Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33 - Môn Đồ Thứ Hai
rên Đoan Mộc đại lục có hai đại Chiến Thần, một người là Húc Nhật thương thành, người còn lại là Thiên Phong gia tộc. Đằng Thanh Sơn trong lòng hoàn toàn hiểu được lão Uông vì điều gì mà không dám nhờ chính mình xuất thủ, ngay cả nêu ra cũng chưa từng nêu. Rất hiển nhiên - lão Uông cũng nghĩ không muốn Đằng Thanh Sơn chống lại Thiên Phong gia tộc.
Cho dù Hách Liên Hạo Thông chỉ là hàng đệ tử nhỏ bé trong Thiên Phong gia tộc đi chăng nữa. Nhưng bất kể thế nào, đó đều là người của Thiên Phong gia tộc! Mà, Đằng Thanh Sơn đường đường cũng là Tối Cường Võ Thánh. Nếu Đằng Thanh Sơn đi giết người Thiên Phong gia tộc, chẳng khác nào tặng một cái tát vào mặt Thiên Phong gia tộc! Đến lúc đó, vị Chiến Thần của Thiên Phong gia tộc kia khẳng định sẽ vì thể diện của gia tộc sẽ xuất thủ đối phó Đằng Thanh Sơn!
"Lão Uông này, cả đời hắn... Ai... " Đằng Thanh Sơn thở dài trong lòng.
Từ nhỏ là một tên khất cái, sau khi được dưỡng phụ mẫu thu dưỡng cugnx giống như bao người bình thường khác cố gắng làm việc vì miếng cơm manh áo. Nhờ vận khí tốt kiếm được bí tịch nội kình, vất vả tu luyện hơn mười năm, trở thành hộ vệ của một thương hội lớn, lại có được một thê tử xinh đẹp và một đứa con.
Không ngờ... Thảm kịch rơi xuống, dưỡng phụ mẫu đối hắn có ân dưỡng dục cũng bởi vì hắn mà chết.
"Lão Uông không hận tên Hách Liên Hạo Thông kia, không hận thê tử Vũ Sương mới là lạ." Đằng Thanh Sơn cảm thán.
"Đằng đại ca..."
Bên cạnh, Lý mở miệng nói.
"Muội xem đi."
Đằng Thanh Sơn đưa cuốn sách qua.
Đằng Thanh Sơn quay đầu, nghi hoặc nhìn về phía lục trưởng lão:
"Lục trưởng lão, dựa theo tin tức từ cuốn sách này, lão Uông lúc trước bị chọc mù một mắt là do lúc chạy trốn chết. Tại sao ta không thấy nói về thời điểm hắn bị què chân?"
"Hắn bị què chân chúng ta không tra được."
Lục trưởng lão lắc đầu nói:
"Có thể tại nơi nào đó bị thương ở chân, cũng có thể... làm què chân để giả trang."
"Giả trang?"
Đằng Thanh Sơn suy nghĩ gật đầu.
"ằng đại ca, lão Uông hắn..."
Lý ngẩng đầu nhìn Đằng Thanh Sơn, ánh mắt cũng có chút phiếm hồng ẩn ẩn nước mắt.
"Hắn khẳng định muốn đi Thiên Phong thành báo thù, chẳng qua hắn hiện tại chưa đạt tới tiên thiên cảnh giới, đi tìm người Thiên Phong gia tộc báo thù, thực là phi thường nguy hiểm..."
Lời còn chưa hết, lục trưởng lão bên cạnh quá sợ hãi, liền nói:
"Đằng tiên sinh, các ngươi ngàn vạn lần đừng đi đến Thiên Phong gia tộc tìm phiền toái a."
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía hắn.
"Dương Vong đi báo thù chỉ là vũ giả bình thường mà thôi, đó chỉ là việc nhỏ! Thiên Phong gia tộc là một đại gia tộc sẽ mặc kệ. Nhưng là nếu có tiên thiên Võ Thánh đi trêu chọc Thiên Phong gia tộc này. Thiên Phong gia tộc khẳng định sẽ phái tiên thiên Võ Thánh lợi hại hơn giải quyết đối thủ."
"Nếu là cường giả cấp bậc như Đằng tiên sinh xuất thủ thì sẽ có phiền toái lớn rồi!"
"Hiện giờ, phóng nhãn khắp thiên hạ có thể dễ dàng đánh thắng Đằng tiên sinh, cũng chỉ có hai vị Chiến Thần mà thôi."
"Đằng tiên sinh người xuất thủ, không những Thiên Phong gia tộc tìm các biện pháp trả thù khác, mà ngay cả Thiên Phong Chiến Thần khẳng định sẽ ra tay! Đến lúc đó cho dù là Vân Mộng Chiến Thần của Húc Nhật thương thành chúng ta cũng không có biện pháp nhúng tay vào."
Lục trưởng lão bất đắc dĩ nói:
"Húc Nhật thương thành chúng ta cùng Thiên Phong gia tộc hai bên đã có hiệp nghị từ trước. Nếu Thiên Phong Chiến Thần vô duyên vô cớ tới giết ngươi, Vân Mộng Chiến Thần có thể hỗ trợ, nhưng người đi trêu chọc người ta... Chúng ta sẽ không thể nhúng tay vào."
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Thực lực bất đồng cũng tạo nên ý nghĩa bất đồng.
Dương Vong là một tiểu nhân vật không hề có tiếng tăm gì trong thiên hạ, hắn đi giết Hách Liên Hạo Thông có lẽ các nhân vật cao cấp trong Thiên Phong gia tộc cũng mặc kệ, cho dù đuổi giết có lẽ cũng phái đi một ít người mà thôi.
Nhưng địa vị Đằng Thanh Sơn lại không giống như vậy.
Không kể Đằng Thanh Sơn đi giết người, chỉ cần Đằng Thanh Sơn đi tới Thiên Phong Thành cũng khiến cho cả Thiên Phong gia tộc cao tầng chú ý, bất kỳ hành động nào của hắn cũng đều khiến cho các gia tộc trong thiên hạ chú ý, nếu hắn tiến đến giết người của Thiên Phong gia tộc mà Thiên Phong gia tộc không phản kích thì sẽ rất mất mặt.
"Ta hiểu được."
Đằng Thanh Sơn gật đầu, trong lòng bất đắc dĩ.
Chính mình dù sao cũng chưa đến Hư Cảnh, đi giúp lão Uống ngược lại là hại lão.
"Húc Nhật Thương Thành của ngươi có thể giúp lão Uông chứ?"
Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
"Chỉ có thể âm thầm giúp."
Lục trưởng lão trịnh trọng nói:
"Nhưng trước tiên, chúng ta phải tìm được hắn trước. Nhưng hiện tại, không biết hắn đang ở đâu."
"Cho dù Húc Nhật Thương Thành của chúng ta muốn tìm một người trong hơn hàng trăm vạn nhân khẩu ở Thiên Phong thành cũng không phải là chuyện dễ, hơn nữa ta nghĩ Dương Vong muốn giết Hách Liên Hạo Thông khẳng định sẽ ngụy trang thật kỹ, như vậy càng khiến chúng ta tìm thêm khó khăn."
Lục trưởng lão cũng không nắm chắc.
Đằng Thanh Sơn cũng có thể hiểu được điểm này.
"Lục trưởng lão, ngươi cứ tận lực đi, tìm được hắn thì hãy âm thầm hỗ trợ."
Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
"Đi, hi vọng tìm được hắn trước khi hắn ra tay"
Lục trưởng lão gật đầu.
Đằng Thanh Sơn thầm nhủ thở dài.
"Lão Uông, chỉ có thể trông chờ vào chính ngươi thôi." Đằng Thanh Sơn yên lặng chúc phúc, Hắn rất hiểu lão Uông, có những lúc cái chết không hẳn đáng sợ, chỉ cần mình làm mà không hối hận là được rồi.
Lục trưởng lão rời đi,tâm tình của mọi người có vẻ không được tốt lắm.
Thiếu niên tên Dương Đông cũng đang ngồi bên hồ Nguyệt Nha đầy tuyết cũng lặng yên không nói. Ngay cả Lý nghe Lục trưởng lão nói như vậy cũng hiểu được Đằng Thanh Sơn quả thật không có biện pháp.
"Dương Đông"
Đằng Thanh Sơn mặc áo bông màu trắng, đứng trên tuyết gọi.
Dương Đông đang ngồi cũng quay đầu nhìn lại
"Tới đây."
Đằng Thanh Sơn phân phó nói.
"Vâng."
Dương Đông lập tức đứng dậy đi tới.
Đằng Thanh Sơn nhìn qua Dương Đông:
"Ngươi chưa từng luyện qua nội kình?"
"Mới luyện một năm."
Dương Đông đáp lại, trong lòng cũng có chút khó hiểu, hắn cũng có đôi chút sợ hãi vị chủ nhân của cha hắn. Các trưởng lão của Húc Nhật Thương Thành đều cung kính người tên Đằng Thanh Sơn này, một nhân vật có thể coi là Tối Cường võ thánh trên Đoan Mộc đại lục hỏi hắn đã từng luyện qua nội kình làm gì?
Thu môn đồ?
Trống ngực Dương Đông không khỏi gia tốc, hắn hiểu rõ nếu được vị Tối Cường võ thánh này nhận làm môn đồ thì chẳng khác nào "Ngư vượt long môn" (cá biến thành rồng)từ nay về sau vận mệnh sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đằng Thanh Sơn đạm mạc nói:
"Dùng kiếm pháp của ngươi tấn công ta"
"Vâng."
Dương Đông gật đầu.
Tay trái Dương Đông nắm lấy gậy trúc
"Đằng tiên sinh, kỳ thật kiếm pháp của ta luyện từ nhỏ"
Mới nói một nửa, tay phải của Dương Đông đã như tia chớp nắm lấy cán trúc, rút ra một thanh Kiếm Đâm quỷ dị tạo thành một đường cong uốn lượn chém ngang.
"Thì ra là thế."
Thân thể Đằng Thanh Sơn quỷ dị biến thành hai, kiếm đâm xẹt qua bóng người phía trước sau đó bóng người mới chậm rãi tiêu tán..
"Lần trước không quá chú ý, không nghĩ tới kiếm đâm này thân hình nhẵn bóng, nhưng mũi kiếm lại rất sắc bén, có điểm cùng loại với đầu thương. Mũi kiếm hoàn toàn có thể đâm xuyên yết hầu của đối phương."
Một cú chém ngang không thành, Dương Đông rất tự nhiên luân chuyển thành đâm thẳng.
"Xuy -- "
Đằng Thanh Sơn cũng thoáng nghe được tiếng không khí bị xé rách, nhìn ánh mắt chăm chú của Dương Đông khiến hắn lộ ra một nụ cười.
Một đâm không thành, cước bộ của Dương Đông khẽ động, thanh kiếm đang đâm theo đường cong đột nhiên quay ngược phản lại hướng Đằng Thanh Sơn đâm tới
"Vù. " Đằng Thanh Sơn đột nhiên hóa thành ba đạo tàn ảnh.
Không ngờ Dương Đông thu kiếm mà đứng.
"Không có chiêu khác nữa sao?"
Đằng Thanh Sơn cười nhìn về phía Dương Đông.
"Nếu còn có chiêu nữa, cứ tiếp tục."
"Không còn nữa, ta chỉ có ba chiêu này, nếu tấn công tiếp lại bắt đầu đâm kiếm
Dương Đông lắc đầu nói.
Đằng Thanh Sơn có hứng thú nhìn Dương Đông "Ngươi nghĩ ba chiêu của ngươi vừa rồi như thế nào?"
"Không ai dạy ta, từ khi còn bé thể lực ta rất yếu, không thể huy động được trường thương cho nên hay dùng một mộc côn, đem vót nhọn đầu côn thành mũi thương, lúc bấy giờ ta con trùng nhỏ (ý nói thấp hèn) lúc đó cha ta cũng vắng mặt, ta được ông ấy gửi nuôi trong một thông trang, những tiểu hài tử ở thôn trang này thường xuyên khi dễ ta."
"Sau này mỗi lần đánh nhau, ta hiểu được trong đánh nhau yếu tố đầu tiên là bất ngờ, làm cho đối thủ không kịp chuẩn bị, thứ hai chiêu thức phải nhanh, nhanh đến mức đối thủ không kịp phản ứng, chiêu thứ ba mặc dù đặc thù nhưng làm cho đối thủ không thể tưởng được, như vậy mới có thể thắng."
"Cho nên từ khi sáu tuổi ta đã luyện rút kiếm, rút kiếm phải nhanh và bất ngờ"
"Ta rút kiếm ra và chém không như những đường cong bình thường mà tựa như là đường cong của sóng cuộn
Dương Đông biết Đằng Thanh Sơn đang khảo hạch hắn, cho nên nói liên tiếp không ngừng.
"Cao thủ chân chính có thể trong khoảng khắc thay đổi hướng công kích nhưng ta không làm được, cho nên ta khổ luyện biến động tác chém kiếm hình sóng cuộn thành thói quen, đến lúc đó tự nhiên xuất thủ nhanh, địch nhân chưa kịp phản ứng thì ta đã chém vào cổ, nhưng bất ngờ vì đường cong kiểu cuộn sóng nên kiếm thế lại trầm xuống bổ vào ngực hắn."
"Còn đâm kiếm cần phải nhanh, đơn giản khiến cho đối thủ không thể tưởng được"
Dương Đông nói tiếp.
"Sau đó ta ẩn kiếm làm cho người ta không thể dự kiến"
Đằng Thanh Sơn đạm cười gật đầu.
Kỳ thật Dương Đông thiếu niên này Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện ra không ít, ví dụ như lần đầu tiên nhìn thấy hắn Đằng Thanh Sơn cứ nghĩ hắn là một thiếu niên chất phác, nhưng làm một người tu luyện nội gia quyền, sáu giác quan hắn mẫn tuệ nên khi Dương Đông đến gần hắn liền phát hiện gậy trúc của Dương Đông có mùi máu.
Cẩn thận quan sát một chút sẽ phát hiện ở trên đầu trúc có một cái khe hở, loại thủ pháp giấu vũ khí này đối với tiền thế làm sát thủ của hắn thuộc loại vô cùng non nớt.
Chẳng qua Dương Đông ba chiêu kiếm pháp -- rút kiếm, đâm kiếm, tái đâm kiếm. Chỉ vẻn vẹn ba chiêu, nếu là bình thường nội kình cao thủ, thật đúng là có thể đạo.
"Ngụy trang, đột nhiên công kích, hết thảy đều hiểu rõ được" Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ "Sáu tuổi đã hiểu được điểm này còn có thể luyện được kiếm pháp như vậy, còn hơn người bình thường là hiểu ngụy trang, lại càng trầm ổn hơn. Từ sáu tuổi đã khổ luyện loại kiếm pháp này chúng tỏ nghị lực cực cao, tự nghĩ ba chiêu đơn giản nhưng lại vô cùng hiệu quả, ngộ tính cũng cực cao"
"Không quản tâm tính, nghị lực, ngộ tính đều là thượng giai." Đằng Thanh Sơn thầm nhủ gật đầu.
Kỳ thật sau khi biết chuyện của lão Uông, hắn tự nhủ trong lòng xin lỗi khi hắn thấy mình không giúp được lão Uông, cho nên hắn sẽ bồi thường lại một chút cho Dương Đông.
Nếu Dương Đông thiên phú bình thường, tùy tiện truyền mấy chiêu, mấy chiêu này cũng đủ để có thể tự bảo vệ mình.
Nếu thiên phú cao... hắn liền dạy dỗ thật tốt.
Mà lần điều tra này, biểu hiện của Dương Đông nằm ngoài dự kiến của Đằng Thanh Sơn
"Không quản tư chất thế nào, một khi đã có tâm tính và nghị lực, ngộ tính lại rất tốt..chỉ cần có ba điểm này đều hoàn toàn xứng đáng làm cường giả" Đằng Thanh Sơn gật đầu nói, tư chất? Tư chất có kém thì vẫn có thể dùng bảo vật thiên địa linh bảo thay đổi. Giống nhu Lý, lúc trước ngay cả nội kình cũng không thể tu luyện, lại được thiên địa linh bảo thay đổi kinh mạch khiến kinh mạch hầu như toàn bộ thông"
Tư chất có thể sửa, nhưng nghị lực... cho dù muốn sửa, cũng rất khó.
"Dương Đông, nhưng nguyện bái nhập làm môn hạ của ta?"
Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
Dương Đông lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vàng bồng một tiếng quỳ xuống, cung kính nói :
"Dương Đông nguyện làm môn hạ của sư phụ."
Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ tươi cười nhìn Dương Đông đang quỳ gối trên tuyết.
"Từ hôm nay trở đi, Dương Đông ngươi chính là môn đồ thứ hai của Đằng Thanh Sơn ta"
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký