Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61 - Xích Lân Thú
heo tri thức kiếp trước Đằng Thanh Sơn học được, tầng nham thạch nóng chảy như thế này bình thường tồn tại dưới đáy sâu vạn thước. Nhưng có một số khu vực đặc thù, nham thạch nóng chảy xuất hiện ở chỗ khá nông. Bất quá, đây là cửu châu đại địa. Có hay không có thể áp dụng tri thức của địa cầu, cũng khó nói.
Đằng Thanh Sơn ý niệm hiện lên trong đầu, nhưng cũng chỉ thoáng lóe lên rồi biến mất.
"Phía trước dẫn đường." Đằng Thanh Sơn quát.
"Vâng... vâng" Hán tử gầy gò dọc theo thông đạo nóng cháy bên cạnh bước đi. Chỉ là, hắn luôn giữ khoảng cách với dòng nham thạch nóng chảy tối thiểu vài trượng, bởi vì càng tới gần, nhiệt khí phát ra càng thêm đáng sợ.
"Thanh Sơn, địa phương này nóng muốn chết a." Thanh Hổ trên trán tràn đầy mồ hôi hột.
Đằng Thanh Sơn vẫn bình tĩnh bước, hắn thậm chí đi sát gần, chỉ cách nham thạch nóng chảy chừng một trượng. Rõ ràng cảm giác được, từng đợt nhiệt khí trong dòng nham thạch phun ra xâm nhập vào thân thể: "Nhiệt độ của hơi nóng này, phỏng chừng trên dưới 100 độ! Những bình thường võ giả, đích xác khó có thể chống đỡ được nhiệt độ bậc này."
Nhiệt khí một trăm độ, đối với thân thể đáng sợ của Đằng Thanh Sơn mà nói, chả tính là gì.
Sợ rằng, nhiệt độ của nham thạch nóng chảy đối với Đằng Thanh Sơn mới có uy hiếp. Nên hiểu. Trình độ cứng cỏi của thân thể Đằng Thanh Sơn vượt quá hợp kim sắt thép. Cho dù là đao kiếm của nhất lưu võ giả cũng không sợ.Thân thể đáng sợ như vậy. Có thể thừa nhận nhiệt độ cực hạn rất là đáng sợ.
"Ba vị đại nhân, chung quanh đáy này toàn nham thạch nóng chảy... quá nóng. Đặc biệt lại khiến cho cơ thể lên cơn khát." Hán tử gầy gò không ngừng nói. "Ân. Phía trước đại khái còn hai dặm lộ trình, chính là chỗ Hắc Hỏa linh quả. Có điều chỗ đó, càng thêm rất nóng."
"Hai dặm đường?" Đằng Thanh Sơn phân phó nói. "Chúng ta đi nhanh một chút."
"Vâng." Hán tử gầy gò lập tức gia tốc chạy về phía trước.
Vừa chạy, Đằng Thanh Sơn vừa nhìn chung quanh. Tại chung quanh dòng nham thạch nóng chảy. Đủ các hình thể đá màu đen sẫm, về phần vách núi bên cạnh, lớp vỏ mơ hồ lấm tấm màu trắng. Đằng Thanh Sơn đi qua vuốt lên một cái, bụi đá liền rơi xuống, đương nhiên trừ bỏ lớp vỏ ngoài. Lớp bên trong vẫn rất cứng rắn.
Hơn nữa -
Bên nham thạch nóng chảy không chỉ có riêng một con đường. Đáy này còn có vài con đường hầm. Bất quá đường hầm chỗ sâu bên trong càng tối đen, căn bản không biết ở chỗ sâu bên trong sẽ có cái gì.
"Những đường hầm này thông tới nơi nào." Đằng Thanh Sơn nói.
"Không biết, cái địa phương quỷ quái này, ta cũng không dám xông loạn. Lúc ấy xuống tới, cũng chỉ là dọc theo thông đạo bên cạnh dòng nham thạch nóng chảy. Ta chỉ biết, như thế thì khi quay đầu lại cũng sẽ dễ dàng ra được, không bị lạc đường." Hán tử gầy gò nói tiếp: "Càng đi tới phía trước sẽ càng thêm nóng. Chỗ có Hắc Hỏa linh quả là nóng nhất!"
Dọc một đường theo dòng nham thạch nóng chảy quanh co.
Dần dần Đằng Thanh Sơn phát hiện: "Ân? Dòng nham thạch này đổi màu? Lúc vừa xuống ta thấy, nham tương là màu đỏ, dọc trên đường đi không để ý, đến chỗ này đều đã là màu cam."
Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm thấy nhiệt khí càng lúc càng thêm mạnh.
"Phía trước chính là chỗ mọc Hắc Hỏa linh quả." Hán tử gầy gò nói.
"Hắc Hỏa linh quả!" Đỗ Hồng, Đằng Thanh Hổ hai người con mắt đều tỏa ánh sáng, tức thì gia tốc.
Càng tới gần, nhiệt độ càng cao.
Đi vòng thêm một đoạn, nhóm người Đằng Thanh Sơn tới một khu vực trống trải. Nguyên bản dòng nham thạch nóng chảy tụ về đây hình thành một cái hồ. Hồ nham thạch nóng chảy này hình tròn rộng xấp xỉ mười trượng, nham tương ở khu vực bên cạnh hồ đều một màu cam. Càng gần sát giữa hồ càng biến đổi dần dần thành màu vàng kim, đặc biệt tại khu vực trung ương của hồ lại là một màu trắng đến chói mắt!
Tại giữa khu vực trung ương hồ, không ngờ có một tảng đá màu đen. Trên tảng đá màu đen là một gốc linh căn trong suốt mọc lên.Lá của cây màu đen, cùng với quả cũng đều là một màu đen.
Gốc cây cơ hồ nằm bên trong tảng đá, đoạn nhô ra trên tảng đá rất ngắn, chủ yếu là lá cây cùng quả.
Nhìn thoáng qua, hắc quả rất bình thường, không có gì nổi bật.
"Rốc... rốc"
Giữa hồ, chung quanh khu vực tảng đá. Từng luồng nham tương nhấp nhô tựa như nước suối, những dòng nham tương nhấp nhô này đều cùng là một màu trắng. Trắng đến chói mắt! Cảm giác như ngửa đầu nhìn lên ánh thái dương. Chói mắt!
"Nham tương màu trắng kia hẳn là nham thạch nóng chảy dưới điều kiện nhiệt độ cực cao! Càng đi ra phía ngoài, nhiệt độ càng hạ dần, màu sắc cũng từ từ biến hóa." Đằng Thanh Sơn chăm chú nhìn vào nham tương chói mắt màu trắng nổi lên kia. "Tại dưới hắc sắc nham thạch này, khẳng định có một con đường thông tới chỗ sâu đáy nham thạch nóng chảy. Nham thạch nóng chảy chắc chắn là từ ở chỗ đó trào ra. Nham thạch nóng chảy màu trắng, nhiệt độ cao thật kinh người a!"
Với nham thạch nóng chảy màu đỏ. Đằng Thanh Sơn thậm chí đã có ý niệm trong đầu, bản thân thử nhảy xuống nham thạch nóng chảy.
Đương nhiên. Chỉ là ý niệm trong đầu.
Bất quá...
Gặp loại nham thạch nóng chảy màu trắng đến chói mắt này. Ngay cả cái ý niệm trong đầu của Đằng Thanh Sơn cũng không dám có: "Bạch sắc nham tương này, cho dù là cơ thể của ta, một khi đi xuống tuyệt đối sẽ chịu không nổi."
Không cần thử, chỉ riêng nhìn thấy nham thạch nóng chảy màu trắng giống như mặt trời chói mắt kia, Đằng Thanh Sơn liền hiểu.
"Tồn tại trong bạch sắc nham tương, tảng đá màu đen giữa hồ kia chẳng những không bị hòa tan,mà ngay cả màu sắc cũng không bị biến hóa! Tuyệt đối không phải là tảng đá bình thường." Đằng Thanh Sơn hiểu được. Tảng đá màu đen kia, hẳn cũng là bảo vật.
Nhưng... Tảng đá màu đen kia là ở giữa hồ, hơn nữa thể tích lớn như vậy. Ai có thể biết, thể tích phần dưới của tảng đá màu đen kia ẩn trong dòng nham thạch nóng chảy, to nhỏ như thế nào?
Căn bản không thể mang lên!
"Linh căn kia, có thể sinh trưởng trên loại đá như thế này. Linh căn tuyệt đối là bất phàm."
Tại lúc ba người bọn Đằng Thanh Sơn còn đang chăm chú nhìn vào hồ nham thạch nóng chảy chậc lưỡi ca thán không thôi. Hán tử gầy gò cắn răng một cái, mạnh mẽ hướng đường hầm tối đen bên cạnh phóng đi.
"Đô thống! Tiểu tử kia chạy trốn." Đỗ Hồng la một tiếng, lập tức đuổi theo.
Cùng lúc hán tử gầy gò chạy vào trong đường hầm, Đằng Thanh Sơn cũng liền có phản ứng, lập tức đuổi theo.
Đằng Thanh Sơn, Đỗ Hồng chạy đến đường hầm cũng vừa thấy hán tử gầy gò vừa rẽ vào một lối trong đường hầm.
"Ngươi ở lại đây, ta đuổi theo." Đằng Thanh Sơn phân phó.
"Vâng" Đỗ Hồng tuân mệnh.
Tất cả mọi người biết. Hán tử gầy gò kia biết chỗ mọc Hắc Hỏa linh quả. Tuyệt đối không thể để cho hắn chạy thoát. Nếu không, Quy Nguyên tông sẽ không có thể thoải mái có được Hắc hỏa linh quả, Hắc hỏa linh căn.
Sâu thẳm trong đường hầm, phàm là gặp ngã ba, hán tử gầy gò cứ vùi đầu chạy: "Nếu dọc theo dòng nham thạch nóng chảy mà chạy, bọn họ khẳng định có thể đuổi kịp ta! Vừa rồi tại khu vực sương trắng không có cơ hội trốn, hiện tại chỉ có thể trốn vào bên trong đường hầm này. Bên trong tối đen như này, không chừng, ta còn có hy vọng chạy thoát!"
Nhắm mắt! Chạy loạn!
Đằng Thanh Sơn khi thì chạy nhanh, khi thì dừng lại, trong đầu còn nhớ: "Phải... Trái... Phải... Trái..." Kì thật luận tốc độ, Đằng Thanh Sơn so với đối phương mau hơn nhiều. Nhưng bên trong đường hầm một mảnh tối đen. Đối phương quẹo lối, Đằng Thanh Sơn căn bản không thấy rõ, chỉ có thể dụng lỗ tai nghe ngóng.
Cho nên, cũng vẫn chậm hơn.
"Ân..." Đằng Thanh Sơn đứng ở một lối rẽ, lổ tai cẩn thận nghe ngóng. Tiếng bước chân đúng là từ phía trước truyền đến, nhưng phía trước mặt... lại là vách đá.
"Rốt cuộc đi bên nào?" Đằng Thanh Sơn trải qua sát thủ huấn luyện.Để nhớ những đường xá đơn giản, không thành vấn đề.
Đột nhiên
Chân phải Đằng Thanh Sơn như một đạo ảo ảnh thật mạnh đá vào vách núi đá trước mặt.
"Bồng!"
Vách núi đá trực tiếp vỡ toang ra, vách đá dầy chừng một trượng trực tiếp bị Đằng Thanh Sơn một cước đá văng. Vô số đá vụn từ trên đỉnh nện xuống.
Trường thương trong tay Đằng Thanh Sơn chỉ một chiêu Hỗn Nguyên Nhất Khí, liền dễ dàng đánh văng toàn bộ đá rớt xuống.
Hơn một trượng dày, đủ để làm thông đạo một người đi qua. Bị Đằng Thanh Sơn một cước đá văng.
Bước qua, Đằng Thanh Sơn lại lần nữa nghe ngóng.
"Trốn. Trốn! Địa phương quỷ quái tối đen như thế này, người của Quy Nguyên tông có thể tìm được ta mới là lạ." Hán tử gầy gò trên mặt tươi cười: "Đợi lát nữa rồi từ từ tìm, sẽ tìm được lối đi ra ngoài." Ngay lúc trong lòng hắn đang thoải mái.
Bỗng nhiên!
Hô!
Một cổ mùi tanh tràn ngập xộc tới.
Hán tử gầy gò còn chưa kịp có phản ứng, toàn thân bỗng cảm thấy đau nhức. Tiếp đó ý thức cũng không còn.
Con ngươi màu đỏ quét nhìn chung quanh, một hắc sắc quái vật to lớn chậm rãi đi ra hang ổ. Thân hình to lớn, chiều cao khoảng chừng hơn hai trượng, chiều dài bốn năm trượng làm cho người hoảng sợ. Đúng là Xích lân thú! Bất quá, Xích lân thú hôm nay so với hơn một tháng trước có phần cường đại hơn.
Xích lân thú hôm nay, Hậu Thiên cường giả đối với nó, cơ hồ không có gì uy hiếp.
Từng bước một bước tới, không ngờ nhẹ nhàng đến không phát ra một chút thanh âm.
Xích lân thú bốn vó êm ái, thật giống như một con mèo nhỏ. Lặng yên không một tiếng động.
Đi một lát, Xích lân thú đi tới một góc quẹo. Chợt phát hiện một đạo thân ảnh xa xa. Thân ảnh quen thuộc kia, cây trường thương kia từng đã làm chấn thương nó. Con ngươi màu đỏ lạnh lùng của Xích lân thù liền co rụt lại. Cả người lập tức lui về sau.
Đằng Thanh Sơn mạnh mẽ quay đầu nhìn!
"Ân?"
Đằng Thanh Sơn lập tức cực nhanh, như tia chớp. Lập tức xông đến góc quẹo, nhìn về hai bên.
"Không có ai?" Đằng Thanh Sơn nhướng mày." Cảm giác của ta hẳn là không sai!"
Khi ở tiền thế, ngay cả đặc công cũng không thể áp sát Đằng Thanh Sơn.
Trước lúc mười tuổi, đám mã tặc mai phục cũng không thể tránh thoát Đằng Thanh Sơn phát hiện.
Con Xích lân thú kia tuy rằng chỉ là liếc mắt một cái liền lập tức lùi về. Nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn trong nháy mắt phát hiện ra.
"Ân?"
Đằng Thanh Sơn cầm trong tay Luân hồi thương. Chính nhìn hai bên ngã ba lẩm bẩm: "Một tia động tĩnh cũng không có..."
Hồi lâu, Đằng Thanh Sơn cũng chỉ có thể lựa chọn quay về. Hắn lại không biết, hán tử gầy gò kia đã thành bữa cơm trong bụng Xích lân thú.
Hồi lâu, Xích lân thú lại tiến vào mê cung u ám. Xích lân thú trời sinh có thói quen sinh sống tại trong điều kiện hắc ám nóng cháy. Tại đây, đường lối cơ hồ không có một tia sáng. Đằng Thanh Sơn nhiều nhất nhìn được mười thước khoảng cách, nhưng Xích lân thú lại có thể giống như lúc ban ngày, đây chính là năng lực độc hữu cặp đồng tử của nó.
Mũi của nó cũng rất thính.
Ngửi mùi, Xích lân thú dễ dàng đi dọc theo lối Đằng Thanh Sơn rời đi. Một lát sau Xích lân thú đã đứng ở một chỗ.
Chỗ này! Đúng là nơi vừa rồi Đằng Thanh Sơn một cước đá văng núi đá. Nham thạch kia dày hơn một trượng. Chỉ sợ trong thiên hạ, bất kì một Hậu Thiên vũ giả nào cũng không thể công phá. Nhưng Đằng Thanh Sơn lại có thể một cước đá văng.
Nên hiểu, cơ thể con người, lực ở đôi chân bình thường so với lực cánh tay lớn hơn nhiều. Đằng Thanh Sơn song chưởng có mười tám vạn cân cự lực. Vậy, cước bộ càng thêm đáng sợ!
Chính là hai tay có thể sử dụng binh khí, có thể đem khoảng cách ngưng tụ thành "Mũi thương". Trên mũi thương tụ tập lực lượng đáng sợ như vậy đánh vào. Uy lực đương nhiên lớn.
Chân dù có mang binh khí, linh hoạt không thể so với hai tay. Nhưng về lực lượng, đôi chân trời sinh mạnh hơn đôi tay rất nhiều.
Lúc trước Đằng Thanh Sơn đối mặt với Bích Hàn Đàm giao long. Cũng là một cước đá văng mới có thể chạy trốn.
Lực lượng một cước tối thiểu có đến hai ba mươi vạn cân.
Với một cước có lực lượng như thế, đương nhiên đá văng vách nham thạch!
Xích lân thú rất quen thuộc hang ổ của mình. Ngày hôm qua, chỗ này tuyệt đối không bị vỡ.
Xích lân thú ngẩng cái đầu cực lớn nhìn chằm chằm phương hướng Đằng Thanh Sơn rời đi. Đôi con ngươi màu đỏ long lên. Trí tuệ của nó không chút thua kém nhân loại. Từ cái miệng hang đáng sợ này, nó phán định ra... Địch nhân loài người kia của nó, ẩn chứa thực lực đáng sợ, đủ để uy hiếp nó!
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký