Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 - Mượn Đọc.
rên bãi biển, ba nghìn quân sĩ ở xa xa đều nhìn kỹ một màn này.
Hai đạo ảo ảnh màu xanh, màu trắng vẫn đang chém giết từ trên bờ cát ra đến mặt biển phía xa. Nước biển cửu khúc quỷ sóng cuộn mãnh liệt, nhưng hai đại siêu cấp cường giả lại là có thể dẫm lên trên mặt nước chém giết lẫn nhau. Khí kình cuồng bạo không ngừng lan ra bốn phía, đại lượng bọt nước trong sóng biển cũng nổ tung ra.
Lưu tướng lãnh cắn răng suy nghĩ:
- Tên Đằng Thanh Sơn này thật sự là quá lợi hại!
Bên cạnh, một tướng lãnh cao cao an ủi nói:
-Lưu huynh đệ, Đằng Thanh Sơn này thực lực quá mạnh mẽ, ngay cả lâu chủ cũng chưa bắt được hắn, ngươi nên dừng tay đi thôi.
Đúng lúc này ...
Đát! Đát! Đát!
Chỉ thấy một đám cao thủ, lưng đeo lợi kiếm, cùng cưỡi một loại chiến mã đang đi đến bãi biển này. Tọa kỵ của bọn họ, bốn vó tráng kiện hữu lực, bộ lông màu nâu dài, trên đầu còn có hai sừng dài gấp khúc. Đây là tọa kỵ cực kỳ thượng đẳng trên Minh Nguyệt đảo - Giác thú!
Có được nhiều giác thú làm tọa kỵ nhất, tự nhiên là Lâu chủ! Mà mười tám tướng quân phủ, chỉ có rất ít nhân tài mới có.
- Lâu chủ!
Mười mấy tên cao thủ còn đang trên giác thú, khiếp sợ nhìn hai đạo bóng người trên mặt biển. Bọn họ cũng chưa nghĩ đến...Hung thủ không ngờ lại có thể cùng với lâu chủ bọn họ chém giết, hơn nữa cũng chẳng phân biệt được cao thấp.
Cầm đầu nhóm người này là một gã cao thủ, hai lọn tóc mai đã chuyển sang màu hoa râm, khuôn mặt tựa như nham thạch được điêu khắc mà thành. Trên ngực trái hắn có đính một thanh trường kiếm màu xanh.
Ba gã tướng lãnh đều cung kính hành lễ:
- Bái kiến trưởng lão.
Này lão giả lo lắng quát:
- Chuyện gì thế này? Người giao thủ cùng với lâu chủ là ai?
Lưu tướng lãnh lập tức cung kính nói:
- Trưởng lão. Người nọ tên là Đằng Thanh Sơn. Cũng không phải là người của Minh Nguyệt đảo ta. Hắn đi thuyền đến Minh Nguyệt đảo chúng ta. Cực kỳ hống hách đã đánh chết không ít quân sĩ của ta. Ngay cả thuộc hạ, một thân công phu cũng đã bị hắn hủy diệt. Lâu chủ đã tới, hắn còn nói năng lỗ mãng hơn nữa lại còn động thủ đối với lâu chủ.
Hai tướng lãnh bên cạnh đều là nao nao. Bất quá lại im lặng.
Lão giả sắc mặt trầm xuống nhìn hải vực phía xa xa nói:
- Người này sao lại kiêu ngạo như thế?
Tại trên biển, hai đại cường giả đang chém giết, không ngờ lại đột nhiên tách nhau ra.
......
Trên mặt biển, Đằng Thanh Sơn cùng với Hoàng Phủ Ngọc Giang đều đứng ở trên mặt nước, cũng không có chìm xuống.
Đằng Thanh Sơn ánh mắt có chút nóng cháy hỏi:
- Vì sao lại dừng tay?
Hoàng Phủ Ngọc Giang nhíu mày nhìn Đằng Thanh Sơn:
- Đằng Thanh Sơn, thương pháp của ngươi ta phá không được. Đối với kiếm pháp của ta, ngươi cũng phá không được... Hơn nữa, ta thấy ngươi đánh tới đánh lui cũng chỉ có một chiêu. Nếu cả hai đều không thắng được nhau, cần gì phải lãng phí thời gian!
Đằng Thanh Sơn hoạt kê. Hắn làm sao có thể nói cho đối thủ:
- Ta đang muốn cảm thụ ý cảnh trong kiếm pháp của ngươi, nhằm tìm kiếm đột phá trên Thủy Hành Chi Quyền của ta.
Đằng Thanh Sơn lập tức hỏi:
- Hoàng Phủ Ngọc Giang, kiếm pháp của ngươi là kiếm pháp gì vậy?
Hoàng Phủ Ngọc Giang trên vẻ mặt liền hiện lên một tia kính ngưỡng nói:
- Đây là do tổ sư đời thứ ba của Kiếm Lâu chúng ta, tại trên bờ biển khổ tu hơn mười năm, sau khi ngộ đạo đã sáng chế ra Minh Nguyệt Kiếm Điển này!
Đằng Thanh Sơn trong lòng rung động. Hắn âm thầm nghĩ ngợi.
- Tại bờ biển sáng chế? Ẩn chứa thủy hành chi đạo cũng không kỳ quái.
Đằng Thanh Sơn mở miệng nói:
- Hoàng Phủ Ngọc Giang, không biết...bộ Minh Nguyệt Kiếm Điển này có thể cho ta mượn đánh giá được không?
Hoàng Phủ Ngọc Giang biến sắc, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Đương nhiên, phương pháp vận chuyển tiên thiên chân nguyên có các loại lĩnh ngộ tâm đắc ...vân vân..., ta cũng không nhìn. Ta chỉ muốn mượn xem một chút bộ Minh Nguyệt Kiếm Điển vừa rồi, chính là nội dung chiêu thức của bộ phòng ngự kiếm pháp. Ta sẽ báo đáp bằng ý cảnh bộ phòng ngự thương pháp của ta.
Hoàng Phủ Ngọc Giang có chút nhận ra, người trước mắt hắn chính là một khổ tu giả.
- Ngay cả tuyệt chiêu ý cảnh của chính mình cũng đều có thể biểu thị cho người khác nhìn, khó trách lại ở trên biển rộng phiêu đãng khổ tu, thật sự là một kẻ điên.
Hoàng Phủ Ngọc Giang nghĩ ngợi nói:
- Đó là tuyệt học của Kiếm Lâu chúng ta, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài!
Hoàng Phủ Ngọc Giang lắc đầu nói:
- Ta tuy là lâu chủ Kiếm Lâu, cũng không thể vi phạm. Đằng Thanh Sơn... Ta bắt không được ngươi, ngươi hãy đi đi!
- Không truyền ra ngoài?
Đằng Thanh Sơn liếc mắt một cái nhìn Hoàng Phủ Ngọc Giang.
Hô!
Đằng Thanh Sơn trên mặt biển chính là đạp sóng mà đi, hóa thành một đạo ảo ảnh mơ hồ trên mặt biển chạy như bay đến khoảng cách hơn trăm trượng, sau đó tiếp tục nhảy lên trên thuyền gỗ.
- Tiểu, chúng ta đi thôi!
Đằng Thanh Sơn cao giọng hô to một tiếng, thanh âm vang vọng đến tận cửu trùng thiên (chín tầng mây).
"U ~~".
Cuồng Phong Ưng từ trên cao đáp xuống, thiếu nữ y phục màu tím ngồi ở trên lưng chim ưng tựa như tiên nữ, mạnh mẽ áp khí cuồng phong, khiến cho phần lớn cát đá bên cạnh bãi biển đều bay loạn cả lên, làm cho không ít các quân sĩ bên cạnh chỉ có thể cúi đầu, gập cong người xuông, che mặt lại. Tiếp theo, yêu thú cùng với cô gái từ từ hạ xuống boong tàu trên thuyền gỗ.
Lý nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
- Đằng đại ca, nếu là tiếp tục chém giết lần nữa, cái tên lâu chủ Kiếm Lâu kia chân nguyên phỏng chừng sẽ tiêu hao hết sạch a.
- Ân, bất quá...
Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói:
- Hắn không có khả năng nán lại đánh cho đến khi chân nguyên tiêu hao hết sạch, sau đó bị ta giết chết! Một khi chân nguyên chỉ còn lại một hai thành, phỏng chừng tên Hoàng Phủ Ngọc Giang này sẽ dựa vào khinh công mà chạy trốn. Nếu so sánh về khinh công, ta còn không nhanh bằng hắn.
Đằng Thanh Sơn cũng rất là tán thưởng.
Nói về thực lực, Đệ nhất cường giả của Minh Nguyệt đảo này nếu so sánh với cao thủ trên toàn Cửu Châu đại địa, cũng có thể điền tên trong ba người đầu tiên trên Thiên Bảng .
- Chúng ta đi!
Đằng Thanh Sơn lay động mái chèo dài.
"Ào ào ~~~".
Thuyền gỗ nhanh chóng nhắm hướng đông nam lao đi, lấy lực cánh tay của Đằng Thanh Sơn, hai căn dài mái chèo cũng là rất mạnh mẽ, nhanh chóng mãnh liệt chuyển động. Thuyền gỗ ngược dòng mà tiến, không ngừng nhắm hướng đông nam phía trước lướt tới.
......
Trên bãi biển, hầu như toàn bộ nhân mã đều nhìn thuyền gỗ xa xa rời đi.
- Lâu chủ.
Lão giả cầm đầu một đám cao thủ, hiện giờ, đều đang đứng ở bên cạnh Hoàng Phủ Ngọc Giang.
Hoàng Phủ Ngọc Giang một thân áo bào trắng rộng thùng thình, cầm chặt thần kiếm màu xanh trong tay, nhìn thuyền gỗ rời đi ở phía xa kia, trong lòng sợ hãi than:
- Tên Đằng Thanh Sơn này tại sao tiên thiên chân nguyên tựa như vô cùng vô tận? Đánh một trận kịch liệt với ta như vậy, tiên thiên chân nguyên của ta đều hao tổn đến bảy thành. Mà hắn phỏng chừng cũng tiêu hao cỡ đó. Nhưng hải thuyền lớn như vậy, muốn ngược chiều mà đi phải cần rất nhiều sức. Tiêu hao chân nguyên cũng rất nhanh, hắn như thế nào...
- Lâu chủ, cửu khúc quỷ nước biển rất mạnh, thuyền không có khả năng ngược dòng mà đi, vượt ra khỏi nơi đó.
Lão giả nhíu mày nói:
- Hai người kia...
- Ân, cho dù là tiên thiên Kim Đan cũng tuyệt đối không thể chèo thuyền rời đi.
Hoàng Phủ Ngọc Giang lạnh như băng nói:
- Cửu khúc quỷ rộng lớn mấy trăm dặm, khu vực ảnh hưởng lại vượt qua nghìn dặm! Tại chỗ nước xoáy mạnh nhất căn bản không thể chèo, chỉ có cách lặn xuống nước, kéo thuyền đi tới! Cho nên nếu muốn rời đi, trừ phi có hai cường giả tiên thiên Kim Đan, thay phiên nhau kéo, nghỉ ngơi khôi phục tiên thiên chân nguyên cho thật tốt. Chỉ riêng một người, tuyệt nhiên không thể rời khỏi cửu khúc quỷ!
Minh Nguyệt đảo, mỗi một thế hệ đều truyền xuống dưới.
Đối với nước xoáy tại cửu khúc quỷ, sớm định luận là nếu đi thuyền, phải có ít nhất hai tiên thiên Kim Đan mới có thể rời đi. Mà toàn bộ Minh Nguyệt đảo mới có ngàn vạn người, cường giả Tiên Thiên Kim Đan đôi khi trên toàn bộ đảo mới có một hai người. Có thể thấy khó khăn đến dường nào!
......
Đằng Thanh Sơn kéo xích sắt, tại trên biển rộng sóng cuốn mãnh liệt, nhanh chóng bơi động.Thuyền gỗ lúc này cũng bị kéo đi, không ngừng nhắm hướng đông nam mà tiến tới.
- Nghĩ muốn dựa vào chèo thuyền mà đi ra ngoài là rất khó.
Đằng Thanh Sơn kéo xích sắt, trong lòng nghĩ ngợi nói:
- Cửu khúc quỷ, mỗi một khúc nơi nước xoáy cực kỳ hung mãnh, dòng nước cuốn vô cùng mạnh mẽ! Nếu muốn cho thuyền gỗ đi tới, mái chèo phải đạt tới độ cứng giống như Luân Hồi Thương mới có thể chịu nổi sức bạo phát của tốc độ nước như thế.
Mà muốn dùng Tinh Văn Cương để chế tạo mái chèo to lớn lại dài như thế? Quả là rất xa xỉ.
- Thà nhảy xuống nước mà kéo thuyền đi, đơn giản hơn nhiều." Đằng Thanh Sơn ở trong nước, bơi rất nhanh.
Sau một hồi...
Đi tới một khu vực sóng biển rất ít tại khúc thứ hai bỗng hiện lên một khu vực rất nông, hai tay Đằng Thanh Sơn phát ra tiên thiên chân nguyên cực nóng, bao trùm toàn bộ xích sắt làm cho nó bắt đầu nóng chảy ra, sau đó liền đem xích sắt nặn lại thành một 'Thiết mỏ neo' giản dị, trực tiếp móc vào trên một khối nham thạch dưới đáy biển.
"Ca!" thuyền gỗ được cố định lại, Đằng Thanh Sơn cũng từ dưới biển nhảy lên, đáp xuống trên boong tàu.
Lý có chút nghi hoặc hỏi:
- Đằng đại ca, sao lại dừng ở đây?
- Khoảng cách nơi này so với bãi biển cũng khoảng mấy chục dặm xa.
Đằng Thanh Sơn nhìn phương Bắc phía xa.
- Cho dù có người ở bờ biển Minh Nguyệt đảo, cũng không thể thấy được thuyền gỗ ở bên ngoài mấy chục dặm thế này!
- Ân.
Lý gật đầu.
Nếu khoảng cách là mấy dặm xa, lấy tầm nhìn của cao thủ nội kình, thuyền gỗ lớn như thế hoàn toàn có thể thấy được.
Nhưng nếu khoảng cách là vài chục dặm, thì sẽ không thể thấy nổi.
- Tiểu.
Đằng Thanh Sơn cười nhìn Lý:
- Muội có còn nhớ, lúc trước Thượng Quan Tuyền đã nói rằng, trên toàn bộ Minh Nguyệt đảo có một nơi cấm địa.
- Đương nhiên nhớ rõ.
Lý gật đầu nói:
- Ngọn núi bên phía đông nam chính là nơi cấm địa, còn ngọn núi bên đông bắc lại là nơi Kiếm Lâu tọa lạc (được xây dựng---ta thấy đoạn trên chỉ thể hiện là một ngọn núi, hok đúng với nội dung sau này nên chỉnh lại_A Tín). Thượng Quan Tuyền còn nói... Chỉ có những cường giả cực mạnh trong Kiếm Lâu mới có thể ngẫu nhiên tiến vào cấm địa! Đằng đại ca, huynh nói điều này làm gì?
Đằng Thanh Sơn mỉm cười:
- Tiểu, muội nói, chỉ có cường giả cực mạnh mới có thể ngẫu nhiên tiến vào cấm địa, muội đoán thử trong cấm địa có cái gì?
Lý nói:
- Nếu nói, chỉ có cường giả ngẫu nhiên mới có thể đi vào, trong đó mười phần là cất giấu công pháp lợi hại! Hoặc là có bảo bối rất trân quý!
- Đúng vậy.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười, nhìn phương bắc:
- Tiểu, muội nói với Tiểu Hôi một tiếng, kêu nó chở hai chúng ta trên lưng, bay trở lại Minh Nguyệt đảo, xâm nhập cấm địa từ trên cao!
- Đi vào cấm địa?
Lý tuy rằng kinh ngạc trước quyết định của Đằng Thanh Sơn, nhưng trong lòng nàng cũng có chút tò mò.
Lúc này, Lý cùng với Cuồng Phong Ưng một bên trao đổi. Cuồng Phong Ưng cũng lập tức kêu lên.
Lý cười nói:
- Đằng đại ca, nó còn nhân cơ hội muốn kiếm chác Thiết Diệp quả đấy.
- Cứ cho nó ăn. À, trong gói đồ của huynh còn có một khỏa Thiết Diệp quả, tuy rằng bị khoét một lỗ nhưng không sao.
Đằng Thanh Sơn lập tức đi vào trong khoang thuyền, lấy Thiết Diệp quả trong gói đồ, trực tiếp ném cho Cuồng Phong Ưng. Cuồng Phong Ưng hưng phấn ngửa đầu ngậm lấy, nghe được âm thanh răng rắc vang lên, liền nuốt vào trong bụng.
Cuồng Phong Ưng lập tức vui vẻ triển khai hai cánh, bay quanh trên không thuyền gỗ khoảng một hai trượng cao.
Sưu! Sưu!
Đằng Thanh Sơn nắm Luân Hồi Thương cùng với Lý, đồng thời nhảy lên trên lưng Cuồng Phong Ưng, thân thể Cuồng Phong Ưng không có lớn như Liệt Phong Thần Điêu, hai người Đằng Thanh Sơn và Lý chỉ có thể cùng một chỗ dựa sát vào nhau.
"U ~~~" Cuồng Phong Ưng kêu lên một tiếng vui mừng, liền Nhất Phi Trùng Thiên (bay thẳng lên trời).
......
Trong tầng mây mù trên cao, Cuồng Phong Ưng bay lượn chở Đằng Thanh Sơn cùng với Lý trên lưng.
Xuyên thấu qua màn mây mù mờ ảo, Đằng Thanh Sơn nhìn xuống dưới, dễ dàng thấy được hai tòa núi đứng vững vàng.
- Hoàng Phủ Ngọc Giang, ngươi không muốn cho ta xem, ta chẳng lẽ nhất định không được xem sao?
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn dừng ở trên ngọn núi phía đông nam cao thẳng đứng.
- Tiểu Hôi, đi xuống thôi.
Đằng Thanh Sơn nhẹ nhàng vỗ lông chim Cuồng Phong Ưng, rồi sau đó chỉ xuống ngọn núi cấm địa phía đông nam. Cuồng Phong Ưng nghe nói cũng hiểu được liền gật gật đầu.
Hô!
Nhắm hướng ngọn núi cấm địa phía dưới bay thẳng xuống.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký