When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39 - Thẹn Quá Hóa Giận
ga? Cái tên mãnh thú nô lệ này không có nội kình mà cũng lợi hại như vậy?" Lý mang theo bộ dáng tò mò, nhìn chằm chằm người nô lệ.
Thấy Đằng Thanh Sơn rốt cục chủ động đàm luận, Lê công tử trong lòng mừng thầm.
"Tiên sinh." Lê công tử cười nói: "Ngài cũng không biết, tên mãnh thú nô lệ này từ nhỏ đến lớn đều sống trong bầy đàn dã thú(như Tarzan vậy), ngay cả nói chuyện cũng không biết, chỉ biết loạn rống như dã thú! Nhưng hắn cũng có thể coi như một dã nhân, bởi vì lực lượng của hắn vô cùng mạnh! Khí lực của hắn, thậm chí cả tộc nhân Thanh Thạch cũng không thể bằng!"
"Lực lượng vô cùng mạnh?" Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
"Cự thạch trên vạn cân, hắn đều có thể giơ lên!" Trong đôi mắt Lê công tử xuất hiện một tia sợ hãi, than: "Có thể dễ dàng kéo ngã mãnh thú, hơn nữa còn hung tàn như dã thú! Ngài nhưng chưa thấy qua cảnh tượng đáng sợ trong lồng đổ đấu của hắn. Điều mà hắn thích nhất chính là xé rách đối thủ, sau đó dùng răng nanh cắn xé, giống như một con dã thú hung tàn!"
"Bình thường hắn đều ăn tươi nuốt sống*, tựa như một con thú hoang!" Lê công tử cảm thán, nói.
Đằng Thanh Sơn nghe vậy, trong lòng tự hỏi: "Căn cứ lời nói của Lê công tử, tên mãnh thú nô lệ này ngay cả nói chuyện cũng không biết, lại còn ăn tươi nuốt sống! Có thể kết luận... hắn không phải là người được một cường giả Nội gia quyền dạy, mà là một dã nhân không được con người dạy dỗ!"
Đối với loại dã nhân từ nhỏ đã lớn lên trong tộc đàn dã thú này, Đằng Thanh Sơn cũng chỉ đành thở dài.
Một người mà không biết, không hiểu ngôn ngữ loài người, cho dù lực lượng có mạnh đến mấy thì nhiều nhất cũng chỉ là món đồ chơi trong tay người khác mà thôi, vẫn chỉ là một người nô lệ.
"Chẳng qua, dã nhân này vốn chưa từng tu luyện nội kình, nhưng sao lại có thể dễ dàng giơ lên cự thạch vạn cân?" Đằng Thanh Sơn nghi hoặc.
Nói về khí lực thân thể, ngoài chính mình thì Đằng Thanh Sơn còn chưa bao giờ phát hiện người nào có sức mạnh thân thể quá vạn cân.
Lý ở bên cạnh tò mò hỏi: "Mãnh thú nô lệ kia ở nô lệ phường thị này sao?"
Đằng Thanh Sơn cũng nhìn về phía Lê công tử.
Lê công tử cười lắc đầu: "Đã không còn. Không dối gạt hai vị, mãnh thú nô lệ kia đã sớm bị nhà ta mua! Hôm nay đang ở phủ của ta!"
"Nga?" Đằng Thanh Sơn trong lòng vừa động.
"Phương Lê, lúc trước chúng ta ở Húc Nhật tửu lâu từng nghe được trong Phương phủ truyền đến tiếng thú rống. Tiếng thú rống đó phải chăng là tiếng hô của mãnh thú nô lệ kia?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
Lê công tử nghe xong, cười rộ lên: "Đúng, chính là hắn! Mãnh thú nô lệ này không hiểu ngôn ngữ loài người, đói bụng hay gì cũng chỉ loạn rống lên. Hiện tại, cả Đan Ương thành từ sáng sớm, giữa trưa đến chạng vạng mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng mãnh thú loạn rống. Có đôi khi... mãnh thú nô lệ này còn muốn đi ra ngoài chạy loạn. Tính tình của hắn rất hoang dã, người của ta nhiều lúc cũng chỉ có thể chạy theo hắn!"
Đằng Thanh Sơn nghe xong thầm than.
Thuần túy là đem người nuôi dưỡng như súc sinh.
"Mãnh thú nô lệ này một khi đã có thể dễ dàng giết chết Hậu Thiên đỉnh phong cường giả, vậy sao nô lệ phường thị lại bán đi?" Ở một bên, Lý mang theo vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Lê công tử mỉm cười, nói: "Bởi vì, mãnh thú nô lệ này quá mức lợi hại. Chỉ cần là ở trong lồng đổ đấu, mãnh thú nô lệ khẳng định sẽ thắng! Mà như vậy, nhóm đổ khách đương nhiên đều sẽ đặt cược vào hắn. Hơn nữa, cho dù muốn mãnh thú nô lệ làm bộ, hắn cũng cũng đều không hiểu tiếng người, không có khả năng làm bộ! Cho nên, chỉ cần cược mãnh thú nô lệ thắng, chắc chắn sẽ không thua! Như vậy, ngài nghĩ nô lệ phường thị còn dám dùng hắn sao?"
Lý nghe xong, không khỏi nở nụ cười.
"Đây chỉ là điều thứ nhất thôi!" Lê công tử tiếp tục nói: "Mãnh thú nô lệ này dần lớn lên, khí lực thân thể cũng càng lúc càng lớn. Hơn nữa hắn rất dã tính, không có biện pháp phục tùng người khác. Nô lệ phường thị này đã có không ít người bị chết dưới tay mãnh thú nô lệ. Cho nên, nô lệ phường thị cuối cùng cử hành một hồi bán đấu giá, người trả giá cao sẽ được, bởi họ muốn tống khứ tên mãnh thú nô lệ này đi."
Bán, cũng là bán đấu giá.
Tại Cửu Châu, bán đấu giá còn có cái tên khác là "đánh mua".
"Cho nên, Phương gia các ngươi liền mua được." Đằng Thanh Sơn cười.
Lê công tử bất đắc dĩ nói: "Mua được thì có tác dụng gì? Mãnh thú nô lệ này rất khó phục tùng. Nếu đặt ở trên chiến trường, hắn chẳng phân biệt được đâu là địch đâu là ta! May ra ở thời điểm ngẫu nhiên mới có thể sử dụng được. Bình thường...chỉ có thể nuôi hắn. Đáng tiếc... trên Đoan Mộc đại lục này, cũng chỉ có Bắc Hàn Vực Thiên Phong gia tộc mới có người tinh thông Thú ngữ. "
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý. Lý cố ý nháy mắt mấy cái, đắc ý nhướng mày lên.
Lý tuy rằng hiểu thú ngữ, chẳng qua...
Đằng Thanh Sơn không có khả năng để Lý cống hiến sức lực cho Phương gia.
"Các vị, phía dưới chính là cuộc đổ đấu trong lồng lần thứ hai trong hôm nay, người đấu với người!" Một tiếng hô lớn đột ngột vang lên. Nhất thời, trên lầu các xuất hiện không ít tiếng gào thét, hoan hô mang theo sự kích động, hưng phấn.
...
Bên trong lầu các, nơi đổ đấu vang lên những tiếng xôn xao, trông náo nhiệt phi thường.
Đằng Thanh Sơn cùng Lê công tử cũng chỉ ngồi uống trà mà không tham gia. Thời gian vô thanh vô tức trôi qua, đảo mắt không ngờ đã chạng vạng tối, đã gần hết một ngày.
Đát! Đát! Đát!
Một gã võ giả mặc áo giáp đi lên tầng hai lầu các, cung kính hành lễ với Lê công tử, sau đó nói: "Công tử, hai con Xích Phong Chiến cùng Vân Sơn Mộc Chú và xe ngựa đều đã được chuẩn bị. "
"Ân." Lê công tử mỉm cười gật gật đầu.
"Tiên sinh, mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt. " Lê công tử cười nói.
"Ha ha."
Đằng Thanh Sơn cười lớn một tiếng, sau đó liền đứng dậy, Lý ngay lập tức cũng đứng dậy theo. Ở bên cạnh, lão Uông chăn ngựa cùng Tiểu Bình cũng đều đến gần hắn.
"Tạ ơn Phương Lê công tử chiêu đãi, ta trước hết phải đi rồi." Đằng Thanh Sơn nói.
Nói xong, Đằng Thanh Sơn liền xách bao lớn lên lưng, cùng Lý đi về phía thang lầu.
"Tiên sinh, chậm đã!" Lê công tử hô.
Đằng Thanh Sơn dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lê công tử.
Lê công tử cười nói: "Tiên sinh thực lực rất cao, mà hôm nay thiên hạ đang rất đại loạn. Gia tộc ta cũng là nhu cầu cấp bách, luôn tìm kiếm nhân tài ở khắp nơi, người như tiên sinh gia tộc ta lại càng không muốn bỏ qua. Phương Lê thành tâm mời tiên sinh gia nhập gia tộc, chúng ta nguyện trao cho ngài chức vị "Cung phụng"! Hy vọng tiên sinh chấp nhận!"
Nói xong, Lê công tử liền khom người xuống.
"Cung phụng?"
Tầng hai lầu các tuy rằng khách nhân không nhiều lắm, nhưng có mấy người đều kinh ngạc mà nhìn qua: "Người kia là ai? Không ngờ có thể khiến Đại công tử của Phương phủ cung kính hành lễ!"
Đối mặt với lời mời của Lê công tử, Đằng Thanh Sơn cũng không chút nào trì hoãn.
Rất tùy ý hướng phía sau phất tay một cái, khiêng cái bao lớn cùng Lý đi về phía thang lầu. Lão Uông chăn ngựa cùng Tiểu Bình đồng dạng cũng đi theo sau.
"Công tử..."
Phía sau Lê công tử, mấy người mang vẻ mặt không tốt lắm nhìn hắn. Phương phủ Đại công tử đã hạ mình mời, thế nhưng Đằng Thanh Sơn lại phảng phất như cực kỳ cao ngạo, không nói một câu liền phất tay bước đi. Đặc biệt, đây lại còn là nơi đông người! Xung quanh còn có một đám người đều nhìn thấy.
Lê công tử khom người, vẫn chưa đứng dậy, nhưng sắc mặt cũng rất khó coi.
"Lê ta đã hạ mình, thành khẩn vạn phần mời hắn, nhưng hắn lại --" Lê công tử cảm thấy mình như bị xỉ nhục.
Hơn nữa, Lê công tử còn nghe được một vài người đang thấp giọng nghị luận về mình, sắc mặt lại càng khó coi.
"Đều câm miệng hết cho ta!"
Lê công tử đột ngột gầm lên!
Hắn lập tức đứng thẳng lên, ánh mắt trở nên hung ác đảo qua lầu hai, làm mọi người vốn đang nghị luận lập tức liền an tĩnh lại.
"Tất cả mọi người cút ngay cho ta!!!" Lê công tử đột ngột hét lên.
Những vị quan to, quý tộc ở tầng hai lầu các sợ tới mức không dám nói một câu, cả đám như chó nhà có tang, dọc theo thang lầu nhanh chóng rời đi. Vẻn vẹn chỉ sau mấy cái hô hấp, cả lầu hai đều trở nên trống rỗng.
Khi những người này xuống lầu, nô lệ phường thị cũng biết Lê công tử đang tức giận, liền lập tức đuổi hết toàn bộ những người ở lầu một ra ngoài.
Cả lầu các lập tức trở nên tĩnh lặng.
Khuôn mặt trở nên lạnh lùng, hai tay nắm chặt lan can, Lê công tử nhìn về phía lồng sắt ở phía dưới. Trong lồng sắt, còn một chút huyết nhục bầm thây và mơ hồ còn có thể ngửi thấy một mùi máu tanh.
"Hắn cũng không thèm nhìn ta!!!"
Lê công tử hắng giọng, ánh mắt trở nên hung ác.
Hắn, Lê công tử! Phương phủ Đại công tử... tương lai chính là gia chủ của Phương phủ. Hiện tại, hắn đã bắt đầu thay Phương gia làm ra các loại quyết sách*. Mà Phương phủ chính là chủ nhân của Đan Ương thành, thậm chí còn cả những vùng phụ cận xung quanh! Có thể nói, Phương phủ Đại công tử chính là thổ hoàng đế, nắm trong tay gần ngàn vạn con dân!
Hoàng đế ra lệnh, ai dám cãi lời?
Cho nên, không quản là Húc Nhật tửu lâu hay nô lệ phường thị, không ai dám đắc tội Lê công tử hắn! Hắn bảo các vị quan to, quý tộc cút đi, không ai dám nói lại một câu.
Nhưng là...
Hôm nay, trên Đoan Mộc đại lục, các đại gia tộc đều tham gia vào tranh đoạt thiên hạ, cầu hiền tài như khát nước. Cho nên, hắn mới phải hạ mình mời Đằng Thanh Sơn. Nếu Đằng Thanh Sơn nhẹ nhàng cự tuyệt, Phương phủ Đại công tử này còn không phẫn nộ đến mức như thế. Thế nhưng, ở nơi đông người, Đằng Thanh Sơn kiêu căng rời đi, khiến mặt mũi của hắn bị tổn hao nhiều.
Một vị hoàng đế khom mình mời người, nhưng người đó lại ngay cả lời cũng không thèm nói, kiêu ngạo bỏ đi.
Hoàng đế sao lại không giận?
"Công tử." Giờ phút này, chỉ có Phương Hoành mới dám mở miệng.
"Phương Hoành, ngươi nói người nọ không phải rất kiêu ngạo chứ? Cho hắn mặt mũi, hắn còn không biết xấu hổ!!!" Lê công tử lạnh lùng nói.
Phương Hoành trong lòng thầm than: "Cùng những gia tộc khác tranh đoạt, công tử đã làm rất tốt, qua vài năm sợ là hắn sẽ có thể kế thừa chức vị gia chủ. Nhưng công tử từ nhỏ đã bị gia tộc bồi dưỡng, cao cao tại thượng, chưa bao giờ hưởng qua tư vị của tầng dưới chót. Cho dù có trí tuệ, nhưng hắn quá coi trọng mặt mũi. Hắn không hiểu... có đôi khi, phải nhẫn nhịn! Vì nghiệp lớn, cho dù phải vứt bỏ mặt mũi cùng tôn nghiêm thì cũng đều đáng giá."
Cả Đoan Mộc đại lục mới có hai mươi ba triệu người.
Võ Thánh(Tiên Thiên cường giả) tổng cộng có bao nhiêu? Có ba mươi sáu vị thành chủ, nhưng Võ Thánh lại rất thưa thớt.
"Phương phủ cũng có một vị Võ Thánh, chính là ông ngoại của công tử. Công tử căn bản là chưa từng tiếp xúc với những Võ Thánh khác, còn không biết quy củ chung của các Võ Thánh." Phương Hoành thầm nghĩ: "Ở Tây Thang vực, gia chủ của Thượng Quan gia tộc là Thượng Quan Du, năm đó đi theo "Huyết Đao Vũ Thánh" ba năm, rồi kết thành huynh đệ sinh tử mới có thể làm Huyết Đao Võ Thánh gia nhập Thượng Quan gia! Mời một vị Võ Thánh, không phải đơn giản như vậy a."
Cả lầu hai lâm vào cảnh yên tĩnh.
Phương Hoành khom người, nói: "Công tử, nếu hắn thật sự là Võ Thánh, có thể làm hắn gia nhập Phương gia chúng ta thì cho dù ăn nói khép nép một chút, cũng đáng giá."
"Hừ!" Lê công tử tức giận hừ một tiếng.
Từ nhỏ sống trong cảnh giàu sang tôn quý, đã làm hắn sinh ra thói quen tự cho mình là trung tâm.
Cho dù có thể miễn cưỡng ngụy trang, nhưng nếu thật sự phải ăn nói khép nép, hắn có thể làm được sao?
"Nếu hắn thật sự là Võ Thánh thì không sao, nhưng nếu không phải Võ Thánh mà cũng dám kiêu ngạo với ta, ta muốn hắn phải chịu trọng hình xử tử để rửa nỗi nhục này!" Ánh mắt Lê công tử trở nên lạnh lùng.
Chú thích
*ăn tươi nuốt sống: ý ở đây chính là như loài hổ, báo, sói...sau khi xé xác con mồi thì ăn sống luôn, chứ không nấu chín như con người chúng ta.
*quyết sách: quyết định quan trọng.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký