Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62 - Đằng Thanh Sơn Thành Thân
ý bị Đằng Thanh Sơn nắm tay, lại nghe hắn nói thế khiến cả đầu ông ông một lần, lập tức ánh mắt nhuốm hồng, nước mắt không thể khống chế liền chảy xuống ràn rụa.
"Đừng khóc!" Đằng Thanh Sơn thấy thế, không khỏi càng thêm thầm hận bản thân. Gần ba năm a, sớm chiều ở chung, vậy mà không ngờ mình tàn nhẫn đối với nàng như vậy. Luôn miệng cái gì mà ca ca muội muội, nhìn như lễ độ kì thực lại tàn nhẫn đem giới hạn giữa hai người phân chia rành mạch a.
Mà Lý chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
"Ta nên cao hứng chứ." Lý lắc lắc đầu thầm nhủ, nước mắt tuôn rơi, trên mặt còn không nhịn được hiện lên vẻ kích động.
"Đằng đại ca, ngươi, ngươi có thể lặp lại lần nữa không?" Thân thể Lý cũng mơ hồ run rẩy một chút, sắc mặt ửng đỏ.
"Tiểu, ngươi nguyện ý gả cho Đằng Thanh Sơn ta, làm thê tử của Đằng Thanh Sơn ta chứ?" Đằng Thanh Sơn trịnh trọng lặp lại.
Lý tựa như khóc lại giống như cười(khóc vì sung sướng mà cười cũng vì vui mừng).
Bao lâu rồi, nàng chờ đợi đã biết bao lâu. Đằng Thanh Sơn vốn từng nói, quan hệ giữa hai người chỉ là ca ca cùng muội muội, Lý cũng không dám thổ lộ thêm, chỉ có thể chôn chặt ở trong lòng. Chỉ có đêm khuya khi mộng đẹp tới thăm, ở thời điểm đêm dài an tĩnh đó mới dám mơ tưởng nếu có một ngày Đằng đại ca của mình có thể hướng nàng cầu hôn, nàng chính là lập tức chết đi cũng cam tâm.
Không oán không hối hận mà chờ đợi, giờ giấc mộng đó không ngờ lại trở thành sự thật.
"Ta không phải đang nằm mơ chứ?" Lý không yên tâm hỏi nhỏ.
"Không phải đang nằm mơ." Đằng Thanh Sơn mỉm cười, âu yếm nhìn Lý: "Ngươi còn chưa nói có nguyện ý hay không gả cho ta." Lý liền phảng phất giống như một đứa trẻ, nặng nề gật đầu, đôi mắt đẹp tràn đầy nước mắt hiện lên vẻ hạnh phúc và hưng phấn trước nay chưa có.
"Ta nguyện ý, nguyện ý, nguyện ý!!!" Lý lập tức nói ba lần liền nguyện ý như sợ cho Đằng Thanh Sơn không nghe thấy.
"Chúc mừng lão sư, chúc mừng tiểu thư tỷ tỷ. A, nên gọi là sư mẫu rồi!" Dương Đông ở phía sau lập tức khom người vui vẻ nói.
"Chúc mừng đại thúc." Phó Vũ Bình cũng là vui vô cùng, còn hướng Lý nháy mắt mấy cái, khiến nụ cười trên mặt Lý càng tươi, phảng phất như một đóa hoa diễm lệ nở rộ.
"Lão sư, sư mẫu." Đằng Thú cũng khom người khô khan nói.
Lý vừa nghe, không khỏi nở nụ cười.
"Cả ba người các ngươi ra ngoài trước đi." Đằng Thanh Sơn vung tay lên, cười nói.
"Dạ, lão sư (đại thúc)." Đằng Thú, Dương Đông và Phó Vũ Bình ba người rời đi, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại có Đằng Thanh Sơn cùng Lý. Giờ phút này, trên mặt Lý tràn đầy vẻ thẹn thùng ửng đỏ. Không quản như thế nào, nàng cũng đã đáp ứng lời cầu thân của Đằng Thanh Sơn rồi, nói cách khác nàng đã sắp là thê tử của Đằng Thanh Sơn.
Quan hệ giữa hai người nay đã hoàn toàn khác trước.
"Tiểu, thật xin lỗi." Đằng Thanh Sơn nắm tay Lý, nhẹ giọng nói.
Lý vừa nghe, tựa hồ liên tưởng đến cái gì, ánh mắt không khỏi ửng đỏ, nhìn Đằng Thanh Sơn: "Đằng Thanh Sơn đại ca, ngươi có thể nói cho ta biết vì cái gì ta ở với ngươi lâu như vậy, còn có, lúc ở Cửu Châu ta và ngươi có nói qua nhưng ngươi lại bảo hai người chúng ta chính là ca ca cùng muội muội, bây giờ lại thay đổi như vậy, có thể nói cho ta biết là vì cái gì chứ?" Mặc dù lo lắng, nhưng Lý vẫn muốn hỏi.
Nàng là người dám yêu dám hận, không biết rõ ràng thì trong lòng nàng vẫn còn có một nút thắt.
"Tiểu." Đằng Thanh Sơn nắm tay Lý: "Chuyện tình cảm trên đời vốn luôn không rõ ràng. Kỳ thật gần ba năm nay, bản thân ta đối với ngươi chính mình cũng không biết là loại cảm tình gì nữa. Chẳng qua sau khi ngươi trúng độc của Thiên Phong gia tộc, ta lúc ấy không biết là loại độc dược nào, còn tưởng rằng ngươi đã chết. Giây phút đó liền khiến ta tỉnh ngộ ra." Đằng Thanh Sơn tự giễu cười: "Con người rất là kỳ quái, khi mất đi một thứ gì đó thì mới biết được sự trân quý của nó, còn khi nó ở trước mắt lại căn bản không hiểu được sự quan trọng." Đằng Thanh Sơn nói một hồi, sau đó liền đem Lý kéo vào lồng ngực: "Ta chính là loại người này, mất đi mới biết quý trọng. Hoàn hảo, Tiểu ngươi đã trở lại."
Bị Đằng Thanh Sơn ôm vào trong ngực, Lý có chút không tự nhiên, tâm thần run nhẹ nhưng cũng rất thoải mái: "Vậy muội không phải nên cám ơn vì Thiên Phong gia tộc đã hạ độc sao?" Lý hỏi lại.
Đằng Thanh Sơn không khỏi nở nụ cười.
"Đúng rồi, Tiểu." Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý: "Ngươi nói, chúng ta khi nào thì thành thân?"
Lý nghe xong, nhãn tình không khỏi sáng lên. Thành thân đối với một cô gái mà nói thì đó là thời khắc phi thường thần thánh, có thể nói là ngày đặc biệt và quan trọng nhất cuộc đời. Mặt Lý đỏ lên, thấp giọng ôn nhu nói: "Thanh Sơn, cái này ngươi tự mình quyết định đi, ta nghe theo ngươi là được." Thanh âm Lý ôn nhu, ngọt ngào gọi Thanh Sơn giống như đang làm nũng. Lúc này, Lý hiền thục giống như một cô dâu nhỏ đáng yêu.
"Vốn thành thân tốt nhất là có thể có cha mẹ hiện diện." Đằng Thanh Sơn nhìn xa xăm phía Nam: "Chẳng qua, ta muốn sau khi đạt tới Hư Cảnh mới có thể quay về Cửu Châu. Hơn nữa, chuyện của ta với Thiên Phong Chiến Thần cũng phải có một cái kết thúc. Còn có lão Uông phụ thân của A Đông, ta cũng không biết tin tức hiện tại của hắn. Đạt tới Hư Cảnh, nhanh thì một đến vài ngày là có thể đột phá, nhưng chậm thì rất khó nói." Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn Lý: "Ta không muốn để ngươi phải chờ lâu nữa. Trong mười ngày nửa tháng tới chọn một ngày tốt đi, thế nào?"
Nằm ở trong lồng ngực Đằng Thanh Sơn, bị Đằng Thanh Sơn chăm chú nhìn, Lý cảm thấy cả người cũng mềm nhũn ra.
"Ân." Lý chun mũi nhẹ nhàng đáp ứng.
Giờ phút này Lý vừa mới thức tỉnh, sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhè nhẹ lộ dáng vẻ rất yếu ớt. Loại yếu ớt này cộng thêm không khí vi diệu giữa hai người, khiến giờ phút này thậm chí cả hai còn đều có thể cảm giác được hô hấp của đối phương. Đằng Thanh Sơn cảm thấy trong cơ thể không khỏi mọc lên một cỗ nhiệt lưu. (dựng lên hay mọc lên nhỉ? - DG. Mọc lên, thưa DG - BD)
Đó là dục vọng!
"Tiểu yêu tinh." Đằng Thanh Sơn cúi đầu khẽ hôn xuống môi Lý.
Lý rùng mình, phảng phất như bị điện giật.
"Tiểu, nghỉ ngơi thật tốt đi, cố gắng bồi bổ thân thể, ngày thành thân nàng cần phải thật rạng rỡ xinh đẹp mới được." (Xinh đẹp thì cần gì bồi bổ thân thể, bồi bổ để thành thân làm gì ta không hiểu - DG... - Có thế mà cũng không hiểu, bồi bổ để... sinh em bé cho ĐTS chứ gì nữa -BD) Đằng Thanh Sơn đem Lý nhẹ nhàng ngã xuống giường, rồi sau đó giúp nàng đắp chăn cẩn thận.
Không biết khi nào thì Đằng Thanh Sơn đã ly khai.
Lý lăn mình tới bên cạnh cửa sổ, một cơn gió lạnh thổi vào khiến nàng giật mình tỉnh giấc.
"Ta, ta đang nằm mơ sao?" Lý sờ sờ môi. Từ lúc thức tỉnh đến bây giờ, Lý cũng cảm thấy choáng váng hồ hồ... Hết thảy, cũng tựa như một cơn mộng ảo.
"Ta, ta cùng Thanh Sơn, thành thân?"
Lý ngơ ngẩn ngồi ở đầu giường ôm chăn, miệng đẹp ngây ngô cười.
Chọn xong ngày, mùng sáu tháng năm Đằng Thanh Sơn liền cùng Lý thành thân. Đây chính là một đại sự kinh động đến cả Vân Mộng Chiến Thần. Nhưng chẳng qua, tại trên Đoan Mộc đại lục này Đằng Thanh Sơn có rất ít bằng hữu, hơn nữa theo ý nguyện của Đằng Thanh Sơn cùng Lý thì không cần tổ chức to tát gì, chỉ mời một vài người bạn tốt làm một cái lễ hôn nhân đơn giản mà thôi.
Mùng sáu tháng năm.
Cả trung tâm hoa viên bố trí đẹp đến mức không bút nào tả xiết*. Mục gia là loại quyền thế nào chứ? Ra lệnh một tiếng, chủ nhân hoa viên chẳng những vừa hết sức trọng thị lại cũng không tiếc thứ gì để chuẩn bị. Hơn nữa ngày này, khách nhân cũng không nhiều lắm, ngoại trừ Mục gia cùng Phó gia cũng chỉ có người của Đoàn gia.
"Nhất bái thiên địa!" Thanh âm vang dội quanh quẩn trong đại sảnh. Trong đại sảnh lúc này không hề ít khách khứa.
Lý hôm nay một thân đỏ thẫm, mũ phượng phủ đến tận vai, che khăn voan khiến khuôn mặt cũng thấy không rõ, chỉ lo cùng Đằng Thanh Sơn bái thiên địa.
Hôm nay cha mẹ hai bên đều không có mặt, chỉ còn cách bỏ qua lễ tiết bái cao đường (cha mẹ) này.
"Phu thê giao bái."
Đằng Thanh Sơn cùng Lý lập tức khom người, đối mặt nhau mà giao bái.
"Ta cũng coi như đã thành thân." Giờ phút này, tâm tình Đằng Thanh Sơn cũng rất là sung sướng. Lễ bái thành thân là tương truyền từ xưa, Đoan Mộc đại lục và Cửu Châu cũng phi thường giống nhau ở điểm này.
Bên cạnh đó, bọn người Phó Vũ Bình, Đằng Thú, thêm cả Mục Vân Ký cũng cười tủm tỉm, cả đám thấp giọng vui cười nói chuyện.
"Động phòng hoa chúc!"
...
Mang theo tân nương đưa vào tân phòng, nhưng chẳng qua Đằng Thanh Sơn lại phải đi ra ngoài tiếp rượu. Thường ngày, Đằng Thanh Sơn đối với việc bên ngoài cũng tương đối lạnh nhạt, nhưng hôm nay trên mặt cũng tươi hơn hớn.
Ban đêm.
Mang theo một thân đầy mùi rượu, Đằng Thanh Sơn đi vào tân phòng, thần trí phi thường thanh tỉnh.
Ánh sáng ngọn nến chiếu hồng toàn bộ tân phòng, còn có tân nương một thân hình yểu điệu đỏ thẫm ngồi ở đầu giường nhu thuận, không khí có vẻ rất khẩn trương.
Đằng Thanh Sơn có chút hoảng hốt. Cảnh tượng một màn ở kiếp trước, một màn ở kiếp nầy không ngừng liên tiếp hiện lên trong đầu hắn. Kiếp trước, hắn cùng thê tử Tiểu Miêu hai người khi kết hôn căn bản không có nghi thức gì, chỉ là thấu hiểu lẫn nhau mà thôi.
"Kiếp trước kiếp nầy, việc đã qua cho qua đi, hướng tới phía trước thôi." Đằng Thanh Sơn ánh mắt mơ hồ.
"Thanh Sơn." Lý cảm giác được Đằng Thanh Sơn tại tân phòng không nhúc nhích, nhịn không được mở miệng nói.
"Đừng nóng vội, ta đến đây." Đằng Thanh Sơn cười, cầm quả cân vải bên cạnh mũ cưới vén lên khăn voan của Lý, lộ ra khuôn mặt trong trắng bị nến chiếu rọi ửng hồng. Đôi mắt trong suốt của Lý nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn, có một tia ý mừng cũng có một tia lo sợ, vì nàng biết đêm nay sẽ phát sinh cái gì.
Đằng Thanh Sơn cười nói: "Mặc nhiều như vậy không nóng sao?" Nói xong liền giúp Lý cởi bỏ cúc áo của áo bào tân nương màu đỏ thẫm.
Lý phảng phất như một đứa trẻ, cúi đầu không nhúc nhích, mặc cho Đằng Thanh Sơn đùa nghịch, chỉ là toàn bộ khuôn mặt đều ửng hồng, đến cả hai bên tai cũng đỏ bừng. Áo bên ngoài bị cởi, xuyên qua nội y rộng thùng thình, mơ hồ có thể chứng kiến da thịt trước ngực Lý giống như bạch ngọc co dãn, lại còn có thể ngửi được từng đợt mùi thơm của xử nữ. (Lão nào bắt ta chạy lụt chương này thế hả trời... Trời ơi là trời con vẫn chưa có vợ - DG... Dạ, là BD ạ, và BD cũng chưa có vợ, BD cũng thấy nóng trong người và phải uống mấy... chục chai Dr.Thanh mới hạ nổi nhiệt đấy ạ)
Vù!
Hai tay Đằng Thanh Sơn dùng một chút lực, ôm lấy thân thể Lý. "Ân ~~" Lý không khỏi phát ra một tiếng động như là hừ mũi, lại xấu hổ đến mức nhắm chặt hai mắt lại.
"Sất!" Đằng Thanh Sơn vung tay lên, hai đạo Tiên Thiên chân nguyên liền đóng sa trướng lại.
Sa trướng hạ xuống, chỉ có thể chứng kiến trong giường mơ hồ có bóng người nhấp nhô. (Ực - DG... BD cũng - Ực)
Vù!
Quần áo từng cái từ trong sa trướng lăn xuống, rơi xuống dưới giường.
"Thanh Sơn..." Một thanh âm phảng phất như tiếng muỗi kêu quanh co vang lên.
"Ân?" Bên trong truyền đến thanh âm nghi hoặc của Đằng Thanh Sơn.
"Khăn trắng đâu?" Lý thấp giọng nói.
"Khăn trắng làm gì?" Đằng Thanh Sơn nghi hoặc.
"Nghiệm... Nghiệm cái kia a." Thanh âm xấu hổ và giận dữ vang lên. (Oh...my...god...-DG. Ôi...chúa...ơi-BD dịch luôn cho tất cả anh em đều biết)
Giờ phút này, đã gần như sắp giải thoát cho đám nguyên chất (ta dịch thế thôi anh em tự hiểu... không hiểu càng tốt... - DG. BD cũng chỉ lờ mờ hiểu thôi, anh em nào muốn hiểu rõ vui lòng PM DG hén) của mình, vậy mà... Đằng Thanh Sơn không khỏi ngạc nhiên. Hắn đột nhiên nhớ tới.... thành thân có rất nhiều trình tự, lúc này đây chính mình đã có thể bỏ qua nhiều cái. Mà thành thân, đặc biệt là nghiệm thân* khi động phòng càng là tiết mục phi thường trọng yếu. Chẳng qua... Đằng Thanh Sơn có tư tưởng hiện đại, hơn nữa đây là lần đầu tiên thành thân, hoàn toàn không có kinh nghiệm.
"Cần khăn trắng làm gì?" Đằng Thanh Sơn lắc đầu, hỏi.
"Ta muốn a." Lý Quân giờ phút này có chút kiên trì không được.
Đằng Thanh Sơn đột ngột trùm chăn, đem chính mình cùng Lý Quân hoàn toàn bao lại: "Khỏi quản cái gì khăn trắng đi..."
Lý Quân giờ phút này đã phát không ra tiếng...
Chỉ có thể bất đắc dĩ ngượng ngùng "Ân" một tiếng...
* Đẹp đến mức không bút nào tả xiết: ý nói là quá đẹp.
*Nghiệm thân: ý nói kiểm nghiệm sự trong trắng của một cô gái khi mới lấy chồng. Một tấm khăn trắng được trải dưới giường đôi tân lang và tân lương, hoặc ngày nay là drap (ga nệm giường) màu trắng trong buổi tối đầu tiên của hai vợ chồng để xem cô gái còn trong trắng hay không.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký