Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 - Cấm Địa Kiếm Lâu
rong thôn trang chất phác, hài đồng năm sáu tuổi thật sự đang luyện kiếm pháp.
Đằng Thanh Sơn cùng Lý nhìn nhau trong lòng rung động.
"Ân. Thượng Quan Tuyền. Đưa chúng ta đến Bắc Nhan trấn của các ngươi." Đằng Thanh Sơn mở miệng nói, Thượng Quan Tuyền lập tức cười đáp: "Khoảng cách giữa nơi này với Bắc Nhan trấn cũng chỉ có hơn mười dặm đường. Đi rất nhanh thôi." Hắn đi trước dẫn đường. Trong thôn trang cũng có không ít thôn dân chào hỏi Thượng Quan Tuyền.
Người khác hỏi hắn như thế nào còn không ra bờ biển thì Thượng Quan Tuyền cũng làm bộ như không có việc gì: "Ân. Ta cùng hai người bạn tốt lên trên trấn một chuyến."
Thượng Quan Tuyền đã biết sức mạnh của Đằng Thanh Sơn nên không dám làm Đằng Thanh Sơn tức giận.
Hắn biết cả thôn cộng lại cũng không là đối thủ của nam nhân thần bí này.
Đường rộng rãi, ánh mặt trời lúc sáng sớm chiếu khắp nơi. Trên lưng Đằng Thanh Sơn, Lý hai người là cái bao. Thượng Quan Tuyền ở bên cạnh không ngừng trả lời câu hỏi của hai người. Nói chuyện với nhau một lát, Đằng Thanh Sơn cũng xác nhận một sự kiện: "Dựa theo ngư dân này nói Minh Nguyệt đảo dài rộng cũng tựu bảy tám trăm dặm. Cũng như Giang Ninh, không quá lớn quá nhỏ. Bắc Hải đại lục cũng tương đương với hai châu. Kém hơn rất nhiều."
Đằng Thanh Sơn rõ ràng
Minh Nguyệt đảo không phải là Bắc Hải đại lục.
Hơn nữa chính mình đã hỏi ngư dân này có biết "Thiên Thần sơn" thì ngư dân cũng mờ mịt lắc đầu.
"Ngươi nói tướng quân rất giỏi? Kia Minh Nguyệt đảo có bao nhiêu tướng quân? Đằng Thanh Sơn hỏi.
"Chúng ta Minh Nguyệt đảo có mười trấn, tổng cộng có mười tám vị tướng quân." Thượng Quan Tuyền liền nói. "Trong đó tướng quân của Ô Hải trấn ở phía bắc còn là đảo chủ Minh Nguyệt đảo."
"Tướng quân là đảo chủ?" Kinh ngạc nói.
Kỳ thật Đằng Thanh Sơn cùng Lý đi thuyền mà đến. Hơn nữa nội dung dò hỏi đều là những tin tức trọng yếu. Thượng Quan Tuyền cũng sớm đoán được đối phương là người từ bên ngoài đến.
Tuy giật mình nhưng Thượng Quan Tuyền cũng chỉ là một ngư dân bình thường không dám có tâm tư khác: " Minh Nguyệt đảo mười tám trấn chúng ta, Mười tám tướng quân phủ đều đã tồn tại hơn ngàn năm. Tám vị tướng quân cũng sẽ có tỷ thí, tướng quân đứng đầu nếu như có thể được Kiếm Lâu ủng hộ có thể trở thành đảo chủ Minh Nguyệt đảo chúng ta."
"Kiếm Lâu ủng hộ?" Đằng Thanh Sơn không chỉ một lần nghe được hai chữ "Kiếm Lâu". Hiển nhiên ở Minh Nguyệt đảo này, tám vị tướng quân có địa vị cao nhưng địa vị của Kiếm Lâu lại là siêu nhiên.
"Đương nhiên."
Trong mắt Thượng Quan Tuyền lộ ra sự kính ngưỡng. "Lâu chủ Kiếm Lâu tuyệt đối là đệ nhất cường giả vô địch tồn tại ở Minh Nguyệt đảo chúng ta. Cho dù có hơn vạn quân đội bảo vệ, lâu chủ Kiếm Lâu đều có thể dễ dàng lấy được thủ cấp. Cho nên mười tám tướng quân phủ căn bản không ai dám cãi lại mệnh lệnh của Kiếm Lâu."
Đằng Thanh Sơn cùng Lý nhìn nhau một cái. Địa vị của Kiếm Lâu quả là siêu nhiên.
"Kiếm Lâu ở đâu?" Đằng Thanh Sơn hỏi.
Thượng Quan Tuyền chỉ về phía xa hướng đông: "Bên kia." Đằng Thanh Sơn cùng Lý cùng nhìn về phía đông. "Các ngươi có thấy không, bên kia có hai tòa núi lớn gần sát nhau."
Ở xa xa phía đông, tuy rằng rất xa nhưng vẫn có thể thấy hai tòa núi đứng sừng sững.
"Tòa núi phía Đông bắc là chỗ của Kiếm Lâu" Thượng Quan Tuyền nhìn về phía xa xa ánh mắt mờ ảo. "Mà tòa núi phía đông nam lại là cấm địa của cả Minh Nguyệt đảo chúng ta. Truyền thuyết nói rằng chỉ có những cường giả giỏi nhất của Kiếm Lâu mới có cơ hội thỉnh thoảng tiến vào cấm địa."
"Kiếm Lâu? Cấm địa?"
Đằng Thanh Sơn nhìn thấy hai tòa núi lớn ở phía xa. Nếu chỉ dựa vào ánh mắt thì Đằng Thanh Sơn không thể phán đoán khoảng cách đến hai tòa núi này xa bao nhiêu.
"Kiếm Lâu cách đây rất xa?" Đằng Thanh Sơn hỏi.
"Đại khái khoảng trăm dặm." Thượng Quan Tuyền cười nói "Bắc Nhan trấn chúng ta coi như là một trong ba trấn cách Kiếm Lâu gần nhất. Ở một tòa tửu lâu của Bắc Nhan trấn trấn chúng ta có thể hay gặp đệ tử của Kiếm Lâu. Người có thể đi vào Kiếm Lâu kiếm pháp đều cực kỳ lợi hại.". Lý cười hỏi: "Lợi hại cỡ nào?" " Đối phó với ta bon họ có thể chỉ cần một chiêu." Thượng Quan Tuyền nói.
Lý không kinh ngạc nhưng Đằng Thanh Sơn cũng âm thầm cảm thán. Kiếm thuật của Thượng Quan Tuyền, Đằng Thanh Sơn thấy có thể dùng một chiêu là đánh bại Thượng Quan Tuyền. Kiếm thuật sẽ phi thường kinh người mới đúng. "Nghe ngư dân trên Minh Nguyệt đảo nói chắc là có lịch sử rất dài. Đời trước truyền đời sau, cả một thế hệ dường như chỉ chú trọng kiếm thuật, những đao pháp khác cũng chưa từng nghiên cứu.Kiếm thuật mạnh như vậy. Bát đại tông phái của Cửu Châu đại địa sợ rằng không có một tông phái nào có thành tựu giống như vậy."
Chuyên nghiên cứu kiếm thuật.
Không giống bát đại tông phái phải lo lắng cho địa vị của mình, sự thống trị của Kiếm Lâu ở Minh Nguyệt đảo không cần nghi ngờ.
Mấy ngàn năm về trước đời đời có vô số người nghiên cứu kiếm thuật. Kiếm thuật của Kiếm Lâu quả thật tới mức bất khả tư nghị.
"Khoảng cách quá xa, nhiều tháng trên biển, hơn nữa trong nhiều tháng này cơ hồ đều thuận gió. Hiện giờ cách Cửu Châu đại địa phỏng chừng tám chín vạn dặm." Đằng Thanh Sơn đoán như vậy. Trên biển lúc thuận gió thì rất nhanh nhưng lúc ngược gió cho dù khống chế buồm để mượn lực thì tốc độ cũng sẽ rất chậm.
"Cách Cửu Châu đại địa tám vạn dặm. Ai có thể nghĩ đến còn có một nơi thế ngoại đào nguyên như vậy. Một đảo nhỏ chuyên nghiên cứu kiếm thuật tồn tại?" Đằng Thanh Sơn sợ hãi than không thôi.
Hơn ngàn vạn người. Một thế hệ lớn chuyên nghiên kiếm thuật.
.
Đi trên đường.
Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên lấy một viên Thiết Diệp quả vẫn mang theo từ trong bao ra.
"Này. Đây là bảo thạch gì?" Thượng Quan Tuyền trừng to mắt. "Toàn thân màu xanh biếc, to như nắm tay hơn nữa tựa hồ còn mơ hồ trong suốt. Trên đảo chúng ta cũng nghe nói có bảo thạch lớn như vậy."
"Bảo thạch?"
Đằng Thanh Sơn cười. Ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại. Hô. Một luồng kiếm quang màu vàng đất từ kiếm chỉ toát ra mơ hồ lóe sáng.
"Tiên...Tiên thiên?" Thượng Quan Tuyền tuy rằng sớm đoán trước nhưng trong lòng vẫn khiếp sợ.
Đằng Thanh Sơn nhìn luồng kiếm quang màu vàng đất ở ngón tay. Kỳ thật đây không phải do tiên thiên chân nguyên tạo thành mà là nội gia cương kình cô đọng mà thành. "Nội gia cương kình hình thành kiếm quang gọi là gì? Kiếm cương?" Đằng Thanh Sơn nghĩ thầm lập tức cười. Dùng kiếm cương ở ngón tay đào ra một khối như trứng chim từ trong Thiết Diệp quả ra.
"Đằng đại ca. Đây là?" Lý có chút kinh ngạc.
Đằng Thanh Sơn cười đem cất phần còn dư của Thiết Diệp quả. Khối Thiết Diệp quả như trứng chim. Hai tay Đằng Thanh Sơn chà xát, nội gia cương kình lóe ra. Nhất thời hơi nhão ra chỉ trong chốc lát khối Thiết Diệp quả liền biến thành hình tròn.
Một viên bảo châu như trứng chim xanh biếc sinh ra."Tiểu. Muội nói xem giá trị nhiều ít?" Đằng Thanh Sơn hướng Lý hỏi.
"Đằng đại ca. Ý của huynh là?" Lý mắt sáng lên hiểu rõ. Bọn họ cũng không có tiền của Minh Nguyệt đảo. Người bình thường đều thích đồ vật hiếm lạ xinh đẹp gì đó. Càng hiếm lạ xinh đẹp càng thêm trân quý.
Thiết Diệp quả bị Đằng Thanh Sơn làm thành một khối nhỏ như vậy giống như thượng đẳng ngọc bích, trong đêm đen còn có thể có lục quang. Cũng không lạ khi Thượng Quan Tuyền gọi là "Bảo thạch".
"Thượng Quan Tuyền. Ngươi nói cái này nhiều ít?" Thanh Sơn nhìn về phía Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền ánh mắt tỏa sáng, hít sâu một hơi: "Ít nhất cũng phải là một trăm tử châu. Hay cao hơn cũng không nhất định." Tử châu bạch châu màu xám châu ba cấp bậc tiền. Một trăm tử châu theo Đằng Thanh Sơn đánh giá cũng tương đương với một trăm hai mươi lượng hoàng kim ở Cửu châu. Nếu giá trị nhiều như vậy cũng đủ Đằng Thanh Sơn đổi lấy một chút đồ ăn ngon, một chút quần áo, lương thực với nhiều vật phẩm.
Nhóm Đằng Thanh Sơn hướng trấn trên của Bắc Nhan trấn đi đến. Lúc này, quân doanh của quân đội Bắc Nhan trấn ở bờ biển.
Trên lầu tòa tháp cao, một gã quân sĩ đang cẩn thận quan sát.
"Di. Kia là cái gì?" Tên quân sĩ cẩn thận nhìn về phía nam. "Thuyền?" Tên quân sĩ này sắc mặt đại biến.
"Như thế nào có thể xuất hiện thuyền ở cửu khúc vực Nam Hải vực?" Tên quân sĩ có chút không thể tin được. "Chẳng lẻ có người đi thuyền trong biển sưu tập bảo bối? Nhưng mà Nam Hải vực có đại lượng u ám. Tại Cửu Khúc Quỷ Vực tốc độ hải lưu thấp lại có nhiều đá ngầm như vậy, thuyền bình thường sớm đã bị chìm."
"Báo cáo thiên tướng đại nhân đi."
Quân sĩ lập tức đi thông báo.
.
Bắc Nhan trấn.
Đám người Đằng Thanh Sơn, Lý mang theo Thượng Quan Tuyền hưng phấnđi dạo trên trấn. Nói là trấn trên kỳ thật mức độ phồn hoa không kém Nghi Thành.
"Cũng đúng. Minh Nguyệt đảo dưới sự quản lý của Kiếm Lâu cơ hồ không có chiến tranh, ngay cả tường thành cũng không xây dựng. Phồn hoa cũng rất bình thường." Đằng Thanh Sơn thầm nhủ gật đầu.
"Đại hiệp, phía trước chính là "Nam Dương" trân bảo điếm mà ta đã nói." Thượng Quan Tuyền chỉ vào một cửa hàng trang sức xa xỉ có cửa chính rộng chừng năm trượng cách đó không xa. Trên bảng hiệu là hai chữ "Nam Dương" cũng như văn tự của Cửu Châu đại địa. "Khẳng định Minh Nguyệt đảo cùng Cửu Châu đại địa có quan hệ." Đằng Thanh Sơn càng thêm khẳng định như vậy.
Tuy rằng cách xa nhau mấy vạn dặm nhưng văn tự cũng giống đồ vật.
"Khách quan. Không biết ngài muốn mua gì?"
Đằng Thanh Sơn cùng Lý mới vừa bước vào trong trân bảo điếm đã có một gã thanh niên tuấn tú lưng đeo bảo kiếm chào đón nói. Thanh niên tuấn tú này phát hiện nam tử trước mặt không mang kiếm có chút giật mình.
"Các ngươi có thu mua bảo thạch quý giá?" Đằng Thanh Sơn nhìn thanh niên tuấn tú hỏi. Thanh niên tuấn tú đáp lễ nói: "Đương nhiên "
Đằng Thanh Sơn vừa lật tay bảo châu màu xanh biếc như chim lộ ra. Lập tức Đằng Thanh Sơn liền thu hồi.
Thanh niên tuấn tú nhìn ánh mắt sáng lên lập tức nhận định đó là bảo bối liền nói: "Xin đi theo ta."
Trong phòng khách riêng, Đằng Thanh Sơn cùng Lý đều ngồi xuống. Thượng Quan Tuyền cung kính đứng ở bên cạnh. Một lão giả cẩn thận quan sát một viên bảo châu đến lấy từ trong "Thiết quả". "Chậc chậc. Bất khả tư nghị, bất khả tư nghị. Bảo châu màu xanh biếc lớn như vậy?" Lão giả cẩn thận quan sát. Ngẫu nhiên còn có chút đoán mò nhìn trong bóng tối. "Thân mình cũng ẩn ẩn sáng lên. Đây là bảo châu gì? Ta chưa bao giờ gặp qua. Chưa bao giờ nghe nói qua."
Đằng Thanh Sơn nở nụ cười.
Đừng nói lão giả này, chính mình lúc ở Cửu Châu đại địa cũng chưa bao giờ gặp qua đồ vật kỳ lạ như Thiết Diệp quả loại này.
"Hơn nữa còn rất nặng." Lão giả suy nghĩ. "Lớn như vậy, nặng một cân không sai biệt lắm. Rốt cuộc là cái gì?"
Một viên Thiết Diệp quả ước chừng trên dưới mười cân, đây mới chỉ là một phần nhỏ.
"Thế nào" Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói.
Lão giả ngẩng đầu nhìn Thanh Sơn cười nói: "Là thứ tốt. Cho giá đi." Đâu chỉ là thứ tốt. Căn bản là Minh Nguyệt đảo chưa bao giờ gặp qua. Chính là bảo châu màu xanh biếc bình thường mà lớn như vậy đều cực kỳ trân quý chứ đừng nói đến chất liệu chưa bao giờ gặp qua.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký