Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Nhất Ẩm Nhất Trác
úc Nhật Tửu Lâu lầu một, Đằng Thanh Sơn tìm một vị trí dựa vào cửa sổ.
"Tùy tiện mang lên một chút món ăn là được. Ba món ăn, một món canh, một bầu rượu."
Đằng Thanh Sơn phân phó nói, đại chưởng quỹ kia liền lập tức an bài đầu bếp làm một chút thức ăn tinh xảo, cao cấp.
"Beng!" "Beng!" Một tiếng tựa như chiêng trống đánh vang lên.
Thanh âm từ trên đường cái ngoài tửu lâu truyền đến. Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mười con đà thú song song đi trên đường phố, những người đi đường liền cuống quít tránh sang hai bên.
"Tránh ra, tránh ra!"
"Mau tránh ra!"
Một tiếng tiếng quát lớn vang lên ở phía xa.
Tiếng chân thú dày đặc làm mặt đất bị chấn động, lập tức có khoảng sáu gã kỵ sĩ cưỡi Đà thú song song đi lên phía trước. Phía sau, một tên kỵ sĩ cầm lá cờ dơ lên cao, trên lá cờ theo gió tung bay có một chữ "Đổng" lớn, và khoảng hơn hai trăm kỵ sĩ đi theo phía sau.
Ở phía sau chính là một chiếc xe hào hoa xa xỉ, ước chừng có sáu bánh, dùng bốn con Chiến Hống Lôi để kéo xe ngựa!
Chất liệu gỗ của xe ngựa có màu đỏ sậm, mặt trên còn có một lớp vàng mỏng gắn bên cạnh, có vẻ rất đẹp đẽ và quý giá.
"Đây là đoàn xe của Đổng gia?"
Đằng Thanh Sơn bưng chén rượu lên, trong lòng thầm khen: "Thật xa xỉ."
"Chậc chậc, đây là đội săn bắn của Đổng nữ vương a. Nghe nói, xe ngựa kia có giá trị hơn mười vạn lượng bạc.
"Ngươi thì biết cái gì. Xe ngựa kia được tạo thành từ một loại gỗ chỉ ở Hỏa Diễm Lĩnh mới có, 'Ám Hương Mộc'. Nhiều ám kim mộc như vậy, cho dù không chạm trổ, giá trị cũng hơn một vạn lượng hoàng kim, cũng chính là hơn một trăm vạn lượng bạc. Những con Chiến Hống ở phía trước, đều là 'Tuyết Thần Chiến Hống', cũng chính là Chiến Hống lông trắng, một con ít nhất cũng có giá hơn một vạn lượng bạc."
"Bên trong xe ngựa kia chính là ai a? Đổng nữ vương?"
"Cũng không nhất định, nói không chừng là tiểu nữ vương."
...
Tiếng nghị luận vang lên bên trong tửu lâu, mỗi người sợ hãi than, cũng làm Đằng Thanh Sơn nghe thấy không it.
"Phô trương, xa xỉ!" Đây là ấn tượng đầu tiên của Đằng Thanh Sơn về Đổng Triết Tử.
"Con mẹ nó, thật xui xẻo."
Một lão giả gầy gò trên người có tro bụi, đầu gối quần đều như bị thương chửi nhỏ một tiếng, đi vào bên trong Húc Nhật Tửu Lâu. Thị nữ tửu lâu liền tới đón tiếp,vẻ mặt mang theo nụ cười, nói:
"Khách quan, lầu một, lầu hai, lầu ba của tửu lâu chúng ta đều đã đầy khách. Khách quan, nếu không ngại xin chờ một lát!"
"Thật xui xẻo, muốn ăn cơm mà cũng không có chỗ!"
Lão giả gầy gò này rất khó chịu, một bụng bất mãn.
"Vị lão ca này, nếu không chê thì tới đây ngồi đi."
Ở bên cạnh, ngồi dựa vào cửa sổ, Đằng Thanh Sơn cười hô.
Lão giả kinh ngạc quay đầu nhìn lại, thấy Đằng Thanh Sơn cũng vừa mới bắt đầu ăn.
"Ha ha, xem ra vận khí hôm nay của ta cũng không phải là quá kém."
Lão giả gầy gò cười tủm tỉm bước đến, ngồi vào bàn của Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn phân phó: "Thêm một đôi đũa, một cái chén."
"Vâng!"
Thị nữ đã được đại chưởng quỹ dặn dò, biết Đằng Thanh Sơn có địa vị bất đồng, ngay lập tức liền chuẩn bị một phần món ăn lớn.
Mang tới.
"Vị Tiểu ca này, ta họ Vương, xin cám ơn ngươi trước!"
Sau khi lão giả gầy gò này ngồi xuống, tiếp nhận đôi đũa do thị nữ đưa tới, trước hết liền gắp hai miếng thức ăn bỏ vào miệng, sau đó trực tiếp rót rượu, uống một ly, sau đó nói: "A, món ăn này, rượu này thật không tệ. Ta đến nơi này cũng không ít lần, nhưng cũng chưa từng được uống rượu ngon như vậy!"
Đằng Thanh Sơn cười: "Vương lão ca, vừa đi qua chính là đoàn xe của Đổng gia sao?"
Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ...
Một khi bắt sống Đổng Triết Tử, đem Đổng Triết Tử đưa cho Giang gia, vận mệnh của Đổng Triết Tử này sẽ rất bi thảm.
Cho nên, trước đó Đằng Thanh Sơn muốn tìm hiểu xem, Đổng Triết Tử này rốt cuộc là loại người nào.
"Đúng vậy, đó chính là đội săn bắn của Đổng gia a."
Lão giả gầy gò sờ sờ cái mũi, thấp giọng mắng một tiếng: "Đám hỗn đản này thật kiêu ngạo. Vừa rồi ta đi ở bên rìa đường cái, còn bị một con Đà thú huých một lần, thiếu chút nữa khiến xương cốt của lão già ta gãy rời! Thật sự là xui xẻo."
Sau đó, lão giả gầy gò kinh ngạc liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn: "Tiểu ca, ngươi là người ở bên ngoài tới?"
"Đúng, người bên ngoài, ta vừa tới Song Sơn Thành." Đằng Thanh Sơn gật đầu.
"Cái này khó trách. Người địa phương chúng ta, ai chẳng biết Đổng gia nữ vương? Chậc chậc..." Lão giả gầy gò cảm thán, lập tức nói tiếp: "Đổng nữ vương này, cũng chính là Đổng gia gia chủ."
"Trong xe ngựa kia là Đổng gia gia chủ?" Đằng Thanh Sơn hỏi.
"Ai biết?" Lão giả gầy gò lắc đầu.
"Đổng nữ vương có một con gái, tính tình rất giống mẹ. Đổng nữ vương yêu thích săn bắn, con gái của nàng cũng như vậy. Trên xe ngựa có thể là Đổng nữ vương, cũng có thể là con gái nàng... Quên đi, không nói chuyện về Đổng nữ vương nữa, nếu không nói không chừng sẽ có phiền toái, vì Đổng nữ vương rất lợi hại."
Lão giả gầy gò hạ thanh âm xuống rất thấp.
"Lão ca, đây là lần đầu tiên ta đến Song Sơn Thành. Ngươi nói cho ta nghe một chút, Đổng gia gia chủ này thật sự đáng sợ như vậy, đến mức các ngươi đều phải gọi là "Đổng nữ vương" sao?"
Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
"Chậc chậc, Tiểu ca." Lão giả gầy gò buông chén rượu, chúi người về phía Đằng Thanh Sơn, hạ giọng nói: "Đổng nữ vương này cũng không phải là người bình thường, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn! Không quản là người dưới tay, hay là con dân khu vực dưới trướng của nàng, ai chẳng biết là Đổng gia nữ vương lợi hại. Hậu viện của Đổng nữ vương, phân dùng cho hoa và cây cảnh đều là từ thịt người!"
"Phân từ thịt người?" Đằng Thanh Sơn rùng mình.
"Đương nhiên." Gầy gò lão giả nói tiếp: "Đổng nữ vương thích nhất là tra tấn người khác. Nghe nói, ngay cả một viên Đại tướng dưới trướng, vì không cẩn thận mà đắc tội nàng, bị nàng dùng roi đánh đến chết! Cho dù là mệnh tốt hay mệnh thảm... đều vào trong mật lao của Đổng nữ vương!"
"Bí lao?"
Đằng Thanh Sơn lộ vẻ kinh ngạc: "Đại gia tộc nào cũng đều có lao ngục, bí lao của Đổng nữ vương này lại đáng sợ như vậy?"
"Đó là sự thật."
Lão giả gầy gò thấp giọng nói: "Đổng nữ vương tra tấn người thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Từ trong phủ nàng truyền ra, ngoài cách tra tấn bình thường còn có 'Kỵ Huyết Đà', hay 'Xuyên Khải Trung'."
"Cái gì là Kỵ Huyết Đà?" Đằng Thanh Sơn liền hỏi.
Lão giả gầy gò đắc ý cười rộ lên, thấp giọng nói: "Kỵ Huyết Đà cũng không phải là hồng mao Đà thú cho ngươi cưỡi, mà là - cởi quần phạm nhân, trói hai tay, sau đó tách hai chân phạm nhân ra, ngồi ở trên "cái nêm" bằng sắt. Biết cái nêm gỗ không?"
Đằng Thanh Sơn gật đầu, mặt cắt cái nêm gỗ đều là hình tam giác.
"Hai chân phạm nhân được kéo sang hai bên (như kiểu xé người làm đôi vậy), trên cái nêm sắt kia. Nó thật sự rất đau a! Máu tươi chảy ròng, nhiễm hồng cái nêm sắt, cho nên được gọi là "Kỵ Huyết Đà"."
"Còn có các loại khổ hình khác như 'Xuyên Khải Giáp', 'Thiết Sơ Tử'... Quên đi, chúng ta ăn cơm, cũng không nói chuyện ghê tởm này nữa."
Lão giả gầy gò lắc đầu: "Tóm lại, Đổng nữ vương kia cũng thật sự rất cay độc. Bên trong Đổng phủ, những thị nữ, người hầu ở trước mặt nàng, không ai là không nơm nớp lo sợ!"
"Nghe nói, có đôi khi nàng sáng chế loại khổ hình mới, không kịp tìm phạm nhân, liền bắt một chút người hầu không vừa mắt đi nếm thử."
Đằng Thanh Sơn nghe vậy mày nhăn lại.
"Lão ca, ngươi tiếp tục ăn, ta ra ngoài có chút chuyện." Đằng Thanh Sơn lưng đeo Luân Hồi Thương, đi ra bên ngoài.
"Tiểu ca, ngươi đừng đùa ta, còn tiền bữa cơm này thì sao!?"
Lão nhân này sợ tới mức liền đứng lên. Ăn loại thức ăn này, hắn biết giá cả khẳng định là rất đắt.
"Vị khách quan này xin đừng lo lắng, vị đại nhân kia đã thanh toán tiền."
Thị nữ ngay lập tức liền chạy tới.
Lão nhân vừa nghe, nhất thời mặt đỏ bừng.
...
Lưng đeo Thương, Đằng Thanh Sơn một mình một người đi trên đường phố.
"Khó trách lục trưởng lão nói, người Giang gia bị bắt giữ, chịu hết tra tấn này tới tra tấn khác nên hận Đổng Triết Tử tới tận xương!" Đằng Thanh Sơn thầm than: "Khó trách muốn mời ta xuất thủ. Không quản như thế nào... người có tâm địa độc ác như thế, cũng rất đáng chết." Trong lòng Đằng Thanh Sơn đã làm ra quyết định --
Bắt sống Đổng Triết Tử!
Dựa vào bản đồ bên trong thành mà đại chưởng quỹ đưa cho, không bao lâu, Đằng Thanh Sơn liền đi tới cửa Đổng phủ.
Đổng phủ chiếm một diện tích khá lớn, chỉ riêng từ cửa chính nhìn vào trong đã có hơn mười phủ đệ rộng rãi, hào hoa và xa xỉ.
Chỗ cửa chính có mười mấy tên quân sĩ đang trông coi.
"Đứng lại, đây là Đổng phủ, người rảnh rỗi xin dừng lại."
Lập tức một gã quân sĩ cầm trong tay trường thương, hướng Đằng Thanh Sơn đang chậm rãi đi tới, quát.
Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười, tiếp tục đi tới.
"Ân?" Biểu tình của nhóm quân sĩ lập tức trở nên nghiêm túc.
"Tiểu tử, muốn chết phải không?"Chừng mười tên quân sĩ dần vây Đằng Thanh Sơn vào trong.
Đằng Thanh Sơn nở nụ cười! Lưu lại mơ hồ tàn ảnh, Đằng Thanh Sơn liền từ trong khe hở đám người mà xuyên qua.
"A." Các quân sĩ kinh ngạc nhìn thấy một tàn ảnh tiêu tán ở trước mắt. Bọn họ quay đầu lại, liền nhìn thấy Đằng Thanh Sơn đã tiến vào bên trong phủ, quỷ dị nhất chính là - Đằng Thanh Sơn tựa như tản bộ đọc sách trong sân vắng, nhưng mỗi một bước đi đều hơn bảy tám trượng. Thân hình mơ hồ vài lần, sau đó liền hoàn toàn biến mất trong phạm vi tầm mắt của bọn họ.
Các quân sĩ nhìn nhau, trong đôi mắt đều lộ vẻ hoảng sợ.
"Có thích khách!"
"Có thích khách!"
Các quân sĩ này lập tức cao giọng, gào thét lên.
"Có thích khách!"
Tiếng la vang vọng cả Đổng phủ, ngay cả những người đi đường và dân cư ở xung quanh cũng lập tức bị tiếng động lớn này làm xôn xao.
...
"Có thích khách! Có thích khách!"
Quân sĩ tuần tra trong Đổng phủ rất nhiều, còn có không ít môn khách lợi hại. Khi tiếng hét "Có thích khách" vang lên, cả Đổng phủ nhất thời nháo nhào.
"Đứng lại!"
Đằng Thanh Sơn nghe vậy, mỉm cười, tiếp tục bước chậm về phía trước. Giờ phút này, Đằng Thanh Sơn thi triển đúng là thân pháp khinh công được sáng chế thông qua "Thổ Hành Chi Đạo". Đương nhiên, bộ thân pháp khinh công được sáng chế này, tốc độ cũng không nhanh đến mức như Đằng Thanh Sơn tưởng tượng.
Nhưng ngay cả như vậy, tốc độ khinh công cũng đuổi kịp và vượt qua Tiên thiên Kim Đan bình thường.
"Thích khách ở bên kia!"
"Ở bên kia!"
Từng tiếng kêu to vang lên, hấp dẫn đại lượng quân sĩ chạy tới. Thực ra, rất nhiều người chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy thân hình Đằng Thanh Sơn mơ hồ vài lần, sau đó liền biến mất trong phạm vi tầm mắt bọn họ.
Tốc độ quá nhanh!
Thân pháp rất quỷ dị!
"Ha ha, tiện nhân Đổng Triết Tử ngươi, nghe thấy chứ? Có người đến ám sát ngươi, ha ha... Ta lần trước đã từng nói, loại tiện nhân như ngươi, lão thiên không thể tha thứ! Hiện tại có người tới giết ngươi, ha ha..."
Tiếng cười kia có chút quỷ dị, dường như giống với miệng của một cái động.
Đằng Thanh Sơn lập tức tản bộ về phía thanh âm phát ra.
"Bắt lấy hắn!"
"Giết chết hắn!"
Ở trong chặn đường một lui một đuổi theo, Đằng Thanh Sơn lại dễ dàng đi tới một khu vườn trong tòa Đổng phủ.
"Thiết lão Tam, rất có cốt khí, nhổ ngươi chín cái răng còn dám mắng, tiếp tục... "
"Nhổ tiếp chín cái nữa cho ta. Cứ nhổ từ từ, từ bây giờ đến lúc chạng vạng còn ba giờ nữa. Ba giờ nhổ chín cái răng, không thể nhanh, cũng không thể chậm, cùng nhau để thanh âm cao cao tại thượng của hắn vang lên... "
Ngươi là một con tiện nhân, người không thu ngươi, trời sẽ bắt ngươi, ngươi đừng để... Ô ô...!!!
Một thanh âm thống khổ truyền đến.
Trong khu vườn xinh đẹp này không hề thiếu cao thủ, nhưng lại không có một người nào có thể ngăn cản được Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn thấy một thân màu đỏ ở phía xa, thoạt nhìn đó là một mỹ phụ tầm ba bốn mươi tuổi, thân thể đầy đặn. Mỹ phụ nhân kia ngồi trên ghế cao, phía sau đứng một loạt cao thủ. Giờ phút này, ánh mắt dụ dỗ của nàng quét về phía Đằng Thanh Sơn.
"Ngươi thật sự là Đổng Triết Tử?"
Đằng Thanh Sơn bình tĩnh hỏi.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký