Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14 - Tạ Tiền Bối Chỉ Điểm
ột ngàn tử châu! - Đằng Thanh Sơn trực tiếp nói giá.
Một ngàn tử châu tương đương với một ngàn lạng hoàng kim tại Cửu Châu đại địa. Đằng Thanh Sơn không phải Thượng Quan Tuyền kia, một ngư dân không có bao nhiêu kiến thức. Đằng Thanh Sơn rất rõ, loại bảo bối trước giờ chưa từng có này, giá trị vạn kim cũng không quá đáng. Song tử châu nhiều hơn nữa Đằng Thanh Sơn cũng không cần.
Dẫu sao lưu lại một vòng, thì Đằng Thanh Sơn và Lý phải ly rời rồi. Một ngàn tử châu đủ cho Đằng Thanh Sơn và Lý tùy ý mua sắm rồi.
- Được. Thì một ngàn tử châu! - Lão nhân này cười đáp ứng, căn bản không ép giá.
Trong lòng lão còn cười thầm:
- Tên thanh niên râu rậm này, xem cách ăn mặc cũng chẳng phải đại phú đại quý gì, đoán chừng căn bản không hiểu gì tình hình của mấy thứ trân bảo này.
Lão lại không biết rằng, Đằng Thanh Sơn đến Minh Nguyệt đảo, mua sắm một vài vật tư nên cũng chuẩn bị đi rồi.
- Đây là một ngàn tử châu.
Lão nhân cầm lên một túi to đưa cho Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn mở ra vừa nhìn một viên châu màu tím, rất đẹp, song có thể làm tiền hàng, hiển nhiên trên Minh Nguyệt đảo loại tử châu này số lượng khẳng định cũng nhiều.
Đằng Thanh Sơn xem nặng nhẹ một chút, đoán chứng hơn kém một viên, liền đứng dậy nói:
- Ây, hai bên rõ ràng rồi.
- Dám hỏi, viên châu màu lục này, hai vị từ đâu có được? - Lão nhân liên tục hỏi.
Đằng Thanh Sơn chợt cười, liền đem Lý trực tiếp rời đi, chỉ lưu lại:
- Vận khí mà thôi.
Thượng Quan Tuyền đó hết sức nghe lời đi theo hai người Đằng Thanh Sơn và Lý. Trên trấn này, Đằng Thanh Sơn đã mua một túi lương thực, một vài gia vị dùng nấu ăn, không ít hoa quả, có một vài loại đồ ăn có thể để lâu dài được, lại mua lượng lớn y phục, giày...
Khoác lên trang phục màu xanh sạch sẽ, mái tóc đen dài xõa ra.
Tất cả đồ vật mua sắm xong thì mặt trời cũng đã lên cao rồi.
Đằng Thanh Sơn và Lý liền quyết định ở trấn này ăn ngon một bữa, ăn thực phẩm khi lênh đênh trên biển sao có thể so được với thực phẩm tửu lâu này?
- Đại hiệp, Kim Kiếm tửu này là tửu lâu tốt nhất trấn Bắc Nhan chúng tôi rồi.
Thượng Quan Tuyền sau một tiếng phân phó của Đằng Thanh Sơn:
- Đến tửu lâu tốt nhất, không cần tiết kiệm tiền cho chúng ta.
Hắn dẫn hai người Đằng Thanh Sơn đi đến Kim Kiếm tửu lâu.
Lầu hai Kim Kiếm tửu lâu, hiện tại còn chưa đến trưa, người chưa tính là nhiều.
- Thích gì chọn đi.
- Ngươi. Cũng ngồi xuống. - Đằng Thanh Sơn hướng Thượng Quan Tuyền:
- Ăn cùng chúng ta. Chạy cùng chúng ta một ngày, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Thượng Quan Tuyền mừng rỡ ngồi xuống, vội nói:
- Cảm ơn đại hiệp.
- Thử xem khẩu vị bên này thế nào. - Lý cười nói. Nàng cùng Đằng Thanh Sơn gọi đến mười tám món. Ba người ăn mười tám món địch thực là xa xỉ, song, bọn họ Đằng Thanh Sơn mang theo ý nghĩ nếm thử mà đi đến đây.
Một lát sau.
Trên bàn rượu đã bày đầy một bàn đồ ăn. Đằng Thanh Sơn lần lượt dùng đũa gắp đồ ăn.
- Ờ, không tồi. Không tồi. Mùi vị đích thực không tồi!
Bất kỳ ai đã lênh đênh trên biển hơn ba tháng, đột nhiên ăn một bữa tiệc thịnh soạn như vậy đều sẽ tán dương không thôi. Lý là cô nương, ăn chậm hơn, cẩn thận hơn, không giống như Đằng Thanh Sơn ăn như hùm như hổ.
- Cộp! Cộp! Cộp!
Hai thanh niên một thân trang phục màu trắng lưng đeo kiếm vỏ thanh sắc từ chỗ cầu thang lên đến lầu hai.
- Đại hiệp. Xem kìa!
Thượng Quan Tuyền có chút kích động.
- Hai người lên tới đó chính là đệ tử Kiếm Lâu.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn một cái. Chỗ ngực trái của trang phục trắng trên người hai thanh niên đó đều có hoa văn hình kiếm.
- Nhìn thần, mắt nhìn bước đi. Ừm. Giống một cao thủ kiếm thuật. - Đằng Thanh Sơn thầm nói.
Đương nhiên, cho dù trong lòng tán dương, Đằng Thanh Sơn cũng chẳng để bọn họ vào mắt.
Cả Minh Nguyệt đảo mới ngàn vạn người. Dựa theo tỉ lệ, sợ là đến cường giả hư cảnh cũng không có.
Theo lời của Vũ Hoàng, thiên địa linh mạch cửu đại nguyên đều ở trên Cửu Châu đại địa. Là hắn dùng cửu đỉnh trấn ép, vùng Cửu Châu mới là hạt nhân của cả thiên địa, linh khí thiên địa ở nơi đó mới sung mãn nhất! Giống như Bắc Hải đại lục, một vài hòn đảo bình thường của Bắc Hải, linh khí không bằng vùng Cửu Châu.
Muốn sinh ra cường giả hư cảnh, các vùng khác ước chừng càng khó hơn so với vùng Cửu Châu.
Hai đệ tử Kiếm Lâu vừa lên tới, thì đã thu hút sự chú ý của không ít người ở lầu hai. Hai đệ tử Kiếm Lâu này cũng không để tâm, bọn họ sớm đã quen rồi.
Hai đệ tử Kiếm Lâu này lựa chọn vị trí cạnh cửa sổ, cách bàn Đằng Thanh Sơn cũng không xa.
- Ơ? Sư đệ. Ngươi coi bên kia, thiếu nữ tử y hình như đang nhìn về phía chúng ta.
- Lớn như vậy, nàng nếu là người Bắc Nhan, chúng ta nên quen biết mới đúng.
Hai đệ tử Kiếm Lâu này cũng cười hướng về Lý nâng chén.
- Cô nương, bàn chúng tôi chỉ có hai người, sao không qua bên chúng tôi cùng ẩm rượu trò chuyện một phen? Há chẳng phải rất thú vị sao? - Một thanh niên hơi trắng hơn trong đó mỉm cười nói.
Đệ tử Kiếm Lâu, không ai không phải nhân vật thiên tài trên Minh Nguyệt đảo, người nào trong lòng cũng tồn tại ngạo khí.
Trên bàn Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn và Lý nhìn nhau một cái, không khỏi cười lên. Đằng Thanh Sơn cười cười mở miệng:
- Hai các ngươi hãy uống rượu của các ngươi, đừng có chủ ý động vào muội tử ta!
Hai đệ tử Kiếm Lâu sắc mặt trầm xuống.
Trên Minh Nguyệt đảo, dám nói thế này với đệ tử Kiếm Lâu cũng không có ai.
- Báo danh lên? Tiểu tử kia. Ngoan ngoãn uống rượu của ngươi đi.
Đằng Thanh Sơn nói rồi ngẩng đầu lên, liền nâng chén uống cạn, về lại lớn tiếng hét mấy tiếng:
- Rượu này tư vị cũng không tồi.
Vụt!
Hai đệ tử Kiếm Lâu đứng dậy, mục quang sắc nhọn nhìn Đằng Thanh Sơn.
Thanh niên đen gầy hơn lạnh giọng nói:
- Vị huynh đệ này, nói vậy hẳn coi là khiêu khích với đệ tử Kiếm Lâu chúng ta à!
Cả tầng hai tửu lâu đều yên tĩnh lại, nhìn về phía này.
- Khiêu khích?
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía hai người này.
- Khiêu khích các ngươi?
Không khỏi cười nhẹ một tiếng, liền đó tiếp tục uống rượu, căn bản không để tâm đến hai người đó.
- Vênh váo! - Thanh niên gầy đen đó tức giận hừ một tiếng
- Vậy xem ngươi có bản lãnh vênh váo không đã!
Chỉ nghe một tiếng "keng", hắn liền rút ra lợi kiếm sau lưng.
Nhất ngôn bất hòa. Hướng!
- Xem chiêu! - Thanh niên đen gầy lạnh tiếng quát. Một hàn quang sắc bén trong nháy mắt xẹt qua không trung đâm về hướng yết hầu Đằng Thanh Sơn.
Tay phải Đằng Thanh Sơn nâng chén rượu, nhìn cũng chẳng nhìn, tay trái đã trực tiếp khua ra!
- Bụp!
Bàn tay Đằng Thanh Sơn nắm lấy thân kiếm của lợi kiếm đó.
Thanh niên gầy đen sắc mặt đại biến nỗ lực muốn rút kiếm ra, nhưng bàn tay Đằng Thanh Sơn nắm sau thân kiếm, mặc cho hắn dùng lực lớn thế nào, đều không cách nào làm kiếm động được một chút.
- Sao có thể? Bàn tay sao lại có thể bắt được kiếm? Tay của hắn, lẽ nào có thể so với thần binh lợi khí?
- Sư huynh!
Thanh niên hơi trắng hơn đó kinh hãi, định rút kiếm ra.
Tay trái Đằng Thanh Sơn chấn mạnh một cái.
- Leng keng!
Thanh niên gầy gò chỉ cảm thấy cổ tay nháy mắt bị chấn động nứt ra, chuôi kiếm trực tiếp đập vào phần bụng mình, trong một trận đau kịch liệt, cả người hắn đều bay lên, đồng thời cũng đâm vào làm sư đệ phía sau bay qua một bên. Chỉ nghe tiếng bàn ghế va chạm, hai người bọn họ cũng nhếch nhác ngã nhào xuống đất.
- Đây là thực lực gì?
- Hắn bắt được thân kiếm, ta đã nắm lấy chuôi kiếm. Vậy mà hắn lại có thể làm chấn động rách cổ tay ta. Đây là phương pháp vận kình gì?
Một cặp thiên tử kiêu tử ngã nhào trên mặt đất, đều kinh sợ ngây người ra.
Đằng Thanh Sơn chợt ném chuôi kiếm "leng keng!" đập trên đất, phát ra tiếng kêu thanh thúy.
- Hai tên tiểu tử.
Đằng Thanh Sơn đứng dậy, nhìn hai người này một cái, cười nói:
- Khiêu khích? Các ngươi nói ta khiêu khích các ngươi? Các ngươi có tư cách gì để ta khiêu khích?
Hai đệ tử Kiếm Lâu nhìn nhau.
Đích xác, trước mặt cao thủ này, hành vi của hai người bọn họ đích thực rất nực cười. Khiêu khích bọn họ? Hai người bọn họ có tư cách gì để đối phương khiêu khích sao?
- Có thể làm đệ tử Kiếm Lâu chứng minh hai người các ngươi thiên phú không tồi - Đằng Thanh Sơn nhìn hai người một cái, cười nhạt nói.
- Song, muốn làm một cao thủ chân chính, thiên phú ngộ tính là thứ yếu, nghị lực và tâm tính mới là quan trọng! Đừng có cả ngày chường mặt trên tửu lâu. Có thời gian thì chăm chỉ tĩnh tu khổ luyện, nếu không, sẽ như thuyền ngược dòng nước, không tiến mà lui.
Đằng Thanh Sơn lời nói này nói làm cho sắc mặt hài đệ tử Kiếm Lâu kia biến đổi không ngừng.
Hổ thẹn? Khó nhịn?
- Tạ tiền bối chỉ điểm! - Một người trong đó lập tức đứng dậy cung kính đáp, một người còn lại cũng đứng dậy, cũng cung kính cảm kích.
- Tiểu. Chúng ta đi thôi.
Đằng Thanh Sơn cũng đã cơm no rượu say.
Những người trong tửu lâu đều dùng một mục quang nhìn cường giả siêu cấp thế ngoại cao nhân để nhìn Đằng Thanh Sơn, Thượng Quan Tuyền này lập tức ưỡn ưỡn ngực, bước lớn đi theo hai người Đằng Thanh Sơn xuống lầu.
Thời khắc này, Thượng Quan Tuyền cảm thấy đặc biệt có thể diện.
Giữa trưa. Trên bãi biển nam bộ Minh Nguyệt đảo.
Vác lượng lớn lợi kiếm, các quân sĩ mặc giáp đơn giản đều đứng trên bờ biển, vây chặt quanh một tướng lĩnh. Mà thời khắc này trong sóng biển mãnh liệt, đang có một con thuyền nhanh và thuyền ô mục kết vào cùng nhau.
Truyền tới.
- Các huynh đệ, không có cách nào kéo được neo sắt lên.
Đằng Thanh Sơn thả neo, nhưng lại không thả neo một cách đơn giản, mà là cả người ẩn dưới đáy biển, dùng neo sắt giữ ở trong đá, mặc cho người khác kéo neo thế nào cũng kéo không lên.
- Để ta chặt đứt dây sắt, chặt rơi nó! - Tướng lĩnh này ở trên bãi cát quát lên.
- Dạ. Đại nhân! - Nơi xa truyền đến âm thanh.
- Nắm mẹ nó! -Tướng lĩnh chửi rủa nói - Lại dừng xa như vậy, tốn bao khí lực mới qua được, neo sắt lại mắc ở trong đá!
Tướng lĩnh này đích thực một bụng tức giận. Từ sáng đã bắt đầu bận rộn, đến giờ còn chưa hoàn toàn làm xong, đã hai canh rồi, kỳ thực cũng không thể trách hắn.
Cửu Khúc Quỷ Vực. Tuy là quỷ vực đầu tiên gần bớ biển nhất, cũng không đến nỗi làm bọn họ bó tay hết cách, nhưng vẫn là rất phiến phức.
Không bao lâu.
Thuyền ô mục đã bị hủy đi neo sắt, thuận theo nước biển nhanh chóng trôi về phía bờ biển, rất nhanh liền đã dừng lại trên bờ biển.
- Đại nhân. Đây thật là may. Đáy thuyền không ít vết lõm, nhưng chưa hỏng. Khẳng định đụng vào đá không ít lần, nhưng một chút cũng chưa hỏng!
Các quân sĩ trên thuyền người người đều rất hưng phấn.
- Thuyền tốt tuyệt đối à. Quân doanh chúng ta cũng chưa có thuyền tốt như vậy.
- Đại nhân, trong thuyền có không ít bảo bối, đều là những hạt bảo thạch to như nắm tay. Trước giờ chưa từng thấy qua.
Trên bờ biển số lượng đến trăm quân sĩ trong chốc lát sôi sục lên.
Thuyền gỗ giáp bản.
- Oa. Bảo thạch lớn quá!
Tướng lĩnh đó cầm Thiết Diệp quả to bằng nắm tay, dưới ánh mắt trời chiếu rọi hơi có chút trong suốt, soi vào mắt hắn. Hắn vẻ mặt kích động
- Ha ha. Các huynh đệ. Chúng ta phát rồi, phát rôi!
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký