Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Vũ Hoàng Môn Tôn Giả
ũng thối lui, lui xa một chút." Hư Cảnh cường giả "Vũ Phụng" lập tức phân phó đám tinh anh đệ tử của Vũ Hoàng Môn.
Đám tinh anh đệ tử này mặc dù nghi hoặc, vì sao sư tổ lúc trước đánh bại bây giờ còn muốn chiến, nhưng vẫn bay nhanh hướng xa xa thối lui. Đối với bọn họ mà nói... Không quản là Hư Cảnh đối chiến, hay là Hư Cảnh cùng Động Hư đối chiến, kình khí lan đến cũng không phải mấy cái tinh anh đệ tử cơ hồ cũng chỉ mới là Hậu Thiên này có khả năng thừa nhận.
Trước Thánh Điện, Đằng Thanh Sơn cùng Hoàng Thiên Cần, một là Hư Cảnh đại thành đỉnh phong, một là mới bước vào Động Hư, không ngờ chuẩn bị xuất thủ giao chiến với nhau.
Còn Vũ Phụng cùng Liễu Hạ hai đại Hư Cảnh thì ở trên bậc thang của tại Thánh Điện, phòng ngừa lúc hai người kia chém giết kình khí lan đến sẽ tổn thương Thánh Điện.
"Hư Cảnh đại thành, không ngờ cũng dám cùng Động Hư cường giả giao chiến, thật sự là không biết sống chết." Liễu Hạ đối với sư bá của hắn có vạn phần tự tin.
"Nhìn Đằng Thanh Sơn này sẽ mất mặt như thế nào." Vũ Phụng cũng rất thoải mái.
Bình thường khi Động Hư cùng Hư Cảnh giao chiến, Động Hư tất thắng!
"Hừ!"
Đằng Thanh Sơn đột nhiên hai tròng mắt sáng ngời, khí thế đột nhiên bạo phát, thân ảnh trong khoảnh khắc mơ hồ, tại chỗ lưu lại một đạo tàn ảnh dần dần tiêu tán. Mà bản thân hắn thì cầm trong tay một cây Luân Hồi Thương, lấy khí thế dũng mãnh như vạn mã bôn đằng* trực tiếp vọt tới trước mặt Động Hư cường giả Hoàng Thiên Cần, ngay tức khắc hung hăng đâm một thương!
Trường thương đâm ra, phảng phất như trong không khí xuất hiện một đạo lốc xoáy!
"Không tự lượng sức." Hoàng Thiên Cần mỉm cười, tràn ngập tự tin huy động tử sắc đại chiến đao trong tay. Trong nháy mắt, chiến đao xẹt qua một đạo đường cong huyền diệu, liền bổ vào phía trên trường thương của Đằng Thanh Sơn. Đồng thời chiến đao đao thế thoáng biến đổi, không ngờ đồng thời chém vào tay trái Đằng Thanh Sơn đang cầm trường thương.
"Quả nhiên bất đồng."
Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên, đột ngột lui một bước. Đồng thời, một Như Ảnh Tùy Hình lập tức chuyển hóa thành Hỗn Nguyên Nhất Khí.
Liền phảng phất như trống rỗng xuất hiện một tầng đại địa rất lớn.
"Loảng xoảng!" Lập tức chặn lại một đao này của Hoàng Thiên Cần.
Đằng Thanh Sơn không ngờ phải thoái lui tới hơn mười bước, mà Hoàng Thiên Cần căn bản vẫn bất động.
Cao thấp quá rõ ràng!
"Hảo!"
"Thống khoái!" Liễu Hạ, Vũ Phụng đang ở bên cạnh quan chiến trên mặt cũng lộ ra một tia sắc mặt vui mừng: "Đằng Thanh Sơn này quá kiêu ngạo, cũng phải cho hắn biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*." Liễu Hạ cười lạnh liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn sau khi bạo thối lui xong cũng cười lớn một tiếng: "Hảo đao pháp, không hổ là Động Hư cường giả!"
"Thương pháp của ngươi cũng không tệ." Hoàng Thiên Cần lạnh nhạt cười: "Chẳng qua, hôm nay ngươi nhất định phải thua." Nói xong, thân thể liền nhoáng lên một cái, hướng Đằng Thanh Sơn phóng tới. Hơn nữa so với lúc trước, thân pháp của hắn càng thêm quỷ dị, huyền diệu hơn không ít.
"Oanh!"
Đằng Thanh Sơn tiếp tục nghênh đón!
"Bồng!Bồng!Bồng!"
Trong mắt người ngoài quan sát, Đằng Thanh Sơn liên tục bị bức phải thối lui, nhưng mỗi lần như vậy lại tiếp tục xông lên giao chiến cùng Động Hư cường giả Hoàng Thiên Cần. Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, Đằng Thanh Sơn đang ở thế hạ phong.
"Ta vừa bước vào Động Hư chi cảnh, thân thể còn chưa kịp cường hóa, thực lực so với Hư Cảnh đại thành đại khái cũng chỉ đề cao hơn một thành mà thôi. Thật sự là đáng tiếc, nếu cho ta một hai năm thời gian, đem thân thể hoàn toàn cường hóa, thân thể lực lượng có thể đạt tới một thành thiên địa chi lực. Đến lúc đó mới có thể không cần để ý đến lực phản chấn của Cửu Châu đại địa mà điên cuồng công kích, chỉ có như vậy mới có thể chắc chắn hạ sát được Đằng Thanh Sơn."
"Hiện tại chỉ có thể đánh bại, nhưng vô pháp hạ sát được hắn!" Hoàng Thiên Cần thầm thở dài trong lòng.
Đích xác khi đạt tới Động Hư Chi Cảnh thì thực lực sẽ tăng lên, nhưng là từ từ tăng lên. Từ Hư Cảnh đại thành bước vào Động Hư, thực lực tăng lên cũng không tính nhiều lắm. Chẳng qua cho dù là như vậy, thì sau khi thân thể hoàn toàn cường hóa cũng có thể chính diện kích sát Hư Cảnh đại thành."
"Oanh long long!"
Đại lượng khí kình phụt ra xung quanh,Đằng Thanh Sơn lại một lần nữa bị đẩy lui.
"Đằng Thanh Sơn, hãy nhận thua đi." Thanh âm Hoàng Thiên Cần vang vọng giữa sơn mạch.
"Đằng Thanh Sơn, ngươi vẫn còn lì lợm, còn không chịu nhận thua?" Liễu Hạ đằng xa cũng quát lớn.
"Ân?"
Hoàng Thiên Cần đột nhiên phát hiện, Đằng Thanh Sơn cho dù liên tục bị hắn đánh đánh lui, không ngờ trên mặt lại hiện lên vẻ tươi cười.
"Nguyên lai là như vậy... Nguyên lai là như vậy." Đằng Thanh Sơn lúc này đích thực là đang mừng như điên: "Từ Hư Cảnh đại thành đạt tới Động Hư... Nguyên lai lại là như vậy! Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ tạo thành một vòng tròn hoàn toàn viên mãn, cân bằng. Từ điểm đầu đến điểm cuối không có một điểm thừa thãi, hoàn toàn viên mãn."
Đằng Thanh Sơn cũng không phải là bị bệnh thích ngược đãi bản thân.
Hắn liên tục lao lên cùng Hoàng Thiên Cần giao thủ, chính là vì muốn cảm thụ điểm đặc thù của Động Hư cường giả!
"Vận khí... Vận khí a!"
"Thật sự là quá mức may mắn. Chuyến này đến Vũ Hoàng Môn thì thu hoạch lớn nhất chắc chắn là vì được cùng Hoàng Thiên Cần giao chiến." Đằng Thanh Sơn trong lòng kích động vạn phần: "Hoàng Thiên Cần cũng chỉ mới bước vào Động Hư chi cảnh, cảnh giới của hắn so với ta cũng chỉ thoáng cao hơn một chút mà thôi. Thế nên, ta mới có thể nhờ vào chính diện giao thủ với hắn mà cảm thụ được cảnh giới của hắn."
"Nếu như hắn vượt qua ta quá xa, ta căn bản là nhìn không hiểu." Đằng Thanh Sơn hiểu được điểm này.
Tương tự, đối với một tiểu hài đồng, lúc trước dạy nó một, hai, ba... mười, sau bảo nó học mười một, mười hai, mười ba... tự nhiên là rất dễ dàng.
Nhưng nếu đột nhiên dạy nó giải tích, Pi-ta-go*... tất nhiên là không hiểu.(tiểu hài đồng mà hiểu được thì đó là thiên tài)
Đạo lí tương tự, nếu Bùi Tam cùng Đằng Thanh Sơn giao thủ, cho dù Bùi Tam không thể đả thương Đằng Thanh Sơn thì Đằng Thanh Sơn căn bản cũng không thể hiểu được chiêu thức cùng cảnh giới của Bùi Tam.
Nhưng là, Hoàng Thiên Cần vừa mới bước vào Động Hư chi cảnh, vẻn vẹn cũng chỉ cao hơn Đằng Thanh Sơn một chút mà thôi.
Chỉ cần Đằng Thanh Sơn cẩn thận tham ngộ, hoàn toàn có thể đột phá.
"Ha ha, ta lại đến lần nữa. Chẳng lẽ ngươi sợ?" Đằng Thanh Sơn cười lớn một tiếng, tay nắm Luân Hồi Thương lại tiếp tục xông lên.
"Tên điên."
Hoàng Thiên Cần tức giận mắng một tiếng, trong lòng vô cùng phẫn nộ, cố gắng thi triển ra đao pháp mạnh nhất của hắn hòng đánh bại Đằng Thanh Sơn. Nhưng hắn không nghĩ tới, Đằng Thanh Sơn càng đánh càng hưng phấn.
"Đúng vậy, đây chính là Động Hư chi cảnh, lúc trở về nhất định phải bế quan.Thời điểm đột phá Động Hư chi cảnh đã không xa nữa rồi!" Đằng Thanh Sơn trong lòng ngược lại kích động vạn phần. Hắn đích xác chỉ cách Động Hư chi cảnh một đoạn rất gần.
Lúc trước hắn đem Ngũ Hành Chi Đạo diễn luyện thành quyền pháp đã là cực kì kinh người, nay lại nghiên cứu ra Ngũ Hành Độc Long Toản. Đằng Thanh Sơn kì thực chỉ kém Động Hư chi cảnh một bước. Nhưng từ lúc đó đến nay hắn vẫn nửa tỉnh nửa mê, không biết như thế nào mới có thể đột phá.
Mà hiện tại, Hoàng Thiên Cần chẳng khác nào đang chỉ cho hắn phương hướng, nói cho hắn biết nên đi đường nào,đi như thế nào. Đó chính là con đường để trở thành Động Hư cường giả, Đằng Thanh Sơn há có thể không kích động.
"Bế quan,khi về nhất định phải bế quan!" Đằng Thanh Sơn hiện tại cũng có thể coi như là đang bế quan.
Sắc mặt Hoàng Thiên Cần bắt đầu trở nên âm trầm. Hắn đã thực sự phẫn nộ rồi.
Hắn chưa từng thấy qua Hư Cảnh cường giả nào lại không biết xấu hổ như vậy. Tình thế đã quá rõ ràng, hắn hoàn toàn áp đảo Đằng Thanh Sơn. Nhưng vì Đằng Thanh Sơn có thể kháng trụ lực phản chấn, nên cho dù liên tục bị bức lui, Đằng Thanh Sơn vẫn không hề hấn gì.
Điều này khiến cho Hoàng Thiên Cần dù tiếp tục đánh cũng giết không được Đằng Thanh Sơn. Cứ tiếp tục như vậy, căn bản là lãng phí thời gian.
"Đằng Thanh Sơn, ngươi không phải là đối thủ của ta, sao cứ tiếp tục càn quấy như vậy?" Hoàng Thiên Cần giận dữ quát lên một tiếng.
"Cáp cáp..." Đằng Thanh Sơn cười lớn một tiếng: "Hoàng Thiên Cần, ngươi cho rằng ta không phải đối thủ của ngươi vậy thì thử tiếp một thương này của ta xem sao!" Lời vừa dứt, Đằng Thanh Sơn đã ngưng tụ toàn bộ tinh thần trên Luân Hồi Thương.
"Ân?" Hoàng Thiên Cần sắc mặt khẽ biến.
Trong khoảnh khắc, xung quanh phảng phất biến thành hải dương vô tận, từng đợt sóng biển rít gào vang lên. Trong nước biển chỉ còn lại một thanh trường thương. Thanh trường thương này mang theo lực đạo hùng hồn của hải dương vô tận, lấy khí thế xé rách thiên địa, bay thẳng đến Hoàng Thiên Cần.
Hoàng Thiên Cần tức giận hừ một tiếng, hai tay nắm chặt đao.
Đao thương giao kích!
Hoàng Thiên Cẩn cả người bị chấn bay ngược trở lại, trực tiếp đập vào một tòa cung điện sớm đã bị tổn hại lúc trước, máu tươi từ trong miệng hắn phun ra.
"Oanh oanh long~~" Tòa cung điện này trực tiếp đổ sụp xuống, cát bụi mù mịt.
"Bồng!" Đằng Thanh Sơn cũng bị chấn bay ngược trở lại, đập vào một tòa núi đá khiến nó nổ thành từng mảnh. Chẳng qua Đằng Thanh Sơn lại cứ như không có chuyện gì, tiếp tục đứng lên.
Hùng Hạt Tử sơn mạch, một phương nhân mã Vũ Hoàng Môn vốn tràn đầy tiếng cười, thập phần tự tin thì nay chẳng khác nào bị người khác bóp ngay yết hầu. Một đám đều trừng lớn con ngươi, á khẩu nói không nên lời.
Đằng Thanh Sơn cùng Hoàng Thiên Cần đều bị chấn ngược về sau!
Chẳng qua, Hoàng Thiên Cần hộc máu, còn Đằng Thanh Sơn thì lại đứng lên như không có chuyện gì xảy ra.
"Không có khả năng."
Một tiếng hét phẫn nộ vang lên, Hoàng Thiên Cần từ đám phế tích đứng lên, căm tức nhìn Đằng Thanh Sơn: "Vừa rồi sao lại như vậy? Đằng Thanh Sơn, nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Ngươi, một Hư Cảnh đại thành tuyệt đối không có khả năng đánh bại ta. Tuyệt đối không!" Hoàng Thiên Cẩn căn bản không tin chuyện như vậy lại xảy ra.
"Sự thật diễn ra ngay trước mắt ngươi mà còn không tin? Sao, có muốn thử lại không?" Đằng Thanh Sơn cười lanh một tiếng, nhìn hắn.
"Không... Không thể như vậy được." Hoàng Thiên Cần không ngừng lắc đầu.
Mới bước vào Động Hư chi cảnh, chưa kịp cường hóa thân thể, hắn chỉ có thể bộc phát ra mười ba thành thiên địa chi lực mà thôi.
Uy lực của Ngũ Hành Độc Long Toản cũng là mười ba thành Thiên Địa Chi Lực.
Mà Đằng Thanh Sơn có thể kháng trụ lực phản chấn, còn Hoàng Thiên Cần thì lại bị chấn động làm bị thương.
"Hừ!"
Đằng Thanh Sơn ánh mắt đảo qua Liễu Hạ, Vũ Phụng sắc mặt đang đồng dạng vô cùng khó coi. Sau đó, ánh mắt hắn dừng lại ở Thánh Điện: "Lần này, đến Vũ Hoàng Môn có thể lần ra cách tiến vào Động Hư chi cảnh đã là đại thu hoạch rồi. Chẳng qua, ta nhất định phải biết được Tôn Giả này rốt cuộc là ai!"
"Tiểu Thanh!" Đằng Thanh Sơn hô một tiếng.
Sưu!
Từ giữa không trung, Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh đáp xuống bên cạnh Đằng Thanh Sơn.
Đ
ằng Thanh Sơn lộ ra vẻ tươi cười. Cho dù Tôn Giả đó có thật sự lợi hại, thì cùng lắm dựa vào Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh chạy trốn.
"Vừa rồi Hoàng Thiên Cần gọi ngài là Tôn Giả!"
"Không lẽ Tôn Giả ngài còn không chịu hiện thân?" Đằng Thanh Sơn nhìn vào Thánh Điện, cười vang nói: "Nếu không, ta đành phải hủy diệt Thánh Điện này rồi. Ta xem, hiện tại bọn họ căn bản không thể ngăn cản được ta." Đằng Thanh Sơn lại liếc mắt nhìn đám người Hoàng Thiên Cần, khiến Hoàng Thiên Cần giận giữ tới mức thân thể phát run. Chỉ cần cho hắn thời gian củng cố cảnh giới, đề cao cường độ thân thể thì chắc chắn hắn sẽ có thể đánh bại Đằng Thanh Sơn!
"Người trẻ tuổi, xem ra ngươi rất muốn gặp ta." Một đạo thanh âm hùng hậu quanh quẩn tại cả sơn lâm: "Vậy ngươi tiến vào Thánh Điện đi."
Đằng Thanh Sơn cầm trong tay Luân Hồi Thương, cùng Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh trực tiếp bay vào Thánh Điện.
Chú thích
*vạn mã bôn đằng: 1 vạn con ngựa chạy như bay, ý nói khí thế rất lớn.
*nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: ngoài người còn có người, ngoài trời còn có người: ý nói 1 người giỏi thì sẽ có người giỏi hơn.
*giải tích, Pitago: những phương pháp tính toán thuộc Hình, Đại cấp 2 và cấp 3.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký