I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53 - Con Đường Lựa Chọn
uy Nguyên Tông đại điện, sự yên tĩnh làm cho người ta nín thở. Nhóm nguyên lão cùng các thống lĩnh, hộ pháp trẻ tuổi cũng đều trầm mặc.
Thật sự là khó lựa chọn.
Nếu không cho Đằng Thanh Sơn khai sơn lập phái, cũng chính là bức Đằng Thanh Sơn rời đi. Nếu để cho hắn khai sơn lập phái thì giống như đem Quy Nguyên Tông chia đôi, một nửa cấp cho đối phương. Đáng lo nhất chính là trong tương lai, Quy Nguyên Tông rất có thể bị tông phái mà Đằng Thanh Sơn sáng lập thôn tính hết. Không ai hoài nghi sự hưng thịnh của Nội gia quyền nhất mạch mà Đằng Thanh Sơn truyền lại.
"Tông chủ" một đạo thanh âm khàn khàn vang lên.
Tất cả mọi người trong đại điện nhìn lại, người vừa nói đúng là đệ nhất thống lĩnh của hắc giáp quân - Ký Hồng.
"Không biết Đằng Thanh Sơn nói như thế nào?" Kí Hồng mở miệng nói.
Gia Cát Nguyên Hồng nói: "Thanh Sơn hắn nói tông phái hắn sáng lập sẽ cùng Quy Nguyên Tông đặt song song, nếu lo lắng hai bên thôn tính lẫn nhau thì sẽ phỏng theo Thiên Thần Cung! Thiên Thần Cung dưới trướng có Tuyết liên giáo, Vạn Thú Cốc, Kiếm Tông, Thiên thần sơn các chi mạch. Tương lai tông phái hắn sáng lập sẽ cùng Quy Nguyên Tông ta tựa như nhất thể lưỡng mạch, không phân biệt cao thấp, cùng là một thể, song song cùng tồn tại."
"Nhất thể lưỡng mạch?" Các nguyên lão thở phào một hơi.
Nếu ngay lúc bắt đầu đã định như vậy thì không cần lo lắng hai bên thôn tính lẫn nhau.
Dù sao, Tuyết Liên giáo của Thiên Thần Cung sao có thể đi thôn tính Thiên Thần Sơn?
"Tông chủ, nhất thể lưỡng mạch nói thật dễ nghe, nhưng Quy Nguyên Tông ta sẽ không trở thành một chi mạch dưới trướng Đằng Thanh Sơn chứ? Tông phái do Đằng Thanh Sơn sáng lập cùng Quy Nguyên Tông ta đặt song song, như vậy tổng tông phái sẽ gọi là gì? Chắc sẽ không gọi là Quy Nguyên Tông chứ?" Lão giả họ Vương cười lạnh nói.
"Đằng Thanh Sơn làm như vậy sẽ không phải để cho Quy Nguyên Tông thành một chi mạch dưới trướng của hắn chứ?"
"Đúng, như vậy sao có thể được." Lập tức có nhiều nguyên lão phụ họa.
"Mọi người." Kí Hồng nhíu mày nói.
"Tuy rằng Quy Nguyên Tông ta có thể trở thành một chi mạch dưới trướng Đằng Thanh Sơn, nhưng mọi người đừng quên Quy Nguyên Tông nguyên bản chỉ một tiểu tông phái thống lĩnh Giang Ninh quận mà thôi."
"Nếu Đằng Thanh Sơn làm như vậy, chờ tương lai tông phái cường đại thì Quy Nguyên Tông nhất mạch có thể thống lĩnh một châu là hoàn toàn có thể. Tuy là dưới trướng của Đằng Thanh Sơn, nhưng so với hiện tại đã tốt hơn rất nhiều rồi."
Đích xác, như đại thảo nguyên Thiên Thần Sơn, tuy là một chi mạch của Thiên Thần Cung, nhưng luận địa vị thì Thiên Thần Sơn tự nhiên so với Quy Nguyên Tông ban đầu chỉ chiếm lĩnh Giang Ninh quận thì phải cao hơn rất nhiều.
"Hừ!"
Chấp pháp trưởng lão Nghê trưởng lão ánh mắt lạnh lẽo cười lạnh, nói: "Thà làm Giang Ninh Quy Nguyên Tông độc lập chứ không nguyện làm Quy Nguyên Tông dưới trướng Đằng Thanh Sơn! Quy Nguyên Tông ta cần gì phải để người khác che chở!" (bố cứ chém gió, không có ĐTS tụi nó lại chả đè đầu cưỡi cổ cho- DG)
"Đúng, Quy Nguyên Tông dù yếu nhược, cũng là Quy Nguyên Tông do các đại tiền bối từ xưa sáng lập lên, chẳng có bất cứ ngoại nhân nào có thể nói gì. Nếu trở thành một chi mạch dưới trướng Đằng Thanh Sơn thì cho dù cường đại cũng là dưới trướng người khác, chịu người khác sai khiến." Lập tức có một nguyên lão phụ họa.
"Các vị, chẳng lẽ cần phải trở mặt với Đằng Thanh Sơn hay sao?"
Cũng có người căn cứ tình thế hiện thời mà phản đối phương pháp này.
Lúc này, hội nghị tại Quy Nguyên Tông đại điện chia thành hai nhóm nguyên lão, hai bên cãi cọ thậm chí còn tức giận mắng chửi nhau. Có nguyên lão còn viện ra tên của vị một đại tiền bối nào đó mà giáo huấn đối phương, tóm lại toàn bộ đại điện ầm ĩ đến tận đêm khuya. Cuối cùng bởi vì vị nguyên lão nào đó do tuổi tác quá cao, lại quá kích động khi cãi cọ mà ngất tại đương trường thì hội nghị này mới tạm dừng(tăng xông máu não, R.I.P - DG BD: R.I.P có nghĩa là tiêu diêu về miền cực lạc(hay vô quan tài đó), tên TA dài nên mình mạn phép ko đưa ra).
Đại Duyên Sơn, trong Đằng gia trang dưới chân núi.
Khi hội nghị tại Quy Nguyên Tông đại điện sang buổi sáng ngày thứ hai, Đằng Thanh Sơn liền nhận được một phong thư do biểu ca Đằng Thanh Hổ ở Giang Ninh quận gửi tới, đem sự tình phát sinh đêm qua ở đại điện nhất nhất ghi lại cho Đằng Thanh Sơn biết.
Hô ~ Hô ~
Thời tiết buổi sáng thật mát mẻ, Đằng Thanh Sơn ngồi trên một gốc cây đại thụ, trong tay cầm một trang giấy, đây đúng là thư Đằng Thanh Hổ gửi tới.
"Làm sao lại như vậy?" Đằng Thanh Sơn nhìn nội dung trong thư, nhíu mày.
"Ngay cả hai bên đặt ngang hàng song song với nhau, tất cả các nguyên lão cũng đều không đồng ý?" Đằng Thanh Sơn đến khi xem phong thư này, mới phát hiện ý nghĩa của tông phái đối với các nguyên lão kia. Tuy rằng Đằng Thanh Sơn sớm biết rằng tông phái có ý nghĩa rất trọng yếu, nhưng thời gian bản thân hắn gia nhập Quy Nguyên Tông rất ngắn, căn bản không có loại cảm thụ thân thiết này.Cho nê, hắn tự cho rằng đem hai bên đặt ngang hàng hẳn là phải nhận được sự đồng ý.
"Thà rằng là Giang Ninh quận Quy Nguyên Tông, cũng không nguyện làm Quy Nguyên Tông thống lĩnh cả Dương Châu nhưng lại dưới trướng Đằng Thanh Sơn." Đằng Thanh Sơn nhìn thư tín trong tay ghi lại những lời này, mày càng nhăn lại.
"Thanh Sơn."
Bỗng nhiên, một thanh âm già nua vang lên.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả lưng hùm vai gấu, bước đi hữu lực, cười a a đi tới.
"Ngoại công." Đằng Thanh Sơn liền từ trên cây cổ thụ nhảy xuống.
"Đang làm gì đó, nhìn vẻ mặt ngươi thật khổ sở. " Đằng Vân Long ha ha cười nói.
"Hiện tại đã san bằng Thanh Hồ Đảo, Thanh Sơn ngươi nên cao hứng mới đúng a." Đằng Vân Long nhìn xung quanh, trên mặt càng thêm tươi cười.
"Nhìn xem, những thanh niên trẻ tuổi của Đằng thị tộc ta đều cố gắng luyện quyền. Những nam nhân thì luyện chế binh khí, lên núi săn thú, những ngày này trôi qua thật là đẹp. Trong những năm gần đây, tại Quy Nguyên Tông là những ngày tốt đẹp nhất a."
Đằng Thanh Sơn không khỏi bị cảm xúc của ngoại công cuốn hút.
Tri túc thường nhạc*.
Đối với Đằng Vân Long đã mấy chục năm làm tộc trưởng mà nói, Đằng thị tộc có thể có ngày hôm nay hắn đã rất vừa lòng.
"Đúng là nên cao hứng, bất quá hiện tại ta cũng không biết làm thế nào cho phải." Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói.
Đằng Vân Long nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn, lập tức mỉm cười: "Thanh sơn, ngươi nếu không ngại hãy nói cho ngoại công nghe một chút. Ngoại công tuy rằng không có bản lãnh gì, nhưng mà cả đời này trải qua cực khổ, phiền toái cũng rất nhiều, có lẽ có thể cho ngươi - một Hư Cảnh cường giả một chút chỉ điểm a."
"Hư Cảnh thì sao?" Đằng Thanh Sơn không khỏi cười khổ, đem bức thư ra đưa cho ngoại công.
"Đây là thư Thanh Hổ đưa tới, người xem sẽ biết."
Đằng Vân Long nhận bức thư, vừa đọc biểu tình cũng dần nghiêm túc lên. Cho đến khi đọc xong.
"Thanh sơn." Đằng Vân Long ngẩng đầu nhìn Đằng Thanh Sơn.
"Ngươi muốn khai sơn lập phái?"
"Vâng." Đằng Thanh Sơn gật đầu, lập tức cười khổ: "Bất quá, hiện tại có chút phiền phức."
"Đối với sự tình này, kỳ thật rất đơn giản." Đằng Vân Long lạnh nhạt cười.
"Quy Nguyên Tông bởi vì sự tồn tại của ngươi cho nên mới có thể trở nên cường thịnh như hiện giờ, lại trở thành Dương Châu đệ nhất đại tông phái. Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan*, sau khi cảm thụ sự cường đại, bọn họ không muốn Quy Nguyên Tông trở nên nhỏ yếu!"
"Chuyện mà Quy Nguyên Tông mong muốn nhất chính là Đằng Thanh Sơn ngươi một lòng một dạ, cống hiến sức lực cho Quy Nguyên Tông, như vậy bọn họ mới vừa lòng."
Một lời này, Đằng Thanh Sơn cũng gật đầu đồng ý.
"Thanh sơn." Đằng Vân Long cười.
"Ta biết, tất cả người trong thiên hạ cơ hồ đều có giấc mộng giống ngươi, cũng muốn khai sơn lập phái, cũng muốn giống như mấy người Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế sáng lập nên tông phái thuộc về mình. Dù sao, tông phái mà ngươi cống hiến sức lực cho dù rất lợi hại nhưng cũng không phải do ngươi sang lập. Ngươi phải truyền thừa Nội gia quyền nhất mạch của ngươi, trọng yếu hơn là ngươi muốn tông phái của Đằng Thanh Sơn ngươi có lưu truyền vĩnh cửu. Đúng không?"
Đằng Thanh Sơn chấn động.
Đúng, tuy rằng chưa nói, nhưng Đằng Thanh Sơn thừa nhận ánh mắt của ngoại công rất sắc xảo, liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
Một võ giả truy tìm cực hạn, khi đạt tới cực hạn của võ đạo cũng mưu toan tự mình khai sơn lập phái, hơn nữa muốn cho tông phái của chính mình truyền lưu vĩnh cửu, đây là một loại dã tâm đã nằm trong bản chất của nam nhân.
"Ngoại công, người nói ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
Đằng Vân Long cười: "Thanh sơn, ngươi là người trẻ tuổi, muốn truy tìm cực hạn của võ giả! Cho nên mới có tham vọng này, nếu không có dã tâm này mới là việc lạ. Bất quá, ngoại công ta và những người trẻ tuổi như ngươi nhìn sự tình góc độ không giống nhau. Nhân sinh gặp phải các loại lựa chọn, kỳ thật chính là mất và được!"
"Có mất mới có được!"
"Thanh Sơn, ngươi nếu cứng rắn thoát ly Quy Nguyên Tông, sáng lập một đại tông phái. Đúng, trong tương lai Đằng Thanh Sơn ngươi có lẽ có thể đạt tới trình độ như mấy người Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế, sử sách cũng sẽ đem ngươi coi như thần linh, không ai nói ngươi làm vậy là không đúng. Nhưng mà đối với sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng của ngươi, lại có nhiều đệ tử của Quy Nguyên Tông, đáy lòng bọn họ khẳng định là sẽ bất mãn khi ngươi làm như vậy. Thành tựu của chính ngươi, đồng thời cũng làm cho bọn họ thất vọng."
"Nếu Thanh Sơn ngươi không màng danh lợi, mà cam tâm gia nhập Quy Nguyên Tông, ngươi có thể ở trong Quy Nguyên Tông sáng lập một chi phái đặc biệt truyền cho Nội gia quyền của ngươi. Tương lai khi Quy Nguyên Tông danh khí trùng thiên, Đằng Thanh Sơn ngươi sẽ được ghi lại là Quy Nguyên Tông trung hưng chi chủ*, đồng thời cũng là Nội gia quyền nhất mạch tổ sư. Bất quá, điều duy nhất tiếc nuối chính là ngươi không phải là khai tông tổ sư của Quy Nguyên Tông."
Đằng Vân Long cười nhìn Đằng Thanh Sơn: "Mất cùng được, cái này phải do tự mình ngươi lựa chọn."
"Vứt bỏ một cái danh phận khai tông tổ sư, mà có thể có được cảm tình của mọi người cùng sư phụ của ngươi."
"Hoặc là vứt bỏ cảm tình với Quy Nguyên Tông, đổi lại ngươi có danh phận là khai tông tổ sư."
Đằng Vân Long mỉm cười: "Cái này hết thảy đều phải do chính ngươi lựa chọn. Cũng đã tốt hơn so với năm đó, ta vì sự tồn tại của Đằng gia trang, chỉ có thể giương mắt nhìn nữ nhân của Lý gia trang bị bọn cường đạo bắt đi mà không dám nói là người của dòng họ chúng ta! Rốt cuộc là bỏ qua cái gì, có được cái gì sẽ do Thanh Sơn ngươi tự lựa chọn."
Nói xong, Đằng Vân Long liền cười rời đi.
"Mất..."
"Được..."
Đằng Thanh Sơn suy nghĩ vốn là một mảnh mơ hồ, bất quá trải qua sự chỉ điểm lần này của ngoại công, hết thảy đều đã trở nên rất rõ ràng. Lựa chọn như thế nào, toàn bộ là do ý muốn của Đằng Thanh Sơn.
Giang Ninh quận Quy Nguyên Tông, trong thư phòng của tông chủ.
Hiện giờ mặc dù là buổi chiều, nhưng cửa sổ thư phòng vẫn đóng chặt.
Mùi hương tràn ngập trong thư phòng, Gia Cát Nguyên Hồng khoanh chân tĩnh tu ngồi ở đây từ tối hôm qua. Hội nghị trên đại điện, làm cho Gia Cát Nguyên Hồng rất đau đầu.
"Ai."
Gia Cát Nguyên Hồng thở dài một hơi thật sâu. Đối với ý tưởng của Đằng Thanh Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng há có thể không biết? Bất quá, hắn căn bản không có cách nào mở miệng. Phóng nhãn khắp Cửu Châu đại địa, ai mà không muốn đạt được vô tận vinh quang?
Khai sáng tông phái của chính mình!
Truyền thừa nhất mạch tu luyện của chính mình! Được hàng tỉ đệ tử sau này tung hô là khai tông tổ sư!
Chỉ sợ vô số thanh niên trên Cửu Châu đại địa đều có giấc mộng này.
Hắn không thể mạnh mẽ yêu cầu Đằng Thanh Sơn vì Quy Nguyên Tông mà bỏ qua điều này. Dù sao, Đằng Thanh Sơn có ngày hôm nay đều là do hắn tự mình cố gắng làm ra.
"Phanh!" Phanh!" "Phanh!"
Tiếng đập cửa đột ngột vang lên giống như đập vào trong trái tim Gia Cát Nguyên Hồng. (vài lần như thế chắc đau tim mà chết, sợ bỏ mịa đc ý =.=! - DG BD: anh em thông cảm, DG sợ ma)
"Sư phụ, là ta." Một thanh âm quen thuộc vang lên.
"Thanh Sơn?"
Gia Cát Nguyên Hồng nhanh chóng đứng lên.
"Thanh sơn, mau vào!"
Chú thích
*tri túc thưởng nhạc: thấy đủ thì vui.
*do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan: ý nói khi một tông phái yếu ớt thì luôn luôn cảm thấy thua thiệt, đến khi cường đại thì không muốn trở lại nhỏ yếu như ngày xưa, đây là là ý đại khái mà thôi, bạn nào hiểu rõ hơn xin vô nhà mình, mình sẽ sửa lại ngay-BD.
*trung hưng chi chủ: người góp công lớn nhất trong việc giúp 1 tông phái trở nên lớn mạnh.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký