People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43 - A Thú
ý kinh ngạc nở nụ cười: "Đằng đại ca, trong quá khứ hình như ngươi chưa từng thu một người đồ đệ nào a." Ở bên cạnh, lão Uông kinh ngạc, nói: "Đồ đệ? Là cái gì?"
Lý lập tức giải thích:"Đồ đệ chính là môn đồ!"
Trên Đoan Mộc đại lục, cũng không có "Đồ đệ", mà kêu là "Môn đồ", còn sư phụ thì được xưng là "Lão sư".
"Rống ~~~" Lý cúi đầu, nhìn mãnh thú thiếu niên.
Trong đôi mắt mãnh thú thiếu niên lộ ra sắc thái khó hiểu, cũng liên tục kêu lên. Hàng năm không có biện pháp cùng với nhân loại trao đổi, làm mãnh thú thiếu niên cảm thấy phi thường thích thú khi nói chuyện với nữ tử hiểu được Thú ngữ ở trước mắt này. Hắn cảm thấy......nữ tử này là người đáng yêu nhất, tốt nhất trong đám nhân loại mà hắn gặp từ trước tới nay!
"Chủ nhân, lấy thực lực của ngươi, có thể làm học trò của ngươi coi như là phúc khí* của hắn. Mãnh thú thiếu niên này khẳng định là sẽ đáp ứng." Lão Uông cười ha hả nói.
"Đó là đương nhiên." Tiểu Bình cũng tự tin nói.
Đằng Thanh Sơn ngược lại chỉ cúi đầu nhìn mãnh thú thiếu niên, càng xem càng thấy thích. Đây chính là người mà Đằng Thanh Sơn hắn có thể truyền y bát*. Trong tương lai, đệ tử này hẳn là có thể đem Nội gia quyền phát dương quang đại a! Có thể dưới tình huống không ai dạy, chỉ thuần túy bắt chước dã thú, cảm nhận thiên địa tự nhiên đã có thể đạt tới cảnh giới Tông Sư.
Thiên tài!
"Nếu hắn hiểu được ngôn ngữ, ngay từ đầu lại có người truyền thụ phương pháp tu luyện nội kình, chỉ sợ hắn cũng không thể đạt tới cảnh giới Tông Sư như bây giờ." Đằng Thanh Sơn trong lòng cảm thán: "Không hiểu ngôn ngữ con người, phúc họa quả nhiên khó nói a."
"Rống ~~" Sắc mặt Lý không tốt lắm, lần lượt phát ra vài tiếng gầm.
Mãnh thú thiếu niên lại không hề hé răng.
"Sao?" Đằng Thanh Sơn cảm thấy có vẻ không ổn.
"Đằng đại ca." Lý bất đắc dĩ nhìn qua: "Mãnh thú thiếu niên này chính là một kẻ đầu óc cố chấp. Có thể lúc trước, Đằng đại ca ngươi đấu với hắn một hồi, cho nên mãnh thú thiếu niên hắn tồn tại địch ý với ngươi. Cho dù ta nói như thế nào, hắn cũng không chịu, hoàn toàn là một kẻ ngoan cố, một kẻ đầu óc cố chấp!"
Đằng Thanh Sơn nghe vậy, có chút kinh ngạc.
"Ta vừa rồi cũng không hạ thủ độc ác a." Đằng Thanh Sơn bất đắc dĩ nhìn mãnh thú thiếu niên.
Mãnh thú thiếu niên lại không hề lên tiếng.
"Mãnh thú thiếu niên này không hiểu ngôn ngữ loài người, từ trước đến nay lại luôn sinh hoạt cùng dã thú, phỏng chừng trí tuệ cũng tựa như một hài đồng." Đằng Thanh Sơn đoán: "Hắn có lối suy nghĩ sợ thật đúng là không thể so sánh với người thường." Đằng Thanh Sơn không ngừng suy tư, muốn tìm ra cách mà có thể khiến cho mãnh thú thiếu niên này nghe lời.
Trí tuệ thấp, lại thập phần dã tính.
Ở trong lồng đổ đấu đã vài năm, mãnh thú thiếu niên này đích xác khó bỏ được những tính nết vốn có.
"Đằng đại ca."
Lý bất đắc dĩ mở miệng: "Tâm tính của mãnh thú thiếu niên này thật giống như một con dã thú. Ngươi không biết, cách hắn nói với ta......tựa như như một hài tử hai, ba tuổi. Hơn nữa còn cố chấp hơn hài tử, đầu óc của hắn gần như hoàn toàn xơ cứng."
"Tiếp tục xuất phát, trên đường sẽ chậm rãi nghĩ biện pháp." Đằng Thanh Sơn trực tiếp đi về phía mãnh thú thiếu niên, cởi bỏ xích sắt trên người hắn: "Tiểu, nói cho hắn, nếu hắn dám công kích hoặc chạy trốn, sẽ bị đánh gãy chân!"
"Được." Lý lập tức nói cho mãnh thú thiếu niên.
"Rống rống ~~~" Mãnh thú thiếu niên lập tức hướng về phía Lý, hô lớn.
Lý mỉm cười, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn: "Đằng đại ca, ngươi có biết vừa rồi mãnh thú thiếu niên nói cái gì với ta không?"
"Nói cái gì? Thà chết chứ không chịu khuất phục? Hay là gì?" Đằng Thanh Sơn nghĩ không ra mãnh thú thiếu niên muốn nói gì.
Lý nhịn không được, cười nói: "Ta đem lời của ngươi nói cho hắn, mà mãnh thú thiếu niên này nói với ta...... Hắn không trốn nhưng sẽ chỉ đi theo ta!"
"Đi theo ngươi?" Đằng Thanh Sơn tựa hồ có chút hiểu được.
Mãnh thú thiếu niên này vốn không thể trao đổi với nhân loại, một khi rời khỏi đoàn người Đằng Thanh Sơn......chắc chắn hắn sẽ bị một đám nhân mã khác bắt lấy. Không có trí tuệ của con người, tuy rằng khí lực của hắn lớn, nhưng chỉ cần bị rơi vào bẫy rập thì hắn rất dễ dàng sẽ bị bắt!
Rời Lý, vận mệnh của hắn sẽ tiếp tục bi thảm! Đã từng nếm qua mười mấy năm khốn khổ, mãnh thú thiếu niên đương nhiên không bao giờ muốn như vậy nữa!
Phải đi theo nữ tử nhân loại này!
Mãnh thú thiếu niên hạ quyết tâm.
**
Chạng vạng tối, khi trời đã gần như bị bao phủ trong bóng đêm, xe ngựa của đám người Đằng Thanh Sơn liền dừng lại ở bên cạnh một con sông trên quan đạo. Tối nay, bọn họ chuẩn bị qua đêm ở đây!
"Đằng đại ca, xem ra Đan Ương Thành Phương gia sẽ không đến đuổi giết chúng ta a." Lý cười nói.
"Ân, cả ngày nay tốc độ của chúng ta cũng không mau, muốn đuổi giết thì hẳn là đã sớm đuổi tới." Đằng Thanh Sơn hướng phía Nam nhìn thoáng qua, cười cười: "Phương gia đã có thể trở thành chủ nhân Đan Ương Thành, còn không vụng về đến mức như vậy." Nói xong, Đằng Thanh Sơn đảo ánh mắt về bên cạnh.
**, mãnh thú thiếu niên mặc quần cộc bằng da thú, hai tay hai chân chấm đất, tựa như một con sói đang ngồi xổm.
"Đứng lên!" Đằng Thanh Sơn đột ngột quát.
Mãnh thú thiếu niên bị Đằng Thanh Sơn trừng mắt, hắn lập tức hiểu được ý tứ của nhân loại cường đại này liền đứng lên, hai chân đứng thẳng tắp.
Lý nhịn không được nở nụ cười.
"Đằng đại ca, chỉ riêng việc bảo hắn đi bằng hai chân cũng sẽ rất khó đấy." Lý nói.
"Ân, tiểu tử này khi thấy ta quay sang chỗ khác, hai tay hai chân liền lập tức trùng xuống." Đằng Thanh Sơn mang vẻ mặt bất đắc dĩ. Tuy mãnh thú thiếu niên không nhận hắn làm sư phụ, nhưng Đằng Thanh Sơn đã bắt đầu mạnh mẽ sửa lại một vài thói quen của hắn. Tỷ như, đi bằng hai chân, tỷ như, ăn cơm phải dùng đũa!
"Dạy đệ tử như vậy, thật là khó a." Đằng Thanh Sơn thở dài, cười khổ nói.
"Lão Uông, chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho tiểu tử này." Đằng Thanh Sơn hô một tiếng.
"Vâng, thưa chủ nhân." Lão Uông rất chịu khó.
"Kế tiếp, ta phải để hắn cắt hết móng tay dài, để hắn đi tắm rửa, rồi mặc quần áo vào!"
Đằng Thanh Sơn cảm thấy điều này rất khó khăn. Nhưng lấy hắn là người đầu tiên sáng tạo ra mạch Nội gia quyền, đại đệ tử của mình không ngờ ngay cả quần áo cũng không mặc thì thật sự là mất mặt a.
Hơn nữa, Đằng Thanh Sơn cũng muốn để mãnh thú thiếu niên này trở về cuộc sống của con người.
"Tiểu tử, đi theo ta." Đằng Thanh Sơn trực tiếp duỗi tay chộp tới.
"Ôi ôi ~~" Mãnh thú thiếu niên nhe răng trợn mắt, có chút sợ hãi.
"Nói cho ngươi, đừng có phản kháng." Đằng Thanh Sơn không để ý, túm lấy cổ của mãnh thú thiếu niên, sau đó liền nhấc lên. Đằng Thanh Sơn biết......tên đệ tử này có lực lượng gần mười vạn cân, thân thể thừa nhận lực lượng cũng cực cao, chỉ như vậy không có khả năng làm hắn bị thương.
Mãnh thú thiếu niên cứ như vậy bị mang theo. Tuy đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên hung quang, nhưng một hồi ức đáng sợ về người trước mắt khiến hắn cũng không dám làm gì.
......
Đêm khuya.
Thanh Loan cùng Cuồng Phong Ưng đều ngủ tạm ở trên đỉnh xe ngựa, còn Tiểu Bình và Lý thì ngủ ở trong xe. Xe ngựa rất rộng, cho dù là phía trước cửa xe cũng đều đủ để cho ba, bốn người ngồi. Đằng Thanh Sơn chính là đang khoanh chân, ngồi ở cửa xe.
"Vù vù ~~"
Bên cạnh truyền đến tiếng ngáy mỏng manh, yếu ớt, Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy mãnh thú thiếu niên mặc bộ áo bông màu xám, khuôn mặt nhỏ nhắn và đã tắm sạch sẽ đang cuộn mình nằm trên mặt đất.
"Vẫn là một thiếu niên." Đằng Thanh Sơn yên lặng nhìn hắn.
Mãnh thú thiếu niên mặc xong quần áo, thật giống như một nhân loại bình thường. Bộ dáng cuộn mình nằm của thiếu niên, không hề khác một con mèo!
"Đằng đại ca." Lý từ trong xe ngựa đi ra, cũng hướng mãnh thú thiếu niên nhìn lại, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ: "A Thú hắn kỳ thật cũng chỉ là một tiểu hài tử. Hài tử vốn không hiểu chuyện, hoàn toàn chỉ dựa vào bản tính, dựa vào dã tính a. Cũng không có ai trông nom hắn!"
Đằng Thanh Sơn cũng gật gật đầu.
Đằng Thanh Sơn còn nhớ rõ quá trình mạnh mẽ cắt móng tay sắc nhọn và mặc quần áo cho mãnh thú thiếu niên.
"Đối với tiểu tử ngoan cố này, nói nhẹ căn bản không được, chỉ còn cách dùng sức mạnh." Đằng Thanh Sơn thở dài.
"Ta hỗ trợ a." Lý cười nói: "Không cần cứ phải dùng nắm tay đâu."
"Đằng đại ca, ta chuẩn bị từ ngày mai bắt đầu cùng Tiểu Bình và A Thú học nói chuyện!" Lý nói.
"Học nói chuyện?" Đằng Thanh Sơn nghe xong, khẽ gật đầu: "Ân, ý kiến hay. Bất quá, sẽ vất vả cho ngươi."
"Không có việc gì."
Lý nhìn A Thú, tựa như mẫu thân nhìn hài tử: "Kỳ thật, ta cảm giác hắn rất đáng thương, thậm chí so với ta còn đáng thương hơn. Từ nhỏ hắn đã không có cha mẹ, chỉ sinh hoạt với dã thú, ngay cả tiếng người cũng không biết nói...... Có ta với Tiểu Bình cùng nhau dạy, tin tưởng A Thú nhất định sẽ có thể mở miệng nói chuyện."
Đằng Thanh Sơn nhìn bộ dáng giờ phút này của Lý liền nở nụ cười, nói: "Tiểu, bộ dáng lúc này của ngươi thật giống như mẹ của hắn."
"Vậy ai là cha của A Thú?" Lý hỏi lại một câu.
Đằng Thanh Sơn ngẩn ra, lập tức ho khan hai tiếng, quay đầu nhìn về phía những phương hướng khác.
**
Thần Phủ Sơn có ý nghĩa đặc thù với Đoan Mộc đại lục!
Thần phủ Thiên Thần "Đại Vũ" chính là người đã thống nhất ngôn ngữ, thống nhất văn tự, truyền bá phương pháp tu luyện. Trong lòng con dân của Đoan Mộc đại lục luôn luôn cảm kích Thần phủ Thiên Thần "Đại Vũ". Bởi vì quan hệ đến Đại Vũ, Đoan Mộc đại lục đồng dạng một năm có mười hai tháng, cũng có lễ tế năm mới!
Ngày lễ tế năm mới, cơ hồ tất cả dòng họ gia tộc đều hướng Thần phủ Thiên Thần Đại Vũ cầu phúc!
Mà ở phía Đông Nam của Thần Phủ Sơn, có một tòa thành trì lớn nhất Đoan Mộc đại lục -- Nam Sơn Thành! Cũng được xưng là "Đại Vũ thành", hay "Thần phủ thành".
Nam Sơn Thành này, có thể nói chính là nơi phồn hoa nhất Đoan Mộc đại lục. Ngay cả "Lôi Đao Thiên Thần" Đoan Mộc Vũ năm đó sau khi thống nhất thiên hạ, cũng đồng dạng định đô ở đây!
......
Mà lúc này, đoàn người Đằng Thanh Sơn từ khi rời Đan Ương Thành đã đi được tám ngày, khoảng cách đến Nam Sơn Thành cũng vẻn vẹn chỉ còn lại trăm dặm lộ trình.
Chạng vạng tối.
Đát! Đát! Đát!
Xe ngựa đi tới, Đằng Thanh Sơn cùng với lão Uông chăn ngựa đều ngồi ở trên xe ngựa. Mà cưỡi Đà thú là một gã thiếu niên gầy gò mặc áo bông dài màu xám, đúng là mãnh thú thiếu niên! Trải qua vài ngày huấn luyện, mãnh thú thiếu niên ít nhất đã có bộ dáng như một con người.
"A Thú!" Tiểu Bình xuyên thấu qua cửa sổ xe ngựa, hô.
Mãnh thú thiếu niên lập tức quay đầu nhìn qua. Cùng Lý và Tiểu Bình học nói chuyện mấy ngày nay, mãnh thú thiếu niên rất quen thuộc với cái tên A Thú này.
"A Dầy!" Mãnh thú thiếu niên cũng gian nan phát âm.
Lý ở một bên cửa số khác lập tức lắc đầu, hơn nữa còn gầm nhẹ hai tiếng, nói rằng mãnh thú thiếu niên phát âm không đúng, sau đó nói: "A......Thú!"
"A......Dầy!" Đầu lưỡi của mãnh thú thiếu niên tựa hồ bị xơ cứng, thanh âm luôn luôn có vấn đề.
Đằng Thanh Sơn nghe thấy ở phía sau, Lý và Tiểu Bình đang dạy mãnh thú thiếu niên nói chuyện, không khỏi nở nụ cười. Mấy ngày nay, Lý các nàng đều là như vậy, vừa đi vừa dạy...... Mãnh thú thiếu niên kia hiện giờ đã có thể nói vài chữ. Tuy rằng phát âm không chính xác, nhưng dù sao cũng đã có tiến bộ.
"Lão Uông, lúc này sắc trời đã tối muộn, xem ra, chúng ta lại phải ngủ qua đêm ở bên ngoài. Đợi đến ngày mai, mới có thể đi tới Nam Sơn Thành." Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Ân, giữa trưa ngày mai hẳn là có thể tới nơi." Lão Uông cười nói.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trên quan đạo xa xa phía trước đang có một mảng lớn đông nghìn nghịt, hoàn toàn là do vô số quân sĩ tụ tập lại mà thành.
Chú thích
*phúc khí: may mắn.
*y bát: sở học, hay nói cách khác chính là những võ công mà Đằng Thanh Sơn tham ngộ được.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký