To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44 - Gây Ra Rắc Rối.
hủ nhân?
Lão Uông nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
- Đằng đại ca, phía trước có chuyện gì vậy?
Lý cũng vén mành cửa xe lên hỏi.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía trước. Phía trước tập trung đông đúc lượng lớn quân sĩ đang hạ trại, đóng quân trên đồng hoang trống trải bên trái quan đạo. Thoạt đầu vừa nhìn biển người tấp nập hết sức đông đúc, song nhìn kĩ lại, tuy có vô số quân sĩ đóng quân ở đó, nhưng lại chưa chiếm hết quan đạo.
Lữ nhân qua lại, vẫn có thể thông hành như cũ.
- Là một đội quân hạ trại tại đó.
Đằng Thanh Sơn cười đáp.
- Trời còn chưa tối hẳn, bọn họ đã hạ trại rồi?
Lý kinh ngạc nói.
Lão Uông bên cạnh cười ha ha nói:
- Tiểu cô nương, hai bên quan đạo này, có nơi là núi hoang, có chỗ là đồng ruộng. Nhiều quân sĩ như vậy, muốn đóng quân thì phải cần một điểm rất lớn. Địa điểm như vậy lại không nhiều! Bọn họ nếu tiếp tục tiến trước, thì sợ rằng sẽ không còn nơi mà đóng quân nghỉ ngơi nữa.
Lý nghe xong hơi đỏ mặt.
- Tiếp tục đi!
Đằng Thanh Sơn lại cười cười mở miệng.
Cộp! Cộp! Cộp!
Hai con ngựa Xích Phong Chiến kéo xe, tiến nhanh về phía trước. Còn thiếu niên hung thú cưỡi trên đà thú thì lại vẫn đang lẩm nhẩm: "A Hậu... A Hậu..."
Dần dần đã đến gần quân hạ trại.
Ở chỗ quan đạo lân cận, có không ít quân sĩ đang cầm chiến khí hoặc trường mâu. Bọn họ cũng không giữ hảo ý gì nhìn qua nhóm mấy người Đằng Thanh Sơn đang đi qua trước mắt. Đằng Thanh Sơn thì lại tiêu diêu tự tại ngồi phía trước của xe ngựa, hữu thủ nắm lấy Luân Hồi Thương, Lý thì thông qua cửa sổ nhìn ra ngoài.
- Ha ha. Tiểu mỹ nhân! cười cho thiếu gia một cái nào!
- Chậc chậc. Một cô nương thật xinh đẹp!
Mấy kẻ vừa ăn xong cơm tối, ngồi buồn tẻ đó lập tức hết người này đến người khác cười hét lên.
"Hừ." Lý tức khắc dùng bức mành che lại cửa sổ xe, không lộ đầu ra nữa.
- Tiểu mỹ nhân tức giận rồi à!
- Tiểu mỹ nhân, đừng đi vội mà!
Mấy quân sĩ đó trông thấy Lý không lộ mặt nữa, không khỏi cười lăn cười bò. Song, bọn họ tuy hi hi ha ha cười trêu ghẹo, nhưng không có bất cứ một quân sĩ nào dám to gan cản trở nhóm Đằng Thanh Sơn, bởi vì quân đội có quân quy, trên quan đạo này người qua lại không ít, quân đội cao cấp, đương nhiên nghiêm cấm nhân mã dưới trướng cản trở người khác.
"Quân đội này quân kỷ quả là rất nghiêm." Đằng Thanh Sơn lộ ra một tia cười, nhưng cùng với việc tiến tới, sắc mặt Đằng Thanh Sơn đã có chút không dễ coi lắm, mày cũng nhíu lại.
Trên xe ngữa, Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã nhìn thấy...
Ở chính giữa quân đội bên cạnh quan đạo, có một lượng lớn nô lệ cả nam cả nữ đang bị dây thừng trói chặt hai tay, cơ hồ đều là người trưởng thành hoặc thiếu niên, lại không có hài đồng và người già. Tất cả nô lệ mặt mũi bẩn thỉu, quần áo trên người rách rưới, đang bị lượng lớn quân sĩ vây lại trông coi.
Nô lệ có rất nhiều, đã bị phân thành nhiều đám!
Mỗi một đám đều có lên đến ngàn nô lệ!
"Nhiều nô lệ như vậy?" Đằng Thanh Sơn nhíu mày, thì thầm nói.
- Chủ nhân.
Lão Uông bên cạnh hạ thấp giọng nói:
- Hiện giờ các đại gia tộc đánh chiến lẫn nhau, kẻ chiến bại rơi vào kiếp nô lệ có rất nhiều. Xem đội quân này... đoán chừng là từ một vùng nào đó áp giải nô lệ đến Nam Sơn thành!
Nam Sơn thành là thành trì phồn hoa nhất trong cả Đoan Mộc đại lục.
Buôn bán nô lệ, tại Nam Sơn thành đương nhiên cũng là lớn nhất.
"Nô lệ..." Theo xe ngựa tiến trước, Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên nhìn thấy một đám người nô lệ khác phía trước, một nam tử dáng vẻ sĩ quan đang đi đến đó.
Sĩ quan này nhìn cẩn thận một lúc, liền một tay nắm lấy một nữ tử mảnh mai, gẩy gẩy mái tóc rối của nàng.
- Ngẩng đầu!
Sĩ quan quát lạnh một tiếng xem xét kỹ, trên mặt lộ ra một tia cười nhàn nhạt, phân phó nói:
- Đem nữ tử này vào trong đại trướng của ta!
Nữ nô lệ trong mắt tràn ngập sự kinh hoảng.
- Dạ, đại nhân.
Hai quân sĩ phía sau hắn lập tức tuân mệnh đi bắt nữ nô lệ này.
- Không, không, đại nhân, buông tha cho ta đi, buông tha cho ta đi!
Nữ nô lệ tức khắc khẩn cầu, nhưng hai quân sĩ đó sức lực rất mạnh, căn bản không thèm để ý đến khẩn cầu của nữ nhân, một người nắm lấy hai vai của nữ nhân, người còn lại nắm lấy hai chân, trực tiếp nâng nàng lên.
- Buôn con bé ra!
Bên cạnh có nam nhân gào thét lên.
- Buông muội muội ta ra!
Có hai nam tử tuy tay đã bị trói lại, nhưng vẫn giãy dụa xông mạnh lên, trực tiếp đâm ngã một quân sĩ trong đó.
- Phản rồi!
Một quân sĩ đang trông coi nô lện bên cạnh lập tức vung mạnh roi dài lên, tàn nhẫn quất lên người một nam nô lệ trong đó.
Chát! Chát!
Roi quất vào thịt, âm thanh khiến những nô lệ khác từng người một đều run rẩy sợ hãi, cón hai nam nô lệ kia thì bị quất đến lăn lộn trên đất.
- Mẹ nhà mày, quất cho chết, dám đâm vào lão tử!
- Nhanh lên!
Sĩ quan đó lại nhàn nhạt quát.
- Tha cho bọn họ đi, ta đi cùng các người, ta đi cùng các người.
Nữ nô lệ đó đã suy sụp rồi.
- Có bản lĩnh cứ giết ta đi, cùng lắm là chết.
Một nam nô lệ bị roi quất trong đó lại gào thét lên.
...
Trông thấy cảnh này, Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm than. Trên Đoan Mộc đại lục này nô lệ vô cùng nhiều, đích xác... nô lệ có thể nói là hoàn toàn không có một chút quyền tự chủ nào, đến sinh tử cũng đều bị người khác khống chế.
- Những người này có lẽ vừa trở thành nô lệ, còn biết phản kháng.
Lão Uông lắc đầu thở dài nói.
- Đợi sau khi bọn họ chịu tận đắng cay rồi, lòng chết rồi, thì họ sẽ giống như cây gỗ, không ai có thể giúp được mấy nô lệ này, cho dù là Lôi Đao thiên thần Đoan Mộc cường đại cũng giúp không nổi bọn họ.
Đằng Thanh Sơn cùng lão Uông lúc này đều không chú ý đến thiếu niên hung thú, bởi vì thiếu niên hung thú ở phía trước của xe ngựa, Đằng Thanh Sơn căn bản không nhìn thấy mặt của thiếu niên hung dữ, đang dữ tợn đến mức nào!
Thiếu niên hung thú nhìn trừng trừng vào cảnh phía trước, trong đầu từng cảnh tượng một hiện lên. Lúc nhỏ bị tổ chức buôn bán nô lệ bắt lại, sau đó hết lần này đến lần khác trải nghiệm đáng sợ, trong lòng hắn hận nhất chính là lũ người bắt giữ, đánh đập giết hại nô lệ đó!
Đám người đó, hắn thống hận nhất!
Cừu hận mười mấy năm!
- Muốn chết? Đã là nô lệ, muốn chết cũng chết không được. Cho hắn nếm thử chút vui vẻ, đừng làm hắn chết, còn cần bán lấy bạc đó.
- Dạ. Đại nhân.
Thiếu niên hung thú trông cảnh đó, mắt bắt đầu biến thành màu đỏ đậm. Hắn chính là một con dã thú, một khi phát cuồng, thì cái gì cũng dám giết, đến Phương Lê lúc trước cũng không dãm khinh dễ tiếp cận thiếu niên hung thú.
"Gru..."
Một tiếng gầm hoang dã vang lên tức giận.
"Không ổn!"
Đợi đến khi Đằng Thanh Sơn nghe thấy tiếng gầm, thiếu niên hung thú đã xông vào trong đám người quân đội đó rồi. Một con dã thú sống như thiếu niên hung thú, hai tay hai chân lao như bay, nơi nào đi qua nơi đó máu tươi bắn loạn, từng tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên. Gần như chỉ trong nháy mắt, hắn đã xông đến chỗ trông giữ nô lệ.
- A!
Thiếu niên hung thú một tay đã nắm lấy quân sĩ đang tra tấn nam nô lệ đó.
- Thả hắn ra!
Sĩ quan đã đi xa, quay đầu lại thấy một màn ô a này, lập tức hét lên giận dữ. Xung quanh lượng lớn quân sĩ hơi ngẩn ra, từ đâu mọc ra một tên điên? Nhưng, ngay sau đó liền là một trận lửa giận, lại có kẻ dám đơn thương độc mã xung kích quân đội bọn họ!
"Gru..."
Thiếu niên hung thú đem quân sĩ đó nhấc cao lên, sắc mặt nanh ác.
- Buông ta ra, buông ta ra.
Quân sĩ kêu gào.
Thiếu niên hung thú song thủ chợt dùng lực.
"Xoẹt..."
Thi thể quân sĩ trực tiếp bị xé rách.
- Giết hắn cho ta!
Tên sĩ quan đại nộ quát.
"Ô ô..." Thiếu niên hung thú trong họng phát ra từng trận từng trận quái thanh, hắn trên thân đầy máu tươi, nhảy ra lần nữa, tất cả những người có gan dám ngăn cản hắn, hắn đều giết chết!
Nhưng một lần này...hắn không thành công!
- Dừng tay!
Bỗng một tiếng thét tức giận thấp trầm vang lên, phảng phất như tiếng sấm rền trên trời không ngừng vang dội.
Đằng Thanh Sơn nắm lấy bả vai của thiếu niên hung thú, mặc cho thiếu niên hung thú phản kháng thế nào cũng thoát không được, hắn ngoắc đầu lại, một đôi con ngươi màu đỏ rực trừng trừng nhìn Đằng Thanh Sơn, phát ra từng tiếng gầm nhẹ liên tiếp. Đằng Thanh Sơn lạnh lẽo nhìn hắn, chợt dùng lực, liền làm thiếu niên hung thú đau đớn cùng cực.
- Sát!
- Giết chết hắn!
Đám quân sĩ đó đều vây sát lại, lượng lớn khảm đao bổ tới, trường mâu đâm tới.
Trong một tay còn lại của Đằng Thanh Sơn đang nắm Luân Hồi Thương, trong nháy mắt, Luân Hồi Thương hóa thành ngàn vạn thương ảnh, chỉ nghe thấy một trận leng keng loảng xoảng loạn xị vang lên, từng cây binh khí một trực tiếp bị quăng bay lên, đám quân sĩ vây giết Đằng Thanh Sơn và thiếu niên hung thú ai nấy đều trợn trừng mắt nhìn.
- Đây, đây là, sao lại...
Từng quân sĩ một cúi đầu nhìn trong tay trống rỗng, rồi lại nhìn Đằng Thanh Sơn, trong mắt hoàn toàn chỉ có vẻ kinh hãi.
- Sao lại thế này?
Một tiếng quát tức giận bất mãn vang lên.
Từ phía trước không xa đi tới hai người, một lão nhân đội mũ, mặc áo choàng quý giá, còn một kẻ khác bên cạnh hắn, lại là một hán tử cường tráng gương mặt cương nghị, trên lưng hắn đang có một thanh khảm đao cực lớn, mục quang thì giống như điện, làm người khác trong lòng phát sợ.
- Mục quản sự!
Tên quân sĩ đó lập tức cung kính hành lễ.
- Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?
Lão nhân đó bất mãn nói.
Sĩ quan cung cung kính kính nói:
- Vừa rồi tên thiếu niên như kẻ điên kia đột nhiên giết người, chính trong nháy mắt đó, chúng ta đã mất đi ba huynh đệ, còn có rất nhiều người thụ thương. Ta hạ lệnh đem hắn giết chết, vậy mà vị thanh niên mặc bạch bào này bỗng nhiên xuất hiện, áp chế lại thiếu niên điên đó, cũng đồng thời chấn bay đi binh khí của quân sĩ xung quanh.
- Ô?
Lão nhân nhìn xung quang, trong lòng thầm kinh hãi.
Trong nháy mắt đã chấn bay toàn bộ binh khí công kích đến từ bốn phương tám hướng, hơn nữa lại không gây thương tổn đến một ai, thực lực này cũng đủ lợi hại rồi.
- Người là người gì? Lại dám xông vào quân doanh của ta.
Lão nhân nhìn về Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn một tay đè thiếu niên mãnh thú, nhàn nhạt nói:
- Môn đồ của ta, đối với người áp giải nô lệ, mua bán nô lệ rất oán hận.
- Vừa rồi người của các vị tra tấn nô lệ có lẽ đã khiến môn đồ của ta đại nộ, cho nên đã giết lên... khiến bên các vị chết mất một số người. Đây là do ta quản giáo không đủ, xin lượng thứ.
- Đụng chạm quân doanh của ta, giết nhân mã của ta, một câu nói mà muốn xong sao?
Lão nhân sắc mặt chợt trầm xuống.
- Ta vừa rồi hỏi ngươi, ngươi là người thế nào, ngươi còn chưa trả lời!
- Tại hạ Đằng Thanh Sơn!
Đằng Thanh Sơn cười nhạt nhìn lão nhân này.
- Không biết ngài là...?
Lão nhân cũng lạnh nhạt nói:
- Lão phu Mục Vạn quản sự của hãng buôn Húc Nhật! Quân đội này, là quân đội của hãng buôn Húc Nhật...Nô lệ này, cũng là hãng buôn Húc Nhật ta bỏ một khoản lớn mua về. Môn đồ của ngươi giết nhân mã của ta, thế này đi, kẻ làm sư phụ như ngươi hãy đi theo ta một chuyến
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký