It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 5: Đại Duyên Sơn Đẫm Máu - Chương 1 - Rút Lui, Đuổi Giết
uyết rơi, trời càng ngày càng lạnh.
Hàn phong gào thét, hàn khí bao phủ Duyên Giang thành, nhưng trên tường thành Đằng Thanh Sơn, Yến Mạc Thiên hai người trong lòng lại càng lạnh hơn.
Đằng Thanh Sơn ánh mắt lãnh liệt xuyên thấu qua mũ giáp mặt nạ bảo hộ, quét về phía phía dưới Ngân Giao Quân, trầm thấp nói: "Yến trưởng lão, dựa theo tính toán, tình báo này đến được trong tông, cũng phải mất bao giờ, từ trong tông tới được chỗ chúng ta cũng phải một hai canh giờ nữa. Nói cách khác.. đại quân Thanh Hồ đảo, hẳn là đã hành quân bốn năm canh giờ!".
Yến Mạc Thiên trịnh trọng nói: "Nếu Thanh Hồ Đảo không tiếc hết thảy hành quân gấp,trong ngày hôm nay là có thể đến Duyên Giang thành thành!".
Tình báo biết quá ít, chỉ có thể suy đoán ra đại khái thời gian.
Đằng Thanh Sơn cười lạnh nói: "Thanh Hồ đảo chủ Cổ Ung không ngờ tự mình lĩnh quân! Hơn nữa bọn họ trước công Thiết Y Môn, sau công Quy Nguyên Tông ta. Lúc này các phương nhân mã hội hợp, nhân mã phái ra, khẳng định so với nhân mã đi công kích Thiết Y Môn chắc chắn là nhiều hơn nhiều. Thật đúng là coi trọng Quy Nguyên Tông chúng ta!".
Coi trọng có khi lại không phải là chuyện tốt, Quy Nguyên Tông mọi người tình nguyện để Thanh Hồ Đảo xem thường, nhân mã phái đến ít ít một chút.
"Một khi Cổ Ung dẫn dắt đại quân lại đây, chúng ta đều trốn không thoát, nên tìm đường rút lui trước." Yến Mạc Thiên thấp giọng bất đắc dĩ nói, "Vốn nghĩ muốn nhân cơ hội, giết nhiều hơn một chút người của Thanh Hồ Đảo. Bất quá... Thanh Sơn ngươi giết Thiết Vạn Mậu, chúng ta lần này đại quân xuất động, cũng coi như đáng giá.".
Đằng Thanh Sơn quay đầu cười cười: "Thiết Vạn Mậu? Rất kiêu ngạo, nhưng thực lực chỉ có thể khi dễ Hậu thiên cao thủ thôi.".
"Bàng thống lĩnh." Thanh Sơn hô.
Ngoài xa Bàng Sơn lập tức đi tới.
"Không cam lòng, cũng phải đi." Đằng Thanh Sơn thầm than, lúc này Đằng Thanh Sơn, Yến Mạc Thiên đang thương lượng chuyện rút lui.
Duyên Giang thành, hài cốt cháy khô đang tán loạn trên mặt đất, một vài Ngân Giao Quân quân sĩ phụng mệnh thu thập thi thể hài cốt của chấp pháp trưởng lão Thiết Vạn Mậu, mà những các quân sĩ Ngân Giao Quân khác đều tụ tập thấp giọng nghị luận, hướng ánh mắt lên tường thành, nơi có một nhân ảnh hắc sắc trọng giáp cầm Luân Hồi thương lấp lánh ánh bạc đang đứng nhìn xuống.
"Trưởng lão, tướng quân!" Hai gã Ngân Giao Quân quân sĩ, một người đang cầm bao nhét thi thể hài cốt vào một gói, một người khác cầm Phong Lôi Đao cùng với nội giáp, mảnh che tay các loại.
"Bỏ xuống." trung niên nhân áo bào tro đạm mạc phân phó.
"Vâng".
Này hai gã Ngân Giao Quân quân sĩ đem gói đồ, Phong Lôi Đao, nội giáp các loại đặt xuống:
"Hồ trường lão!" đại hán mặc trọng giáp bên cạnh trung niên nhân áo bào tro trầm giọng tức giận nói, "Triệu sư tổ bọn họ, suất lĩnh đại quân diệt Thiết Y Môn. Mười Tiên thiên cường giả một người cũng không sao, chúng ta ở đây, tại Duyên Giang thành chết mất Thiết trường lão! Mối nhục này chúng ta cứ như vậy nuốt vào hay sao?".
Trung niên nhân áo bào tro nhìn hắn một cái: "Lam tướng quân, ngươi muốn làm gì? Trước trận khiêu chiến? Đối phương căn bản không ra, ngươi phải làm thế nào đây? Cường công sao?".
"Nhưng trong mấy năm nay đây là Tiên thiên cường giả đầu tiên bị giết! Hơn nữa là ở trước trận bị chém giết! Mối nhục này làm sao nhịn dược!" Lam tướng quân hai mắt trợn trừng, tức giận khó bình tĩnh, "Chúng ta một hơi cường công, ta cũng không tin, công không nổi!".
Trung niên nhân áo bào tro trong mắt xẹt qua một tia châm chọc, đạm mạc nói: "Nếu như cường công, cửa thành rất nặng, khẳng định có trọng binh gác. Chúng ta không có khả năng phá vỡ. Mà lao lên tường thành? Địch quân có lợi thế tường thành, Thanh hồ đảo ta mặc dù có trên vạn Ngân Giao Quân, nhưng có thể xông lên tường thành chém giết chỉ là một bộ phận. Sẽ chỉ bị Hắc Giáp Quân chậm rãi nuốt sống! Hơn nữa, đừng quên... Đối phương còn có ám khí cao thủ ẩn dấu.".
"Cao thủ?" Lam tướng quân cứng lại.
Năm trăm Kim Lân Vệ, trong chốc lát chết gần một trăm năm mươi người, Lam tướng quân vô cùng rõ ràng cảnh tượng đám Kim Lân vệ từng người ngã xuống.
"Chết một người Thiết Vạn Mậu, là tiểu sự." trung niên nhân áo bào tro đạm mạc nói, Thiết Vạn Mậu đã hơn một trăm tuổi lại vẫn là 'Tiên thiên Hư Đan' cảnh giới, dựa theo tuổi này cả đời sợ là khó đạt tới 'Tiên thiên Thực Đan'. Nhân vật như vậy, Thanh Hồ Đảo cũng không quá trọng thị. Thanh Hồ Đảo chân chính coi trọng, là Hồ trường lão, Triệu Đan Trần vài cao thủ đạt tới Tiên thiên Kim Đan!
"Thực lựcĐằng Thanh Sơn, mới là đại sự!" trung niên nhân áo bào tro cúi đầu nhìn về hài cốt trên mặt đất.
"Đằng Thanh Sơn." Lam tướng quân nhìn chằm chằm lỗ thủng lớn trung ương nội giáp, nhịn không được nói, "Mười bảy tuổi Tiên thiên cường giả! Hơn nữa cuối cùng một thương... Uy lực thật sự là mạnh, ngay cả thi thể Thiết trường lão cũng nháy mắt đốt trụi, tiên thiên Hư Đan cao thủ, sợ đều khó chống lại. Phóng nhãn toàn bộ Cửu Châu đại địa, nghìn năm qua, Đằng Thanh Sơn này cũng gần bằng yêu tăng Ma Ni Tự.".
Hồ trường lão lại ngẩng đầu, nhìn phía xa xa Duyên Giang thành hắc sắc trọng giáp nhân ảnh như quỷ thần. "Không, hắn so với yêu tăng còn đáng sợ hơn!" Hồ trường lão trầm thấp nói.
"Gì?" Lam tướng quân kinh ngạc nói, "Yêu tăng Hạng Phàm Trần, hơn sáu trăm năm trước, mười sáu tuổi đã đạt tới tiên thiên.".
Hồ trường lão mắt nhìn xa xa Đằng Thanh Sơn, chậm rãi nói: "Yêu tăng từ nhỏ được Ma Ni Tự tậ trung chỉ dạy, tu luyện chính là một trong tứ đại thần điển Kim Thân Phật Đà, mà Đằng Thanh Sơn từ nhỏ lại là sinh hoạt trong núi rừng, không có sư phó, dựa vào chính mình. Thương pháp của hắn, ta căn bản chưa thấy qua, hẳn là là hắn tự nghĩ ra! Mới đạt tiên thiên, liền có thể đánh chết Thiết trưởng lão đã đạt tới tiên thiên hơn mười năm... Tưởng tượng đến Đằng Thanh Sơn trong tương lai, ta cảm thấy sợ hãi!".
Lam tướng quân cứng lại.
"Nếu cho Quy Nguyên Tông thêm hơn mười năm, sợ đến lúc đó, Thanh Hồ Đảo khó diệt Quy Nguyên Tông." Hồ trường lão chậm rãi nói, "Đã chết một Thiết trường lão cũng tốt, để ta Thanh Hồ Đảo, nhận ra thiên tài đáng sợ Đằng Thanh Sơn này. Lần này diệt Quy Nguyên Tông, không quản như thế nào, tốt nhất bắt sống là Đằng Thanh Sơn, bắt không được, giết!".
Lam tướng quân nghe Hồ trường lão nói như vậy, cũng lập tức gật đầu. Có thể so với yêu tăng Hạng Phàm Trần đáng sợ thiên tài, nhưng lại là địch nhân, nếu không giết, thật sự cuộc sống sau này khó yên!
Đáng tiếc...
Bọn họ không biết, Đằng Thanh Sơn đều không phải là là một thanh niên thiên tài thiếu kinh nghiệm. Tại các phương diện theo dõi, lẩn trốn các loại, có thể nói toàn bộ Cửu Châu cũng không có mấy ai qua được hắn. Kinh nghiệm sát thủ tiền thế, hơn nữa thân thể khống chế như ý muốn. Ai có thể đuổi giết hắn?
Vài canh giờ trôi qua, Thanh Hồ Đảo nhân mã dưới thành đang ngồi nghỉ ngơi, bọn họ đang chờ đợi đại quân tới hội hợp.
"Tướng quân, tướng quân!".
Một gã Ngân Giao Quân quân sĩ vọt vào lều lớn, Lam tướng quân cùng với Hồ trường lão hai người đang ở trong này uống trà yên lặng chờ đợi.
"Chuyện gì?" Lam tướng quân nhíu mày nói.
"Tướng quân!" Gã quân sĩ vội vàng nói, "Quy Nguyên tông Hắc Giáp Quân từ của thành phia sau chạy thoát.".
Hô! Hô!
Lam tướng quân, Hồ trường lão hai người nháy mắt liền hướng mắt nhìn phía xa Duyên Giang thành tường thành, quả thực... Trên tường thành giờ phút này phỏng chừng chỉ có mấy trăm quân sĩ Hắc Giáp Quân, phần lớn quân sĩ Hắc Giáp Quân từ các thông đạo nhanh chóng đi xuống, nháy mắt hai lần hô hấp, quân sĩ Hắc Giáp Quân liền biến mất ở trên tường thành.
"Kim Lân Vệ!" Hồ trường lão tranh hét lớn một tiếng.
Xôn xao!
Hơn ba trăm Kim Lân Vệ nhanh chóng lao tới.
"Cùng ta giết lên." Hồ trường lão làm gương cho binh sĩ, dẫn trước đi đầu bay nhanh nhằm phía tường thành, chỉ thấy thân hình hắn phiêu dật lại nhanh như tên. Tại phía sau hắn, hơn ba trăm Kim Lân Vệ cũng chạy như bay hướng tường thành.
"Tùng! Tùng!"...
Tiếng trống tập kết vang vọng phía chân trời, một vạn Ngân Giao Quân nhanh chóng tập kết cùng một chỗ.
...
Hồ trường lão dậm chân một cái nhảy lên tường thành, với giác quan linh mẫn của hắn, mà nghe không nổi trên tường thành có một tiếng hít thở.
"Toàn bộ chạy thoát?" Hồ trường lão chấn động.
Hô! Hô! Hô!
Tại phía sau hắn, một gã Kim Lân Vệ thoăn thoắt như báo trèo lên đầu tường.
"Theo ta đi xuống." Hồ trường lão ra lệnh một tiếng, một đám trực tiếp từ đầu tường nhảy vào bên trong thành, liền phát hiện... Cửa thành không ngờ không có một ai thủ vệ, có chính là một cây gỗ lớn đặt ở cửa thành. Kia từng thanh từng thanh then cửa kim loại lớn đem cửa thành khóa chết lại.
"Mở cửa thành." Hồ trường lão quát, chính hắn lại nhìn phía xa xaphương bắc.
Trên đường cái cửa hàng trang viện đều đóng chặt đại môn, xa xa mơ hồ có mơ hồ tiếng vó ngựa dày đặc khiến cho mặt đất chấn động, Hồ trường lão cảm giác được rất rõ.
Kim Lân Vệ nhanh chóng mang cọc gỗ lớn đến, đánh gãy một đám then của kiên cố, "Oanh!" Theo đó cửa thành bung ra.
Nhất thời đại lượng Ngân Giao Quân quân sĩ cưỡi chiến mã nhanh chóng vọt vào bên trong thành, một tiếng hô vang lên: "Phía trước! Giết chết một gã quân sĩ Hắc Giáp Quân, thưởng cho trăm lượng bạc, giết chết một gã Bách phu trưởng, thưởng cho ngàn lượng bạc..." Một gã Ngân Giao Quân quân sĩ tru lên rồi nhanh chóng đuổi theo.
Đối phương chỉ lo trốn, kia đuổi giết sẽ thực nhẹ nhàng.
Hắc Giáp Quân số lượng dù sao cũng nhiều lắm, cho dù có kế hoạch sắp xếp chạy trốn, nhưng là các quân sĩ đi cuối cùng, cách Ngân Giao Quân quân sĩ đuổi giết phía sau cũng đại khái gần hai dặm. Hơn nữa bởi vì chạy cuối cùng, quân sĩ Hắc Giáp Quân lại nhiều, mỗi một con chiến mã tốc độ cực hạn không đồng nhất, ở phía trước quân sĩ có thể tùy ý chạy trốn, nhưng ở phía sau, lại không thể chạy nhanh.
"Ha ha... Các huynh đệ, giết.".
Ngân Giao Quân quân sĩ một nhóm tru lên, ngựa chạy như bay, làm cả Duyên Giang thành đều sợ run .
Khoảng cách không ngừng thu hẹp!
"Mau, mau!" Đằng Thanh Sơn rống giận, hắn cùng với Yến Mạc Thiên hai người, đang đoạn hậu phía sau Hắc Giáp Quân. Ngân Giao Quân không ngừng tới gần.
Một dặm, nửa dặm, tám mươi trượng, năm mươi trượng, ba mươi trượng...
"Hưu!""Hưu!" Một mũi tên từ phía sau phóng tới, dừng ở trên ngườiquân sĩ Hắc Giáp Quân cuối cùng, chỉ nghe âm thanh trầm đục vang vọng không có thương tổn gì, hàng loạt mũi tên nữa bay tới nhung chỉ có một hai mũi may mắn cắm vào khe hở của trọng giáp nhung cũng gây ra thương vong.
Hô! Hô!
Như một trận gió, Hắc Giáp Quân toàn quân rốt cục cũng chạy ra khỏi cửa bắc Duyên Giang thành, giờ này tại hai bên phía ngoài cửa thành, tụ tập có đến mấy trăm tên quân sĩ Hắc Giáp Quân, hai mươi quân sĩ Hắc Giáp Quân cầm lấy dây cản ngựa, mười người một bên... Khi quân sĩ Hắc Giáp Quân toàn bộ chạy ra, Ngân Giao Quân vừa mới đuổi theo ra đến cửa thành!
"Lên!" Một tiếng hét lớn.
Từng cái từng cái dây cản ngựa từ trong bùn đất bật lên, dây cản ngựa chiều cao không cao lắm, khoảng cách mặt đất khoảng một hai thước. Mỗi một dây cản ngựa trong đó, cách nhau khoảng bốn trượng, ước chừng có năm cái dây cản ngựa to thô. Cửa thành số quân sĩ nắm lấy dây cản ngựa, những quân sĩ Hắc Giáp Quân khác đều nắm chiến đao.
"Oanh long long".
Chiến mã cực nhanh chạy như bay đến cổng thành đều bị ngã rạp làm chấn động cả mặt đất, quân sĩ Ngân Giao Quân đều bị văng xuống ngựa. Tuy rằng tốc đọ của chiến mã so với tốc độ của xe hơi chạm nhất ở kiếp trước của Đằng Thanh Sơn chậm hơn không ít, nhưng vẫn làm cho không ít Ngan Giao Quân quân sĩ đầu váng mắt hoa.
Đã sớm chuẩn bị, các quân sĩ Hắc Giáp Quân lập tức xông lên, chiến đao trong tay, lập tức nhắm ngay khe hở trên mặt nạ bảo hộ của đối phương đâm tới! Bởi vì người phải thở, mắt phải nhìn, cho nên là phải có khe hở.
Một chuôi chiến đao vô tình đâm thẳng!
Vèo! Vèo!
Máu tươi vẩy ra.
"A" Tiếng kêu thảm thiết vang vọng phía chân trời, không ít Ngân Giao Quân quân sĩ bị ngã còn chưa tỉnh táo lại, đã bị giết chết!
"Có mai phục!!!" Vội vàng tiếng quát tháo vang lên.
"Luật luật".
Tiếng ngựa hí, tiếng rống giận dử không ngừng, cửa thành hoàn toàn rối loạn, những chiến sĩ không kịp dừng lại lập tức nhảy xuống ngựa. Toàn bộ cửa thành, trong nháy mắt đã bị chiến mã té ngã, thi thể Ngân Giao Quân quân sĩ chết đi, cùng với dây cản ngựa hoàn toàn ngăn chận.
"Đi!" Đằng Thanh Sơn hét lớn một tiếng.
Quân sĩ Hắc Giáp Quân lập tức lên ngựa, nhanh chóng mà chạy đi, chỉ để lại dày đặc dấu vó ngựa trên tuyết.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký