Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50 - Tin Tức Kinh Người
ong, Vương gia gia chủ quả đúng là một phương hào hùng, đương nhiên sẽ không thất thố.
- Phó huynh, huynh hỏi ta sự tình thế nào, ta cho đến hiện tại, vẫn không hề rõ ngọn nguồn của mọi sự.
Vương gia gia chủ lắc đầu cười đi xuống lầu.
- Lời mà chưởng quầy nói vừa nãy, một bàn của Đằng tiên sinh này, đã đấu cùng nghiệt tử đó của ta, hơn nữa, người của nghiệt tử ta còn bị đánh gần chết.
Vương gia gia chủ nhìn Đằng Thanh Sơn:
- Song, vị Đằng tiên sinh này là bạn tốt của Phó huynh, có lẽ không đến mức gây ầm ĩ với một tiểu bối, khẳng định là do tên nghiệt tử đó của ta quá đáng rồi.
- Nghiệt tử!
Vương gia gia chủ nghoảnh đầu nhìn, sắc mặt chợt trầm xuống.
- Cha.
Vương Tam công tử thân thể chợt run lên.
Đáy lòng hắn thì lại thầm chửi, rốt cuộc là gặp phải việc đại xui xẻo gì thế này, lại đi gây vào một nhân vật mà đến Lôi Đao Vũ Thánh- Phó Đao- cũng phải hô bằng 'Đằng tiên sinh' như vậy.
- Tên nghiệt tử như ngươi này lần trước đã chuốc tai vạ, lần này lại vẫn vậy! Luôn không làm ta bớt lo được.
Vương gia gia chủ quát mắng.
- Đằng tiên sinh là tiền bối của ngươi, việc này khẳng định lại là do tên nghiệt tử nhà ngươi gây rắc rối. Ta hiện giờ không nói nhiều với ngươi, về nhà ta sẽ tìm ngươi tính sổ. Ba người các ngươi, giờ dẫn Tam công tử về.
Một tiếng răn dạy, ba gã theo hầu Tam công tử lập tức hộ vệ Tam công tử, nhếch nhác vội vàng rời khỏi tửu lâu.
Tam công tử thậm chí còn không dám nhìn bên bàn Đằng Thanh Sơn một cái.
Lửa ham muốn trước đó, đã bị dọa cho biến mất hoàn toàn rồi.
...
- Đằng tiên sinh. Tên nghiệt tử đó của ta luôn không nghe lời, thường xuyên gây tai vạ. Ngươi nếu đã nán lại lâu tại Nam Sơn thành này thì đã biết rồi. Hy vọng tiên sinh đừng so đo với nó.
Vương gia gia chủ đi đến bên cạnh Phó Đao. Phó Đao cũng cười ha ha nói:
- Đằng tiên sinh. Trở về để Vương huynh trừng phạt nghiêm tiểu tử đó một bữa, vì tiểu tử đó, không đáng để tiên sinh tức giận!
Trong mắt Phó Đao, Đằng Thanh Sơn thân phận ở cấp bậc nào?
Chỉ một Vương Tam công tử, hệ con cháu ăn chơi trác táng mà thôi. Cùng nó làm lớn chuyện lên, đó là đã hạ thấp thân phận!
Đằng Thanh Sơn và Lý nhìn nhau, cùng lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Vương Tam công tử kia Đằng Thanh Sơn đương nhiên không để tâm.
Mà Vương gia gia chủ này đã cúi đầu với mình, thì cũng không cần thiết phải truy cùng đánh tận làm gì. Dẫu sao Vương gia này, cũng là một phương hào cường. Nếu thật sự đấu lên, Đằng Thanh Sơn không sợ, nhưng sẽ có không ít phiền phức.
- Sự việc này vậy coi như bỏ đi
Đằng Thanh Sơn nâng chén rượu, uống một ngụm, cười nhẹ nói:
- Hai vị tùy ý, ta không bồi tiếp hai vị được nữa.
- Đằng tiên sinh!
Vương gia gia chủ vội nói:
- Việc này là do nghiệt tử của ta không đúng. Bên trên đã chuẩn bị một bàn rượu nhạt, coi như là tạ lễ. Tiên Sinh nhất định phải cho ta chút thể diện.
Trên Đoan Mộc đại lục, các đại gia tộc tranh bá thiên hạ nếu muốn giành được thiên hạ thì cái gì là quan trọng nhất? Nhân tài! Cường giả cấp bậc Võ Thánh đều là nhân tài quan trọng nhất!
Một Võ Thánh, tính quan trọng không thua gì một đội quân.
Vương gia gia chủ há nào có thể bỏ lỡ cơ hội kết giao tình với Đằng Thanh Sơn chứ.
- Đằng huynh, không có việc gì thì cùng uống một chén đi.
Phó Đao cười nói.
Đằng Thanh Sơn trong lòng chợt động. Không có việc gì? Ta có việc, một lát nữa phải đi Thần Phủ Sơn.
Song...
"Thạch điêu 'Khai Sơn Tam Thập Lục Thức' trong Thần Phủ Sơn, một khi đã là do Vũ Hoàng lưu lại, khẳng định sẽ không rộng rãi cho người bình thường thăm quan." Đằng Thanh Sơn suy nghĩ. "Tình hình tường tận trong Thần Phủ Sơn cùng thạch điêu 'Khai Sơn Tam Thập Lục Thức', loại sự tình này địa vị như Phó Đao và Vương gia gia chủ khẳng định biết. Không bằng hỏi bọn họ xem sao?"
Không có người khác trợ giúp, đợi lát nữa đi Thần Phủ Sơn sợ rằng cũng lại mơ mơ màng màng.
- Vậy được.
Đằng Thanh Sơn cười nói.
Vương gia gia chủ mừng rỡ:
- Ha ha, Đằng tiên sinh, mời!
- Tiểu, muội theo ta đi lên.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý. Lý trong lòng kinh ngạc vì sao Đằng Thanh Sơn lại đáp ứng, song, xung quanh nhiều người nàng cũng không hỏi gì thêm, liền cười cùng Đằng Thanh Sơn đi lên lầu ba.
- Lão Uông, các ngươi đợi ở đây trước, ta một lát nữa sẽ xuống.
Đằng Thanh Sơn vừa lên lầu vừa dặn dò.
- Vâng, chủ nhân!
Lão Uông vội đáp lại.
Còn Đằng Thú thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn. Từ sau khi trở thành môn đồ của Đằng Thanh Sơn, Đằng Thú này đúng là hết sức nghe lời.
Tửu lâu lầu hai, đợi đến khi nhóm người Vương gia gia chủ, Đằng Thanh Sơn, Phó Đao lên đến nơi, lần nữa lại xôn xao lên, khách khứa người nào cũng đều kích động bắt đầu bàn luận.
- Phó Đao, Phó Đao đó, lẽ nào là Lôi Đao Đao Thánh 'Phó Đao' trong truyền thuyết?
- Có thể được hắn gọi là 'Tiên sinh', Đằng tiên sinh đó, rốt cuộc là nhân vật nào a?
Từng người từng người kích động không thôi.
Còn đại chưởng quỹ của Húc Nhật tửu lâu, trên mặt lộ ra một sắc kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn qua chỗ thang lầu ba, thầm nghĩ:
"Phó Đao là cao thủ tiên thiên Kim Đan, cũng là lão bằng hữu với Húc Nhật thương hội của ta rồi. Đằng tiên sinh này là người thế nào?"
Đại chưởng quỹ lập tức ý thức được tầm quan trọng của việc này.
"Việc này nhất định phải lập tức thông báo với trưởng lão!" Đại chưởng quỹ không dám lưu lại thêm, vội vàng xuống lầu.
Lầu ba Húc Nhật tửu lâu, phòng lầu dài rộng có đến năm sáu trượng, một cái bàn đá màu đen hình tròn gần trượng ở trung ương, trên bàn đá bóng loáng vô cùng, từng đĩa mỹ thực đều bày trên đó.
- Đem mấy thứ này hủy hết đi, đổi một bàn đồ ăn khác.
Vương gia gia chủ vội phân phó.
- Dạ.
Hai thị nữ của tửu lâu nhanh chóng dọn bàn.
- Đằng tiên sinh, còn cả vị cô nương này, mời ngồi.
Vương gia gia chủ mỉm cười nói, sau đó Đằng Thanh Sơn, Lý, Phó Đao và vị Vương gia gia chủ đó, bốn người ngồi vây quanh chiếc bàn tròn to lớn.
Đồ uống rượu, bầu rượu v.v, đều thay một loạt mới.
Có thị nữ chuyên rót rượu.
- Đằng tiên sinh, lần này là nghiệt tử của ta đã mạo phạm tiên sinh. Một chén này là rượu ta lỗi.
Vương gia gia chủ đứng lên cười nói. Đằng Thanh Sơn thì cười nhạt nói:
- Gia chủ ngồi xuống, chúng ta cứ tùy ý nói chuyện, không cần thiết ngài phải kính rượu ta, ta kính rượu ngài. Điều ta không thích nhất chính là mấy thứ khuôn phép này!
Vương gia gia chủ ngẩn ra.
- Ha ha, thật sảng khoái.
Vương gia gia chủ cũng đặt chén rượu xuống.
- Đằng tiên sinh, loại tục nhân đó...
Phó Đao cười nói, lập tức tỉnh ngộ vội nói:
- Ha ha, còn chưa giới thiệu cho các vị.
- Vương huynh.
Phó Đao đứng lên nói:
- Vị Đằng tiên sinh này, danh tính Đằng Thanh Sơn, là ta trước đó đã ngẫu nhiên tương ngộ trên đường đến Nam Sơn thành. Có thể gặp được Đằng huynh, là may mắn của Phó Đao ta à.
- May mắn?
Vương gia gia chủ trong lòng hơi động, cười hỏi:
- Với tính cách của Phó huynh, khẳng định là đã đánh một trận với Đằng tiên sinh rồi.
Phó đao lắc đầu cười đáp:
- Ta lúc đó khiêu chiến Đằng tiên sinh, song...
- Ta cũng chỉ may mắn thắng được một chiêu.
Đằng Thanh Sơn xen vào nói.
Phó Đao ngẩn ra, liếc nhìn Đằng Thanh Sơn một cái. Hắn lập tức hiểu ra. "Đằng tiên sinh này bao nhiêu năm như vậy, trong thiên hạ lại đều không có danh khí gì, xem ra là không thích nổi danh. Anh ta một chiêu đã thắng mình, nếu truyền ra ngoài... sợ rằng ngược lại với điều anh ta mong muốn." Phó Đao hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của Đằng Thanh Sơn.
"May mắn thắng một chiêu?" Vương gia gia chủ trong lòng lại thầm nhủ. "Phó Đao đã gọi người này là tiên sinh, Đằng Thanh Sơn này thực lực rất mạnh, còn mạnh hơn Phó Đao."
- Đằng tiên sinh, vị này là Vương gia gia chủ Vương Mông. Ở Nam Sơn thành này, có thể nói đến chính là tam đại gia tộc Vương gia, cùng với hãng buôn Húc Nhật. Đằng tiên sinh, Vương huynh không chỉ đơn giản là Vương gia gia chủ, mà bản thân hắn cũng là tiên thiên Võ Thánh cao thủ.
Phó Đao cười nói.
Đằng Thanh Sơn kinh dị nhìn Vương Mông đó một cái, Vương gia gia chủ này là tiên thiên cao thủ?
Đồng thời Đằng Thanh Sơn cười gật đầu:
- Vương Mông gia chủ.
- Ha.
Vương Mông mỉm cười nói:
- Có hể quen biết với tiên sinh đó là may mắn của Vương Mông ta. Nói ra thì tên nghiệt tử đó của ta đã có công lao lớn à. Nếu không phải tên nghiệt tử đó của ta, sợ rằng ta còn không có cơ hội quen biết Đằng tiên sinh.
- Ha ha...
Phó Đao cũng cười lên.
- Đằng đại ca.
Lý nhìn Đằng Thanh Sơn một cái thấp giọng nói.
- Chúng ta khi nào đi?
Vương Mông kinh ngạc nói:
- Đằng tiên sinh, còn có việc?
- Chuẩn bị đi Thần Phủ Sơn một chuyến.
Đằng Thanh Sơn mở miệng nói, đồng thời dò hỏi:
- Vương Mông, hai vị đối với Thần Phủ Sơn này biết bao nhiêu?
- Biết một ít
Phó Đao mở miệng kinh ngạc nói:
- Tiên sinh cần hỏi gì?
- Các vị hẳn là biết, trên Thần Phủ Sơn này có ba mươi sáu bức thạch điêu chứ?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
Phó Đao và Vương Mông đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ kinh ngạc.
- Đằng tiên sinh.
Phó Đao nhíu mày nói.
- Năm đó Thần Phủ Thiên Thần sáng lập ra Thần Phủ Sơn, đời này đời khác của Thần Phủ Sơn qua đi, về sau cũng suy bại. Thế lực của Thần Phủ Sơn cũng hoàn toàn sụp đổ, Thần Phủ Sơn cũng bị các thế lực khác xung quanh càn quét hết sạch. Còn về ba mươi sáu bức thạch điêu trong truyền thuyết mà năm đó Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ đã đích thân lưu lại, sớm đã bị những người tranh đoạt năm đó cướp đi mất rồi.
Đằng Thanh Sơn sắc mặt chợt biến.
Lý cũng kinh ngạc nhìn Đằng Thanh Sơn.
Bọn họ căn bản không biết gì về việc ba mươi sáu bức thạch điêu của Thần Phủ Sơn.
Từ khi đến Đoan Mộc đại lục, người hiểu nhiều về Đoan Mộc đại lục, cũng chỉ có Tiểu Bình và lão Uông. Song Tiểu Bình cũng chỉ là một đứa trẻ, có thể biết được bao nhiêu? Còn về lão Uông, Đằng Thanh Sơn căn bản chưa từng nói với hắn về việc của bức thạch điêu 'Khai Sơn Tam Thập Lục Thức'.
- Bị cướp đoạt rồi?
Đằng Thanh Sơn nhíu mày hỏi.
- Đã bị cướp đi mấy ngàn năm rồi.
Phó đao lắc đầu nói.
- Thần Phủ Sơn suy bại, đương nhiên bị các thế lực khác cướp đoạt. Ba mươi sáu bức thạch điêu đó rất là trân quý, là cả vùng cấm địa của Thần Phủ Sơn. Năm đó, tương truyền đã bị những thế lực đó đào sâu vào vùng cấm địa trong núi lấy thạch điêu đi rồi."
Đằng Thanh Sơn bất đắc dĩ thầm than.
Đích thân tìm đến Nam Sơn thành này, không ngờ lại là một chuyến đi vô ích.
- Phó Đao, ngươi hẳn biết, ba mươi sáu miếng thạch điêu này, bây giờ đang ở đâu?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
Phó Đao nói:
- Theo tục truyền, ba mươi sáu bức thạch điêu này, mỗi một bức đều là một chiêu thức sử dụng búa cùng với một chữ 'đạo'. Thứ mà ba mươi sáu bức thạch điêu này hợp thành, chính là 'Khai Sơn Tam Thập Lục Thức' tuyệt học cao nhất ở Thần Phủ Sơn! Cũng là ngọn nguồn của mọi tuyệt kỹ dùng búa (thần phủ) trên Đoan Mộc đại lục ta!
Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu.
Đến Đoan Mộc đại lục mấy ngày nay, Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện... trong những võ giả du hiệp xuất hiện trên đường, người dùng búa rất nhiều.
- Rất nhiều người đều nói, ba mươi sáu bức thạch điêu này vô cùng bất phàm! Các đại gia tộc đều đang tranh đoạt.
Phó Đao than thở nói:
- Năm đó lúc Lôi Đao Thiên Thần Đoan Mộc Vũ nhất thống thiên hạ, cũng đã từng sưu tầm ba mươi sáu bức thạch điêu này. Song lúc đó, Lôi Đao Thiên Thần cũng chỉ thu thập được vẻn vẹn hai mươi mấy miếng thạch điêu, còn lại người cũng đều chưa tìm ra. Sau khi Đoan Mộc Vũ li rời nhân thế, Đoan Mộc đại lục phân tách chia rẽ, lại lần nữa đại loạn.
- Ba ngàn năm sau đó thì luôn đại loạn, các đại gia tộc tranh đấu lẫn nhau, có quật khởi, có diệt vong. Còn về ba mươi sáu bức thạch điêu, ngẫu nhiên mới có thể nghe nói đến một chút tin tức.
- Cho dù có một gia tộc nào đó đạt được một bức thạch điêu trong đó, thì sợ rằng cũng sẽ phải giấu kĩ đi.
- Bao nhiêu năm đã qua đi, ai biết được ba mươi sáu bức thạch điêu đó, đều đã lạc đi nơi nào rồi.
Phó Đao lắc đầu cười nói.
- Đến cả Lôi Đao Thiên Thần ba ngàn năm trước, cũng chưa sưu tập đủ được. Bây giờ muốn tìm ra... cơ hồ là một việc không thể.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký