tới nữ nhi suýt nữa bị hủy dung, Hình Ý Môn suýt bị hủy hoại, sát khí trong lòng không thể áp chế.
Đằng Thanh Sơn nói lời này khiến Ngụy Hàn sắc mặt đại biến.
"Có nói hay không?" Đằng Thanh Sơn cười lạnh một tiếng: "Đợi lát nữa, dù ngươi muốn nói ta cũng sẽ không nghe!"
Ngụy Hàn biểu tình không ngừng biến hóa, trong đầu giãy dụa.
Hắn không sợ chết!
Nhưng vừa nghĩ tới ngàn vạn đệ tử Thanh Hồ Đảo đang ẩn núp ở khắp nơi, hắn lại lo lắng. Hiện giờ, Hình Ý Môn cũng không còn là Hình Ý Môn lúc vừa mới khai sơn lập phái. Hình Ý Môn hiện tại, đã hoàn toàn có năng lực tiến hành điên cuồng đuổi giết Thanh Hồ Đảo bọn họ trên toàn bộ Cửu Châu đại địa.
"A Đông, truyền lệnh ta, trên toàn bộ Cửu Châu..." Đằng Thanh Sơn lạnh lùng mở miệng nói.
"Ta nói, ta nói." Ngụy Hàn liền hô.
Đằng Thanh Sơn dừng lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Ngụy Hàn, cũng không mở miệng, chỉ chờ hắn nói.
Ngụy Hàn hít sâu một hơi: "Vốn, các đệ tử may mắn còn tồn tại của Thanh Hồ Đảo ta cũng không có ý trả thù. Lại là, có một ngày một vị Hư Cảnh cường giả thần bí tìm được tới chúng ta. Tự xưng là Thiên Nhãn Kiếm Thánh, là bạn tốt của sư tổ vừa mới trở lại Cửu Châu, biết sư tổ bị Đằng Thanh Sơn ngươi giết chết nên hắn quyết định vì sư tổ báo thù. Cho nên nói chúng ta hỗ trợ."
Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
"Thanh Hồ Đảo chúng ta tại thời điểm mới vừa diệt vong có không ít người muốn báo thù, thậm chí còn xếp không ít gian tế vào Quy Nguyên Tông, và cả Hình Ý Môn. Bất quá qua một thời gian dài, không ít người mang tâm cừu hận đã phai nhạt, tuổi trẻ một thế hệ lại không muốn báo thù. Hơn nữa Hình Ý Môn càng ngày càng lớn mạnh, chúng ta cũng đấu không nổi."
"Thời điểm vị Thiên Nhãn Kiếm Thánh này tới, tầng lớp cao may mắn còn tồn tại của Thanh Hồ Đảo chúng ta cũng đã chia thành hai phái. Một phái là muốn báo thù, mà phái còn lại lại không muốn cùng với Hình Ý Môn ngươi là địch, cho rằng đó là lấy trứng chọi đá." Ngụy Hàn chậm rãi nói.
Đằng Thanh Sơn đột nhiên nói: "Lúc trước tại Viêm Châu chặn giết đám thiếu niên Nội gia quyền nhất mạch ta, còn có việc bí tịch tiết lộ ra ngoài, Thanh Hồ Đảo các ngươi thật đúng là làm hết trò này đến trò khác a."
"Đằng Thanh Sơn, ngươi là người thông minh, ta không nói ngươi cũng đoán được. Đúng, những điều này là chúng ta làm." Ngụy Hàn lắc đầu nói: "Lại là, lần chặn giết đầu tiên, hiển nhiên có người mật báo. Đệ tử may mắn còn tồn tại của Thanh Hồ Đảo ta, một bộ phận muốn chủ chiến, một bộ phận thì không muốn chiến. Chúng ta đã sớm nghĩ đến, nhất định là phái còn lại mật báo."
Đằng Thanh Sơn không nói thêm.
"Đằng Thanh Sơn, ngươi muốn giết ta thì cứ việc giết, chỉ hy vọng ngươi lưu lại một mạch của Thanh Hồ Đảo ta."
"Mười chín năm qua, hiện giờ rất nhiều người trẻ tuổi cùng với chuyện năm đó không quan hệ, hy vọng ngươi bỏ qua cho bọn họ." Ngụy Hàn liền nói.
Lý Quân vẫn đứng ở bên cạnh Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên đặt câu hỏi: "Ngụy Hàn, vị Hư Cảnh cường giả kia hình dáng ra sao?"
"Hắn đeo mặt nạ màu vàng."
"Ta cũng không nhận ra hắn." Ngụy Hàn lắc đầu nói.
Sau khi cẩn thận thẩm vấn Ngụy Hàn, Đằng Thanh Sơn cũng biết thêm nhiều tin tức.
Đằng Thanh Sơn để chị em Hồng Sương, Hồng Vũ trở về phòng nghỉ ngơi, mà Dương Đông cũng cáo lui xử lý hậu quả việc kiến trúc Hình Ý Môn bị tổn hại và cứu trị người bị thương...
Chỉ còn lại Đằng Thanh Sơn cùng với Lý Quân hai người.
"Tiểu, muội đoán ra Hư Cảnh cường giả mang mặt nạ vàng tự xưng là bạn tốt của Hạt Tử Kiếm Thánh này là ai không?" Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
"Man tộc thần miếu trưởng lão ư?" Lý Quân không xác định nói.
"Có phải hay không là trưởng lão của Thần miếu, ta không rõ. Bất quá ta có chín phần nắm chắc, người này hẳn chính là Cổ Ung!" Đằng Thanh Sơn hai tròng mắt xẹt qua một tia tàn khốc.
Lý Quân kinh ngạc nói: "Cổ Ung?"
"Đầu tiên là chặn giết nhân mã Hình Ý Môn ta, sau lại tiết lộ bí tịch để Hình Ý Môn ta cùng với Vũ Hoàng Môn là địch, lần thứ ba lại đến hủy diệt Hình Ý Môn ta. Thủ đoạn chiêu sau so với chiêu trước còn tàn nhẫn hơn! Không có cừu hận sâu đậm, sao phải làm như vậy? Vừa vặn, Cổ Ung này rất thù hận ta, thề không đội trời chung."
"Nếu Hạt Tử Kiếm Thánh thật sự là có một Hư Cảnh lợi hại làm bằng hữu, năm đó lúc Thanh Hồ Đảo diệt vong, Hạt Tử Kiếm Yhánh như thế nào lại không mời hắn hỗ trợ? Cho nên, việc này căn bản là nói dối!"
"Hơn nữa, có thể dễ dàng tìm được chỗ đệ tử Thanh Hồ Đảo ẩn núp cũng không phải chuyện người ngoài có thể làm được."
"Huống chi, năm đó huynh đi khắp nơi tìm kiếm trên toàn Cửu Châu đại địa cũng không tìm được Cổ Ung này. Mười chín năm, hắn rốt cuộc trốn đi nơi nào? Trốn mươi chín năm, một khi hiện thân, sao lại không báo thù?"
"Trọng yếu nhất là..."
"Cổ Ung này ngộ tính cùng với sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng của huynh tương đương! Sư phụ nếu không phải cố chấp muốn một mạch hiểu được "Sinh chi đạo" thì chỉ sợ đã sớm đạt tới Hư Cảnh. Cổ Ung cùng với sư phó tương đương, hơn nữa trải qua nhiều đau khổ, cho tới bây giờ nếu hắn còn chưa bước vào Hư Cảnh, đó mới là việc lạ."
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý Quân: "Tiểu, muội nói xem, người này không phải Cổ Ung thì còn có thể là ai?"
Lý Quân nghe Đằng Thanh Sơn nói xong những lời này thì hoàn toàn bị thuyết phục, không khỏi khẽ gật đầu.
"Bất quá, thế sự vô thường, huynh cũng chỉ có thể khẳng định là có chín phần nắm chắc." Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói: "Trước khi vạch trần kẻ thần bí mang mặt nạ màu vàng này, huynh cũng không dám hoàn toàn khẳng định đó chính là Cổ Ung."
"Tiểu. Lúc trước Đao Trì đã từng cảm ứng qua có hơi thở của hai Hư Cảnh đã từng đến Đại Duyên Sơn là Hư Cảnh Yêu Thú Hắc Ô nọ, cùng với hơi thở của Hư Cảnh nhân loại thần bí kia. Bây giờ huynh sẽ cùng với Đao Trì sẽ đến khu vực chung quanh tìm tòi thử xem. Nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể tìm được." Đằng Thanh Sơn không dám có chút lơi lỏng. Kẻ thần bí kia còn chưa tìm được, Đằng Thanh Sơn trong lòng không thể yên tâm nổi.
"Ân, cẩn thận một chút." Lý Quân gật gật đầu.
"Ân."
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về Lục Túc Đao Trì cách đó không xa...
"Đao Trì!"
Sau đó Đằng Thanh Sơn cầm trong tay Luân Hồi Thương, nhảy lên trên lưng Lục Túc Đao Trì, như một tia chớp biến mất trước mắt Lý Quân.
Buổi chiều.
Ngàn dặm trên không, Đằng Thanh Sơn ở trên lưng Lục Túc Đao Trì đang bay giữa bầu trời
"Quả thật là cẩn thận."
"Lần đầu tiên chặn giết nhân mã Nội gia quyền nhất mạch ta, thành công thì tốt. Còn nếu chặn giết thất bại, hai tên đệ tử Vũ Hoàng Môn kia xếp vào ở trong đó cũng có thể khiến ta cho là Vũ Hoàng Môn làm. Thật sự là chuẩn bị hoàn hảo cả đôi đường."
"Lần thứ hai, tiết lộ bí tịch cho Vũ Hoàng Môn để ta đi đấu đá cùng với Vũ Hoàng Môn, mượn đao Vũ Hoàng Môn để giết ta."
"Lần thứ ba, chính là để Hư Cảnh Yêu Thú qua phá hư hủy diệt, dù thất bại hắn vẫn còn cơ hội khác!"
Đằng Thanh Sơn trong lòng nặng trịch.
Địch nhân này mỗi một lần xuống tay trả thù, cũng sẽ không hoàn toàn đem con bài chưa lật mang lên. Như vậy, có thể dù là thất bại một lần vẫn có thể ngóc đầu trở lại tìm cách tiếp tục trả thù.
Có địch nhân như vậy, Đằng Thanh Sơn ban đêm ngủ chỉ sợ cũng không thể an giấc.
"Phải tìm được hắn, sau đó giết chết hắn."
Đằng Thanh Sơn trong lòng yên lặng nói.
Bỗng nhiên hắn cúi xuống nhìn Đại Duyên Sơn, cùng với Lục Túc Đao Trì kiếm tìm suốt hai canh giờ cũng căn bản không ra chút gì. Đằng Thanh Sơn cũng biết Hư Cảnh cường giả thần bí khôn khéo kia rất cẩn thận, chỉ sợ không phải có thể dễ dàng tìm được.
"Đao Trì, đi xuống." Đằng Thanh Sơn chỉ dẫn phương hướng.
Lục Túc Đao Trì lập tức lao xuống, tiến vào trong Đại Duyên Sơn.
Đằng Thanh Sơn mới vừa hạ xuống Đông Hoa Uyển thì đã phát hiện Dương Đông đang chạy tới.
"Sư phụ."
Dương Đông thấy Đằng Thanh Sơn liền chạy tới.
"Sư phụ." Dương Đông lập tức cung kính nói: "Tổn thất đã kiểm kê xong."
"Nói." Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
Dương Đông cung kính nói: "Hôm nay, Hư Cảnh Yêu Thú Hắc Ô kia bằng công kích khiến nhiều cung điện, phủ đệ của Hình Ý Môn ta bị sập, đất đá văng loạn, hơn mười vạn người trong Hình Ý Môn ta cũng có người bị thương. Trong đó có hơn hai mươi người tàn phế, có chín người bị chết. Trong chín người này có sáu người là phụ nữ, ba người là thanh niên đệ tử, bọn họ đều là bị đá nặng văng đập chết."
Đằng Thanh Sơn nghe được, trong lòng giận dữ.
"Ân." Đằng Thanh Sơn miễn cưỡng gật đầu: "Hậu táng bọn họ, đền bù thật tốt cho người nhà đi."
"Vâng." Dương Đông trong lòng cũng nặng trịch, trả lời.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy Lý Quân đang từ khuê phòng của nữ nhi Hồng Sương cách đó không xa đi ra. Thấy Đằng Thanh Sơn, Lý Quân liền đi tới: "Thanh Sơn, đã về rồi, không tìm được sao?"
"Ân." Đằng Thanh Sơn gật gật đầu: "Sương Sương thế nào?"
"Vừa mới ngủ." Lý Quân bất đắc dĩ lắc đầu: "Đứa nhỏ Sương Sương này, từ nhỏ tính cách bề ngoài giống như nam tử, thoạt nhìn rất kiên cường nhưng bên trọng lại rất nhạy cảm và dễ xúc động. Nay lại trải qua lần này, chỉ sợ..."
Đằng Thanh Sơn cũng biết, lần này đối với nữ nhi là đả kích quá lớn.
"Không thể chậm nữa, phải lập tức tìm được tên Hư Cảnh thần bí kia." Đằng Thanh Sơn cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, lúc này mở miệng nói: "Tiểu, A Đông, ta chuẩn bị lập tức đi Man hoang, tới chỗ Man tộc Thần miếu đó bái phỏng một lần!"
"Man tộc Thần miếu?" Lý Quân lắp bắp kinh hãi.
"Không tìm được cái kẻ chủ mưu kia, lòng ta khó yên tĩnh." Đằng Thanh Sơn nói.
Lý Quân hít sâu một hơi, cũng khẽ gật đầu. Nàng sao không lo lắng chứ?
"Ta sẽ cùng với Tiểu Thanh đi tới Man hoang Thần miếu, để Đao Trì ở tại đây tọa trấn." Đằng Thanh Sơn nói: "Muội cũng không cần lo lắng, nếu lại có chuyện, Yêu long Tử Tích lão ca cũng sẽ ra tay giúp đỡ."
Buổi chiều cùng ngày, Đằng Thanh Sơn âm thầm lặng lẽ cưỡi Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh rời Đại Duyên Sơn, hướng Man hoang ở phía Nam bay đi.
Hô!
Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh tốc độ kinh người, nhanh chóng bay qua ngàn dặm sông núi, rất nhanh liền tiến vào khu vực Man hoang. Nhìn xuống núi rừng vô tận ở phía dưới, Đằng Thanh Sơn có thể dễ dàng cảm ứng được giữa Man hoang bên dưới có vô số hơi thở của mãnh thú, độc trùng. Hắn cầm trong tay Luân Hồi Thương, chỉ yên lặng quan sát.
Hồi lâu, tới chạng vạng tối.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn nháy mắt nhận thấy được giữa núi rừng phía dưới có lượng lớn hơi thở, hơn nữa những hơi thở này nếu so với mãnh thú độc trùng thì cường đại hơn nhiều. Trong đó, cũng có không ít có thể so với hơi thở linh hồn của Tiên Thiên cường giả. Thậm chí, còn có cả hơi thở của Hư Cảnh cường giả. Trong đó, có mấy đại Hư Cảnh cường giả đang tụ tập tại một chỗ.
"Tới rồi, nơi Hư Cảnh cường giả tụ tập hẳn phải là thần miếu."
Đằng Thanh Sơn liền nói cho Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh.
"U ~~~ "
Bất Tử Phượng Hoàng lập tức đáp xuống, rất nhanh liền nhắm phía núi rừng.
Sưu! Sưu!
Hai đạo nhân ảnh từ giữa núi rừng vụt bắn ra rồi huyền phù ở giữa không trung, nhìn Đằng Thanh Sơn trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng. Đằng Thanh Sơn cũng quan sát ngược lại, chỉ thấy hai người này đều là đi chân trần, mặc vải bố giống như những kẻ khổ hạnh trên toàn Cửu Châu đại địa, trên mặt đều mỉm cười.
"Khách nhân ở xa tới, hoan nghênh ngươi đã đến Man tộc Thần miếu..." Trong đó, một lão giả thân thể gầy gò, trên mặt tràn đầy nếp nhăn khẽ gật đầu cười nói.
"Ô ô u ~" Một đạo tiếng kêu giận dữ cao vút đột ngột vang lên.
Đằng Thanh Sơn sắc mặt khẽ biến, khí tức này đúng là hơi thở của Yêu Thú Hắc Ô kia.
"Ân, chính là các ngươi đã đả thương Hắc Ô thần thú?" Lão giả mặt đầy nếp nhăn này sắc mặt đại biến.
"Rống ~~~ "
"Ô ô ~~ "
Nhất thời Đằng Thanh Sơn nhận thấy được một cỗ hơi thở Hư Cảnh cường đại từ thần miếu phía dưới điên cuồng xông tới, bao hàm địch ý.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký