Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47 - Lời Mời Của Thiên Thần
hông phải là ta không muốn công kích. Bất quá, quyền pháp công kích của ta còn rất yếu a!" Đằng Thanh Sơn giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ, hiện tại trong Thiên địa ngũ hành, Thổ Hành Chi Quyền hắn lĩnh ngộ tới đoạn thứ hai, tuy rằng khi thi triển Hỗn Nguyên Nhất Khí uy lực lớn hơn nhiều, nhưng bốn loại Ngũ Hành Thiên Địa còn lại thì Đằng Thanh Sơn hoàn toàn chưa nắm bắt được.
Thiên thần sơn sơn đạo gập ghềnh.
Đằng Thanh Sơn và Lý nhanh chóng tiến về phía Thần Nữ điện.
...
Trên Sinh Tử Nhai, những cao thủ khi trước ngất xỉu cũng đã tỉnh lại, bọn họ tự mình cảm nhận uy lực của Lôi Thần Hàng Thế, trong lòng cảm thán không thôi, đối với ác ma A Lạp Đạt đã đánh bại đệ nhất Thần Tướng lại càng thêm kính ngưỡng. Một đám người đàm luận vô cùng hưng phấn.
Có người hưng phấn, nhưng cũng có kẻ bất mãn. Vị hắc y thần sứ Vạn Thiên Dương nhìn theo bóng Đằng Thanh Sơn và Lý rời đi, trong lòng càng thêm khó chịu.
"Hô Hòa, ngươi gây náo động như vậy, lại không có căn cơ thế lực, rồi nhất định có một ngày ngươi bị kẻ khác giết chết."
Vạn Thiên Dương thầm mắng chửi trong lòng một hồi, lặng lẽ bỏ đi, đối với cuộc chiến vừa rồi hiển nhiên thập phần bất mãn.
"Tên Hô Hòa đó chỉ chống lưng một cái, như thế nào có thể đánh bại Đại sư huynh? Đến cả ta cũng nhìn không ra?" Đệ ngũ Thần Tướng Nga Nhật Tề Nhĩ cảm thấy khó hiểu, những Thần Tướng khác cũng đều nhìn đệ nhất Thần Tướng.
Nhật Lôi Mục bản thân quay sang đám sư đệ lộ nụ cười bất lực: "Cho tới giờ chính ta cũng không hiểu rõ một chiêu đó của hắn."
"Đại sư huynh, không phải là ngươi cố ý nhường hắn đó chứ?" Đệ bát Thần Tướng cười hắc hắc nói với Nhật Lôi Mục.
Nhật Lôi Mục nghe được trừng mắt, bên cạnh đệ tam Thần Tướng cũng vội nói: "Bát sư đệ, đừng nói lung tung. Đại sư huynh là loại người đó sao?"
"Tiểu tử thối, còn nói ta nhường hắn, ngươi cứ thử nếm qua cái chống lưng của hắn xem." Nhật Lôi Mục cười mắng. Tám đại Thần Tướng trên đường đàm tiếu vui vẻ. Trận chiến này mặc dù bại, nhưng tâm tình của Nhật Lôi Mục lại phi thường tốt.
Đột nhiên...
"Tám vị đại nhân!" Ba thiếu niên giống nhau tóc ngắn một tấc, mặc trường bào màu xám đang đứng chặn giữa đường.
Tóc ngắn một tấc đại biểu cho đệ tử Mật Tông, còn trường bào màu xám có viền chỉ vàng đại biểu cho những người thân cận với Thiên Thần.
"Thiên Thần cho truyền tám vị Thần Tướng đại nhân lập tức tới Thiên Thần tháp." Tên thiếu niên cầm đầu nói.
Tám đại Thần Tướng nhìn nhau nghi hoặc, nhưng không ai dám có chút chậm trễ, lập tức hướng về phía Thiên Thần tháp.
Trong khách xá của Đằng Thanh Sơn.
Vừa đi vào trong phòng, Lý liền quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, hưng phấn kêu to:
"Đằng đại ca! Đó là đệ nhất Thần Tướng a. Là nhân vật bài danh ba hạng đầu Thiên Bảng. Đằng đại ca hôm nay mới mười tám tuổi, lại đánh bại được hắn. Thật quá giỏi mà!"
Cho dù là người không quen biết với Đằng Thanh Sơn, phỏng chừng khi biết chiến tích này cũng sẽ trợn mắt há mồm. Còn Lý vốn đáy lòng đã hướng vế Đằng Thanh Sơn, chiến thắng vừa rồi hiển nhiên đối với nàng còn có ý nghĩa hơn gấp bội.
"Nếu hắn chạy trốn, có lẽ ta cũng đuổi không kịp." Đằng Thanh Sơn cười nói.
Lý mỉm cười: "Cường giả không bao giờ chạy trốn, trừ phi họ so với ngươi yếu hơn, nên mới có ý nghĩ trốn chạy."
Đằng Thanh Sơn phì cười. Tâm tình hắn hiển nhiên rất tốt. Qua trận này, Đằng Thanh Sơn đã hiểu rõ hơn về thực lực mình: "Ta vừa mới lĩnh ngộ, còn chưa đem hai đoạn ý cảnh đoạn Thổ Hành Chi Quyền dung nhập trăm phần trăm vào thương pháp Hỗn Nguyên Nhất Khí, đã có thể ngăn cản nhân vật bài danh ba hang đầu Thiên Bảng. Chỉ cần bỏ thêm chút thời gian, thực lực còn có thể tăng. Phóng mắt khắp Cửu Châu Đại Địa, e rằng cường giả Thiên Bảng cũng không ai có thể làm ta sợ hãi."
Con đường mình đi là nội gia quyền nhất mạch, hoàn toàn bất đồng với Đạo gia, Phật tông. Tuy rằng gian nan, nhưng nếu hắn kiên trì cùng với đột phá, thực lực chắc chắn rất mạnh.
"Lúc này e là Cổ Ung hay Triệu Đan Trần ta cũng có thể đả bại." Đằng Thanh Sơn không khỏi nghĩ đến vị Hạt Tử Kiếm Thánh của Thanh Hồ Đảo trong truyền thuyết.
"Hạt Tử Kiếm Thánh là một trong những cường giả tối đỉnh phong trên Cửu Châu Đại Địa, ta bây giờ còn chưa thể quay về Quy Nguyên Tông."
Nhưng Đằng Thanh Sơn không nhụt chí.
"Nội gia quyền nhất mạch, sinh ra nội gia cương kình, ta bay giờ vận dụng cũng phi thường dễ dàng."
"Bất luận là Phật Tông hay đạo gia, đều có thể thi triển khinh công. Còn nội gia cương kình, còn có thể kích thích các huyệt vị, thậm chí kích thích gân cốt cơ thể. Theo lý thuyết mà nói, khinh công thân pháp sẽ càng thêm lợi hại."
Đằng Thanh Sơn hiểu rõ điểm này. Đạo Gia hay Phật Tông đều có rất nhiều khinh công thân pháp bí tịch. Còn nội gia quyền nhất mạch, không quản là khinh công hay thân pháp đều không có, hết thảy đều nhờ Đằng Thanh Sơn sáng tạo ra.
"Trừ việc đó, Thổ Hành Chi Quyền ẩn chứa hành thổ chi đạo trong Ngũ hành thiên địa. Hành Thổ chi đạo này không đơn giản chỉ áp dụng vào quyền pháp và thương pháp phòng ngự mà còn có thể vận dụng vào khinh công."
Đằng Thanh Sơn trong lúc mơ hồ đắm chìm trong ý cảnh, liền có một loại cảm giác, chính mình có thể một bước lao đi rất xa. Bất quá, loại khinh công này, hắn còn chưa có nghĩ ra.
"Sẽ có! Cái ta cần bây giờ là thời gian để sáng tạo không ngừng." Đằng Thanh Sơn hùng tâm bừng bừng, "Nếu ta có thể cảm nhận được hết Ngũ hành thiên địa, không phải sẽ trở thành cường giả số một của Cửu Châu Đại Địa sao. Đến lúc đó, cũng không cần ngại Hạt Tử Kiếm Thánh kia."
Đằng Thanh Sơn vô cùng chờ mong một ngày có thể trở về Cửu Châu, trở về Dương Châu. Hắn quyết định, ăn xong bữa cơm trưa, sẽ li khai Thiên thần sơn.
"Tiểu Lý."
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý lúc này đang ở hành lang lầu hai, hướng xuống phía dưới hạ lệnh cho thị nữ.
Lý tươi cười quay vào phòng: "Đằng đại ca, ta đã sai người chuẩn bị cơm trưa, đã hơn một ngày ngươi chưa ăn gì cả."
"Tiểu Lý, ta dự định chiều nay sẽ rời đi." Đằng Thanh Sơn nói thẳng.
Lý ngẩn ra, có chút trở tay không kịp.
Mấy ngày gần đây là quãng thời gian mà nàng vui vẻ nhất.
Có thể được cùng Đằng đại ca ăn cơm nói chuyện.
Có thể lặng lẽ đứng xa xa nhìn Đằng đại ca tu luyện.
Cũng có thể giúp ích cho Đằng đại ca, tỷ như đi tìm một món binh khí.
Tuy rằng Lý vẫn biết, Đằng Thanh Sơn sẽ li khai, nhưng trong tiềm thức nàng không muốn nghĩ tới việc này. Chỉ cần tưởng tượng cảnh Đằng Thanh Sơn rời đi, trong lòng Lý thập phần khó chịu.
Nhưng mà...
Cuối cùng Đằng Thanh Sơn đã quyết định rồi. Hơn nữa lần này chia tay, thời gian có thể rất dài, có thể mấy tháng, cũng có khi là vài năm.
"Đúng vậy, là chiều nay. Tiểu Lý, ta đi rồi ngươi vẫn còn không ít đồng môn tại Thiên thần sơn, còn cả đám yêu thú nữa." Đằng Thanh Sơn an ủi.
Lý cố lộ ra vẻ tươi cười, gật đầu nói: "Ân, đồng môn đối xử với ta cũng rất tốt. Đại Hắc, Đại Bạch và đám yêu thú dữ dằn, cũng đều ngoan ngoãn nghe lời ta."
Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện cảm xúc bên ngoài của Lý có chút không thật.
Đột nhiên Lý nghiến chặt răng, mặt đỏ tới mang tai, hạ giọng: "Đằng đại ca..."
"Ân." Đằng Thanh Sơn nhìn Lý, "Chuyện gì, nói đi."
Lý nhẹ giọng: "Nếu ngươi phải rời đi, ta..."
Lời còn chưa nói xong.
"Thần Nữ điện hạ, Thiên thần truyền ngươi dẫn Hô Hòa đại nhân lên Thiên Thần tháp." Phía dưới bỗng truyền đến một thanh âm vang dội.
"Thiên Thần tháp?" Đằng Thanh Sơn có chút giật mình, "Thiên Thần muốn gặp ta?"
Lý vốn đang mặt đỏ như gấc, bị tiếng hô này làm gián đoạn, mất hết dũng khí nói tiếp, sau một thoáng mới cất lời: "Đằng đại ca, Thiên Thần muốn gặp ngươi, chi bằng theo ta đến Thiên Thần Tháp. Ở Thiên Thần sơn, ngươi muốn chạy cũng không thoát được."
Đằng Thanh Sơn cũng đồng ý điểm này. Một cường giả hư cảnh nếu muốn đối phó với hắn đã rất dễ dàng, nếu chỉ tìm hắn cũng chưa chắc đã là việc xấu.
"Đi thôi."
Thiên Thần Tháp màu đỏ cao sừng sững trên đỉnh Thiên Thần sơn. Lúc này ở đại điện ở tầng thứ nhất, Đằng Thanh Sơn đang cùng Lý tiến vào.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã phát hiện ra, trong đại điện trống trải, ngoại trừ thị nữ còn có bát đại Thần Tướng.
"Hô Hòa huynh đệ!" Bát đại Thần Tướng vừa thấy Đằng Thanh Sơn, đồng loạt đứng lên. Họ không tới tiếp đón Lý, mà mọi ánh mắt đều dồn cả vào Đằng Thanh Sơn. Đối với Thần Tướng mà nói, Lý tuy có địa vị cao nhưng thực lực cũng chỉ là hậu thiên. Mà tận đáy lòng, bọn họ chỉ thực sự coi trọng cường giả. Người có thể đánh bại đệ nhất Thần Tướng, đương nhiên nhận được sự kính trọng từ bát đại Thần Tướng.
"Nhật Lôi Mục lão ca." Đằng Thanh Sơn cười nói, "Vị này có phải đệ ngũ Thần Tướng Nga Nhật Tề Nhĩ huynh đệ? Mấy vị khác... thời gian ta ở Thiên thần sơn thực sự rất ngắn, e là không nhận biết hết được."
Đệ nhất Thần Tướng Nhật Lôi Mục hào sảng vỗ vai Đằng Thanh Sơn: "Ta giới thiệu qua với ngươi nhé: vị này là Nhị sư đệ của ta, cũng chính là đệ nhị Thần Tướng Hải Nhật Cổ Đặc, vị này là Tam sư đệ ta..."
Lời còn chưa nói xong, trên tháp cao truyền đến tiếng bước chân.
"Sư phụ đã xuống tới rồi." Nhật Lôi Mục lập tức cung kính đứng hầu.
"Thiên Thần đến." Lý cũng nói nhỏ bên tai Đằng Thanh Sơn.
Bát đại Thần Tướng cùng với Đằng Thanh Sơn và Lý, tổng cộng mười người cung kính đứng nghiêm trong đại điện chờ đợi, không ai dám phát ra tiếng động.
Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, Đằng Thanh Sơn cũng thấy được nhân vật đang từ trên toà nhà hình tháp đi xuống.
Đó là một lão nhân mặc một bộ áo bào trắng rộng thùng thình, gương mặt mềm mại như trẻ thơ luôn hiện lên vẻ tươi cười, một đôi mắt nhỏ con ngươi như đang cười tủm tỉm. Khi Đằng Thanh Sơn nhìn thấy gương mặt Thiên Thần, hắn không tự chủ được liền sinh ra một cảm giác sảng khoái, vì thế hảo cảm với Thiên Thần cũng tăng lên rất nhiều.
"Đây là chuyện gì?" Đằng Thanh Sơn lập tức giật mình tỉnh lại.
Kiếp trước do đã trải qua việc huấn luyện chống lại với các loại thuốc gây mê, Đằng Thanh Sơn lập tức phát hiện ra có điều không ổn.
"Thật bất khả tư nghị. Không nghĩ tới chỉ một nụ cười liền có thể tác động đến tâm cảnh kẻ khác." Đằng Thanh Sơn có chút không dám tin.
Thiên Thần mỉm cười, nhìn lướt qua các Thần Tướng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Đằng Thanh Sơn :"Ngươi tên là Hô Hòa?"
"Đúng vậy, Thiên Thần." Đằng Thanh Sơn cung kính nói.
"Ngươi chính là ác ma A Lạp Đạt, hung thủ giết chết gần hai vạn binh vệ của Kim Lang đế quốc?" Thiên Thần lại hỏi.
"Đúng vậy." Đằng Thanh Sơn không chút do dự.
"Ngươi đến từ tông phái nào? Có thể dạy ra được đệ tử xuất sắc như ngươi, ắt không phải vô danh." Thiên Thần hỏi tiếp.
"Vô môn vô phái." Đằng Thanh Sơn trả lời.
Thiên Thần tươi cười, khẽ gật đầu: "Tốt. Thiên Thần sơn của ta hiện có tám vị Thần Tướng, ngươi có nguyện ý làm vị Thần Tướng thứ chín không?"
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký