Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48 - Chiếm Lĩnh Thành Công
ứng ở trên đỉnh núi, Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía Tây.
"Là quân đội của Đoàn gia."
Đằng Thanh Sơn liếc mắt một cái liền nhận ra, một chi quân đội từ cửa bên phía tây Hỏa Lưu Thiết Hạp Cốc đang chém giết tiến vào, đúng là liên quân Đoàn gia cùng Phó gia. Bởi vì ban đầu Đằng Thanh Sơn đã phá hỏng cửa vào bên phía đông, nên hiện giờ, bên trong Hạp Cốc, một phương quân sĩ của Đạm Thai gia ba nhà gần mấy ngàn người không có sự trợ giúp từ phía sau, giống như suối nước không nguồn!
"Chạy mau a!"
"Nhanh lên."
Các quân sĩ hốt hoảng cố gắng tìm đường thoát ra, vượt qua đại lượng núi đá đang chặn bên ngoài. Một số ít quân sĩ tay chân linh hoạt may mắn chạy thoát thân. Nhưng tuyệt đại đa số quân sĩ căn bản không có cơ hội trốn ra được.
"Ai hàng sẽ không giết! Ai hàng sẽ không giết! Ai hàng sẽ không giết!..."
Liên quân Phó gia cùng Đoàn gia, liên tục phát ra những tiếng gầm đinh tai nhức óc, đồng thời quơ chiến đao, trường thương một đường giết chóc thẳng về phía trước. Hàng loạt các quân địch không có biện pháp chạy trốn, sợ tới mức chỉ có thể ném binh khí quỳ trên mặt đất. Phàm là quân địch đã quy hàng như vậy, các quân sĩ Phó gia cùng Đoàn gia tự nhiên sẽ đi vòng qua, tha chết cho bọn họ.
Trên Đoan Mộc đại lục, hàng trăm gia tộc đấu tranh, đã hình thành thói quen thu nạp các quân sĩ quy hàng để tăng cường quân đội cho chính mình.
Dù sao, thế trận hỗn loạn như thế, các quân sĩ này cũng không có khả năng chống lại, biết rõ như vậy mà còn phản kháng thì hẳn là phải chết.
...
Giờ phút này, phía trên đỉnh núi bắc ải sơn, ban đầu một phương nhân mã của ba nhà Đạm Thai gia, Ngô gia, Đổng gia còn chiếm cứ ưu thế. Nhưng bởi vì Đằng Thanh Sơn xuất thủ ngăn chặn cửa vào phía đông, các quân sĩ không còn được trợ giúp, khiến cho các quan quân một phương ba nhà bọn họ thấp thỏm lo âu, sĩ khí đại giảm. Hiện giờ, một phương bên Thiết Kiếm Võ Thánh ưu thế đang không ngừng gia tăng, còn một phương quân sĩ bên Đạm Thai gia thì ngược lại, thậm chí còn chuẩn bị đầu hàng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ trong thời gian là một chén trà nhỏ, một phương bên Thiết Kiếm Võ Thánh hoàn toàn có thể chiếm lĩnh bắc ải sơn.
Đáng tiếc, sự thật cũng không phải là tốt đẹp như bên Thiết Kiếm Võ Thánh bọn họ mong muốn •
"Lên!"
"Nhanh, tiếp tục."
Trong khi liên quân Đoàn gia và Phó gia đồng thời tiến vào Hạp Cốc, không ít tinh anh quân sĩ của hai nhà nhanh chóng dọc theo cây cầu bện từ dây thừng do ba nhà Đạm Thai lưu lại, nhanh chóng leo lên trên đỉnh bắc ải sơn.
"Giết!"
"Đi tìm chết đi."
Liên quân Đoàn gia và Phó gia, một phương các quân sĩ tinh anh cũng nhanh chóng hướng về phía quân địch mà chém giết đi tới. Bên trong giữa các tinh anh quân sĩ có một số binh lính đặc thù - Nhóm binh lính này đều cầm trong tay những khảm đao to lớn, bên hông còn có đeo hai thanh búa nhỏ, mặc áo giáp kỳ lạ màu ngăm đen bao trùm toàn thân!
Nhóm quân sĩ đặc thù này vẻ mặt lạnh lùng, chỉ biết quơ khảm đao trong tay.
Vèo! Vèo! Vèo!
Hoặc là đem địch nhân chém thành hai nửa, hoặc là chém rớt đầu chúng...
Nhóm các quân sĩ này lạnh lùng cầm khảm đao to lớn trong tay chém giết, làm cho quân sĩ bên Đoàn gia, Phó gia khoảnh khắc chiếm được ưu thế, hơn nữa còn lấn áp một phương các quân sĩ của Thiết Kiếm Võ Thánh không ngừng lui về phía sau.
"Thật sự là lợi hại, đây là một chi quân đội đặc thù của gia tộc nào?" Đằng Thanh Sơn trong lòng tán thưởng. "Kỷ luật nghiêm minh, cả đám đều giết địch một cách lạnh lùng, giống như những người máy, hơn nữa quơ thanh đao to lớn mà thoải mái như vậy... Rất hiển nhiên, mỗi một binh lính tối thiểu đều là nhị lưu vũ giả."
Nhóm quân đội đặc thù trước mắt này, luận về tố chất hiển nhiên đủ để tranh đua cùng Hắc Giáp Quân của Quy Nguyên Tông!
"Là Thần Đao Vệ của Phó gia, hay Vân Mộng Vệ của Húc Nhật thương thành?" Đằng Thanh Sơn biết, liên quân bên phía mình có hai đội quân đặc thù, chẳng qua hai đội quân này, hắn đều chưa từng gặp qua...Chẳng qua nghe ý tứ của Mục Vân Ký... Hiển nhiên luyến tiếc không muốn Vân Mộng Vệ xuất thủ, phỏng chừng đây là Thần Đao Vệ!
"Phó gia... Một tiểu gia tộc vẻn vẹn chỉ chiếm lĩnh tòa thành nhỏ, không ngờ có thể bồi dưỡng ra quân đội lợi hại như vậy. "
"Phó gia này, biểu hiện không đơn giản giống như vẻ bên ngoài a." Đằng Thanh Sơn trong lòng cảm thán.
Bên trong một phương quân đội của Thiết Kiếm Võ Thánh.
"Hách Liên huynh, bắc ải sơn sắp bị Đoàn gia chiếm lấy rồi, Hàn Vũ Vệ cũng mới tới, tại sao còn không cho 'Hàn Vũ Vệ' động thủ đi?"
Hạ Hầu An cũng nóng nảy.
Nghiêm Bạch Thú cũng lo lắng nhìn Thiết Kiếm Võ Thánh:
"Hách Liên huynh, phía trước có một đội quân đặc thù dùng đao lớn rất lợi hại, chỉ có Hàn Vũ Vệ mới có thể đối phó nổi!"
"Vô dụng thôi."
Thiết Kiếm Võ Thánh nhìn bắc ải sơn phía xa nói.
"Ban đầu quân đội của ba nhà Đạm Thai gia bọn họ đột nhiên đánh lén, cũng may mắn có nhóm Hàn Vũ Vệ dẫn dắt những quân sĩ khác, mới có thể đứng vững trước công kích của bọn họ, chúng ta mới có thể chuyển từ phòng thủ sang phản công. Mà hiện tại, tuy rằng Hàn Vũ Vệ từ chiến tuyến đó chạy qua đây, nhưng là Đằng Thanh Sơn hắn đang ở trên đỉnh núi."
"Có Đằng Thanh Sơn, lại thêm đội quân dùng đại đao kia không biết từ đâu chui ra, Hàn Vũ Vệ có tiếp tục xông vào cũng là chịu chết."
Thiết Kiếm Võ Thánh lắc đầu nói.
"Chẳng lẽ chúng ta lại chịu nhận thua như vậy?"
Nghiêm Bạch Thú vội vàng nói.
"Đương nhiên không!"
Thiết Kiếm Võ Thánh ánh mắt phát lạnh, trầm thấp nói:
"Thiên Phong gia tộc chúng ta tuyệt đối không có khả năng nhận thua, chẳng qua, tình huống hiện tại rõ ràng bất lợi đối với chúng ta, căn bản không thích hợp cường công! Húc Nhật thương thành này quả nhiên rất lợi hại... Không ngờ có thể đào tạo ra một chi quân đội đặc thù như vậy, còn có Tối Cường Võ Thánh Đằng Thanh Sơn phối hợp!"
Phó gia có "Thần Đao Vệ", chính là một đại bí mật!
Húc Nhật thương thành có thể tra xét được, chẳng qua Thiên Phong gia tộc lại không tra ra được.
"Hiện tại, chúng ta chỉ có thể tạm thời lui binh!"
"Chúng ta không cam lòng, ba nhà Đạm Thai gia đồng dạng cũng không cam lòng!"
Thiết Kiếm Võ Thánh ánh mắt sáng quắc, nhìn bắc ải sơn phía xa.
"Đằng Thanh Sơn này tuy là lợi hại, nhưng là... Đến lúc, chúng ta một phương cùng ba nhà Đạm Thai bọn họ một phương liên minh, hơn ba mươi vạn đại quân đồng thời áp bách! Ta cũng không tin, vẻn vẹn một phía Đoàn gia, và một đám yếu đuối chính là Phó gia, có thể chống đỡ nổi!"
Tình huống quả nhiên như Thiết Kiếm Võ Thánh dự liệu, trong quá trình tranh bá thiên hạ, rất khó có địch nhân vĩnh viễn.
Lúc trước ba nhà Đạm Thai bọn họ, cùng Thiết Kiếm Võ Thánh một phương chém giết lẫn nhau.
Nhưng là hiện tại... Đoàn gia, Phó gia đã chiếm lĩnh được Hỏa Lưu Thiết Hạp Cốc, điều này làm ba nhà Đạm Thai bọn họ cùng với Thiết Kiếm Võ Thánh một phương có chung mục tiêu, chung một kẻ địch là - liên quân Đoàn gia và Phó gia!
Bên trong Hỏa Lưu Thiết Hạp Cốc.
"Ha ha, Đằng tiên sinh, lần này, góp công lớn nhất chính là tiên sinh đấy."
Mục Vân Ký cười lớn đi tới, bên cạnh hắn, Phó Đao, Phó Vân Triển cùng Đoạn Thạch Tấn ba người cũng đều là vẻ mặt tươi cười. Phó Đao lại cười ha ha nói:
"Tiên sinh dậm chân một cái, thật đúng là đất rung núi chuyển a."
Đằng Thanh Sơn cũng nở nụ cười
Tất cả mọi người đều đang vô cùng cao hứng... Bởi vì bọn họ đã chiếm lĩnh thành công Hỏa Lưu Thiết Hạp Cốc.
"Hiện tại, Hỏa Lưu Thiết Hạp Cốc này đã là của chúng ta."
Mục Vân Ký nhìn phiến Hạp Cốc nhiễm đầy máu, vui sướng cười nói, hắn biết... Bên dưới Hạp Cốc ngầm có chứa quăÌ£ng moÌ0 Hỏa Lưu Thiết vô cùng trân quý.
"Bây giờ còn không thể cao hứng quá sớm được."
Đoạn Thạch Tấn nói.
"Ân." Phó Đao cùng Mục Vân Ký cũng gật đầu.
"Chúng ta chiếm lĩnh Hỏa Lưu Thiết Hạp Cốc, không quản là Nghiêm gia, Hạ Hầu gia, hay Đạm Thai gia, Ngô gia, Đổng gia, bọn họ cũng không có khả năng tâm bình khí hòa (vui vẻ, yên ổn) rời đi."
Mục Vân Ký trịnh trọng nói:
"Khả năng lớn nhất có thể xảy ra, chính là năm gia bọn họ cùng liên minh, sẽ bao vây chặt chẽ quanh Hỏa Lưu Thiết Hạp Cốc, chẳng qua chúng ta ... Cũng không sợ bọn họ!"
Mục Vân Ký lộ ra nụ cười.
"Ha ha, chiếm lĩnh Hỏa Lưu Thiết Hạp Cốc còn làm được, chẳng lẽ lại sợ thủ không được?"
Phó Đao cũng nở nụ cười.
"Đoàn huynh."
Mục Vân Ký nhìn về phía Đoạn Thạch Tấn.
"Hỏa Lưu Thiết Hạp Cốc hai bên bắc ải sơn, nam ải sơn, trên đỉnh hai tòa núi lớn này, ngươi đảm nhận phòng thủ. Cụ thể, tại trên bắc ải sơn, ngươi an bài năm nghìn quân sĩ. Phía trên nam ải sơn, ngươi an bài tám trăm quân sĩ. Ngươi quản lý sao cho lúc nào cũng phải đủ số lượng quân sĩ như vậy... Phàm là có bất kỳ địch nhân nào xông tới, cũng bắn, đánh cho chúng lui xuống!"
"Yên tâm, việc nhỏ ấy cũng dễ dàng thôi."
Đoạn Thạch Tấn tự tin nói.
Một khi phòng thủ tại bên trên núi cao, phía sau lại có trợ giúp cuồn cuộn không ngừng, khả năng địch nhân có thể đánh hạ rất khó xảy ra!
"Phó tiên sinh."
Mục Vân Ký nhìn về phía Phó Đao.
"Cửa vào phía đông tuy đã bị Đằng tiên sinh phá hỏng, chẳng qua... đống đổ nát này cũng chỉ cao khoảng mấy trượng, quân đội đối phương vẫn có thể vượt qua dễ dàng. Cho nên, con đường phía đông này sẽ giao cho Phó gia ngươi bảo vệ, nhất định không được để cho địch nhân tiến vào Hạp Cốc."
"Không thành vấn đề."
Phó Đao tự tin cười.
Cửa vào phía đông rộng cũng chỉ hơn mười trượng, lại bị phá hỏng.
Nếu phái mấy trăm Thần Đao Vệ phòng thủ tại đấy, đến bao nhiêu người chỉ sợ có thể chém chết bấy nhiêu người.
"Hiện tại, nguy hiểm nhất chính là cửa vào phía tây!"
Mục Vân Ký nhìn xa xa phía Tây.
"Nam ải sơn kéo dài hơn ba trăm trượng, mà bắc ải sơn lại kéo dài đến gần bốn trăm trượng. Hai bên chiều dài không đồng nhất... Mà quân chúng ta cộng lại cũng gần mười vạn đại quân, trong Hạp Cốc tuy rằng không nhỏ, nhưng vẫn không đủ chỗ cho tất cả quân sĩ. Sẽ có không ít quân sĩ phải ở bên ngoài Hạp Cốc."
"Muốn ngăn trở công kích của quân địch, rất khó khăn a."
...
Tại thời điểm khi Đằng Thanh Sơn đi đến cửa vào phía tây, rốt cục cũng đã biết tại sao Mục Vân Ký lại lo lắng.
Nam ải sơn cùng bắc ải sơn nếu có chiều dài khoảng trăm trượng, thì mới đủ chỗ cho tất cả mọi người, đến lúc đó phòng ngự sẽ đơn giản hơn nhiều. Nhưng hiện tại... Đoàn gia cùng Phó gia, chỉ có thể dùng các tảng đá ở bên ngoài lập thành thành lũy* đơn giản để có nơi phòng ngự. Đại lượng quân sĩ chỉnh tề phòng thủ ở phía sau.
Buổi chiều cùng ngày.
Bên ngoài thành lũy phía tây, đại lượng quân đội của địch đã tập kết, giờ phút này, năm đại gia tộc hiển nhiên đã hình thành một đoàn thể.
"Đoạn Thạch Tấn, Phó Đao!"
Ngô gia gia chủ 'Ngô Bạch Vĩ ' đứng ở bên cạnh nữ Võ Thánh, cao giọng gọi:
"Hỏa Lưu Thiết quăÌ£ng moÌ0 này cũng không phải là hai nhà các ngươi có thể độc chiếm! Các bên chúng ta hay là ngồi lại một chỗ, thương lượng chia phần quăÌ£ng moÌ0 cho đồng đều, như thế không phải là tốt nhất hay sao?"
Phía sau thành lũy, Đoạn Thạch Tấn, Phó Đao, Mục Vân Ký cùng Đằng Thanh Sơn đứng chung một chỗ. Lý và Đằng Thú cũng ở bên cạnh bọn họ.
"Ha ha... Ngô Bạch Vĩ, tại sao lúc trước các ngươi không muốn cùng Phó gia ta liên kết. Giờ lại muốn nói chuyện chia phần quăÌ£ng moÌ0?"
Phó Đao nở nụ cười.
"Ha ha... Ta hiện tại đã chiếm được quăÌ£ng moÌ0 này, ngươi lại nói muốn chia phần với ta, ngươi nghĩ ta dại vậy sao? Ngươi có phải là tên ngu ngốc hay không vậy? Ha ha..."
Phó Đao cười to, làm phía đối diện, Ngô Bạch Vĩ ở trong giữa đám quân đội sắc mặt khó coi.
"Đoạn Thạch Tấn, Phó Đao, như thế nào? Các ngươi thật sự muốn máu chảy thành sông sao?"
Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên, đúng Nghiêm Bạch Thú đang giận dữ lên tiếng.
"Có phải là máu chảy thành sông hay không, là do các ngươi quyết định!"
Đoạn Thạch Tấn cất cao giọng:
"Nếu các ngươi không đánh, chẳng lẽ chúng ta ngược lại đi công kích các ngươi hay sao?"
Thanh âm song phương quanh quẩn tại trên bầu trời Ngưu Đầu Sơn.
"Đoạn Thạch Tấn, Phó Đao, các ngươi đừng nghĩ có thể lấy trứng chọi đá."
Đổng gia đại trưởng lão ánh mắt lãnh lệ cũng đảo qua, nhưng khi hắn thấy Đằng Thanh Sơn không khỏi nheo mắt. Lúc trước, khi Đằng Thanh Sơn xông vào bắt Đổng Triết Tử, đã một cước đá bay hắn.
Lúc này, song phương đối lập, hiển nhiên không ai nhường ai.
Bên trong hàng phòng ngự.
"Đằng tiên sinh."
Mục Vân Ký thấp giọng nói.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn nhìn về phía hắn.
"Đằng tiên sinh, ban đầu ta đã nói, lúc nguy cấp mới mong tiên sinh mời hỏa diễm thần điểu ra tay! Hiện giờ, nghĩ muốn phòng ngự trước công kích của nhiều quân sĩ như vậy, nếu theo kế hoạch lúc đầu của ta, sẽ khiến cho Vân Mộng Vệ quân chết không ít. Chẳng qua, nếu mời hỏa diễm thần điểu xuất thủ, hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều."
Mục Vân Ký thấp giọng nói.
Đằng Thanh Sơn nhìn thấy xa xa, địch quân trùng trùng điệp điệp, vô tận quân sĩ liếc mắt nhìn không thấy cuối.
Nếu các quân sĩ này một khi bị Thanh Loan hỏa thiêu... Kết quả sẽ ra sao?
Thành lũy ở đây không phải là thành lũy của tòa thành, chỉ là chất đá để cản trở bước tiến công của địch. Như chất bao cát hay đứng phía sau mô đất để phòng thủ mà thôi.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký