Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 - Cầu Cứu
ằng tiên sinh, Húc Nhật thương thành chúng ta là thương thành lớn nhất trong thiên hạ, sinh ý (ngành nghề kinh doanh) nhiều vô số kể."
Lục trưởng lão nhiệt tình nói.
"Ngoại trừ một vài sinh ý công khai với bên ngoài, chúng ta kỳ thật còn có một tổ chức chuyên môn thay mọi người giải quyết các loại phiền toái. Có phiền toái, có cừu oán là có thể tìm đến tổ chức này của chúng ta. Tổ chức này gọi là 'Sát thủ đường'."
"Sát thủ đường?"
Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
"Lục trưởng lão, ngươi muốn mời ta làm sát thủ à?"
Kiếp trước Đằng Thanh Sơn chính là một siêu nhất lưu sát thủ, tuy rằng đối với loại hoạt động giết người này Đằng Thanh Sơn không thèm để tâm đến, nhưng cũng không phải không có chút hứng thú nào.
"Đằng tiên sinh, ngươi thân phận thế nào chứ?"
Lục trưởng lão liền nói.
Mục Vọng đại trưởng lão cùng với Đằng Thanh Sơn đánh một trận tin tức tuy rằng không lọt ra ngoài, nhưng tại Húc Nhật thương thành vài vị trưởng lão dĩ nhiên là biết rõ. Ngay cả cao thủ vô địch dưới Chiến Thần 'Húc Nhật Chiến Thần' Đại trưởng lão, đều tự nhận không phải đối thủ của Đằng Thanh Sơn! Húc Nhật thương thành hôm nay sự tôn trọng đối với Đằng Thanh Sơn cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra được.
"Tại Sát thủ đường của chúng ta, cũng có sát thủ cấp bậc Võ Thánh!"
"Chẳng qua, muốn Võ Thánh tiếp nhận nhiệm vụ thì điều kiện tiên quyết là phải được chính vị Võ Thánh đó đồng ý."
Lục trưởng lão cười nói:
"Ta biết Đằng tiên sinh rất muốn nghiên cứu ba mươi sáu khối thạch điêu! Chúng ta thương thành các vị trưởng lão cũng đều nhận thức rõ ràng, Đằng tiên sinh có được thực lực siêu tuyệt. Nhưng là, Sát thủ đường này của chúng ta cũng có khi nhận được một vài nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành nổi."
"Đương nhiên, cái gọi là nhiệm vụ không thể hoàn thành kia trong mắt Đằng tiên sinh cũng không tính là gì."
Lục trưởng lão cả cười nói.
"Chúng ta cũng biết, cường giả như Đằng tiên sinh căn bản không để tiền tài vào trong mắt. Ngay như tại Sát thủ đường của chúng ta, Võ Thánh sát thủ cũng có sự phân chia cấp bậc. Tiên thiên Hư Đan Võ Thánh được xưng là Võ Thánh đỉnh phong."
"Nhưng chúng ta chuẩn bị tại tầng cao nhất của sát thủ lập ra một cấp độ, tên là - 'Tối cường Võ Thánh'."
Lục trưởng lão cười cười nhìn Đằng Thanh Sơn.
"Mà gọi Đằng tiên sinh là 'Tối cường Võ Thánh' cũng hoàn toàn chính xác. Hơn nữa muốn mời 'Tối cường Võ Thánh' động thủ, chỉ có một cái giá, đó là đem một trong ba mươi sáu bức Khai Sơn Tam Thập Lục Thức thạch điêu giao cho tối cường Võ Thánh nghiên cứu hai đến ba năm."
Đằng Thanh Sơn nghe xong không khỏi động tâm.
"Hơn nữa, nếu có người thật sự muốn mời tiên sinh, trước tiên chúng ta sẽ đem nhiệm vụ tới để tiên sinh xem qua, nhận hay không, hoàn toàn do chính tiên sinh tự mình quyết định."
Lục trưởng lão nói.
"Vả lại mỗi bức thạch điêu, tiên sinh chỉ cần giữ lại vài năm không phải hay sao? Tiên sinh hẳn là không muốn giữ lại luôn chứ, một khối thạch điêu giá cả rất cao, nếu chỉ vì mời tiên sinh xuất thủ mà phải giao ra hoàn toàn chắc cũng không gia tộc nào nguyện ý đâu."
"Nhưng nếu chỉ là để tiên sinh mượn vài năm, chúng ta thương thành lại đứng ra bảo đảm - vậy không thành vấn đề."
Đằng Thanh Sơn nghe xong quả thực không khỏi hứng thú.
"Được rồi, ta đáp ứng."
Đằng Thanh Sơn cười gật đầu.
"Một khối thạch điêu, để ta dùng hai hay ba năm đi."
Kỳ thật dựa theo Đằng Thanh Sơn ước chừng thì chỉ mấy tháng là đủ, nhưng chẳng qua để ngừa vạn nhất, hắn vẫn đưa ra thời gian dài một chút.
"Ha ha..."
Lục trưởng lão cười rộ.
"Đằng tiên sinh cứ việc yên tâm, hiện nay thiên hạ đại loạn, trăm tộc tranh bá thiên hạ. Có gia tộc cường thịnh, có gia tộc suy sụp, lại có những gia tộc đối với lẫn nhau có cừu hận không đội trời chung, hẳn không hề thiếu sinh ý đâu! Đáng tiếc nhất chính là - có vài nhiệm vụ, Sát thủ đường chúng ta căn bản không có biện pháp tiếp nhận, cũng không có khả năng tiếp nhận."
"Mà thêm vào tiên sinh ra tay, trong thiên hạ tổng cộng ba mươi sáu khối thạch điêu, ta dám đảm bảo, trong vòng mười năm, tiên sinh có thể nghiên cứu tám đến mười khối thạch điêu, tuyệt đối nắm chắc!"
Lục trưởng lão phi thường tự tin.
Trong thiên hạ không ít gia tộc có thạch điêu, chính là cũng không công bố ra ngoài.
Chỉ đem đi cho mượn ba năm mà có thể đem cái đinh trong mắt diệt trừ, rất nhiều gia tộc đều nguyện ý! Dù sao có Húc Nhật thương thành bảo đảm, một thương thành có mấy ngàn năm lịch sử, sự bảo đảm này căn bản không cần lo lắng.
"Ha ha, ta sẽ chờ ở đây, đợi tin tốt của Lục trưởng lão."
Đằng Thanh Sơn nói.
"Một khi có tin tức, ta sẽ lập tức thông tri tiên sinh."
Lục trưởng lão cũng kêu lên, vẻ mặt toát ra nét cười.
"Ta cũng không quấy rầy tiên sinh thêm nữa, xin cáo từ."
Thời tiết rét lạnh (ăn thua gì chứ), Đằng Thanh Sơn nhìn theo đám người Lục trưởng lão rời đi. Hắn rõ ràng... cùng Húc Nhật thương thành hợp tác, đôi bên đều có chỗ tốt. Húc Nhật thương thành 'Sát thủ đường ' có Đằng Thanh Sơn gia nhập, khiến 'Sát thủ đường' này vị trí trong các tổ chức sát thủ tại Đoan Mộc đại lục địa vị đề thăng vô cùng.
Mà Đằng Thanh Sơn, cũng có thể nhanh và tiện tìm được thạch điêu!
"Có thạch điêu, có thể khiến ta tiết kiệm không ít thời gian tu luyện."
"Ta hiện tại, quan trọng nhất chính là thời gian. Phải nhanh chóng... quay về quê quán của ta - Cửu Châu!"
Đằng Thanh Sơn nhìn xa xăm phía nam.
Nơi đó có cha mẹ hắn, có muội muội, có cả huynh đệ hắn...
Dưới lòng đất Thần Phủ Sơn, trong lòng núi trống trải.
Lòng núi bốn bề rộng chừng hơn hai mươi trượng (sáu bảy mươi thước), cao cũng tới sáu bảy trượng (mười sáu bảy thước), lòng núi trống trải như vậy đừng nói chỉ năm người bọn Đằng Thanh Sơn, cho dù năm mươi người cũng có thể thoải mái ở. Phiền toái duy nhất chính là - trần của hang động trên mặt đất này là một mảnh tối đen không một chút ánh sáng.
May mắn, còn có Thiết Diệp quả!
Mỗi một viên quả phát ra ánh sáng mầu xanh biếc quả thực đang tùy ý đặt ở trong lòng núi, tuy rằng mỗi một khỏa Thiết Diệp quả ánh sáng đều rất yếu ớt, mỏng manh, nhưng có tới hơn hai trăm khỏa Thiết Diệp quả phân tán chung quanh cũng đủ để bọn người tu luyện nội kình như Lý, lão Uông thoải mái quan sát hầu hết các địa phương trong lòng núi.
Mà Đằng Thú qua ánh sáng của hơn hai trăm khỏa Thiết Diệp quả có thể thấy rõ từng chỗ một chung quanh.
Đồng thời tại trên vách núi đá cũng có đào vài cái huyệt động. Mỗi cái huyệt động nội có một cái giường dài cùng với hai khỏa Thiết Diệp quả trang trí trên rèm cửa làm phòng ngủ!
Ở tại lòng núi tới ngày thứ bảy.
Ba mươi sáu tấm đá trơn đều bày ngay ngắn trên vách núi, Đằng Thanh Sơn khoanh chân tĩnh tọa, trong cả lòng núi ngoài hắn ra lúc này không có ai khác
Bỗng Đằng Thanh Sơn mở to mắt.
"Đám Tiểu các nàng a, tại hoàn cảnh tăm tối đích xác cuộc sống không thoải mái được, cũng chỉ có buổi tối mới ngủ ở đây, bình thường đều ở bên ngoài."
Đằng Thanh Sơn ngắm nhìn chung quanh, lòng núi chỉ có mình hắn.
"Đối với bóng tối dày đặc như thế này, các nàng đều thấy không rõ, không thoải mái cũng dễ hiểu."
Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn trước ngực.
Tiểu Đỉnh sớm bị Đằng Thanh Sơn dùng sắt đặc bao lại, hơn nữa trên người hắn còn mặc áo da dầy. Trong động phủ này phải có Tiểu Đỉnh trấn áp thiên địa linh lực hoàn cảnh mới ổn định được. Mặc dù vẫn có ánh sáng mờ mờ phát ra nhưng bởi vì bóng tối ở đây quá dày đặc nên những người khác căn bản không phát hiện được nó. Cũng không biết được công dụng của Tiểu Đỉnh.
"Đằng đại ca, chuẩn bị ăn cơm trưa."
"Cơm trưa, cơm trưa, cơm trưa..."
Từng đạo tiếng vang từ trên mặt đất vọng xuống.
Đằng Thanh Sơn cười cười đứng dậy, cầm trong tay Luân Hồi Thương đi đến thông đạo, dọc theo hướng tiếng nói truyền đến nhanh chóng rời đi.
"Rống ~~ "
Lục Túc Đao xuyên qua sườn một thông đạo khác, hướng bên này nhìn xung quanh một lần, cái đầu tam giác với hai tròng mắt thoáng hiện lên một tia quái dị.
Làm 'hàng xóm' bảy ngày, Lục Túc Đao kia cũng nắm rõ tập tính sinh hoạt của đám nhân loại cùng với Thanh Loan, Cuồng Phong Ưng kia. Chẳng qua do sự lợi hại của Đằng Thanh Sơn cùng Thanh Loan, Lục Túc Đao căn bản không dám trêu chọc bọn họ. Nó lúc nào cũng nhớ rõ - ngày đầu tiên Đằng Thanh Sơn cùng Thanh Loan vào ở đã hung hăng đánh đập hắn một trận.
Hơn nữa còn có một cô gái nhân loại lại cảnh báo cho hắn một phen.
"Nhân loại... cũng dùng được thú ngữ..."
Lục Túc Đao trong mấy ngày này thích nhất là trao đổi thú ngữ với cô gái kia.
Cái đầu hình tam giác rụt lại, Lục Túc Đao tiếp tục trở về ngủ.
Một ngàn năm, nó ít nhất cũng có đến chín trăm năm ngủ say.
Đằng Thanh Sơn cùng những người còn lại ngồi vây quanh một chỗ, hưởng thụ một bàn cơm trưa phong phú.
"Tiểu nấu ăn, càng ngày càng tuyệt a."
Đằng Thanh Sơn ăn qua liền khen, đây chính là Đằng Thanh Sơn thật lòng, hắn phát hiện gần ba tháng thời gian ở tại Thần Phủ Sơn này Tiểu làm đồ ăn hiệu quả đang không ngừng tiến bộ, hương vị cũng là càng ngày càng ngon miệng.
"Ân, ngon."
Đằng Thú cũng liền gật đầu.
Lý nghe được Đằng Thanh Sơn tán thưởng, sắc mặt càng thêm tươi hồng kiều diễm:
"Huynh thích là tốt rồi, Tiểu Bình cũng ở bên cạnh giúp ta đấy."
Lý không khỏi nghĩ đến lúc trước Tiểu Bình cùng nàng nói chuyện qua, biện pháp thứ nhất để nắm được tâm ý của đàn ông chính là - làm ra đồ ăn khiến hắn phải chảy nước miếng. Lý trong lòng thầm khen: "Tiểu Bình nói quả nhiên là đúng."
Lúc Đằng Thanh Sơn bọn họ một bàn đang lúc ăn uống vô cùng vui vẻ.
"A Thú, A Thú..."
Liên tiếp những thanh âm vội vàng đột ngột vang lên.
"Ân?"
Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
Đằng Thú trừng mắt, lập tức phi nhanh ra.
"Người nào nhỉ?" Đằng Thanh Sơn trong lòng nghi hoặc. Thanh âm nọ hắn cho tới bây giờ vẫn chưa nghe qua, khẳng định không phải là người quen, liền cũng đứng dậy chạy ra. Lý, Tiểu Bình, lão Uông bọn họ cũng chạy theo.
Bên ngoài.
Đằng Thanh Sơn liếc mắt chứng kiến, một cô gái diện mạo bình thường, cũng có thể coi là gầy yếu nhỏ xinh, mặc áo bông màu xám của nhà nông vá chằng vá đụp đang bám lấy Đằng Thú, trên mặt tràn đầy nước mắt:
"A Thú, nhanh, cứu người, cứu người."
Cô gái nhà nông tựa hồ đang vô cùng lo lắng cùng sợ hãi khiến cách nói chuyện có vẻ hoảng loạn.
"Đi, đi"
Đằng Thú cũng trừng mắt, bộ dáng phảng phất như đang tức giận, muốn chạy đi ngay.
"A Thú."
Đằng Thanh Sơn đi tới.
"Hỏi cô gái này một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"
"Lão sư."
Đằng Thú quay đầu lại.
"Nàng, nàng, là A Tú!"
Tiểu liền nói thêm:
"Đằng đại ca, A Thú thường xuyên tại rừng cây phương Bắc luyện quyền, mà bên kia lại có một vài đồng ruộng thường xuyên có đàn bà phụ nữ ở nông thôn làm việc, phỏng chừng là A Thú ngẫu nhiên quen biết một người."
Đằng Thanh Sơn nghe xong giật mình... đích xác đây là địa phương gần sát Nam Sơn Thành.
Gần đây đúng là có không ít thôn trang.
"Nếu không đi ngay thì không kịp mất."
Cô gái nọ gấp đến độ nước mắt chảy ròng.
"Lão sư!"
Đằng Thú cũng như ngồi trên đống lửa!
"Lão Uông, đem hai con Xích Phong Chiến tới đây đi."
Đằng Thanh Sơn cũng biết hiện tại không phải lúc cần hỏi rõ ràng, hơn nữa hắn biết 'Đằng Thú' chính là một gã thô lỗ, nếu hắn đã muốn đi cứu người thì cho dù chính mình là sư phó, chỉ sợ cũng căn bản ngăn không nổi.
Hai đầu Xích Phong Chiến được đánh ra.
"A Thú, mang kia cô nương kia lên ngựa."
Đằng Thanh Sơn trực tiếp nhảy lên một đầu Xích Phong Chiến, còn Đằng Thú cũng lập tức ôm lấy cô gái nhảy lên đầu Xích Phong Chiến còn lại.
"Tiểu, ta cùng A Thú đi xem, sẽ rất nhanh quay lại."
Đằng Thanh Sơn nói.
"Ân."
Lý liền gật đầu.
Lão Uông nhìn thấy một màn này đã có chút rạo rực, nhưng hắn thật ra không lo lắng gì, tại hắn rõ ràng... chủ nhân đã xuất thủ thì việc khó đến đâu cũng phải xong.
"Cô nương, dẫn đường."
Đằng Thanh Sơn phân phó.
"Vâng."
Cô gái nhà nông liền gật đầu.
"Giá! Giá!"
Hai đầu Xích Phong Chiến tung vó, đạp tuyết chạy như bay mà đi.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký