The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - Vô Danh Tiểu Tốt
hủ nhân! Nhóm Tiên thiên cường giả kia đang hướng chúng ta đi tới." Nhất Thống lập tức nhanh chóng chạy tới bẩm báo.
"Chúng ta đi gặp bọn họ."
Một thân kim bào Cổ Ung cười đứng dậy, bên cạnh mười một Tiên thiên cường giả cũng đều đứng dậy. Lúc này mười một trưởng lão đều thay đổi quần áo thành bộ trường bào màu xanh của chấp pháp trưởng lão. Cổ Ung ở giữa, mười một Tiên thiên cường giả mặc quần áo thanh bào ở hai bên.
Phía sau mười hai người bọn họ còn có không ít nhân vật cao tầng của Ngân Giao Quân đi theo, Cổ Thế Hữu cũng ở trong đó.
"Cha." Cổ Thế Hữu cũng đuổi kịp.
"Thế Hữu, ngươi đi xem, tiệc rượu chuẩn bị tốt chưa." Cổ Ung lãnh đạm phân phó.
Cổ Thế Hữu lập tức dừng lại: "Vâng."
...
Gió lạnh thổi, quân kỳ Ngân Giao Quân dựng lên cao theo gió bay phất phới.
Ở phía trước quân doanh, một gã quân sĩ tinh anh Ngân Giao Quân cầm trường thương bày trận theo hình vuông, ở phía sau đội trường thương chính là trận hình của cung tiễn, chậm rãi... Khoảng tám ngàn quân sĩ ở quân doanh phía trước, trong quân doanh các quân sĩ cũng chuẩn bị tốt sẵn sàng chém giết.
Cổ Ung cùng mười một người, đứng ở phía trước tám ngàn quân sĩ.
Thời gian khoảng một chén trà, cuối cùng xa xa đã xuất hiện bóng người.
Phía xa núi rừng dày đặc, bóng người loáng thoáng. Khi đám bóng người đi đến trước quân doanh chỗ đất hoang. Tất cả quân sĩ Ngân Giao Quân đều liếc mắt một cái, thấy rõ số lượng người tới.
Bốn mươi chín vị!
Bốn mươi chín vị Tiên thiên cường giả tùy ý tản ra... rất tự nhiên cùng lúc đi tới. Bốn mươi chín người này so với ba vạn Ngân Giao Quân số lượng kém quá xa. Nhưng... luận khí thế bốn mươi chín Tiên thiên cường giả phía xa đang đi tới lại hoàn toàn chặn đứng khí thế của Thanh Hồ Đảo.
Bốn mươi chín người cũng đi tới tựa như hồng thủy rít gào ngập trời đè xuống khiến thiên quân vạn mã của Thanh Hồ Đảo run sợ.
...
"Con mẹ nó, Ma Ni Tự đến đây mười hai người, Doanh thị gia tộc đến đây chín, ngay cả quái vật Thú vương Ô Hầu kia cũng tới rồi." Triệu Đan Trần thấp giọng mắng. Mặt khác nhóm Tiên thiên cường giả sắc mặt cũng không tốt, so khí thế bọn họ đã rơi vào tình trạng hạ phong cho dù phía sau có đại quân hỗ trợ.
Cổ Ung sắc mặt lạnh lùng như một tờ giấy lẳng lặng chờ đợi.
Phía sau mười hai người bọn họ là phần lớn Ngân Giao Quân, còn có một ít người làm nhiệm vụ khác.
"Những người đó đều là Tiên thiên cường giả? Bốn mươi chín vị Tiên thiên cường giả?"
"Làm sao mà nhiều như vậy? Nếu bọn họ tập trung lại, Đảo chủ lệnh cho chúng ta xông lên chém giết chính là chịu chết a."
"Bốn mươi chín người..."
Trong lòng các quân sĩ Ngân Giao Quân đều chờ mong không phải chém giết! Bởi vì bốn mươi chín người đủ chia làm hai tiểu đội, luân phiên giết chóc các quân sĩ bình thường. những tên quân sĩ này đối bọn họ không có hiệu quả. Giết trọng giáp quân sĩ giống như cắt cây cỏ, cho dù tiêu hao Tiên thiên chân nguyên cũng có thể nhường Tiên thiên cường giả khác giết thay.
Bốn mươi chín người, có thể giống như xe lu quét ngang tiến tới!
Bọn Đằng Thanh Sơn bốn mươi chín người đang không ngừng đi tới.
"Tần Lang huynh đệ, ngươi xem Đảo chủ Cổ Ung Thanh Hồ Đảo mặt đã xám xịt lại. Ha ha... Lưu Tú ta cho tới bây giờ chưa thấy qua Cổ Ung mất mặt như vậy a. Hôm nay quả là được uy phong một bữa." Thanh niên mặc áo bào trắng Lưu Tú cười đắc ý nói, Đằng Thanh Sơn cũng chỉ mỉm cười.
Có thể đứng trong hàng ngũ của bốn mươi chín người này kỳ thật cũng là một loại chứng minh thực lực.
Không có thực lực các đại tông phái há có thể dễ dàng cho ngươi đi cùng?
"Cao thủ các đại tông phái tụ tập cùng một chỗ thật sự khó tưởng tượng được a." Cổ Ung cười vang nói: "Các vị, ta đã chuẩn bị chút rượu nhạt cùng đồ nhắm."
"Cổ đảo chủ, chúng ta nếu từ chối thì bất kính." Thú vương Ô Hầu tóc tai bù xù cười vang, dưới sự dẫn dắt của Ô Hầu bốn mươi chín người Tiên thiên cường giả trực tiếp đi tới.
Lúc này, mười hai người Cổ Ung cùng với hỗn hợp bốn mươi chín Tiên thiên cường giả các đại tông phái đi vào trong quân doanh.
"Hô, cuối cùng không có động thủ."
"Tránh được một kiếp a."
Tất cả các quân sĩ Ngân Giao Quân đều nhẹ nhõm thở dài một hơi, nếu Đảo chủ ra lệnh một tiếng, bọn họ đúng là có thể tử chiến không sợ chết. Nhưng không sợ chết không có nghĩa là muốn chết! Quân sĩ bọn họ dù có lợi hại cũng không nguyện ý cùng với bốn mươi chín Tiên thiên cường giả động thủ.
...
Trong quân doanh đã chuẩn bị tám bàn tiệc thịnh soạn, mọi người chia nhau ngồi xuống.
"Trong các vị đang ngồi, rất nhiều người đều đã nhiều năm không gặp còn có một ít Cổ Ung ta không biết." Cổ Ung mỉm cười nói: "Đương nhiên, trải qua thời gian này, về sau chúng ta cũng đều coi như quen biết."
"Cổ Ung, chúng ta không muốn cùng ngươi nói những chuyện tào lao như vậy, nói thẳng đi, Vũ Hoàng bảo tàng ở đâu?" Thanh âm sẵng giọng từ miệng người đứng đầu trong chín hắc y của Doanh thị gia tộc vang lên. Cổ Ung nhìn thoáng qua, cười nói: "Hẳn là Doanh thị gia tộc Hạo Giang huynh đệ."
Ngồi ở một bên Đằng Thanh Sơn nhướng mày một cái.
Doanh Hạo Giang?
Thương pháp cao siêu bài danh Thiên Bảng thứ mười chín.
"Cho dù có chuyện gì thì mọi người ngồi xuống uống rượu trước, chúng ta từ từ nói chuyện." Cổ Ung cười nói: "Hạo Giang huynh đệ, ngươi nói xem có đúng không?"
"Cổ đảo chủ." Trường mi lão tăng bình thản nói: "Ma Ni Tự chúng ta cùng với những tông phái khác, còn có Ô Hầu bọn họ là những cao thủ Tiên thiên cũng sẽ không tự nhiên nhàn rỗi không có việc gì trải qua mấy ngàn dặm đường thậm chí còn hơn vạn dặm đường đến nơi đây ăn một bữa cơm của ngươi. Tất cả mọi người đều muốn biết cửa vào Vũ Hoàng bảo tàng ở đâu!"
Vị Trường mi lão tăng của Ma Ni Tự mí mắt luôn nhắm, ngẫu nhiên bình thản liếc Cổ Ung một cái.
Nhưng người mà Cổ Ung kỵ nhất lại đúng là lão hòa thượng này.
"Cổ đảo chủ, cửa vào Vũ Hoàng bảo tàng ở đâu? Ngươi nói đi." Ô Hầu lạnh nhạt cười nói.
"Khó quá phải không, Cổ đảo chủ, muốn tán hươu tán vượn cùng chúng ta?" Người vừa cười nói chính là tráng hán đội mũ sắt hình tròn Hồng Thiên Thành.
"Cổ đảo chủ!" Xạ Nhật thần sơn năm vị cao thủ mặc lân giáp, cũng nhìn chằm chằm Cổ Ung.
Chung quanh một đoàn Tiên thiên cường giả, kể cả Đằng Thanh Sơn đều nhìn chằm chằm vào Cổ Ung.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Cổ Ung lại bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng uống một hớp, nhìn nhóm Tiên thiên cường giả xung quanh: "Các vị, Cổ Ung ta nhiệt tình chiêu đãi các vị... Bất quá, đối với cái mà các ngươi gọi là Vũ Hoàng bảo tàng thì thật tình ta không biết, đó là lời nói thật, những lời đồn bên ngoài thật sự làm cho người ta dở khóc dở cười a."
"Ta dám nói!"
Cổ Ung đứng lên, ánh mắt đảo qua mọi người: "Tin tức này, hẳn là những kẻ có cừu oán với Thanh Hồ Đảo ta cố ý đồn ra! Nếu thật sự có Vũ Hoàng bảo tàng, Thanh Hồ Đảo ta chỉ sợ đã sớm lặng lẽ lấy đi rồi, làm gì mà đến tận bây giờ, thời gian dài như vậy đóng quân tại đây? Nói thật cùng các vị... Thanh Hồ Đảo ở đây là vì khai thác tài nguyên khoáng sản, không phải là vì Vũ Hoàng bảo tàng gì đó. Vũ Hoàng bảo tàng dù có nhiều hơn nữa, người của Thanh Hồ Đảo ta nửa ngày còn không dọn sạch hết sao?"
"Cổ đảo chủ, thật là như vậy ư." Một hán tử thô cuồng đến từ đông bắc U Châu cười nhạo nói.
"Cổ Ung, nếu ngươi còn như vậy, cũng đừng trách chúng ta không khách khí." Doanh Hạo Giang cầm đầu chín tên hắc y chấp pháp Doanh thị gia tộc lạnh lùng nói.
Cổ Ung mặt bình tĩnh: "Các vị, sự tình về Vũ Hoàng bảo tàng chúng ta thật không biết! Nếu các ngươi không tin... có thể đi điều tra! Ta để lại quân doanh, các ngươi có thể tùy ý đi tìm, ta tuyệt đối không ngăn trở."
"Thế Hữu, truyền lệnh xuống!"
Cổ Ung cất cao giọng nói: "Nếu những vị khách quý này muốn tìm tòi thì cứ để cho bọn họ tìm không được ngăn trở!"
"Rõ!" Âm thanh Cổ Thế Hữu xa xa truyền đến.
Đằng Thanh Sơn ánh mắt đảo qua, con mắt nheo lại: "Cổ Thế Hữu..."
Cổ Ung lại lần nữa nhìn về phía mọi người, cất cao giọng nói: "Các vị, Cổ Ung ta như vậy đã cấp đủ cho các vị mặt mũi chưa?" Bốn mươi chín Tiên thiên cường giả ở đây đều nhìn về phía quân trướng chi chít chung quanh, tối thiểu cũng đến vài ngàn cái quân trướng. Mà cửa vào Vũ Hoàng cung điện kia có hay không ở trong quân trướng cũng không biết được.
Bốn mươi chín người phải lục soát đến khi nào?
"Ta nói không có Vũ Hoàng bảo tàng, các ngươi không tin... Chỉ có thể nhường các vị đích thân tìm hiểu. Ta tin rằng sau khi tìm sẽ biết... cái kia vẻn vẹn là một lời đồn. Vũ Hoàng bảo tàng vài ngàn năm cũng chưa xuất hiện làm sao có khả năng bây giờ xuất hiện." Cổ Ung đảo qua mọi người, cười nói: "Hơn nữa, các vị có hay không phát hiện hiện giờ thiên hạ bát đại tông phái, người của Vũ Hoàng môn không có tới này! Đó là vì cái gì?"
Ma Ni Tự, Doanh thị gia tộc cùng một đám Tiên thiên cường giả đều ngẩn ra.
Đúng vậy.
Vũ Hoàng môn ở Vũ Châu cách Dương Châu rất gần, muốn tới thì đã sớm đến đây rồi, vì sao không có tới?
"Vũ Hoàng môn là môn phái do Vũ Hoàng khai sáng." Cổ Ung đạm cười nói: "Đối Vũ Hoàng bảo tàng sợ là không ai biết rõ ràng hơn so với Vũ Hoàng môn. Chỉ sợ bọn họ đã nhận ra... tin tức Vũ Hoàng bảo tàng căn bản là giả cho nên mới không uổng phí khí lực tới đây."
Những lời nói này khiến không ít người ở đây dao động suy nghĩ trong đầu.
Có lẽ... đó thật là lời đồn.
Không ít Tiên thiên cường giả nhìn nhau, thanh niên mặc áo bào trắng Lưu Tú cũng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn: "Tần Lang huynh, ngươi xem?"
"Các vị!"
Một đạo âm thanh trong sáng vang lên, ở đây không ít Tiên thiên cường giả nhìn qua, ngay cả đám người Cổ Ung cũng nhìn qua.
Hô! Đằng Thanh Sơn đứng lên.
"Cổ đảo chủ cho rằng không có Vũ Hoàng bảo tàng còn nhường cho chúng ta đi điều tra." Đằng Thanh Sơn nhìn chung quanh, cất cao giọng nói: "Nhưng mà.... Ta cho rằng tuyệt đối có Vũ Hoàng bảo tàng!" Không ít Tiên thiên cường giả đang ngồi ánh mắt đều sáng lên: Tần Lang này dám nói 'Tuyệt đối có', chỉ sợ ...không đến dưới mười phần.
Gặp phải trường hợp này, cũng không người nào dám nói lung tung.
"Ngươi là ai?" Cổ Ung sắc mặt trầm xuống.
"Tần Lang." Đằng Thanh Sơn mở miệng nói: "Một kẻ vô danh tiểu tốt!"
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nhìn Cổ Ung: "Cổ đảo chủ, ngươi thấy như thế nào, không dám để ta tìm phải không?"
"Cổ Ung, như thế nào không dám?" Chín vị hắc y chấp pháp Doanh thị gia tộc đứng lên.
"Cổ đảo chủ." Mười hai vị La Hán của Ma Ni Tự cũng đứng lên.
Thú Vương Ô hầu cùng với tất cả Tiên thiên cường giả khác không hề hỏi đều đứng lên, Đằng Thanh Sơn là một thành viên trong bốn mươi chín người bọn hắn, giờ phút này bọn họ đương nhiên đứng ở phía Đằng Thanh Sơn.
Cổ Ung ánh mắt nheo lại, tựa hồ phải ghi tạc bộ dáng Đằng Thanh Sơn chặt chẽ trong lòng.
"Tìm, tìm đi." Cổ Ung lạnh nhạt nói.
Đằng Thanh Sơn lúc này rất nhanh nhắm hướng đông nam đi tới, bốn mươi tám danh tiên thiên cường giả cũng lập tức đuổi theo.
"Đảo chủ." bọn người Triệu Đan Trần nhìn về phía Cổ Ung, Cổ Ung sắc mặt khó coi, nhìn bóng dáng bốn mươi chín người phía xa: "Yên tâm, mấy ngàn quân trướng, cho dù là quân sĩ ngân giao quân vào trong để tìm cũng không biết cái nào là quân trướng đặc thù chứ đừng nói đến người ngoài. Đi... Chúng ta theo sau." Trong lòng dù sao cũng có chút không yên, mười hai người Thanh Hồ Đảo cũng tức thời đi theo.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký