Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43 - Địa Bàn Của Ta!
àm quân đội do thám, đương nhiên đối với những nhân vật quan trọng của các gia tộc khác cũng nhận biết khá nhiều. Cho nên cái tên Đằng Thanh Sơn... Hiện nay danh khí thật sự lớn như vậy, nếu Đằng Thanh Sơn cũng không thể nhận ra, làm sao có thể đảm nhận nhiệm vụ do thám?
"Đằng Thanh Sơn?"
Nghiêm Bạch Thú khóe mắt cơ thể co rút lại một lần, không khỏi quay đầu nhìn về phía Thiết Kiếm Võ Thánh bên cạnh.
"Xem ra tình huống không ổn."
Thiết Kiếm Võ Thánh sắc mặt khẽ biến.
"Nghiêm huynh, chúng ta đi đến phía trước, xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì."
Làm gia chủ, bình thường Nghiêm Bạch Thú đều ở bên trong sự bảo vệ chặt chẽ của nhóm quân đội tinh anh, rất ít khi đi lên tuyến đầu. Giờ phút này, cũng không thể làm khác được... Hiện phải cùng Thiết Kiếm Võ Thánh nhanh chóng nhắm tuyến trên tiến đến.
...
Trên Ngưu Đầu Sơn, hai bên vách núi của Hỏa Lưu Thiết Hạp Cốc, kỳ thật chỉ là hai tòa núi nhỏ bình thường, độ cao không đồng nhất. Phía nam là một toà núi nhỏ, cao đại khái khoảng hơn ba mươi trượng, trải dài cũng cỡ mấy chục trượng (nguyên văn là mấy trăm trượng, nhưng bên dưới lại chỉ để chứa vài trăm người, nên ta sửa lại cho đúng hơn). Trên đỉnh của một toà núi nhỏ như vậy, nhiều nhất chỉ có thể chứa mấy trăm nhân mã. Chẳng qua, một toà núi nhỏ phương Bắc lại bất đồng.
Toà núi nhỏ phía Bắc, độ cao đại khái là khoảng bảy tám mươi trượng, trên đỉnh núi cũng rất bằng phẳng và rộng lớn, cả ngọn núi kéo dài đến mấy trăm trượng, trên đỉnh núi đủ để chứa mấy ngàn người!
Nói cách khác, chỉ cần có mấy ngàn quân sĩ tại đỉnh núi, như vậy... Nếu địch nhân tiến vào Hạp Cốc, mấy ngàn nhân mã dù chỉ là ném đá xuống, cũng có thể giết chết rất nhiều địch nhân. Tại địa phương cao bảy tám mươi trượng, cho dù tùy tiện ném vài hòn đá nhỏ xuống dưới, rơi xuống mặt đất, uy lực cũng là rất lớn.
Chính là một người có tố chất quân sự rất bình thường, cũng đều có thể hiểu được tầm quan trọng của dãy núi thấp nhỏ tại phương Bắc này (dãy núi nhỏ phía bắc sau này sẽ được dịch là bắc ải sơn)!
Có thể nói - Nếu chiếm lĩnh được dãy núi phía bắc này, cơ hồ một nửa quăÌ£ng moÌ0 đã nắm trong tầm tay!
"Không quản thế nào, phải chiếm lĩnh cho bằng được bắc ải sơn này." Nghiêm Bạch Thú trong lòng lo lắng.
"Bái kiến gia chủ!"
"Bái kiến gia chủ!"
Nghiêm Bạch Thú cùng Thiết Kiếm Võ Thánh đã đi tới đám quân đội tuyến đầu tiên. Một tòa bắc ải sơn trải dài đã hiện ra trước mắt. Nơi ngọn núi hiện đang vô danh này, về sau nhất định sẽ được ghi lại trong lịch sử. Lúc này, bên dưới núi đang tụ tập đại lượng quân sĩ.
Mà ở phía trên bắc ải sơn, một đạo nhân ảnh đang khoanh chân ngồi. Trước mặt hắn có cắm một cây Hắc Diễm côn.
Gió núi thổi qua làm mái tóc dài tung bay phất phới, nhưng lại không thể lay động được thân ảnh của hắn!
Giờ phút này, cả mấy vạn quân sĩ cũng đều ngửa đầu nhìn thân ảnh đang ngồi ở bên trên núi. Thân ảnh tuy rằng rất nhỏ bé lại khiến cho mọi người cảm thấy nguy nga lồng lộng - đây chính là thiên hạ đệ nhất Võ Thánh trên Đoan Mộc đại lục hiện nay, được xưng là Tối Cường Võ Thánh Đằng Thanh Sơn! Vẻn vẹn một người trấn giữ mà khiến cho cả thiên quân vạn mã vô kế khả thi, không tiến lên được.
"Là hắn!"
Nghiêm Bạch Thú ánh mắt phát lạnh.
"Được xưng là Đằng tiên sinh!"
Thiết Kiếm Võ Thánh mày nhăn lại, hắn đối với Đằng Thanh Sơn tuy cũng rất tôn kính, nhưng là... Lần này phát hiện Hỏa Lưu Thiết quăÌ£ng moÌ0, gia tộc phái hắn tới chiếm lấy. Hỏa Lưu Thiết quăÌ£ng moÌ0 đối với Thiên Phong gia tộc hắn cũng rất quan trọng.
"Gia chủ."
Một tên hán tử mặt chữ điền lưng hùm vai gấu, mặc hắc sắc chiến giáp, có chút lo lắng nói.
"Vị Võ Thánh được xưng là Đằng tiên sinh này ở phía trên bắc ải sơn, các quân sĩ chúng ta căn bản không thể đi tiếp được. Tuy là ngọn núi thấp nhưng muốn leo lên cũng rất khó khăn rồi, chỉ có những tinh anh quân sĩ mới có thể lên được. Bất quá Võ Thánh Đằng tiên sinh tùy ý ném vài hòn đá, cũng khiến cho tinh anh quân sĩ chúng ta chết không ít. Cho dù có thể tránh thoát hòn đá do Đằng tiên sinh ném, nhưng từ núi lớn ngã xuống dưới, dù là quân sĩ tinh anh cũng chết tan xương nát thịt."
"Gia chủ, hiện tại chúng ta cũng không có biện pháp nào cả."
Hán tử mặt chữ điền có vẻ vô cùng vội vàng.
"Cái gì?"
Nghiêm Bạch Thú tức giận chỉ bắc ải sơn phía xa xa.
"Ngươi xem, bắc ải sơn này kéo dài mấy trăm trượng, Đằng Thanh Sơn này tuy là lợi hại, nhưng hắn cũng chỉ có vẻn vẹn một người! Ta cũng không tin, mấy trăm tên quân sĩ từ các hướng của bắc ải sơn đồng thời cùng leo lên, hắn lại có thể bảo vệ tất cả mấy trăm trượng!"
Mấy trăm trượng, khoảng cách ước chừng là một hai dặm!
"Gia chủ, hòn đá hắn ném ra quá lợi hại."
Hán tử mặt chữ điền lập tức nói:
"Hắn căn bản không cần chạy qua chạy lại, chính là chỉ khoanh chân ngồi tại chỗ, rất tùy ý ném hòn đá, cũng khiến cho quân sĩ chúng ta hoặc là bị đập chết, hoặc là từ trên vách đá ngã xuống chết tươi!"
"Hòn đá?"
Nghiêm Bạch Thú nhíu mày.
"Khoảng cách mấy trăm trượng, làm sao hắn có thể ném trúng được?"
"Ân."
Hán tử mặt chữ điền lại nói:
"Đúng vậy, năng lực phóng ám khí của Đằng tiên sinh rất lợi hại."
Hắn vĩnh viễn quên không được trường hợp đáng sợ lúc ban nãy...
Hắn ra lệnh một tiếng, mấy trăm tên quân sĩ từ các phương hướng tại phía dưới bắc ải sơn leo lên, mà Đằng Thanh Sơn cũng ngồi cao cao ở phía trên ngọn núi, đợi đến khi các quân sĩ leo lên được nửa chừng, Đằng Thanh Sơn mới tùy ý ném ra vài hòn đá. Mấy viên đá kia thực không có đánh vào quân sĩ, mà là đập vào trên vách núi!
Uy lực của hòn đá quá lớn, phảng phất như bom oanh tạc vào vách núi làm một khối lượng lớn các tảng đá nhỏ rơi xuống.
Các tảng đá nhỏ này rơi vào đầu các quân sĩ đang vất vả leo lên, nhất thời khiến không ít quân sĩ ngã nhào. Vẻn vẹn một lần ra tay, đủ để cho rất nhiều quân sĩ ngã xuống, còn có vài bộ phận quân sĩ mới vừa leo lên, lập tức rơi xuống mặt đất!
Cho dù tránh thoát đợt tập kích đầu tiên, nhưng lần thứ hai, thứ ba bắt đầu - hòn đá do Đằng Thanh Sơn ném ra lại trực tiếp tập kích các tinh anh quân sĩ đang cố gắng leo lên.
Trong phạm vi mấy trăm trượng, tuy rằng đối với người thường mà nói, một hai dặm, ánh mắt nhìn cũng không thấy rõ... Nhưng là thân thể đã đạt tới cực hạn như hắn, thị lực thính lực đều đã sớm đạt tới cấp độ kinh người, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ, hắn cũng có thể nhìn thấy và nghe rõ ràng.
"Đằng tiên sinh!"
Nghiêm Bạch Thú cao giọng kêu gọi đầu hàng.
Thanh âm quanh quẩn tại khắp nơi trong núi rừng, tất cả các quân sĩ cũng đều nghe được.
"Mời tiên sinh rời khỏi bắc ải sơn... Đại ân này, Nghiêm gia ta tuyệt không dám quên. Tiên sinh có yêu cầu điều gì, cứ việc lên tiếng."
Nghiêm Bạch Thú hô to.
Không có biện pháp. Cứng rắn không được, chỉ có thể dụng mềm mỏng.
"Ha ha..."
Tiếng cười sang sảng của bóng người đang khoanh chân mà ngồi, từ trên đỉnh núi truyền đến, lại như quanh quẩn tại phía chân trời.
"Nghiêm Bạch Thú, ta thấy ngươi cũng là một hán tử hiểu được lí lẽ. Hôm nay tại sao lại nói ra những lời buồn cười như vậy? Nếu như là ngươi đang ở tại đây, ngươi có rời khỏi bắc ải sơn này hay không?"
Nghiêm Bạch Thú cứng lại.
...
Trong Nghiêm gia quân đội, phần đông các quân sĩ tuy rằng có không ít người kinh sợ, nhưng đối với bóng người đang tiêu sái khoanh chân ngồi ở trên đỉnh núi cũng có chút ngưỡng mộ khâm phục! Một mình một người ngồi trên đỉnh núi cao, vẻn vẹn huy phất tay phóng ra một viên đá tựu khiến cho ngàn vạn quân mã không thể đi lên bắc ải sơn này. Thủ đoạn như thế làm sao mà không làm cho mọi người hâm mộ?
Rất nhiều quân sĩ, vũ giả tận đáy lòng sinh ra hảo cảm cùng với khâm phục.
Cũng mong ước có một ngày, bản thân có thể trở thành nhất đẳng nhân vật, vô địch trên toàn đại lục!
Nghiêm gia quân đội thúc thủ vô sách - bó tay không biện pháp, Nghiêm Bạch Thú, Hạ Hầu An, Thiết Kiếm Võ Thánh ba người đã tụ tập tại một chỗ, cũng vô cùng đau đầu, không biết làm cách nào để chiếm bắc ải sơn.
Bọn họ rõ ràng...
Nếu không đánh chiếm bắc ải sơn này, bọn họ cho dù tiến vào Hạp Cốc, cũng là mang quân đi chịu chết.
"Đằng Thanh Sơn này, đây là ý gì?"
Nghiêm Bạch Thú lo lắng.
"Thật sự là mềm cứng đều không chịu."
Hạ Hầu An cũng đau đầu, nghĩ muốn đối phó cứng rắn, nhưng bọn họ đối phó như thế nào? Đối diện với họ hiện giờ chính là thiên hạ đệ nhất Võ Thánh!
"Núi cao bảy tám mươi trượng, căn bản không thể dùng thang để leo."
"Dây thừng cũng vô dụng."
Thiết Kiếm Võ Thánh một mực nhíu mày, đột nhiên ánh mắt hắn dừng ở một gốc cây đại thụ bên cạnh bắc ải sơn. Mấy gốc cây đại thụ này cũng đã sinh trưởng hàng trăm năm, ngàn năm, có một số gốc đại thụ, độ cao không thấp hơn chút nào so với bắc ải sơn này.
"Đúng."
Thiết Kiếm Võ Thánh nhãn tình sáng lên.
"Nghiêm huynh, Hạ Hầu huynh."
Thiết Kiếm Võ Thánh chỉ hướng mấy gốc cây đại thụ bên cạnh này.
"Làm sao vậy?"
Hạ Hầu An cùng Nghiêm Bạch Thú rùng mình.
"Lệnh cho các quân sĩ leo lên cây, ngọn cây có độ cao cũng không khác đỉnh núi tại bắc ải sơn là mấy."
Thiết Kiếm Võ Thánh cười nói:
"Rồi sau đó, đem dây thừng dài trực tiếp cố định tại trên đỉnh bắc ải sơn cho tốt. Làm thành một cái cầu bằng dây thừng, cho các nhóm quân sĩ thông qua dây thừng, nhanh chóng chiếm lấy đỉnh núi."
Hạ Hầu An cùng Nghiêm Bạch Thú ánh mắt không khỏi sáng ngời.
"Ha ha, Hách Liên huynh quả thật lợi hại."
Hai người không khỏi mừng rỡ.
Trong dãy núi lớn này, những gốc đại thụ cao to phi thường nhiều.
Mà các quân sĩ ai không có mấy trăm cân khí lực? Mang theo dây thừng cũng có thể nhanh chóng leo lên trên đỉnh núi. Mà những người am hiểu khinh công, lại có thể đạp trên dây thừng, nhanh chóng đi qua đỉnh núi phía bên kia.
Hạ Hầu An độc nhãn hào quang sáng quắc, hưng phấn nói:
"Chung quanh bắc ải sơn ước chừng có trên trăm gốc cây đại thụ cao lớn. Mỗi một gốc đại thụ đều có thể tạo ra mấy cái thang bằng dây thừng... Hơn trăm gốc đại thụ, cũng chính là mấy trăm cái thang dây như vậy. Đến lúc đó, đại lượng quân sĩ cùng nhau đi qua, trong một thời gian ngắn cũng có thể để cho hơn một ngàn tên quân sĩ xông qua."
"Tối Cường Võ Thánh thì sao? Hắn vẫn chỉ là Võ Thánh mà thôi, tiên thiên chân nguyên cũng không phải là vô cùng vô tận. Ta cùng Nghiêm huynh song phương đại quân (đại quân của hai gia tộc), cũng hơn mười vạn người! Hắn làm sao có thể ngăn cản? Chỉ sợ đại quân chúng ta vừa tiến lên, hắn sẽ chạy trốn mất."
...
Theo một tiếng ra lệnh, đại lượng quân sĩ thống nhất từ phía dưới các gốc cây đại thụ to lớn bên cạnh bắc ải sơn bắt đầu leo lên.
"Leo đi, nhanh lên!"
"Nhanh chân lên!"
Rất nhiều quân sĩ phảng phất giống như những hầu tử, nhanh chóng leo lên đến tận ngọn cây.
Trên đỉnh bắc ải sơn, Đằng Thanh Sơn một mình một người đang khoanh chân mà ngồi.
"Leo cây?"
Đằng Thanh Sơn nhìn thấy một đám quân sĩ đang vác từng bó dây thừng lớn leo lên cây, không khỏi lộ ra nụ cười. "Nguyên lai là muốn tạo ra những cái cầu bằng dây thừng đây... Đích xác, nếu chờ các ngươi chuẩn bị xong, ta một người chỉ sợ cũng không thể ngăn cản nhiều người như vậy trong một lúc.
Sau đó, Đằng Thanh Sơn vỗ vào núi đá bên cạnh. Núi đá chấn động, nứt ra đại lượng những tảng đá nhỏ.
Đằng Thanh Sơn ngồi tại chỗ, cầm lấy các viên đá vụn, từng viên từng viên ném ra! Những tảng đá nhỏ mang theo lực ném ra đến khoảng bảy tám mươi vạn cân, tạo ra một loại tốc độ đáng sợ, rạch nát cả hư không, lực ma xát khiến cho cả hòn đá cũng hoàn toàn bốc cháy.
Hưu!
Hưu!
Mỗi một hòn đá như một quả cầu lửa phá không mà bay đến, đập lên trên thân của gốc cây đại thụ cao lớn đã sinh trưởng trên trăm năm thậm chí cả ngàn năm.
"Oanh!" Tựa như bom oanh tạc, phần thân của một gốc cây cổ thụ bị đánh trúng, ngay lập tức bị chấn cho nát bấy. Nửa trên của gốc đại thụ liền ầm ầm ngã xuống.
Hưu! Hưu! Hưu!
Mỗi một tảng đá bị đốt cháy tạo nên hỏa diễm phảng phất giống như bom đạn oanh kích tại trên thân cây đại thụ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Gốc cây đại thụ không chịu nổi lực công kích, hoặc là trực tiếp bị đánh nát, hoặc là bị gãy đổ hơn phân nửa. Tóm lại, liên tục các gốc cây đại thụ ầm ầm ngã xuống, không ít quân sĩ hoảng sợ kêu to kinh hoàng, nhảy hết xuống. Vận khí tốt thì chỉ bị gãy chân, còn lại các quân sĩ từ độ cao hơn mười trượng ngã xuống liền mất mạng tại đương trường (ngay tại chỗ).
Các thân cây đại thụ ngã xuống, đập vào phần đông bọn lính đang đứng dưới mặt đất chung quanh gốc cây, lại một mảng tiếng kêu rên vang vọng.
"Này, điều này sao có thể?"
"Tại sao có thể dễ dàng như thế, tựu chặt đứt thân cây đại thụ to lớn như vậy?"
Nghiêm Bạch Thú, Hạ Hầu An cùng Thiết Kiếm Võ Thánh ba người cũng không tin một màn đáng sợ đang diễn ra trước mắt.
"Uy lực làm sao có thể lớn như vậy? Không có khả năng!"
Thiết Kiếm Võ Thánh không khỏi lập tức lắc đầu.
"Tảng đá, cũng không phải là huyền thiết, căn bản không thể tiên thiên chân nguyên mạnh mẽ như vậy quán thâu vào. Làm sao lại có thể có uy lực mạnh mẽ như thế?"
Nghiêm Bạch Thú mấy người bọn họ đều kinh ngạc đến ngây người, các quân sĩ còn lại là một mảnh khóc thét, chỉ có Đằng Thanh Sơn đang khoanh chân ngồi phía trên đỉnh núi cao vẫn rất bình tĩnh, từ đầu tới đuôi, hắn cũng chỉ lẳng lặng ngồi im tại chỗ.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký