I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - Trà Trang*
ên trong lầu.
Những người khác đang ba hoa khoác lác, thậm chí còn nghị luận về Đằng Thanh Sơn. Mà bản thân Đằng Thanh Sơn cũng nhanh chóng ăn cơm, hoàn toàn không để ý đến những lời bàn tàn đó. Không bao lâu, Đằng Thanh Sơn đem chiếc đũa trên bàn đặt xuống.
"Hắc Tử, ta phải đi Trà Trang, ngươi cú từ từ mà ăn." Đằng Thanh Sơn đứng dậy.
"Trà Trang tối thiểu đến ban đêm mới đóng cửa. Tần ca, ngươi vội cái gì?" Hắc Tử cũng cười cười đứng dậy đưa tiễn, khi thấy Đằng Thanh Sơn mang theo chiếc rương, không khỏi ân cần nói: "Tần ca, chiếc rương nhỏ chứa y phục này để ta giúp ngươi trông coi đi. Đi Trà Trang còn mang theo cái rương có mệt hay không a."
Đằng Thanh Sơn cười thần bí: "Chiếc rương này của ta, cũng không thể rời khỏi người ta được. Người khác lấy, ta rất lo lắng a."
"Nga." Hắc Tử trong lòng lập tức hiểu được.
Xem ra Đằng Thanh Sơn đem tiền tài giấu kín ở trong rương.
...
Đằng Thanh Sơn đội chiên mũ, y phục bông dầy, bên hông lộ một thanh loan đao, hình thể cường tráng, màu da ngăm đen. Nhìn cách ăn mặc này, vừa thấy có thể nhận ra đó là cư dân vùng U Yến. U Yến nhị châu vốn luôn luôn giá lạnh, người dân quanh năm luôn mặc áo ấm. Bởi vì ở đây trường kỳ cùng với nhiều bộ lạc trên đại thảo nguyên tranh đấu chém giết, khiến người dân ở nơi đây rất hào sảng, nhưng cũng rất hung hãn. Chỉ cần một lời bất hòa, là có thể khiến máu chảy đầu rơi! (U Yến ở đây là U châu và Yến châu)
Cho nên, ở trên toàn Cửu Châu đại địa, không ngoại nhân nào nguyện ý đi trêu chọc bọn họ.
Điều này cũng khiến cho một vài thương nhân mặc dù không phải người dân U Yến, cũng cố ý cách ăn mặc thành bộ dáng của người dân U Yến. Bởi vì it nhất, cũng có thể hù dọa người.
"Hô. Hô".
Gió lạnh thổi ở khắp nơi.
Nhưng Hoa thành người đi trên đường phố cũng rất nhiều, Đằng Thanh Sơn cũng mang theo chiếc rương nhàn nhã đi tới. Giờ phút này, đúng là thời gian cơm chiều, những người muốn vào tửu lâu ăn không hề ít.
"Nhị tỷ. Vị Đằng Thanh Sơn kia võ công thật sự cao cường như vậy? "
"Tiểu muội, ngươi không tin? Ta tuy rằng là ngoại môn đệ tử, nhưng lần đó khi Đằng thống lĩnh cùng với Tàng Phong thống lĩnh công khai tỷ thí, ta cũng đi xem. Đằng thống lĩnh... Chậc chậc, cũng không giống một vài quân nhân xấu xí, mà ngược lại, lại rất thanh tú. Nhưng đồng thời, thương pháp của Đằng thống lĩnh thật sự là...! Chỉ liên tục mấy thương, đã khiến Tang Phong thống lĩnh phải hạ đài chịu thua. Bên trong Quy Nguyên Tông, những nữ đệ tử muốn được gả cho Đằng thống lĩnh rất nhiều. Bất quá, cũng không tới phiên chúng ta."
Ở bên cạnh Đằng Thanh Sơn truyền đến những tiếng nói chuyện.
Đằng Thanh Sơn hướng bên cạnh liếc mắt một cái, chỉ thấy hai nam hai nữ đang vừa đi vừa nói chuyện ở phía trước, cùng hướng với phương hướng của mình. Nói chuyện chính là một cô gái áo lông màu đỏ, hắn thầm nghĩ: "Nàng là Quy Nguyên Tông?"
"Hiểu Liên. Tên Đằng Thanh Sơn kia lúc này cũng bị khắp thiên hạ đuổi giết, tựa như chó nhà có tang, ngươi còn muốn mơ ước đến hắn?" Ở phía sau nàng, một gã cẩm y thanh niên cười nhẹ, nói.
"Ngươi nói thế là ý gì?" Cô gái đang nói nhướng mày: "Đằng thống lĩnh, hắn bị Thanh Hồ Đảo khắp thiên hạ đuổi giết! Đó là bởi vì, Thanh Hồ Đảo không ít chấp pháp trưởng lão đều chết ở trên tay hắn... Thanh Hồ Đảo cùng với Quy Nguyên Tông ta vốn chính là cừu địch, Đằng thống lĩnh làm như vậy, là lập công lớn! Huống chi, phóng nhãn khắp thiên hạ có mấy người có thể dám làm như thế với Thanh Hồ Đảo? Hoa đại thiếu gia, nếu ngươi có thể đạt tới một thành thành tựu của Đằng thống lĩnh, ta đừng nói gả cho ngươi, chính là làm thiếp của ngươi, ta đều đáp ứng. Không có bản lãnh thì đừng nói ra những lời như vậy."
Một người nam tử mày rậm mắt to nở nụ cười: "Hoa huynh, kinh ngạc sao? Hiểu Liên bọn họ là người của Quy Nguyên Tông, cũng chưa bao giờ nghe thấy tiếng xấu về Đằng Thanh Sơn."
Cẩm y thiếu niên chỉ có thể cười khổ, nói áy náy: "Hiểu Liên, ta sai rồi, được rồi chứ!? Một thành thành tựu? Ta đời này có thể đạt tới Tiên Thiên, cũng đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi."
Rất nhanh, hai nam hai nữ này liền vào một tòa đại tửu lâu.
Đằng Thanh Sơn nghe được những lời này, đáy lòng có chút cảm xúc: "Ít nhất, các đệ tử Quy Nguyên Tông không coi ta là phản đồ!"
Lúc này, cũng không ai ngốc.
Từ rất nhiều sự tình, tất cả mọi người đều có thể đoán ra không ít chuyện. Đằng Thanh Sơn chẳng những không phải phản đồ của Quy Nguyên Tông, ngược lại khiến cho rất nhiều đệ tử càng thêm sùng bái, kính nể.
...
Đi một hồi lâu, Đằng Thanh Sơn mới đến Thanh Dương Trà Trang.
"Thanh Dương Trà Trang" bốn chữ vàng ròng hiện lên trên tấm bảng trên cửa chính. Ở đó cũng có bốn gã hộ vệ đứng, Đằng Thanh Sơn trực tiếp đi qua.
Một gã hộ vệ trong đó duỗi tay ngăn trở: "Chúng ta Thanh Dương Trà Trang không bán lá trà tán nhỏ, nếu muốn mua lá trà, vậy đến trà điếm* ở phía trước đi."
"Ta là thương nhân đến từ Yến Châu." Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng bóng (hãy dùng Colgate, PS để răng trắng như Đằng Thanh Sơn) nói, đó chính là khẩu âm của U Yến nhị châu. Tên hộ vệ ngăn trở lập tức buông tay, nở nụ cười: "Nguyên lai là Yến Châu, Thanh Dương Trà Trang chúng ta có chính là những loại trà tốt nhất. Xin mời, xin mời."
Tên hộ vệ kia lúc này liền dẫn đường.
Có thể từ Yến Châu phương bắc xa xôi chạy tới, khẳng định là đại sinh ý*. Không ai đi rồi về quãng đường gần hai vạn dặm, chỉ để mua chút ít thương phẩm.
Trà Trang này vốn rất khổng lồ, bình thường chỉ làm những sinh ý có giá trị lớn.
"Chu sư phó, vị này chính là thương nhân đến từ Yến Châu." Tên hộ vệ dẫn Đằng Thanh Sơn đến một chỗ trong đại sảnh, trong phòng có một gã mặc áo lông màu đen trông có vẻ rất quý giá. Lão nghênh đón Đằng Thanh Sơn, sau đó vừa cười vừa chắp tay: "Lão hủ họ Chu, không biết huynh đệ là"
"Tần, Tần Nguy." Đằng Thanh Sơn nói ra, giọng điệu mang theo khẩu âm của người U Yến.
Kỳ thật Đằng Thanh Sơn sở dĩ có thể thoải mái nói ra khẩu âm U Yến là bởi vì... khẩu âm U Yến, trên thực tế là tương đối giống với khu vực miền Đông Bắc Trung Quốc ở kiếp trước của Đằng Thanh Sơn. Làm sát thủ, ngôn ngữ và tiếng lóng các vùng miền khác rất quan trọng. Hắn đương nhiên cũng đã được trải qua huấn luyện rất kỹ càng về tiếng nói cũng như cách nói chuyện các vùng. Cho nên... lúc này Đằng Thanh Sơn có thể ngụy trang tiếng nói rất dễ dàng.
"Tần huynh đệ, mời ngồi." Khi Chu sư phó cùng với Đằng Thanh Sơn đang ngồi xuống, thì thị nữ cũng bưng khay lên, đem hai chén trà phân biệt đặt ở trước mặt Đằng Thanh Sơn cùng với Chu sư phó.
"Xin mời uống trà." Chu sư phó mỉm cười nói.
Đằng Thanh Sơn cũng bưng lên, hơi hơi uống một ngụm: "Hương lưu lại trên môi, màu sắc nước trà vàng hồng sáng ngời, trà ngon."
"Tần huynh đệ, cũng là một vị đạo sư về trà* a." Chu sư phó cười nói.
"Đó cũng chính là miếng cơm* của tại hạ, không hiểu một chút, sao có thể đi bán? Chu sư phó, không biết Thanh Dương Trà Trang này của các ngươi có loại trà nào?" Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Nga, không biết Tần huynh đệ muốn loại phẩm chất nào?" Chu sư phó nghiêm nghị, nói: "Thanh Dương Trà Trang chúng ta, trà chủ yếu chia thành năm cấp độ, từng cấp độ giá cả chênh lệch cũng rất lớn. Giống loại trà thấp nhất ngũ phẩm, đó là một vài rễ trà vứt đi được gom góp lại. Loại trà này rất rẻ, một vài người dân bình thường hay thường xuyên uống. Mà càng lên cao, giá cả càng cao. Giống như loại trà tam phẩm, một cân loại trà, sẽ có giá năm sáu lượng bạc. Nhị phẩm loại trà, cái loại này một cân sẽ vào khoảng mười hai đến mười ba lượng bạc. Bởi vì giống bất đồng, còn có những khác biệt rất nhỏ! Về phần loại trà nhất phẩm, một cân loại trà giá không kém hơn năm mươi lượng bạc."
Đằng Thanh Sơn nghe được, than thở: "Loại trà nhất phẩm này, có thể còn có giá hơn cà vàng a."
Một cân trà loại nhất phẩm tương đương với năm mươi lượng bạc, chính là năm cân bạc!
"Loại trà quý nhất thì một cân gần cũng trăm lượng bạc. Nếu là một chút lá trà đặc chế, thật đúng là còn quý hơn vàng." Chu sư phó cười nói: "Bất quá, lá trà này số lượng cực ít, Trà Trang chúng ta hàng năm cũng chỉ có được một phần nhỏ. Lá trà tốt nhất, đại bộ phận đều được một vài đại nhân vật đặt trước rồi."
Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.
Có một vài lá trà cực kỳ trân quý, một lạng lá trà, thậm chí có giá trị mười lượng vàng, đây là chuyện có thật! Bất quá, cái loại lá trà này, không có khả năng nén lại thành trà.
"Ta muốn mua loại trà nhị phẩm!" Đằng Thanh Sơn cười nói: "Ở bộ lạc thảo nguyên, loại trà nhị phẩm đối với bọn họ mà nói, đã là vô cùng tốt... Hàng hóa nhiều, vận chuyển rất phiền toái. Mua loại trà tốt, sẽ phiền toái ít hơn. Cho nên bình thường những người đi buôn như bọn ta, chỉ mua những loại trà tương đối quý giá."
"Nga, Tần huynh chuẩn bị vào thảo nguyên buôn bán?" Chu sư phó có chút sợ hãi, than: "Địa phương đó, thật sự là rất hỗn loạn."
"Vốn chính là đầu đặt ở thắt lưng quần để kiếm tiền*." Đằng Thanh Sơn cười nhẹ, nói: "Loại trà nhị phẩm này, ngươi có bao nhiêu loại?"
"Nhị phẩm loại trà thì trong kho hàng của chúng ta có ba loại. Nếu ngươi muốn bán được trên đại thảo nguyên, lấy sự ham muốn của người dân nơi đó, ta xem, ngươi nên mua loại trà "Tử Nha" là tốt nhất! Người thảo nguyên thích nhất là loại trà này." Chu sư phó chân thành đề nghị.
Đằng Thanh Sơn gật đầu: "Ân, loại trà Tử Nha này giá cả bao nhiêu một cân?"
"Một cân, mười ba lượng bạc!" Chu sư phó nói.
"Chu sư phó, giá cả này so với giá cả ở những trà điếm không khác bao nhiêu a, nói giá cả thật một chút đi!" Đằng Thanh Sơn cười rộ lên: "Hơn nữa, ta mua tương đối nhiều, có tiền mọi người cùng nhau kiếm lời."
"Ngươi mua bao nhiêu?" Chu sư phó hỏi.
"Tám trăm bánh!" Đằng Thanh Sơn nói.
Chu sư phó nhãn tình sáng lên, đây chính là đại sinh ý. Một người dân bình thường một năm cũng chỉ kiếm được hơn mười hai lượng bạc, mà một cân loại trà này có giá tới mười ba lượng bạc, đây là loại trà mà chỉ kẻ có tiền mới dám uống. Mà tám trăm bánh... cũng đích xác xem như mua bán lớn.
"Ngươi nghĩ muốn giá bao nhiêu?" Chu sư phó dò hỏi.
Đằng Thanh Sơn rất trực tiếp nói: "Mười lượng bạc một bánh!"
"Này, quá thấp." Chu sư phó liền nói.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu, nói: "Chu sư phó, giá này cũng không thấp. Người dân ở đây mua loại trà này, thậm chí còn rẻ hơn cái giá của ta. Mà ta, nhưng là người duy nhất mua tám trăm bánh hàng hóa nhị phẩm! Ta một đường này đến đại thảo nguyên là liều mạng, ngươi cũng thoáng giúp đỡ một phen. Ta đồng thời cũng muốn mua thêm một Xích Hỏa Mã, một ngàn lượng bạc một con! Được không?"
Chu sư phó thoáng suy nghĩ, lập tức nở nụ cười: "Tần huynh, được rồi. Tám trăm bánh hàng hóa nhị phẩm, thêm một con Xích Hỏa Mã, tổng cộng là chín ngàn lượng bạc!"
Kỳ thật mười lượng bạc một bánh, Chu sư phó có chút trì hoãn, nhưng Đằng Thanh Sơn lại mua thêm Xích Hỏa Mã. Từ Xích Hỏa Mã, bọn họ cũng có thể có lời hai ba trăm lượng bạc. Cộng lại, hắn cũng có lời lớn nên mới gật đầu.
...
Trong kho hàng, hai cái thùng lớn đang mở ra, đặt cạnh một chiếc hòm.
Chu sư phó, Đằng Thanh Sơn, cùng với rất nhiều người thuộc Trà Trang đang ở chỗ này.
Đằng Thanh Sơn mở ra cái rương nhỏ mang theo trên tay, trong rương đều là chút quần áo cùng một số vật phẩm bình thường khác. Đằng Thanh Sơn từ trong túi áo đặt ở trong đó, lấy ra một chút ngân phiếu. Chu sư phó thấy nhưng không lạ, vì lý do buôn bán nên thủ đoạn giấu ngân phiếu của thương nhân nhiều lắm.
"Hòm quần áo của ta, đặt ở trong này." Đằng Thanh Sơn đem rương nhỏ dựng thẳng đặt vào bên trong thùng lớn, sau khi đã để xong liền nói: "Tốt lắm, mọi người xếp trà vào đi. Cái thùng ở bên trái này xếp trà vào ít một chút, ta về sau còn lấy cái hòm quần áo. Thùng lớn ở bên phải thì xếp trà vào nhiều hơn chút."
"Vâng."
Người của Trà Trang lập tức bắt đầu đem từng bánh trà bỏ vào. Đằng Thanh Sơn cũng tùy ý lấy ra một bánh, mở bao giấy ra, bên trong liền hiện ra một chút trà vụn.
"Loại trà Tử Nha này, tuyệt đối là loại trà tốt." Chu sư phó rất nhanh chóng pha trà.
Nhấp một chén, Đằng Thanh Sơn phẩm* một chút, lúc này mới vừa lòng gật đầu.
*Trà Trang: dịch na ná chính là một nơi chuyên về trà, hay nói cách khác là nơi có rất nhiều loại trà. Hiểu theo 1 cách đơn giản và hiện đại, đó chính là công ty chuyên về trà.
*Trà điếm: quán trà.
*Đại sinh ý: cuộc mua bán hay những cuộc giao dịch lớn. Hàng hóa được giao dịch thường có rất giá trị. Và từ này dành cho bên bán, tức bên dùng hàng hóa trao đổi lấy tiền.
*Đạo sư về trà: những người cực kỳ am hiểu trà.
*Miếng cơm: ở đây mình dùng nghĩa lóng, chính là tiền bạc kiếm được.
*Đầu đặt ở thắt lưng quần để kiếm tiền: cái này chính là đánh cược sinh mạng để kiếm tiền. Ở đây có thể hiểu là, ở thảo nguyên có rất nhiều cướp bóc, giết người... nhưng buôn bán ở đây rất có giá trị, giá bán thường gấp nhiều lần so với giá trị khi mua ở nơi khác. Chính vì thế, có rất nhiều thương nhân không quản nguy hiểm tính mạng mang hàng hóa vào sa mạc thảo nguyên để có thể kiếm tiền ở nơi đây. Chính điều này về sau đã dẫn đến sự ra đời của "Con đường tơ lụa" (con đường từ đồng bằng Trung Quốc đi qua sa mạc để tới thảo nguyên. Chi tiết xin vui lòng seach google hoặc vô web game của Con đường tơ lụa để tìm hiểu rõ về vấn đề này, nó rất hay). Vì hứng quá nên mình giải thích hơi lan man, anh em thông cảm.
*Phẩm trà: chính là việc nếm thử xem trà ngon dở đến mức độ nào. Cái này thường những vị đạo sư về trà rất hay làm, để kiểm tra độ ngon, thơm của trà. Trung Quốc hiện nay có một loại trà rất nổi tiếng, đó là trà Long Tỉnh. Loại trà này được trồng ở Long Tỉnh, những nơi khác trồng không thể ngon như ở nơi đây. Khi đến mùa, sau khi hái lá trà sẽ được phơi khô ở ánh nắng, còn nước pha trà thì dùng sương đọng trên từng lá sen ở trong hồ rồi đổ vào một cái lu, đợi vài ngày sau nước cô đọng rồi mới lấy ra đun trà, rất công phu. Khi uống, phải bỏ nước đầu để lọc cặn bẩn của lá trà, nước thứ hai mới bắt đầu uống. Khi uống, mùi thơm của trà sẽ tỏa ra làm bạn mê mẩn, và lúc đầu sẽ có vị hơi đăng đắng, nhưng sau đó vị ngọt tự nhiên sẽ lan ra khắp đầu lưỡi khiến bạn không thể nào quên (dịch giả khi thêm vào đoạn này, cũng ực ực nhiều lắm. Nhưng loại trà này đắt quá, lại phải đặt bên Trung Quốc về mới được nên ực ực thì cũng chỉ dám ực ực, chứ không dám mơ có 1 ngày sẽ được uống).
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký