There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67 - Thiên Phong Chiến Thần Phẫn Nộ
ả Đoan Mộc đại lục hôm nay cũng chỉ có tam đại Chiến Thần. Cho dù là Thiên Phong gia tộc vốn rất kiêu ngạo, tại thời điểm không có Thiên Phong Chiến Thần tọa trấn, đối mặt Đằng Thanh Sơn bọn họ cũng phải cúi thấp đầu!
Sau nữa, đây không phải thời điểm để sĩ diện. Nếu phản kháng, Đằng Thanh Sơn thật sự hỏa thiêu Hách Liên phủ thì lúc đó có hối hận cũng đã muộn.
"Hách Liên Hạo Thông, tên phế vật nhà ngươi. Dù gì cũng là người của Hách Liên gia, cho dù chết cũng phải chết đứng như một trang hảo hán. Nhìn bộ dáng của ngươi bây giờ, thật sự khiến mọi người trong tộc xem thường." Một gã tráng hán râu rậm quát.
Hách Liên Hạo Thông ôm một mảnh chiếu vỡ vụn, toàn thân run run, sắc mặt trắng bệch, đang bị mấy tên binh vệ cứng rắn nâng tới. Hắn ngẩng đầu lên, vừa thấy tráng hán râu rậm, lập tức ôm đùi tráng hán, rơi lệ hô: "Tam thúc, ta van cầu ngươi, van cầu ngươi. Ta không muốn chết, không muốn chết!"
"Nhìn ngươi như vậy."
"Họa này chính là do ngươi gây ra. Nhìn bộ dáng khóc lóc của ngươi, đâu còn mặt mũi của Hách Liên gia ta, đáng lẽ ngày hôm qua ngươi nên bị Dương Vong kia giết chết."
Đám tộc nhân xung quanh Hách Liên gia, đối với Hách Liên Hạo Thông cũng không hề có chút hảo cảm nào. Ngày hôm qua bởi vì Hách Liên Hạo Thông, làm cho có người đi vào ám sát, trong tộc đã chết hơn một trăm bảy mười người. Hôm nay, lại gặp phải một vị Chiến Thần cường giả!
Hôm qua, người như Dương Vong, Thiên Phong gia tộc căn bản không cần.
Nhưng Chiến Thần?
Đoan Mộc đại lục cho dù bất cứ một cái gia tộc nào dám không cần?
"Đằng tiên sinh, bên này!" Tráng hán râu rậm ngửa đầu hô.
Vù!
Thanh Loan phát động hai cánh bay tới, sau đó chậm rãi rớt xuống. Đằng Thanh Sơn cùng Dương Đông đang ôm thi thể cha mình, cũng nhảy xuống.
"Là hắn, chính là hắn." Dương Đông ánh mắt cực kỳ đáng sợ, như muốn ăn thịt người.
"Hách Liên Hạo Thông." Đằng Thanh Sơn đi tới phía hắn, Hách Liên gia không một người nào dám ngăn trở. Đương lúc Đằng Thanh Sơn đi đến trước mặt, Hách Liên Hạo Thông đang ôm mảnh chiếu tàn, run run ngẩng đầu lên nhìn. Đối mặt ánh mắt lạnh thấu xương của Đằng Thanh Sơn, cái trán Hách Liên Hạo Thông không khỏi chảy ra mồ hôi lạnh, không nhịn được run rẩy.
"Tha, tha mạng. Tha mạng, cùng ta không có quan hệ."
"Dương Vong, không phải ta giết, không phải."
Hách Liên Hạo Thông ở trước mặt tử vong đã hoàn toàn suy sụp. Cái gì gia tộc? Cái gì danh dự? Tất cả đều là chó má. Tử vong trước mắt, hắn còn quan tâm vấn đề này làm gì?
"Tối hôm qua khiến thi thể hắn thành ra như vậy, cũng không phải ta làm." Hách Liên Hạo Thông vừa khóc vừa mếu máo nói.
"Không nghĩ tới, cả đời lão Uông lại bị hủy ở trong tay một người như vậy."
Đằng Thanh Sơn thở dài, thầm nhủ. Tên Hách Liên Hạo Thông này thuần túy chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, ngay cả chút điểm cốt khí đều không có. Lão Uông vì người này mà chết, thật sự không đáng giá. Đồng thời, tay phải Đằng Thanh Sơn như ảo ảnh, trong khoảnh khắc ở trên người Hách Liên Hạo Thông đánh ra năm chưởng, phế bỏ tứ chi*, cũng phá luôn đan điền của hắn.
"A." Hách Liên Hạo Thông mặt trắng như tờ giấy, tứ chi vô lực buông thõng xuống. Mảnh chiếu cũng kia cũng rơi xuống trên mặt đất, trong đôi mắt hắn lộ vẻ hoảng sợ.
"Tốc độ của Thiên Phong Chiến Thần thật đúng là chậm."
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng cười. Trước khi tiến vào Thiên Phong thành, Đằng Thanh Sơn liền có ý thức đem Thần cùng Hành Hỏa lực kết hợp với nhau, rõ ràng nắm trong tay phạm vi ba mươi bốn mươi dặm. Ba, bốn mươi dặm này không chỉ đơn giản là Đông Tây Nam Bắc, mà đồng thời còn có phạm vi trên bầu trời cùng dưới nền đất.
Lấy Hư Cảnh cường giả làm trung tâm, chỉ cần nằm trong phạm vị ba mươi bốn mươi dặm của hắn, không quản là trên mặt đất, trên bầu trời hay ngầm dưới đất, hắn đều có thể cảm giác được.
Mà phạm vi này, dựa theo Vân Mộng Chiến Thần nói, đó chính là lĩnh vực!
Hiển nhiên, Thiên Phong Chiến Thần còn chưa hiện ra trong lĩnh vực của Đằng Thanh Sơn.
"Chúng ta đi." Đằng Thanh Sơn xách Hách Liên Hạo Thông lên, cứ như vậy mang theo, cùng Dương Đông nhảy lên lưng Thanh Loan.
Thanh Loan giương cánh ra, chấn động một chút liền nhanh chóng phá không mà đi. Trên bầu trời xẹt qua một đạo ánh lửa, biến mất tại chân trời phía Nam.
"Quá lợi hại." Trong một tòa tửu lâu nào đó của Thiên Phong thành, một gã sai vặt đang sùng bái nhìn đạo ánh lửa đang dần biến mất ở phía Nam: "Các ngươi không có tư cách cùng ta cò kè mặc cả, thật giống như khi chưởng quầy nói chuyện với ta. Ngay cả Thiên Phong gia tộc mà cũng dám nói như vậy. Không những thế Thiên Phong gia tộc còn không dám phản kháng, ngoan ngoãn giao người!"
"Nếu đời này ta có thể được uy phong như vậy, cho dù chỉ có có một ngày, ta chết cũng cam tâm."
Hai tròng mắt gã sai vặt này sáng quắc.
"Nhanh, nhanh đưa đồ ăn lên trên lầu đi, đứng ngây ngốc ở đó làm gì." Thanh âm như động đất của chưởng quầy lại truyền đến.
"A, đến đây." Gã sai vặt buồn khổ bĩu môi, chỉ có thể tiếp tục làm việc.
Cảnh tượng Đằng Thanh Sơn cưỡi Thanh Loan đến, cường thế bức bách Thiên Phong gia tộc được ngàn vạn người chứng kiến. Bên trong Thiên Phong thành, cơ hồ hơn phân nửa mọi người đều nghe được thanh âm của Đằng Thanh Sơn. Thiên Phong gia tộc chính là thiên hạ đệ nhất đại gia tộc a, không ngờ lại bị vũ nhục, làm trong lòng không ít người phải sợ hãi than. Sợ hãi than người cưỡi thần điểu mà đến thật lợi hại. Cũng có một số người hỏi những người khác, được xưng là Đằng tiên sinh, là người phương nào?
Tối Cường Võ Thánh Đằng Thanh Sơn..." Danh khí tuy lớn, nhưng với dân chúng bình thường mà nói, người biết đến hắn quả thực quá ít. Mà lúc này, cũng làm đại danh Đằng Thanh Sơn cơ hồ vang khắp cả Thiên Phong thành. Không chỉ vậy, sự tình cũng sẽ nhanh chóng từ Thiên Phong thành, truyền bá ra khắp cả Đoan Mộc đại lục.
...
Bầu trời Thiên Phong thành, một con đại hắc điêu to lớn giương cánh bay cao. Ở trên lưng con đại điêu to lớn này đang đứng hai người, một là người mặc một bộ ngân bào, lưng đeo Thiết Kiếm màu đen, chính là Thiết Kiếm Võ Thánh "Hách Liên Hạo Duyên". Người còn lại là một nam tử mặc hắc bào, vẻ mặt lạnh lùng, có được thực lực đáng sợ, Thiên Phong Chiến Thần.
"Lão sư, phía dưới không có Hỏa diễm Thần điểu." Thiết Kiếm Võ Thánh nhìn kỹ phía dưới.
"Bọn họ đã đi rồi." Thiên Phong Chiến Thần hắng giọng, nghiêm mặt nói.
Thiên Phong Chiến Thần có thể rõ ràng cảm giác được, lĩnh vực của hắn cũng không có hơi thở của Đằng Thanh Sơn.
"Đưa ta xuống."
Đại điêu to lớn đáp xuống, tiến vào Hách Liên gia một chỗ cấm địa -- Thiên Phong điện, đây là địa phương mà sau khi Thiên Phong Chiến Thần trở về gia tộc, lựa chọn làm nơi cư trú. Thời điểm bình thường, chỉ có gia tộc gia chủ cùng đại trưởng lão mới có tư cách tiến vào.
Trong Thiên Phong điện.
Gia chủ "Hách Liên Hạo Phàm" đang một mình một người yên lặng đứng đợi ở đó. Hắn biết, Thiên Phong Chiến Thần khẳng định sẽ trở về.
"Chiến Thần!" Hách Liên Hạo Phàm vừa thấy người tới, lập tức cung kính hành lễ.
Thiên Phong Chiến Thần nhẹ phất tay rồi cùng Thiết Kiếm Võ Thánh đi vào. Thiên Phong Chiến Thần trầm thấp nói: "Hạo Phàm, Đằng Thanh Sơn đến đây làm gì?"
Hách Liên Hạo Phàm lập tức vội vàng nói: "Vừa rồi, Đằng Thanh Sơn cưỡi Hỏa diễm quái điểu mà đến..." Hách Liên Hạo Phàm đem chuyện đã xảy ra vừa rồi tỉ mỉ nói lại.
"Uy hiếp muốn hỏa thiêu Hách Liên gia ta?" Thiên Phong Chiến Thần sắc mặt trầm xuống: "Còn bắt buộc phải giao người?"
"Ân, ta thật sự không có biện pháp." Hách Liên Hạo Phàm cúi đầu.
Ở bên cạnh, Thiết Kiếm Võ Thánh cũng cực kỳ giận dữ, nói: "Lão sư, Đằng Thanh Sơn này thật sự hơi quá đáng. Hắn gióng trống khua chiêng bức bách Hách Liên gia ta... Chỉ sợ, cả Thiên Phong thành cũng đã biết. Giờ phút này, chỉ sợ trong Thiên Phong thành, ngàn vạn người đều đang nghị luận về Hách Liên gia ta!"
Thiên Phong Chiến Thần cái lỗ tai vừa động, rất nhiều thanh âm nói chuyện trong vòng vài dặm đều lọt vào tai hắn.
Vừa nghe xong, Thiên Phong Chiến Thần sắc mặt càng thêm khó coi.
Làm người cầm quyền của Thiên Phong gia tộc, Thiên Phong gia tộc mất mặt chính là Thiên Phong Chiến Thần hắn mất mặt! Hành vi của Đằng Thanh Sơn, không khác gì ở trên mặt hắn hung hăng tát một cái.
"Đằng Thanh Sơn!" Thiên Phong Chiến Thần đột ngột vỗ ghế dựa bên cạnh: "Ngươi khinh người quá đáng!!!"
"Lão sư." Thiết Kiếm Võ Thánh nhìn hắn: "Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ? Hắn khẳng định là đi Vân Mộng Cổ thành."
Thiên Phong Chiến Thần ánh mắt phát lạnh: "Làm sao bây giờ? Đương nhiên cũng không thể quên đi như vậy. Hừ, Mục lão nhân... Trải qua chuyện này, cùng Thiên Phong gia tộc ta lại không thể làm dịu quan hệ." Trong lòng vừa chuyển, hắn nhanh chóng quyết định: "Các ngươi ở đây, ta đi Vân Mộng Cổ thành một chuyến."
"Lão sư..."
"Chiến Thần..."
Hách Liên Hạo Phàm cùng Thiết Kiếm Võ Thánh hai người đều là kinh hãi.
Nhưng thân ảnh Thiên Phong Chiến Thần nhoáng lên một cái, liền biến mất.
...
Trên bầu trời Vân Mộng Cổ thành, hắc bào ngân phát Thiên Phong Chiến Thần quan sát thành trì phía dưới, hít sâu một hơi, tức giận nói: "Đằng Thanh Sơn!"
"Đằng Thanh Sơn!" "Đằng Thanh Sơn!" "Đằng Thanh Sơn!"
Thanh âm quanh quẩn khắp cả Vân Mộng Cổ thành.
...
Trong Vân Mộng Cổ thành, ở một hoa viên phía Đông của Húc Nhật thành, mấy người Đằng Thanh Sơn cũng vì cái chết của lão Uông nên tâm tình bất hảo. Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng rống phảng phất như thiên lôi đánh xuống, làm mấy người Đằng Thanh Sơn cũng lập tức đi ra đại sảnh, vào phòng ngoài, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời.
"Là Thiên Phong Chiến Thần." Đằng Thanh Sơn nhìn phía xa xa, ở trên trời cao hiện ra một thân ảnh có vẻ cực kỳ nhỏ bé.
"Đằng Thanh Sơn, ngươi là Chiến Thần cường giả nhưng căn bản là vũ nhục hai chữ "Chiến Thần"."
Thanh âm hùng hậu từ trên cao không ngừng truyền bá, vang vọng cả Vân Mộng Cổ thành, làm trăm vạn người trong Cổ thành bị tiếng động lớn này làm xôn xao, khiếp sợ không thôi.
"Ta thật không nghĩ tới, ngươi đã vậy còn chẳng biết cảm thấy thẹn. Thừa dịp ta ở Thiên Phong Hạp Cốc tĩnh tu, đi Hách Liên gia ta đại náo một phen. Ha ha, như thế nào, khi dễ người thường? Có thể hiện ra được uy phong của Đằng Thanh Sơn ngươi? Có bản lĩnh, ngươi tới cùng ta đại chiến một hồi, ta ở đây chờ ngươi!"
Đằng Thanh Sơn chợt quay đầu sang bên cạnh.
Vù! Bên trong hoa viên, Vân Mộng Chiến Thần cũng đã xuất hiện.
"Thanh Sơn, ngươi ngàn vạn lần đừng đi." Vân Mộng Chiến Thần sợ nhất là Đằng Thanh Sơn chịu không nổi mà chấp nhận sự khiêu chiến của Thiên Phong Chiến Thần.
"Không có việc gì." Đằng Thanh Sơn ngửa đầu nhìn lên: "Ta muốn nhìn một chút, hắn rốt cuộc còn muốn nói gì nữa.
Trong trời cao, thanh âm Thiên Phong Chiến Thần tiếp tục truyền bá xuống dưới: "Ở Ngưu Đầu Sơn, ngươi liền nhát như chuột sớm đào tẩu. Lần này, ngươi đi Hách Liên gia ta khoe khoang uy phong. Đợi đến khi ta đến, ngươi lại co đầu rút cổ ở trong Vân Mộng Cổ thành. Ha ha, bây giờ ta đến đây, ngươi lại không dám chiến đấu. Ha ha, có bản lĩnh, ngươi liền vĩnh viễn co đầu rút cổ đi sao."
"Hách Liên, ngươi đừng ở chỗ này ta làm càn." Một tiếng gầm giận dữ cũng từ bên trong thành truyền bá hướng phía chân trời, đúng là thanh âm của Vân Mộng Chiến Thần.
"Mục lão nhi, đây là ân oán giữa ta và Đằng Thanh Sơn, có quan hệ gì đến ngươi?" Thanh âm Thiên Phong Chiến Thần như tiếng sấm cuồn cuộn vang lên: "Đằng Thanh Sơn, xem ra ngươi chỉ có thể tránh ở dưới sự che chở của Mục lão nhân. Ha ha, nhát như chuột, chỉ biết khi dễ người thường a. Đường đường Chiến Thần, lại làm ra danh hiệu là một Tối Cường Võ Thánh. Một chiêu đánh bại đệ tử Thiết Kiếm Võ Thánh của ta, rất có thể diện!"
"Một vị Chiến Thần, nếu một chiêu không đánh bại được Võ Thánh, đó mới là việc lạ. Khi dễ Võ Thánh, rất uy phong sao? Ha ha, buồn cười, buồn cười!"
"Ngươi đã nhát gan như thế, quên đi, cho dù ta đi một chuyến tay không cũng chẳng sao."
"Chẳng qua, từ hôm nay trở đi, ngươi mơ tưởng ở Hách Liên gia ta ra vẻ ta đây. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ ngụ ở trong Hách Liên phủ. Có bản lĩnh, ngươi cứ việc tới, ta sẽ tùy thời ứng chiến."
"Chẳng qua, ngươi nhát gan như thế, chỉ sợ là căn bản không dám đi khiêu chiến ta. Ha ha..."
Theo tiếng cười to vang lên trên bầu trời, Thiên Phong Chiến Thần cưỡi con đại hắc điêu to lớn bay về phương Bắc. Mà tiếng cười của hắn, vẫn không ngừng quanh quẩn khắp Vân Mộng Cổ thành.
*Tứ chi: hai chân hay tay
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký