You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22 - Tung Tích
ừ sau khi Đằng Thanh Sơn mang theo hai bản Thiên cấp bí điển trở lại Hình Ý Môn, hắn lại bắt đầu thường xuyên bế quan.
Mỗi một lần Đằng Thanh Sơn bế quan bình thường đều không sai biệt lắm tới một tháng. Cho dù có ra ngoài, cũng chỉ ra ngoài dăm ba ngày để xử lý một chút sự tình trong Hình Ý Môn, bầu bạn với vợ con xong lại tiếp tục bế quan... Loại tần suất này khiến Lý cũng chấn động. Dù sao nếu bế quan không có thu hoạch gì mà nói, tiếp tục cố đấm ăn xôi* bế quan cũng không có chỗ tốt,ngược lại lại khiến tâm tình có ảnh hưởng.
Hình Ý Môn, trong vườn hoa chính.
Lý đang đứng bên hồ nước, lấy một ít thức ăn thả cho cá trong hồ. Một đám cá cũng nối đuôi tranh nhau ăn, thi thoảng lại có con nhảy ra khỏi mặt nước.
"Phu nhân, môn chủ chưa xuất quan sao?" Ở bên người Lý là thị nữ cận thân của nàng, tên là Thu Cúc.
"Ân, phỏng chừng còn tới nửa tháng nữa." Lý lắc đầu.
Thu Cúc cũng ở một bên cùng Lý nói chuyện phiếm.
"Oanh long long ~~ "
Hai cánh cửa của phòng luyện công cách đó không xa chậm rãi mở ra, khiến Lý đột ngột quay đầu. Chỉ thấy từ phòng luyện công đi ra một người.
"Thanh Sơn." Lý kinh hỉ, lập tức chạy tới.
"Tiểu." Đằng Thanh Sơn trên mặt tràn đầy nụ cười.
"Lần này so với mọi khi sớm rất nhiều a, thần tình Thanh Sơn huynh lại tươi tắn như vậy hẳn là thu hoạch lớn phải không? Như thế nào, đột phá Động Hư chi cảnh?" Lý cũng không có "lĩnh vực", không thể cảm ứng sự biến hóa trong hơi thở của Đằng Thanh Sơn.
"Dễ đột phá như vậy sao?"
Đằng Thanh Sơn mỉm cười, đồng thời tay trái nhẹ nhàng hoa lên, phảng phất như buông ra hàng nghìn hàng vạn dòng nước cam lộ, khiến không gian chung quanh tràn ngập hơi thở sinh mệnh. (Nước cam lộ: nước trong cái bình mà Quan Thế Âm bồ tát thường vác theo, trong truyền thuyết Trung Quốc có công dụng chữa thương, khởi tử hồi sinh...- DG)
"Bế quan lần này, huynh đã ngộ ra "Sinh chi đạo".Hiện nay, "Sinh tử hai đạo" huynh tất cả đều đã hiểu được. Có thể hiểu ra hai đạo sinh tử này, cũng khiến huynh đối với lĩnh ngộ về ngũ hành cao hơn hẳn một bậc."
Kim, Hỏa cùng với một bộ phận "Thủy" dung hợp, liền trở thành "Tử chi đạo"(anh em Al-Quaeda đánh bom cảm tử đều lĩnh ngộ sâu sắc đạo này- DG BD: bó tay với huynh), cũng chính là hủy diệt chi đạo.
Mà Mộc, Thổ cùng với bộ phận còn lại của "Thủy" dung hợp lại, tạo thành "Sinh chi đạo".
Từ khi cùng Hoàng Thiên Cần của Vũ Hoàng Môn giao thủ tới giờ ước chừng đã một năm, trong thời gian một năm này Đằng Thanh Sơn cơ hồ mỗi lần bế quan đều cảm giác bản thân có chút tiến bộ. Cho đến hôm nay... Hắn rốt cục ngộ ra Sinh chi đạo. Mặc dù "Sinh tử chi đạo" đều đã hiểu được, nhưng cũng không làm thực lực của hắn gia tăng.
"Đối với ngũ hành đạt tới trạng thái cân bằng, ta nay đã rất tiếp cận. Kỳ thật, ta hiện tại cảm giác được, khoảng cách tới Động Hư chi cảnh cũng chỉ còn thiếu một chút nữa mà thôi."
"Ta thậm chí còn sau khi ngộ ra "Sinh tử chi đạo" còn muốn tiếp tục bế quan, thừa thế xông tới đánh sâu vào cánh cửa của Động Hư chi cảnh. Chẳng qua... Sau khi vừa mới hiểu được "Sinh tử chi đạo" tâm tình lại không ổn định, có chút cảm giác bồi hồi."
Đằng Thanh Sơn lắc đầu: "Hay là nghỉ tạm vài ngày rồi mới lại tĩnh tu. Cố gắng đột phá tới Động Hư."
Dục tốc sẽ bất đạt.(Vội vàng sẽ hỏng việc)
Loại cảnh giới này tăng lên cũng không phải muốn đạt là tới.
"Hồng Vũ cùng Sương Sương đâu?" Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói: "Lại không có ở nhà?"
"Bọn chúng bay giờ đang ở Vĩnh Yên quận." Lý đáp.
"Ân."
Từ sau lần trước, khi cảm giác được chuyện chặn giết đội ngũ đệ tử Nội gia quyền có âm mưu ẩn trong đó, Đằng Thanh Sơn liền thật cẩn thận lệnh cho gia đình mình tốt nhất nên ở Đại Duyên Sơn hoặc chỉ được đi Vĩnh Yên quận! Ngoại trừ hai địa phương này, những chỗ khác tuyệt đối không cho phép đi tới, cho đến khi nguy cơ được giải trừ.
Đại Duyên Sơn là đại bản doanh của Đằng Thanh Sơn.
Mà Vĩnh Yên quận, là trung tâm Quy Nguyên Tông, có Vân Mộng Chiến Thần "Mục Đào" tọa trấn, Đằng Thanh Sơn tự nhiên là yên tâm.
Giữa trưa ngày Đằng Thanh Sơn xuất quan.
"Sư phụ, sư phụ." Nhị đệ tử Dương Đông vội vã chạy đến.
Đằng Thanh Sơn đang ngồi bên hồ nước uống trà, nhìn đàn cá trong hồ.
"A Đông, chuyện gì mà gấp gáp như vậy?" Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói. Mỗi lần xuất quan, thì bình thường Dương Đông đều tuyển chọn những chuyện cần lưu tâm trong khoảng thời gian gần một tháng Đằng Thanh Sơn bế quan để bẩm báo lại cho hắn, rất ít khi vội vã như vậy.
"Sư phụ." Dương Đông liền nói: "Ta nghe nói sư phụ xuất quan, liền lập tức đi tới... Hiện tại đích thật là có một chuyện trọng yếu."
"Nói." Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
"Hai ngày trước, Hình Ý Môn chúng ta ở Cửu Châu tìm kiếm "Cung Vũ" hết một năm. Rốt cục có người phát hiện, Cung Vũ này đang mai danh ẩn tích trốn tránh trong một tòa thành nhỏ ở Đông Bắc U Châu." Dương Đông nói.
"Cung Vũ?" Đằng Thanh Sơn ánh mắt sáng lên.
Tên phản đồ của Hình Ý Môn này đích thật là một cái gai trong lòng Đằng Thanh Sơn! Chừng nào tên này còn chưa bắt được, uy tín của Hình Ý Môn cũng bị ảnh hưởng.
"Bắt được chưa?" Đằng Thanh Sơn lập tức hỏi nhị đệ tử.
"Đệ tử đã sai người bắt đầu toàn lực triển khai vây bắt." Dương Đông liền nói: "Xin sư phụ yên tâm, ở chung quanh tòa thành nhỏ kia, một số lượng lớn nhân mã của Hình Ý Môn ta cũng đã tới... Hơn nữa, việc bắt Cung Vũ tại U Châu, cho nên chúng ta cũng đã phải đến Thiên Thần Cung nhờ hỗ trợ. Tin rằng, Cung Vũ này khẳng định là trốn không thoát."
Tại Cửu Châu treo giải truy nã, Hình Ý Môn tự nhiên là cùng với các đại tông phái đã thỏa thuận tốt hết thảy.
"Tốt, tên Cung Vũ này, phải bắt về." Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói.
"Đệ tử hiểu được." Dương Đông cũng đã sớm tức giận tới mức nghiến răng trèo trẹo. Tên phản đồ này, không ngờ trốn tới một năm không bị bắt. Nếu lần này lại để tên đó chạy thoát, hắn thân là đại môn chủ sẽ bị mất mặt vô cùng.
Ba ngày sau.
Tại trung tâm vườn hoa, Đằng Thanh Sơn một nhà bốn người tụ tập cùng một chỗ.
"Hai người các ngươi cũng chịu trở về sao?" Đằng Thanh Sơn tươi cười nhìn hài nhi cùng nữ nhi.
"Cha, chúng con cũng không phải là đi chơi, là đi làm việc chính sự." Hồng Sương liền nói.
"Ngươi vốn rất hay nói dối." Đằng Thanh Sơn cười, sau đó ánh mắt dừng ở trên người đứa con Hồng Vũ: "Hồng Vũ, lần này tại Vĩnh Yên quận, cùng tiểu cô nương của Lôi gia kia ở chung như thế nào? Nếu các ngươi đều có lòng, ta sẽ phái người tới cửa cầu hôn, cũng cùng người của Lôi gia này thương lượng một lần xem các ngươi khi nào thì thành thân."
"Cha... Tỷ tỷ Hồng Sương vẫn ở nhà giữ đạo hiếu, con kỳ thực cũng chưa tính đến chuyện thành thân đâu." Hồng Vũ liền nói.
"A, xem ra đầu óc ta cũng mau quên." Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.
Hài nhi cùng nữ nhi, hôm nay cũng đều đã lớn.
Đằng Thanh Sơn tự nhiên đối với việc chung thân đại sự thì rất chú ý. Dù sao, thành thân là chuyện đại sự của cả một đời người, qua loa không được. Mà hôm nay, đứa con trai "Hồng Vũ" cũng đã thích một cô nương cho nên Đằng Thanh Sơn đã sớm ngầm sai người đem các loại bối cảnh, sự tình của cô gái nọ điều tra rành mạch. Tuy rằng Lôi gia này không phải là đại gia tộc, mặc dù cũng có chút tài sản. Nhưng chẳng qua trong mắt Đằng Thanh Sơn, tiền tài căn bản không tính là cái gì.
Gia thế trong sạch, cô gái đức hạnh tốt đẹp là đủ.
"Hay Hồng Vũ không thật tâm." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng: "Tìm một cô gái, cũng nên tìm hiểu cẩn thận."
Luận Đằng gia hiện nay, tuyệt đối là một đại gia tộc tối đỉnh phong trên toàn Cửu Châu đại địa. Bởi vậy, cũng rất nhiều người mưu toan muốn gia nhập Đằng gia trang, chứ đừng nói đến gả con vào nhà Đằng Thanh Sơn.
Cho nên, Đằng Thanh Sơn không dám qua loa.
"Sương Sương hài tử này, thật sự là..." Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm nhủ thở dài.
Như khi trước gặp được thanh niên "Ngụy Giang" kia, hôm nay tại Hình Ý Môn đã trở thành nhân vật tinh anh được trọng điểm bồi dưỡng. Đáng tiếc, Lâm Lâm lúc trước đối với Ngụy Giang chỉ là tò mò. Hơn nữa, sau khi tiến vào Hình Ý Môn, Ngụy Giang lại tu luyện Nội gia quyền như si như cuồng, căn bản không có chủ động cùng Hồng Sương tiếp xúc.
Tự nhiên song phương một chút cảm tình cũng chưa sinh ra, trong lúc này chỉ có thể xem như quan hệ sư huynh muội mà thôi.
"Chẳng lẽ nữ nhi của ta cũng muốn giống nữ nhi của Bùi Tam, cả đời không lấy chồng?" Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ: "Chẳng qua, nghe Tiểu nói, sư phụ Bùi Tuyết Liên của nàng tựa hồ là đã bị nam nhân lừa gạt nên mới cả đời không lấy chồng. Ta cũng không muốn Sương Sương cũng như vậy."
Trong khi Đằng Thanh Sơn thầm cân nhắc thì Lý lại cùng nữ nhi tâm sự với nhau.
"Mẹ, con nói cho mẹ một sự kiện." Hồng Vũ đột nhiên nói.
"Chuyện gì?" Lý kinh ngạc nói.
"Kỳ thật, tỷ của con hiện tại cũng đã có người trong lòng." Hồng Vũ hắc hắc cười nói.
"A!"
Đằng Thanh Sơn cùng Lý cũng chấn động, kinh ngạc nhìn về phía con gái lớn khiến khuôn mặt của nàng ửng hồng. Nhưng Hồng Sương vẫn ra vẻ không có việc gì, đầu tiên là liếc đệ đệ Hồng Vũ đưa ra một ánh mắt cảnh cáo, sau đó cười ha hả nói: "Cha, mẹ. Trên đời này có thể khiến ta để tâm cũng không nhiều người. Cha mẹ yên tâm đi, muốn kết hôn với con tối thiểu cũng phải có thể đánh bại con, nếu không con sẽ coi thường."
"Hiện tại, mới chỉ là hàn huyên vài câu mà thôi, chưa đến mức đó đâu." Hồng Sương tự tin nói.
Đằng Thanh Sơn cùng Lý nhìn nhau, nở nụ cười.
"Ân, cần sai người tra cho rõ ràng, nam tử cùng Lâm qua lại rốt cuộc là ai." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng. Hắn hiện tại cũng không dám có một chút qua loa.
"Ân? A Đông?"
Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm thấy hơi thở của Dương Đông đang nhanh chóng nhắm hướng Đông Hoa Uyển chạy tới.
"A Đông đến." Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
"Nhị sư huynh như thế nào lại đến đây?" Hồng Vũ cùng Hồng Sương cũng kinh ngạc nói. Hai người cũng lập tức nhìn về phía cửa, rất nhanh thân ảnh của Dương Đông liền hiện ra.
"Sư phụ, sư phụ." Dương Đông từ xa liền hô.
"Như thế nào, bắt được Cung Vũ chưa?" Đằng Thanh Sơn lập tức hỏi. Hắn bây giờ quan tâm nhất chính là việc này.
"Phản đồ Cung Vũ?" Hồng Vũ kinh ngạc nói.
"Tên hỗn đản này bị tìm ra rồi?" Hồng Sương trừng mắt.
Dương Đông nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn, lộ ra một tia biểu tình chua xót, sau đó đưa lên một phong mật tín: "Sư phụ, tình báo ở đây."
Đằng Thanh Sơn thấy biểu tình của Dương Đông liền thấy không ổn, cau mày tiếp nhận tình báo, cẩn thận lật xem.
"Nhị sư huynh, nói mau." Hồng Sương nhịn không được, thúc giục.
Dương Đông ở một bên, hướng Hồng Sương, Hồng Vũ, Lý nói: "Đêm ngày hôm qua, người của ta đã tìm được nơi ẩn thân của Cung Vũ. Trong ngoài ba tầng tất cả đều bị chúng ta vây quanh, Cung Vũ này căn bản là không cách nào trốn thoát được. Nhưng là... Hắn căn bản không trốn. Khi chúng ta vọt vào muốn bắt hắn..."
"Cung Vũ không ngờ trước khi chúng ta đến đã rót dầu hoả ở trên người. Thời điểm chúng ta xông vào, hắn đã đem chính mình châm lửa. Hơn nữa, hắn còn rống to: Đằng Thanh Sơn, ngươi đừng mơ tưởng có được thi thể hoàn hảo của ta." Dương Đông khi nói ra lời này, không khỏi nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn.
Ở bên cạnh, Hồng Vũ cùng Hồng Sương hai người tưởng tượng đến một một người tự hỏa thiêu chính mình rồi lại cao giọng rống lên một câu như vậy, tưởng tượng đến biểu tình dữ tợn oán độc kia liền không rét mà run.
"Người nọ là kẻ điên a."
"Cung Vũ này mới bao nhiêu tuổi, cùng cha như thế nào lại có cừu oán?" Hồng Vũ cùng Hồng Sương nhịn không được, nói.
Đằng Thanh Sơn nhìn hàng chữ trong mật tín.
Thà tự thiêu cũng không để mình tìm được thi thể hoàn hảo. Như vậy, Đằng Thanh Sơn căn bản không thể chứng minh thi thể này chính là Cung Vũ.
"Cùng ta chân chính có cừu hận đương nhiên không phải người trẻ tuổi này. Mà là cha hắn, hoặc là sư phụ hắn! Cũng hoặc là... một tông phái!"
Đằng Thanh Sơn chậm rãi nói.
Chú thích
*cố đấm ăn xôi: biết không có khả năng thành công mà vẫn làm.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký