When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Đêm Khuya Tĩnh Lặng
êm khuya.
Trên biển rộng mênh mông mà lãnh lẽo ở Thanh Hồ, một con thuyền như mũi tên rẽ sóng đi tới.
Trên con thuyền, một gã trung niên nam tử mặc áo bông cũ nát, đầu rối tung, thân thể lại phát ra hào quang Tiên thiên chân nguyên, đánh vào hồ nước khiến cho con thuyền nhanh chóng đi tới. Mà ở trên con thuyền, còn có một người khác, một thân trường bào màu xanh có khảm hoa văn hắc sắc, lưng đeo một thanh trường kiếm.
Ngân phát lão giả tuấn mỹ như thiếu niên!
Đúng là Triệu Đan Trần! Bên cạnh người còn có một con Hắc Yểm Mã hùng tráng.
Một lát...
Con thuyền cập bờ.
"Triệu trường lão." Người chèo thuyền mặc áo bông cũ nát, khuôn mặt bình thường, nhưng là thanh âm cũng rất hùng hậu trầm thấp "Lần này ngươi đi giết Đằng Thanh Sơn... Ta tuân lệnh sư tổ, không thể đi cùng ngươi. Bất quá Triệu trường lão, mong ngươi phải bắt sống Đằng Thanh Sơn, không độc ác tra tấn hắn, tra tấn hắn, có chết... cũng không tiêu tan được mối hận trong lòng ta."
Người chèo thuyền ánh mắt độc ác tựa như sư tử.
"Cổ Ung, có thể bắt sống Đằng Thanh Sơn ta khẳng định sẽ bắt sống, nếu không thể bắt sống, ta cũng sẽ giết chết hắn." Triệu Đan Trần gật đầu "Bất quá Cổ Ung, sư tổ cho ngươi làm người chèo thuyền là muốn tôi luyện lòng tính của ngươi. Ngươi muốn giết hắn rồi sau đó thống khoái, không ai trách ngươi. Nếu bởi vì cừu hận trong lòng ngươi, khiến ngươi không thể tĩnh tâm tu luyện. Điều này, đặc biệt sai lầm rồi."
"Ta hiểu!"
Người chèo thuyền giọng trầm nói "Đạo lý thì hiểu. Nhưng làm theo... Quá khó khăn. Ta vẫn tính toán làm Thanh Hồ Đảo mạnh hơn. Nhưng ta lại... Thành tội nhân của Thanh Hồ Đảo! Ta là tội nhân! Còn có Thế Hữu đứa con của ta. Hắn đã chết, còn có hơn vạn quân sĩ Ngân Giao Quân. Toàn bộ chết hết. Toàn bộ chết hết a!"
"Một khi đã như vậy. Lần này ta phải giết Đằng Thanh Sơn."
Triệu Đan Trần thở dài nói: "Cổ Ung, tư chất của ngươi cao nhất trong một thế hệ đệ tử của Thanh Hồ Đảo. Sư tổ tuổi đã cao! Thanh Hồ Đảo cho tới bây giờ còn không có vị hư cảnh cường thứ hai sinh ra. Nếu như đợi đến ngày sư tổ cực hạn, Thanh Hồ Đảo không có hư cảnh cường sinh ra đó chính là nguy cơ đáng sợ nhất!"
Chết đi hơn nửa Tiên thiên cường giả cũng không bằng không có hư cảnh cường giả.
Đời trước truyền đời sau, trong tông phái phải có hư cảnh cường giả.
"Sư tổ cho ngươi đến Kiếm Nhận Sơn luyện kiếm, tự mình chỉ đạo ngươi.
Rõ ràng người đối với ngươi ký thác hy vọng rất lớn. Chỉ cần ngươi đạt tới hư cảnh! Ngươi chính là công thần của Thanh Hồ Đảo! Đại công thần! Các đời đệ tử sau vĩnh viễn sẽ không quên công của ngươi." Triệu Đan Trần trịnh trọng nói.
Người chèo thuyền trầm mặc nhưng ánh mắt cũng sáng lên.
Một hư cảnh cường giả, cực hạn là năm trăm tuổi! Đủ để cam đoan một tông phái hưng thịnh ba bốn trăm năm.
Chỉ cần trong lịch sử xuất hiện ba hoặc bốn hư cảnh cường giả, cũng đủ để một tông phái cường thịnh hơn ngàn năm. Bình thường tất cả đệ tử là nóc, Tiên thiên cường giả là cây cây trụ, hư cảnh cường chính là móng chống đỡ toàn bộ kiến trúc! Không hư cảnh cường cũng giống như xấy nhà trên cát!
"Hô!"
Triệu Đan Trần cưỡi Hắc Yểm Mã kẹp bụng ngựa, Hắc Yểm Mã lập tức một tiếng kêu hí hí, ánh mắt mơ hồ có một đạo hắc quang.
Hưu!
Toàn bộ ngựa nháy mắt hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen, lập tức biến mất cuối con đường.
"Tâm tính..." Người chèo thuyền đứng ở đầu thuyền nghe. Triệu Đan Trần tuy rằng bị đoạn đứt cánh tay phải, tay trái xử dụng kiếm thực lực giảm mạnh, nhưng đả kích này ngược lại khiến Triệu Đan Trần có điều ngộ đạo. Ngắn ngủn hơn một tháng, Triệu Đan Trần không ngờ trên cơ sở kiếm pháp vốn có, sáng tạo một bộ kiếm cho tay trái.
Tuy rằng thời gian ngắn, cho dù không thể so sánh với lúc trước, nhưng hai mươi vị trí đầu trên Thiên Bảng là chắc chắn.
"Sư tổ muốn đột phá tự hủy hai mắt, mỗi ngày khô héo ngồi trên Kiếm Nhận Sơn, chung quy đạt thành tựu với thực lực đáng sợ, bất khả tư nghị. Mà Triệu trường lão cũng bị đứt cánh tay phải, ngược lại lại điều đột phá." Người chèo thuyền thấp giọng thì thào, sau khi tàn phế ngược lại càng mạnh! Nhưng dù sao cũng là cực ít!
Tuyệt đại đa số khi tàn phế, thậm chí còn có thể nói là 'Cơ hồ tất cả' bị tàn phế, thực lực đều không thể khôi phục như trước.
"Hư cảnh..."
Người chèo thuyền lẩm bẩm nói, đồng thời lay động mái chèo, con thuyền lại chậm rãi hướng Thanh Hồ Đảo đi tới.
Đêm khuya, Vũ Châu Ổ Thành.
Đằng Thanh Sơn ở lại khách điếm. Trong hậu viện một tòa tửu lâu ở con đường đối diện, một căn phòng có ánh sáng nến mờ mờ trên cửa sổ.
Trong phòng.
Ba người đều mặc áo lông màu trắng, trong đó một Ngân lão gầy yếu, một nam tử tráng kiện cao lớn, thiếu phụ có khuôn mặt xinh đẹp. Ba người ngồi quanh một cái bàn, trên bàn có một vài món ngon, điểm tâm các loại, trước mặt ba người cũng có một bầu rượu, tự rót tự uống.
"Người của Thanh Hồ Đảo, phỏng chừng khi nào thì động thủ?" Thiếu phụ mở miệng nói.
"Tiên thiên Kim Đan của Thanh Hồ Đảo, trước hừng đông hẳn là sẽ đến." Hán tử tráng kiện trầm thấp nói: "Bất quá, bọn họ tuyệt đối sẽ không yên lòng với nhân thủ của chúng ta. Cho nên sẽ lập tức điều động nhân mã của Thanh Hồ Đảo bọn họ đang trú quanh Ổ Thành. Cho dù dùng bồ câu truyền tin với tốc độ nhanh nhất, hơn nữa lượng nhân mã tại trú điểm nhân mã cũng không nhiều. Muốn chạy tới cũng phải chờ đến lúc hừng đông. Cho nên phỏng chừng ngày mai, ban ngày mới động thủ."
Lão giả gầy yếu ánh mắt nhìn xuống, cầm một chút điểm tâm ăn: "Sáng mai bọn họ phỏng chừng sẽ chuẩn bị, giữa trưa hoặc chiều ngày mai bọn họ động thủ!"
"Xem ra, chúng ta nhiều lắm là chờ thêm một ngày." Thiếu phụ bất đắc dĩ nói: "Kỳ thật chúng ta trực tiếp giết chết Đằng Thanh Sơn thì có gì ghê gớm?"
"Như vậy không tốt. Vũ Hoàng Môn Chúng ta sẽ là thanh đao của Thanh Hồ Đảo!" Lão già gầy yếu thở dài nói "Đằng Thanh Sơn tuy nói rời khỏi Quy Nguyên Tông, nhưng thật ra tất cả mọi người đều hiểu. Đằng Thanh Sơn vì bảo toàn Quy Nguyên Tông mới làm như vậy! Quy Nguyên Tông phỏng chừng vẫn xem trọng Đằng Thanh Sơn. Đừng quên, Quy Nguyên Tông cũng có một vị hư cảnh cường giả. Tuy rằng chúng ta không cần quan tâm... Nhưng nếu không cần thiết cũng không nên đắc tội. Vi sao lại đi đắc tội?"
"Vũ Hoàng Môn chúng ta là bát đại tông phái, lịch sử lâu dài! Vẫn sừng sững không ngã. Không phải chỉ dựa vào vũ lực."
Hai người khác cũng gật đầu thừa nhận.
Vũ lực quan trọng, nhưng cách hành động của tông phái cũng quan trọng không kém.
Vũ Hoàng.
Trên toàn Cửu Châu đại địa ai dám xem thường? Ngay cả Ma Ni Tự cũng phải kiêng kị.
Nhưng người của Vũ Hoàng Môn xử sự cũng không kiêu ngạo, rất ít đắc tội với người. Mà nếu quả có người dám trêu bọn họ, bọn họ sẽ không lưu tình quết dồn đối thủ vào chỗ chết.
Cái gọi là cứng rắn sẽ không kéo dài, nếu luôn quá kiêu ngạo, cho dù là tông phái lợi hại cũng không thể tồn tại lâu dài được. Ngay cả Ma Ni Tự, đều là sinh sống tại hai châu phía tây, cũng rất ít khi rời hai châu kia. Cứng rắn sẽ không tồn tại lâu dài, ngoài mềm trong cứng mới là vương đạo!
"Biện pháp này của môn chủ không phải rất tốt sao, chúng ta chờ người của Thanh Hồ Đảo giết Đằng Thanh Sơn, sau đó chúng ta mang Khai Sơn Thần Phủ đi! Khai Sơn Thần Phủ vốn là vật bên người Vũ Hoàng tổ sư, chúng ta lấy đi rất có lý." Lão già gầy yếu cười nói "Lấy lý thắng cơ bắp! Đến lúc đó, Thanh Hồ Đảo dám can đảm chiếm đoạt Khai Sơn Thần Phủ hay không?"
...
Người Vũ Hoàng Môn đã sớm bày ra thiên la địa võng, chỉ chờ người Thanh Hồ Đảo động thủ. Mà Đằng Thanh Sơn giờ phút này căn bản không biết.
Đêm dài dằng dặc, trong khách điếm.
Đát! Đát! Đát!
Đằng Thanh Sơn từng bước đi xuống cầu thang, tiểu nhị gác đêm đứng ở trong quầy ngay lập tức khuôn mặt tươi cười đón chào: "Khách quan, muốn ăn chút gì không?"
"Cho ta một bầu rượu, rượu hâm nóng, ghi vào sổ." Đằng Thanh Sơn phân phó.
"Rõ rồi, khách quan." Tiểu nhị lập tức lấy ra một hồ rượu hâm nóng.
Tuy Đằng Thanh Sơn xuống lầu, nhưng Đằng Thanh Sơn cũng không lo lắng về cái hòm hàng hóa và y phục đặt trong phòng. Bởi vì trong mấy cái hòm đều được Đằng Thanh Sơn cài cơ quan nhỏ, một khi mở thùng ra sẽ làm cho cái chuông trong rương vang lên. Chỉ cần có một thanh âm vang lên, chỉ cần vẫn ở trong khách điếm, lấy sáu giác mẫn tuệ của Đằng Thanh Sơn có thể dễ dàng phát hiện.
Mang theo một bầu rượu, Đằng Thanh Sơn lên lầu, trở lại phòng của mình.
"Chi nha!" Cửa phòng đóng lại.
Trong phòng không có ánh sáng, một mảnh tối đen, có chút lạnh lẽo. Đằng Thanh Sơn mang theo bầu rượu đi đến cửa sổ, trực tiếp mở cửa sổ ra.
"Hô!" Cơn gió lạnh mùa đông thổi trên người, Đằng Thanh Sơn dường như không phát hiện, trực tiếp ngồi trên cửa sổ, lưng có chút dựa vào khung cửa sổ, một chân đặt trên cửa sổ.
"Năm mới đến thật nhanh! Cha, nương..."
Năm mới là ngày vui để người thân gặp nhau đã đến thật nhanh, cũng khiến Đằng Thanh Sơn không khỏi nhớ những người thân ở Dương Châu. Nơi đó có cha mẹ của hắn, có muội muội, sư phụ, có các huynh đệ tốt, còn có các tộc nhân. Đáng tiếc lúc này hắn không thể cùng với bọn họ ở cùng một chỗ, chỉ có thể cô độc một mình trong thành nhỏ 'Ổ Thành' ở Vũ Châu.
"Tiểu Vũ cùng Tiểu Vân, phỏng chừng cũng sớm thành thân." Đằng Thanh Sơn trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
"Đợi cho bọn họ thành thân có con. Cha mẹ có thể bế cháu, nhất định sẽ rất vui vẻ."
Đằng Thanh Sơn tưởng tượng "Các tộc nhân đều ở Giang Ninh quận thành. Sư phụ nhất định sẽ chiếu cố cho bọn họ. Ta cũng đưa cho ngoại công 'Chu Quả rượu' cùng với kim phiếu mười vạn lượng hoàng kim đủ để các tộc nhân sống vui vẻ. Năm mới... Bọn nhỏ sáu tuổi trong tộc đã đến lúc kiểm tra. Không biết, năm nay trong đám trẻ sáu tuổi, có thể nâng tảng đá nặng nhất là bao nhiêu cân?"
Hình ảnh của quá khứ hiện lên trong đầu.
Trong Đằng gia trang, năm ấy sáu tuổi cử tảng đá nặng một trăm cân, còn dẫn dắt đội thợ săn tìm con mồi, trở về được các tộc nhân hoan hô... Còn có lúc bị Thiết Sơn Bang uy hiếp, làm cho Nhị đương gia Thiết Sơn Bang âm thầm kinh sợ, tự động thối lui...
Cảnh tượng đó rất là ấm áp.
"Đợi đến một ngày ta thành công, ta cũng sẽ cam tâm ở lại trong gia tộc hoặc ở lại Quy Nguyên Tông, chỉ điểm cho hậu bối." Đằng Thanh Sơn yên lặng nói.
"Bất quá, còn quá xa. Khoảng cách đến lúc đó còn quá xa."
Đằng Thanh Sơn trong đầu không tự chủ được hiện ra gương mặt.
"Thanh Thanh."
Đằng Thanh Sơn trong lòng âm ỷ đau đớn, đó là một cô gái như tiên nữ, tinh thuần không vương bụi trần.
"Tiểu Miêu."
Nữ sát thủ kiên cường, lạnh như băng, cùng với mình tung hoành thế giới, chỉ ở trong lồng ngực của mình mới biểu hiện sự ôn nhu của nữ nhân, nữ nhân có tình cảm chân thành suốt đời với mình.
"Thanh Thanh, Tiểu Miêu..." Hai nữ nhân đều muốn cùng mình chung sống cả đời.
Mà các nàng đều đã chết!
"Có lẽ, ta vốn không nên nói chuyện yêu đương." Đằng Thanh Sơn ngửa đầu trực tiếp đổ rượu trong bầu vào miệng, rượu tựa như một con hỏa long tiến vào yết hầu, lập tức làm cả trong ngực nóng như lửa.
Đêm lạnh như băng!
Rượu nóng như lửa!
Cùng với sự cô tịch trong lòng.
Trong đầu, hình ảnh Tiểu Miêu, Thanh Thanh lần lượt hiện ra, có cảnh cùng với Tiểu Miêu lần lượt trải qua sinh tử, có cảnh cùng với Thanh Thanh chèo đò ấm áp trong đêm. Đằng Thanh Sơn cũng không ngừng uống rượu, không nhận ra bầu rượu đã trống rỗng từ lúc nào.
Đằng Thanh Sơn đóng cửa cửa sổ trở lại phòng, đem bầu rượu để trên bàn.
"Vừa rồi, tinh thần suy sụp trong chốc lát!" Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, ánh mắt thâm thúy "Lúc này ta không nên suy sụp, cũng không thể lãng phí thời gian suy tư, suy sụp! Ta còn phải trở về, quay về Dương Châu, quay về Giang Ninh! Có được thực lực tuyệt đối mới có thể quang minh chính đại trở về!"
Trong thương đội, có thời điểm Đằng Thanh Sơn có thể tươi cười, có thể cùng với người khác vui đùa, nói chuyện này chuyện nọ có vẻ rất hào sảng. Bởi vì, Đằng Thanh Sơn là lang, dù bị thương hắn cũng không cần lộ ra đau thương của hắn trước mặt người khác, hắn chỉ một mình liếm miệng vết thương.
Hắn cũng sẽ phẫn nộ, một khi thực sự điên cuồng sẽ không tiếc tất cả dù liều mạng cũng muốn giết chết địch nhân.
Vì thực lực chênh lệch quá lớn, hắn cần ẩn nhẫn, nhẫn, cho đến khi thực lực cường đại rồi mới giáo huấn địch nhân.
Đây là lang.
"Biện pháp tốt nhất chính là bỏ hết chán nản, bi thương, sầu lo, khiến mình luôn bận rộn không cho mình có thời gian suy nghĩ." Đằng Thanh Sơn nhắm mắt lại lẩm bẩm nói, bắt đầu ổn định tâm cảnh.
Suốt một đêm...
Đằng Thanh Sơn đang luyện tập Tam thể thức cùng với tĩnh tu.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký