To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46 - Tiên Phong Cực Mạnh
ân Ký."
Đằng Thanh Sơn nhìn Mục Vân Ký.
"Ý của ngươi là, Đoàn gia được chia hai thành, Phó gia được một thành rưỡi, ta có hai thành còn Mục gia ngươi bốn thành rưỡi?"
"Ân." Mục Vân Ký mỉm cười gật đầu.
Hắn đinh ninh rằng Đằng Thanh Sơn một mình một người mà được chia một phần hoàn toàn bình đẳng với Đoàn gia phải xuất động đến tám vạn đại quân, Đằng Thanh Sơn nên thỏa mãn.
"Vân Ký."
Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm đối phương.
"Ta muốn ba thành!"
"Ba thành?"
Không quản là Phó Đao, Phó Vân Triển, hay Đoàn Thạch Tấn, thậm chí Mục Vân Ký, đều là chấn động.
Đoàn gia cùng Phó gia cộng lại mới ba thành rưỡi, Đằng Thanh Sơn một người muốn chiếm ba thành?
"Tiên sinh, cái này... này không thể được."
Mục Vân Ký cười khổ nói, trước đó Húc Nhật thương thành cùng Đoàn gia đã có ước định Đoàn gia vô luận thế nào đều được chia hai thành, không có khả năng bớt. Còn Phó gia, hắn Mục Vân Ký vừa rồi cũng đã đáp ứng một khi Phó gia xuất ra Thần Đao Vệ liền cũng tính cho bọn hắn một thành rưỡi.
Nếu cấp Đằng Thanh Sơn ba thành, như vậy... Mục gia chỉ còn lại có ba thành rưỡi!
"Cái này tuyệt đối không được."
Mục Vân Ký lắc đầu.
"Đằng tiên sinh, xin đừng làm ta khó xử. Mục gia ta như vậy vẻn vẹn có được bốn thành rưỡi đã là điều kiện tối thiểu."
"Điều kiện tối thiểu?"
Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói:
"Vậy ta cũng lùi một bước nhỏ, Vân Ký, những cái khác ta không quản, nhưng là nếu ngươi muốn ta gia nhập liên minh, vậy rất đơn giản! Ta muốn phần của ta là ba thành. Tuy nhiên nếu phần ba thành này vượt qua mười vạn cân Hỏa Lưu Thiết, ta cũng chỉ lấy vẻn vẹn mười vạn cân Hỏa Lưu Thiết thôi, phần còn dư ra sẽ cho Mục gia ngươi."
"Nếu điều kiện này của ta không được đáp ứng, vậy việc này bỏ đi."
Đằng Thanh Sơn nói.
"Này..."
Mục Vân Ký chần chờ.
Nếu Đằng Thanh Sơn nhất quyết đòi ba thành, Mục Vân Ký hắn thật đúng là không có biện pháp đáp ứng. Chẳng qua điều kiện lúc này của Đằng Thanh Sơn còn có thể cân nhắc.
Ba thành này nếu ít hơn mười vạn cân, như vậy Đằng Thanh Sơn sẽ lấy ba thành.
Nếu phần ba thành này vượt qua mười vạn cân.
Hắn cũng chỉ lấy vẻn vẹn mười vạn cân Hỏa Lưu Thiết!
"Tiên sinh, người thật sự làm ta quá khó xử a."
Mục Vân Ký bất đắc dĩ cười khổ nói.
Bên cạnh bọn Phó Đao, Phó Vân Triển cùng Đoàn Thạch Tấn ba người cũng không có hé răng, bọn họ biết... Đây là giao dịch giữa Đằng Thanh Sơn cùng Húc Nhật thương thành Mục gia, nếu Đằng Thanh Sơn được chia nhiều hơn thì phần của Húc Nhật thương thành sẽ ít đi. Riêng phần của Đoàn gia và Phó gia đã được xác định rồi.
"Ba vị, có thể ra ngoài trước một chút được không?"
Mục Vân Ký quay đầu nhìn về phía ba người kia.
"Ha ha, đi thôi, để ngươi cùng tiên sinh tán gẫu."
Phó Đao cười cười mang theo Phó Vân Triển đi trước rời khỏi lều lớn, Đoàn Thạch Tấn cũng rời đi theo.
Trong lều lớn vẻn vẹn còn lại Đằng Thanh Sơn cùng Mục Vân Ký.
"Vân Ký, ngươi thấy sao?"
Đằng Thanh Sơn nhìn Mục Vân Ký.
Mục Vân Ký bất đắc dĩ nói:
"Đằng tiên sinh, ta nói một câu thật lòng... Lần này gia tộc để ta tới đây có chỉ thị cho dù là nể mặt tiên sinh bao nhiêu đi nữa thì Mục gia chúng ta ít nhất cũng phải có được được bốn thành! Đây đã là điều kiện tối thiểu... Tiên sinh người hiện tại muốn ba thành, như vậy Mục gia ta vẻn vẹn chỉ được có ba thành rưỡi. Điều này..."
"Vân Ký, quăÌ£ng moÌ0 Hỏa Lưu Thiết này trữ lượng nếu nhiều đến mức một hai thành đã là mười vạn cân, lúc đó ta vẻn vẹn lấy có mười vạn cân Hỏa Lưu Thiết, vậy Mục gia ngươi không phải buôn bán có lời sao?"
Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Đằng tiên sinh."
Mục Vân Ký hít sâu một hơi, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
"Lần này chúng ta Mục gia hao phí không ít tinh lực, vì Đoàn gia chuẩn bị ra không ít áo giáp thượng đẳng. Thêm nữa Mục gia ta còn điều động một ngàn năm trăm 'Vân Mộng Vệ' tới đây để chuẩn bị tại thời khắc mấu chốt sử dụng... Lấy thực lực những đại gia tộc khác nếu sống mái với nhau chúng ta cho dù tìm được quăÌ£ng moÌ0, Vân Mộng Vệ của Mục gia ta cũng phải hi sinh không ít."
"Tiên sinh, ngươi không phải có một thần điểu có thể phun ra ngọn lửa hay sao?"
Mục Vân Ký hỏi.
"Là Mục Vọng lão ca nói cho tiểu tử ngươi?"
Đằng Thanh Sơn cười.
Lúc trước Thanh Loan xuất thủ đánh lui Lục Túc Đao đã hiển lộ thực lực trước mắt Đằng Thanh Sơn cùng đại trưởng lão Mục Vọng. Mục Vọng đối với thần điểu 'Thanh Loan' chỉ sợ là cả đời cũng không có khả năng quên.
"Là lão sư nói."
Mục Vân Ký gật đầu.
"Vân Mộng Vệ này Mục gia ta huấn luyện được cũng phi thường khó khăn... Nếu Đằng tiên sinh, tại thời điểm mấu chốt khi đại quân hai bên chiến đấu có thể mời thần điểu kia phun lửa hỗ trợ... Ta nghĩ hiệu quả khi ấy khẳng định so với một ngàn năm trăm Vân Mộng Vệ của ta còn muốn tốt hơn! Nếu được như vậy, yêu cầu kia của Đằng tiên sinh đề ra, ta đáp ứng."
Mục Vân Ký nhìn lại Đằng Thanh Sơn.
"Đây đã là ta tự chủ trương mà quyết định, xin tiên sinh cân nhắc."
"Thanh Loan?" Đằng Thanh Sơn tự nhủ một lần.
Từ trong tay Mục gia muốn đạt được ba thành đích thật là khó như lên trời. Cho nên Thanh Loan... khiến Thanh Loan triển lộ điểm thực lực này cũng không có chỗ hại nào, hơn nữa như vậy cũng có tác dụng uy hiếp các đại gia tộc trên Đoan Mộc đại lục một chút.
"Được."
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
"Ha ha..."
Mục Vân Ký nở nụ cười.
"Tốt lắm, nói như vậy liền quyết định. Mục gia ta sẽ chiếm phần định mức là ba thành rưỡi, Đoàn gia hai thành, Phó gia một thành rưỡi, tiên sinh ba thành! Đương nhiên, nếu phần ba thành đó vượt qua mười vạn cân, tiên sinh chỉ có thể lấy mười vạn cân Hỏa Lưu Thiết, còn lại về Mục gia ta."
"Ân." Đằng Thanh Sơn gật đầu.
"Đoàn huynh, Phó tiên sinh, vào đi."
Mục Vân Ký quay đầu cao giọng hô.
Từ đó, Đoàn gia, Phó gia, Húc Nhật thương thành cùng với Đằng Thanh Sơn, bốn bên quyền lợi chia chác đã được định ra!
Kỳ thật chạng vạng tối cùng ngày, trong một lều lớn của Đạm Thai gia tộc.
"Ha ha... Đạm Thai huynh, Đổng trường lão, chúng ta ba phương liên thủ, đúng là có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi."
Ngô gia gia chủ "Ngô Bạch Vĩ" vui sướng cười.
"Hôm nay chúng ta ba nhà cộng lại đã vượt qua hai mươi vạn binh mã. Đã xấp xỉ hơn một nửa tất cả binh mã của bảy gia tộc tranh đoạt lần này, quặng mỏ Hỏa Lưu Thiết này nhất định là nằm trong tay rồi a."
Lão giả tóc bạc áo trắng nọ chính là Đổng gia đại trưởng lão.
Từ sau khi Đổng Triết Tử bị bắt đi, Đổng gia tân nhậm gia chủ uy tín còn chưa đủ, đại sự như vậy mà nói đều do vị đại trưởng lão này làm chủ, gia chủ Đổng gia chỉ ở một bên nghe.
"Mọi người cũng tuyệt đối không nên coi thường người khác."
Trung niên mũi ưng gầy yếu mỉm cười.
"Theo ta phỏng đoán, không quản là Thiên Phong gia tộc, hay Húc Nhật thương thành, chỉ sợ cũng không cam lòng để quăÌ£ng moÌ0 đến tay chúng ta. Cho nên sẽ ngầm ủng hộ những gia tộc khác đến tranh đoạt."
"Có Thiên Phong gia tộc cùng Húc Nhật thương thành ủng hộ, tuy rằng chúng ta nhân mã ba nhà đã áp đảo nhưng vẫn không thể lơ là."
Người trung niên mũi ưng nhắc nhở.
"Ân "
Lão giả tóc bạc cùng Ngô Bạch Vĩ cũng gật đầu đồng ý.
"Dựa theo kế hoạch, rạng sáng ngày mai sẽ lấy tên lệnh làm hiệu, phát động công kích."
Trung niên nhân mũi ưng nói.
"Thừa dịp Đằng Thanh Sơn hiện tại không có ở bắc ải sơn, chúng ta nhất định phải chiếm được nơi đó."
Ngô Bạch Vĩ cũng gật đầu.
"Nếu có mấy ngàn nhân mã đóng tại trên đỉnh bắc ải sơn đó thì cho dù Tối Cường Võ Thánh 'Đằng Thanh Sơn' kia trở lại cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi. Tối Cường Võ Thánh thì sao chứ? Đối mặt với hàng ngàn hàng vạn đại quân cũng là không có biện pháp mà thôi!"
"Ân."
Nhóm thủ lĩnh ba đại gia tộc này cũng có khát vọng chiếm lĩnh bắc ải sơn nọ. Bọn họ tin tưởng vững chắc rằng lấy thực lực đại quân mà ba nhà bọn họ liên hợp lại một khi chiếm cứ xong ngọn núi nọ, như vậy mỏ quặng chính là của bọn họ!
...
Phó gia quân doanh, trong trướng bồng (lều lớn trong doanh trại) của Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn bên cạnh đặt Khai Sơn Thần Phủ, hắn bản thân lại khoanh chân ngồi nhắm mắt tu luyện. Cũng không biết giờ phút này trong đầu hắn rốt cuộc hiện lên loại tuyệt diệu phủ pháp hay quyền pháp nào. Từng chiêu từng chiêu phủ pháp hiện lên trong đầu rồi sau đó được tách ra, đem đi tinh luyện rồi mới có thể lĩnh hội ra ý cảnh đích thực của chiêu phủ pháp này.
Bất tri bất giác, một đêm đã qua.
"Giết!!!"
Rất đột ngột, trời chưa còn chưa sáng, sau một tiếng huýt gió chói tai liền vang lên những tiếng reo hò đinh tai nhức óc.
"Sao lại thế này, đã đánh nhau sao?" Đằng Thanh Sơn lắp bắp kinh hãi, mặt đất cũng ẩn ẩn có chút chấn động.
Vù!
Đằng Thanh Sơn mở cửa lều lập tức đi ra ngoài.
"Đằng đại ca."
"Tiên sinh."
Lý Quân cùng Phó Đao từ hai hướng cơ hồ đồng thời đi tới, giờ phút này trên bầu trời vẫn có thể thấy trăng và sao, trời vẫn còn chưa sáng hẳn.
"Đánh nhau, là hướng bắc ải sơn."
Phó Đao nhìn lướt về phía đông bắc.
"Có thể là Nghiêm gia, Hạ Hầu gia tộc, cùng Thai gia đã bắt đầu đánh nhau."
Đến tận lúc này Phó Đao cũng còn chưa biết chuyện Thai gia, Ngô gia, Đổng gia đã kết minh, trở thành một cổ thế lực lớn nhất hiện nay.
"Chúng ta đừng vội."
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía đông bắc.
"Đợi lát nữa Mục Vân Ký sẽ chạy tới đây thôi."
Quả nhiên không ngoài dự liệu, sau thời gian vẻn vẹn một chén trà Mục Vân Ký đã chạy tới.
"Đằng tiên sinh, Phó tiên sinh."
Mục Vân Ký vẻ mặt hiện lên nụ cười.
"Nhìn bộ dáng Mục huynh đệ quả là tin tưởng mười phần a, xem ra lần này Hỏa Lưu Thiết quăÌ£ng moÌ0 là vật trong bàn tay chúng ta rồi."
Phó Đao không khỏi cười nói.
"Có Đằng tiên sinh dốc sức tương trợ, ta mới có mười phần tin tưởng."
Mục Vân Ký tươi cười nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
"Mục Vân Ký, ngươi muốn Đằng đại ca làm cái gì?"
Lý Quân kinh ngạc nói:
"Không vội, thời điểm còn chưa tới."
Mục Vân Ký quay đầu nhìn về phía Phó Đao.
"Phó tiên sinh, Thần Đao Vệ của Phó gia các ngươi cũng chuẩn bị tốt rồi chứ?"
"Mục huynh đệ, ngươi cũng đừng khiến cho nam nhân Phó gia ta đi chịu chết đó."
Phó Đao sắc mặt trịnh trọng hẳn lên, rất hiển nhiên... Làm một ví dụ, thực tế rất ít gia tộc nhỏ có quân đội đủ để khiến cho Húc Nhật thương thành đánh giá cao như 'Thần Đao Vệ', có thể hiểu được Phó gia trong đó hao phí tâm huyết ra sao. Mục Vân Ký cười:
"Về quân sự ta không có thông thạo, đợi lát nữa muốn ta làm cái gì thì cứ cho ta biết."
Đằng Thanh Sơn lập tức mang theo Lý Quân quay lại lều của mình. Cho dù ở trong lều, Đằng Thanh Sơn cũng có thể nghe được tiếng chém giết đáng sợ phía đông bắc kia, cỗ thanh âm nọ phảng phất như xé rách bầu trời, rung chuyển mặt đất sau nửa canh giờ mới tạm lắng xuống.
"Giết!"
Tiếng hét hò vang lên bên tai, quân đội bên trong doanh trại của Phó gia cũng bắt đầu nhanh chóng điều động.
"Đằng tiên sinh."
Bên ngoài truyền tới đến tiếng la.
"Vào đi."
Đằng Thanh Sơn vẫn bình tĩnh khoanh chân mà ngồi, còn Lý thì đang ngồi ở một bên.
Mục Vân Ký một mình đi vào thấy Đằng Thanh Sơn một chút cũng không vội vã, không khỏi nở nụ cười:
"Tiên sinh không lo lắng chút nào về phần moÌ0 quăÌ£ng của mình ư?"
"Ngươi đã dám nói có mười thành nắm chắc, ta còn lo lắng cái gì."
Đằng Thanh Sơn cười nhẹ nói.
"Muốn Đằng đại ca ra tay sao?"
Bên cạnh Lý dò hỏi.
Mục Vân Ký cười gật đầu:
"Đương nhiên, Đằng tiên sinh sẽ là tiên phong (đi trước mở đường) cực mạnh... So với Thần Đao Vệ, so với Vân Mộng Vệ cũng mạnh hơn nhiều. Tiên sinh xuất mã ta mới yên tâm. Tiên sinh, hiện tại có một chuyện rất quan trọng đủ để ảnh hưởng tới cả cục diện lần tranh đoạt này, cần tiên sinh đi làm."
"Nói đi, chuyện gì."
Đằng Thanh Sơn đứng dậy.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký